Người thấy hổ thẹn là Oa Oa vẫn đang ở bên cạnh chăm sóc cho Tiếu Thiên, nửa bước cũng
không rời, cứ thế cho đến khi trời tối, Tiếu Thiên mới tỉnh lại, quay
đầu nhìn chúng tôi, bỗng nhiên khóc lóc rồi như cảm thấy hổ thẹn quay
đầu đập vào vách hang, chân thì cào cào liên hồi, dường như đang muốn
đào một cái lỗ để chui xuống vậy.
Oa Oa thì không ngừng giải
thích:”Nô tỳ thực lòng không cố ý, nô tỳ cứ tưởng là một con chó thông thường, hơn nữa không biết vật đó là cái gì, nên mới sờ soạng một
chút, chỉ một chút thôi, tuyệt đối không có sờ nhiều.”
Cô ta càng giải thích, Tiếu Thiên càng đập đầu vào vách đá mạnh hơn. Tôi ở bên cạnh cũng muốn cười.
Ngân Tử cũng cười một hồi, sau đó sắc mặt liền lạnh lùng trở lại, tiến tới hỏi:”Ngươi vì sao lại tới đây?”
Tiếu Thiên lúc này như tỉnh mộng, lau lau nước mắt, quay đầu lại đảo mắt một vòng nhìn ba người chúng tôi, sau đó hỏi lại:”Miêu Miêu cô nương sao
lại tới đây?”
Quạ và chó trừng mắt nhìn nhau một hồi, không ngờ
Tiếu Thiên mở miệng trước:”Miêu Miêu cô nương ba ngày trước mất tích,
ngay sau đó Nhị Lang Thần Quân cũng phái ta xuống đây giúp đỡ tìm kiếm,
không ngờ trong khi tìm thì gặp một con yêu quái của Ma Giới đang thập
thò ở quanh đây, ta liền tiến lên phía trước hỏi thăm, không ngờ tên yêu quái liền ra chiêu phóng lửa đốt cháy ta, cuối cùng giao chiến một trận làm cả hai bị thương nặng… Sự việc phía sau… là như vậy đó…”
“Là ngươi đã thua sao?” Tôi nó chen vào.
Sắc mặt của Tiếu Thiên càng ửng đỏ, lắp bắp nói:”Võ… Võ công cuả ta vẫn còn thấp kém, nhưng cũng đã làm tên yêu quái đó bị thương ở cánh tay.”
“Sao ngươi lại tìm tới đây?” Ngân Tử đột nhiên hỏi lại,”Nơi đây thường không có yêu quái lẫn con người sinh sống, vì sao ngươi và tên yêu quái của
Ma Giới đó lại xuất hiện ở gần đây?”
Tiếu Thiên cố gắng ngọ nguậy bò dậy, đưa mũi ngửi trong không trung, sau đó tiến tới trước mặt Ngân
Tử nói:”Trên người ngươi có một mùi hoa nhẹ, giống với mùi ta ngửi được ở chỗ La Sát, nhưng vì các ngươi rời đi từ trên không trung, nên làm cho
ta phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được tới đây. ”
“Mùi hoa?” Ngân Tử lập tức nâng tay áo lên ngửi ngửi và lần, sắc mặt tỏ vẻ bối rối.
Tôi nói như quả quyết với Ngân Tử:”Đúng thực là có, ta cứ cảm thấy khó chịu vì ngửi phải. Trên người Oa Oa thì mũi dễ chịu hơn nhiều.”
Oa Oa cũng tiến lại gần ngửi ngửi rồi nói:”Không có, sao nô tì lại chẳng ngửi thấy gì?”
“Mũi ngươi không thính, mũi của chó(mèo) mới là thính nhất.” Tôi và Tiếu
Thiên mở miệng nói cùng lúc, lại cùng nhìn nhau. Anh ta lập tức cúi đầu
tỏ vẻ ngượng ngùng, tôi vội vàng nói lớn như muốn nhấn mạnh:”Tuyệt đối
là mũi mèo thính nhất.”
Nét mặt Ngân Tử càng biến sắc hơn, sau
hồi lâu ngẫm nghĩ, liền hoài nghi hỏi:”Sao Nhị Lang Thần Quân lại phái
ngươi đi tìm Miêu Miêu/ Lẽ nào người tốt lại đang thấy bất an?”
“Ai là người tốt đang bất an?” Tiếu Thiên bỗng chồm dậy, vừa cắn răng chịu
đau do các vết thương trên người ra vừa lớn tiếng chửi,”Đây là lần thứ
hai rồi! Ngươi bôi xấu ta thì được! Nhưng không được phép bôi xấu sư phụ ta! Sư phụ ta là một trượng phu đội trời đạp đất! Còn chửi sư phụ ta
một lần nữa dù có bỏ mạng ta cũng quyết giết chết ngươi!”
“Cái gì mà trượng phu? Thế tất cả những món nợ mà sư phụ ngươi gây ra cho Miêu
Miêu thì sao?” Ngân Tử cười nói một cách lạnh lùng:”Thần tiên trên Thiên Giới chẳng có một người nào tốt đẹp!”
