Hoa Máu

Chương 7: Chương 7: CHƯƠNG 6.2




Trà Hồng Yên thấy xung quanh mình toàn là máu, ác mộng lại diễn ra…… Trong mơ, Trà Hồng Yên như quay ngược bánh xe thời gian trở lại cái ngày cha mẹ mình từng người ra đi, rồi anh hai điên loạn, ngay cả bạn thân cũng chết trong tay cô, trái tim cô như bị búa liềm gõ lên, nỗi đau âm ỉ kéo dài, như xé toạc trái tim cô ra, muốn gào thét, muốn khóc to, muốn cất tiếng gọi họ, nhưng bản thân vẫn đứng bất động, chỉ trơ mắt nhìn thảm cảnh như từng thước phim một được chiếu lên, sự bất động này của cô cũng giống như sự bất lực của cô khi đó. Mồ hôi lạnh của cô đổ đầy gối, bàn tay nắm chặt, ngón tay đâm vào lòng bàn tay đau đớn.

-“ A” Cô thét nhỏ một tiếng, từ trên giường bật dậy, đầu truyền đến từng trận đau nhức, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng màu hồng ngày xưa, giấy dán tường hình con bướm trắng bay lượn, chiếc giường công chúa to lớn đặt giữa phòng, màn mỏng che phủ xung quanh giường,ánh mắt chán ghét đảo qua căn phòng, cô vò đầu tóc của mình, vén màn mỏng phủ xung quanh giường ra, đặt chân xuống sàn nhà được trải thảm nhung màu hồng phấn, ngước nhìn đồng hồ trên tường…mới 7h còn một tiếng nữa, cô bước vào phòng vệ sinh, sửa soạn một hồi lâu mới bước ra, nhìn bàn trang điểm phong phú của mình, toàn gam màu pastel, ghét muốn chết, hồng, hồng cam san hô, hồng tím, vàng,… hiếm lắm mới có gam màu cà phê, cô ăn không vô cái phong cách trang điểm cũ của mình, muốn điên. Nhưng vẫn căm tức ngồi xuống, ngày trước khi còn trong tổ chức được Mẹ Chỉ Liên dạy bảo rằng, phụ nữ lấy trang điểm là vũ khí của mình, dạy cô đến hư, bước ra ngoài đường mà không trang điểm làm cô sẽ khó chịu vô cùng. Nhẹ nhàng dặm sơ một chút phấn nước, lại dùng kẻ mắt làm một đường thật đậm thành mắt mèo, chuốt mi thật dày, tô một chút son đỏ cả môi, hận không thể biến môi mình thành trái cherry xinh xắn. Mở tủ đồ màu trắng hồng của mình ra, đầu liền chảy xuống 3 đường hắc tuyến, này này này toàn là đồ công chúa. Miễn cưỡng lấy một chiếc váy màu xanh bạc hà mặc vào, lại đeo đôi giầy thấp cột nơ. Nhìn mình trong gương cô hít một hơi lạnh, dằn xuống cảm giác muốn giết người. Mẹ nó, biến thành lolita đáng yêu. Không hình tượng chửi tục vài tiếng, cô lầm bầm trong miệng, lát nữa đi mua sắm về, cô đem đống đồ này đốt hết, đốt sạch.Vừa bước xuống nhà, cả nhà liền trợn mắt

-“Em gái, hôm nay có chút khác nhan” Nhìn khuôn mặt có chút khác lạ của cô, Thiên Phúc trợn mắt nói, này vô cùng vô cùng quyến rũ đi, em gái trước đây đều biến mình thành tiểu lolita nhỏ, một cô công chúa xinh đẹp đầy mộng mơ, giờ nhìn đi, đôi mắt vốn dĩ to tròn trong suốt, nay được vẽ một đường thanh mãnh thật đậm, nhếch lên như mắt mèo có chút kiêu ngạo, đôi môi được son đỏ thật dày có chút mân lên, chất son lì vào môi vô cùng quyến rũ, đôi mắt phớt chút phấn màu cà phê, ô ô ô em gái trưởng thành, em gái trưởng thành.

