“Humm.”
“Humm.”
“Humm.”
Bị dày vò suốt mấy đêm liền làm
người nào đó ở trong nhà tắm hắt xì hơi thê thảm, còn Kiều Duy Đóa nằm trong
phòng ngủ, hớn hở cười vui sướng khi người gặp họa. Tuy nhiên toàn thân cô cũng
mất hết sức lực, uể oải dựa vào thành giường. Cô sờ trán mình và thấy nó nóng
rực, hóa ra cô đã bị cảm rồi.
Cô vượt qua mười năm kiên cường đấu
tranh với cuộc sống mà chưa từng đổ bệnh, nhưng hình như trận cảm cúm này có
khí thế rất mạnh. Chắc là báo ứng nhỉ? Ai bảo cô có ý ám hại người khác làm
chi!
Con mèo đứng trên giường đong đưa
cái đuôi nhìn chằm chằm vào bà chủ đang bệnh của mình. Trong đêm tối, con ngươi
xanh rờn của nó sáng rực như thể sắp nhỏ ra màu xanh.
Bị nó nhìn chòng chọc, Kiều Duy Đóa
chỉ biết yếu ớt nuốt nước miếng. Lòng cô hiểu rất rõ tại sao mình bị cảm, vì
thực ra… cô cũng hơi sợ mèo!
Khi đôi mắt xanh rờn của con mèo
nhìn cô chằm chằm, thì làm cô rất sợ. Huống chi, tối nào cô cũng phải ngủ chung
giường với nó!
Đúng, nhiều đêm rồi cô ở trong
phòng ‘sói’ mà vẫn giữ được trinh tiết, nhưng cô cũng gánh hậu quả thật bi
thảm! Có trời mới biết mỗi ngày phải ôm một con mèo từ trên lầu xuống dưới lầu,
đi tới đi lui trước mặt gã, phải giả vờ yêu thích nó trước mặt gã, thậm chí yêu
thích tới mức lúc đi ngủ cũng phải tiếp tục. Thế nên cô diễn vai ‘bà Thiên Hậu’
[1] này thật vất vả biết nhường nào! Quả nhiên hại người đồng thời cũng hại
luôn mình!
Kiều Duy Đóa thở dài, trò này cô
chơi cũng rất mệt.
[1]
Bà Thiên Hậu tức Thiên Hậu Thánh Mẫu, một vị thần quan trọng trong tín ngưỡng
của người TQ và người Việt gốc Hoa.
Hình Tuế Kiến từ phòng tắm đi ra.
Không biết từ khi nào thì lọ sữa
tắm trong nhà tắm đã bị cô đổi thành hương hoa hồng. Bây giờ vừa tắm xong, toàn
thân gã tản ra một mùi thơm ngọt ngào nữ tính.
Gã không thích bị đàn bà xâm lược
vào cuộc sống của mình! Càng ngày gã càng chẳng muốn về nhà. Bởi vì bây giờ mỗi
nơi, mỗi góc trong căn nhà này đều khiến người ta sợ tới độ xương cốt bủn rủn.
Gã đứng trước cửa phòng tắm, lạnh
lùng nhìn người đàn bà nằm trên giường. Cử chỉ của người đàn bà này rất lạ, cô
cầm cái điều khiển từ xa trên đầu giường điều chỉnh ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Mà con mèo yêu thương của cô lại làm ổ sát bên cạnh, nghênh ngang chiếm lấy vị
trí của gã.
Mẹ kiếp, mấy ngày nay gã đã bị con
mèo kia hành hạ tới phát cáu, rất muốn mắng người. Tuy nhiên, gã cũng không
hiểu tại sao ngôi nhà chả ra nhà này lại làm gã trở về đúng giờ mỗi khi trời
tối? Gã biết chắc nếu đối tượng đổi ngược lại là Ôn Ngọc, thì e rằng gã đã sớm
phớt lờ tình anh em mà trở mặt với cô. Thế nhưng tại sao đối với Kiều Duy Đóa,
gã lại rất dung túng? Lẽ nào… Không, chắc chắn do gã biết rõ âm mưu của Kiều
Duy Đóa nên mới nhất quyết không để cô đạt thành công, không để cô chiến thắng!
