Lý Nguyệt Nguyệt chạy đến Lâm thị thì đi thẳng lên phòng chủ tịch. Mà ông chủ tịch sau khi nghe tin con dâu bị ức hiếp tại trường học thì giận đùng đùng đi đến Bạch thị.
- Bạch tổng, ông nên nhớ công ty ông đang là công ty con của tôi. Tôi giữ ông lại là cho ông con đường sống, đừng chạm đến giới hạn của tôi.
- Chủ tịch Lâm, thật ra là có chuyện gì ?
- Con gái của ông đến trường học ăn hiếp con gái tôi.
- Chủ tịch Lâm. Có lửa mới có khói, Lộ Lộ của tôi học ở trường cho quý tộc từ nhỏ, không lý nào hành xử như vậy...
Phải. Ông tin con gái ông. Nhưng ông nào biết đứa con mình nuôi nấng mười tám năm lại vì một người đàn ông mà đắc tội với nhân vật lớn ?
- Ý ông nói tôi không biết dạy con gái ? Tôi nghĩ chức tổng giám đốc của ông nên dẹp thì hơn. Nhanh thu dọn rồi rời khỏi Bạch thị.
- Chủ tịch Lâm à mong ông suy nghĩ lại... Tôi sẽ về dạy dỗ lại con gái tôi... Tôi phải nuôi sống cả nhà, mất công việc này cả nhà tôi phải chết đói...
- Vậy thì nói con gái ông bán thân kiếm tiền. Chẳng phải nó giỏi những việc này sao ?
Chủ tịch Lâm sải bước đi. Bỏ lại người đàn ông gào thét trong phòng làm việc.
Ở nhà. Bạch Ngọc Lộ vẫn thản nhiên ăn dọn. Giám đốc Bạch về đến liền gọi cô ta ra ngoài.
- Khốn kiếp. Mày đã làm gì để tao phải mất chức hả ?
- Con... con...
Bạch Ngọc Lộ khóc rống lên, dù sao cũng là trật chân và trầy xước nhẹ, tại sao lại thành ra thế này ?
- Mày cũng biết công ty từ lâu đã nằm trong tay Lâm Tuấn Phi, bây giờ mày chạm đến giới hạn của ông ta. Chúng ta phải ra đường cả lũ... Mày không phải con tao ! Cút ra khỏi nhà tao !
- Cha. Cha không được đuổi con, không được đuổi con...
Bạch Ngọc Lãm nào có nghe, hất Bạch Ngọc Lộ ra rồi bước vào trong, lát sau mẹ kế của Bạch Ngọc Lộ đi ra nhếch môi cười rồi ném vali bên cạnh Bạch Ngọc Lộ. Cô ta lang thang trên đường, nghĩ rất nhiều cách, lần này chỉ có thể đi tìm Cố Vân Thanh cầu xin cho cha cô ta được phục chức...
Mà lúc này Cố Vân Thanh bị Lâm Tuấn Kỷ ôm trong ngực không cho đi đâu. Hôm nay cô không nghe lời anh mới ra nông nỗi thế này, anh làm sao không giận ? Ngoại trừ ôm cô thì không biết làm gì hơn.
- Tuấn Kỷ.
- Nói đi.
Anh nhắm mắt khẽ vuốt lưng cô.
- Anh cho em đi học có được không ?
- Chẳng phải anh nói là ở nhà sinh con cho anh sao ?
- Chúng ta còn trẻ...
- Trẻ thì sinh thật nhiều con. Nói xem ? Năm sau anh đảm nhận chức chủ tịch Lâm thị, nếu bây giờ có thai thì năm sau sẽ sinh, anh lấy mẹ con em làm lẽ sống, động lực cho anh kiếm tiền nuôi bà xã là em.
Anh mở mắt ra cười nhìn cô. Cô đỏ mặt rúc vào lòng anh. Không làm gì cả mà đòi sinh con, cô thử anh một năm qua rồi, cũng nhiều lần thách thức sự kiên nhẫn của anh nhưng anh cứ tắm nước lạnh, đúng là khúc gỗ.
Anh đương nhiên là ngay lúc này muốn ăn cô, nhưng chân cô đang bị đau nên anh để hôm khác mới tiến công. Nhất định phải bắt cô sinh con, nếu không thì cô sẽ đòi đi học...