Hình Tuế Kiến về nhà.
“Không, tôi không qua chỗ của em
đâu, tôi muốn ngủ một giấc.” Từ tối qua tới giờ gã thức trắng đêm nên rất mệt
mỏi.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không chạy
lung tung.” Gã không muốn đụng độ với nhóm chủ nợ, nếu bị chặn lại thì e rằng
sẽ làm ‘giao thông’ hỗn loạn.
Trong điện thoại, Ôn Ngọc còn muốn
nói gì đó.
“Em chưa già mà đã yếu.” Gã thở
dài, cô lải nhãi mãi làm lỗ tai gã chịu không nổi.
Ôn Ngọc trầm mặc, hồi lâu sâu mới
nói nhỏ nhẹ: “Em lo cho anh…” Chỉ mua một gói thuốc mà gã đi tới hai – ba tiếng
đồng hồ, thật hù chết người ta.
Gã im lặng một lát rồi nói: “Tôi xin
lỗi đã để mọi người phải gánh chịu mấy việc này với tôi.” Hiện giờ ba người bọn
họ đều ngồi chung thuyền với gã, muốn giữ cho bọn họ khỏi bị liên lụy thì thật
vô cùng gian nan.
Không đợi Ôn Ngọc nói thêm gì, gã
vứt điện thoại qua một bên, thở dài thườn thượt rồi ngửa người ra sau để đầu
mình dựa vào thành ghế sofa và nằm im bất động.
Thật may là gã được phép mệt mỏi,
giữa ý thức mơ hồ gã thấy mọi thứ bên cạnh đều quá xa xôi.
Tịch mịch, lẻ loi và vướng víu.
“Hình Tuế Kiến…” Có người nhẹ nhàng
lay gọi gã.
Gã mở choàng mắt, thế mà người đó
lại là cô…
“Bọn mình…” Kiều Duy Đóa khẽ mở
miệng, dịu dàng hiếm thấy.
Trong mắt cô lấp lánh thứ ánh sáng
khác thường, một thứ áng sáng mà gã hằng mong đợi từ lâu. Vì thế gã cố gắng
lắng nghe, thật nỗ lực tập trung tinh thần để nghe cho rõ câu kế tiếp.
Cô muốn nói gì với gã? Tâm tư gã
không đủ tinh tế để phân tích rõ ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp của cô.
“Hình Tuế Kiến ở trong này.” Bỗng
dưng xung quanh căn phòng ào tới một đám đông.
“Đi mau!” Gã kéo tay Kiều Duy Đóa
chạy ra ngoài.
“Ba, ba ơi!” Đằng sau có tiếng ai
gọi ba tới khản giọng.
Gã vội vã xoay lại thì thấy Tiểu
Lộng bị một nhóm người kẹp trong lòng, cô bé cất tiệng gọi ba và đưa tay về
phía gã cầu cứu.
“Hình Tuế Kiến, anh còn chạy hả?
Trả tiền cho tôi! Trả tiền cho tôi!” Bọn họ giơ Tiểu Lộng lên cao.
Bước chân của gã cứng đờ.
“Anh thua rồi! Tôi xin lỗi, tôi
không muốn chơi trò này nữa!” Kiều Duy Đóa nhẹ nhàng giãy khỏi tay gã, gương
mặt lạnh như tiền.
…
Gã mở choàng mắt, tiếng điện thoại
reo làm gã bừng tỉnh khỏi giấc mơ. Gã sờ trán, phát hiện toàn thân mình tuôn
đầy mồ hôi.
Con người sợ nhất là khi có được
thứ gì đó trong tầm tay rồi lại tuột mất. Thật may mắn, gã chưa từng chân chính
có được thứ gì. Gã luôn thấu hiểu những tháng ngày kia chỉ là ảo ảnh.
Gã nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên
bàn, bây giờ đã 11h30 khuya, chẳng hiểu vì sao tâm trí gã lại bị quấy nhiễu
mạnh mẽ.
Xung quanh trống vắng tịch liêu,
không có tiếng TV, không có người ngọt ngào gọi gã bằng ‘ba’, càng chẳng có ai
nói lời xiên xỏ.
“Meo.” Trong đêm khuya yên tĩnh
bỗng vang lên tiếng mèo kêu.
Toàn thân gã dựng hết lông tơ. Quả
nhiên, một bóng đen phóng tới gần gã và đứng vững trên bàn trà.
Đôi mắt mèo đối địch với đôi mắt
người.
“Gâu!” Con chó Chiwawa cọ cọ vào
ống quần gã.
Tại sao hai con vật này chưa bị đưa
đi? Hóa ra, trong nhà gã vẫn còn dấu vết cuộc sống của cô.
Gã day trán trầm mặc nhìn chúng.
Con Chiwawa cắn góc quần của gã,
còn con mèo thì dùng cặp mắt xanh rờn nhìn gã chằm chằm.
“Bọn mày đói bụng hả?” Gã bất đắc
dĩ hỏi.
Kiều Duy Đóa làm gì vậy? Sao có thể
bỏ bọn nó lại mà cả bữa tối cũng không cho ăn?
Con Chiwawa vẫy đuôi lấy lòng chủ,
con mèo cũng lắc lắc cái đuôi nhưng với tốc độ chầm chạp như kiểu: Ông nhìn rồi
tự lo đi.
