“Tôi tên là Tất Thanh.” Anh sải bước chân rộng tới bên tôi, đưa tay vào
không trung, dường như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng lại cảm thấy không
ổn nên rụt về:
“Tôi từng gặp cô ở đâu nhỉ?”
“Có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu không?” Tôi cũng hỏi theo anh, ánh mắt vẫn không thể rời khỏi gương mặt anh.
Rất lâu sau, hai người cùng tỉnh táo lại, và thấy ngượng ngùng vì sự thất
lễ ban nãy của mình. Anh hơi đỏ mặt, mặt tôi thì nóng bừng như sốt, thế
là vội vàng quay đầu đi, bắt gặp một cái khung ảnh cổ điển ở trên bàn,
trong khung ảnh là bức ảnh Tất Thanh ôm trong lòng một con mèo tam thể
rất xinh đẹp, trong bức ảnh có ánh nắng vàng rực rỡ, Tất Thanh nhìn con
mèo tam thể cười rất dịu dàng, còn con mèo tam thể đó thì lười biếng dựa vào lòng anh, cả người toát lên một vẻ hài lòng hiếm có, cứ như thể cả
thế giới này đều ở bên cạnh nó.
Thế giới ở bên cạnh nó, và cũng ở bên cạnh tôi.
Cổ họng tôi trở nên khô khốc, tôi bất giác cầm khung ảnh lên nhìn kỹ, nhìn thật kỹ. Trên khung ảnh cài một chiếc lá đỏ, trên chiếc lá có hai hàng
chữ viết tháu.
Tôi đọc nhỏ:
“Nguyện sinh cùng thời, sống tới bạc đầu.”
Quay đầu lại, Tất Thanh vẫn đang si mê nhìn tôi. Còn nước mắt tôi cứ thế lăn ra, không một chút dự báo, không một nguyên nhân, lướt qua gò má, thấm
ướt cổ áo, mang theo một niềm vui, một niềm cảm động, và cả một nỗi
buồn…
Anh nói khẽ:
“Lần đầu quen biết nhau, mà như là cố nhân.”
Nhưng chúng tôi quen nhau quá muộn, muộn hơn một chút… Chiếc nhẫn kim cương
đeo trên cổ như một ngọn lửa đang hừng hực cháy, làm bỏng cả ngực tôi.
Bối rối đặt khung ảnh xuống, tôi lau nước mắt. Quay đầu lao ra khỏi biện
viện thú cưng và chạy nhanh về nhà. Tôi chạy rất nhanh, nhanh tới mức
cái bánh vừa mua ban nãy đã để quên ở bệnh viện mà cũng không biết.
Tôi sợ mình quay đầu lại thì sẽ không bao giờ trở về được nữa.
Luống cuống móc chìa khóa ra, phải nhét mấy lần mới trúng vào ổ khóa, tôi mở
cửa rồi lao lên lầu, đụng vào Tiểu Mao mà cũng quên xin lỗi.
Khóa cửa phòng lại, nhào lên giường mình, nước mắt tôi cứ thế tuôn như mưa, đầu óc tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này.
Có những người chỉ cần nhìn một lần là biết rằng, người đó đã được se chỉ
hồng với mình. Có những người phải tiếp xúc với nhau lâu dài mới biết đó là người cả đời mình phải ở bên.
Tôi với Ngao Vân thuộc vào loại sau, khi tôi nhìn thấy anh, tuy rằng thấy gì đó thiếu thiếu, nhưng tôi
tưởng rằng anh chính là người mà tôi cần tìm. Vốn tưởng rằng trên cơ sở
thiện cảm vốn có, tình yêu có thể như nước trà, dần dần ấm lên, hai
người cùng thích nghi với nhau, đó là một nhân duyên tốt.
Tất Thanh lại là người mà tôi khát khao trong giấc mơ, là người mà tôi đã khổ sở tìm kiếm nhưng không thấy.
