Hoa Lửa

Chương 2: Q.1 - Chương 2




Chỉ cần chưa nói ra, thì tất cả đều chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Thật ra, có đôi khi cô cũng có loại cảm giác này, nhưng mỗi lần làm cô muốn nhìn rõ ràng, lúc cô muốn đối diện với nó, thì Tư

Nguyên luôn chủ động né tránh trước.


Trên diễn đàn đã quy ước xong, hai cô đang đợi mấy người ở trong tiểu khu cùng đi xe.

"Thường Hoan, hôm nay cậu có rảnh không?" Kiều Duy Đóa đột nhiên hỏi.

Không thể nào, lại nữa rồi!

"Chuyện gì vậy?"

"Có thể giúp tớ đến báo danh một chút được không? Hôm nay tớ phải làm việc cả ngày."

Quả nhiên, quả nhiên…

Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên!

"Duy Đóa, cậu thật là ngốc, cậu làm nhiều việc như vậy, bận đến mức cả thời gian để ngủ cũng chẳng có, còn đi thi chứng chỉ công tác thống kê làm gì cơ chứ? !" Thường Hoan cảm thấy không thể hiểu nổi.

Cô suy nghĩ một chút, "Chẳng phải Tư Nguyên vừa nói tuổi trẻ vất vả thì khi về già mới thảnh thơi sao."

Thường Hoan phẫn nộ, nói khó nghe, "Tư Nguyên còn từng nói, con người còn sống nếu không tăng giá trị tài sản của mình, thì sẽ không biết giá trị bản thân đang ở chỗ nào!"

Cô ấy chỉ châm biếm mà thôi, ai ngờ Duy Đóa thật sự gật đầu! Duy Đóa bình thường không nhiều lời, nhưng mỗi khi cô nhắc tới Tư Nguyên, Duy Đóa đều nói rất nhiều.

"Duy Đóa, rốt cuộc cậu đang mù quáng theo con đường của Tư Nguyên? Hay là đang muốn chứng minh điều gì đây!" Thường Hoan vạch ra sự quan sát của bản thân.

Cô muốn chứng minh cái gì ư?

"Duy Đóa, tối nay Tư Nguyên lại đi xem mặt đấy."Lúc nói những lời này, Thường Hoan luôn luôn quan sát phản ứng của cô.

"Tớ biết, ngày hôm qua lúc cậu hỏi anh ấy, tớ cũng có mặt ở đó mà." Nhưng biểu cảm của Duy Đóa vẫn bình tĩnh như cũ.

"Vậy tại sao cậu không ngăn cản chứ?" Thường Hoan nôn nóng.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên cô tạo ra cơ hội cho hai người bọn họ, nhưng …

"Vì sao tớ phải ngăn cản?" Duy Đóa kỳ quái hỏi.

Vì sao phải, đương nhiên là…

"Duy Đóa, Tư Nguyên thích cậu!" Thường Hoan vạch trần rõ ràng.

Người mù cũng nhìn ra được chuyện này.

"Anh ấy chưa từng đề cập đến chuyện này." Duy Đóa lắc đầu.

Chỉ cần chưa nói ra, thì tất cả đều chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Thật ra, có đôi khi cô cũng có loại cảm giác này, nhưng mỗi lần làm cô muốn nhìn rõ ràng, lúc cô muốn đối diện với nó, thì Tư

Nguyên luôn chủ động né tránh trước.

"Chúng tớ không thích hợp." Cô tổng kết một câu.

"Tại sao?" Thường Hoan không phục.

Trong mắt của cô, không ai có thể thích hợp với Tư Nguyên bằng Duy Đóa, hai người bọn họ thực sự là có 'yêu' mà!

"Anh ấy muốn tìm vợ làm nhân viên công vụ, hơn nữa, phải là pháp viện, viện kiểm sát, hoặc là công tác ở cục tư pháp." Giọng nói của Kiều Duy Đóa bình bình.

Á.

Thường Hoan giật mình, bởi vì những lời Duy Đóa nói là sự thật, đối tượng xem mặt của Tư Nguyên đều là nhân viên công vụ.

"Còn nữa bởi vì loại xe anh ấy lái là Mercedes- Benz." Vẻ mặt Kiều Duy Đóa nhàn nhạt.

Một câu nói đã cho biết thế lực cỡ nào.

Nếu không nhận ra, không phải là người quen của cô, thì không biết sẽ khách sáo cỡ nào.

"Tớ muốn gả cho một người có tiền." Giọng nói của Kiều Duy Đóa lại tràn ngập sự kiên trì. Cô chưa từng thay đổi mục tiêu này.