-“…..” Thẩm Nhược Nhược có chút không hài lòng với phong cách của cô, đúng là vô cùng xinh đẹp, nhưng bà vẫn muốn cô là cô công chúa nhỏ xinh xắn mà thôi,

-“Mau mau xuống ăn sáng” Cha Trà thần kinh vô cùng thô, chỉ cần con gái muốn, làm cái gì cũng đẹp mắt, nhìn nhìn thấy con gái hôm nay đẹp hơn mọi ngày vẫn là không thấy cái gì khác. Tiếp tục đọc báo

-“Cha mẹ, anh hai, buổi sáng tốt lành, hôm nay con hẹn bạn ra ngoài” Từ ngày cô rơi xuống nước, bị gia đình ôm vào trong lòng bảo hộ như gà con nhỏ mới nở, chỉ biết lẩn quẩn trong nhà, nói ra cô cũng lười, một phần còn dính vào chuyện rắc rối của mấy tên kia nên chưa có cơ hội ra ngoài, nay vì quá bất đắc dĩ nhìn cái đống đồ của mình không vừa mắt, quyết định dù có động đất, sóng thần hôm nay cô cũng phải bước chân ra khỏi cánh cửa của nhà này.

-“A cũng tốt cũng tốt, con nó đã lâu không hít thở không khí ngoài trời. Con đi đi thả lỏng tinh thần” Thẩm Nhược Nhược cũng không cấm cản

-“Bạn a, em có bạn?” Thiên Phúc nuốt miếng bánh mì vào miệng, kinh ngạc nói, cái con bé Ly Ly kia anh nhớ là vẫn bị cấm túc ở bên Pháp chưa bước chân về đây được mà, ngoài con bé Ly Ly đó ra, em gái nhà anh còn có bạn nào khác sao, nhắc tới mới thấy căm tức, rõ ràng vì con bé quá hoàn hảo, nên đám nữ sinh kia mới ghen ghét không chơi với nó, vô cùng bất bình.

-“Ân” Buồn cười nhìn hai má anh hai phồng lên vì đồ ăn cô không nhịn được lấy tay chọt chọt.

-“ Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, nhị tiểu thư, có một nam sinh tên Hoàng Ân nói muốn gặp Nhị tiểu thư” Người giúp việc cung kính nói

-“Hả? Nam sinh” 3 đương sự đồng loạt lên tiếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, có bị nghe lầm không, không phải con bé nhà này chỉ coi một mình Triệu Tiểu Tử là con tria thôi sao, nay lại…

-“Hoàng Ân – Trần Hoàng Ân lớp trưởng lớp em sao” Thiên Phúc nghe ra được mấu chốt, cái tên nhóc này không tệ, ngày thường trầm ổn, nghiêm túc, cũng là một trong những thành viên của hội học sinh, nhìn không vui nhất là cái bộ dạng ông cụ non, nay có ý với em gái anh sao, không được, anh cần phải điều tra rõ đã.

-“ Trần Hoàng Ân, không phải con trai của Thiệu Tiểu Hoa sao” Thẩm Nhược Nhược a một tiếng, tay đang rót trà cũng ngừng lại, Thiệu Tiểu Hoa vốn là bạn cùng lớp cũ của bà ngày xưa, bộ dạng đáng yêu chết người, nhìn thế nào cũng như trẻ cấp 1 =.= Cưới cái tên Trần Hoàng Chí – Chủ tịch tập đoàn đa quốc gia đó sao. Ừ không tệ

-“Mau mời vào đi” Cha Trà xót lòng nghĩ, có người đến cướp con gái, ô ô

Không lâu sau, trước cửa lớn của nhà họ Trà, một nam sinh anh tuấn trầm ổn bước vào, gương mặt lạnh nhạt anh tuấn, vô cùng thư sinh, nhưng trong lòng là loạn thành một đoàn, có cảm giác như ra mắt cha mẹ vợ ( what the?). Đôi mắt to tròn lướt qua bốn người đang ngồi trên bàn ăn, đập trong mắt là bóng dáng màu xanh bạc hà. Hôm nay cô vô cùng đặc biệt xinh đẹp,trang điểm có chút khác ngày thường, lòng Hoàng Ân nhộn nhạo, vui sướng.

-“Cháu chào hai bác, em chào hội trưởng” Lễ phép cúi đầu, giọng nói có chút thanh thanh, chưa có dấu hiệu vỡ giọng, Trà Hồng Yên tay đặt ở cằm, nhìn chằm chằm Hoàng Ân, nhóc con không tệ, bình thường mặc đồng phục đã thấy mê người rồi, hôm nay mặc thường phục liền bộc lộ hết khí chất điềm đạm, anh tuấn ra, Hoàng Ân cùng má Thiệu vất vả lục tung cả tủ quần áo, rõ ràng vô cùng không vừa lòng với đống quần áo trước mắt này, Thiệu Tiểu Hoa liền lôi kéo Hoàng Ân đi mua sắm một phen, sau đó lại trở về nhà một lần chọn lựa, Hoàng Ân đổ cả mồ hôi lạnh, cậu dù gì cũng là con trai không hiểu mấy cái này, nhưng nghĩ đến ngày trọng đại trong cuộc đời mình (=.=) liền nhờ hết vào mẹ cậu, để mẹ Thiệu có cơ hội càn quấy trên người cậu, ô ô ước mơ muốn biến Hoàng Ân thành búp bê trở thành hiện thực, má Thiệu vui sướng nghĩ .