Kiều Duy Đóa lại vặn ngọn đèn tối
hơn một chút, rồi tối hơn chút nữa. Cô thật sự mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi. Đầu cô
đau như búa bổ, cơ thể nặng trình trịch. Cô muốn được nghỉ ngơi nhưng khi ngọn
đèn hơi u tối thì cặp mắt đen xì của con mèo lại biến thành xanh lét, làm trái
tim cô kinh hoàng, hơi thở cô hỗn loạn.
Mẹ ơi, cô cũng sợ muốn chết! Thực
ra, nếu ngủ chung với con mèo thì ngủ chung với Hình Tuế Kiến có phải sẽ bớt
đáng sợ hơn? Không, cô tuyệt đối không thể dao động!
“Tối nay em vẫn muốn ngủ chung với
nó?” Sau lưng cô vọng tới câu hỏi lạnh như băng.
Kiều Duy Đóa khẽ nhếch khóe môi,
khi quay lại thì cô đã mỉm cười rất tự nhiên, “Tiểu Lộng ngủ chung với con
Chiwawa, dĩ nhiên con mèo này phải ngủ với tôi!” Dứt lời, cô giả vờ yêu thương
vuốt ve bộ lông láng mượt như tơ của nó.
Con mèo kiêu căng liếc liếc gã một
cái, trong mắt nó đầy vẻ thị uy và khinh thường.
Vậy tối nay gã nên làm gì đây? Lẽ
nào gã phải nằm trong bồn tắm ngủ như tối qua?
Con mèo này đoạt người đàn bà của
gã, chiếm lấy giường của gã và biến thành kẻ thứ ba! Thậm chí đêm đầu tiên nó
còn khiến gã hoảng sợ giơ mông trần đứng cả đêm trên bàn đọc sách. Mấy đêm tiếp
theo gã phải ngủ trên sàn nhà sát cửa phòng, để ngừa tình trạng khẩn cấp có thể
chạy trốn! Gã tạm thời nhân nhượng vì lợi ích chung, thế nhưng ban đêm con mèo
hung ác này lại chạy tán loạn, nhảy hết chỗ này tới chỗ nọ, làm gã nâng cao
tinh thần cảnh giác đến không thể chợp mắt!
Đêm qua gã chịu hết nổi nên phải
vào nằm ngủ trong bồn tắm, kết quả sáng sớm thức dậy thì phát hiện giữa ngày hè
mà gã lại lạnh cóng đến sắp bị cảm. Tuy nhiên gã tự hỏi mình, nếu đã khó chịu
như vậy thì tại sao gã không ‘đá văng’ con mèo này ra khỏi cửa? Có phải do nụ
cười khoái trá của cô lúc chơi khăm được gã trong hôm đầu tiên không? Nếu chơi
khăm gã mà có thể đem tới niềm vui cho cô, thì gã cũng chờ xem khi nào cô sẽ
mất hứng! Gã tự nhủ, gã chỉ đang so tính kiên nhẫn với cô mà thôi.
Bây giờ cô đang vuốt ve bộ lông mịn
màng của con mèo, hai má hồng hây hây, trông vô cùng xinh đẹp. Cô đang đùa gì
đây? Người đàn bà này sau khi biết được ‘nhược điểm’ của gã thì phát động tấn
công toàn diện, như thể muốn chỉnh đốn gã phải nhảy lầu mới thôi.
Hình Tuế Kiến vòng tay ngang ngực,
lạnh nhạt ngắm nghía. Gã không thể phủ nhận rằng, dưới ánh đèn mờ, cô mặc một
bộ đồ ngủ kín mít ngồi giữa giường, con mèo thoải mái đến híp mắt hưởng thụ
từng cái vuốt ve âu yếm của cô… Cảnh tượng này quá sức quyến rũ, hoàn toàn có
thể làm máu huyết của người đàn ông sôi trào sùng sục.
“Tối nay anh muốn lên giường ngủ
không?” Duy Đóa nhẹ giọng hỏi, thậm chí cô còn cố ý lộ ra bắp chân mình.