"Tớ cảm thấy hai người các cậu thật sự... rất đáng tiếc ..." Vì sao hai người cứ phải tuân theo những quy định cứng nhắc như vậy đối với tình yêu? Thường Hoan cảm thấy thật sự là hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã vội, hai người thích hợp như thế mà phải bỏ lỡ lẫn nhau, đúng là ông trời không có mắt.

"Không có gì đáng tiếc cả. Nếu như tớ ở cạnh người đàn ông giàu có, như vậy tớ cũng chả thấy luyên tiếc chút nào với anh ấy cả." Kiều Duy Đóa ngắt lời cô ấy, bởi vì cô không cảm thấy có gì gọi là đáng tiếc cả.

Thường Hoan không nói gì.

Bởi vì...

Lời này không phải không có đạo lí.

"Duy Đóa, thật ra, nợ trong nhà cậu..." Có đôi khi Thường Hoan rất muốn khuyên cô không nên đắn đo quá nhiều.

Có lẽ Duy Đóa sẽ không có nhiều gánh nặng như vậy, nếu như cô ấy chủ động một chút, quan hệ của cô ấy và Tư Nguyên đã sớm thay đổi.

Chỉ là người ta có nỗi khổ, nhưng bạn thì không có sao? Rốt cuộc cô ấy nên đi xem mắt, hay là …

"Duy Đóa, cậu thích làm về công tác thống kê à? Cái này căn bản có khác gì công việc trâu ngựa hiện tại của cậu đâu!" Thường Hoan vẫn muốn nỗ lực.

Duy Đóa khẽ cười, không trả lời.

"Có đôi khi tớ thật sự rất muốn đem cái thùng dưới giường kia của cậu cho Tư Nguyên xem, đặc biệt quan trọng nhất là một tấm…" Duy Đóa tuyệt đối không kém!

"Cậu nên biết, chúng chỉ là giấy, không có ý nghĩa gì cả đâu." Duy Đóa cũng rất thực tế.

Có người gõ cửa sổ xe, Duy Đóa không nói gì nữa.

Thật ra có nhiều lúc, cô không thích nói chuyện, không thích chào hỏi, lại càng không thích mỉm cười với những người lạ.

"Chào mọi người." Cô khách khí chào hỏi ba cô gái.

Hiện tại tuy cô không được xếp vào loại lễ phép, nhưng cơ bản cô cũng sẽ không để mình thất lễ.

Thường Hoan nhìn Duy Đóa đã thay đổi rất nhiều so với hồi trung học cơ sở,chỉ biết cảm thán, "Tư Nguyên thật sự đã giúp cậu thành người, chỉ là … không biết tương lai sẽ có người khiến Duy Đóa của chúng ta lộ ra những móng vuốt hay không đây?" Thường Hoan vui đùa.

...

Xe dừng lại ở trung tâm phồn hoa lân cận.

Năm người xuống xe, ba cô gái đi cùng xe đều làm việc trong tòa nhà văn phòng lân cận, một người là thư kí, một người là kế toán, người còn lại làm về thiết kế đồ họa.

Còn Thường Hoan và Duy Đóa làm chung trong một công ty.

Nhưng Thường Hoan là một nhân viên chủ quản nhỏ bé ở bộ phận tiêu thụ, làm việc ở tầng hai mươi mấy, còn cô thì…

"Tiên sinh, xin lỗi, sản phẩm này của chúng tôi thực sự không được giảm giá." Lưng cô thẳng tắp, mỉm cười lặp lại những lời này.

Từ khi vào cửa hàng đến giờ, người đàn ông này luôn trả giá với cô, bất kể cô giải thích bao nhiêu lần, đối phương cũng không chịu lắng nghe.

"Sao cô lại đáng ghét như vậy chứ! Nào có người làm ăn buôn bán nào không để cho khách hàng trả giá chứ? ! Rốt cuộc cô có muốn buôn bán hay không đấy? !" Người khách gào to với cô.

Còn cô vẫn mỉm cười như cũ đáp lại.

"Người khách này thật đáng ghét, chọn chọn nhặt nhặt khiến chúng ta phải hầu hạ cả một buổi sáng, nực cười còn trả giá nữa chứ, coi chỗ này của chúng ta là chợ bán sỉ ở chỗ đường sắt sao!" Một người bán hàng khác mặt lộ vẻ không kiên nhẫn xem thường.

"Này, cho tôi xem bộ này một chút!" Người khách chỉ vào cô.

Bởi vì cô là người xinh đẹp nhất trong những nhân viên bán hàng, cũng là người có nhẫn nại và làm việc chăm chỉ nhất.

