CHƯƠNG 9
Vài ngày kế tiếp, ta tiếp tục ở Độc Viện chiếu cố Hoa Vị Miên, thỉnh thoảng cũng ra ngoài tản bộ. Phần lớn người trong Độc Môn biết ta là hảo hữu của môn chủ bọn họ, đều rất khách khí với ta. Hiện tại những người còn lại đều thuộc phe cánh Hoa Vị Miên, nghiêm ngặt tuân hành mệnh lệnh của hắn, Độc Môn “ngày sau” ta thấy được, hiện tại đã bước đầu hình thành quy mô.
Bất quá thật kỳ quái, ta đã có thể vào Độc Viện rồi, Điệp Nhi vẫn còn trong Thanh Viện. Lẽ nào Hoa Vị Miên sợ nàng không đủ công lực? Không ở cùng nhau như vậy, cũng không hay lắm đi?
Chợt hoài nghi phải chăng ta đoán sai rồi, người Hoa Vị Miên thích là người khác? Bất quá nữ tử bên cạnh hắn không nhiều lắm, lại chẳng thấy hắn đặc biệt tốt với ai – tất nhiên chính ta cũng hoài nghi bằng tính cách của hắn, cho dù thích người nào cũng sẽ không tỏ ra thâm tình chân thành.
Về phần Hồng Ngạn Trúc, Độc Môn đã bày thiên la địa võng truy lùng hắn. Hiện tại ta áp chế Hoa Vị Miên không cho hắn ra ngoài, chờ sau khi hắn hoàn toàn hồi phục, tự mình đi bắt Hồng Ngạn Trúc, nhất định rất nhanh có thể trừ khử hắn.
Săn sóc hắn cũng không vất vả, chỉ là, đôi lúc hắn khó đối phó đến thực kỳ quái, tỷ như khi giúp hắn lau người. Đến nỗi hiện tại, tới giờ giúp hắn lau người, ta liền tự động ra ngoài để Tứ Nhi giúp hắn.
Vô công rồi nghề loanh quanh khắp Độc Môn, dạo chơi đến lúc hô hấp có chút không thuận, là kết quả do hít vào độc khí quá nhiều mà công lực không thể giải trừ. Ta vội vã chạy sang Thanh Viện, nơi đó không có khí độc, thích hợp ngồi thiền luyện công.
Vào Thanh Viện, ta tới địa phương ban đầu ta ở. Vừa đi vài bước, trong lòng đột nhiên nổi lên một loại cảm giác kỳ dị…
Trước khi trí óc kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng lui lại, trốn sau thân cây bên cạnh phòng. Nhanh chóng vận nội lực đánh tan độc khí trong cơ thể. Bất quá với công lực của ta, muốn cấp tốc hóa giải độc khí là không khả năng, chỉ có thể cố gắng nhanh một ít.
Ta vừa trốn ổn, liền thấy một thân ảnh lướt qua, đúng là đi về hướng gian phòng ta ở. Bóng người kia đứng ngoài cửa phòng ta hồi lâu, ắt hẳn cảm giác được bên trong không có ai, lập tức xoay người, đi đến nơi ở của Điệp Nhi.
Nguy rồi, chẳng lẽ hắn định hạ thủ với Điệp Nhi?
Ta kinh hãi, thân ảnh đó quen thuộc như thế, sao cũng có thể nhận ra chính là Hồng Ngạn Trúc – Huống hồ, cũng không có người khác lén lút tới nơi này đi – lẽ nào hắn muốn bắt ta hoặc Điệp Nhi, để nhiễu loạn Hoa Vị Miên?
Nếu vào thời gian này, Điệp Nhi nhất định sẽ ở trong phòng a!
Tuyệt đối không thể để hắn bắt được Điệp Nhi, vạn nhất nàng thật sự gặp chuyện, Hoa Vị Miên sẽ nổi điên.
Nhất thời tâm niệm vụt chuyển, loại tình huống này, gọi người cũng không kịp, bất quá Hồng Ngạn Trúc không dám nán lại Độc Môn quá lâu, nhất định phải cẩn thận mọi bề. Một khi bị phát hiện, trừ phi trong tay hắn đã bắt được người, bằng không chắc chắn chết không đường sống.
Trong lòng ta tính toán xong, một mặt phát ra một tiếng huýt dài thông tri mọi người, một mặt rút đao xông lên, ngăn cản Hồng Ngạn Trúc.
Hắn đang mặc y phục của đệ tử cấp thấp trong Độc Môn, tại Thanh Viện có vẻ đặc biệt nổi bật. Trông thấy ta, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc phẫn nộ, sau đó là hỉ sắc.
Kiếm trong tay hắn nghênh đón Lạc Mai đao, tay trái vươn ra thành trảo, vấu vào cánh tay phải của ta.
Võ công ta mặc dù kém xa hắn, nhưng không đến mức dưới tình huống có đề phòng bị hắn một chiêu bắt giữ. Nghiêng lưỡi đao Lạc Mai, tước lên dọc theo kiếm phong của hắn, tay trái đồng thời xuất chiêu, hất tả chưởng của hắn ra. Dưới chân phải hư trái thực, chỉ đợi khoảnh khắc hắn thu kiếm liền lách mình đi.
Xuất một chiêu lập tức nhận thấy không ổn, so chiêu như vậy, bình thường dùng để tự vệ không thành vấn đề, nhưng hiện tại hoàn cảnh của Hồng Ngạn Trúc nguy hiểm hơn ta nhiều, hắn thà liều mạng thụ thương cũng phải bắt giữ ta, chiêu này của ta mặc dù có thể đả thương hắn, nhưng e rằng…
Suy tư xoay chuyển, nhịp bước chân chớp động, thu hồi tay trái. Tay phải truyền kình lực vào sống đao Lạc Mai, ngân quang lấp lóa, chính là một trong ba thức cứu mệnh của Lạc Mai đao pháp – Loạn Mai Già Thiên.