Trong nháy mắt, giữa đũng quần gã
căng cứng làm toàn thân khó chịu! Tuy nhiên, gã chẳng dám tiến lên dù chỉ một
bước.
Chết tiệt, gã rất sợ mèo! Nếu bây
giờ trên giường là một con báo, gã nhất định sẽ xông lên giết nó để cướp lấy mỹ
nhân đem về giải cơn khao khát. Nhưng vấn đề ở đây là con mèo! Gã không dám
tiếp xúc với nó, cho dù có cướp được người thì chỉ cần nó kêu lên vài tiếng
‘meo meo’, cũng đủ khiến bản thân gã mất mặt tới mức xin làm ‘anh hùng nhụt
chí’. Con mèo này thử thách nghiêm trọng khí phách đàn ông của gã.
“Tới giờ mà anh vẫn chưa quen với
sự có mặt của con mèo hả?” Cô ra vẻ khó tin.
Làm sao mà quen với con mèo khổng
lồ này? Nếu gã thích ứng được mới gọi là điều kì diệu!
“Anh yên tâm, con mèo này rất ngoan
ngoãn, nó không dễ dàng vươn móng vuốt ra đâu.” Cô cười nhẹ an ủi.
Không dễ dàng vươn móng vuốt? Đấy
chẳng phải nghĩa là nó vẫn rất có sức tấn công?
Con mèo híp đôi mắt xanh lại như
thể biết gã đang thầm oán trách, ánh mắt nó thật đáng sợ.
Cô hoàn toàn cố ý khi nói những lời
này.
“Anh không đi ngủ thì tôi ngủ trước
đây.” Giống như những đêm khác, cô nở nụ cười đầy chiến thắng.
Nụ cười của cô như đóa hồng chớm
nở, xinh đẹp mỹ miều.
Đừng quyến rũ gã nữa! Cái cảm giác
chỉ được nhìn chứ không được sờ, đối một tên đàn ông cả thể xác và tinh thần
đều khỏe mạnh như gã quả đúng là một cực hình!
Hình Tuế Kiến khao khát nhìn cô
chằm chằm, nghiến chặt hàm răng suýt nghẹt thở. Nhưng lạ lùng thay, gã đột
nhiên đặc biệt cảm thấy đôi gò má cô đỏ rực khác thường. Các buổi tối trước đó
cô cũng vô cùng đắc chí, nhưng không ‘dụ dỗ’ gã tới vậy. Trên thực tế, cô chỉ
cầu được thoát thân.
“Kiều Duy Đóa, có phải em bị bệnh?”
Gã khàn giọng hỏi nhẹ.
“Không, tôi khỏe lắm.” Cô đáp mà hai
mắt sương mù mênh mông.
Gã nhíu mày.
“Nếu không có việc gì thì chúc anh
ngủ ngon.” Cô ôm chặt con mèo chui vào chăn, đưa lưng về phía gã.
Làm sao một người lại có thể mâu
thuẫn như vậy? Cô mỉm cười với gã nhưng không có bất kì cảm giác ấm áp nào,
ngược lại bóng lưng cao ngạo ấy mới phản ánh rõ nét nội tâm kiên cường và hờ
hững của cô.
Hình Tuế Kiến xoay người vào nhà
tắm. Vì phòng ngừa con mèo chạy nhảy loạn xạ, nên gã khóa trái cánh cửa rồi
chui vào bồn tắm nằm nhắm mắt. Tuy nhiên đêm nay gã trằn trọc mất ngủ, dưới
lưng gã là một nơi lạnh ngắt cứng còng, nhưng trong cơ thể gã vẫn tồn tại một
ngọn lửa thiêu đốt ngùn ngụt.
Trong đầu gã hết lần này tới lần
khác hiện ra gương mặt xinh đẹp kì dị của cô tối nay. Gã day trán để xua tan
điều đó, đằng nào thì bây giờ cô cũng đang có ‘thần giữ cửa’ hộ mệnh.
Hai – ba giờ rạng sáng.
“Đừng, đừng… Ô… xin đừng…” Gã ngồi
dậy vì trong lúc trực giấc, dường như gã nghe loáng thoáng có tiếng người kêu
cứu yếu ớt ngoài cửa.
