“Ôn Ngọc, tôi coi em như anh em,
như người thân trong gia đình. Nhiều năm qua, trong lòng tôi địa vị của em
không khác gì Tiểu Béo hay Que Củi.” Giọng gã nghe bình thản, nhưng những lời
ám chỉ vẫn rõ rành rành.
Ôn Ngọc cứng đờ, vậy cô thực sự ngớ
ngẩn? Cô lau nước mắt, cầm ly tự rót cho mình một ly rượu đầy.
“Em đừng uống nữa!” Gã nhíu mày giữ
cái ly lại.
Uống kiểu này rất có hại, ngay cả
đàn ông cũng không chịu nổi chứ huống hồ gì một phụ nữ yếu đuối như cô. Gã
không giỏi an ủi người thất tình, đặc biệt kẻ làm cô thất tình lại là mình. Gã
có thể kêu cô đừng uống, nhưng…
“Anh ôm em nhé, được không?”
Yêu cầu của cô khiến gã cau mày
thật chặt.
Hồi lâu sau…
“Nếu ôm theo cách của người thân
trong gia đình thì được.” Gã đối với kẻ thù rất vô tình, nhưng không thể bất
công với người có ơn.
Tình hình trước mắt làm gã nhức
đầu.
“Lần đó em hôn anh, anh không đẩy
em ra.” Ôn Ngọc thì thầm.
“Tôi có.” Hôm ấy gã quá mức kinh
ngạc, lúc thối lui thì dường như cô đã hôn xong.
Mấy chuyện này rất khó xử lý, một
khi xử lý không khéo sẽ càng làm càng lớn, nên gã chọn cách phớt lờ coi như
chưa từng xảy ra. Tuy nhiên, hôm nay Ôn Ngọc lại chủ động nhắc tới.
“Anh không có!” Ôn Ngọc cố chấp
nói.
Cô cố tình lãng quên việc lúc mình
muốn biến nụ hôn thành sâu thêm, thì gã thối lui trước.
“Đấy không phải là hôn.” Gã không
muốn tranh luận với cô, vì nó rất vô nghĩa.
Hôn – vốn dĩ không phải là thế, mà
là lưỡi với lưỡi cùng nhau quấn quýt. Tựa như lúc gã dụ dỗ Kiều Duy Đóa nhiệt
tình đáp lại, trái tim gã như nhảy múa trong lồng ngực. Lần đó Ôn Ngọc và gã
nhiều lắm cũng chỉ môi chạm môi.
Nghe vậy, Trần Ôn Ngọc cười ảm đạm,
“Thế à? Em đã ba mươi tuổi rồi nhưng đấy là nụ hôn đầu của em…”
Hình Tuế Kiến cứng người nhíu mày,
trong lòng bất chợt khó chịu. Do gã luôn giữ thái độ bình thường mới khiến Ôn
Ngọc dang dở tuổi xuân, bây giờ gã làm sao có thể một cước đá văng cô?
“Có lẽ, cả đời em sẽ sống như vậy.”
Cứ dõi theo mối tình chưa từng thuộc về mình mà từ từ già đi.
“…” Gã chẳng biết phải khuyên giải
ra sao, những gì nên hoặc không nên gã đều đã nói hết.
“Chẳng phải anh mua nhà cho em sao?
Có thể sống trong ngôi nhà anh mua, dù cả đời em không có được anh cũng là một
niềm an ủi.” Trần Ôn Ngọc mỉm cười ứa lệ.
Gã nhíu mày, gã mua nhà cho cô xem
như bồi thường, chứ chẳng phải mang cho cô một gông xiềng mới. Gã không ngờ Ôn
Ngọc lại cố chấp yêu mình sâu đậm như vậy, điều đó khiến gã cảm thấy gánh nặng.
“Em có thể yêu cầu anh một việc nhỏ
không?” Trần Ôn Ngọc nhìn chằm chằm gã, hỏi.
“Em nói đi.” Nếu việc gã có thể làm
thì đừng nói một yêu cầu nhỏ, dù cả ngàn yêu cầu cũng không thành vấn đề.
Gã rất vụng về khi giải quyết nợ ân
tình. Hai năm trước có một nữ khách hàng bám dính lấy gã, gã càng lãnh đạm thì
đối phương càng cảm thấy gã có cá tính. Vì vậy gã để râu quai nón, lấy hình
tượng lôi thôi dọa đối phương bỏ chạy. Thế nhưng nhiều năm qua trong mắt Trần
Ôn Ngọc chỉ có gã, bất kể lúc gã tồi tệ nhất, thất vọng nhất, cô vẫn luôn đứng
bên cạnh gã.
…
“Bữa nay là lần đầu Đóa Đóa cậu hẹn
tớ tới quán bar đấy!” Đến trước cửa quán bar, Thường Hoan kinh ngạc ríu rít.
“Lâu rồi không gặp, mọi người tụ
họp thôi.” Cô cười nhẹ và dừng xe.
“Cậu muốn gọi Tư Nguyên tới không?”
Thường Hoan thuận miệng hỏi.