Chưa bao giờ tin vào cái gọi là tiếng sét ái tình. Nhưng lần đầu tiên nhìn
thấy anh, tôi cảm giác như cả kiếp trước kiếp này đã được định, vô số
lời tình yêu ngọt ngào không bằng một ánh mắt lướt qua, nó có thể khiến
tôi từ bỏ vinh hoa phú quý, sẵn sàng cùng anh nắm tay đi tới chân trời
góc biển, sống một cuộc đời bình yên cho tới già.
Nhưng tôi có
thể dùng sự bướng bỉnh của mình để làm tổn thương Ngao Vân không? Hôn
nhân không phải trò đùa, đã đồng ý rồi thì phải chịu trách nhiệm, anh
không có lỗi gì, cũng không có gì gọi là tắc trách, anh chỉ đơn giản là
yêu tôi, thương tôi. Khi lồng chiếc nhẫn đính hôn vào tay tôi, vẻ mặt
anh như cả thế giới đã nằm trong tay mình, tôi chưa bao giờ thấy một
người đàn ông nào lại vui vẻ và hân hoan như thế.
Việc đã đến nước này, tôi còn nói lời từ chối được sao?
Tiểu Mao đứng ngoài gõ cửa dồn dập, lo lắng gọi:
“Miêu Miêu, chị sao thế? Có phải ai bắt nạt chị không?”
Tôi vào nhà tắm vặn vòi nước ra, rửa mặt sạch sẽ, ổn định tâm trạng đang rối bời, rồi mới đi ra cửa, nói với Tiểu Mao:
“Chị không sao.”
“Trời ơi, chị với em là thế nào chứ, có chuyện gì thì nói đi, em giải quyết cho chị.” Tiểu Mao hơi sốt ruột.
Nói gì bây giờ? Nói với cậu rằng tôi là một đứa con gái độc ác sao? Hay nói với cậu tôi trúng tiếng sét ái tình, yêu người khác rồi? Lắc mạnh đầu,
những điều này có đánh chết cũng không nói ra được, thế là tôi nói nhỏ:
“Chị không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi, chị muốn nghỉ, mai em tới nhé.”
Tiểu Mao im lặng rất lâu rồi cuối cùng cũng bỏ đi.
Tôi ôm con mèo Kitty thẫn thờ, thi thoảng Ngao Vân với Hoa Dung gọi điện
thoại tới nhưng tôi giả bộ như không nghe thấy, không nhấc máy.
Rất lâu, rất lâu sau, tôi đi vào bếp, cửa nhà bếp nhìn thẳng ra đường, từ
đằng xa tôi có thể nhìn thấy bệnh viện thú cưng, Tất Thanh đang đứng ở
cửa, lưng anh rất thẳng, đúng như tư thế của một quân nhân, như một cái
cây bạch dương trên xa mạc, anh đang đứng nhìn con đường đông đúc xe cộ
qua lại, sốt ruột ngó xung quanh, hình như đang chờ ai đó.
Tôi
lại si mê ngắm anh rất lâu, cuối cùng thở dài rồi quay về phòng. Ngay cả lúc Hoa Dung gọi cửa tìm tôi, tôi cũng giả bộ như không có nhà.
“Meo”, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng mèo kêu rất nhỏ, tôi ngó đầu ra
nhìn, thấy một con mèo đen có cặp mắt xanh lục và bốn chân trắng như
tuyết, cả người nó ướt sũng, đang run rẩy đứng ngoài cửa nhìn tôi, hình
như muốn đi vào.
Tôi thấy nó thì tim mềm xuống, vội vàng mở cửa
rồi bế nó vào. Tôi thấy cả người nó dính đầy bùn đất bẩn thỉu, bèn ôm nó vào phòng tắm, mở vòi nước nóng ra, tắm cho nó.
Con mèo đen thấy nước thì có vẻ sợ hãi, nó nhảy dựng lên, định chạy ra ngoài. Kinh
nghiệm nuôi mèo bao nhiêu năm, làm gì có chuyện tôi để nó dễ dàng chạy
thoát? Tôi đóng chặt cửa lại, cúi xuống ôm nó lên. Không ngờ con mèo này tuy rằng nhỏ nhưng lại khá nặng, có thể là bị béo phì. Nó đau đớn ngoao ngoao vài tiếng nhưng không cào tôi, cuối cùng cũng thỏa hiệp trước vòi nước ấm.
