Hoa Miên Liễu Túc

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 6

Tại nhiều năm về sau ta từng đến Độc Môn, bất quá môn chủ Độc Môn khi đó đã là Hoa Vị Miên, sau khi hắn kế nhiệm, đem Độc Môn chấn chỉnh từ trong ra ngoài, vì vậy đối diện với núi non trùng điệp trước mắt, ta vẫn có phần tìm không được phương hướng.

Theo Hoa Vị Miên rẽ trái rẽ phải, rất nhanh đã tới trước chân một ngọn núi, đẩy ra đám dây leo buông xuống từ đá núi, hắn nhấn vào một chỗ nào đó trên vách núi.

Thực sự là cái cổng không sáng kiến a…

Một tiếng động lớn phát sinh khi hắn nhấn xuống, vách đá theo đó mở ra, từ bên trong xuất hiện hai người. Hai người nọ đều mặc trang phục màu tro, đầu bị vải bố xám vây kín, chỉ chừa lại mắt mũi miệng.

Ta biết đây là quy củ của Độc Môn, đệ tử từ tam đẳng trở xuống toàn thân đều phải bao bọc trong vải bố đặc chất, giảm thiểu khả năng da tiếp xúc với độc vật. Chẳng qua loại phương pháp này cũng rất ngu xuẩn, quá dễ bị trộn lẫn, sau này ta từng trà trộn vào một lần.

Hai người nọ nhìn Hoa Vị Miên, đáy mắt lộ ra nghi hoặc. Hoa Vị Miên tiến lên trước một bước, chắp hai tay, nói: “Độc bá thiên hạ.”

Thân thể hai người chấn động, cùng nhìn nhau, quỳ một gối xuống đất: “Tham kiến thiếu chủ.”

Chợt nhớ biệt hiệu “Độc Bá” của Hoa Vị Miên, không phải từ câu khẩu lệnh này mà ra đó chứ?

Hắn khoát tay: “Đứng lên đi, các ngươi tìm một bộ y phục, cho bằng hữu này của ta mặc.”

“Vậy thiếu chủ người…”

“Ta không cần.” Hoa Vị Miên nhẹ nhàng thu khóe môi, “Ta đến gặp môn chủ, hắn… hiện tại thế nào?”

Đổi là ta khi còn trẻ, có lẽ sẽ rất phẫn nộ với cách làm bây giờ của hắn. Thế nhưng ta hiện tại đã không hề tiếp tục để tâm cái gì là chánh tà phân tranh, mà nghĩ đến Hoa Vị Miên thuở nhỏ tang mẫu, lúc này phụ thân chưa từng gặp mặt lại thập tử nhất sinh. Lúc này hắn nhất định không dễ chịu.

Thân là bằng hữu, trước mắt hẳn nên nâng đỡ hắn. Ta tiến tới bên người hắn, vươn tay vỗ vỗ hắn. Hoa Vị Miên nhìn lướt qua ta, sắc mặt dường như hảo lên chút ít.

“Thân thể môn chủ rất xấu, đã lâu lắm không xuất cốc.” Một trong số hai người nói, “Môn chủ vẫn luôn chờ thiếu chủ, hiện thiếu chủ trở về, ngài nhất định thực cao hứng, biết đâu thân thể sẽ khỏe lại không chừng.”

Cách ngày Nhan Túc Kiếm tạ thế chỉ còn hơn mười hôm, cơ thể hắn đã là dầu cạn đăng khô, cho dù gặp Hoa Vị Miên, cũng sẽ không sống lâu thêm mấy ngày. Môn đồ kia nói như vậy, cũng chỉ là an ủi mình và an ủi Hoa Vị Miên mà thôi.

Hoa Vị Miên không trả lời, bảo một người đi tìm y phục, rồi cùng người còn lại nói vài câu. Trong chốc lát người nọ quay về, ta chiếu theo hình thức của bọn họ mặc vào y phục kín mít không khe gió lùa, đầu đội cái ***g – nói thật may mắn bấy giờ trời thu, “lần trước” vào hè, quả thực nóng chết, thế mà bọn họ chịu được.

“Xám tro… thật sự trở thành khúc gỗ a.” Hoa Vị Miên nhìn ta, cười nói. Hắn còn có tâm tình trêu chọc ta, đủ thấy tình huống không quá kém.

Ta và hắn theo thủ vệ tiến vào trong núi, vị trí hiện tại của Độc Môn là một sơn cốc, được quần sơn vây bọc, phi thường bí ẩn. Xuyên qua sơn đạo dài đằng đẵng, mấy người chúng ta rốt cuộc đến bên trong sơn cốc.

