Hoa Miêu Miêu

Chương 4: Chương 4




“Tốt, tốt! Phải thế chứ.” Ngưu Ma Vương muốn dìu cái tay còn lại của tôi, bị La Sát trừng mắt, xấu hổ vội vàng rụt tay lại.

Ngân Tử cuối cùng cũng cười, anh ta cứ dìu tôi như vậy, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi, tôi bước song song với anh ta, thử đi bằng hai chân, phát hiện ra mình không bị đau như tưởng tượng, mà đi rất thoải mải rất dễ chịu.

Sau đó không lâu, tôi bắt đầu bay nhảy được, theo thời gian bám được lên cành cây, nhảy qua khe suối, Ngân Tử làm đôi cánh ở sau lưng, chuyển qua các cành cây.

Đột nhiên mùi của con thú cản trở bước chân của tôi, một con hổ bờm trắng nhảy ra từ trong rừng, đứng trước mặt tôi, nhe nanh nuốt nước bọt, mắt nhìn tôi đầy vẻ sát khí.

“Meo! Woo…” Tôi sợ quá hét lên một tiếng thật to, vội vàng nấp sau lưng Ngân Tử, run rẩy nói “Có… Có con hổ, đánh… Đánh chết nó đi!”

“Đại Vương tha mạng” con hổ đột nhiên quỳ hai chân trước xuống, nói được tiếng người: “Tiểu tử đến muộn, không làm tròn bổn phận, xin Đại Vương khai ân tha mạng.”

Tôi vẫn không hiểu nó nói cái gì, bỗng nhiên níu cổ của Ngân Tư hét lên: “Con hổ! Con hổ! Nhanh đánh chết nó đi.”

Con hổ quỳ xuống dưới đất, khấu đầu kêu to: “Đại Vương tha mạng! Đại Vương tha mạng!”

Hai chúng tôi càng kêu càng vang, giữa cái âm thanh hỗn độn đó, Ngân Tử mặt đỏ tía tai, nín thở thốt không ra lời, đúng lúc phía sau Ngưu Ma Vương chạy đến, anh ta thấy vậy kêu lên: “Các ngươi làm gì vậy?”

Tôi vội vàng thả Ngân Tử ra, túm lấy người anh ta bảo: “Có con hổ, đại ca cứu muội!”

Ngưu Ma Vương vẫn chưa phản ứng gì, La Sát vội vàng đẩy tay anh ta ra sau đó vội vàng ôm lấy tôi an ủi: “Em gái đừng sợ con hổ này rất ngoan, rất nghe lời, không tin để ta đánh nó mấy cái cho mà xem.”

Tôi nhìn thấy ánh mắt chân thành của cô ấy bán tín bán nghi, đánh bạo đi đến trước mặt con hổ nói: “Ngồi xuống!”

Con hổ lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tôi nhớ lại trước đây nhìn chó con được huấn luyện, liền nói: “Nằm xuống, cuộc tròn lại, giả vờ chết, không động đậy.”

Kết quả con hổ ngoan hơn cả chó, lập tức chấp hành toàn bộ mệnh lệnh của tôi, nằm ở trên đất giơ bốn chân lên trời.

“Vui quá, vui quá.” Tôi vỗ tay vẫn còn muốn tiếp tuc chơi với con hổ, ngược lại Ngân Tử nhẹ nhàng kéo tôi đi vào sơn động nấp ở trong đó, bảo tôi tối chơi tiếp. Tôi quay đầu lại nhìn con hổ, nó đáng thương nhìn tôi, vẫn tư thế đấy không dám động đậy.

Vào huyệt động tôi nhìn tứ phía, ở phía trong có trải một cái đệm cỏ êm ái, rất thoải mái, ngay lập tức tôi nhảy lên cuộn tròn trên đệm, La Sát thì túm lấy tôi đi sang phòng bên cạnh thay bộ quần áo lụa, chất liệu mềm mại, mặc lên người cảm giác như không vậy, khiến tôi rất hài lòng, thích nhất là phía sau bộ quần áo này còn có một cái lỗ để thò đuôi ra, tôi có thể cuộn tròn lại để lăn lộn.

Sau đó Ngân Tử và Ngưu Ma Vương tóm lấy tôi bắt đầu dạy tư tưởng đạo đức, tôi nghe chỉ ngáp dài, bọn họ không cho tôi ngủ, La Sát nấu món cá thơm lừng mang đến, mới đánh thức nổi cơn buồn ngủ của tôi. Đáng tiếc là khi tôi đang nằm úp sấp xuống ăn cá, bọn họ lại bắt đầu dạy tôi lễ nghĩa ăn cơm… Đáng ghét.