-“ Hôm nay không tệ” Trà Hồng Yên không keo kiệt khen, Hoàng Ân hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, có thêu một chút họa tiết tinh tế, quần jean màu xanh thẫm ôm lấy hai chân rắn chắc của cậu, lộ ra vóc dáng thon gầy đang trong độ tuổi trưởng thành, mái tóc màu đen được cắt gọn gàng, chỉ có tóc mái hơi dài, vài cọng rủ xuống trước trán, có chút tùy ý phá vỡ quy luật gọn gàng, nghiêm túc của cậu, lộ ra vài phần trẻ con, thanh tú. Đôi mắt đen nhánh mang ý cười vui vẻ nhìn cô, đôi môi mỏng hồng nhạt nhếch nhếch lên đắc ý, cái mũi cao vừa phải, sống mũi thon gầy, ân da đặc biệt tốt, mềm nhẵn, trắng nõn, dưới ánh sáng của buổi sớm càng thêm mịn màng như trứng gà luộc. Rõ ràng là điển hình của con trai xứ Hàn =.= . Trong đầu Trà Hồng Yên không phúc hậu nhảy ra ba chữ “TIỂU BẠCH KIỂM”

-“ Cậu cũng rất xinh đẹp” Ngại ngùng gãi gãi đầu, động tác thẹn thùng vô cùng đáng yêu, Má Thẩm càng nhìn càng thích , vô cùng vô cùng vừa lòng, nhìn hai rặng mây đôỏ đậu trên gò má trắng nõn của Trần tiểu tử, lòng đầy ngọt ngào, nam sinh ngây ngô này rõ ràng chưa yêu lúc nào, nhìn con gái bà đầy si mê như thế, tốt tốt, bà chịu. Mặt mày sáng ngời, anh tuấn, lại là lớp trường, thành tích chắc chắn không tệ, lại nghĩ đến Thiệu Tiểu Hoa – người mẹ chồng này trẻ con, đáng yêu, không nghiêm khắc, lại càng vừa lòng.

-“Ân” Trà Hồng Yên không nói nhiều nữa, quay lại chào cha mẹ mình, nhìn mặt mẹ nở rộ xuân phong, nhìn cha có đám mây đen trên đầu, nhìn anh hai muốn nói lại thôi, vẻ mặt không cam lòng cô liền buồn cười, cái nhà này sắc mặt cũng quá đặc sắc đi.

-“ Tiểu tử kia, cậu mà chăm sóc không tốt em gái tôi, tôi liền….” Làm động tác cắt cổ gà, Thiên Phúc trừng mắt cảnh cáo, anh cũng có chút vừa lòng tên này, hừ không như tên Triệu tiểu tử kia, rõ ràng đã có hai ba cái hoa đào vây quanh, còn tên nhóc này trước giờ hình như chưa có bạn gái, trong sạch, anh đóng một cái dấu kiểm duyệt

-“Hội trưởng yên tâm, em sẽ chăm sóc Hồng Yên, không để cậu ấy bị chút thương tổn nào.” Đôi mắt của Hoàng Ân lại lần nữa nghiêm túc, như nói lời tuyên thệ, bộ dáng anh khí ngút trời, vào mắt Trà Hồng Yên liền vô cùng đáng yêu, vào mắt má Thẩm lại là ngườn đàn ông chân chính, hai người đàn ông trong nhà cũng vô cùng vừa lòng, liền thả cho đi.

Cậu mở cửa xe cho Trà Hồng yên, sau đó an vị ngồi bên cạnh cô, quay sang hỏi cô

-“Cậu đã chọn chỗ để dùng bữa sáng chưa? Hay cậu đến nhà hàng của ba tôi đi, chỗ đó cũng rất được” Cậu ôn nhu nói, đôi mắt không dời trên khuôn mặt xinh đẹp của Hồng Yên, thấy đôi mắt cô vô cùng kiêu ngạo, vô cùng xinh đẹp, thấy cái mũi cô nho nhỏ đáng yêu, thấy đôi môi cô mân lên thật quyến rũ.