Một khi ra chiêu này, đó là tứ diện đao ảnh. Khi sư phụ truyền cho ta đao pháp này đã dặn rõ, ba chiêu cuối cùng dùng vào thời khắc mấu chốt, bởi vì yêu cầu đối với nội lực cùng trạng thái đều là cao nhất. Sau khi thi triển một trong ba chiêu bất kỳ, nếu không phải hảo thủ nhất lưu, sẽ không có khả năng tiếp tục xuất thủ. Cho dù là nhất lưu hảo thủ, cũng bất năng thi triển cả ba chiêu. Ngay chính bản thân ta, cũng phải đến năm ba mươi bảy tuổi thành công Hạo Kiếp thần công, mới có thể thi triển hết ba chiêu vẫn còn thừa lực.
Nếu không phải mấy ngày nay võ công tiến cảnh quá nhanh, có lẽ một chiêu này ta cũng dùng không được. Trước mắt tuy dùng được, nhưng hiển nhiên ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của khí độc ta vừa hít vào, đao thức đánh đến phân nửa, liền có chút choáng váng, vô lực kế tục.
Cắn môi, cắn xuất huyết để mong tỉnh táo, nếu ta bị bắt đi, Hoa Vị Miên sẽ rất lo lắng.
“Hồng Ngạn Trúc, hiện tại ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, ta còn có thể lưu ngươi một con đường sống!” Mơ hồ nghe thấy thanh âm Hoa Vị Miên, tinh thần ta phấn chấn, chiêu thức vốn có phần yếu đuối trở nên sắc bén, xông thẳng vào Hồng Ngạn Trúc.
Chỉ cần kéo dài một lúc…
Thế đao lao tới bỗng chậm lại, ta kinh hãi, vội vàng rút đao. Nhưng Lạc Mai đao tựa như chìm xuống bùn, khăng khăng rút không ra. Ta ngưng thần xem xét, Hồng Ngạn Trúc cư nhiên dùng bả vai chắn đao, mũi đao đâm vào thịt hắn, hắn chỉ cần vận nội lực, ta tất nhiên rút không ra.
Ta lập tức bỏ đao, nhưng võ công ta vốn kém hắn rất nhiều, lúc này có phản ứng cũng không chỗ nào kịp, cánh tay đau đớn, bị hắn túm chặt. Ngay sau đó một luồng khói đen tập kích, trước mắt ta tối sầm, không còn biết gì nữa.
Nháy mắt tỉnh táo lại, ý nghĩ đầu tiên của ta là không nên mở mắt, không nên cải biến tốc độ hô hấp, tiếp tục giả vờ còn hôn mê. Độc hít vào trước khi hôn mê chính là Cam Mộng, ta từng luyện độc công, đã có chút năng lực đề kháng với loại dược này. Tình huống hiện tại, một điểm sai lầm cũng có thể trí mạng, ta nhất định phải cẩn thận.
Kiểm tra tình trạng thân thể, không nhịn được mừng rỡ. Có lẽ cho rằng võ công ta không đủ cao không đáng kể, Hồng Ngạn Trúc cư nhiên chỉ che huyệt đạo của ta mà không trói ta. Tuy thủ pháp điểm huyệt hắn dùng rất cổ quái lại hữu hiệu, nhưng đây là đối với những người khác mà nói, còn ta thì không.
Ta chỉ thiếu công lực, không phải kiến thức. Điểm huyệt pháp có thể điểm được ta, cực kỳ hữu hạn, phỏng chừng Hồng Ngạn Trúc cũng sẽ không biết đến.
Có thể nghe thấy tiếng hít thở, mũi có thể ngửi được mùi ẩm ướt, dưới thân rất cứng, hẳn là nham thạch. Có lẽ là vùng núi lân cận Độc Môn, có gió lưu động, vậy không phải ở trong sơn động.
Cẩn thận vận nội lực, chỉ cần giải khai huyệt đạo, hữu tình như vô ý, ta nhất định có thể chạy trốn. Phụ cận Độc Môn núi non trùng điệp, Hồng Ngạn Trúc lại không có thuộc hạ, ta tìm một chỗ ẩn nấp liền vô sự thôi.
Đang thông kinh mạch được một ít, huyệt đạo dần dần buông lỏng, đột nhiên bên người có tiếng tay áo, giọng Hồng Ngạn Trúc cao cao cất lên: “Kẻ nào?”
“Tai ngươi cũng thính lắm” Thanh âm quá quen thuộc, đến nỗi ta khả dĩ đoán được biểu tình trên mặt Hoa Vị Miên lúc này.
Hắn đuổi đến cũng nhanh thật, chắc hẳn đã hạ thứ truy tung tích nào đó trên người Hồng Ngạn Trúc, giữa sơn lâm vẫn có thể đuổi theo.
Quả nhiên nghe Hồng Ngạn Trúc mở miệng hỏi: “Ta vừa đổi y phục vừa tỉ mỉ tẩy rửa, ngươi dùng cách gì, lại có thể đuổi kịp ta?”
“Ngươi bất quá mới học chút công phu Độc Môn sơ sài, cũng dám khoe khoang trước mặt ta?” Hoa Vị Miên vẫn ngữ khí khiêu khích người như trước, “Theo dấu ngươi còn chẳng dễ dàng sao!”
“Không đúng, ngươi không truy đuổi ta, mà là hắn đi?” Lời Hồng Ngạn Trúc xoi mói, nói: “Hoa môn chủ đối với tiểu tử này, quả thật tình thâm ý trọng a!”