Cái kiểu huấn luyện đáng ghét này tiến hành trong ba ngày liền, vô số lần tôi phản ứng lại Ngân Tử, vô số lần cáu giận Ngưu Ma Vương, lại vô số lần được ăn món cá của La Sát, nhưng ngược lại con hổ thật là đen đủi, nó vẫn duy trì tư thế đó, nằm không nhúc nhích ba ngày liền, đợi tôi nhớ đến nó, đã đói chết đi được. Trong ba ngày đó, Ngân Tử và bọn họ chỉ dạy tôi một câu.

Khi mà bạn đối mặt với một vấn đề khó khăn “Tuy là hoan nghênh bạn nhưng cuộc hôn nhân này không thích hợp lắm, mong bạn hãy suy nghĩ về những ngày tháng đã qua”.

Vì cái câu nói trời giáng này, làm cho tôi không quên được, đồng thời đối với việc cầu hôn này để lại cho tôi một bóng đen khó quên, rất đáng sợ.

Cuối cùng cũng đến ngày ra mắt cầu hôn, La Sát chăm chút trang điểm cho tôi rất lâu, sau đó đưa tôi đến một cái động nhỏ trong núi Lạc Anh.

Tôi phát hiện trước đây đã từng nhìn thấy Cự Tượng, không to hơn con mèo bao nhiêu, đột nhiên trong đầu nghĩ cắn chết anh ta để báo thù.

Nhưng đúng lúc tôi nhìn thấy nó, tôi phát hiện tôi sai rồi, Cự Tượng mà trắng cao như ngọn núi, khi anh ta nhảy lên, toàn bộ mặt đất rung ầm ầm, tiếng gầm của anh ta bay lên tận chin tầng mây, tôi phải ngẩng đầu thật cao mới có thể nhìn thấy đôi mắt anh ta.

Trên bầu trời xuất hiện một con đại bang đậu ở bên cạnh Cự Tượng, hai con vật chiếm hết cái sơn động, phía sau dường như còn có một con tê giác đi vào.

Tôi và Ngưu Ma Vương đứng một góc nhỏ ngước nhìn chúng.

Không được cắn… Tôi tức giận cụp tai xuống, oán giận nhìn một đàn thú ở trước mặt, không nghĩ ra là bắt đầu từ đâu. Cự Đại Vương bắt đầu nói, âm thanh của anh ta hơi sợ hãi, hơi nựng, vòng bên tai tôi. Anh ta nói: “Miêu Miêu tôi yêu em!”

Hai chữ trước tôi hiểu, cho dù trong ký ức có rất nhiều người gọi tôi với những cái tên khác nhau, Đại Vương, Lão đại, Muội Muội, Nghĩa Muội, con mèo khốn kiếp, mèo ma vương, mèo mỹ nhân, nhưng hai từ Miêu Miêu và mèo mèo là tuần suất xuất hiện nhiều nhất, tôi hiểu họ đang gọi tôi. Nhưng ba từ sau có nghĩa gì? Tôi vội vàng quay đầu cầu cứu Ngân Tử.

Ngân Tử cố chớp mắt với tôi, anh ta cứ chớp mắt đến nỗi mặt nhăn nhúm lại, tôi mới nhớ lại đây là có ý nói ra ám hiệu, Cự Tượng Vương đã nói: “Với cái thân hình này để gặp Miêu Miêu cô nương là không thỏa đáng, để tôi biến lại hình người.”

Sau khi nói xong toàn thận anh ta bốc lên một làn khói, trong làn khói xuất hiện một người đàn ông tóc trắng, thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn Ngưu Ma Vương một cái đầu, da của anh ta rất trắng, mặt mũi thanh tú, mặc một cái áo giáp sắt màu bạc, bên hông mang một cái chùy màu vàng, cái mũ trên đầu có đính đá quí còn có them hai cái râu dài dài giống như trong các vở kịch.

Cự Bàng Vương ở bên cạnh cũng bắt đầu biến hóa, một người con trai gầy gầy xuất hiện trước mắt, trên mặt có thể nhìn thấy cả xương gò má, môi mỏng mũi quặp, một đôi mắt màu vàng rất tinh ranh dường như có thể nhìn xuyên suốt tất cả. Trên người mặc áo vải, eo đeo một đôi móc sắt.

Tê Ngưu Vương một sừng ở phía sau cũng tập trung lại, anh ta cũng biến thành hình người, vóc dáng béo tốt, con mắt nhỏ ti hí cười biến thành một đường chỉ, cũng không mang theo vũ khí gì, xem ra rất hòa khí.

Cư Tượng Vương đi lên phía trước, đến trước mặt tôi, anh ta hơi ngập ngừng rút ra một tờ giấy từ trong người và nói: “Miêu Miêu cô nương tôi viết thư tình cho cô.”