-“Ừ” Cô tùy tiện đáp, ngả lưng ra ghế, nhàm chán nhìn cậu. Nhìn đến mức độ da mặt của cậu muốn nóng cháy lên, đến khi ánh mắt của cậu phải né tránh mới buông tha, Hoàng Ân cảm thấy ánh mắt của Trà Hồng Yên không rõ cảm xúc, không có loại si mê như những nữ sinh khác nhìn anh, mà chỉ thấy một loại bình lặng, sâu như vực thẳm, như mặt nước hồ thu không dao động, lại áp bức vô cùng.

-“ Cậu vô cùng đáng yêu đó, biết không? Làm tôi vô cùng muốn trêu chọc” Muốn cậu trong lòng bàn tay tôi xoay vòng, trở thành đồ chơi của tôi. Cô chọt chọt má phải non mềm của cậu, cảm xúc như tơ mịn màng truyền đến, cô hài lòng lại biến thành mơn trớn, cả người Hoàng Ân run run, như có dòng điện từ nơi cô vuốt ve truyền đi toàn thân. Bộ dáng nữ vương đùa giỡn người như thế, thật vô cùng mê người. Tài xế nhìn tình cảnh phía sau,trợn mắt muốn lòi, vị thiếu gia này bình thường nghiêm túc như lão gia, một bộ ông cụ non không thích nói nhiều, cảm xúc cũng đạm nhạt, không tính là quá lạnh lùng nhưng có thể nhìn thấy là con người quy củ, làm theo phép tắc, nhưng nhìn một màn trong gương, nhìn hình ảnh “đùa giỡn con gái nhà lành” của cô, tài xế chảy xuống một giọt mồ hôi, nữ sinh này vô cùng xinh đẹp, khí chất như lan, trong trẻo lạnh lùng, ánh mắt bức người, mỗi cái nhấc tay đều lộ ra vẻ áp chế người khác, ngay cả thiếu gia cũng phải khuất phục, không lẽ đây là tiểu phu nhân tương lai

-“…” Cậu chơi đùa ngón tay mình,hai má đỏ ửng, cô không nhịn được ha ha cười, nhìn cậu thế nào cũng giống như dân nữ thôn quê ngây ngô, ngờ ngệch bị tiểu ác bá là cô đùa giỡn. Nhìn cô hai mắt cong cong như mảnh trăng sáng, không khách khí cười vài tiếng, khóe miệng đỏ tươi nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng, lòng cậu vui đến lên mây, cậu đã làm cho Trà Hồng Yên cười rồi, một nụ cười vui từ trong tâm, cảm giác thỏa mãn cùng kiêu ngạo dâng lên trong đáy lòng. Một người cứ trêu chọc, người kia thì cứ im lặng nhận mệnh, nhưng lòng đã ngọt như được ướp đường cứ thế duy trì dọc đường, cho đến khi xe dừng lại, cậu mau chóng xuống trước mở cửa xe cho cô. Cô nhìn nhà hàng cổ điển sang trọng trước mắt, lấy sắc vàng của kim loại làm tâm điểm cho cánh cửa, hai nhân viên nhận thấy thiếu gia đến liền một người chạy đi thông báo, người còn lại cung kính mở cửa.

-“Thiếu gia”

-“Ừ” Đôi mắt lại có chút nghiêm túc, cô nhìn bộ dạng cụ non của cậu, liền im lặng cười cười, đổi sắc mặt cũng nhanh quá đi. Lướt mắt nhìn quanh, ừ không tệ, cô thích những chỗ thanh nhã, không quá trang trọng như thế này, bàn ghế đều là bằng nhựa trong cao cấp, mang tới ý vị mới lạ, nhưng không kém sang trọng, cô được đưa tới một bàn gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh vật ngoài phố, ân không tệ, cửa sổ được phủ một lớp kính vô cùng tinh tế, tránh cho ánh nắng quá gắt làm chói măt, nhưng vẫn đảm bảo được khách hàng có thể nhìn ra phố. Hoàng Ân kéo ghế cho cô, cô yên vị ngồi xuống.