Tôi dùng sữa tắm cố chà lên sống lưng của nó, rửa sạch
bụng, móng tay, con mèo rất ngoan ngoãn, không hề phản kháng, mặc cho
tôi vày vò, nhưng đến khi rửa đến mông thì nó điên cuồng lao lên, sống
chết gì cũng không chịu để tôi rửa “trym”[1]. Thậm chí nó còn nhảy lên
cả rèm phòng tắm, không chịu xuống.
[1] Vì nhân vật Lâm Tiểu Miêu là một cô gái trẻ, khi nói những từ nhạy cảm
sẽ cố tình nói chệch đi. Bởi vậy người dịch sử dụng từ này.
“Mèo ngoan, mau xuống đây, phải tắm rửa sạch sẽ thì mới được ở trong phòng.” Tôi ra sức dỗ dành.
Con mèo đen kêu lên thảm thiết: “Meo meo”.
“Được rồi, được rồi, không rửa “trym” cho mày nữa, mau xuống đây.” Tôi đoán
chắc con mèo đực này ngại bị người ta sờ vào chỗ đó nên mới lên tiếng
khuyên nhủ.
Không ngờ con mèo đó cứ như hiểu tiếng người, nhảy
xuống, nhưng bị tôi túm ngay lấy, dội liền mấy gáo nước lên người, rồi
nhanh nhẹn bịt tai nó vào, rửa sạch mông cho nó.
Con mèo bị lừa
có lẽ là thấy bất mãn với sự lừa dối của con người, hoặc có thể là cảm
thấy bị sỉ nhục, thế là nó để lại mấy vết răng trên mu bàn tay tôi…
Tôi đau muốn chết, xoa tay mắng:
“Mèo ngu, quả nhiên là không có nhân tính…”
Nó quay lưng về phía tôi, ngồi trên chiếc ghế máy tính, cụp tai, có vẻ
không vui. Tôi chẳng rảnh rỗi để quan tâm tới nó vui hay không, tìm một
chiếc khăn sạch chưa dùng lau người, rồi cắm máy sấy vào sấy.
Mèo bình thường rất sợ tiếng máy sấy, đa phần là sẽ bỏ chạy khắp nơi. Thế
nên tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ghìm con mèo xuống, không ngờ con mèo đen
này không hề tỏ ra sợ hãi, ngoan ngoãn ngồi trước gió rất thoải mái, thi thoảng lại còn nghiêng bụng lên cho tôi sấy. Tôi thấy nó hiểu chuyện
như thế thì lại càng thích nó hơn, quyết định sẽ nuôi nó.
Lục lọi trong cái tủ lạnh nhỏ, trong đó có bánh mì và nước hoa quả, cá đã ăn
hết, chẳng còn gì cho mèo ăn được cả. Hơn nữa nuôi mèo còn phải chuẩn bị chậu riêng cho mèo, tốt nhất là cho nó ăn thức ăn dành cho mèo, rồi cả
đồ chơi nữa, thế là tôi buộc phải ra ngoài mua, hơn nữa còn phải kiểm
tra sức khỏe cho con mèo hoang mới.
Chiều tối, trời đổ mưa, gần
đó chỉ có một chỗ bán đồ cho thú cưng. Tôi ôm con mèo đen do dự đi ra
ngoài cửa, ngó đầu sang phía đối diện, thấy Tất Thanh vẫn đứng ở cửa, cứ như binh sĩ đứng gác, chưa hề rời đi nửa bước, nhìn thẳng về phía tôi.
Trong khoảnh khắc, anh đã bắt được ánh mắt bất an của tôi, rảo nhanh bước chân đi qua đường, đi về phía tôi.
Tim tôi bắt đầu đập cuồng loạn, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, con
mèo trong tay hình như cũng cảm nhận được sự hồi hộp của tôi, nó ngơ
ngác ngẩng đầu lên kêu mấy tiếng, rồi lại quay đầu nhìn Tất Thanh, rồi
lập tức im bặt, ngoan ngoãn nằm phục xuống, không biết đang nghĩ gì.
