Hoa Lửa

Chương 4: Q.2 - Chương 4




Nếu xin lỗi có tác dụng, thì trên thế giói này có nhiều vụ án giết người như vậy sao?

Tống Phỉ Nhiên không gọi điện thoại cho cô, Duy Đóa quả thật cũng chưa từng chủ động liên hệ với Tống Phỉ Nhiên. Không liên quan đến vấn đề thể diện, mà là giữa lúc đó cô đột nhiên không thể xác định nổi, một người nói thà rằng tin thế giới này có quỷ, chứ không thể tin được những lời cô nói ra, cô có thể yên tâm phó thác cả đời cho một người đàn ông như vậy sao?

Đúng vậy, Tống Phỉ Nhiên chính là tất cả mơ ước về bạch mã hoàng tử của các cô gái: chưa kết hôn, anh tuấn, nhiều tiền, tác phong nhanh nhẹn, nhưng còn sự tin tưởng và tôn trọng thì sao? Từ lúc bắt đầu qua lại một lần nữa, Duy Đóa đã có thể cảm nhận được đoạn tình cảm này không hề cân bằng, mà Tống Phỉ Nhiên cho dù đã ngụy trang vô cùng thành công, nhưng lúc lơ đãng hắn thường xuyên toát ra loại thái độ cao cao tại thượng.

Khi cô không có cách nào để phối hợp, hắn sẽ tức giận, cho dù hắn kiềm chế vô cùng nhanh chóng, nhưng chỉ cần vài giây cảm xúc thất thường cũng đã ánh vào mắt cô.

Hắn thật sự vẫn là Tống Phỉ Nhiên trước kia sao? Còn cô thật sự thích hắn sao? Trước đó cô không thể xác định được, nhưng hiện tại đáp án đã ở phía sau…

Thật ra, cô không có một chút cảm giác gì với Tống Phỉ Nhiên.

Cho dù giữa hai người có xảy ra chiến tranh lạnh, cô cũng không có cảm giác lo sợ không yên, nhớ nhung cô đơn, cho dù cả hai cùng môi chạm môi, cũng không có cảm giác mãnh liệt, nếu tự lừa bản thân đó là tình yêu, thì thật sự quá khó khăn.

Tuy nhiên cảm giác tiến thoái lưỡng nan như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Buổi chiều, lúc cô đi làm, nhận được một cuộc điện thoại kì lạ.

"Có việc gấp cô mau đến khách sạn XX." Nói xong, đối phương nhanh chóng cúp máy.

Duy Đóa sửng sốt.

Khách sạn XX ở ngay phía đối diện, cô chỉ cần băng qua đường là đến nơi.

Nhưng hắn ta là ai vậy? Duy Đóa phân vân.

"Tôi là Hình Tuế Kiến." Đường dây điện thoại của đối phương luôn trong tình trạng bận, mãi mới gọi đi được, hắn lưu lại bốn chữ.

Bốn chữ này khiến cho Duy Đóa chấn động, đôi môi bị cắn đến đỏ rực.

Dường như hắn đang vô cùng bận rộn, điện thoại giống như đường dây nóng, vô cùng khó liên lạc, Duy Đóa lạnh lùng, "Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe lời anh?" Hiện tại hắn dùng thân phận gì để ra lệnh cho cô chứ, chủ nợ ư?

"Tiểu Lộng mất tích."

Một câu nói của Hình Tuế Kiến làm cho cô sợ tới mức mất hồn mất vía.

Lúc Duy Đóa vội vàng đuổi tới, hiện trường đã có rất nhiều người, một số người cô biết còn một số thì không, bao gồm Tiểu Béo và Sài Nhân.

"Lúc tôi mua xong quà sinh nhật trở về, đã không thấy tăm hơi của Tiểu Lộng đâu, trước tiên tôi đến phòng giám sát của khách sạn, phát hiện có thấy Tiểu Lộng lên tầng 9, nhưng không nhìn thấy cô bé đi ra khỏi khách sạn." Lời này là nói cho bọn thuộc hạ, cũng là nói với cô.

