Ngân Tử tức giận suýt nữa thì ngã phịch ra… Tôi lặng lẽ kéo tay hắn, đi ra ngoài rồi mới thì thầm. “Cái người này cứ kỳ kỳ.”
“Đuổi ả đi là được, chết dọc đường cũng không liên quan gì tới chúng ta.”
Ngân Tử nghĩ ngợi giây lát rồi quyết định, lại quay đầu nói với Tiểu
Trà. “Tôi cho cô vài lạng bạc, cô tự lên đường đi.”
Tiểu Trà lập tức lao tới ôm chân hắn khóc to:
“Tỷ tỷ, nửa đêm canh ba thế này đừng bỏ tôi lại, hai người tốt bụng nhặt tôi về đây thì phải cho tôi ở lại chứ.”
“Cho cô ở lại chẳng có ích gì cả! Lại còn lãng phí cơm gạo.” Ngân Tử quát.
“Tôi có ích mà! Tôi rất có ích!” Tiểu Trà lập tức đứng lên, cố gắng bày tỏ. “Tôi biết rất nhiều phương pháp để phát tài.”
“Ồ?” Nhắc tới tiền là mắt Ngân Tử lập tức sáng lên. “Nói ta nghe xem nào.”
“Tôi biết làm thủy tinh !”
“Phì… còn tưởng cô định nói gì.” Ngân Tử không nhịn được bật cười thành
tiếng. “Thủy tinh chẳng phải đã có từ đời Đông Chu rồi sao? Đã có đồ sứ
vừa đẹp vừa rẻ tiền, cần một thứ vừa dễ vỡ vừa phiền phức như thủy tinh
làm gì?”
dღđ☆L☆qღđ
Tiểu Trà có vẻ ngạc nhiên, nàng ra nghĩ ngợi rồi nói tiếp:
“Tôi biết làm nước hoa! Làm bằng bông hoa.”
“Đừng nói với ta là ép nước ở bông hoa ra rồi cho thêm cái gì vào đó nhé? Cái thứ này còn không dễ bằng việc cứ đun lên bình thường.” Ngân Tử khinh
bỉ.
“Ừm…” Tiểu Trà lại suy nghĩ, “Tôi biết làm sắt.”
“Ồ, cái này thì hiếm. Cô nói cụ thể xem nào.” Ngân Tử nhướng mày, trông có vẻ rất gian ác.
Tiểu Trà nói:
“Trước tiên phải xây lò cao…”
“Lò cao là cái gì? Xây thế nào?” Ngân Tử hỏi tiếp.
Tiểu Trà ngây người:
“Tôi… tôi không biết, nhưng có thể nghiên cứu…”
“Thế chờ cô nghiên cứu ra rồi hãy tới tìm ta.”
Tiểu Trà vội vàng kéo Ngân Tử lại:
“Hay là… mở một hệ thống nhà hàng, có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
“Mở thế nào?”
Tiểu Trà bèn nói rất tỉ mỉ về phương thức kinh doanh, Ngân Tử nghe xong thì cười lạnh, nói:
“Cái loại thức ăn nhanh rẻ tiền ba phân tiền một suất ấy, cô có nghĩ tới giá vốn chưa? Chi phí thuê cửa hàng với nhân công, cô đã nghĩ tới chưa?
Phải bán bao nhiêu mới thu hồi đủ vốn? Cho dù không nghĩ tới giá vốn,
mỗi suất cơm được một phân tiền, để tới được mức thu nhập như tưởng
tượng của cô thì phải mở ở nơi đô thành hoặc thành phố đông đúc, nhưng
những nơi đó người ta có rất nhiều tiền, họ đều không thèm ăn đồ ăn như
thế này, người dân bình thường nếu có ba phân tiền thì lại có rất nhiều
lựa chọn đồ ăn, chưa chắc đã ăn, người nghèo thực sự chỉ cần hai cái màn thầu tại nhà là giải quyết xong bữa trưa, làm sao có thể tới tiệm của
cô ăn cơm được?”