Gã vội vàng đứng dậy, thậm chí chưa
kịp mặc xong áo ngủ. Gã mở cửa nhà tắm, trong phòng ngủ vẫn yên tĩnh đến đáng
sợ.
Một cái bóng đen thui và một cặp
mắt xanh rờn, đang chạy tán loạn trong màn đêm. Đó là con mèo!
Gã bất giác rút lui một bước, lông
tơ sau gáy dựng thẳng hết lên.
“Đừng, đừng… xin đừng…” Cô vẫn thở
rời rạc trong cơn ác mộng.
Hóa ra không có kẻ trộm mà do cô
nằm mơ, gã khẽ phở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên trong lúc xả hơi, một sự ngờ vực
nẩy lên trong lòng gã. Cô nằm chiêm bao thấy gì mà lại sợ hãi, hoang mang và
bất an đến thế? Sực nhớ tới một điều làm mắt gã tối sầm, lòng gã đã hiểu rõ.
Con mèo kia vừa thấy nguồn sáng thì
hưng phấn chạy về phía gã. Để duy trì sức khỏe, gã hẳn phải khóa trái cửa lại
và lập tức đi ngủ! Ấy thế mà gã lại cẩn thận đi vòng tới trước giường, lay lay
cô.
“Kiều Duy Đóa, tỉnh dậy, tỉnh dậy!”
Vừa chạm vào bàn tay nóng hầm hập của cô thì gã giật mình và rút tay lại.
Quả nhiên gã đoán đúng, hôm nay cô
rất khác thường. Gã đưa tay bấm cái điều khiển từ xa trên đầu giường mở ngọn
đèn sáng thêm.
Dưới ánh đèn, hai gò má cô đỏ au
như đóa hồng xinh đẹp.
Cô đang phát sốt!
Gã đứng dậy đi xuống lầu.
Từ lúc Tiểu Lộng dọn vào, gã đã
chuẩn bị sẵn một hòm thuốc dưới lầu, trong đó có các loại thuốc cần dùng, bao
gồm cả thuốc hạ sốt.
Gã chú ý thấy con mèo đang lười
biếng nằm sấp trên sofa, vừa nhìn gã vừa vẫy đuôi trên thảm. Gã quan sát tình
hình đâu đấy hẳn hoi rồi hết sức cẩn thận men theo vách tường vòng ra hướng cầu
thang. Lúc gã nghĩ không có tí sơ hở nào thì con mèo vỗ vỗ cái đuôi đứng dậy.
Gã lao nhanh xuống cầu thang, con
mèo duỗi chân về phía trước rồi nhảy lên một cái, phóng ra khỏi cánh cửa phòng
đang mở toang và theo sát bước chân gã.
“Mày cút đi!” Gã quát lớn.
“Meo.” Con mèo vẫn đứng gần hòm
thuốc, vẫy đuôi đắc ý với gã.
Nhiều ngày nay con mèo đi theo
người nào đó bắt nạt gã, giờ đã trở thành niềm vui của nó rồi. Gã hít sâu, hít
sâu một hơi nữa và giơ chân lên…
“Meo…” Sau một tiếng kêu thảm
thiết, con mèo bị bàn chân săn chắc của gã đá trúng, bay thẳng vào vách tường.
Dưới lầu có tiếng động nhưng gã bất
chấp tất cả cướp lấy hòm thuốc, soải bước chân hỗn loạn phóng nhanh lên lầu.
“Kiều Duy Đóa, em ngồi dậy uống
thuốc!” Gã lay lay cô nhưng hình như cô đã bất tỉnh nhân sự. Thế là gã đành
nghiền viên thuốc ra thành bột pha vào ly nước ấm, rồi cạy đôi môi cô trút vào.
“Đừng, đừng mà…” Cô vẫn còn làm bạn
với ác mộng, mất hết kiềm chế.
Gã chỉ đút được một chút, số thuốc
nước dưới sự giãy dụa của cô đã trào hết ra khóe môi.
“Ba à… có phải vừa rồi ba đánh con
mèo không?” Phía sau vọng tới tiếng chất vấn nghi hoặc.
Gã khỏi cần quay đầu cũng biết đó
là ai.