Sắc mặt Duy Đóa trắng bệch.

"Hình Tuế Kiến, vì sao anh lại ở cùng với Tiểu Lộng chứ? Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Lúc này, sự hoảng loạn, rối rắm đang tra tấn toàn thân cô, khiến cho cô vô cùng bức xúc.

"Tôi rất xin lỗi." Mà hắn chỉ có thể trả lời bằng bốn chữ.

Rất xin lỗi ư? Nếu xin lỗi có tác dụng, thì trên thế giói này có nhiều vụ án giết người như vậy sao? Duy Đóa cảm giác sống lưng lạnh toát.

Duy Đóa nắm chặt tay, rất muốn cho hắn một cái tát.

Cô ngàn căn vạn dặn, Tiểu Lộng không được gặp Hình Tuế Kiến, cô không biết mình đã nhắc đi nhắc lại với Tiểu Lộng bao nhiêu lần, Hình Tuế Kiến căn bản không phải cha của con bé, nhưng Tiểu Lộng lại cứ nghe vào tai trái lại ra tai phải, cố chấp cho rằng cô đang nói dối.

Còn Hình Tuế Kiến thì sao? Hắn tiếp cận Tiểu Lộng nhằm mục đích gì chứ? Lúc này, cô giống như một con nhím, vì muốn bảo vệ bản thân cũng như người mình quan tâm mà vô cùng muốn tấn công.

Nhưng lúc này bàn tay vừa giơ tới giữa không trung liền dừng lại, bởi vì cô đã khắc sâu được bài học kinh nghiệm, không thể tùy tiện tát đàn ông, nếu không sẽ nhận phải hậu quả cô không thể thừa nhận nổi.

"Chị dâu, trước tiên chị đừng đừng kích động, cũng đừng cùng cãi nhau với anh, tìm được Tiểu Lộng mới là điều quan trọng nhất."

Sài Nhân như thể nhìn thấu được ý đồ của cô, lập tức ngăn lại.

Hiện tại, không phải là lúc để đánh nhau.

Chị dâu.

Hai chữ này khiến cho Tiểu Béo lộ ra thần sắc khó có thể chịu được, còn khuôn mặt Ôn Ngọc lại vô cùng tái nhợt.

"Tiểu Lộng hiện tại không còn ở trong khách sạn nữa, chắc là đã bị người ta mang từ cầu thang thoát hiểm xuống bãi đỗ xe ngầm rồi." Sài Nhân bình tĩnh phân tích.

"Tôi đã bảo mọi người xông vào từng cánh cửa rồi." Đáy mắt Hình Tuế Kiến lạnh lẽo.

Hắn không để ý tới sự ngăn cản của người trong khách sạn, mỗi một gian phòng trong 9 tầng, đều bị hắn phái người xông vào lục tung mọi thứ, nhưng không thu hoạch được gì. Vì vậy, Tiểu Lộng có thể đã bị người ta mang đi mất rồi.

"Lão đại, tôi đã báo cảnh sát, cũng đã nói với các anh em khác!" Một người khác chạy tới báo cáo tình huống mới nhất.

Hiện trường vô cùng hỗn loạn.

...

Duy Đóa đứng ở cửa cục cảnh sát, màn mưa giăng kín, phủ xuống toàn bộ người cô, sự lạnh lẽo thấm vào từng tấc da thịt trong người cô, thấm nhập vào tuỷ sống, thấm vào trái tim hoảng loạn của cô.

"Cô Kiều, cô cứ về trước đi, vụ án này vẫn chưa có manh mối, tạm thời chưa điều tra được điều gì." Cảnh sát an ủi cô, "Có lẽ đứa trẻ chỉ là ham chơi, qua vài ngày sẽ tự chạy về nhà thì sao?" Có thể cũng chỉ giống như lần trước rời nhà trốn đi, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.