“Thế… thế chúng ta không mở cửa hàng ăn nhanh mà mở một tiệm chăm sóc da cho nữ giới?” Trán Tiểu Trà toát mồ hôi, hình
như hơi chột dạ.
dღđ☆L☆qღđ
Ngân Tử lắc đầu nói:
“Đừng có
ngây thơ nữa, chưa kể tới việc cửa tiệm đó như thế nào, hiệu quả ra sao. Chỉ tính riêng việc cô là một người không quyền không thế không gia
cảnh thì ai thèm tới? Bất cứ sản phẩm dưỡng da nào cũng phải tìm rất
nhiều người thử nghiệm rồi mới một đồn mười, mười đồn trăm, mọi người
cùng sử dụng. Những thứ đó của cô nếu đơn giản thì người ta có thể tự
làm ở nhà, nếu phức tạp thì chỉ cần làn da của cô nương đó xảy ra một
vấn đề nhỏ gì đó, hoặc không có hiệu quả thì coi chừng người ta sẽ đến
đập phá cửa tiệm, tịch thu tài sản và đuổi cô ra khỏi thành đấy.
Tiểu Trà bị đả kích nghiêm trọng, ủ rũ nói:
“Thế mở quán trà là được chứ gì? Tìm một cô nương xinh đẹp tới biểu diễn trà nghệ cho người ta uống.”
“Thế thì cô mở luôn một thanh lâu cho xong, có khi còn dễ kiếm tiền hơn.”
Tiểu Trà ngước đôi mắt đáng thương lên nhìn Ngân Tử:
“Tỷ kiên quyết đuổi tôi đi sao?”
“Đuổi.” Ngân Tử vốn không bao giờ thương xót người xa lạ.
Khóe mắt Tiểu Trà lăn ra một giọt lệ, nàng ta ngây người nhìn Ngân Tử. Không biết vì sao, ánh mắt đó đột nhiên khiến tôi nhớ lại mùa đông từ rất
nhiều năm trước, một nữ tử áo đen cũng rơi những giọt nước mắt tuyệt
vọng.
Ngân Tử có lẽ nhớ lại chuyện năm xưa, hắn lùi về sau hai
bước, thái độ kiên quyết đã mềm mỏng hơn rất nhiều, kéo tôi bỏ đi, chỉ
để lại lạng bạc cùng câu nói lạnh lùng:
“Sáng sớm mai cô đi đi.”
Tiểu Trà ngồi bó gối, khóc tu tu, hình như rất đau lòng… Ngân Tử lại càng bực bội hơn, hắn bỏ tôi lại, về phòng ngủ trước.
Tôi nhìn theo cái bóng của Ngân Tử, rồi quay đầu lại nhìn về chuồng lợn,
cuối cùng quyết định chẳng lo nữa, chờ Hướng Thanh về là quan trọng
nhất.
Mặt trăng đã lên tới giữa trời mà sao chàng vẫn chưa quay
về? Chẳng nhẽ là việc thoái hôn hôm nay xảy ra biến cố gì? Chờ mãi, tôi
ngã ra bậc cửa, mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi gặp một giấc mơ, trong
mơ tôi biến thành một cô gái bình thường, cũng mặc những bộ y phục bằng
vải thô như đại tẩu, giặt quần áo, nấu cơm, nuôi lợn. Hướng Thanh mỗi
sáng ra ngoài làm việc, tôi ở trong bếp chạy ra, lau những giọt nước
trên tay đi, chỉnh lại y phục cho chàng, búi lại mái tóc, đưa mắt tiễn
bóng chàng khuất dần, sau đó ra bờ sông mát lạnh cùng rất nhiều người
phụ nữ khác giặt quần áo, nhân tiện té nước trêu nhau, cùng nói cùng
cười.
dღđ☆L☆qღđ
Khi giặt xong y phục, lau những giọt mồ hôi trên
trán, bước lên con đường nhỏ lát bằng những viên đá dọc bờ sông thong
thả về nhà. Lúc này trời đã gần chính ngọ, ánh nắng xuyên qua tán lá dày của những cây ngô đồng hắt xuống, chiếu lên bãi cát, vẽ lên vô số những vệt sáng nhỏ, hoa cải trồng sau vườn đã nở hoa, màu lá xanh biếc xen
lẫn những bông hoa vàng rực mời gọi rất nhiều bươm bướm, có con màu xanh lam, có con màu xanh lục, con màu đỏ, con đuôi phượng… Chúng bay quanh
những bông hoa, bay quanh nóc nhà, vui vẻ bay qua bay lại.