“Ôi… tình cờ quá… tôi đang định vào bệnh viện tìm anh…” Bình thường tôi
không phải là người nhanh nhẹn lắm, nhưng cũng khá dũng cảm, nhưng hôm
nay chẳng hiểu vì sao, tôi như một nàng thiếu nữ thẹn thùng đang bày tỏ
nỗi lòng với chàng trai mà mình thích, “Vừa nãy… nhặt được một con mèo.” Nói xong, tôi vội vàng giơ cao con mèo đen lên cho anh xem, ý rằng mình không nói dối.
Tất Thanh đưa mắt liếc nhanh con mèo, rồi lại quay lại nhìn tôi, hồi hộp nói:
“Miêu Miêu, cô… hôm nay cô tới chỗ tôi, để quên bánh…”
“À… à… làm phiền anh quá. Tôi xin lỗi.” Tôi bắt đầu lắp bắp.
“Không… không sao.” Tất Thanh lắc đầu, “Tại tôi không tốt, cô quên bánh mà tôi lại không cho vào tủ lạnh… thế là nó chảy ra…”
“Chảy rồi thì thôi.” Tôi càng ôm chặt con mèo hơn, nhớ lại mục đích của mình. “Con mèo này cần kiểm tra sức khỏe… tôi… tôi muốn mua ít đồ dùng cho
mèo.”
“Được.” Cuối cùng Tất Thanh cũng định thần lại, anh đón con mèo trong tay tôi, rồi hai đứa cùng đi tới bệnh viện thú cưng. Anh còn
cẩn thận đứng ở ngoài để nhìn xe giúp tôi, xác định là không sao rồi mới đi lên vạch sang đường. Tới cổng bệnh viện, hình như anh hạ quyết tâm,
nói với tôi:
“Miêu Miêu, lát nữa kiểm tra sức khỏe cho con mèo này xong, tôi có thể cùng cô ra siêu thị, mua bánh ngọt đền cô được không?”
“Nhưng tại tôi bất cẩn để quên bánh mà.” Tôi ngượng ngùng cúi đầu, nhìn sàn nhà nói khẽ. “Sao lại bắt anh đền được?”
Tất Thanh lắc đầu:
“Không sao, tôi cũng đang định đi mua ít đồ, tiện đường thôi.”
Con mèo đen nằm trong lòng anh bất mãn kêu lên mấy tiếng, tôi do dự giây lát rồi đồng ý với anh.
Vào tới bệnh viện, Tất Thanh mang một tờ bệnh án thú cưng ra bảo tôi điền
vào, lúc này tôi vẫn còn đang hoang mang, thế là điền tên con mèo là
Tiểu Hắc, Tiểu Hắc có vẻ rất bất mãn vì quyết định vội vàng của tôi, kêu lên kháng nghị mấy tiếng.
Anh còn hỏi tôi đã tiêm phòng dịch cho con mèo này hay chưa, tôi đương nhiên lắc
đầu, thế là Tiểu Hắc bị tiêm một mũi vào cổ. Nó phẫn nộ cào cấu Tất
Thanh, khiến tay anh toàn là máu, cuối cùng bị chúng tôi liên thủ nhốt
vào trong chuồng, ai oán kêu lên, hình như đang muốn tố cáo tôi trọng
sắc khinh mèo.
Thu dọn xong xuôi, tôi chọn một đống đồ dùng cho
thú cưng. Tất Thanh kéo cánh cửa sắt của bệnh viện vào, tạm thời nghỉ,
định đưa tôi tới siêu thị, tôi vội vàng ngăn anh lại:
“Anh còn chưa thu tiền mà…”
“Tiền?” Lúc này anh mới sực tỉnh lại, chẳng tính toán gì, chỉ buột miệng nói ra một cái giá rẻ đến không ngờ, nói là chủ nhân nhận nuôi những con mèo
hoang đều được giảm giá ở chỗ anh.
