Hòa Lý Thanh

Chương 13: Chương 13: Cha của Quy Sinh




Lâm Hòa gọi điện thoại cho Lâm Đồng Chương, làm nũng cha, đòi cha mang cái này cái kia về, còn phải mua bộ mô hình nhân vật hoạt hình mà Quy Sinh thích. Đợi mãi vẫn chưa thấy con gái đi vào chủ đề chính, Lâm Đồng Chương miễn cưỡng nói:

- Hòa Nhi, mấy năm nay cha thường xuyên phải đi công tác, không ở nhà, nhưng có lần nào con gọi điện cho cha đâu. Được rồi, nói thật đi, trong nhà có chuyện gì?

Lâm Hòa lè lưỡi cười, lúng túng mãi chưa biết nên mở lời như thế nào thì nghe thấy tiếng Quy Sinh khóc ở phòng đối diện, khóc to đến nỗi Lâm Đồng Chương cũng nghe thấy. Lâm Hòa chạy sang, thấy Quy Sinh đang ôm Gấu Nhỏ, nước mắt nước mũi rơi hết lên khuôn mặt đáng thương của chú gấu bông. Lâm Hòa đi tới, trêu trọc:

- Quy Sinh, em bẩn quá!

Dứt lời, Lâm Hòa đưa điện thoại đến bên tai nó. Hai mắt và mũi của Quy Sinh đã đỏ ửng vì khóc, nghe thấy tiếng Lâm Đồng Chương nói ở đầu dây bên kia, nó lập tức ngiêng đầu, kẹp điện thoại trên mặt Gấu Nhỏ. Thấy điện thoại của mình bị đặt trên cái mặt đầy nước mắt nước mũi của Gấu Nhỏ, Lâm Hòa nổi cáu, nhéo vào má của Quy Sinh hai cái. Quy Sinh không thèm để ý, mách lại với cha những chuyện vừa nãy bằng giọng trẻ con, lộn xộn không đầu không đuôi.

Ở bên này, Lâm Đồng Chương cũng không hề vui vẻ, Lâu Tuấn Bình đã trở lại rồi.

Khi anh quay về, Lâu Tuấn Bình đã làm khách ở đây được mấy ngày, lúc ấy anh ta đang ngồi trong nhà kính trồng hoa cùng Hòa Lý Thanh. Quy Sinh thấy bộ mô hình cha mang về, vui mừng đến mức quên luôn những chuyện làm nó không vui định kể với cha, cũng quên luôn ý định đi xem Gấu Nhỏ vừa được tắm ướt sũng, đang treo ở ban công trên lầu, ngồi luôn ở đó cùng Phương Nha nghiên cứu hộp đồ chơi. Lâm Đồng Chương định hỏi Hòa Lý Thanh đang ở đâu, chưa kịp mở miệng thì Lâm Hòa đang ngồi cầm ngược cuốn tạp chí, không ngẩng đầu lên, chỉ tay về phía nhà kính trồng hoa.

Trong nhà kính, những loài hoa đủ màu sắc đang đua nở. Trước kia, nơi đây là do ông nội chăm sóc sau khi về hưu, sau đó ông thuê lão Trương ở dưới chân núi để đỡ một tay. Đến khi ông nội qua đời, Hòa Lý Thanh cũng bỏ đi, nơi này chỉ còn lại lão Trương. Cứ sáng sớm, vòi phun nước sẽ tự động mở ra, tạo thành tia nước hình vòng cung, tưới đến bụi hoa hồng trong góc, những giọt nước đọng lại làm chúng càng thêm kiều diễm. Bụi hoa hồng đó là do Hòa Lý Thanh trồng từ ngày mới đến nhà họ Lâm, nhớ trước kia Lâu Tuấn Bình vẫn thường giễu cợt cô, nói cô vụng về, chỉ xới đất thôi mà cũng để dằm đâm đầy tay.

Hai người cùng nhớ đến đoạn ký ức ấy, không hẹn mà cùng phá lên cười. Lâu Tuấn Bình nén cười, hỏi:

- Lần này quay về, định ở lại bao lâu?