Độc cốc chướng khí dày đặc, Hoa Vị Miên cho ta một viên thuốc để ta nuốt vào, hai người nọ phập phồng mũi, trong mắt người dò hỏi ban nãy hiện ra thần sắc vô cùng kinh ngạc: “Thiếu chủ, đây là thanh tâm đan?”

Hoa Vị Miên liếc nhìn hắn: “Xem ra ngươi cũng rất tinh tường… Bằng hữu này của ta không hề hiểu độc tính, trong độc cốc có nơi nào khí độc mỏng một chút hay không?”

Người nọ đáp: “Độc cốc đãi khách có Thanh Viện, dùng để tiếp đón khách nhân không dụng độc. Thuộc hạ đưa vị công tử này sang đó, thiếu chủ cùng Tam Nhi đi gặp môn chủ được không?”

Hắn vừa gọi Tam Nhi, ta nhớ ra rồi, người này chắc hẳn chính là Tứ Nhi về sau vẫn theo Hoa Vị Miên. Hắn võ công độc công đều xuất sắc, thái độ làm người cơ trí lại trung tâm. Ta gật đầu: “Vậy các ngươi đi trước đi.”

Hoa Vị Miên lưỡng lự chốc lát: “Thôi được. Vị này chính là hảo hữu của ta, ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút. Nếu hắn có mệnh hệ gì…”

Hắn ngừng lại, ý uy hiếp trong ngữ điệu rất rõ ràng. Tứ Nhi gật đầu, ngữ khí trịnh trọng:

“Thiếu chủ yên tâm. Cho dù ta tự thân gánh vác, cũng không để vị công tử này gặp bất trắc…”

Nếu Nhan Túc Kiếm đã lệnh hắn chờ Hoa Vị Miên tại cửa động, tất nhiên là có thể tin tưởng. Nhưng Hoa Vị Miên lại kín đáo đưa cho ta một đống thuốc, dặn dò ta mấy câu, rồi mới ly khai.

Bước chân rời đi có chút gấp gáp, suy cho cùng vẫn là thân sinh phụ thân của hắn, hắn còn luôn luyện Độc Kinh Nhan Túc Kiếm để lại, có thể nói là nửa sư phụ. Nhan Túc Kiếm và Hoa Tĩnh Y tuy bất năng tương thủ, nhưng hai người là chân tâm tương ái, suốt quãng đời còn lại đều cô độc. Trong lòng Hoa Vị Miên, tình cảm cha con dành cho Nhan Túc Kiếm rất sâu nặng.

Đời người bi thương nhất không gì hơn tang phụ tang mẫu. Ta chỉ cảm thấy đau lòng, thầm nghĩ khi hắn quay lại phải đối xử thật tốt với hắn, chí ít giúp hắn không quá u buồn.

Vị Tứ Nhi kia đưa ta đến khách phòng của Thanh Viện, Độc Môn ít khách nhân, trong viện chỉ có một mình ta ở. Ta cùng Hoa Vị Miên một đường trốn chạy, nào có hành lý gì, hiển nhiên nhanh chóng thu xếp ổn thỏa. Hắn không biết lai lịch của ta, chỉ biết ta là hảo hữu của Hoa Vị Miên, liền đặc biệt cung kính. Lập tức chuẩn bị cơm nước hoa quả, cùng ta dùng cơm.

Ăn cơm xong Hoa Vị Miên còn chưa trở về, ta biết Nhan Túc Kiếm quá sủng ái bảo bối nhi tử này, thậm chí trước khi thấy mặt đã nói muốn đem vị trí chưởng môn truyền cho hắn. Hôm nay phụ tử gặp nhau, chắc chắn có rất nhiều điều muốn nói, vì vậy cũng không lo lắng.

Giải bày nguyện vọng muốn tắm gội với Tứ Nhi, hắn phân phó người chuẩn bị nước nóng. Ta nhiều ngày bôn ba, trên người không biết bẩn thành cái dạng gì, trông thấy thùng gỗ liền cảm giác toàn thân ngứa ngáy, bảo Tứ Nhi ra ngoài, thoải mái ngâm mình trong nước nóng.

Khổ cực mấy ngày nay dường như đều tan biến, ta ngâm trong nước, bị hơi nóng xông đến mơ màng buồn ngủ. Dưới nhiệt khí vây quanh, lỗ khí toàn thân mở ra, khí mạch thông suốt. Ta vận hành chân khí hành tẩu khắp người, hiện tại không cần tiếp tục che giấu thực lực bản thân, có thể luyện cao tới đâu thì luyện. Dù sao tại nguy hiểm trước mắt, mọi cái đều là giả, chỉ có thực lực là thật. Ta cũng không muốn mãi kéo chân sau của Hoa Vị Miên nữa.