“Bớt sàm ngôn, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Hoa Vị Miên trầm giọng hỏi: “Hồng Ngạn Trúc, ngươi nên biết hoàn cảnh hiện tại của ngươi… Độc Môn cùng chính đạo đều muốn nhanh chóng giết ngươi, bây giờ ngươi thả hắn, ta còn có thể lưu cho ngươi đường sống…”
Trong lòng ta âm thầm lắc đầu: cùng người mặc cả, quan trọng nhất là không để người nhìn ra ngươi đang cấp bách, bằng không sẽ không có biện pháp hạ giá. Hoa Vị Miên ngươi là người rất thông minh, hiện tại sao lại nôn nóng như vậy? Nếu bây giờ giả một bộ chẳng quan tâm ta, mặc hắn đâm ta vài đao đánh ta mấy chưởng, bàn lại điều kiện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tình huống trước mắt, ta buộc phải nỗ lực phá huyệt đạo, tranh thủ đừng khiến hắn bất lợi.
“Lưu đường sống? Hoa môn chủ cảm thấy ta là loại chó tang gia chỉ cầu sống tạm bợ sao?” Hồng Ngạn Trúc lạnh lùng cười, “Ta cũng không có thời gian thừa lời với Hoa môn chủ, ngươi mang Độc Kinh lão đầu cho ngươi và cả Hạo Kiếp Phổ giao ra đây!”
“Hạo Kiếp Phổ?” Ngữ khí Hoa Vị Miên trở nên ngờ vực, “Ta thế nào lại có Hạo Kiếp Phổ?”
“Võ công của ngươi và Liễu Mộ Sinh đều đại tiến, nhất là hắn, hôm qua cư nhiên có thể ngăn cản nhiều chiêu của ta như vậy, còn đả thương ta… Chắc chắn các ngươi đã chiếm được Hạo Kiếp Phổ, miếng ngọc đôi của hắn vốn chưa bị hủy đúng không?”
Võ công ta xác thực tiến nhanh, nguyên nhân cũng đích xác là Hạo Kiếp Phổ… Thế nhưng, ta thực sự không lấy nó.
Bất quá lời này căn bản giải thích không thông, loại chuyện này, chỉ cần hắn quả quyết, có giải thích thế nào cũng phí công. Đáng tiếc trước đó không chuẩn bị, bằng không hoàn toàn có thể viết bản giả cho hắn.
“Miếng ngọc kia thật sự bị hủy rồi, Mộ Sinh hôm qua cùng ngươi so chiêu, dùng chính là chiêu thức cứu mạng trong Lạc Mai đao pháp của Nguy Nhiên đạo trưởng, hoàn toàn không phải do luyện Hạo Kiếp Phổ.” Hoa Vị Miên giải thích với hắn, “Chúng ta quả thực không giữ Hạo Kiếp Phổ, ta và hắn vẫn luôn ở Độc Môn, cho dù thật sự biết cũng không có khả năng, chẳng có thời gian đi lấy a.”
“Miếng ngọc bội trên người ngươi, Võ Lâm Lệnh hiện đang tại chỗ của ngươi, lại có được ngọc bích… Ngươi cùng Liễu Mộ Sinh vẫn ở chung, kỳ thực ngươi sớm nhìn ra hắn có mảnh ngọc đôi đi?” Hồng Ngạn Trúc cười lạnh nói: “Dù ngươi không đến lấy Hạo Kiếp Phổ, cũng nhất định biết nó ở đâu, phải không?”
“Ngươi muốn làm gì?” Giọng Hoa Vị Miên dẫn theo vài phần kinh hoảng, ta đang nghi hoặc hoảng hốt của hắn từ đâu tới, liền nghe trên cổ một luồng khí lạnh tập kích, là mũi kiếm kề vào yết hầu ta.
Thanh âm Hồng Ngạn Trúc vang lên phía trên ta: “Không làm gì, chỉ thỉnh Hoa môn chủ nói cho ta biết địa điểm của Hạo kiếp Phổ, bằng không…” Hơi lạnh trên thân kiếm càng lúc càng mạnh, ta cảm thấy cổ đau nhói, dường như có máu chảy.
“Tại Vụ Hà sơn! Hôm qua hắn hít vào quá nhiều độc khí, ngươi đừng tổn thương hắn, mau băng bó cho hắn!” Hoa Vị Miên quát lớn, ngữ khí rất hoảng hốt, “Hồng Ngạn Trúc, nếu ngươi dám động đến hắn, ta sẽ cho ngươi hối hận vì cái gì sinh ra trên thế gian!”
Ta hoàn toàn sửng sốt.
Hoa Vị Miên thực quan tâm ta, nhưng… đến trình độ này cũng không khỏi có chút kỳ quái đi, hắn chẳng phải là người dễ thất thường như thế a. Dưới tình huống bình thường, hắn nên bình tĩnh hơn cùng đối phương đấu tâm cơ, mà không phải thối lui lại thối lui như bây giờ.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện trọng yếu nhất, quan trọng nhất chính là, hắn làm sao biết Hạo Kiếp Phổ ở Vụ Hà sơn?
Ngoài ta ra, quyết không thể có ai rõ Hạo Kiếp Phổ ở đâu. Ba mảnh ngọc nhất định phải tề tụ mới được, ta xác định miếng ngọc đôi kia đã vỡ nát trước khi ta gặp Hoa Vị Miên. Hắn tuyệt đối không có khả năng biết, trừ phi… là ta nói… Hoặc giả…
Trong lòng hỗn loạn, có mấy câu đối thoại không nghe thấy, lúc phục hồi tinh thần lại, chỉ nghe Hoa Vị Miên nói: “Ta có thể hủy nội lực đi cùng ngươi, nhưng làm thế nào ngươi biết nội lực ta bị hủy là thật hay giả? Còn ta làm sao xác nhận ngươi sẽ thả hắn?”
