Hoa Miêu Miêu

Chương 111: Chương 111




Ngân Tử khó nhọc thốt lên mấy tiếng:

“Cô… cô làm gì… quả lê?”

“Tôi cho xuân…”

Lời nói còn chưa dứt, Ngân Tử đã quay đầu chạy đi, hắn cố chạy ra được tới cổng nhà thì hình như khó chịu quá không thể nhích thêm được nữa, thế là hắn do dự giây lát, ánh mắt tỏ ra hung hãn, vội vã quay đầu lại, chống tay vào tường khó nhọc đi từng bước, tới cửa phòng Tiểu Trà, hắn đẩy mạnh ra rồi xông vào.

Trong phòng vang lên tiếng reo vui vẻ của Tiểu Trà:

“Ngân Tử tỷ tỷ, tỷ về rồi hả! Muội nhớ tỷ quá!”

Ngay sau đó vang lên tiếng giằng co và tiếng hét, còn có cả tiếng xé quần áo.

Tôi đứng ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong, trong lòng vô cùng thắc mắc, không biết là mình có nên vào đó không.

“Ngân Tử, thì ra chàng là nam à!” Lần này là tiếng hét không rõ là kinh ngạc hay vui mừng của Tiểu Trà.

“Đừng nói nhiều lời!” Đó là giọng nói phẫn nộ và đau khổ của Ngân Tử.

“Chàng đừng thế… Thiếp chưa chuẩn bị tâm lí.”

“Ta không thế thì còn thế nào được! Cô đi tìm cho ta một nữ nhân đến đây! Ở đây chỉ có cô là ta còn đánh thắng được.”

“Ít nhiều chàng cũng phải để thiếp có thời gian bồi dưỡng tình cảm chứ! Á!”

“Im miệng!”

Haiz… Ngân Tử hoàn toàn mất đi lí trí, việc này chắc chắn rất nghiêm trọng. Giọng của Tiểu Trà nghe có vẻ rất đáng thương, rốt cuộc là tôi có nên đạp cửa xông vào cứu nàng ta không… Nếu cứu nàng ta thì hình như Ngân Tử rất đau đớn, nếu sau này hắn nổi giận không thèm chơi với tôi nữa thì làm thế nào?

Cứu… hay là không cứu, cả hai lựa chọn đều khó khăn, tôi đứng ngoài cửa phòng đấu tranh tâm lý rất lâu, ngắt một đóa hoa, tôi bứt cánh hoa.

Vào… không vào ….Vào… không vào ….vào… không vào ….

Ui da, là vào này. Nhưng Ngân Tử mà nổi giận thì rất đáng sợ… hơn nữa nếu cân nhắc về mối quan hệ, thì dù sao hắn cũng quen biết tôi lâu hơn. Nhưng Tiểu Trà thì thật đáng thương, thôi ngắt thêm một cánh hoa nữa để thử xem.

Cuối cùng, gần một canh giờ sau, tôi đã ngắt trụi những bông hoa gần đó, cuối cùng cánh “vào” thắng cánh “không vào”, tôi hạ quyết tâm, tràn đầy dũng khí chuẩn bị xông vào phòng cứu Tiểu Trà ra.

Còn chưa kịp đạp cửa thì cánh cửa đã bị đẩy ra, tóc tai Ngân Tử xõa xượi, y phục xộc xệch, sắc mặt tái xanh, đang hằn học nhìn tôi, khiến những dũng khí mà khó khăn lắm tôi mới có được bị dọa bay biến mất sạch.

“Ừm… trời đẹp quá.” Tôi nói liên thiên, sau đó ló đầu vào trong phòng. “Tiểu Trà vẫn ổn chứ?”

Ngân Tử đột nhiên túm lấy tai tôi, lôi mạnh vào phòng khách, vừa đi vừa lạnh lùng nói:

“Ta cần một lời giải thích.”

“Đau… đau…” Tôi đau quá, nhưng lại chột dạ, không dám chống lại mệnh lệnh của hắn, thế là đành theo hắn vào phòng.