Công pháp nhập môn Hạo Kiếp cực khó, thế nhưng chỉ cần nhập môn, tiến cảnh gần như có thể một ngày ngàn dặm. Do đó tuy ban đầu ta kém Hoa Vị Miên rất nhiều, về sau lại có thể cùng hắn  không phân thắng bại. Bất quá sau đó hắn cũng có kỳ ngộ, ta trước sau không vượt qua được hắn, hai người đấu hơn hai mươi năm, vẫn ở thế hòa.

Lúc luyện công cảm giác phá lệ nhạy bén, ta nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, trước cả kinh, sau liền nhận ra Hoa Vị Miên. Chỉ là bước đi của hắn có chút nặng nề, có lẽ tâm tình không tốt lắm.

Cửa bị đẩy ra, Hoa Vị Miên tiến vào. Ta đương nhiên sẽ không đặt thùng gỗ ngay đối diện cửa, mà giấu sau bình phong. Ta thấy rõ hắn, hắn lại không thể lập tức thấy ta.   

Hắn vừa bước vào, đại khái là tìm không được ta, mặt bỗng chốc biến sắc. Ta thấy rõ rệt, trong lòng không khỏi có chút khác thường, cho rằng hắn lo lắng thái quá, khiến ta có phần thụ sủng nhược kinh.

Hoa Vị Miên vội vã nhìn trong phòng vài lần, trên khuôn mặt tuấn mỹ vốn có vết tích của nước mắt, bấy giờ lại mang thêm cực độ lo âu, xoay người định ra ngoài. Ta vội vàng lên tiếng: “Ta ở trong này.”

Từ góc khuất có thể tinh tường trông thấy nét mặt hắn biến hóa, đầu tiên là thả lỏng, lập tức trở nên buồn bực. Ta hiểu rõ tính tình của hắn, tất nhiên biết hắn thẹn quá hóa giận, vội nói: “Ta ngâm nước quá khoan khoái, suýt nữa ngủ mất…”

Hắn đã đi tới gần, ánh mắt chạm đến người ta, liền lùi trở về. Sau sự kiện ở sơn động lần đó, ta với hắn cũng có chút không tự nhiên, thụp trong nước né tránh.

Hoa Vị Miên nhìn bốn phía: “Gian nhà này cũng không tệ lắm, trước mắt Thanh Viện chỉ có mình ngươi ở phải không? Vậy ta ở cách vách ngươi là được.”

“A? Ngươi ở đây?” Hắn luyện Độc công, hẳn là độc khí càng mạnh mới càng có lợi cho hắn chứ? Thanh Viện này là địa phương độc khí yếu nhất trong cốc, hắn tới đây ở, với hắn chẳng có chỗ nào tốt.

“Phải a, độc công của ta đã đạt ít thành tựu, độc khí bên ngoài với ta mà nói không còn giúp ích được gì.” Hoa Vị Miên bảo, giải thích vấn đề mà ta không nói ra, “Hiện tại Độc Môn thế cục bất minh, ta không muốn ở nội viện.”

Là sợ ta gặp nguy hiểm đi? Hắn là thiếu môn chủ danh chính ngôn thuận, còn sợ ai chứ?

“Nhan môn chủ nói thế nào?” Ta tắm đủ, nghiêng người đi, cầm lấy khăn bố vừa lau vừa hỏi.

“Hồng Ngạn Trúc đúng là tình báo ông sớm xếp đặt vào Nhật Huy Bang, ông xác thực cũng hạ lệnh muốn Hồng Ngạn Trúc lấy được Võ Lâm Lệnh, đồng thời căn dặn hắn lưu ý tin tức của ta.” Hoa Vị Miên nói, “Thế nhưng ông hoàn toàn không lan truyền những phong thanh kia, cũng không cho phép đệ tử Độc Môn công khai cướp đoạt đả thương người. Về việc vu cáo ta, càng không phải chủ ý của ông.”

“Hồng Ngạn Trúc trở về rồi sao?” Cần đi ra, lại không dám *** trước mặt hắn, đều tại sự tình đêm đó, khiến cho xấu hổ như vầy.

Cùng là nam nhân sợ cái gì. Ta ùm đứng dậy, đưa lưng về phía hắn lau người mặc y phục.

Hoa Vị Miên lại không trả lời ta, qua nửa buổi ta đã mặc chỉnh tề, xoay ngươi hỏi hắn: “Sao ngươi không trả lời? Uy?”

Biểu tình trên mặt hắn hết sức kỳ quái, ánh mắt có chút dọa người. Thấy ta nhìn hắn, hấp tấp thu liễm thần sắc, biến trở lại bình thường: “Không trả lời cái gì?”

Hoa Vị Miên chẳng phải người thiếu sắc sảo như thế a? Sao đột nhiên biểu hiện rõ ràng đến vậy?