Tiếu Thiên trợn mắt nhìn Ngân Tử, tỏ vẻ hung dữ nói:”Ngươi thử nói lại một lần nữa xem!”
Oa Oa ở bên cạnh vội vàng khuyên ngăn:”Mọi người đừng cãi lộn nữa, có gì từ từ nói, cũng chẳng còn trẻ con nữa…”
“Khoan đã, Nhị Lang Thần Quân đã gây ra món nợ gì cho ta?” Nghe thấy câu
chuyện đang nói về bản thân mình làm tôi không thể không hỏi lại.
Ngân Tử vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy câu hỏi này của tôi, anh ta liền
trừng mắt nhìn tôi như một con ngốc, hồi lâu sau nói:”Việc Nhị Lang Thần Quân bắt nặt nàng cách đây ba trăm năm nàng quên rồi sao?”
Tôi gãi gãi tai tỏ vẻ không nhớ ra điều gì.
“Là… Là cái ngày nàng bị mất trí nhớ rồi biến thành một người ngớ ngẩn đó…”
Ngân Tử lắp bắp nói:”Nàng nói Nhị Lang Thần Quân ức hiếp nàng…”
Ôm lấy hai vai mình, tôi cố gắng nhớ lại.
“Hôm đó nàng không thể mặc trang phục… Còn không thể đứng dậy đi lại… tranh
giành món gà nướng với Ngưu Ma Vương…” Ngân Tử dẫn giải từng bước một.
Gà nướng? Tôi nhớ ra rồi, hôm đó hình như tôi rất đói bụng, còn đánh nhau một trận với một con chó nữa.
Tiếu Thiên tỏ vẻ ngượng nghịu, lấy móng vuốt khều khều cát trên nền đất, khẽ nói:”Hôm đó là lần đầu tiên ta và nàng gặp nhau… Nàng… Nàng lúc đó
không mặc trang phục còn ôm lấy ta… vậy nên ta… Ta muốn đền đáp…”
“Hóa ra là cái đồ chó thối tha nhà ngươi!” Tôi liền đứng dậy chỉ tay vào
Tiếu Thiên chửi mắng:”Hôm đó là ngươi chửi ta là đồ yêu quái! Sau đó còn muốn đánh nhau với ta, nhưng cuối cùng lại bị trừng trị để rồi phải
trốn vào rừng thoát thân!”
Tiếu Thiên vội vàng biện giải:”Nàng quả thực là yêu quái…”
“Hình như đúng vậy…” Tôi đành ngồi xuống, thở dài một tiếng rồi nói,”Được
rồi, đại miêu rất rộng lượng, không so đo tính toán với nhà ngươi nữa.”
“Đợi đã!” Ngân Tử túm lấy tai tôi rồi nói lớn, “Hai người giải thích rõ hơn
một chút cho ta hiểu sự việc ngày hôm đó đi! Chẳng phải nàng nói Nhị
Lang Thần Quân bức ép, hung bạo với nàng sao? Cuối cùng là đã xảy ra
chuyện gì?”
Thế là sau đó Tiếu Thiên liền kể lại sự việc xảy ra
ngày hôm đó, còn giải thích rõ ràng cho chúng tôi hiểu. Thực ra tôi thấy mình cũng không hoàn toàn sai… Nhớ rằng hình như bị con chó đó rồi tôi
mới phục kích lại…
Tiếu Thiên tiếp tục giải thích với chúng tôi
lí do anh ta tới đây, là tại vì Bích Thanh Thần Quân ba ngày trước, khi
mất liên lạc với tôi liền sốt ruột như muốn phát điên lên, không ngủ
không nghỉ đi tìm tôi khăp nơi. Làm cho chim muông ở cả Ma giới lẫn trần gian đều sợ hãi mà trốn chạy, cơn thịnh nộ lan tỏa khắp nơi. Làm cho
ngay cả những người bạn cùng chiến đấu trước đây nhìn thấy cũng không
yên tâm, liền cùng phái thuộc hạ đi khắp nơi để giúp đỡ tìm kiếm.
“Dĩ nhiên…Bản thân ta cũng lo lắng cho nàng nên mới tham gia tìm kiếm, tuy
rằng Miêu Miêu cô nương đối với ta vô tình, nhưng ta không thể đối với
nàng vô nghĩa….”Nói tới đây, Tiếu Thiên có chút buồn bã.
Oa Oa ở
bên cạnh an ủi anh ta:”Không có gì, Tiếu Thiên đại nhân là người tốt!
Miêu Miêu mới là một con mèo ngu ngốc, từ trước tới giờ đều không hiểu
người khác đối tốt với mình, ngài vẫn chưa phải là người bi thảm nhất.
Tỷ ấy sớm đã chẳng coi trọng lòng tốt của Mạc Lâm Tiên Nhân ra gì… mà
không chỉ một hai lần…” Oa Oa nói xong còn lườm tôi, làm tôi cảm thấy
hơi chột dạ, chỉ cúi đầu xuống đất, không dám ngẩng đầu lên nhìn con chó trước mắt.
