Chúng tôi tới thảo nguyên, phong cảnh ở nơi đó rất tuyệt vời, phóng tầm mắt ra xa nhìn
không thấy bờ, khi cơn gió thổi qua mới nhìn thấy những con trâu con cừu được thả trên đồng và bao phòng của mục dân. Gương mặt của họ đều rất
đen, rất thô ráp, nhưng phần lớn đều rất nhiệt tình, họ sẽ hoan nghênh
chúng tôi bước vào, sau đó dùng từng bát rượu lớn để chuốc say Hướng
Thanh và Ngân Tử. Lúc đi, họ lại không chịu nhận tiền, nói rằng người
thảo nguyên tự cung tự túc, không cần dùng tới tiền. Cũng có một quý tộc của bộ lạc nào đó không rõ tên trên thảo nguyên có thái độ rất khoa
trương, thấy chúng tôi ăn mặc nho nhã thì nổi hứng bắt nạt người, định
cướp chúng tôi về làm nô lệ hoặc thê thiếp. Loại khốn kiếp này đương
nhiên là sẽ bị chúng tôi giáo huấn cho một bài.
Chúng tôi tới
Tuyết Sơn, những đỉnh núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa thần thánh
đẹp như những nàng tiên nữ, những cái hồ dưới chân Tuyết Sơn dưới bầu
trời xanh thẳm trông như đá quý, khiến Ngân Tử không rời được bước chân. Còn có những đóa tuyết liên rất to nở ở những nơi không có người, loài
thực vật này nếu trồng ở dưới chân núi thì chắc chắn chẳng khác gì cây
cải thảo, nhưng trên đỉnh Tuyết Sơn hiếm có sự tồn tại của thực vật thì
nó lại toát lên một vẻ đẹp khó nói thành lời. Động vật cũng rất ít, đẹp
nhất là loài tuyết báo, nó uy phong lẫm liệt, trông như thiên thần. Chỉ
tiếc là nó bị tôi bắt nạt…
Chúng tôi tới Giang Nam, nơi đó sông
nước hữu tình, lầu các liên miên. Phong cảnh đơn giản nhưng không mất đi vẻ tinh tế, nữ nhi nơi đó đều rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, như những chú chim nhỏ khéo léo, líu lo hót mỗi ngày, mái tóc dài được búi gọn gàng,
mang theo những chiếc vòng bạc xinh đẹp, làm ra những món ăn tuyệt diệu. Khi chúng tôi ngồi trên một con thuyền nhỏ du ngoạn, còn gặp rất nhiều
Thái liên nữ[3] cùng hát nhạc phủ: “Giang Nam có thể hái sen, lá sen ken dày, cá bơi lội tung tăng. Cá đùa lá sen, cá nối lá se, cá nối liền
Giang Nam, cá nối liền Giang Bắc”. Họ vui vẻ ngắt những đài sen to giữa
đầm sen. Chúng tôi thấy thật thú vị nên mua ít hạt sen về làm nước
đường, nhưng tôi không biết hạt sen tươi phải bỏ nhân đi, bởi vậy ai
cũng lè lưỡi kêu đắng.
[3] Thái liên nữ: Cô gái hái sen
Chúng tôi đi Mạc Bắc, nơi đó cát vàng phủ kín, người dân ở đó sống trong
động, ánh sáng ở động rất ít, nhưng lại vô cùng ấm áp. Hán tử ở Mạc Bắc
đỉnh thiên lập địa, vô cùng hào sảng, uống rượu trong từng bát lớn. Nữ
nhân Mạc Bắc thì lấy khăn bịt kín, không để lộ lông mày, tuy rằng sắc
mặt họ không thanh tú như nữ nhân phương Nam, nhưng ở họ toát lên một vẻ khí phách và đảm đang. Hay nhất là sơn ca của họ, tiếng ca sang sảng,
có thể vang đi rất xa, cũng rộng lớn như trái tim của con người nơi đây. Thành Đôn Hoàng là một thắng cảnh tuyệt đẹp, khiến Tiểu Trà luôn miệng
khen ngợi, tôi nhìn các công nhân đang làm việc ở trên đó, không cảm
động vì một tác phẩm đẹp, mà cảm động bởi sắc mặt nghiêm túc và cung
kính của họ. Hướng Thanh đột nhiên nổi tính trẻ con, chàng nghịch ngợm
kiếm vài cái bút vẽ, vẽ một cái tai mèo và đuôi mèo lên đó, rõ ràng là
hình dáng của tôi. Mọi người nhìn thấy đều bật cười, nhưng bị các công
nhân phát hiện ra, thế là họ dùng chổi đuổi chúng tôi ra ngoài, phủ một
lớp bột đá lên trên rồi vẽ lại.
Chúng tôi tới Tây Lương Nữ Nhi
quốc, nơi đó có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng lại không có một nam
nhân nào. Chẳng mấy chốc, Hướng Thanh trở thành động vật quý hiếm trong
mắt mọi người, trên thì có hoàng thân quốc thích, dưới thì có bình dân
bách tính, ai cũng nhìn chàng như chiêm ngưỡng bảo vật, xếp hàng để xin
được tham kiến chàng, khiến Hướng Thanh không dám ra ngoài. Ngân Tử sau
khi hóa trang thành nữ nhân để tránh khỏi phiền phức thì đứng ngoài cửa
xòe tay định thu tiền vé vào cửa của họ, nhưng bị tôi lôi đi. Để Hướng
Thanh bị đám nữ nhân kia sờ mó chẳng thú vị chút nào, ngoài cửa ngày nào cũng có kẻ dòm ngó nam nhân nhà tôi, thế là tôi nhanh chóng kéo mọi
người rời khỏi quốc gia này, ngay cả Nữ Vương triệu kiến cũng giả bộ như không biết. Tiểu Trà biết ở cổng thành có một dòng sông ai uống vào là
mang thai, thế là xúi Ngân Tử uống một ngụm, bị hắn tẩn cho một trận.