-“ Cậu muốn uống gì” Hoàng Ân được người phục vụ kéo ghế cho, vừa ngồi xuống liền hỏi

-“ Nước lọc là được” Cô tùy tiện nói, nhận lấy thực đơn do người phục vụ đem tới, nhìn menu được làm bằng plastic ép nhựa, bìa menu làm bằng gỗ, trên đó khắc tên nhà hàng mạ một chút ánh sáng vàng của kim loại vô cùng tinh tế. Ân không tệ, nhìn nhìn thực đơn, cô chép miệng nói, giá toàn trên trời, cô dù sao cũng không hiếm lạ, nhìn nhà hàng mới 8h đã đông khách thế này, cũng hiểu được nhà bếp tay nghề chắc chắn tốt

-“ Cho tôi một phần Steak tartate” Lời vừa nói ra liền làm Hoàng Ân ngây ngẩn, này là thịt bò sống a, tuy mùi vị không tệ nhưng đối với người châu á, vẫn là có chút khó ăn.

-“ Vâng”

-“Cho tôi như cũ là được rồi” Hoàng Ân rất hay ăn ở đây, đầu bếp ở đây cũng có tay nghề tương đương với ở nhà, nên Hoàng Ân cảm thấy hợp khẩu vị, liền không chạy đi đâu để ăn bậy cả, cậu là người có nguyên tắc, và vô cùng trung thành với những thứ mình tin tưởng. Cô nhìn ánh mắt khó hiểu của cậu khi cô gọi món ăn, cô biết Steak tartate là món ăn được chế biến từ thịt bò sống, ngay cả trứng cũng là trứng sống, trước khi cô trở thành lính đánh thuê, cô cực kì bài xích món ăn này, dù mùi vị vô cùng tuyệt hảo, nhưng vẫn là không chấp nhận ăn đồ sống như thế, cảm thấy ăn chín uống sôi mới là an toàn, mùi tanh dù được cố gắng giảm xuống, nhưng vẫn là có chút ghê tởm. Nhưng từ ngày tắm trong máu mà đứng lên, cả người đều là mùi tanh của thứ chất lỏng màu đỏ đó, cô liền yêu thích những món ăn sống, có chút biến thái một chút, cô thích cái mùi tanh nồng, như đang nhấm nháp lấy một sinh mệnh còn nhịp đập của sự sống.

-“ Tôi thích ăn đồ sống” Nên shushi cô cũng rất yêu thích nhan, nhìn mấy con tôm còn sống nhảy nhót bên trong đầu lưỡi cô, cùng vị cay truyền đi trong yết hầu làm cô rất mê mẩn.

-“A…Vậy lần sau tôi dẫn cậu đi ăn shushi được không, nhà tôi cũng có một nhà hàng ở khi phố Nhật bản tay ngề làm shushi không tệ” Cô làm cậu đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cảm thấy vô cùng thích hợp với tính cách của cô bây giờ, có chút…khát máu

-“ Nhà cậu kinh doanh bên lĩnh vực thực phẩm sao” Đầu cô chảy xuống hắc tuyến.

-“Không nhà tôi kinh doanh về lĩnh vực điện tử cùng ngân hàng, nhưng do mẹ tôi...tham ăn…khụ không là rất thích mĩ thực nên cha tôi mới mở nhiều nhà hàng như vậy” Mẹ cậu rõ ràng là một con tiểu bạch thỏ tham ăn, ăn nhiều như vậy nhưng một chút thịt thừa cũng không có, cha cậu lại chiều mẹ cậu đến hư, chỉ cần mở miệng một cái, một cái nhà hàng lại ra đời.

-“ Ân” Nhà này cũng vui quá đi.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, nhìn cậu gọi một đĩa gan ngỗng béo ngậy, trên đó trang trí chút rau củ đẹp mắt, bên cạnh là một li rượu vang đỏ, khẩu vị tốt, lại nhìn dĩa thịt bò sống màu đỏ sẫm của mình, một cái trứng vàng rực xinh xắn đậu trên đó, ở trên rắc thật nhiều tiêu cùng một ít hành trang trí, trên dĩa sứ trắng tinh vẽ ra một vòng nước sốt đỏ tươi tùy tiện mà nhìn rất ngon miệng, cô hài lòng cầm nĩa trên tay, găm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, hảo ngon, hai mắt nheo lại thỏa mãn, thấy thịt bò được xay nhuyễn tan trên đầu lưỡi, có chút vị tanh béo của trứng hòa quyện, cô đánh giá rất cao tay nghề của nhà hàng này, làm vô cùng khéo.Nhìn cô vừa ý như thế, gương mặt có chút hòa hoãn, miếng gan ngống trong miệng cậu cũng ngon miệng hơn ngày thường, nhấp nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong miệng, sự nồng nàn, béo ngậy rất ăn ý đậm đà trên đầu lưỡi cậu. Nhất định lát nữa phải nhắc cha tăng lương cho nhà bếp, cậu nhìn rất vừa mắt nhà hàng này. Không khí giữa hai người vô cùng hòa hợp. Một cảnh này như cây kim đâm vào lòng cái đám đàn ông đang ngồi đối diện cách đó không xa.