Tôi không biết giá thành của
những món đồ giành cho thú cưng là bao nhiêu, nhưng biết Tất Thanh bán
rẻ chúng, đoán là anh sẽ bị lỗ, thế là kiên quyết không chịu cái giá
thấp ấy, đòi phải trả anh bằng giá trên thị trường, nhưng tìm khắp người mới phát hiện ra một sự thực đau lòng - tôi ra ngoài vội quá nên quên
mang tiền.
Vội vàng cúi đầu xin lỗi, nói là sẽ về nhà lấy tiền
trả Tất Thanh. Nhưng anh rộng lượng lắc đầu nói lúc nào trả cũng được,
hơn nữa sức khỏe của Tiểu Hắc không tốt, e rằng đã bị viêm dạ dày, tốt
nhất là nên thường xuyên đến kiểm tra sức khỏe để tránh xảy ra vấn đề
gì, nhất là mấy ngày hôm nay, tốt nhất là ngày nào cũng tới, quan sát
một chút, hơn nữa việc kiểm tra này miễn phí, không cần phải lo.
Tuy rằng Tiểu Hắc nhảy nhót điên cuồng không giống như bị bệnh, nhưng tôi thấy lời anh nói có vẻ nghiêm trọng, thế là tôi hỏi:
“Có cần nằm viện không?”
“Chi phí nằm viện rất cao, nhà cô lại gần, không cần thiết.” Tất Thanh đáp nhanh. “Cứ chịu khó mang qua đây.”
Thế là tôi gật đầu, tạm thời để đồ ở bệnh viện của anh, mặc kệ tiếng kêu
của Tiểu Hắc, theo anh tới siêu thị. Trên đường, đột nhiên anh hỏi tôi:
“Miêu Miêu hình như vẫn còn đang đi học?”
“Vâng.” Tôi không dám nhìn mặt anh, sợ mình mất bình tĩnh. “Tôi học năm thứ hai.”
“Thế là hai mươi tuổi rồi?” Tất Thanh hình như có vẻ vui. “Trông cô có vẻ
rất nhỏ, tôi còn tưởng đang học cấp ba. Đúng rồi, năm nay tôi hai mươi
sáu, lớn hơn cô một chút…”
“Không, tôi năm nay hai mươi mốt rồi,
anh chỉ hơn tôi năm tuổi thôi, bởi vì hồi tiểu học học dốt quá nên bị cô giáo bắt lưu ban một năm.” Tôi nói xong thì chỉ hận là không thể tự tát mình, bị lưu ban mà cũng nói ra, thế là vội vàng lảng sang chủ đề khác. “Anh còn trẻ thế mà đã là bác sĩ thú y, lợi hại thật.”
Tất Thanh cười cười:
“Bố tôi là bác sĩ thú y, từ nhỏ tôi đã thích mèo, thường theo ông học cách
khám bệnh cho động vật, coi như là có kinh nghiệm phong phú. Sau đó đại
học cũng học thú y, tốt nghiệp xong lại đi bộ đội bốn năm, xuất ngũ về
làm hai năm, bố tôi cảm thấy trình độ của tôi đã kha khá nên giao cửa
tiệm lại cho tôi quản lý, nói là nhân lúc còn trẻ, cùng mẹ tôi đi du
lịch.”
Tôi tính lại, cảm thấy không đúng:
“Anh tốt nghiệp đại học năm mấy tuổi?”
“Năm tuổi tôi vào lớp một, tiểu học học vượt cấp một lớp, năm xưa chuyện này không bị quản chặt lắm… thế nên hai mươi tuổi tôi đã tốt nghiệp rồi.”
Tôi tò mò hỏi thành tích học của anh, phát hiện đáp án của anh khiến tôi
thấy tổn thương lòng tự trọng quá dỗi, thế là tôi đổi chủ đề:
“Thế vì sao lại chuyển bệnh viện tới đây? Còn lấy tên là Miêu Miêu nữa?”
