Suốt dọc đường, cả hai đều im lặng
không nói.
Cách nội thành càng lúc càng gần,
thời gian cả hai được ở gần nhau càng ngày càng ngắn.
Hình Tuế Kiến nôn nao khó hiểu, gã
nhìn khóe mắt chưa kịp lau khô lệ của cô mà sững người muốn nắm tay trấn an,
nhưng lần nào Kiều Duy Đóa cũng vung phắt cự tuyệt.
Hai người giằng co qua lại, hồi lâu
sau, Kiều Duy Đóa đột nhiên bật cười, nụ cười như thể cô vừa nghĩ tới một câu
chuyện gì đó rất hài hước.
“Em cười cái gì?” Giọng cười khác
thường của cô làm gã nhăn mày.
Kiều Duy Đóa thực dễ dàng khiến gã
bất an, đặc biệt mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày của cô cũng đều có thể khống chế
được tâm tình của gã.
“Tôi đang cười, hóa ra đây gọi là
tình yêu.” Trên môi cô ngập tràn vẻ mai mỉa.
Lời của cô làm gã cứng đờ, gã hơi
không hiểu lắm.
“Hình Tuế Kiến, anh thật sự yêu tôi
ư? Tại sao tôi hoàn toàn không cảm nhận được?” Cô nói thẳng toạc.
“Ồ, đúng rồi, tôi đột nhiên sực
nhớ, tới giờ anh cũng chưa từng nói chữ ‘yêu’ này với tôi. Thì ra tối qua tôi
ngủ mê, chiêm bao thấy có ai đó tỏ tình với mình.” Giọng điệu cô đượm đầy vẻ
châm biếm.
Cho nên, cô cũng nghe được?
Gã trầm mặc cứng người thật lâu,
rồi sau cùng thừa nhận: “Kiều Duy Đóa, em không nghe nhầm, tôi… yêu em…” Chữ
yêu này rất sến súa, muốn gã thẳng mặt thừa nhận thì cần phải có can đam.
“Yêu ư? Anh yêu thể xác tôi hay yêu
cái cảm giác chinh phục?” Cô trào phúng.
“Kiều Duy Đóa, tôi không thèm khát
tới mức đó!” Hình Tuế Kiến nhíu mày. Đấy là câu trả lời chân thực, gã không
thích cô luôn sử dụng giọng điệu châm chọc.
Giọng điệu không hài lòng của gã
rốt cuộc cũng khiến sắc mặt Kiều Duy Đóa nhuộm cơn bực tức.
Cô thản nhiên cười, dùng chất giọng
rất lãnh đạm và bình tĩnh nói: “Hình Tuế Kiến, thực ra anh không yêu tôi.”
Gã cứng người.
“Nếu anh yêu tôi, anh sẽ không
ruồng bỏ tôi vào giai đoạn gian nan nhất; nếu anh yêu tôi, anh sẽ không kết hôn
với Trần Ôn Ngọc để làm tổn thương tôi; nếu anh yêu tôi, sẽ không có chuyện tới
giờ mà anh chỉ hy vọng chúng ta là tình nhân thôi!” Cô khản giọng thì thầm, cật
lực duy trì sự hờ hững, “Anh nói đốm lửa chỉ có thể sáng lạn nhất thời, mà
không thể chiếu rọi cả đời. Vì vậy, địa vị của tôi trong trái tim anh không
phải là tình yêu, mà vẻn vẹn là đóm lửa.”
Gã chấn động mạnh, gã không thể ngờ
một Kiều Duy Đóa từ trước tới nay luôn tự tin, thì cũng có lúc tự ti.
Gã hơi suy sụp và bối rối, “Không
phải tôi không yêu em, mà em không biết nếu ở bên tôi thì mình phải đối mặt với
cuộc sống gì…”
“Tôi biết rõ, chẳng phải cuộc sống
sẽ là trốn Đông tránh Tây, hoặc như chuột chạy qua đường?” Cô cắt ngang lời gã.