-“ Trần Hồng Yên…em lại dám đi quyến rũ gã con trai khác” Triệu Tử Phong tay bóp chặt ly rượu, một bàn đồ ăn trước mắt liền thấy đắng chát, đợi một lát nữa ăn xong anh định bụng sẽ tới nhà họ Trà thăm cô, nay nhìn cái tình cảnh này đi, nếu như không phải anh sớm bắt gặp tận mắt, thì anh sẽ phải phí một hồi tâm tư ôm về nhà.

-“ Tên tiểu tử đó là ai vậy, cậu biết không Hồng Lân” Bạch Chính Lăng bị một màn trước mắt làm cho nhộn nhạo trong lòng, nhìn Hoàng Ân săn sóc giúp cô lau nước sốt dính bên miệng, hai mắt đã muốn lên tơ máu, một than cao lớn, săn chắc có chút cứng ngắc, Bạch Chính Lăng cảm thấy có chút tự ti, dù sao mình cũng là người lớn lên dưới sự hà khắc của ông nội, đem huấn luyện của quân đội đẩy lên người mình, khiến anh trở thành một tên đàn ông tay chân thô, đầu óc cũng thô, người vô cùng to cao, vạm vỡ, khuôn mặt cương nghị, nam tính mang khí chất của quân nhân, dù cho vô cùng đẹp trai, anh tuấn, mang cảm giác an toàn cho nữ sinh, cũng có rất nhiều người mê đắm anh, nhưng dù sao so với mẫu hình như Hoàng Ân, thư sinh, trắng trẻo , anh tuấn liền khiến nhiều người thích hơn anh. Vô cùng buồn rầu. Nếu như biết cái suy nghĩ này của anh, Hồng Yên sẽ cười nhạo chết anh, đi so với tên nhóc thấp hơn mình cả một cái đầu, rồi ở đó vẽ vòng tròn tự kỉ. Thật ra Bạch Chính Lăng đã quá hạ thấp mình, Bạch Chính Lăng thân cao 1m87 cao hơn cả Trà Thiên Phúc, tất nhiên trong cả cái hội 4 người của họ, anh là cao nhất, thân hình 6 múi đúng chuẩn người mẫu, vô cùng vạm vỡ, khiến cho 2 tên nhóc họ Triệu và An Nhĩ Kỳ này cũng phải ghen tị, làn da rám nắng khỏe mạnh, sóng mũi cao ngất như tượng tạc, đôi môi lại mỏng dù không hồng hào như mấy nam nhân kia nhưng vô cùng thích hợp trên ngũ quan của anh, thân thể cao to nên mặc đồ nào cũng vô cùng đẹp mắt, lại khoe được cơ bắp ở cánh tay của mình. Mắt phượng đen láy, lông mày rậm, rõ ràng là hình ảnh của một quân sĩ cấp cao, một dũng tướng, nhưng nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, không uy nghiêm nhưng lại mang tới cảm giác sẽ bảo hộ rất tốt người khác, núp dưới bóng anh không sợ mưa nắng….Ô Ô nữ sinh toàn trường Lưu Tư Lan vô cùng thích anh, chính nhân quân tử a ~

-“ Là Trần Hoàng Ân – lớp trưởng của Trà Hồng Yên” Là phó hội trưởng, tất nhiên anh sẽ biết nam sinh này, cậu cũng là một trong những bí thứ của trường, làm việc vô cùng tỉ mỉ, nghiêm túc, là một con người có nguyên tắc, Hồng Ân ngày trước rất vừa lòng cậu, nhưng xem ra hôm nay cậu liền bị hắn ném vào dánh sách đen. Hồng Ân một bộ dáng điềm tĩnh cắt beafsteak, nhưng khi bỏ vào miệng liền chua lè. Lòng gợn sóng, vô cùng khó chịu. Hôm nay may mắn không có An Nhĩ Kỳ, hắn dù đã có thể đi lại nhưng vẫn bị quản gia bắt buộc nằm trên giường, nếu không hắn sẽ một chút điềm tĩnh như họ mà xông đến “bắt gian”