Ngân Tử chỉnh đốn lại y phục, sau đó vỗ mạnh lên bàn một cái, khiến tôi sợ hãi lập tức đứng thẳng lên, chờ hắn giáo huấn.

“Vì sao trong quả lê lại có xuân dược? Nói!” Ngân Tử trông thật là đáng sợ.

Tôi chỉ đành thành thật khai báo:

“Bởi vì Hướng Thanh không chịu ăn ta, ta sợ chàng không được nữa nên mới tới gặp Cẩm Văn xin ít xuân dược cho chàng ăn.”

Nhắc tới chuyện này là tôi lại thấy ấm ức:

“Ở đây chỉ có ta với Tiểu Trà, ta đã dặn dò nàng ta đừng vào bếp rồi, ai ngờ ngươi lại về trước chứ… Chỗ xuân dược đó chỉ có một tý, ngươi ăn hết rồi, ta biết lấy gì cho Hướng Thanh ăn đây.”

“Thế bây giờ cô bảo ta phải làm thế nào? Làm thế nào với Tiểu Trà?” Ngân Tử tức giận run rẩy toàn thân.

“Chàng… chàng đừng mắng Miêu Miêu tỷ tỷ.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiểu Trà, y phục của nàng ta đã mặc chỉnh tề, chỉ có điều trên cổ có một vết đỏ, sắc mặt không tốt lắm, giọng nói thì run rẩy. “Chuyện này là tại thiếp không tốt… là… là thiếp xúi tỷ ấy cho Hướng Thanh ăn xuân dược.”

Ngân Tử lườm nàng ta một cái, mắng cả hai chúng tôi:

“Hai người không có óc hả? Trong não toàn là bã đậu sao?”

“Phải.. trong đầu Miêu Miêu toàn là bã đậu.” Tôi vội vàng cúi đầu, thành thực nhận lỗi để hắn không nổi nóng hơn nữa.

“Sự việc đã thế rồi thì xin lỗi còn có ích gì không? Hai người đúng là đồ ngu! Đồ con lợn! Đồ đầu đất!” Ngân Tử càng chửi càng hăng.

Tiểu Trà bình thường có lẽ chưa bị hắn chửi nhiều nên sức đề kháng của tâm lí hơi kém, òa khóc nức nở, lắp bắp kể lại chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay.

Ngân Tử vốn đã tác oai tác quái trên núi thành quen, không chịu được thiệt thòi, nghe kể thế thì càng điên tiết hơn, thế là hắn cốc mạnh lên đầu nàng ta:

“Nghĩ ra cái kế vớ vẩn này mà còn khóc cái cóc gì, thành ra thế này cũng là đáng đời, ta còn chưa khóc đây này, câm miệng! Cấm ồn ào!”

“Tại… tại thiếp không tốt, tại… tại thiếp sai.” Tiểu Trà liên tục cúi lưng, ôm đầu khóc lóc xin lỗi. “Thiếp không nên xúi giục Miêu Miêu tỷ tỷ cho xuân dược vào đồ ăn… tại… tại thiếp tự làm tự chịu, thiếp… thiếp sẽ chịu trách nhiệm với chàng… à không, thiếp sẽ không bắt chàng phải chịu trách nhiệm đâu… Xin hãy tha thứ cho thiếp, lần sau không dám nữa.”

Ngân Tử khựng lại, rồi quay mặt đi, không nhìn nàng ta. Tiểu Trà càng đau lòng hơn, chạy về phòng mình, đóng chặt cửa lại không chịu đi ra.

Tôi thấy hơi bất nhẫn, bèn vội vàng khuyên nhủ:

“Ngươi đừng hung dữ với nàng ta như thế, chuyện này cũng là tại ta bắt nàng ta nghĩ cách.”