Ánh mắt của người khách kia vào buổi sáng khiến cho cô cực kì khó chịu.

Cô nhón chân, tháo bộ âu phục xuống cho khách.

Tuy nhiên…

"Giúp tôi mặc vào."Người khách cởi áo, bày ra bộ dáng đại gia.

Hô hấp của Duy Đóa ngừng lại vài giây, kể từ sau khi xảy ra chuyện kia, cô luôn sợ hãi mỗi khi tới gần đàn ông. Nhưng hết lần này tới lần khác công việc không cho phép cô do dự.

Dựa theo yêu cầu của người khách, cô thành thạo không có bất cứ tiếp xúc nào với cơ thể, nhanh nhẹn giúp khách mặc âu phục.

Khi người khách có ý đồ động tay động chân, cô đã kịp thời tạo ra khoảng cách.

Không nghĩ tới…

"Bộ quần áo này kiểu gì vậy? Màu sắc quá đen, cứ như mặc đồ tang ấy, tôi có thể đi ra ngoài tiếp khách với bộ đồ thế này sao?" Người khách cố ý khó chịu vì không được thỏa mãn.

Vừa rồi rõ ràng là ông ta yêu cầu ăn mặc trạng phục màu đen để tạo ra hiệu quả chững chạc mà! Các nhân viên bán hàng khác đều cười thầm, căn bản không quan tâm người khách này có mua hàng hay không.

Bận rộn đến gần hai giờ chiều, người khách kia dường như thử hết toàn bộ quần áo, thế nhưng không có bất cứ dấu hiệu nào sẽ đồng ý mua cả.

Ngay cả Duy Đóa cũng không thể không hoài nghi, đối phương căn bản là tới quấy rối.

Để cho đồng sự tạm thời thế chỗ một chút, cô tránh ở trong phòng nghỉ, một tay vỗ về cẳng chân đã hơi nhức, tay kia lấy đũa gắp đồ ăn đã sớm nguội lạnh.

Rất mệt, thật sự rất mệt, mười ba năm trước cô dường như không thể tưởng tượng nổi, bản thân tương lai sẽ có một ngày như thế này.Có nhiều lúc, thật sự rất mệt đến phát khóc, nhưng cô không cho phép bản thân được rơi bất cứ một giọt nước mắt nào.

Tốc độ dùng cơm của cô cũng nhanh hơn.

Bíp bíp.

Có tiếng tin nhắn.

Cô móc chiếc Nokia trong túi chưa đến ba trăm đồng.

"Hôm nay có phải lại tự nói với bản thân khách hàng chính là thượng đế hay không?" Một câu nói rất đơn giản.

Không cần xem tên, cô cũng biết người gửi tin nhắn là ai.

"Có." Cô trả lời, càng đơn giản hơn.

"Bởi vì bọn họ là thượng đế, cho nên, thỉnh thoảng phải tha thứ cho sự cưỡi mây đạp gió của bọn họ!" Một tin nhắn nhanh chóng đáp lại.

Bởi vì có sự cổ vũ của anh, Duy Đóa bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, cũng có thêm sức lực, cô nuốt xuống miếng cơm lạnh lẽo cuối cùng.

Xốc lại tinh thần, cô đẩy cửa phòng nghỉ ra, tiếp tục nghênh đón khách hàng.

Nửa giờ sau, cô vẫn mỉm cười đúng mực như cũ, "Tiên sinh, nếu ngài thực sự thích quần áo, chắc chắn cũng không để ý tới

cái giảm giá kia, người có thể đến mua quần áo ở cửa hàng của chúng tôi, nhất định kinh tế cũng không hề tầm thường." Cửa hàng bán quần áo này là một thứ xa xỉ đối với nhiều người.

"Điều đó là đương nhiên!" Người khách cũng không muốn mất mặt.

"Ngài xem một chút có kiểu dáng gì thích hợp, chúng tôi sẽ có quà tặng cho vị khách VIP như ngài." Cô vừa kiên trì theo quy định của công ty, vừa linh hoạt theo thời thế. Làm việc ở đây nhiều năm, doanh số bán hàng của cô luôn đứng đầu!

Thật khó tin, cô chính là người luôn cứng nhắc như bức tượng đá với khách hàng, là người có doanh số bán hàng bằng không trước kia.

Có vẻ như không có nhiều người ủng hộ truyện cho lắm, nên mai bạn Gyp và bạn thỏ xin nghỉ cuối tuần nhé. Hẹn gặp lại mọi người vào thứ hai :)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.