Tiểu Lộng mở to hai con mắt nhập
nhèm buồn ngủ, bé ngỡ mình đang nằm mơ.
Ba thật sự sợ mèo! Nhiều ngày nay,
mỗi buổi sáng ba kêu mẹ đi làm điểm tâm, mẹ chỉ cần ôm con mèo đi lướt qua là
ba tự động im lìm và lập tức biến mất. Ba kêu mẹ đi giặt quần áo, mẹ cũng lấy
phương pháp đó ra. Hết lần tới lần khác, chỉ cần chỗ nào có con mèo thì ba
tuyệt đối sẽ thua thê thảm.
Trong lòng bé, hình tượng người cha
anh hùng đã sụp đổ vì con mèo. May mà bình thường ba đối với con mèo luôn ‘kính
trọng nhưng không gần gũi’, [2] thế nên bé rất bất ngờ và khổ sở khi nửa đêm
nửa hôm ba đi ngược đãi con mèo.
[2]
Nguyên tác: kính nhi viễn chi.
“Con nhanh ôm con mèo xuống dưới
lầu đi, mẹ con đang bệnh.” Gã không có thời gian để giải thích. Đã không làm
thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, [3] gã ngửa đầu uống cạn số thuốc nước
rồi cúi người dán lên môi cô.
[3]
Nguyên tác: Nhất bất tố, nhị bất hưu. Thành ngữ này xuất phát từ Phục Thiên lục
của Triệu Nguyên Nhất nhà Đường.
Gã cúi xuống đem số thuốc nước mớm
vào miệng cô từng hớp từng hớp một. Tiểu Lộng đang ôm con mèo bị thương, thấy
thế thì choáng váng.
“Đừng… đừng…” Cô vùng vẫy.
Trong chiêm bao, một gã thanh niên
mạnh mẽ xâm nhập vào cô từng chút từng chút một. Vết máu đỏ tươi nhuộm hồng
‘mũi giáo’ cứng rắn của gã thanh niên chảy dọc xuống đùi cô. Toàn thân cô đau
đớn tưởng như đã chết.
Duy Đóa khóc, dòng nước mắt rơi
lặng lẽ. Trong màn đêm cô tịch chỉ vang lên tiếng nức nở tuyệt vọng và tiếng
hơi thở đứt quãng.
“Kiều Duy Đóa, em tỉnh lại!” Gã vỗ
vỗ mặt cô.
Cô mờ mịt quay lại nhìn, phía sau
sương mù dày đặc đến nổi giơ năm ngón tay cũng không thấy. Trong đám sương mù
ấy, có ai tới cứu cô ư? Cô mở choàng mắt, ngơ ngác và hoảng hốt nhìn gã.
Thấy cô ‘tỉnh’ lại, Hình Tuế Kiến
mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ba à, có phải mẹ và Tiểu Lộng bị
bệnh giống nhau không?” Tiểu Lộng thấy điều bất thường nên cũng chạy vội tới.
Bé nhớ lúc mình mới dọn vào nhà
cũng hay nằm ác mộng, là ba đã cõng bé trên lưng suốt đêm làm bé yên lòng và
không lo sợ nữa. Mấy đêm nay bé cũng rất sợ, sợ đến mức không dám nhắm mắt.
Nhưng hễ nghĩ tới bờ vai rộng lớn của ba, thì tâm tình bé bình ổn đi rất nhiều.
“Ba à, ba mau cõng mẹ lên lưng đi!”
Tiểu Lộng nôn nóng nói.
Kiều Duy Đóa thấy đầu mình đau nhức
như bị nứt toạc, còn ý thức thì rơi vào lơ mơ. Rốt cuộc cô đang ở đâu? Cái
người đang nhìn cô chằm chằm kia có phải là Hình Tuế Kiến – kẻ thù của cô? Gã ở
trước mặt cô làm gì? Lẽ nào gã còn muốn tiếp tục gây tổn thương cho cô?
Mười bốn tuổi rồi hai mươi bảy
tuổi, một thiếu nữ rồi một người phụ nữ, cô đóng hai vai trò trong hai không
gian nhơ nhớp mờ mịt. Trong lúc mù mờ và đồng cảm, thì cô thấy dưới thân mình
đau đớn như bị người ta xâm hại.