Bất quá hắn sẽ không làm gì bất lợi với ta, nếu hắn không muốn nói, ta liền vờ không biết đi: “Ta vừa hỏi, Hồng Ngạn Trúc về rồi sao?”

“Hắn thế nào về được?” Hoa Vị Miên rốt cuộc cũng đối diện ta, nhướn mày nói: “Nếu hắn quay về, ta làm sao đơn giản tha thứ hắn? Cho dù hắn có thể giải thích thông suốt hành vi của mình, sau này cũng tuyệt đối không được trọng dụng. Hắn ở Nhật Huy Bang nhiều năm, dù trong Độc Môn có thế lực của hắn, cũng chẳng quá lớn. Hắn muốn trở về, hừm…”

Tuy không thể công khai xử trí Hồng Ngạn Trúc, Hoa Vị Miên quá nửa cũng sẽ đem hắn trừng trị đến trắng tay đi. Ta len lén nghĩ, tâm báo thù của gia hỏa này rất mạnh. Lần này Hồng Ngạn Trúc rành rành hất nước bẩn vào hắn, Hoa Vị Miên có thể buông tha hắn mới là lạ.

“Đúng vậy, tình thế trước mắt, nếu hắn đã có thể trở thành một đương nhiệm bang chủ Nhật Huy Bang, thậm chí đảm đương rất tốt, qua hai mươi năm, trở thành võ lâm minh chủ cũng có khả năng… Dù sao Độc Môn nói cái gì “Chính đạo” bọn họ cũng sẽ không tin, Độc Môn càng bôi nhọ Hồng Ngạn Trúc, địa vị của hắn trong lòng chính đạo càng vững vàng.” Ta cười cười hướng về phía Hoa Vị Miên, nói tiếp: “Bất quá… ta đoán hắn sẽ quay về rất nhanh thôi…”

“Thiếu chủ, môn chủ gọi ngài mau sang ấy một chuyến.” Tứ Nhi từ bên ngoài chạy vào, cao giọng nói.

Sắc mặt Hoa Vị Miên trầm xuống: “Tứ Nhi, ngươi tiến đến sao không gõ cửa?”

Tứ nhi ngây ngốc: “Thiếu chủ, ta…”

Hoa Vị Miên thần sắc ác liệt nhìn Tứ Nhi, hiện tại trời chuyển lạnh, trên trán Tứ Nhi lại sắp xuất mồ hôi.

“Có việc gấp trực tiếp đi vào có sao đâu?” Ta mở lời hòa giải, bằng võ công của Hoa Vị Miên, lại không sợ người khác nghe trộm, hắn hung hăng như vậy làm gì? “Cũng chẳng có bí mật không thể gặp người…”

Hoa Vị Miên dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ liếc nhìn ta, ném lại một câu: “Ta đi trước, chờ ta quay về.” Sau đó phân phó vài câu bên tai Tứ Nhi, ra khỏi cửa.

 

Khi ta và hắn đến nơi đã là buổi chiều, lúc này trời xẩm tối, đêm sắp buông. Tứ Nhi bận rộn sắp xếp cho ta dùng cơm, tuy ta là khách nhân, nhưng thân phận tương đối khó nói, huống chi Nhan Túc Kiếm trọng bệnh tại giường, cũng sẽ không có lễ tục thiết yến chiêu đãi gì.

Nửa tháng đi đường khổ cực, cộng với trước đó lăn qua lăn lại trong núi, ta sớm đã mệt mỏi bất kham. Hôm nay trước được tắm rửa sau có mỹ thực, cả người đều khoan khoái.

Tứ Nhi vẫn theo bên cạnh ta, chắn chắn là Hoa Vị Miên phân phó hắn. Ta hỏi hắn một chút sự việc, chuyện quá quan trọng hắn sẽ không nói hơn nữa ta cũng biết rồi, chỉ hỏi vài điều vụn vặt, đồng thời xen vào đôi câu khi hắn nói.

Ta biết, Hoa Vị Miên nhất định sẽ tiếp nhận vị trí của phụ thân hắn, hơn nữa sau khi thay thế sẽ gặp rất nhiều trở ngại. Nhan Túc Kiếm bởi vết thương tình mà nhiều năm không để tâm quản lý môn phái, bên dưới đã hình thành phe cánh, há lại phục tùng dưới quản thúc của một tiểu tử chưa từng xuất hiện tại Độc Môn?