“Gần đây có một nhánh sông, ngươi cởi sạch toàn thân rồi nhảy xuống sông, sau đó tự chặt bỏ cánh tay phải.” Hồng Ngạn Trúc nói, “Ta mang theo hai người không tiện, nếu giết hắn, chỉ sợ ngươi sẽ liều mạng… Yên tâm ta không ngốc như vậy, muốn tin hay không tùy ngươi.”
Ta khẩn trương trong lòng, dốc sức thông huyệt đạo, nhất định phải giải khai trước khi hắn thật sự làm chuyện điên rồ! Hắn… Hắn sẽ không thực sự làm vậy chứ? Hắn không ngu ngốc như thế đâu… Nên biết tình huống hiện tại, Hoa Vị Miên tất nhiên không dám động Hồng Ngạn Trúc, nhưng Hồng Ngạn Trúc cũng chẳng dám đụng đến ta, nhiều lắm chỉ là vẽ mấy đường hư thanh đe dọa một phen, không nguy hiểm tới sinh mệnh. Trái lại nếu hắn rơi vào tay Hồng Ngạn Trúc…
“Cởi nhanh lên, đừng trì hoãn thời gian!” Tiếng y sam sột soạt hòa trong giọng thúc giục của Hồng Ngạn Trúc, ngữ thanh của hắn thoáng trở nên khô khốc, “Hoa Vị Miên người như ngươi, lại thật sự có sở thích đoạn tụ phân đào (), thiên hạ mỹ nam tử rất nhiều, người chọn ai không được, việc gì muốn gia hỏa vừa ngu ngốc vừa chẳng mấy dễ nhìn này?”
((): “Đoạn tụ”: Chuyện giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền thời Tây Hán. “Phân đào”: Vệ Linh Công và Di Tử Hà thời Xuân Thu. Di Tử Hà hái đào, nếm trước có ngọt không, sau đó mới đưa cho Vệ Linh Công ăn.)
“Ta không chọn hắn, chẳng lẽ chọn ngươi hay sao?” Giọng điệu của Hoa Vị Miên khiêu khích, dẫn theo vài phần mị hoặc, “Hồng công tử, lẽ nào người ngươi yêu không phải Phòng cô nương, mà là…”
“Ngươi, ngươi làm cái gì…” Trầm mặc chốc lát, ta nghe thanh âm của Hồng Ngạn Trúc, thanh âm khô ách hàm chứa dục vọng. Đáy lòng ta chùng xuống, trí óc phát nhiệt, toàn thân đều nóng lên.
Không phải hắn… đang dùng mỹ nhân kế chứ? Hồng Ngạn Trúc cư nhiên… có ý với hắn?
Bất quá dường như cũng có thể xem là vậy, trong tiền thế, thái độ của Hồng Ngạn Trúc đối với hắn có chút kỳ quái… Loại người tự đánh giá mình rất cao như Hồng Ngạn Trúc, cũng chỉ có người mạnh hơn hắn mới có thể hấp dẫn ánh mắt hắn đi?
“Ngươi đừng tới đây, nếu không ta…”
“Nếu không ngươi thế nào?” Ta mở mắt, vừa nói, vừa đồng thời di động thân thể sang bên cạnh hai trượng, chuyển đến nơi vừa nghe thấy tiếng Hoa Vị Miên. Sau đó nhảy lên, ngoảnh đầu —
Ngây ngốc.
Không phải chưa từng thấy qua hình dáng trần trụi của hắn, chỉ là, dưới sắc trời chiếu rọi, hắn lại chói lọi đến mức lệnh kẻ khác chẳng dám nhìn gần.
Trong lúc ta sững sờ, Hoa Vị Miên hất cổ tay, một chuỗi kim châm đánh về phía Hồng Ngạn Trúc. Hồng Ngạn Trúc vội vã né tránh, Hoa Vị Miên tìm được khe hở, cúi người nhặt kiếm và ám khí lên, nhanh chóng tuốt kiếm, song song xuất thủ ám khí, vượt người lên trước cùng Hồng Ngạn Trúc động thủ.
Ta đứng một bên nhìn đến thấp thỏm lo lắng, dù sao Hoa Vị Miên đường xa tìm đến, còn Hồng Ngạn Trúc đã nghỉ ngơi một đêm. Chờ đến khi giải hết huyệt đạo trên thân, cảm giác vô lực tan biến, ta rút Lạc Mai đao ra – cả Lạc Mai đao Hồng Ngạn Trúc cũng chưa lấy đi, quả thực quá tự tin rồi – vòng đến bên cạnh Hồng Ngạn Trúc, xem rõ sơ hở của hắn, vung đao.
Cao thủ phân tranh, sơ hở vốn là khắc hiện khắc ẩn, hơn nữa nhất định đối thủ không thể không phòng bị kẽ hở lộ ra trong chiêu thức của mình, dù đối phương muốn lợi dụng, trước hết cũng phải phòng ngự mà bất năng tiến công, ngay khi đó kẽ hở liền thay đổi vị trí.
Nhưng điều kiện là một đấu một.
Dưới tình huống hai đấu một, kinh nghiệm cùng ánh mắt của ta có thể phát huy toàn bộ tác dụng. Động tác của Hồng Ngạn Trúc chậm chạp chiêu thức sơ hở chồng chất, chỉ có nội lực cao hơn ta rất nhiều, ta chuyên chọn chỗ bạc nhược của hắn để xuất thủ, hắn căn bản phòng thủ không kịp, nhanh chóng bị đánh cho chật vật bất kham.