Gã cứng đờ.
“Tôi có đầy can đảm nhưng anh có
không?” Đột nhiên giọng điệu của cô trở nên sắc nhọn.
Cứng đờ một hồi, gã rốt cuộc trả
lời: “Kiều Duy Đóa, tôi không có.” Gã không đủ can đảm để cô chịu cực với gã,
càng không đủ can đảm để đối mặt với sự hối hận về sau của cô.
Trong nháy mắt, cô như bị rút cạn
sức lực, cô quay lại dựa lưng vào thành ghế và bật cười, “Vì tự tôn, vì kiêu
ngạo sao?” Gã thà chết cũng không muốn cô thấy bộ dạng nghèo túng của mình?
Gã mím môi, không nói một câu.
Lát sau, cách vị trí nhà cô càng
lúc càng gần. Từ xa xa đã trông thấy một người đàn ông ôn hòa đứng trước cổng
tiểu khu, sốt ruột gọi điện thoại.
Hình Tuế Kiến nhận ra đó là ai, cổ
họng gã khô khốc và toàn thân căng thẳng.
Thực sự cứ kết thúc như thế sao?
Lời đề nghị của gã không được cô tiếp nhận, vậy hiện giờ đồng nghĩa với chấm
dứt? Rõ ràng biết cô đối với mình chẳng phải quá thờ ơ, nhưng nếu dứt khoát nói
lời tạm biệt thì thật khó khăn.
Kiều Duy Đóa cười nhạo nhìn vẻ mặt
phức tạp của gã.
“Sao giờ anh không hỏi tôi cười gì
nữa?” Cô ghét sự im lìm của gã, vì điều này làm cô không thể hiểu thấu trái tim
gã.
“Cái gì?” Hồi lâu sau gã mới kịp
phản ứng, cổ họng chua chát nhưng vẫn hỏi: “Em cười cái gì?”
“Tôi cười vì, nếu đã là tình yêu
thì tại sao không thể vứt bỏ tự tôn? Tại sao vẫn ôm đồm lắm điều kiêu ngạo?” Vẻ
mặt cô lành lạnh đưa ra đáp án.
Lời cô như một lưỡi dao, từng câu
từng chữ đâm vào trái tim gã, khiến Hình Tuế Kiến chấn động toàn thân.
“Em hãy cho tôi nghĩ xem còn muốn
tiếp tục nữa không.” Tới gần tiểu khu nơi cô sống, gã thì thào, mỗi tế bào trên
người đều đấu tranh dữ dội.
Bóng dáng ôn hòa kia từ từ thả điện
thoại xuống, biểu hiện đã thấy bọn họ.
Cô lạnh lùng cự tuyệt, “Anh khỏi
cần suy nghĩ, khỏi cần…! Bởi lẽ…” Cô gằn từng chữ, “Tình yêu không phải cứ anh
muốn là được.”
Hình Tuế Kiến giẫm phanh xe, cả
người xơ cứng.
Nói xong, cô đẩy cửa xe ra.
“Kiều Duy Đóa!” Gã kéo tay cô, cố
che dấu thần sắc hoảng hốt, trấn tĩnh hỏi: “Em vẫn chưa trả lời, em có muốn ở
bên tôi không?”
Làm tình nhân của gã? Bắt đầu một
cuộc tình rực lửa, nhưng chẳng có hứa hẹn tình yêu?
Cô cười cười, gỡ từng ngón tay gã
ra, “Hình Tuế Kiến, từ đầu chí cuối, anh đều nhận định sai lầm.”
Gã căng thẳng nhìn cô chăm chú,
trực giác mách bảo câu trả lời tiếp theo nhất định gã không muốn nghe.
“Ai – nói – tôi – không – tìm –
thấy – kích – thích – trên – người – của – Tư – Nguyên?” Cô lạnh lùng gằn từng
chữ phản bác.
Sắc mặt gã trắng nhợt. Bởi vì, ngụ
ý của cô có thể khiến bất cứ ai cũng liên tưởng đủ điều.