Ngân Tử không màng tới chúng tôi, chán chường ngồi
xuống, không ngừng tự phủi tay áo mình, miệng lẩm nhẩm tự nói:”Mùi hoa…
Ta phải tới gặp để nói chuyện với con mụ đàn bà đáng ghét đó, cô ta đã
không tin tưởng ta ngay từ đầu.”
“Ngươi nên quay về cúi đầu nhận
lỗi với Bích Thanh Thần Quân.” Tiếu Thiên đột nhiên nói với Ngân
Tử:”Hoặc có lẽ sẽ phải chết một cách khổ sở.”
“Tội gì? Ta làm gì có tội gì?” Ngân Tử cười lạnh lùng,”Là hắn ta cướp đồ của ta.”
“Miêu Miêu không phải loại vật phẩm chỉ thuộc về ngươi.” Tiếu Thiên tiếp tục
khuyên bảo,”Bích Thanh Thần Quân tìm Miêu Miêu tưởng như muốn phát điên
lên rồi, còn hạ lệnh cho toàn bộ thiên binh thiên tướng đang truy tìm,
gặp ngươi ở đâu là giết ngay lập tức. Đáng tiếc là ta đang bị thương ,
nếu không cũng sẽ chém chêt cái đồ mẹ mìn vô liêm sỉ như ngươi.”
“Cuối cùng ai là đồ vô liêm sỉ?” Ngân Tủ rít lên chói tai, “Khi ta và Miêu
Miêu đang cùng nhau chúng sống tốt đẹp ở núi Lạc Anh, hắn ta chỉ tùy
tiện một câu nói liền cướp Miêu miêu đi.”
“Nhưng ngươi cũng không nên dùng cái thủ đoạn bỉ ổi như thế này chứ! Miêu Miêu cô nương thực ra không muốn rời xa Bích Thanh Thần Quân! Hai người bọn họ rất tâm đầu ý
hợp, ngươi việc gì phải làm khó dễ họ?” tiếu Thiên khuyên nhủ.”Cái gì mà tâm đầu ý hợp? Hắn ta đường đường là chiến tướng số một của Thiên Giới, lại là một vị tiên có chức hàm cao! Lẽ nào vẫn lấy Miêu Miêu – một con
miêu quái rất bình thường, làm vợ trước sự chế giễu của bàn dân thiên
hạ? Dù có muốn đi chăng nữa cũng chỉ lấy về làm thê thiếp thôi, chẳng
phải sau này sẽ làm Miêu Miêu đau khổ hay sao?” Ngân Tử đưa tay lên che
mặt, dường như đang rất đau khổ, “Ta không thể… ta không thể để nàng
phạm phải sai lầm naỳ, nàng là bảo bối của ta! Là bảo bối quý giá nhất
của ta! Không phải thứ để người khác chà đạp lên!”
“Ngân Tử, ta
không hiểu ngươi đang nói cái gì nữa…” Nghe bọn họ nói, tôi thực sự có
chút không hiểu, liền vội vàng kéo Ngân Tử lại hỏi:”Vì sao sư phụ lại
muốn lấy ta làm thê thiếp? Vì sao ta sẽ đau khổ? Vì sao anh ta muốn giết ngươi? Vì sao ngươi lại đau khổ như vậy? Vì sao?....”
Mười vạn
lần vì sao đã không hỏi tiếp bởi vì tôi nhìn thấy Ngân Tử đang rơi lệ,
trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra được điều gì đó.
“Ngươi lừa ta? Có đúng không?” Tôi cẩn thận hỏi.
Ngân Tử bỗng dưng ngồi xuống, tự gục đầu vào chân mình, dường như không muốn nhìn ai nữa, miệng không ngừng nói:”Ta xin lỗi… Miêu Miêu, ta xin lỗi…”
Tôi liền tiến tới nắm lấy vạt áo của anh ta, trong đầu chỉ là một mớ hỗn
độn, toàn thân bỗng nhiên chẳng có chút sức lực nào, không biết nên nói
gì lúc này.
Bên ngoài hang tiếng gió rít nổi lên, bông tuyết cứ
đung đưa theo gió rơi xuống, trời càng lúc càng lạnh hơn. Bỗng nhiên có
tiếng bước chân đi trên tuyết vọng lại từ đằng xa, không thể đoán được
đó là ai nhưng qua tiếng bước chân, có thể đoán được người này đang có
chút do dự.
Tôi có chút kì vọng xen lẫn hồi hộp nhìn ra phía cửa
hang, tim mỗi lúc một đập nhanh hơn, hi vọng được nhìn thấy người mình
mong muốn. Ngân Tử liền ôm chặt lấy tôi, mặt như cắt không còn hột máu
nào, Oa Oa và Tiếu Thiên thì mím chặt môi đứng bên cạnh không nói lời
nào.