Cuối cùng hắn có phần không trụ được, rút kiếm định bỏ chạy. Trong nháy mắt hắn thu kiếm, sườn phải lộ ra sơ hở cực đại, ta chém tới một đao, đợi đến nửa phân cắt vào thịt bất chợt có chút lưỡng lự – cứ thế chém xuống, hắn ắt không sống được. Thế nhưng, ta thật sự muốn giết hắn sao?
Khi ta do dự, kiếm trong tay Hồng Ngạn Trúc bỗng nhiên biến chiêu, đâm về hướng tim ta, chính là chiêu thức đồng quy vu tận. Ta lập tức buông đao trên tay lùi ra phía sau, chỉ cảm thấy trước ngực bị cạ một chút, nhưng không đâm sâu.
Định nhãn xem xét, trông thấy kiếm trong tay Hoa Vị Miên từ trước ngực Hồng Ngạn Trúc đâm qua, xuyên ra sau lưng. Hồng Ngạn Trúc trợn trừng hai mắt nhìn Hoa Vị Miên, không còn hoạt động nữa.
Lòng ta sinh một trận bi thương, thẫn thờ đứng nhìn thi thể hắn.
Bất chợt bị ôm chầm, xúc giác có thể cảm nhận da thịt trơn nhẵn mà rắn chắc, Hoa Vị Miên chôn đầu trên vai ta: “Ngươi không sao… Thật tốt quá…”
Ách?
Đang muốn bảo hắn trước tiên lấy y phục mặc vào tốt hơn, lời chưa xuất khẩu, trên môi cảm thấy một luồng ấm áp. Tiếp đó —
Cũng không lên tiếng được nữa.
Đây… đây là cái gì?
Mềm mại âm ấm, còn có thể cảm giác được hơi thở của hắn, liên tục phả vào mũi ta. Ta hoàn hoàn toàn toàn ngốc trớt, nhất thời vô pháp nhận ra hiện tại rốt cuộc là tình trạng gì.
Giữa lúc ta ngơ ngác, có thứ gì linh hoạt tiến vào miệng ta, bắt đầu quấy phá. Ta giật nẩy mình, theo bản năng định phun vật ấy ra, kết quả vật nọ càng mãnh liệt dây dưa.
Là… là đầu lưỡi của hắn?
Nhưng, nhưng tình huống trước mắt là thế nào?
Mất nửa ngày mới tìm về một chút thần trí, ta trừng to mắt, phía trước là gương mặt phóng đại của Hoa Vị Miên, hắn nhắm mắt, vẻ mặt lại tựa như… trầm mê.
Thân thể bị hắn ôm thật chặt, có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập dồn, cảm giác được nhiệt độ trên người hắn. Ta muốn nhấc tay đẩy hắn, nơi tiếp xúc chỉ toàn da thịt trơn nhẵn, liền có phần không dám chạm vào.
Sao… sao lại như vậy? Hắn… Lẽ nào hắn đang hôn ta?
Đích xác là hôn không thể nghi ngờ, bất quá vì cớ chi hắn còn duỗi lưỡi vào? Hơn nữa tay, tay hắn đang làm cái gì? Còn có nơi đó…
Chờ đã, đây đều không phải trọng điểm, trọng điểm là —
Hắn đang làm gì? Tại sao hắn muốn làm như vậy?
Ta, ta là nam a!
Tại sao hắn muốn hôn ta?
Sắc mặt hắn bình thường, hô hấp…… có chút gấp, thế nhưng hoàn tàn không giống bị trúng xuân dược gì đó các loại a, tại sao hắn muốn làm vậy?
“Ngô…” Không khí đều bị hắn cướp đoạt, ta ngạt đến khó chịu, phải phát thanh âm kháng nghị. Thêm một lúc, hắn mới buông ta ra, ta vô lực tựa vào người hắn, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Chiêu này dùng để sát nhân quá tốt, nghẹn cũng nghẹn gần chết.
Hoa Vị Miên cười khẽ: “Đầu gỗ, không biết hô hấp sao?”
Đương nhiên biết, nhưng…
“Ngươi làm gì vậy?” Sau khi hít thở thông thuận, ta buột miệng hỏi.
“Hôn ngươi a.”
“Ta biết ngươi, ngươi hôn ta… Nhưng, nhưng vì cái gì?”
“Đầu gỗ ngươi nói lắp nga.” Hắn nhìn ta, mắt cong cong, bên trong tràn ngập tiếu ý.
“Ngươi —”
Nét mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, mắt chăm chú nhìn ta, đồng tử sâu thẳm, nhất thời trông không thấy đáy. Hắn mở lời, nhẹ giọng nói: “Liễu Mộ Sinh, ta thích ngươi.”
….
Hắn, hắn nói gì!?
Ta hoàn toàn ngơ ngẩn, trừng to mắt nhìn hắn, cả hơi sức để nói cũng không còn.
Ta nghe thấy cái gì? Hoa Vị Miên nói hắn thích ta?
Hắn, hắn…
Hắn thế nào lại thích ta?
Hoa Vị Miên nhìn ta, dần dần, tha thiết trong mắt hóa thành thất vọng cùng u ám. Hắn xoay người đi, nhặt y phục của mình trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng kiện từng kiện. Không biết là ta hoa mắt hay làm sao, ta lại cảm thấy tay hắn đang run rẩy.
Mãi đến khi hắn mặc xong y phục, ta vẫn còn ngây người. Hoa Vị Miên từ tốn đi tới một góc, cầm lấy bội kiếm của Hồng Ngạn Trúc, bắt đầu đào xới trên mặt đất. Động tác hắn thật chậm, nhưng mỗi lần đều đào xuống rất sâu, cát bụi bay mù, dần dần bao phủ xung quanh.