Tôi lại một lần nữa hướng ánh mắt cầu cứu về phía Ngân Tử, anh ta vội vàng trả lời thay tôi: “Cô ấy không biết chữ, anh đọc cho cô ấy đi.”

Thế là mặt của Cự Tượng Vương hơi đỏ lên, anh ta mở giấy ra đọc từng câu từng chữ: “Thịt rùa, tôm hấp, canh cá, đậu phụ, cá chiên, cá tẩm bột, tôm hấp rượu…”

Tôi mở to mắt nhìn, nghe anh ta đọc như vậy, nước miếng tôi chảy ra ào ào, chỉ muốn nhảy bổ lên…

Không ngờ Cự Bàng Vương khốn kiếp ở phía sau bước lên trước, nhè nhẹ kéo tay áo của Cự Tượng Vương nói nhỏ: “Người cầm nhầm giấy rồi, đây là thần chép món ăn cho nhà bếp…”

Xung quanh có tiếng cười nhẹ, sắc mặt của Cự Tượng Vương càng bối rối, anh ta vội vàng lấy ra một tờ khác ở trên người, đỏ măt lại tiếp tục đọc: “Dã hữu tử nai, bạch mao bao chi, hữu nữ hoài xuân, cát sỹ tú chi…”

Lần này tôi hoàn toàn không hiểu gì. Nhìn anh ta lắc đầu, mặt nghệt ra, mặt trời chiếu lên người tôi ấm áp, ước gì được nằm xuống ngủ ngay lập tức. Lại phải chịu đựng, tôi ngáp to một cái, ve vẩy cái đuôi, đột nhiên tôi phát hiện ra hai cái lông vũ trên đầu anh ta lắc lư theo đầu anh ta, lúc đằng đông lúc đằng tây giống như chủ nhân và tôi chơi trò chơi trốn tìm, khiến cho con mắt của tôi cũng không quen, bắt đầu lắc lư theo hai cái râu của anh ta.

Trái phải, trái phải, trái phải… Trong lòng ngứa ngáy không yên, móng tay dần dần thò dài ra.

Đợi đến lúc hết ca hát, tôi lập tức nhảy bổ về phía hai cái long vũ, làm Cự Tượng Vương nằm lăn xuống đất, tránh móng vuốt sắc nhọn của tôi. Cự Bàng Vương ở bên cạnh tức giận hét lên: “Được lắm con đàn bà kia, không đồng ý cầu hôn, cũng không nên làm bị thương huynh đệ của ta! Giết cho ta!” Ngân Tử và Ngưu Ma Vương không biết xảy ra chuyện gì bè thở dài.

Vì sao đánh tôi? Liên tục đuổi theo cái lông vũ của Cự Bàng Vương đang xoay tròn nhhuw chong chóng, tôi đùa rất vui, cái móc sắt đột nhiên lao đến trước mặt, tôi vội vàng nhảy sang một bên, nghiêng người tránh được một đòn hiểm hóc. Cự Bàng Vương không vì sự trốn tránh của tôi mà không công kích nữa, cái móc cây của anh ta vòng lại, lao thẳng trùm lên đầu tôi, có cảm giác là không chết không tha.

Thế là tôi phẫn nộ, dựng ngược đuôi lên, tức giận nhìn Cự Bàng Vương đầy sát khí trước mắt, phát ra tiếng kêu khiêu chiến, trong đầu nhớ lại, rat ay cùng lúc với suy nghĩ, vươn móng được làm bằng sắt. dài và sắc như dao ra.

“Meo! Meo…” Cự Tượng Vương phát ra tiếng kêu thảm thiết: “Ngươi ghét ta như thế hay sao?”

Tôi còn chưa trả lời, Cự Bàng Vương cướp lời mắng: “Ngươi là đồ ngốc! Còn không nhanh tỉnh lại đi, con đàn bà này đùa giỡn ngươi, nhiều năm nay không biết bao nhiêu hảo hán yêu giới đã bị cô ta làm cho điên đảo đầu óc, cô ta lúc nào thì thật sư đính hôn? Thực chất đã biến chúng ta thành những tên ngốc.

Chưa nói xong, anh ta vung cái móc câu về phía tôi, tôi cũng không khách khí giơ móng vuốt bên trái chặn lại, móng vuốt kia cào vào ngực anh ta, Tê Ngưu Vương thấy thế giật mình, vội vàng giơ nắm đấm chặn lại: “Làm bị thương huynh đệ của ta à.”

Thế tấn công của tôi giảm dần, cào vào nắm tay bốn vết thương, như cắt thấu vào xương, máu tươi chảy ra, đủ để anh ta ôm lấy tay kêu thảm thương.

“Tam đệ” Cự Tượng Vương hét lên, anh ta nhìn vết thương của Tê Ngưu Vương, lại nhìn tôi, mắt đỏ ngầu lên, có cảm giác thật không tin nổi ở trong đó, “Tại sao ngươi lại tàn nhẫn như thế?”