Gã đứng dậy đổ chút thức ăn cho chó
đặt trước mặt chúng. Vừa thấy thức ăn ngon, con Chiwawa nhào qua, còn con mèo
nhìn gã chằm chằm.
“Tao tìm không thấy đồ ăn của mày,
mày thích thì ăn không thích thì thôi!” Hũ thức ăn cho mèo để ngay trên tủ
lạnh, thế mà gã nói dối trắng trợn.
“Meo.” Con mèo tức giận nhe răng
với gã.
Dáng vẻ tức giận kia thật hơi giống
Kiều Duy Đóa.
Gã bật cười, rồi liếc thoáng qua
con Chiwawa đang vui vẻ phe phẩy cái đuôi ăn cơm mà rùng mình. Gã không phải là
con Chiwawa này!
“Meo.” Con mèo giương móng vuốt,
chuẩn bị liều mạng với gã.
Gã nhảy xa ra một bước dài, “Mày
đừng có uy hiếp tao!” Gã chịu không nổi sự uy hiếp!
“Meo.” Con mèo uy phong lẫm liệt
dùng móng vuốt cào lên sàn nhà nghe sột soạt, ra vẻ có thể nhào qua bất kì lúc
nào.
Lông tơ sau gáy gã dựng đứng lên
từng sợi từng sợi một.
Một người một mèo giằng co hồi lâu,
rốt cuộc gã chỉ vào con mèo hét to, “Được rồi, tao cho mày ăn, mày đừng nóng!”
Gã chịu thua! Làm ơn đừng có nhào qua!
Điện thoại của gã lại vang lên.
“Ngô X Nguyên bỏ chạy rồi.” Gã vừa
bắt máy thì đã nghe giọng nói nặng nề của Que Củi.
Gã hóa đá.
“Ông ta vay của chúng ta tám mươi
triệu!” Que Củi gầm nhẹ, tâm trạng gần như sụp đổ.
Gã nín thở làm hô hấp chậm lại, mới
khiến cảm xúc của mình đừng quá biến động.
“Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị
tinh thần rồi sao?” Bất kể dùng thủ đoạn hối thúc trả tiền nào, một khi không
thể thu hồi lại vốn thì điều này cũng nằm trong tính toán tồi tệ nhất. Tuy là
nói như vậy, nhưng lúc sự việc xảy ra chân thực thì gã vẫn cảm thấy đáy lòng
thất vọng, tâm trạng tơi tả.
“Đại ca, em cảm thấy tình hình càng
ngày càng đáng sợ.” Chỉ một cái Tết Trung thu, chỉ trong một đêm mà cả Ôn Thành
dường như đã thay đổi. Tiếp theo sẽ tới kì nghỉ Quốc khánh, nếu vẫn còn tình
trạng này thì phải làm sao đây?
“Đi bước nào tính bước đó.” Trước
mắt không ai có thể nhìn rõ hai chữ tương lai.
“Em còn một tin xấu nữa.”
“Cậu nói đi.” Bây giờ lòng gã đã
thành tường đồng vách sắt, có gì mà chịu không nổi?
“Hôm Tết Trung thu, ba anh đã đi
‘du lịch nước ngoài’ rồi!”
Gã kinh ngạc, hiện giờ cứ nghe hai
chữ ‘nước ngoài’ là cảm thấy bất thường.
“Sao lại có chuyện đó?” Chẳng phải
Tống Khải Nguyên mới nhận một khoản tiền lớn từ gã sao?
“Ông ta khuếch trương quá lớn, đầu
tư qua lĩnh vực khác bị thất bại.” Que Củi nói gắng gượng, “Ông ta lấy ‘Tiêu
Hải lâu’ và ‘Tiêu Âm các’ ở Thụy An [1] gộp thành Lạn Vĩ lâu, tiến độ giao nhà
chậm trễ khiến nhiều khách hàng đã thanh toán đủ tiền tới bao vây công ty!”
[1]
Thụy An là một thị xã thuộc địa cấp thị Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang, TQ.
Gã choáng váng.
Vài năm nay, rất nhiều công ty bất
động sản muốn phát triển nên phải huy động toàn bộ tiền vốn trong dân, Tống
Khải Nguyên cũng không ngoại lệ và gã có nghe nói ít nhiều.
“Lại có thêm một đối tác kém may
mắn, nhưng cũng chả liên quan gì đến chúng ta.” Gã lãnh đạm nói.
Những người biết mối quan hệ giữa
gã và Tống Khải Nguyên không nhiều lắm, còn trên pháp lý thì gã chẳng có liên
can gì với Tống Khải Nguyên. Tuy nhiên, có một người đã gặp xui xẻo.
“Sao lại không quan hệ? Chính phủ
đã ra mặt rồi, chung cư Bích Quế Viên trong tay chúng ta cũng tạm thời bị đình
chỉ để chờ điều tra.”
Đáy lòng gã chìm xuống, vậy con
đường cuối cùng của bọn họ cũng bị chặt đứt?
“Không sao, đằng nào thì với tình
hình này chung cư Bích Quế Viên cũng không bán được.” Gã ngược lại còn thản
nhiên an ủi Que Củi.
Cúp điện thoại xong, gã ngồi một
mình trong phòng khách lâu thật lâu. Lâu đến nỗi con mèo nhảy tới bên cạnh,
liên tục dùng móng vuốt cào vào ống quần mà gã cũng hoàn toàn không hay biết.