“Cách” một tiếng, kiếm không chịu nổi hắn dày vò như thế, gãy đoạn. Hoa Vị Miên ném kiếm qua một bên, bỏ đi vài bước, sang kéo thi thể Hồng Ngạn Trúc vào giữa hố, vươn tay xuất chưởng, đánh vào đống đất hắn vừa đào lên.
Lập tức cát bụi càng ngập trời, ta không phòng bị, bỗng chốc sặc ho. Hoa Vị Miên nhanh chóng vòng đến trước mặt ta, tay ôm thắt lưng ta, kéo ta khỏi nơi bụi đất mịt mù.
Hắn kéo ta rẽ qua mấy khúc quanh, đến nơi hội tụ rất nhiều sơn thạch, để ta ngồi xuống một tảng đá lớn bằng phẳng. Hắn ngồi bên người ta, nhấc tay dùng tay áo giúp ta lau sạch tro bụi trên mặt. Hắn lau rất tỉ mỉ, động tác cẩn thận, nhưng ánh mắt một mực chăm chú vào mặt ta, dường như không chớp lấy một lần.
Ta bỗng cảm thấy rất luống cuống, tim đập đến kịch liệt, tựa như sợ hãi không dám đối diện hắn, nhưng dời không ra đường nhìn. Trong mắt hắn có gì đó, như vui mừng như thống khổ lại như khẩn cầu, mà càng sâu chính là…
Hắn buông tiếng thở dài, đem môi che lấp môi ta thêm lần nữa.
Lần thứ hai ta không khá hơn lần đầu bao nhiêu, vẫn thở hổn hển nửa ngày như trước. Hoa Vị Miên ôm ta, để ta tựa trên vai hắn bình phục hô hấp.
Ta rốt cuộc có chút tỉnh táo, ly khai bả vai hắn, không dám nhìn vào mắt hắn, thấp giọng hỏi: “Vị… Ngươi nói thật?”
“Ta lại hy vọng là giả…” Hoa Vị Miên cắn môi, răng hắn trắng noãn, lưu lại một dấu hằn trên cánh môi hồng nhạt, khiến ta không khỏi nhớ đến… nụ hôn vừa rồi.
“Nếu là giả, ta sẽ không phải khổ sở lâu như vậy, không phải dẫu biết đối phương chán ghét ta, hàng năm hàng năm còn chạy tới kéo người ta tỉ thí… Ta từng nghĩ vô số lần, nếu là giả thì tốt quá, ta căn bản không thích ai, không cần xa xa trông ngóng không cần vô vọng suy tưởng…” Hắn nói khẽ, ngữ thanh âm cuối thoáng run run, “Liễu Mộ Sinh, vô số lần ta hy vọng ta không yêu mến ngươi, ta mong nếu như sớm mai thức dậy, quên mất ngươi là ai thì tốt rồi… Thế nhưng mỗi buổi sáng, ta còn chưa mở mắt, liền nhớ đến ngươi…”
“Ngươi…” Hàng năm kéo người ta tỷ võ? “Ngươi, ngươi cũng…”
Lẽ nào hắn là Hoa Vị Miên “kia”? Nhưng… chẳng nhẽ tất cả mọi người đều sống lại một lần? Không đúng a…
“Ta nhảy xuống theo ngươi.” Hoa Vị Miên biết ta muốn hỏi cái gì, nhàn nhạt đáp, “Tại đỉnh Thái Sơn, ta một kiếm đâm vào ngực ngươi, nhìn ngươi rơi vào vách núi…”
Lời hắn dừng lại, tựa như không đành lòng nói hết, qua một lúc mới tiếp tục: “Ta nhìn kiếm trong tay, thân kiếm còn vương máu của ngươi. Khi ấy thái dương vừa lên, ánh trên thân kiếm, huyết hồng như lửa đỏ.”
Hắn lại cười cười: “Ta không chút suy nghĩ, xoay kiếm đâm vào tim, cùng ngươi ngã xuống sườn núi.”
Ta hoàn toàn mất năng lực suy xét, trước mắt không ngừng lặp lại hình ảnh hắn nói, nhất thời chỉ nghe được tiếng tim mình dồn dập cùng máu đang lưu động.
Hắn… yêu ta? Yêu đến mỗi năm tới cùng ta tỉ võ, chỉ vì muốn gặp mặt ta? Yêu đến sau khi “giết” ta chết cũng nhảy xuống theo ta, còn đâm chính hắn một kiếm?
Ta hoàn toàn rối loạn, miệng thì thào, hỏi một câu ngay cả bản thân cũng chẳng rõ hỏi để làm chi: “Thế nhưng khi đó không phải ngươi với ta là địch…”
“… Dù sao hôm nay đã nói nhiều như thế, cũng không có gì để giấu diếm nữa.” Hoa Vị Miên trầm lặng chốc lát, nói, “Ban đầu ta cùng ngươi, vì cảm thấy ngươi rất ngốc, hẳn sẽ không tạo thành nguy hại cho ta… Sau đó nhận thấy ngươi tuy ngốc, lại là người tốt. Khi ấy ngươi thích Phòng Tương Huyên thích đến gắt gao, ta nghĩ tâm si của ngươi thật khờ, song cũng cảm thấy… hâm mộ a.”