Lời nói còn chưa dứt đã lại bị ăn một trận cốc đầu, đương nhiên, lực đạo của hắn chẳng thế khiến tôi đau. Nhưng tôi biết lần này hắn thực sự rất tức giận, có lẽ còn giận hơn cả lần tôi làm vỡ đá quý của hắn, bây giờ hoàn toàn không đếm xỉa gì tới đạo lý nữa, thế là tôi không dám nói gì thêm, chỉ ấm ức nhìn Ngân Tử, chờ hắn nguôi giận.

“Dừng tay! Không được đánh Miêu Miêu!” Giọng nói của Hướng Thanh vang lên, tôi quay đầu lại, thấy cả người chàng ướt nhẹp, đang vội vàng lao về phía tôi. Chàng xuýt xoa xoa đầu tôi, sau đó quay sang hỏi Ngân Tử giọng giận dữ, “Cô có chuyện gì không thể nói năng bình thường được sao? Sao lại đánh người?”

“Đáng đời!” Ngân Tử vẫn còn bức xúc, quay người bỏ vào phòng mình, không chịu ra.

“Không sao, không sao.” Tôi vội vàng an ủi Hướng Thanh. “Nắm đấm của hắn mềm như bông ý mà, còn không đau bằng lúc thiếp chiết chiêu với Tiểu Mao, hơn nữa giờ hắn đang ngượng, một lát nữa nghĩ thông là sẽ đỡ hơn.”

“Sao lại ngượng? Ta mới đi được một buổi tối…” Hướng Thanh nghi hoặc.

Xuân dược chẳng còn nữa, tôi nhớ tới lòng tự trọng của chàng nên chẳng dám trả lời câu hỏi này, thế là chỉ lấp liếm:

“Trưa nay chàng ăn gì?”

“Ăn gì cũng được.” Có lẽ Hướng Thanh nghĩ tới chuyện tối qua nên hơi ngại, chạy đi bổ củi.

Buổi trưa, cả Ngân Tử và Tiểu Trà đều không ra ăn cơm, buổi tối, Ngân Tử lạnh lùng ra ăn cơm, Tiểu Trà vẫn không thấy đâu. Cửa phòng nàng ta khóa chặt, nếu không phải có tiếng khóc i ỉ thì có lẽ tôi đã xông vào xem có phải nàng ta đã tự sát rồi hay không…

Hướng Thanh cảm thấy không khí thật căng thẳng, bèn ra sức gắp thức ăn cho Ngân Tử, cố gắng kéo gần khoảng cách, Ngân Tử vẫn không chịu nói gì, ăn xong thì bỏ đi.

Tôi bảo Hướng Thanh không phải lo chuyện này, chàng nghĩ ngợi giây lát, nói rằng dù sao chàng cũng không thân thiết lắm với Ngân Tử và Tiểu Trà, hơn nữa họ lại là nữ giới, thế là bảo tôi khuyên nhủ họ, sau đó bỏ về phòng, không biết là để nghĩ ngợi gì hay lại đọc sách.

Vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, Ngân Tử ngồi ở ngạch cửa, thẫn thờ ngắm trăng, chẳng biết đang nghĩ gì. Tôi cảm thấy có lẽ hắn chẳng sao cả, thế là đẩy cửa phòng Tiểu Trà rồi đi vào.

Tiểu Trà đang ngồi ôm chăn khóc thút thít, hai con mắt sưng to như củ cải, thấy tôi bước vào, hình như nàng ta hơi giật mình, rồi lại hơi thất vọng. Nàng ta cụp hàng lông mi dày xinh đẹp xuống, đầu cúi thấp gần sát mặt giường, hai tay vò mạnh cái chăn, không nói gì. Nhưng hình như trên đầu nàng ta không có cục u nào, xem ra Ngân Tử đánh cũng không mạnh.

Tôi lại gần, ngồi xuống mép giường, cố gắng lần mò tư duy xem nên nói gì. Nàng ta lại mở miệng trước:

“Miêu Miêu tỷ tỷ… Chàng… chàng vẫn ổn chứ?”

Chàng nào? Tôi ngơ ngác một lúc lâu mới nhớ ra là Ngân Tử, vội vàng gật đầu:

dღđ☆L☆qღđ

“Hắn có bị đánh đâu, đương nhiên là ổn.”