Hòa Lý Thanh không trả lời câu hỏi đó mà nói:

- Quy Sinh còn phải đến trường học hành cho nghiêm chỉnh, lại còn cả Phương Nha nữa. Bọn chúng đang tuổi học hành, cứ đi theo tớ nay đây mai đó cũng không tốt.

Lâu Tuấn Bình mỉm cười:

- Nói như vậy, cậu không đi nữa?

Cô lắc đầu:

- Đi chứ, tớ định để chúng ở nhà, nhưng mà lão Lâm còn chưa đồng ý.

Lâu Tuấn Bình điều chỉnh nét mặt, nhìn những đóa hoa đủ màu sắc, thở dài nói:

- Không biết cậu đang chơi trò gì nữa. Năm đó, hai người đột nhiên kết hôn, không báo trước một tiếng, rồi mới mười mấy tuổi đã sinh con. Tớ còn cho là đó là sự đền bù mà cậu mong muốn.

Anh ta quay đầu nhìn gò má cô, ánh mặt trời chiếu xuống nóc nhà, xuyên qua tấm thủy tinh, chiếu đến người cô, khiến cô trở nên đầy sức sống, tựa như thời niên thiếu.

- Kết quả là chưa sống cùng nhau được bao lâu đã bỏ nhà đi, sau đó lại về cùng anh ta đi đăng ký kết hôn. Còn những tháng ngày hiện tại gọi là cái gì?

Hòa Lý Thanh cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngẩng đầu, cười cười nói:

- Tớ cũng không biết.

Lâm Đồng Chương không đi đến nhà kính mà trở lại thư phòng, ngồi dựa lưng trên ghế.

Ban đầu, anh cùng bọn trẻ sống ở khu đô thị trong thành phố, nhưng sau hai lần, Hòa Lý Thanh quay về là về luôn khu vườn trên sườn núi này, anh đã hình thành thói quen, cứ không có khách là lại trở về đây. Dần dần, ngôi nhà ở khu đô thị lại ít khi về. Anh không biết mình sẽ đợi được cái gì, hai năm đầu, nửa đêm cứ có tiếng động gì là anh lại tỉnh giấc, cứ ngỡ rằng cô quay về. Số lần thất vọng quá nhiều, khiến anh không thể tiếp tục được nữa. Nếu không có ai thì trong nhà chỉ còn bảo vệ, quản gia và dì giúp việc đều đến ngôi nhà trong thành phố của Lâm gia. Vì vậy mà có một năm, cô bị một bảo vệ mới ngăn lại, đành trèo tường đi vào rồi bị ngã trẹo chân. Khi được quản gia thông báo, anh đã nghĩ, cuộc sống như thế thì có ý nghĩa gì, ngôi nhà chung cũng chỉ như nhà trọ, có cần phải duy trì một gia đình như vậy không? Lúc ấy, Lâm Hòa, Lâm Khương đã năm sáu tuổi, lớn hơn Quy Sinh bây giờ. Hai đứa bị kéo đến trước mặt Hòa Lý Thanh, bị bắt gọi cô là mẹ, không biết tại sao hai đứa lại khóc toáng lên. Trong trí nhớ không hề có mẹ, bây giờ đột nhiên xuất hiện, đối với bọn chúng mà nói, đó là đại sự, chúng cho rằng chúng đã bị bỏ rơi. Hòa Lý Thanh khi ấy cũng không cư xử như cô đối với Quy Sinh bây giờ, kiên nhẫn, nhẹ nhàng dạy nó phải lễ phép, dạy nó về y học, dạy nó không được nói dối.

Cha của Quy Sinh là một đối thủ như thế nào, anh không biết, mà bây giờ, Lâu Tuấn Bình còn trở lại.

Lâu Tuấn Bình cũng đang hỏi Hòa Lý Thanh chuyện này, cha của Quy Sinh là người như thế nào. Người ngoài còn loáng thoáng nghe được chuyện của bọn họ sau khi kết hôn, huống chi là người lớn lên cùng với họ. Hòa Lý Thanh cau mày, cười nhạt:

- Là một người như thế nào nhỉ…

Cha của Quy Sinh là Lâm Đồng Chương, sự thật này e là trên đời chỉ có một mình Hòa Lý Thanh biết.