“Chờ đến lúc ta phát hiện ta hâm mộ Phòng Tương Huyên, thì đã muộn.” Tay Hoa Vị Miên đặt trên vách đá, nở một nụ cười ảm đạm, “Thái độ của ta khi đó đối với ngươi thật tệ, về sau ta bị hoài nghi, bọn họ bức ngươi biểu tỏ. Ngày ấy ta chỉ biết phẫn nộ, không một chút suy xét đến hoàn cảnh của ngươi… Kết quả, Điệp Nhi tử vong, vài bằng hữu của ngươi bị ta giết, cho dù ta muốn quay đầu, cũng chẳng thể trở lại như thuở ban đầu cùng ngươi chung sống…”
“Ta và ngươi, chung quy mỗi lúc một xa. Cuối cùng chỉ có thể là địch, mới đạt được cơ hội tiếp cận ngươi. Thu thập tin tức của ngươi, thậm chí có lúc vụng trộm chạy tới nhìn ngươi. Nhưng bất năng lại gần hơn nữa.” Hoa Vị Miên nói, “Ngươi nuôi lớn nữ nhi của Hồng Ngạn Trúc và Phòng Tương Huyên, ta thường thấy ngươi tươi cười với nó… Đôi khi ta cũng sẽ nghĩ, ngươi đang nhìn mẫu thân của nó xuyên qua nó đi, ngươi vẫn luôn yêu nữ nhân kia. Sau đó Liễu Ngưng Yên xuất giá, người cao hứng nhất có lẽ là ta cũng không chừng.”
“Ta không cầu gì cả, mười năm hai mươi năm trôi qua, ta đã quen xa xa dõi theo ngươi. Ngươi không biết cũng tốt, nếu như ngươi biết, sẽ không còn mỗi năm đến cùng ta nghỉ ngơi vài ngày, cùng luyện võ cùng ngắm sao. Dù gì đều đã là lão đầu bốn năm chục tuổi, ta còn mong cái gì chứ?” Hắn nghiêng đầu sang, “Không ai muốn ngươi, ta không cần ai khác. Ta luôn nghĩ, có lẽ thêm mười hai mươi năm nữa, đợi ta đem Độc Môn giao phó đi, ngươi bỏ lại chuyện võ lâm chính đạo, đến lúc đó, ta đến tìm ngươi, có lẽ ngươi chẳng còn hận ta như trước, chúng ta còn khả dĩ kết giao cùng nhau…”
Nghe hắn tỏ bày thản nhiên như vậy, ta chỉ cảm thấy khó nhận, trái tim như bị vây siết, đau đến nỗi hận không thể đem nó khoét ra.
Ta chưa từng nghĩ rằng, Hoa Vị Miên sẽ dùng loại thần thái này loại ngữ khí này, nói ra những lời như thế. Ta vẫn cho là, người như hắn, dù thích một ai, cũng sẽ rất thần khí thông báo cho đối phương – dù sao với điều kiện của hắn, căn bản hắn chẳng cần lo lắng đối phương không chấp nhận mình…
Hoa Vị Miên hẳn nên quật cường, nên hiếu thắng, nên ngạo mạn, nên càn quấy thậm chí nên khắc nghiệt, tuyệt đối không thể buồn bã thiếu tự tin thậm chí lộ ra chút tầm thường như vậy…
Hoa Vị Miên thế này, ta không quen.
“Ngươi còn nhớ lần tương phùng bên bờ sông, ta cắn ngươi một cái không?” Hoa Vị Miên đột nhiên hỏi ta.
Ta gật đầu.
“Ta cho rằng ta đã chết, kết quả sống lại, còn là thời gian trước lúc gặp ngươi chưa đầy một tháng. Ta nghĩ cuộc đời trước mắt vẫn là trang trắng, bất luận ra sao, ta cũng muốn ở bên ngươi. Sai lầm trước kia, kiếp này tuyệt không thể tái phạm.” Hắn nói, “Do đó vào ngày lần đầu gặp nhau, ta đến bờ sông, đợi ngươi xuất hiện…”
“Kết quả ta nhớ nhầm ngày?” Ta hỏi nhỏ. Ta thực sự không nhớ đúng thời gian địa điểm, bởi vì ta chưa từng lưu ý.
“Thời gian địa điểm đều sai một ít. Ta còn nghi ngờ… kỳ thực ta không hề đi tới thời đại của chúng ta trước đây, mà là một thế giới khác, tất cả đều như cũ, chỉ không có ngươi. Ta vốn nghĩ rằng vậy ta còn sống làm cái gì, rốt cuộc lại gặp được ngươi.” Hắn nhìn ta, “Ngươi vừa xuất hiện ta liền thấy không bình thường, chờ sau khi đối thoại vài câu, ta có thể khẳng định, ngươi… là ngươi “sau này”.”
“Trong nháy mắt đó ta thật hận vô cùng, hận đến muốn đem ngươi cắn nát ăn tươi – Ngươi khiến ta giết ngươi, ngươi chết rồi, ngươi có biết tâm tình ta khi ấy như thế nào không? Nếu ta không nhảy xuống cùng ngươi, những ngày còn lại, ngươi bảo ta sống làm sao?” Hắn nói, vén tay áo của ta, lộ ra dấu tích hắn đã cắn. Hắn chăm chú nhìn dấu răng kia hồi lâu, sau cùng khẽ nói: “Được rồi ta đều đã nói hết, ngươi… ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút đi.”
“Suy nghĩ?” Ta ngây ngô hỏi, “Suy nghĩ cái gì?”
Hắn tức giận đến nửa ngày nói không ra lời, cuối cùng trừng ta: “Sao ta lại không có mắt coi trọng thứ đầu gỗ ngươi!”
Hoa Vị Miên như vậy mới giống hắn.