Không phải, Tiểu Lộng không về nhà cô Lí, cũng không đến nhà bạn học, càng không đến chỗ ở của cô!

"Đóa, hiện tại tình huống thế nào rồi?" Tư Nguyên cách nửa giờ sẽ gọi điện thoại cho cô một lần

Anh đi Bắc Kinh công tác, không có cách nào để nhanh chóng trở về.

Duy Đóa nhắm mắt.

"Không có việc gì đâu, anh cứ yên tâm ở Bắc Kinh họp đi."

"Có tin gì phải lập tức báo cho anh biết đấy!"

"Em biết rồi."

"Đóa, cho dù xảy ra chuyện xấu cũng phải báo cho anh!" Tư Nguyên lo lắng bỏ lại thêm một câu.

"Vâng." Cô gật đầu.

Cô hiểu rõ đạo lí nước xa không thể cứu được lửa gần

Hình Tuế Kiến đứng ở cách đó không xa, chăm chú nhìn cô.

Lục Tư Nguyên này dường như quan hệ không hề tầm thường với cô, cô thật sự ỷ lại đối phương, đối phương cũng rất chiếu cố cô, ngay cả Tiểu Lộng, cũng luôn miệng nhắc đến chú Lục.

Bọn họ thật sự chỉ là bạn tốt thôi ư? Hình Tuế Kiến nhăn mày.

Hắn đã huy động tất cả lực lượng, nhưng đến nay cũng chưa thấy có tin tức gì của Tiểu Lộng.

Sự mất tích của Tiểu Lộng chẳng lẽ lại giống như cảnh sát nói chỉ là một lần bỏ nhà trốn đi thôi sao? Trực giác của Hình Tuế Kiến không cho là như vậy.

Công việc của hắn cũng không vẻ vang gì, tự nhiên khó tránh khỏi sẽ có một ít kẻ thù hoặc là đắc tội với một số người, sự cảm tệ nhất của hắn là có thể có kể thù theo dõi, xuống tay với Tiểu Lộng.

" Đồng chí Cảnh sát, không có khả năng là bắt cóc sao? Thời gian chính là sinh mệnh, xin mọi người nhanh chóng tìm được người nhà của tôi!" Mưa tầm tã trong đêm, cảnh sát cũng đã chuẩn bị khóa cửa tan tầm, nhưng cô vẫn cố chấp đứng ở trong mưa

không chịu đi.

"Cô à, cô muốn chúng tôi điều tra thế nào đây? Mỗi một gian phòng trong 9 tầng các người cũng đều đã tìm qua, những người khách đăng kí cũng không có ai khả nghi cả." Cảnh sát bất đắc dĩ.

Bọn họ cũng đã điều tra camera quan sát trong mấy thang máy khác, nhưng cũng chả thấy có điều gì khả nghi cả.

"Không có tiền án thì tức là không khả nghi sao? Ngoài khách du lịch, tầm giữa trưa cũng sẽ có người đến thuê phòng, chắc chắn không thể chỉ có một người!" Khi Hình Tuế Kiến dẫn người xâm nhập phòng, cũng đã bắt được vài đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm!

Nhưng khi đăng kí phòng ở khách sạn này lại chỉ có một chứng minh thứ.

"Cô à, cô có gấp gáp cũng vô dụng thôi, cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ để tâm điều tra vụ này." Cảnh sát cam đoan.

Việc này không lớn cũng không nhỏ, nên bọn họ cũng không dám làm qua loa.

Vì vậy cứ chờ đợi ư? Duy Đóa cảm thấy như bị đóng băng, cô cố gắng chớp mi mắt, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một màn nưa dày đặc, cùng cục cảnh sát đã tắt đèn tối đen.

Bọn họ sắp tan tầm ư? Nhưng Tiểu Lộng phải làm sao bây giờ?

Có lẽ con bé đang ở nơi tối đen như mực van xin cứu mạng!

Hình Tuế Kiến đi lên phía trước, cầm cánh tay cô: "Cô đi về trước đi, tôi sẽ tìm được Tiểu Lộng!" Bộ dáng của cô thoạt nhìn vô cùng tệ, dường như sắp bệnh đến nơi.

