Hoa Miêu Miêu

Chương 141: Chương 141: Long nhân tức giận






“Đừng khóc, đừng khóc.” Tất Thanh dỗ dành tôi như dỗ dành một đứa trẻ, anh mở cửa bệnh viện ra, dắt tôi vào, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng của tôi, đau đớn nói, “Mưa to quá, em ướt hết rồi, ngộ nhỡ bị ốm thì làm thế nào.”

Tôi vẫn nắm chặt tay anh không buông, miệng lúng búng đáp:

“Ốm thì anh chữa...”

“Tiêm thuốc giảm sốt của mèo cho em hả?” Tất Thanh đặt tôi xuống ghế, tìm một cái khăn sạch, lau khô đầu và mặt cho tôi, nhưng tóc tôi ướt quá nên không làm sao lau sạch được. Cuối cùng anh vứt khăn đi, đưa cái áo blouse trắng của mình cho tôi, ngượng ngùng nói, “Cả người ướt hết rồi, như thế không tốt cho sức khỏe. Em mặc cái này vào đi, anh ra siêu thị mua quần áo cho em.”

“Nhà em ở ngay gần đây...” Tôi nghẹn ngào nói.

Tất Thanh đỏ mặt:

“Thế anh đưa em về.”

“Em không muốn về...” Nơi đó có Hoa Dung, chắc chắn cô sẽ nói với Ngao Vân việc tôi đi tìm Tất Thanh. Thế là tôi nhận lấy cái áo blouse, loạng choạng đi vào nhà tắm, cởi bộ quần áo ướt ra, thay vào.

Áo của Tất Thanh rộng quá, dài tới tận bắp chân, tôi gần như có thể mặc nó như một cái váy, tay áo che lấp cả tay tôi, cổ áo cũng bị trượt xuống, tôi phải cài cái cúc áo lên tận trên cùng nó mới không rơi xuống.

Đi ra khỏi phòng tắm, Tất Thanh pha một cốc sôcôla nóng cho tôi, anh cố gắng chuyển ánh mắt ra ngoài đường, không nhìn vào cổ tôi, sau đó nói:

“Thôi anh đi mua cho em bộ quần áo nhé.”

Tôi nhìn lại mình, đúng là chẳng ra gì, tuy rằng không muốn anh rời khỏi mình nửa bước, nhưng bộ dạng này thực sự không thích hợp để đi cùng anh ra siêu thị, đành gật đầu đồng ý cho anh đi.

Tất Thanh dặn dò tôi cẩn thận mấy lần, rằng không được tùy tiện bỏ đi, lại sợ tôi ngồi một mình chán nên bật máy tính ở bệnh viện lên cho tôi chơi, rồi mới lưu luyến vừa đi vừa quay đầu nhìn tôi, cầm ô đi vào cơn mưa như trút nước.

Tôi chẳng còn tâm trạng nào mà chơi, đầu óc quay mòng mòng vì những ký ức vừa khôi phục lại được. Thế là tôi nằm bò ra bàn nghĩ ngợi, lúc thì cảm thấy mình biến thành mèo, lúc lại cảm thấy mình đã biến thành người, ký ức của mấy nghìn năm cứ hòa lẫn vào nhau, hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi, thi thoảng đầu tôi lại đau nhói, thi thoảng lại trống rỗng như đã bị quét sạch.

Bức ảnh con mèo tam thể trên bàn lại càng kích thích vào nhãn cầu tôi, nó cứ như đang sống lại, luôn miệng kêu meo meo meo, dường như đang nhắc nhở tôi điều gì đó... và cũng một lần nữa sắp xếp lại mớ ký ức không có chút trật tự nào của tôi.

Thì ra tôi chính là Hoa Miêu Miêu, Hoa Miêu Miêu chính là tôi. Thì ra tôi đã yêu Tất Thanh từ lâu lắm rồi, từ trước cả những ký ức mà tôi có, thế nên tôi cũng yêu Bích Thanh, tình yêu ấy kéo dài hơn một nghìn năm.

Cuối cùng số phận cũng luân hồi về khởi điểm, khởi điểm cũng là điểm cuối cùng. Giống như một vòng tròn, liên hệ tất cả nhân quả.

Xoa cái đầu đau nhức, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng to hơn như thể đang đổ hết nước trên trời xuống. Xen lẫn với tiếng sấm là những tia chớp sáng lòa, cơn gió điên cuồng thổi cây cối nghiêng ngả, cả thế giới đang chao đảo như một màn đêm đáng sợ nhất. Tất Thanh thì đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ chưa quay về.

Siêu thị chỉ ở cách đây năm phút đi bộ, vì sao anh đi mãi chưa về? Tôi âm thầm lo lắng.

Hay là Ngao Vân đến rồi? Nhưng Long tộc không thể tự mình giáng mưa như thế này, như thế là phạm thiên quy, chắc anh ta vẫn chưa biết tôi đã khôi phục ký ức rồi đâu. Nếu biết thì liệu có gây phiền phức cho Tất Thanh không?

Đứng ở cửa, sốt ruột ngóng nhìn, lại chờ khoảng hơn mười phút nữa mới thấy Tất Thanh xách một cái túi đồ lao về, nhét hết đồ vào tay tôi, hắt xì hơi mấy cái rồi mới nói:

“Siêu thị gần đây đóng cửa rồi nên anh phải đi xa một chút mới mua được. Mau thay vào đi.”

Tôi nhìn vào cái túi, trong đó ngoài một chiếc áo phông và một chiếc quần thể thao bình thường ra thì còn có cả đồ lót. Tôi ngước đầu lên nhìn Tất Thanh, anh ngượng ngùng, rồi chỉ luôn miệng hối thúc tôi đi thay quần áo, đừng để bị cảm.