Huống chi sau khi Hoa Vị Miên tiếp nhận môn chủ vị, đã hạ một số mệnh lệnh mà trong mắt người Độc Môn xem ra khó bề tưởng tượng hoặc cho rằng đại nghịch bất đạo. Một trong các điều cơ bản nhất là không được tự ý sát nhân, kế đó độc không có thuốc giải không thể tự tiện dùng, *** độc không được dùng, độc truyền nhiễm không được dùng chờ quy định. Thậm chí còn cho mấy đệ tử Độc Môn thu xếp làm ăn, còn mở y quán…

Mà đồng thời, “chính đạo” còn đang tiêu diệt Độc Môn. Hồng Ngạn Trúc dẫn dắt đám ngu ngốc chúng ta, chẳng biết đã giết bao nhiêu người, cũng kết lấy thù hận nan giải.

Bất quá loại chuyện này sẽ không lại phát sinh. Nếu ta đã trở về, nhất định có thể ngăn chặn tất cả. Ta cứu không được mọi người, nhưng tuyệt đối có thể cứu đại đa số.

Dùng cơm xong Hoa Vị Miên vẫn chưa quay lại, Tứ Nhi dọn chén bát, thay ta trải chăn để ta nghỉ ngơi. Ta làm sao không biết xấu hổ bắt hắn hầu hạ, vội vã tự mình động thủ. Tứ Nhi không chịu để ta tự làm, nói rằng Hoa Vị Miên căn dặn hắn nhất định phải hảo hảo chiếu cố ta. Ta nhiều lần kiên trì, hắn cơ hồ chịu thua, thối lui ra cửa.

Quả nhiên là địa phương chiêu đãi khách quý, giường chiếu mềm mại, đệm chăn xông thơm nức, lại không sợ gắt mũi. Ta nằm dài xuống giường, cảm thấy toàn thân mệt mỏi, không muốn dậy nữa.

Ách… thân y phục này phải cởi, ngày mai giặt… nhưng y phục thay ra khi tắm bị Hoa Vị Miên ném mất, bảo là quá nát. Trên người còn một hai nơi vết thương chưa hoàn toàn lành, cần đổi dược băng bó… Bình thường được Hoa Vị Miên chiếu cố thành quen, hiện tại quả thực lười tự mình một tay băng lấy a…

Đang nghĩ như thế, nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân. Tiếng chân mềm mại, không phải Hoa Vị Miên cũng không phải Tứ Nhi, ta vội vàng ngồi dậy, nhìn ra phía cửa.

Cửa mở, tiến vào là một thiếu nữ, thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo xinh đẹp, ăn vận giản dị. Nàng vào cửa rồi nâng mắt quan sát trong phòng, vừa liếc mắt liền thấy ta đang ngồi trên giường.

Thiếu nữ nhìn ta, cười ngượng ngùng, bước lại gần: “Liễu công tử, Tứ thiếu gia bảo ta tới hầu hạ ngài…”

A?

“Tứ thiếu gia nói bây giờ ngài còn chưa đổi y phục, tìm một bộ y phục rộng hắn chưa mặc qua, cho ta mang đến đây. Đây là áo trong…” Thiếu nữ đặt y phục bên giường, “Ta đi múc nước nóng…”

“Cái kia, ta vừa tắm, không cần…” Ta lùi vào trong giường né tránh. Tuy nói đã đến từng tuổi này, chẳng qua người khác không hề biết. Kiếp trước tối đa ta chỉ có Tiểu Yên chăm sóc, chưa bao giờ cần nha hoàn, cũng không quen được người hầu hạ.

“A! Trên người ngài còn thương tích? Ta biết chữa thương, giúp ngài xử lý một chút nha?” Thiếu nữ nói, tiến đến trước mặt, cười với ta: “Phải rồi Liễu công tử, ta gọi Tiểu Yên, ngài xưng hô với ta như thế là được.”

Tiểu Yên? Ta cẩn thận quan sát nàng, tuy không có thanh lệ của Tiểu Yên, nhưng đặc biệt dịu dàng. Tiểu Yên rất bướng bỉnh, không điềm đạm như Tiểu Yên trước mắt này.

Chẳng hay Tiểu Yên có khỏe không? Cũng không biết tương lai rốt cuộc tính thế nào. Nếu nó cũng theo “tử vong” của ta mà được viết lại, có lẽ không tồi. Nếu như bọn họ vẫn tiếp tục sinh hoạt, vậy Tiểu Yên biết tin ta tử vong, sẽ thương tâm bao nhiêu… Hoa Vị Miên cũng sẽ gặp phiền phức đi, các thân nhân bằng hữu của ta nhất định tìm hắn tính sổ, không chừng “chính đạo” cũng mượn cớ công kích Độc Môn…

Ta sinh một trận áy náy, khi chết chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, không ngẫm lại về sau lo liệu ra sao – Bất quá mặt khác, chết chính là hết, có mấy ai chết rồi còn có thể nghĩ đến những ân oán lúc sinh tiền chứ?