Cô ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nâng
cằm và nhẹ nhàng xuống xe. Sau đó, cô bước từng bước về cổng tiểu khu – nơi có
một người đàn ông đang đứng đợi.
“Tiểu Lộng nói tối qua em không ở
chỗ con bé, em đi đâu thế?” Vừa thấy cô, Tư Nguyên đã hỏi ngay.
Thế nhưng, cô chẳng nói chẳng rằng
mà kéo cổ Tư Nguyên xuống, đặt nụ hôn lên môi anh.
Tư Nguyên giật mình đờ người, thẫn
thờ đến độ quên đẩy cô ra, để mặc cho Duy Đóa biến nụ hôn này thêm sâu đậm.
Duy Đóa hôn Tư Nguyên thật sự nóng
bỏng, nóng bỏng đến mức ước gì nơi đây có một cái giường, để cả hai nhào lên đó
đốt cháy đốt phương.
Toàn thân Hình Tuế Kiến không thể
nhúc nhích nhìn đôi nam nữ gần đó đang ôm hôn thắm thiết. Chẳng ai có thể nghi
ngờ bọn họ thiếu mất tình cảm đồng điệu.
Đôi mắt gã bỗng nóng rực cay xè,
hơi thở gã chợt trở nên tắt nghẽn. Cô ở bên người khác, họ không cần tái hợp,
đấy rõ ràng là sự lựa chọn của gã! Thế thì tại sao trong khoảnh khắc này, gã
lại cảm thấy lý trí mình bị ngọn lửa thiêu trụi?
“Ầm.” Gã nổ máy xe lần nữa.
…
Một phút, hai phút, rồi ba phút.
“Anh ta đi rồi.” Tư Nguyên lặng lẽ
đẩy cô ra.
“Đi rồi à?” Cô ngơ ngác hoảng hốt
quay đầu, quả nhiên đã không còn dấu vết của chiếc xe SUV nữa.
Cô để lộ biểu hiện mong manh yếu
ớt. Sau đó cô từ từ ngồi trượt xuống, như thể không chịu nổi sự đả kích nặng nề
này.
“Thì ra vẫn thất bại.” Ánh mắt cô
trống rỗng chưa từng có, như một loại bi ai âm thầm lớn hơn trái tim đã chết.
Tư Nguyên nhìn cô, mới phút giây
trước, môi lưỡi bọn họ còn quấn quýt say mê, thế mà giờ đây anh lại cảm thấy
tâm hồn đã rời xa vị trí.
“Em xin lỗi!” Cô che mặt, bả vai
run rẩy.
Cô xin lỗi, cô thực sự xin lỗi.
“Đừng khóc.” Tư Nguyên xoa bả vai
cô, không biết nên an ủi thế nào.
Bây giờ anh đang ở vị trí rất xấu
hổ cũng thật đau lòng.
“Em đừng sợ, từ từ sẽ khá hơn
thôi.” Tư Nguyên đang nói cho cô nghe mà cũng như đang nói với chính mình.
Đáp lại lời anh vẫn là bả vai run
rẩy cố đề nén tiếng tiếng khóc vỡ vụn.
“Em xem, chẳng phải hồi trước anh
kéo em dậy sao?” Anh cười nhẹ.
Anh tin rằng nỗi đau trong tim cô
rồi sẽ có một ngày tàn phai.
Thế nhưng cô lại lắc đầu, “Tư
Nguyên, chúng ta chia tay đi, bởi vì em vẫn còn chìm sâu dưới đáy vực.” Cô chưa
được kéo lên, cô không xứng đáng làm bạn gái của anh.
Cô bỗng nhiên chán ghét mình đến
cực độ.
Tư Nguyên nhắm mắt, trái tim anh
đau đớn chưa từng thấy. Sau đó anh chầm chậm ngồi xuống, ôm chặt cô vào lòng và
lẳng lặng nói: “Đóa, chúng ta kết hôn đi.”