Tôi đang liếm vết máu ở trên vuốt sắt ở trong tay, nghe thấy trong lời nói của anh ta có sự chỉ trích, ngập ngừng nói: “Anh ta đánh tôi…”

“Giết cô ta rồi hẵng nói! Báo thù cho tam đệ!” Cự Bàng Vương giận dữ công kích, Ngưu Ma Vương vội vàng xông lên giơ cái côn sắt lên để đỡ cái móc câu của anh ta giúp tôi.

La Sát và Ngân Tử rút kiếm ra hai người cùng hợp công đánh trả con tê giác.

Cự Tượng Vương do dự một lát, cuối cùng nhún chân, ngọn núi bỗng rung chuyển, anh ta rút cái chùy màu vàng ở bên hông tức giận lao về phía tôi, tôi vội vàng né tránh, đôi móng vuốt lại một lần nữa khua mạnh vào không trung, phát ra bốn phía hàn khí sắc như dao. Làn khí bay ra, làm ngả nghiêng rất nhiều cây cối, còn làm nứt toác hòn đá to ra thành hai mảnh, cả ngọn núi này cũng bị phạt đi một tiếng, ầm ầm đổ và lún xuống.

“Một chiêu Phá Thiên Trảo như trời giáng” Cự Tượng Vương tránh né, hai cái lông vũ trên mũ của anh ta bị vạt mất một đoạn. Anh ta phẫn nộ giơ chùy lên, lien tục bổ xuống đất.

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, dưới chân núi nứt ra một khe, dần nứt toác ra. Tất cả mọi người đều đứng không vững, thân pháp cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Tê Ngưu Vương lùi lại một đoạn, tránh đòn tấn công, Cự Bàng Vương cất cánh bay lên trời, không để cho cái cơn trấn động này ảnh hưởng đến rồi lao về phía tôi.

Tôi linh hoạt nhảy lên hòn đá đang rơi xuống để né, nhảy lên cao, nằm trên lưng của Cự Bàng Vương cắn mạnh lên đôi cánh của anh ta, Cự Bàng Vương bị đau, hét to một tiếng tung cánh bay lên: “Đồ khốn, ngươi xuống đây cho ta”, “Meo woo! Meo woo… Dám đánh ta”, tôi hàm hồ kêu lên, sống chết không chịu há mồm, ngược lại càng cắn càng đau, mồm đầy máu tươi.

“Lão tử và ngươi quay lại đây!” Cự Bàng Vương giận dữ, vung mạnh tay hai cái móc câu ra phía sau lưng mình, dung hết sức lực như muốn xuyên thủng.

“Nhị đệ! Đừng đừng”, Cự Tượng Vương và Tê Ngưu Vương hét to.

“Nghĩa muội cẩn thận!” Ngưu Ma Vương và Ngân Tử đồng thanh hét lên,

Trong lúc cấp bách, đầu tôi chợt lóe lên, nhanh chóng biến trở lại thành mèo. Đây vốn là chiêu độc dùng cơ thể bé nhỏ để trốn tránh sự truy sát của kẻ thù. Không ngờ vừa biến trở lại hình mèo xong, Cự Bàng Vương tung cái móc câu xuống, mặt đất đột nhiên nổi gió, khắp nơi đất đá bay mù mịt. Ngoài tôi và Cự Bàng Vương còn có thêm nhiều cây cối, đất đá… Cùng bị cuốn lên không trung, nhanh chóng bị thổi bay đi rất xa.

“Meo woo.” Tôi bị thổi bay ra khỏi Cự Bàng Vương, không ngừng kêu la thảm thiết, cúi đầu xuống nhìn thấy La Sát cầm cái quạt to thanh minh với Ngưu Ma Vương: “Muội cho rằng cô ấy sẽ chết mất… Xin lỗi!”

Bị gió thổi hoa hết cả mắt.

Khi tỉnh dậy, đã hoàng hôn rồi, xung quanh vắng ngắt, toàn thân đau nhức, muốn đi cũng không còn sức nữa. Nhìn xung quanh không biết mình đang ở đâu. Tôi tự bước vài bước, dừng một lát rồi lại tiếp tục đi.

Tôi không biết mình phải đi đâu… Nhưng tôi muốn về nhà.

Trước đây buổi tối đi chơi không về nhà chủ nhân vội vàng tìm kiếm tôi khắp nơi, cho dù tôi trốn trong ống hút nước, bụi cỏ, kẹp ở giữa cầu thang, hay là trên cây, ông ấy cũng phải tìm tôi ra cho bằng được, dịu dàng ôm tôi về nhà, mở hộp cá tươi ra. Nhưng… Lần này chủ nhân không tìm tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.