Mạch suy nghĩ trôi về ngày trước, những người ta bận lòng, sau này còn có thể gặp gỡ không? Nhất là Tiểu Yên, ta thay đổi nhiều sự tình như vậy, nó… còn có thể ra đời không?

Hồi ức luôn thật kỳ lạ, khi để bản thân đừng thương nhớ, có thể rất lâu không tưởng niệm. Thế nhưng một khi nhớ tới, lại không có điểm dừng. Lúc ta sực tỉnh từ hồi ức, chợt phát hiện vị Tiểu Yên kia đã đến trước người ta, đang cởi y phục của ta.

Ta cả kinh không nhỏ. Tuy là ta thất thần, nhưng tiểu cô nương này võ công cũng chẳng thể khinh thường. Ta vội vàng lui vào trong giường, “Tiểu Yên, không cần đâu, ta —”

“Các ngươi đang làm cái gì?” Một thanh âm cắt đứt giằng co giữa ta và Tiểu Yên, ta nhìn ra hướng cửa phòng, âm thầm than khổ.

Hoa Vị Miên đã trở về, đang đứng trước cửa hung tợn nhìn ta và Tiểu Yên.

Không rõ vì sao cảm thấy chột dạ, ta hấp tấp lùi về phía sau, bày ra một nụ cười với Hoa Vị Miên: “Tiểu Yên đang giúp ta băng vết thương…”

“Nàng ta giúp ngươi băng? Vậy ta đây làm gì?” Hoa Vị Miên đi tới bên giường, nội tức ngoại phóng, làm người ta có cảm giác nghiêm nghị: “Lẽ nào y thuật của ta không bằng nàng? Ngươi còn cần người khác?”

… Gia hỏa này lúc nào cũng bụng dạ hẹp hòi như vậy. Một tiểu cô nương sẽ không tổn hại tôn nghiêm của hắn, có tất yếu phải hung hăng thế không? Trước kia cũng vậy, khi đó ta trúng độc của Độc Môn, có một vị nữ tử ta từng thả không giết cứu ta, kết quả bị hắn mắng thê thảm.

Cuối cùng không phải là giải độc cho ta sao. Hắn giải hay người khác giải có cái gì khác nhau, cho dù người khác giúp ta giải độc, hắn vẫn là môn chủ Độc Môn a.

Thật là…

Ta tỏ ý bảo Tiểu Yên ra ngoài, nàng mở miệng vài lần, muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn quy quy củ củ lui ra. Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn trong Độc Môn, Hoa Vị Miên lại là môn chủ tương lai, tất nhiên nàng không dám đắc tội.

“Ngươi nóng nảy cái gì? Tiểu Yên cũng là hảo ý.” Nàng đi khuất, ta cũng không còn cố kỵ, cau mày nói với Hoa Vị Miên, “Ngươi không khỏi quá nghiêm khắc rồi đi, đem người ta dọa sợ.”

“Thế nào? Thương tiếc sao?” Hoa Vị Miên nhướn mi hỏi ta, ngữ khí không mấy thay đổi, nhưng ánh mắt có chút đáng sợ, “Thực sự là xin lỗi.”

Cái gì thương tiếc? Lòng ta thật không vui, lời hắn nói nghe thế nào cũng thấy khó chịu: “Ngươi làm gì âm dương quái khí (kỳ quặc) như vậy?”

“Ta âm dương quái khí? Chính ngươi thấy nữ nhân liền phát tình đi —” Hoa Vị Miên buột miệng bảo, “Còn tưởng rằng ngươi với Phòng Tương Huyên là cái gì tình thánh, ta thấy cũng không hơn thế này, tùy tiện một nữ nhân…”

Phải trấn tĩnh, đừng bị hắn chọc giận, chẳng có gì để tức giận… Miệng mồm hắn xấu xa cũng không phải một ngày hai ngày, không cần lưu tâm, lão đầu sắp sáu mươi rồi, còn cái gì đáng để ý chứ?

Trong lòng đích thực nghĩ như thế, nhưng thân thể đã bắt đầu run rẩy, mí mắt cũng giật giật, hàm răng cắn chặt, có thể nghe được tiếng răng nghiến vào nhau, khuếch đại nhiều lần bên tai.

Ta xem hắn là bằng hữu, còn hắn?

Cả đời ta một lần thất tình, tuy đã dặn bản thân quên nàng đi, nhưng trên thực tế vĩnh viễn chẳng thể thản nhiên. Cho dù không tiếp tục khổ luyến, vết thương vẫn như cũ khắc sâu.

Bình thường bị hắn nói mấy câu cũng không sao, cái gì ngu a ngốc a ta không tính toán với hắn, thế nhưng tình ái này…

Là không được chạm đến.