Năm ấy, khi ở Liêu Ninh, đoàn xe tình nguyện bị cơ quan y tế huyện yêu cầu xuất trình thư giới thiệu của thành phố hoặc giấy tờ chứng minh, mà cán sự phụ trách vấn đề này đã đi Thượng Hải lo chuyện tiền bạc, cô đành dẫn theo một người trong đoàn, xung phong đi Phủ Thuận. Sau khi giải quyết xong chuyện này, cô lại một mình đi đến huyện Trầm Dương gần đó để sửa lại một số dụng cụ.

Lúc từ hiệu sách Thái Nguyên đi ra, trời đã tối, cô đi dạo xung quanh, bỗng nhìn thấy Lâm Đồng Chương đi vào quán rượu phía đối diện. Đã hơn một năm trời chưa gặp lại anh, cô ngồi ở thềm đá bên ngoài quán rượu, lấy quyển sách vừa mua ra, vừa đọc vừa chờ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn vào trong. Cô mặc một chiếc áo gió ngắn, đi đôi giầy cao cổ, người ra ra vào vào giả bộ lơ đãng lén nhìn cô. Đôi giầy cao cổ này là do Lâm Đồng Chương nhờ người mang từ trong quân đội ra, lần trước lúc chuẩn bị đi, anh bảo dì giúp việc để vào trong hành lý của cô. Đợi hơn một tiếng đồng hồ, cô đi vào khu ăn uống của quán rượu, đang ăn buffet hải sản thì thấy Lâm Đồng Chương bước ra từ căn phòng trên tầng hai, đang cùng mấy bạn làm ăn mặt đỏ bừng bừng nói chuyện rất lâu rồi mới đi vào thang máy. Hòa Lý Thanh cười ranh mãnh, đi theo lên tầng. Phong cách uống rượu của người Đông Bắc làm cho Lâm Đồng Chương bây giờ mới cảm thấy men rượu bốc lên đầu, đầu đau như muốn nổ tung, lại bị men say khống chế, rất muốn làm cái gì đó để giải tỏa. Đúng lúc đó, Hòa Lý Thanh cười hì hì, đứng chặn ở cửa, anh nhìn thấy bóng hình cô, không biết có phải mình nằm mơ không, đi tới, ôm chầm lấy cô rồi hôn cô…

Giường rất lớn, nửa đêm Hòa Lý Thanh tỉnh dậy, mái tóc dài đã che lấp khuôn mặt, Lâm Đồng Chương nằm nghiêng, quay lưng về phía cô, tựa như cách cô rất xa. Cô rất vui mừng, quãng thời gian mấy năm một mình bôn ba ở bên ngoài, cô đã tự kiểm điểm rất nhiều, đã tha thứ rất nhiều, cô muốn cùng anh bắt đầu lại một lần nữa. Cô nghĩ đến đấy, mi mắt cong lên, mỉm cười. Đang định xoay người nhìn anh thì chợt nghe tiếng anh nói:

- Tiền ở trên bàn.

Từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn cô lấy một cái.

Anh say rượu, xem cô như gái bán hoa, anh nghĩ đây chỉ là cuộc mua bán.

Hòa Lý Thanh lặn lội ở bên ngoài nhiều năm, cũng gặp rất nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ cô tủi thân đến thế. Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt, cô từ từ ngồi dậy, nhặt quần áo vương vãi trên sàn lên, mặc vào rồi đi ra khỏi quán rượu. Cô chẳng khác gì gái gọi, đêm hôm trước tới, xong việc lại rời đi. Cô chưa bao giờ có cảm giác giống như lúc ấy, hy vọng không bao giờ gặp lại anh nữa, vĩnh viễn.

Rồi sau đó, cô mang thai Quy Sinh, đứa bé này là cô cam tâm tình nguyện sinh ra. Vì anh không nhớ, nên Quy Sinh là của một mình cô. Anh không biết rằng, mỗi lần anh nói cô ngoại tình, cô đều mỉm cười, nhưng đằng sau nụ cười ấy là nỗi lòng tan nát.

Lúc trước, cô chỉ có một mình anh, nhưng sau này, cô chỉ còn Quy Sinh. Người mà cô yêu đó, chẳng khác nào đã chết, không phải sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.