Mẹ
chồng ôm một con mèo màu đen ngồi trên chiếc ghế đặt ngoài cửa ngủ gà
ngủ gật, đầu bà gật gật, con mèo đen khép hờ đôi mắt màu xanh lục, ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhảy xuống, bò tới chỗ trống, lăn qua lăn lại, để lộ cái bụng đang phơi nắng. Đại tẩu thì ngồi ngoài sân thêu hoa, thêu
hình thạch lựu kết quả, màu đỏ chót rất đẹp.
Tiết nông nhàn, mọi
người đều không mấy bận rộn, tôi mang y phục đã giặt xong ra phơi, hái
mấy bông hoa dại xinh đẹp, ngồi trên đống củi trước cửa ngẩn ngơ nhìn
mặt trời, mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm chạy tới, bắt tôi phải chơi nhảy
dây, nhảy ô cùng với chúng, lại còn chơi cả đồ hàng nữa. Mấy trò chơi
đơn giản mà tôi chơi rất hào hứng, chẳng biết hoàng hôn đã buông xuống
từ lúc nào.
Tiếng vịt quàng quạc, bò đã về nhà. Vầng mặt trời đỏ
rực như máu, đám trẻ con nhà hàng xóm cũng đã biến mất. Chỉ còn lại con
mèo đen đang kêu mấy tiếng. Tôi ngơ ngác không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của mọi người, nhưng không làm
sao tìm thấy.
Bộ y phục đơn giản trên người trở nên hoa lệ, sợi
dây trên đầu dần biến thành trân châu quý giá, tôi mọc thêm hai cái tai
mèo và cái đuôi, đứng giữa thôn làng bình dị, trông tôi thật nổi bật.
Tôi muốn hét lên, muốn đi tìm Hướng Thanh, nhưng tôi không hét nổi, và cũng không cựa quậy được, trân châu nặng quá. Nó như ngọn núi Thái Sơn đè
lên người tôi, y phục nặng quá, nó như sợi xích được luyện bằng hàn
thiếc dưới địa ngục buộc lấy người tôi.
Thốt nhiên, mây đen phủ
kín bầu trời, chớp lóe lên. Tiếng sấm ầm ầm vang lên, tôi muốn chạy mà
không chạy được, chỉ biết thẫn thờ đứng yên. Mặc cho những giọt mưa lạnh lẽo quất xuống, thấm ướt cả y phục, khiến những sợi lông dựng đứng lên.
Trong giá lạnh, một cánh tay ấm áp đưa ra, ôm tôi vào lòng, thật chặt. Nhịp
tim đập trầm ổn của chàng làm sợi dây thần kinh căng thẳng của tôi mềm
ra, hơi thở quen thuộc ổn định lại tâm trạng hoảng loạn.
“Miêu Miêu, mau tỉnh lại, tỉnh lại đi.”
Tôi cố mở mắt ra, gương mặt dịu dàng của Hướng Thanh đập vào rèm mắt, đôi
tay mạnh mẽ của chàng ôm chặt lấy tôi, nụ cười hoan hỉ:
“Sao nàng lại ngủ ở cửa thế này? Buổi tối lạnh lắm, phải vào phòng ngủ chứ.”
“Thiếp đang ở đâu?” Còn đang mơ màng, tôi nhất thời không phân biệt được hiện
thực và giấc mơ. Cho đến khi ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời đầy sao mới
sực tỉnh lại. Tôi ngượng ngùng nói: “Thiếp đang chờ chàng.”
“Ngốc quá.” Hướng Thanh bất lực nói. Chẳng phải ta đã nhờ người về nói với
nàng đừng đợi rồi sao? Nếu sáng mai ta mới về thì nàng chờ tới sáng sớm
luôn hả?”
