“Tình cờ quá.” Tôi lên tiếng chào hỏi, rồi đi về hướng khác, không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Ngao Vân phì cười, lại gần chặn tôi lại:
“Không tình cờ chút nào, ta tới đây tìm nàng.”
Nụ cười của hắn rất bình thường, rất rạng rỡ, nhưng trong mắt tôi lại tràn đầy ý xấu, đủ để tôi biến thành một con nhím, cảnh giác tấn công bất cứ lúc nào.
“Nàng đừng như thế.” Ngao Vân bất lực, hắn định giơ tay ra xoa đầu tôi, nhưng bị tôi gạt tay ra, thế là chuyển sang nắm cổ tay
tôi không buông.
“Ngươi đừng làm thế mới
đúng! Uổng công ta coi ngươi là bạn tốt!” Tôi cố giằng tay mình ra khỏi
Ngao Vân, nhìn sắc mặt hắn, trong lòng thấy thật buồn bã.
“Nàng định sau này cứ trốn tránh ta thế này sao?” Ngao Vân hỏi khẽ. “Không niệm chút tình xưa sao?”
Làm sao có thể niệm chút tình xưa được… Những hồi ức như những ngôi sao băng bay xẹt qua, khiến tim tôi đau nhói.
Trong suốt năm trăm năm chờ Bích Thanh Thần Quân quay về, hầu như tuần nào
hắn cũng tới Lạc Anh Sơn một lần, cố ý làm những gì đó buồn cười để tôi
quên nỗi cô đơn, quên nỗi đau khổ.
Hắn đưa tôi lên núi bắt gà để
quay, xuống biển bắt cá để nướng, rồi lại dạy võ thuật cho Tiểu Mao, còn dạy nó rất nhiều những thường thức trong cuộc sống con người.
Cho dù tôi mắc phải sai lầm gì, hắn cũng sẽ bênh vực tôi vô điều kiện, lúc
tôi đau đớn buồn bã luôn có nụ cười của hắn ở bên. Hắn có chuyện đau
lòng gì cũng tới tìm tôi tâm sự, tuy rằng khi đó tôi nghe không hiểu
mấy, nhưng vẫn cố gắng an ủi hắn, cho tới khi nụ cười một lần nữa lại nở trên môi.
Khi Bích Thanh Thần Quân quay về trong hình hài của
Hướng Thanh, Ngao Vân không còn tới gặp tôi nữa, hắn trốn ở Long Cung,
không hiện thân, chỉ tới một lần hôm hôn lễ rồi vội vàng bỏ đi, không để Hướng Thanh phát hiện.
Tôi hỏi hắn vì sao không tới, hắn cười nói nếu đau lòng thì chi bằng không gặp, có những
thứ nói rõ ra rồi sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.
Chỉ là khi đó tôi ngu ngốc không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của hắn.
Thì ra tình bạn hàng ngàn năm này đã biến sắc từ lâu, để nay tình cảm ấy bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Khi đó tất cả bị phơi bày ra, tôi luyến tiếc, còn hắn thì bất lực.
Bên ngoài Ly Sầu Cung bị bao phủ bởi một màn nước biển trong vắt, vô số
những đàn cá sặc sỡ đủ mọi màu sắc tò mò nhìn chúng tôi, rong biển chìa
những chiếc lá vừa mềm mại vừa cứng cáp ra, khiêu vũ trong nước. Không
khí dưới đáy biển không có tiếng gió thổi, cũng không có tiếng lạo xạo
của lá rơi… Vì sống trong sự yên tĩnh gần như tuyệt đối này, các Long
Vương trường cư dưới đáy biển hầu như đều thích những bữa yến tiệc xa
hoa và huyên náo, hoặc họ có rất nhiều hứng thú, như thế mới tìm được âm thanh và hơi thở trong cuộc sống buồn rầu nơi đây.
“Ta muốn có
nàng, sự chờ đợi đã tới cực điểm rồi.” Ngao Vân khoác vai tôi, khẽ khàng bên tai, hơi thở của hắn chậm rãi, trong giọng nói toát lên một vẻ cô
đơn cùng cực. “Vì sao ta chờ lâu đến vậy mà cuối cùng vẫn là hắn?”
Câu hỏi này ngay cả tôi cũng không biết đáp án, có lẽ chỉ là số trời đã
định, trái tim tôi chỉ đập điên cuồng vì một người, đầu óc tôi cũng chỉ
điên cuồng vì một người.
“Thế là không công bằng.” Ngao Vân cắn vành tai tôi, chiếc lưỡi ấm nóng liếm vào vành tai, nhồn nhột.
“Chẳng có gì là công bằng cả!” Bị kích thích mạnh, tôi đẩy hắn ra, lau tai
mình, “Năm xưa con gái của tam thúc ngươi là Dao Dao si tình ngươi tới
chết, tam thúc ngươi trốn ngục tìm ngươi tính sổ, ngươi đã nói gì?”
Ngao Vân khựng lại.
“Ngươi nói nàng ta yêu ngươi chẳng liên quan gì tới ngươi cả, có phải ngươi cố tình mê hoặc nàng ta đâu, nàng ta dùng cái chết để ép, chẳng nhẽ bắt
ngươi phải cưới nàng ta, có phải thế không?” Tôi lùi về sau mấy bước.