Vô số suy nghĩ vút qua, trong đầu cũng hiện lên vô số tình cảnh. Ta đã không rỗi quan tâm Hoa Vị Miên đang nói gì, lòng buồn bực sầu muộn thực khó chịu, ngồi dậy xuống giường bỏ ra ngoài.

Có lẽ ta nợ hắn, nhưng không hề muốn dùng phương thức ăn sỉ nhục để hoàn trả.

Chạy đi không xa liền ra khỏi Thanh Viện, ta có thuốc trừ độc Hoa Vị Miên cho, hoàn toàn không lo lắng xông vào khói độc.

Giữa mơ hồ cũng có thể trông thấy đối diện có một người đi tới, ta điều chỉnh phương hướng, không để va vào hắn. Chạy đến trước mặt người nọ, toàn thân ta chấn động, dừng lại cước bộ.

Người trước mắt, chính là Tương Huyên.

Đứng bên cạnh nàng, tất nhiên là Hồng Ngạn Trúc.

Ta lập tức lùi ra sau hai bước, khôi phục lý trí, biết tình huống hiện tại quả thực là mặc người xâu xé. Tuốt đao thép trong tay chém về phía Hồng Ngạn Trúc, đồng thời phóng một mảnh phi tiêu, bắn vào Tương Huyên.

Tương Huyên dừng bước, vươn tay nghênh đón phi tiêu. Trong nháy mắt tay nàng tiếp xúc thân phi tiêu, phi tiêu đột nhiên rẽ ngoặt, lướt qua tay nàng. Nàng sửng sốt, có vài khắc đình trệ.  

Ta thừa lúc đình trệ đó vung ra đao thép, hướng thẳng vào Hồng Ngạn Trúc. Sau đó cũng bất chấp có chém trúng hắn hay không, xoay người, chạy trở về hướng xuất phát.

Loại “người trong chính đạo” như ta, giết người cũng không thành vấn đề. Dù sao Hồng Ngạn Trúc đã triệt để đắc tội Hoa Vị Miên, sẽ chẳng bận tâm hại thêm ta. Võ công hắn cao hơn ta không ít, ở đây lại khắp nơi là độc, cùng bọn họ giao thủ, ta không có đường sống.

Tiếng bước chân phía sau chỉ dừng chốc lát, lập tức bắt đầu đuổi theo ta. Là tiếng chân của hai người, tình thanh mai trúc mã giữa ta và Tương huyên, hoàn toàn thua kém tình yêu của nàng.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng ống tay áo vung lên, tiếp theo là tiếng xé gió rất khẽ.

Sau lưng cảm thấy đau đớn nhoi nhói, lập tức chuyển sang tê rần. Chân khí trong cơ thể không thể duy trì, cước bộ chậm lại.

Ta cười khổ, không thể sinh sinh tử tử chạy một chuyến, cư nhiên phải mất mạng tại đây ư?

“Mộ Sinh —”

Ai đang gọi tên ta, ai vươn tay bắt lấy ta, ai đang ôm ta thật chặt?

Trước khi ý thức lâm vào mơ hồ, ta mở miệng: “Hỗn đản!”

 

Tỉnh lại, là tại trên giường, nhìn ra xung quanh, là gian phòng vừa mới dọn vào ở. Bên giường có một người ngồi, ngược sáng thấy không rõ khuôn mặt, bất quá bằng cảm giác liền biết là Hoa Vị Miên.

Dường như gần đây thường xuyên như thế, bất tỉnh trước mặt hắn, sau đó ở trước mặt hắn tỉnh lại. Theo lý mà nói vào sinh ra tử như vậy, ta và hắn phải sớm cởi mở chân thành. Thế nhưng tính cách của hắn luôn khiến ta chịu không nổi.

Nếu hắn không nói câu nào thì tốt rồi, tướng mạo tuấn tú người lại xuất chúng, trừ xấu mồm một chút không có khuyết điểm gì lớn. Tính tình kỳ quặc của hắn thực là muốn mạng người, khó trách kiếp trước vẫn không thành thân, tính cách này ai lại nguyện ý cùng hắn ở chung a?

Xem đi, hắn thấy ta tỉnh lại, trong mắt rành rành hiện lên hỉ sắc, lại chẳng chịu rõ ràng biểu hiện ra ngoài: “Phụ cốt châm sau lưng ngươi ta đã nhổ ra rồi, ngươi vận khí xem xem có gì dị thường không?”