“Không sao, thiếp không sợ
lạnh, hơn nữa hôm nay rất đặc biệt.” Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện chính,
vội vàng bỏ qua giấc mơ ban nãy, hấp tấp chạy vào bếp bê chỗ thức ăn
phần chàng ra, không ngờ thức ăn đã nguội ngắt cả, tôi lại vội vàng nhóm lửa nên hâm nóng, nhưng càng sốt ruột thì càng không nhóm được lửa, tôi tức quá giậm chân đầy ấm ức.
Hướng Thanh lặng lẽ ngó đầu vào
trong bếp, chàng cười cười, đi tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng giúp tôi nhóm lửa. Mùi thơm của cá bay lên, hòa vào không khí, tỏa ra một hơi ấm ấm
áp vây quanh tôi và Hướng Thanh, cảm giác này khiến một người vô pháp vô thiên như tôi cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi ngọn lửa đã tương đối, Hướng Thanh mở nắp nồi ra, nhìn con cá bên trong, hỏi khẽ:
“Nàng nấu hả?”
Tôi gật đầu, rồi lại chạy đi tìm bát đũa, rửa sạch xong đưa cho chàng, nói bằng giọng trông đợi:
“Chàng nếm thử đi.”
Hướng Thanh áy náy nói với tôi:
“Xin lỗi, nếu biết hôm nay nàng nấu cơm thì ta đã về nhà sớm hơn rồi.”
“Không sao, chỉ sợ nguội rồi ăn không ngon thôi.” Tôi chẳng thấy có điều gì cần xin lỗi cả, chỉ ra sức hối thúc chàng ăn.
Hướng Thanh nếm một miếng, cười hỏi:
“Đây không phải là cá ở gần đây phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Thấy chàng vừa ăn một miếng đã phát hiện ra, tôi cũng không giấu diếm nữa, tự hào nói: “Đây là cá quạt thiếp bắt ở Đông Hải đấy.
Người bình thường, cho dù là Hoàng Đế, cũng không có diễm phúc này.” Nói xong tôi nhìn chàng, chờ nghe khen ngợi.
“Tối qua nàng vội vàng bỏ đi là để tới Đông Hải bắt cá ư?” Chàng sửng sốt hỏi tôi.
Tôi lại gật đầu, Hướng Thanh càng kinh ngạc, mấp máy môi một lúc lâu, cuối
cùng chỉ thốt ra hai tiếng: “Cảm ơn”, chàng kéo một cái ghế nhỏ tới,
ngồi ngay ở cửa bếp, ăn hết sạch chỗ thức ăn mà tôi phần cho chàng, sau
đó ngẩng đầu lên nói với tôi:
“Đây là bữa ăn ngon nhất mà ta từng được ăn trong cuộc đời mình.”
Được chàng khen ngợi, kiếp mèo này coi như là sống không uổng. Bao nhiêu vất vả mệt nhọc đã tan biến hết, tôi vui vẻ mang bát đũa của chàng đi rửa,
Hướng Thanh dựa vào cửa nhìn tôi, ánh mắt cháy bỏng, phảng phất như sắp
biến thành đá, và cứ đứng như thế nhìn tôi suốt đời.
Không hiểu
vì sao mà bị Hướng Thanh nhìn thế, tôi lại thấy xấu hổ, vội vàng giả bộ
không để ý, tôi gãi tai, chuẩn bị về phòng ngủ.
Lúc đi qua cửa, Hướng Thanh kéo tay tôi lại, không chịu buông ra.
“Này… hôm nay ta tới Diệp gia, nàng không định hỏi chuyện gì sao?” Giọng nói của chàng khàn khàn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra là mình quên việc này, nghe chàng nhắc đến, thế là tôi hỏi ngay:
“Kết quả thế nào?”
Con gái Diệp gia bị bệnh, Diệp lão thái gia lo lắng lắm, mấy hôm trước tiễn nàng ta lên huyện thành khám bệnh, giờ vẫn chưa quay về, bởi vậy chưa
thoái hôn được, nàng phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ họ về rồi ta lại tới
lần nữa.” Hình như Hướng Thanh sợ tôi nổi giận nên cúi đầu giải thích.
“Thế thì chờ vậy, không sao đâu.” Tôi hoàn toàn không để bụng chuyện này.