“So ra, hôm nay ngươi yêu ta cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta cũng
không cố ý mê hoặc ngươi! Tình cảm như thế nào hàng ngàn năm qua đã nói
rất rõ ràng, ngươi hà cớ gì phải làm ra chuyện này?”
Ngao Vân
sững sờ đứng yên, không nói được lời nào nữa, đây là lần đầu tiên tôi
phản bác hắn thành công, nhưng trong lòng lại chẳng thấy một chút vui
vẻ, chỉ nhân cơ hội hắn chưa kịp định thần lại, vội vàng quay người bỏ
đi.
Mới đi được mấy bước, hắn lại chặn trước mặt tôi, cười nói:
“Nàng thông minh hơn nhiều rồi đấy, những lời nàng nói rất có lý, có điều
Long tộc xưa nay vốn có ham muốn chiếm hữu thứ gì mà mình thích. Dao Dao đã chết, chuyện đó ta không quan tâm, nếu nàng kiên quyết ở bên Bích
Thanh Thần Quân thì ta chỉ đành tẩy não cho nàng, quét sạch mọi cái gọi
là ký ức ấy của nàng.”
Tôi nhổ một cây san hô bên cạnh, quất mạnh vào người hắn:
“Cút! Ngươi tưởng làm cách đó ta sẽ yêu ngươi sao?”
“Không.” Ngao Vân nghiêng người né tránh. “Nhưng dù sao cũng còn hơn việc không có cả con người lẫn trái tim nàng.”
“Ta đã không còn là Miêu Miêu ngày trước nữa rồi!” Cảm giác sợ hãi cuồn
cuộn ập đến, tôi run rẩy nói, “Hoa Miêu Miêu xinh đẹp ngây thơ năm xưa
đã không còn nữa! Bây giờ ta chỉ là một con nhóc xấu xí, một đứa con gái tầm thường tới không thể tầm thường hơn, tính tình thì nóng nảy, ngươi
cần ta làm gì.”
“Ta cũng không còn là
Ngao Vân năm xưa nữa.” Ngao Vân vẫn kiên trì, trên mặt vẫn không phát
hiện được hắn đang nói dối hay nói thật, “Đối với Bích Thanh Thần Quân
mà nói, cho dù nàng biến thành hình dạng như thế nào cũng vẫn là Hoa
Miêu Miêu, đối với ta cũng vậy.”
“Ta không nhận ra mình có chỗ nào giống với Hoa Miêu Miêu.” Tôi hét lên, bất chấp tất cả, tự chê bai bản thân.
“Có.” Ánh mắt Ngao Vân trở nên dịu dàng, hắn không nói tiếp, chỉ ôm tôi vào
lòng, hôn mạnh một cái, chặn lại mọi lời tôi định nói, rồi cứ thế chìm
đắm vào đó.
Tôi vừa đấm vừa cào, định đẩy hắn ra nhưng lại bị điểm vào huyệt đạo, mềm nhũng không còn sức lực.
Bất lực mở to mắt, nhìn Ngao Vân ôm tôi đi nhanh về phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống cái giường to đùng chất đầy thú nhồi bông.
Hắn cởi giầy cho tôi như đang phục vụ một nàng công chúa, rồi lại lấy một
cái chăn mềm mại bọc tôi vào giữa, rồi cởi chiến bào của mình, cơ bắp
của hắn rắn chắc, múi cơ cuồn cuộn, phần hông rất nhỏ, thân hình hoàn mĩ toát lên một vẻ nguy hiểm.
Cố gắng cử động ngón tay nhưng phát
hiện ra tôi không thể cựa quậy được, tôi muốn bùng nổ nhưng lại không
biết rốt cuộc gã này định phá vỡ giới hạn của con người như thế nào.
Trong lúc đang nghĩ ngợi mông lung thì Ngao Vân đã cởi hết áo của tôi, hắn
mỉm cười bò lên giường, đánh thức thần trí mơ hồ của tôi, khiến tôi rơi
vào nỗi sợ hãi cực độ.
Há miệng ra, định từ chối nhưng chỉ phát
ra được âm thanh vo ve như tiếng muỗi, tôi sợ hãi đỏ bừng mặt, cố gắng
vùng vẫy thế nào cũng không thể dịch chuyển được cổ tay.
Ngao Vân giơ tay ra, ôm tôi vào lòng, nhưng không hề hành động tiếp như tôi
tưởng tượng, hắn chỉ nằm ôm tôi như thế, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, cứ
như một đứa trẻ được ôm món đồ chơi mà mình thích, miệng nở nụ cười,
lặng lẽ chìm vào giấc mộng.
Hành động khác thường này khiến tôi
trở nên bối rối, không dám ngủ, nhìn hàng lông mi màu đỏ của hắn khẽ lay động như con bươm bướm, nhìn mái tóc dài đỏ rực của hắn xõa trên người
mình.
Dần dần, sau hai ngày một đêm không chợp mắt, tôi không chống chọi được nữa, cũng thiếp đi.