“Thế thì tốt… thế thì tốt…” Tiểu Trà thở phào, một lát sau lại hỏi. “Ngân Tử… ghét muội lắm phải không…”

“Không biết.” Tôi thành thực đáp.

“Chắc chắn là chàng rất ghét muội…” Nước mắt Tiểu Trà không ngừng tuôn rơi, không làm sao ngăn lại được. “Muội là một đứa con gái hư, nghĩ ra một ý xấu, chắc chắn chàng cho rằng muội là đứa con gái không đàng hoàng, chuyên gia phá hoại…”

“Chắc không đâu… Ta cảm thấy muội cũng được, chẳng đáng ghét chút nào.” Tôi vội vàng an ủi.

“Chàng ghét muội rồi… Chàng không đếm xỉa gì tới muội… sau này chắc chắn chàng sẽ chẳng thèm nói chuyện với muội nữa…” Tiểu Trà càng khóc càng đau lòng hơn, hình như không hề để ý tới sự an ủi của tôi.

“Chắc một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Tôi lôi cái khăn tay ra lau nước mắt cho nàng ta.

“Muội thích Ngân Tử lắm…” Giọng của Tiểu Trà bắt đầu khàn đi. “Từ lần đầu tiên gặp gỡ tới giờ… đã thích lắm lắm rồi… Thế nên muội mới mặt dày ở lại đây không đi… thực ra muội nên đi từ lâu rồi, nếu không đã không khiến mọi người phải chịu tội như hôm nay.”

“Tiểu Trà, đừng khóc, đừng khóc.” Chiếc khăn tay của tôi đã ướt sũng.

“Đều tại muội không tốt, muội tự làm tự chịu… muội đáng đời.” Tiểu Trà nghẹn ngào, dường như đang muốn kể hết nỗi buồn trong lòng. “Chính muội đã hại Ngân Tử… Rõ ràng là chàng không thích muội mà còn làm việc đó, chắc chắn là tức giận lắm.”

“Đây là tai nạn, có phải muội cố ý hại hắn đâu, đừng khóc nữa.” Tôi vội vàng chuyển chủ đề. “Muội có muốn ăn hay muốn chơi gì không? Ta làm gì đó cho muội vui nhé.”

Tiểu Trà ngước đôi mắt nhòe lệ lên, nói khẽ:

“Muội muốn về nhà.”

“Được, nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về!” Tôi lập tức vỗ ngực đảm bảo.

Tiểu Trà lắc đầu:

“Muội không về được…”

“Không thể nào có chỗ mà Hoa Miêu Miêu ta không đến được! Trên trời! Đáy biển! Muội cứ nói ra.” Tôi tràn đầy tự tin.

“Muội thực sự không về được nữa.” Tiểu Trà càng khóc lóc thảm thiết, nàng ta nói. “Nhà muội ở tương lai… tương lai mấy trăm năm sau, ở đó có bố, có mẹ, còn có một con chó rất đáng yêu tên là Popo, rất ấm áp…”

Tôi cảm thấy hình như nàng ta khóc nhiều quá nên mất trí rồi, thấy hơi lo lắng, vội vàng cáo biệt rồi đi ra ngoài, đinh tới chỗ Mạc Lâm xin ít thuốc an thần cho nàng ta uống, không ngờ Ngân Tử đang ngồi trên nóc nhà cúi đầu nhìn tôi, lại còn ngoắc ngón tay trỏ gọi tôi lên.

Tôi vội vàng nghe lệnh, trèo lên ngồi cạnh hắn, hỏi lấy lòng:

“Sao thế? Hết giận chưa? Có cần cho ngươi đánh thêm vài quyền nữa không?”

“Đánh cô đau tay ta!” Ngân Tử nhìn tôi khinh bỉ. “Kẻ đó thế nào?”

“Kẻ nào?” Tôi ngơ ngác.