Trong giấc mơ, sự đau đớn quá độ đã
khiến toàn thân cô mệt nhoài, hít thở không nổi. Trong đầu cô từng mẩu ký ức
xen kẽ, cơ thể cô nhấp nhô, gã thanh niên xâm phạm vẫn ngang nhiên ra vào trong
người cô…
Vẻ mặt mê mang của cô làm lòng gã
căng thẳng.
“Meo.” Phải tiếp xúc gần gũi với kẻ
thù, con mèo mở miệng kêu lên một tiếng ‘meo’ đầy hung hãn.
Vốn dĩ Hình Tuế Kiến đang kề sát
bên cô, thế mà chỉ trong một giây đã vọt ra xa cả mét!
“Ha ha.” Dù tinh thần Kiều Duy Đóa
đang choáng váng nhưng vẫn phải bật cười thành tiếng.
Gã sợ mèo.
Trong giấc mơ, lúc gã thanh niên
sắp lên đỉnh thì bất ngờ tiếng mèo kêu vang lên, làm gã sợ tới mức lập tức rút
khỏi cơ thể cô.
Cô bật cười, giấc mơ này thật giống
một trò hề và nó bỗng dưng chẳng có gì đáng sợ. Cô đã tìm được nhược điểm chí
mạng của gã, cô sẽ không sợ gã, không bao giờ sợ gã nữa!
Cô cười thật tươi làm gã đứng xa
mấy thước mà trái tim cũng đập thình thịch.
“Con mau ôm con mèo đi đi!” Hình
Tuế Kiến thúc giục Tiểu Lộng.
Chuyện này…
Tiểu Lộng lo lắng liếc thoáng về
phía mẹ, rồi cũng vâng lời ôm con mèo xuống lầu.
Giải trừ nguy cơ xong, Hình Tuế
Kiến thở phào một hơi nhẹ nhõm. Gã xốc chăn leo lên giường, yên lặng ôm lấy cô.
Trái tim – thật phức tạp.
Cảm xúc – phức tạp hơn.
“Kiều Duy Đóa, tôi ghét mèo!” Gã
oán trách.
Vừa rồi vì cô mà gã phải chiến đấu
với con mèo, thật quá đáng sợ. Gã có thể điềm nhiên thẳng thắn nói với Tiểu
Lộng rằng mình sợ mèo, nhưng với cô thì gã không thể nào thừa nhận. Bởi vì, gã
cũng có kiêu ngạo!
“Tôi càng ghét em hơn!” Ghét cô
dùng màu hồng tấn công thị giác của gã; ghét cô lấy con mèo đe dọa gã; ghét cô
nằm thấy ác mộng; ghét cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Gã xiết chặt cô hơn, cảm thấy mình
thật thất bại. Tại sao muốn lấy được trái tim cô lại khó khăn đến vậy?
So với con mèo thì gã căm ghét con
bò cạp Kiều Duy Đóa này hơn, nhưng gã ghét cô điều gì? Ghét sự kiêu ngạo của
cô; ghét sự ngạo mạn của cô; ghét sự khinh thường của cô. Hồi còn niên thiếu,
thực ra gã ghét nhất chính là cô ghét gã mà thôi. Ở trong lòng gã, Kiều Duy Đóa
đặc biệt hơn bất kì cô gái nào. Thuở thiếu thời thì ngông nghênh, bây giờ thì
thỏa hiệp nhượng bộ. Gã cảm thấy cô đáng ghét và đáng sợ hơn so với con mèo.
Gã luôn ‘tôn trọng nhưng không gần
gũi’ với cô, vậy thì tại sao gã vẫn nhịn không được mà sử dụng thủ đoạn để thu
hẹp khoảng cách của nhau?
“Kiều Duy Đóa, tôi nhất định sẽ trả
thù em!” Gã ôm lấy cô rồi dán ánh mắt phía sau, lạnh giọng tuyên thệ.
Phản ứng của cô là lủi vào vòm ngực
rộng rãi của gã và thiếp đi.
Đó là một đêm không có ác mộng.