-“Này cậu định đi đâu vậy” Bạch Chính Lăng thấy Triêụ Tử Phong bỏ khăn ăn lên bàn, đứng dậy đi về phía cô, lòng dù vội vàng nhưng có chút thỏa mãn, như vậy hắn mới có lí do mà đến tiếp cận cô. Hồng Lân che dấu đôi mắt phức tạp của mình dưới gọng kính trắng bạc

-“ Chúng ta qua chào hỏi một chút” Triệu Tử Phong tức đến nghiến răng, giọng nói trở nên lạnh lùng, nhìn tên nhóc kia đắc ý, hắn liền nhịn không được.

-“Ừ” Hồng Lân cũng theo đó đứng dậy, cũng theo chân Triệu Tử Phong đứng lên.

Trà Hồng Yên lúc này mới nhìn thấy ba nam nhân xuất sắc đang hường về phía mình, gương mặt bọn họ vô cùng đặc sắc, trong lòng liền không vui, nhìn đồ ăn sáng trên bàn, liền nhanh chóng nhét vào miệng, đến dĩa cuối cùng, cô mới buông dao cùng nĩa xuống, hừ ăn không nhanh đợi bọn họ đến cô liền mất ngon.

-“Chào em” Triệu Tử Phong miệng chào Trà Hồng Yên, ánh mắt sắc lạnh liền dừng trên gương mặt trắng nõn của Hoàng Ân, đôi tay để trong túi quần siết chặt.

-“ …” Hoàng Ân từ khi nhìn thấy ánh mắt tối lại của cô, cùng động tác buồn cười kia, liền biết có chuyện, nhìn theo tầm mắt của cô, lòng cũng vì thế mà tức giận lên, trong thâm tâm Hoàng Ân, Triệu Tử Phong đã trở thành kẻ địch của mình, vừa ghét vừa ghen tị với Triệu Tử Phong vì đã từng nhận được tình yêu của Trà Hồng Yên, gặp được Trà Hồng Yên trước mình. Cũng qui tất cả mọi tội lỗi lên đầu hắn, cho rằng Trà Hồng Yên ngang bướng, điêu ngoa như vậy cũng do hắn buộc.

-“ Tôi ngồi đây được chứ” Không đợi người khác cho phép đã tự ý kéo ghế ngồi gần cô. Thấy cô không để ý đến mình, nhìn sườn mặt xinh đẹp của cô, lòng lại hoang mang, cô thật lạnh lùng làm lòng hắn đau nhói

-“ Chúng tôi cũng không khách sáo” Hai nam nhân còn lại không biết xấu hổ chia ra ngồi xuống.

-“ Các anh không cảm thấy rất không lễ phép hay sao” âm thanh trong trẻo lạnh nhạt của Hoàng Ân vang lên, đáy mắt lạnh lùng chống lại ánh mắt đang nhìn cậu uy hiếp của Triệu Tử Phong

-“A cậu là Hoàng Ân sao, cậu nhỏ hơn tôi đến một tuổi, nên câu này phải nói cậu mới đúng” Triệu Tử Phong cười nhếch mép nói

-“ Anh tự tiện đến phá vỡ bữa sáng của chúng tôi, anh không phiền tôi thấy phiền” Lo lắng nhìn vẻ mặt của cô, thấy cô nhàn nhạt không cảm xúc, lòng Hoàng Ân mới có chút trầm tĩnh lại

-“ Nhóc con, tôi không cần để ý đến cậu, tôi thích thì làm đấy” Triệu Tử Phong khinh thường nói, một bộ dáng lạnh lùng

-“Đủ chưa” Cô nhay nhay mi tâm cất giọng nói

-“Trà Hồng Yên, hôm nay em thay đổi mục tiêu? Em thích loại hình tiểu bạch kiểm như cậu ta” Triệu Tử Phong giọng nói có chút ôn nhu, nhưng đáy mắt là phẫn nộ cực điểm

-“ Đó là chuyện của tôi, các người rất rảnh rỗi, riêng anh bị tôi cho một dao, chưa sợ’ Cô cười lạnh đối mặt với hắn, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, được in họa tiết hình tròn màu đen nho nhỏ, quần tây màu đen ôm lấy chân hắn, nút áo tùy tiện cởi ra hai cái, hơi lộ ra một mảng xương quai xanh quyến rũ, không hề có chút che dấu để lộ băng vải màu trắng đang quấn quanh cổ hắn, nhìn vô cùng đẹp mắt.