"Anh ư?" Cảnh sát còn có thể có lệ điều tra giúp cô, còn hắn tốt bụng như vậy sao?

"Tiểu Lộng là con gái của tôi, tôi sẽ không để cho con bé gặp chuyện không may!" Hình Tuế Kiến lãnh đạm nói.

Nghe thấy hắn nói, cô giống như bị thứ gì đó vô cùng bẩn chạm vào, cả người nhảy dựng lên, dùng sức vung ra, "Tránh ra!"

Tiểu Lộng là con gái của tôi, Tiểu Lộng là con gái của tôi, Tiểu Lộng là con gái của tôi... Những lời này liền vừa đáng sợ vừa vô cùng buồn cười giống như ma chú quấn quanh trái tim cô, khiến cho cô không nhịn được phát run.

Cô muốn hét thật to.

Liều lĩnh phản bác hắn, nguyền rủa hắn, mắng hắn.

Nhưng giờ khắc này, cô lại có thể bình tĩnh được, cô bắt đầu tính toán, cô nên làm thế nào để cho Tiểu Lộng nhận được sự trợ giúp lớn nhất.

Từ lúc gặp lại hắn đến bây giờ, vận xui liên tục bám theo cô, hiện tại ngay cả Tiểu Lộng cũng mất tích! Cô không thể để cho Tiểu

Lộng xảy ra chuyện gì!

Động tác của cô quá mạnh, cơ thể còn không ổn định, cơ thể nhếch nhác ngã xuống đất.

Một mảnh lầy lội.

Mắt cá chân phải đau quá.

Cô cắn chặt răng, hai tay chống đỡ, giãy dụa đứng dậy, dẫm trên mặt đất, mắt cá chân càng đau đớn.

"Tốt nhất anh nên nhớ kĩ lời mình nói! Mang Tiểu Lộng an toàn trả lại cho tôi!" Cô nghiến răng nói từng chữ.

Nếu Tiểu Lộng xảy ra chuyện gì, Cô cũng không phải là người dễ bị bắt nạt!

Đừng chọc cô! Thật sự đừng chọc vào cô!

Trong màn mưa, chân cô rất đau, trong mưa, cô không ngừng bởi vì mờ mịt mà run run, nhưng thần sắc của cô vẫn nghiêm nghị như cũ giống thần thánh không thể xâm phạm.

Ánh mắt Hình Tuế Kiến chăm chú khóa chặt trên người cô.

Bởi vì hắn nhìn ra được, cơ thể cô phát run đã bắt đầu lung lay sắp đổ.

Quả thật là cô đã chịu đựng đủ rồi, trước đó là chuyện Tiểu Lộng rời nhà trốn đi, hơn nữa hiện tại còn mất tích.

Thế giới của cô đã hoàn toàn chao đảo.

Đang lúc Hình Tuế Kiến muốn tiếp được cô sắp ngất…

"Đóa Đóa!" Có người nhanh hơn một bước so với hắn.

Trong màn mưa, một lần nữa Duy Đóa sắp ngã xuống đất, lại thấy được một khuôn mặt vô cùng tuấn tú.

"Anh gọi điện thoại đến nhà em mới biết được hóa ra Tiểu Lộng xảy ra chuyện, xin lỗi, anh đã tới muộn!" Một cái ôm cực nóng, mạnh mẽ ôm lấy toàn bộ cơ thể ẩm ướt của cô.

Duy Đóa thiếu chút nữa không thể thở nổi, mất một lúc lâu, cô mới mơ mơ màng màng nhận ra, người kia là Tống Phỉ Nhiên.

"Đều là do anh không tốt, không nên cãi nhau với em, khiến cho em không có nơi để nương tựa!" Tống Phỉ Nhiên tự trách vạn phần.

Duy Đóa không nghe rõ những câu nói tiếp theo, bởi vì ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.