“Chính là cái kẻ ngốc đang ngồi ở dưới kia khóc ấy.” Ngân Tử vừa nói là không thèm đánh tôi, nhưng lúc này lại cốc lên đầu tôi một cái, đúng là đồ nói lời không giữ lời.

“À, vẫn còn đang khóc.” Tôi xoa đầu, ngạc nhiên hỏi Ngân Tử, “Nàng ta đòi về nhà, sau đó lại không nói được là nhà ở đâu.”

“Giờ nàng ta như thế thì về kiểu gì!” Ngân Tử ngồi cắn móng tay. “Thật là phiền phức.”

Tôi nhìn biểu cảm của hắn, thăm dò:

“Ngân Tử, thực ra ta có một phát hiện rất lớn… Khi ngươi thẹn quá hóa giận thì sẽ nổi nóng kinh khủng nhất…”

“Thế thì sao?” Ngân Tử chẳng buồn nhìn tôi.

“Bình thường ngươi không đánh nữ nhân nào ngoài ta cả… Sao hôm nay lại phá lệ…” Tôi tiếp tục truy hỏi.

“Ta… ta tức quá! Nhìn thấy hai kẻ ngốc các cô!” Ngân Tử lắp bắp nói, rồi lại hằn học. “Ta thẹn quá hóa giận hay không thì liên quan gì tới cô?”

dღđ☆L☆qღđ

Tôi vỡ lẽ ra:

“Chẳng lẽ ngươi chột dạ nên mới ra tay đánh người!”

“Cút ngay cho ta!” Ngân Tử đá vào mông tôi, đuổi tôi xuống khỏi nóc nhà.

Tôi bất lực đi ra ngoài, không lâu sau thì thấy một bóng người len lén đi vào phòng Tiểu Trà, Hướng Thanh bảo tôi đừng có quan tâm, mau về phòng tắt đèn đi ngủ.

Nhưng… có phải Ngân Tử định giết Tiểu Trà diệt khẩu không, với tính cách của hắn thì làm việc này cũng chẳng có gì là lạ. Tôi thực sự lo lắng, thế là chạy tới bên cửa sổ, cố dỏng tai lên nghe màn đối thoại bên trong, nghe mãi, cổ tôi tê cả đi rồi mới nghe thấy Ngân Tử nói:

“Cô muốn về nhà?”

“Ừm…” Giọng của Tiểu Trà rất bé.

“Ta đưa cô về.” Khẩu khí của Ngân Tử nghe vẫn rất gượng gạo.

Giọng của Tiểu Trà càng thấp hơn, đôi tai tôi dán sát vào cửa sổ mới nghe được lời nàng ta nói:

“Thiếp không về được, không tìm được nhà nữa.”

Giọng của Ngân Tử dịu dàng hơn một chút:

“Ta tìm giúp cô.”

“Nếu không tìm được thì sao…” Tiểu Trà yếu ớt hỏi.

“Thế thì còn làm gì được nữa? Cô lại tiếp tục ăn chực thôi.” Ngân Tử nói.

Giọng Tiểu Trà đột nhiên trở nên hân hoan:

“Chàng không đuổi thiếp nữa?”

“Nếu có chỗ nào để đuổi thì cũng đuổi rồi!” Ngân Tử vẫn không hề khách sáo.

“Thế… thế… thiếp ở lại thật nhé? Thật không?” Tiểu Trà dường như vẫn không dám tin.

“Lừa cô có tiền không?” Ngân Tử ném lại câu nói đó rồi đi ra ngoài cửa.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, cảm thấy không ổn, lập tức biến thành hình mèo, nhảy phắt lên mái nhà trốn vào bóng tối, nhưng vẫn bị Ngân Tử phát hiện ra, hắn giang rộng cánh, bay lên, lôi tôi ra, sau đó kéo tới phòng Hướng Thanh, vừa đi vừa nói:

“Vào hỏi thẳng hắn xem rốt cuộc bị làm sao, còn có ích hơn mấy cái thủ đoạn chết tiệt kia nhiều!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.