“Ta sẽ suy nghĩ.” Ta trả lời, “Bất quá… có thể cần một khoảng thời gian…”
Quá đột ngột, ta nhất thời có phần mơ hồ, hơn nữa tuy ta biết nam nhân khả dĩ cùng nam nhân, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi, chưa bao giờ nghĩ sẽ phát sinh trên người ta.
Tối trọng yếu chính là, ta cảm thấy ta đã quá già, già đến mức trái tim cũng chết rồi. Tuy hắn không trẻ hơn ta bao nhiêu, nhưng tâm vẫn còn sinh động.
Ta… có thể cùng hắn sao? Ta nguyện ý sao? Ta có năng lực sao?
Ta chỉ chịu chút thương tích, Hoa Vị Miên trên cơ bản vô sự, hai người nghỉ ngơi chốc lát liền khởi hành về Độc Cốc. Dọc đường đi ta chỉ thấy xấu hổ dị thường, muốn nói chuyện lại không biết nên nói gì. Hắn âm thầm nhìn ta mấy lần, nhưng cũng không lên tiếng.
Một đường lặng lẽ đi tới ngoài Độc Cốc, từ xa ta trông thấy một người đứng cách cửa vào Độc Cốc không xa, dường như đang tìm gì đó. Ta lo sợ trong lòng, biết người này quá nửa đang tìm Độc Môn, phần nhiều là địch không phải hữu.
Đến gần hơn, người nọ ta lại quen biết, là Đào Hoằng Cảnh. Ta thấy hắn liền ngẩn ra, hắn đồng thời thấy ta, vội vàng chạy sang: “Mộ Sinh, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!”
“Ngươi tìm ta làm chi?” Câu hỏi bật khỏi miệng, ta lập tức cũng minh bạch.
Quả nhiên Đào Hoằng Cảnh đáp: “Mộ Sinh, Trần minh chủ hy vọng ngươi có thể trở về một chuyến… Nếu Hoa môn chủ có thời gian cùng đi là hay nhất, cái kia…”
“Võ Lâm Lệnh đang ở chỗ ta, ngươi có thể mang về, thế nhưng Mộ Sinh…” Hoa Vị Miên nhìn về phía ta, ta lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn cắn răng trả lời: “Tin tức Hồng Ngạn Trúc tử vong dù sao cần có người mang về, còn cả chuyện của Tương Huyên, chí ít ta cũng nên trở lại bàn giao một chút…”
Ta thừa nhận ta nhát gan, người càng lão băn khoăn càng nhiều, làm cái gì đều phải nghĩ trước nghĩ sau, không muốn thương tổn người mình quan tâm.
Cũng có phần muốn chạy trốn, không phải lẩn tránh từ đây không trở lại, chẳng qua muốn để bản thân bình tĩnh một chút, dành đủ khoảng không để suy xét. Không thể ở bên cạnh hắn, bằng không có khả năng ta hoàn toàn chẳng có không gian ngẫm nghĩ, vơ vẩn hồ đồ liền đáp ứng hắn. Tốt xấu gì đây cũng xem như chung thân đại sự nha, tối thiểu hẳn nên nghĩ kỹ rồi mới quyết định.
Ánh mắt Hoa Vị Miên trở nên ảm đạm, ta vội hỏi: “Phía Nhật Huy Bang tối thiểu ta phải thông báo rõ ràng, nếu thực sự… Ách, cũng xem như không có chuyện vặt vãnh quấy rầy nữa. Ta sẽ nhanh chóng trở về.”
Hắn nhìn ta: “Nếu ngươi không đồng ý, phái một người truyền lời bảo ngươi không trở lại là được… Nếu như chính ngươi tự nói với ta, ta sợ sẽ… không khống chế được.”
Trong lòng càng khó khăn, cơ hồ liền thốt ra: “Ta không ly khai nữa.” Nhưng cảm thấy quyết định dưới xúc động như vậy thật quá lỗ mãng, ngày sau nghĩ lại có thể sẽ hối hận. Không bằng suy nghĩ nhiều một phen, nếu vẫn quyết định ở bên người hắn, cũng là kết quả của suy tường nghĩ tận, cho dù hậu quả thế nào, cũng bất oán bất hối.
Gật đầu đáp ứng hắn, quay về Độc Môn giản đơn thu thập một chút, theo Đào Hoằng Cảnh rời đi. Kiếp này đến nay gần như luôn ở cạnh Hoa Vị Miên, chợt ly khai như vậy, thực hết sức không muốn.
Đem tất cả tâm tình đều nếm trải một lần đi, mới minh bạch địa vị của hắn trong lòng ta rốt cuộc đến đâu, sau đó có thể ra quyết định. Gần gũi thái quá dễ nhận không rõ, tách ly một đoạn thời gian, mới biết cuối cùng có bỏ được hay không.
Bất quá…
“Hoằng Cảnh, ngươi nói xem ta có thể có chỗ nào giống nữ nhân?” Buổi tối dừng ngựa nghỉ chân, ta vuốt mặt mình, hỏi.
Đào Hoằng Cảnh trợn to mắt, rất không nể mặt cười sằng sặc: “Ngươi giống nữ nhân? Nếu Mộ Sinh ngươi giống nữ nhân, trên đời này sẽ chẳng mấy ai giống nam nhân!”
Thế nhưng… nam nhân thích nam nhân, không phải vì đối phương lớn lên giống nữ sao? Còn nhớ kiếp trước ta gặp qua vài người… thực sự mến nhau cũng vậy, hay tiểu quán của kỹ quán cũng thế, đều ít nhất có một người tướng mạo đẹp như nữ tử. Nếu ta thích Hoa Vị Miên cũng còn bình thường, nhưng rõ ràng là hắn thích ta.
Suy cho cùng là trước đây ta làm sai, hay Hoa Vị Miên không giống người thường chứ?