Tư Nguyên sắp đính hôn, Duy Đóa sắp
sinh con, bây giờ ai cũng có hạnh phúc riêng, mai này tiếp tục chỉ là thân phận
bạn bè.
Kiều Duy Đóa cứng đờ, nói: “Lần sau
đi.” Xem ra, Thường Hoan cũng chưa biết việc anh hủy hôn.
Tư Nguyên thực sự giấu quá kỹ.
“Cũng được, mấy bữa nay hình như Tư
Nguyên bị cảm sốt, lây qua cho cậu thì không tốt.” Thường Hoan không nghĩ gì
nhiều.
Phụ nữ mang thai là báu vật!
Kiều Duy Đóa cười nhẹ.
“Mấy tháng rồi?” Thường Hoan nhẹ
nhàng vuốt ve bụng cô, hỏi.
Kiều Duy Đóa lộ vẻ xấu hổ, “Tớ vừa
biết thôi, chắc gần sáu tuần.” Cô không muốn đợi đến mười hai tuần mới đi kiểm
tra, khoảng mười ngày nữa cô sẽ tới bệnh viện để siêu âm tim thai.
Trước kia bác sĩ từng nói, vì lần
đầu cô phá thai xử lý không kỹ, nên sau này có mang thai thì cũng xảy ra khả
năng thai ngừng phát triển. Đấy là những điều cô không thể tâm sự với ai, mà
chỉ tự mình âm thầm gặm nhấm.
“Cậu đang mang thai mà đi quán bar
không tốt đâu.” Thường Hoan lo lắng.
Chưa đi vào mà đã nghe tiếng ầm ầm
bên trong vẳng ra khiến cô phát ốm. Đã vậy mấy cô gái phấn son lòe loẹt ra ra
vào vào, cộng thêm đám đàn ông cợt nhã làm cô muốn buồn nôn.
Kiều Duy Đóa cẩn thận suy nghĩ một
lát rồi nói: “Thường Hoan, hay cậu ngồi chờ trong xe với mình nhé?” Cô nắm lấy
tay Thường Hoan.
Bây giờ là tháng chín, thời tiết
vẫn rất oi bức, thế mà tay cô lại lạnh lẽo vô cùng.
Thường Hoan sửng sốt một lát rồi
mới nhận ra điều bất thường.
“Tớ đang đợi một sự thật, tớ hi
vọng bên cạnh mình có một người bạn.” Cô nhẹ nhàng nói.
Bạn bè thân thiết của cô rất ít,
cùng lắm cũng chỉ có hai người, nhưng cô đều đem họ trở thành trụ cột tinh
thần.
“Rốt cuộc cậu bị sao vậy? Trông cậu
bây giờ… chả giống cậu tí nào…” Một Kiều Duy Đóa mệt mỏi, bất an và yếu đuối
làm Thường Hoan thấy xa lạ.
“Thú thực, tớ không muốn giao chiến
với ai…” Duy Đóa nhắm mắt và tắt hẳn nụ cười, “Tớ không yêu anh ta, đã mất rồi
thì coi như đã mất, dù chân tướng có tàn nhẫn ra sao thì lòng tớ đều có chuẩn
bị. Kiều Duy Đóa tớ không có gì cả nên chẳng việc gì phải sợ…” Cô tới đây chỉ
vì muốn tận mắt thấy sự thật mà thôi.
Thường Hoan có linh cảm đáng ngại,
cô nàng nói: “Bất kể xảy ra việc gì thì tớ cũng ở bên cậu.” Bạn bè chỉ làm được
bấy nhiêu đây.
“Cảm ơn cậu.” Cô nhè nhẹ nở nụ
cười, một nụ cười đầy cảm kích.
…
Thường Hoan không biết Duy Đóa đang
chờ đợi điều gì. Mãi đến nửa tiếng sau, một đôi nam nữ từ quán bar bước ra làm
toàn thân Kiều Duy Đóa đều căng cứng.
“Chúng ta tới khách sạn đối diện
đi!” Đôi gò má cô gái đỏ ửng, rõ ràng đã uống say. Thế nhưng bất kể ánh mắt hay
thần sắc của người đàn ông vẫn đều vô cùng thanh tỉnh.
Người đàn ông mang phong thái lạnh
lùng chết đứng tại chỗ.
“Anh đã hứa với em rồi.” Cô gái ôm
lấy cánh tay gã, mắt ngân ngấn ánh lệ, “Một đêm, chỉ một đêm thôi…”
Bên trong xe nghe không được âm
thanh bên ngoài, nhưng có thể thấy rõ cảnh cô gái quấn quýt người đàn ông đi
thuê phòng.
Kiều Duy Đóa nín thở nhìn chằm chằm
về phía trước, khiến Thường Hoan cũng khẩn trương theo.
Không biết bọn họ nói gì đó, hình
như đang bắt đầu tranh cãi. Cuối cùng, người đàn ông cầm tay cô gái kéo đi với
quyết tâm rõ ràng.
Hai người bọn họ băng qua đường và
cùng vào khách sạn đối diện.