Có thể tưởng tượng được, một người bình thường lạnh lùng như anh phải ngượng ngùng thế nào khi cầm đồ lót nữ đi ra quầy thanh toán trong ánh mắt kì dị của người bán hàng...

Thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm, tôi trả anh chiếc áo blouse, sau đó ngồi xuống ghế uống sôcôla, khóe mắt liếc đi liếc lại, Tất Thanh thoải mái ngồi cách tôi không quá hai mươi phân, nhìn tôi chăm chú, không chịu rời mắt đi chỗ khác, tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh đang lay động, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, trong đáy mắt soi lên bộ dạng xấu hổ của tôi.

“Có phải hôm nay xảy ra chuyện gì không?” Cuối cùng Tất Thanh cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Có phải người đó bắt nạt em không?”

Người đó? Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là Ngao Vân, sau đó lại nhớ tới sự lừa dối và tình yêu anh ta dành cho tôi, trong lòng bất giác thấy thật buồn, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.

“Những gì anh vừa nói đều là nghiêm túc đấy. Từ nhỏ tới lớn, tính cách anh hơi lạnh lùng, không biết thích một người là như thế nào.” Ánh mắt Tất Thanh vẫn không hề dao động, “Nhưng khi đã thích rồi thì sẽ không từ bỏ.”

Tôi bật cười:

“Nếu em là một đứa con gái hư hỏng thì anh cũng thích sao?”

“Thích.”

“Nếu em chỉ là yêu quái chuyên đi mê hoặc người khác, anh cũng thích sao?”

“Thích.”

“Em hỏi nghiêm túc đấy.”

“Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.”

Di động báo có tin nhắn gửi tới, tôi đọc rồi hỏi anh:

“Anh có xe không?”

“Có, nhưng không phải xe xịn.” Tất Thanh đáp nhanh, “Em phải đi đâu sao?”

“Ừm...” Tôi nhìn màn đêm đen kịt ngoài kia, đáp khẽ. “Em muốn đến sơn thần miếu của Lạc Anh Sơn, bây giờ có lẽ nằm ở ngoại thành.”

“Giờ muộn rồi, hay để mai đi.” Tất Thanh khuyên nhủ.

Tôi lắc đầu, vô cùng kiên định.

“Bây giờ phải đi ngay, muộn là không kịp nữa.” Bởi vì Kiếm Nam nhắn tin đến, nói với tôi là Ngao Vân sắp tới rồi, không thể ở đây được nữa.

Tất Thanh thấy thái độ của tôi kiên quyết thì không nói nhiều. Anh khoác áo vào rồi đóng cửa hàng, đưa tôi tới bãi đỗ xe ở gần đó, lái xe đi ra ngoại thành.

Rất nhiều con đường bị tắc lại vì ngập nước, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Lạc Lạc, cô lập tức tìm cho tôi một con đường gần đó không bị tắc, rẽ qua rất nhiều khúc quanh, cuối cùng cũng tới được ngôi làng đó, không ngờ con đường vào làng cũng đã bị ngập nước.

Tôi không có thời gian để do dự, lập tức xuống xe chạy bộ lên núi, Tất Thanh sợ tôi xảy ra chuyện nên liên tục hỏi tôi mấy lần nhưng tôi không trả lời, đành phải theo sát tôi, không dám lơi ra. Miếu sơn thần nằm ở bậc thứ chín trăm chín mươi chín, bây giờ đã chẳng có ai đến cúng bái, hương hỏa lạnh lẽo, tượng Phật bụi bám đầy. Tôi không dám ngang nhiên đi vào, đầu tiên kéo Tất Thanh nấp vào một chỗ kín, nhìn ngó xung quanh một lúc lâu, trực giác mách bảo có gì đó không ổn, bởi vậy không quyết định được là nên vào hay không.

“Từ xa tới đây, chi bằng hãy vào ôn chuyện cũ đi.” Một giọng nói nhẹ nhàng theo tiếng mưa vọng ra, trong miếu đột nhiên sáng đèn, ánh đèn vàng hắt ra, giấy dán cửa sổ đã bị rách soi lên một bóng người bên trong.

Bóng người đó đi vài bước, ra tới ngoài cửa, ánh nến vàng vọt hắt lên gương mặt người đó, trên gương mặt giống y đúc mặt Tất Thanh nở một nụ cười, trong nụ cười chất chứa một sự tuyệt vọng và thù hận sâu sắc, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, hí dài một tiếng âm vang, tiếng hí bay lên cả trời mây. Lập tức, cơn mưa ngừng hẳn, chỉ còn lại những cơn gió thổi qua làn nước đọng trên lá rơi xuống, mây đen dần dần trôi đi, để lộ một vầng trăng nhàn nhạt.

“Ngao Vân, anh vi phạm thiên quy, tự gây ra mưa, chắn chắn sẽ gây ra đại họa.” Tôi có vẻ nóng nảy.

“Ta không vi phạm thiên quy, hôm nay lẽ ra là có mưa, chỉ có điều ta dồn hết cơn mưa của cả đêm vào một nửa đêm mà thôi.” Ngao Vân đột nhiên nở nụ cười rất nhạt. “Nàng lo lắng cho ta?[1]”

[1] Ở đoạn này vì Miêu Miêu và Tất Thanh là người hiện đại nên người dịch giữ nguyên cách xưng hô của người hiện đại, còn những nhân vật khác sẽ giữ cách xưng hô của thời cổ đại.

“Sao anh lại ở đây?” Tôi không đếm xỉa gì tới câu hỏi của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.