Chúng tôi tới Tế Tái quốc, bởi vì Ngân Tử muốn nhìn viên dạ minh châu ở Kim
Quang Tự của bọn họ, sau đó định lấy trộm. Chỉ tiếc là bị một con rắn
chín đầu lấy trước một bước, thế là hắn vô cùng hối hận, nhưng ngại vì
kẻ kia là thân thích của Đông Hải Long Vương, tôi không chịu giúp đỡ nên không dám đi cướp lại. Hướng Thanh cảm thấy hơi thất vọng vì sự cố chấp của hắn đối với đá quý…
Bởi sự
yêu cầu khẩn thiết của Tiểu Trà, kẻ tự xưng là “sâu hoạt hình”, chúng
tôi tới đất nước người lùn ở nước ngoài, không ngờ chuyến đi này khiến
mọi người đều thất vọng. Quốc gia nằm trên hòn đảo ấy vô cùng nghèo nàn, con người rất thấp, ăn mặc thì rách rưới, lương thực chính là lúa nước, đồ ăn đơn giản, chủ yếu là cà rốt với đậu phụ, thêm vào một ít cá nhỏ,
thịt thì vô cùng hiếm hoi, chỉ có Quốc Vương mới được ăn. Có điều họ rất thích văn hóa Trung Nguyên, khi biết đoàn người chúng tôi tới từ Đại
Đường, họ vô cùng tôn kính, còn có rất nhiều quý tộc mời chúng tôi tới
phủ làm khách, học Hán thi, thái độ rất cung kính, và hy vọng chúng tôi
định cư ở đây lâu dài. Nhưng chúng tôi thực sự không chịu đựng được với
cuộc sống bần hàn này, chưa được vài ngày đã vội vàng cáo biệt bỏ đi.
Trước sự ca thán và bất mãn của chúng tôi, dọc đường Tiểu Trà chỉ nói:
“Sau này nơi này chắc chắn sẽ rất giàu có… Mọi người không thể dùng con mắt
của hiện tại để nhìn về tương lai của họ… Hơn nữa sau này họ sẽ là đám
người hổ lang cầm thú, làm rất nhiều chuyện xấu với Trung Nguyên, chi
bằng chúng ta làm việc tốt, thu phục đất nước người lùn ngay đi.”
Đừng có ngốc nữa, cái nơi nhỏ bé bần hàn này, đất ít dân ít thì làm sao có
thể là kẻ địch của Trung Nguyên được? Hơn nữa Hoàng Đế Trung Nguyên chắc chắn không cần cái nơi nghèo nàn ấy, vừa xa vừa phiền phức, nếu thực sự thu phục họ thì phải hỗ trợ họ về kinh tế, lại phải phái quân đội đến
đóng trại ở đó, tốn thêm tiền! Mà thế thì đám người lùn ấy chắc sẽ mừng
lắm.
Bởi vậy chúng tôi đều coi như gió thoảng bên tai trước những lời nói liên thiên của Tiểu Trà.
Đi mãi, thi thoảng gặp nơi nào phong cảnh đẹp thì ở lại vài tháng, chúng
tôi dừng rồi lại đi, bất giác đã trải qua ba năm, cảm thấy thời gian
trôi nhanh như tên bắn, cười một cái đã trôi qua. Sau khi đã thực sự
nhận biết về thế giới, tôi cảm thấy ngày trước mình như ếch ngồi đáy
giếng, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm trên đầu mà không biết sự rộng
lớn của thế giời, cũng không biết vẻ đẹp của từng mảnh đất.
Điều
quan trọng nhất là, có Hướng Thanh bên cạnh, cảm giác hài lòng khiến tôi không thấy mệt mỏi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi tiếp, hai người sẽ cùng
nhau đi mãi, cho tới khi cảnh đẹp và văn hóa phong tục của cả thế giới
này đã được chúng tôi thưởng thức hết mới thôi.
Cuộc sống ấy thực sự rất vui vẻ.
Thi thoảng chúng tôi cũng lên trời thăm Tiểu Mao, ở vài ngày, kể cho nó
nghe những trải nghiệm và cảnh đẹp trên hành trình của chúng tôi, nó tỏ
ra rất bất mãn khi tuần trăng mật của chúng tôi kéo dài tới mấy năm, đã
thế lại không cho nó đi cùng. Nó bắt chúng tôi chờ nó tốt nghiệp xong
rồi cả nhà tôi cùng đi chơi.
Đương nhiên là tôi đồng ý với yêu cầu của nó, chỉ cần nó nỗ lực học hành giỏi giang.
Sau khi chơi bời suốt bốn năm trời, một lần nữa tôi quay lại Thiên Giới thì nhận được một tin tức không hay lắm từ Mạc Lâm.