“Hôm nay ta không đi thu phục yêu quái.” Hướng Thanh dừng lại, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái rồi nói tiếp. “Ta tới huyện thành cách đây năm mươi dặm”.
“Tới đó làm gì?” Tôi không hiểu.
Chàng cho tay vào ngực áo, rồi chầm chậm lôi ra một gói nhỏ bằng giấy dầu, mở ra, bên trong là một cái gói bằng giấy trắng bình thường, mở gói giấy
trắng ra, lại tới một cái gói bằng vải, cuối cùng mở gói bằng vải ra,
trong đó là một cái trâm bạc sáng lấp lánh, trên thân cây trâm có khắc
hoa văn hình con cá, ở đầu thì chạm thành hình mèo, phần mắt gắn hai
viên đá màu xanh lục nho nhỏ. Tay nghề làm bình thường, nhưng trông vô
cùng đáng yêu .
“Đây là?” Tôi tò mò hỏi.
Hướng Thanh hít sâu một hơi, đưa cây trâm ra trước mặt tôi, hồi hộp nói:
“Tặng cho nàng, không biết có thích không?”
Đương nhiên là thích rồi, đẹp quá!” Tôi vội vàng đón lấy cây trâm, định cài nó lên tóc, nhưng không làm sao cài được.
Hướng Thanh đi ra sau lưng tôi, cầm cây trâm, cẩn thận cài lên tóc cho tôi:
“Nàng đi theo ta, ta chẳng có gì tặng nàng, hôm nay tới Diệp gia trấn làm
việc xong mới thấy trời còn sớm, định mua món quà gì đó cho nàng. Hỏi
người ta, mọi người đều nói tặng trâm cho nữ tử là tốt nhất, nhưng Diệp
gia trấn không có tiệm kim hoàn nào tốt, thế là ta đi tới Giang Thành để tìm thợ kim hoàn làm cây trâm này, muốn dành cho nàng một sự bất ngờ
nên không nói rõ, ai ngờ để lỡ mất bữa cơm do chính tay nàng chuẩn bị.”
“Không lỡ đâu, mãi mãi không bao giờ lỡ.” Trâm đã cài xong, tôi soi gương ngắm nghía, thích thú lắm.
Hướng Thanh đột nhiên kéo tôi lại gần, dùng bàn tay to lớn, ấm áp của chàng
vuốt lên mặt tôi, bàn tay trượt từ trên trán xuống cho tới tận môi tôi.
Chàng do dự giây lát, rồi thận trọng cúi xuống, đặt lên môi tôi một nụ
hôn ấm nóng. Tôi nhắm mắt, cảm nhận khoảnh khắc ngọt ngào này.
“Cha, mẹ, hai người đang làm gì thế?”
Một giọng trẻ con lanh lảnh từ ngoài cửa vang lên, cắt ngang khoảnh khắc
ngọt ngào của chúng tôi, tôi hốt hoảng quay đầu lại, thấy Tiểu Mao mặc
bộ đồ ngủ mỏng manh đứng ở cửa, có vẻ không vui:
“Con không tìm được nhà xí ở đâu”.
“Hôm qua con tới nhà xí rồi cơ mà.” Giọng nói của Hướng Thanh không che giấu được vẻ ngạc nhiên, nhưng vẫn chỉ cho nó.
“Con quên rồi.” Tiểu Mao lại gần kéo tay tôi, nói giọng vô tội. “Mẹ, mẹ đưa con đi, tối nay lạnh quá, con muốn ngủ với mẹ.”
“Được rồi, mẹ đưa con đi” Tôi khó có thể chống lại với công lực làm nũng của con, vội vàng đồng ý.
Tiểu Mao nhìn cây trâm trên đầu tôi, phì cười, nói với Hướng Thanh:
“Trâm thường là nữ nhân tặng cho nam nhân làm vật định tình, sao cha lại tặng cho mẹ?”
Hướng Thanh cứng miệng không nói được gì.
Sau đó tiếng khóc lóc ầm ĩ của Tiểu Trà ở chuồng lợn vọng tới theo gió, thu hút sự chú ý của chàng…