Khi ta đang kiểm tra thân thể mình, Hoa Vị Miên không ngừng nói: “Về sau ngươi không được phép chạy loạn như thế nữa, nên biết trong Độc Môn rất nguy hiểm, cho dù người khác không hạ thủ với ngươi, độc trong độc cốc cũng có khả năng lấy cái mạng nhỏ của ngươi… Ngươi biết rõ Hồng Ngạn Trúc sẽ quay về còn tự mình chạy ra ngoài, nếu xảy ra sự cố…”

“Cho dù gặp chuyện cũng không cần phiền ngươi lo lắng.” Ta cắt ngang lời hắn, nói, “Loại tiểu nhân vật như ta bớt một kẻ thì giảm một…”

“Mộ Sinh!” Hoa Vị Miên vội quát một tiếng, ngắt lời ta.

Trong thanh âm của hắn có chút gì đó, ta ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt đối diện không còn vẻ bình tĩnh ban đầu, đôi mắt lại càng sâu bi thương.

“Đừng nói như vậy…” Bỗng nhiên hắn giống như chán nản, một tay ôm trán, nửa tựa vào bên giường. Sau một lúc, hắn mới thấp giọng nói: “Mộ Sinh… Ta biết tính khí ta không tốt luôn chọc giận ngươi, thế nhưng, đừng nói như vậy nữa, được không?”

Ta suýt bị dọa choáng váng.

Nhận thức hắn hai đời người, chưa từng thấy hắn chịu thua. Cảm thấy cho dù trời sập xuống đất lấp lên, hắn cũng chẳng có bất luận cái gì sợ hãi lo lắng.

Nhưng hiện tại, giọng điệu của hắn mang theo hoảng hốt và lo âu.

Suy cho cùng hắn vẫn là thiếu niên hai mươi tuổi, lại kinh lịch quá nhiều tử vong. Mẫu thân mất sớm, phụ thân vừa gặp mặt, cũng đã là phong chúc tàn niên (nến tàn trước gió). Thiếu kiên cường một chút, cũng bình thường thôi.

Ta dịch vào trong giường, vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo hắn lên. Sau khi hắn nằm xuống, vươn tay vỗ vai và lưng hắn, trấn an hắn khỏi hoảng loạn.

Qua chốc lát, Hoa Vị Miên khôi phục bình thường. Ta rút tay về, lại cảm giác có chút thất vọng: Hoa Vị Miên thế này so với Hoa Vị Miên thần khí thường ngày khả ái hơn.

“Vừa rồi ta tức giận, vì sợ nha hoàn kia có gì đó khác thường…” Nửa buổi trôi qua, yên tĩnh đến mức ta cũng sắp ngủ mất, Hoa Vị Miên đột nhiên lên tiếng, nói khẽ, “Kẻ ôm tâm tư trong Độc Môn nhiều lắm, ngươi không đề phòng hơn một điểm, vạn nhất nàng ta do ai phái tới hại ngươi, thậm chí chính là thủ hạ của Hồng Ngạn Trúc…”

Ta rùng mình: “trước kia” chưa bao giờ gặp qua nha hoàn tên Tiểu Yên này tại Độc Môn, lẽ nào thật sự có vấn đề?

“Ngươi lo nghĩ quá độ rồi, nếu nàng là người thuộc thế lực khác, nhất định sẽ không vì một tiểu nhân vật như ta mà bại lộ.” Ta cười lắc đầu, “Cho dù là thủ hạ của Hồng Ngạn Trúc, cũng sẽ không hạ thủ với ta…”

“Phải rồi, ngươi làm thế nào biết Hồng Ngạn Trúc sẽ trở về? Chẳng lẽ ngươi…”

“Ngươi quên ta từng hỏi xin ngươi thanh giải phấn sao?” Ta cười đến hài lòng, “Lần đó khi Trần Hành Long gọi ta tới thăm hỏi, ta tìm cơ hội đem độc rắc lên Võ Lâm Lệnh của hắn.”

Thanh giải phấn không phải kịch độc, chỉ bám trên vật thể, người tiếp xúc với nó toàn thân sẽ biến thành màu xanh, ba ngày mới tan.

Đương nhiên cũng không lập tức đổi màu ngay khi vừa chạm vào, thời gian đổi màu chủ yếu phụ thuộc vào bột phấn nhiều hay ít. Ta rất rõ cách dùng của nó, cố ý bố trí thời gian dài một chút.

“Chỉ có hai người Trần Hành Long Hồng Ngạn Trúc đổi màu, làm người ta không hoài nghi Hồng Ngạn Trúc cũng không được, đúng không?” Hoa Vị Miên lập tức phản ứng, cùng mỉm cười, bất quá rất nhanh liền trở lại nghiêm túc, “Hồng Ngạn Trúc không ngu ngốc, nhất định có thể hiểu ra tiền căn hậu quả. Chắc chắn hắn vô cùng hận ngươi, đầu gỗ ngươi nhất định phải cẩn thận, bình thường không được tách khỏi ta.”

… Với điều kiện ngươi đừng chọc giận ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.