-“Không sợ, dù em cho tôi thêm vài dao, chỉ cần em vui, tôi cũng bằng lòng” Hắn mỉm cười vuốt vuốt sợ tóc dài hơi xoăn của cô, dưới ánh sáng nhàn nhạt từ cửa sổ, từng đường nét trên gương mặt cô hiện lên rõ ràng, hắn phát hiện hôm nay cô trang điểm vô cùng xinh đẹp, lạ mắt, hắn có điểm say mê nhìn đôi môi nộn nộn thật đỏ của cô như một trái cherry ướt át chờ người đến hái. Hai nam nhân còn lại cũng thấy được sự đổi khác của cô, Bạch Chính Lăng ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt chính chắn lộ ra say mê, Hồng LÂn trong lòng nhột nhạt, nhớ đến đôi môi mê người kia của cô từng áp lên môi mình, tim bất giác lạc nhịp.

-“Tại sao anh cứ cắn chặt tôi không buông như vậy, tôi rất buồn bực anh có biết không” Cô nắm lấy cằm của hắn, đôi măt lạnh như băng quét lên từng đường nét cương nghị, tuấn mĩ trên người hắn, ngón tay của cô quét xuống cổ của hắn, dùng sức chọt vào nơi bị thương do cô gây ra, liền nghe hắn hút một ngụm khí lạnh, thế nhưng đôi mắt nhìn cô vẫn không tức giận, vô cùng ôn nhu, vô cùng cưng chiều, cô nhớ lại, khi đó ánh mắt hắn nhìn em gái của cô cũng thế, bao dung và yêu thương như vậy, cô liền giật mình, không lẽ….cô cười lạnh…hắn yêu cô, a thật buồn cười, nhưng đột nhiên lòng có tính toán, như vậy không phải rất thú vị sao, em gái bé bỏng của cô mà biết được, người yêu nó đến chết như hắn nay lại yêu mình, a thật vui vẻ. Nhìn đôi mắt hơi ánh lên của cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, lại vô cùng đắc ý. Bộ dáng như vậy vô cùng mê người. Cô giống như đóa hoa hồng trong đêm trăng xinh đẹp, vừa yêu mị vừa chết chóc.

-“ Triệu Tử Phong….anh yêu tôi” Cô nhếch nhếch khóe môi nói, không kiêng kị 3 nam nhân trước mặt mình

-“ À…nếu điều đó làm em vui, đúng như thế” Nếu không phải yêu thì là gì, mỗi đêm nằm xuống, chỉ cần nhắm mắt là thấy cô, hắn nhận thấy bị cô ghét bỏ, ngược đãi mình hắn vô cùng thích, còn hơn cô không để ý tới mình. Tim luôn lạc nhịp khi gặp cô, nhéo một cái thật đau khi cô khinh thường mình. Anh không ngại nói ra lời tỏ tình không chút tôn nghiêm này trước mắt người khác.

-“ Vậy sao? Nhưng anh biết không, anh chỉ có thể trở thành đầy tớ của tôi, trở thành đồ chơi của tôi, nếu muốn tôi dành cho anh một chút để ý, anh dám không” Cô ghé vào tai hắn, hơi thở nóng cháy thở vào tai hắn, làm người hắn có chút cứng ngắc, lời nói không to không nhỏ rơi vào tai ba người còn lại, nhìn một màn trước mắt này, thật sự bọn họ nuốt không vô

-“Được, chỉ cần được đứng bên em, được em chấp nhận, tôi nguyện ý lấy thân mình làm niềm vui cho em” Lòng hắn thật thỏa mãn, nói ra những lời giấu thật lâu trong tim mình hắn vô cùng thoải mái. Nhìn nụ cười hài lòng trên môi cô,

-“ Được, tốt lắm, đừng hối hận đó Triệu Tử Phòng” Cô căn nhẹ lên vành tai hắn, đôi mắt lóe lên tin tàn nhẫn, như vậy cô càng thích ý hơn khi để chính tay Triệu Tử Phong đẩy Dương Gia Mẫn vào địa ngục.

-“ …” Triệu Tử Phong vui sướng không nói nên lời, đáy mắt đắc ý lướt qua ba nam nhân còn lại, mà không hề hay biết hắn đang từ từ đi vào cái bẫy đầy mật ngọt chết người. Nhưng dù hắn biết đi nữa, thì hắn vẫn cam tâm tình nguyện đi vào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.