“Bệnh viện vốn ở khu phố cũ, liền với nhà luôn, sau đó vì thành phố kiến
thiết lại, bố tôi cầm tiền đền bù xong về quê chơi rồi, tôi bèn tới đây
mua nhà, sau đó được một người bạn tên Ngân Tử giới thiệu, mở lại bệnh
viện tại đây.” Tất Thanh nói tới đây thì đột nhiên có vẻ buồn. “Thời
gian trước chuyển tới nhà mới, đang định lắp lưới sắt ở ban công, nhưng
lúc ra ngoài mua đồ, con mèo của tôi chẳng hiểu vì sao mở được cửa sổ,
nhảy lên ban công rồi rơi xuống… tên của nó là Hoa Miêu Miêu, chính là
con mèo mà cô nhìn thấy trong khung ảnh ấy, bởi vì là lỗi của tôi nên
bệnh viện mới đặt theo tên của nó để tưởng niệm…”
Tôi thấy mình nhắc lại chuyện đau lòng của anh thì vội vàng an ủi:
“Đừng buồn nữa, con mèo ấy rất đáng yêu, chắc chắn là được lên thiên đường.”
“Lẽ ra tôi phải làm lưới sắt cẩn thận xong thì mới chuyển vào.” Tất Thanh thở dài.
“Nói không chừng con mèo đó xuyên không rồi gặp một chủ nhân còn yêu thương
nó hơn cả anh, sống cuộc sống hạnh phúc.” Tôi nói bừa.
Cuối cùng
Tất Thanh cũng bật cười, cảm giác như một cơn gió xuân tràn mặt đất, tim tôi lại đập nhanh thêm mấy nhịp, nghĩ tới đây, đột nhiên tôi lại cảm
thấy bi ai. Hơn nữa cái tên Hoa Miêu Miêu hình như tôi đã được nghe ở
đâu đó, có phải con mèo xinh đẹp trong giấc mơ không? Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Lập tức bỏ cái suy nghĩ không thực tế ấy ra khỏi đầu,
tôi vui vẻ theo Tất Thanh bước vào siêu thị, đẩy xe đồ giúp anh, cùng
anh đi chọn. Tất Thanh mua đồ rất tùy tiện, nhưng tốc độ lại rất chậm.
Chúng tôi ở trong đó suốt một tiếng đồng hồ, nói hết chuyện trên trời
dưới biển mới lấp đầy được cái xe đồ. Cuối cùng, anh nhìn chiếc đồng hồ
treo tường ở siêu thị, thở dài, kéo tôi tới quầy bán bánh ngọt, chọn một hộp bánh sanwich to nhất và một cái bánh đậu đỏ hạt dẻ đưa cho tôi:
“Tôi nhớ là hôm qua cô ăn cái này, muốn đổi sang loại khác không?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Cái này cũng được.”
Trên đường về, tôi hỏi anh:
“Có phải anh có một người anh em hoặc anh em họ tên là Ngao Vân không?”
“Không, tôi là con một.” Tất Thành ngơ ngác nhìn tôi.
“Anh với anh ấy rất giống nhau…” Tôi cười khổ một tiếng, “Giống tới mức tôi tưởng là một người.”
Hai người lặng lẽ bước đi, tới bệnh viện thú cưng, định đón Tiểu Hắc về thì đột nhiên Tất Thanh hỏi tôi:
“Miêu Miêu… tuy rằng hơi đường đột, nhưng mà… cô… cô có thời gian thì cứ tới đây chơi.”
Tôi ôm Tiểu Hắc, nhìn gương mặt tràn đầy niềm vui và hy vọng của Tất Thanh, hiểu ý của anh, nhưng chỉ bất lực đưa tay ra sờ chiếc nhẫn kim cương
trên cổ, tranh đấu nội tâm rất lâu, cuối cùng dùng hết dũng khí cả đời
này của mình với một quyết tâm to lớn, chuẩn bị nói với anh sự thực rằng tôi đã có vị hôn phu.
Không ngờ tôi còn chưa kịp lên tiếng thì sau lưng đã vang lên một giọng nói rất dịu dàng:
“Vị hôn thê bé nhỏ của anh, có phải hôm nay lại giận anh không?”
Tôi vội vàng quay đầu lại, là Ngao Vân đang ôm một bó cúc ngoại màu hồng, đứng dựa vào cửa xe, nheo mắt cười nhìn tôi.