Họa Mục

Chương 118: Chương 118: Chương 110




Mạc Tử Liên đăm đăm ngắm nghía móng tay, nghe âm thanh đao kiếm giao tranh, chán ngán 'chậc' một tiếng, đẩy cửa ôm vết thương bước ra ngoài.

Phó Thục Trân nhấc đuôi mày, hơi bất ngờ vì y còn trẻ như vậy, phong thái điềm đạm không giống các miêu tả khoa trương bà ta được nghe. Y mặc màu áo tím loang máu đen, ánh mắt có chút thờ ơ nhìn cảnh tượng chém giết như xem một vở hề, nhếch môi cười khẩy: “Chẳng qua chỉ là một cuốn sách nát.”

Vừa dứt lời, hai bàn tay y che trước bụng thoắt cái đánh 'tách' - lửa liền phụt lên từ đá lửa bén vào bìa sách kẹp giữa đôi tay, liếm láp thiêu đốt.

“Ngăn chặn!” Phó Thục Trân sửng sốt phất tay cho đám thủ hạ tức tốc xông về phía Mạc Tử Liên. Y Nhã cũng bị giật mình, chớp thấy tôn chủ lơ là, liền bùng lên sát khí vung đao lao đến tấn công nhưng gã đánh xe bất thình lình vùng dậy - lấy thân đỡ nhát chém chí mạng thay chủ, nửa người đứt lìa từ vai đến eo.

Phó Thục Trân chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh mang mùi tanh tưởi ập vào mặt, máu tung tóe lên váy. Từ bìa rừng lập tức bắn ra hàng chục mũi tên trúng vào Y Nhã làm thân thể nàng giật run như con rối, đao tuột khỏi tay đánh tiếng lanh lảnh.

“Dừng tay!” Tôn chủ đột ngột quát to đến biến cả giọng. Tức khắc mọi kẻ xung quanh dừng mọi hành động. Phó Thục Trân cong tay che nửa dưới mặt nạ, cặp mắt trừng trộ vằn tơ máu, đột ngột nhấc chân sút vào nữ nhân hấp hối nằm trong vũng máu, nghiến từng chữ: “Khốn - nạn!”

Y Nhã co giật, bả vai hơi run run, khóe miệng nhếch lên ngập tràn ý nhạo báng.

Mạc Tử Liên ở bên kia tựa hồ hiểu ra gì đó, cũng phì cười, hai bàn tay bị lửa làm bỏng đỏ ửng, cọ xát trên mặt đất trầy trụa, sứt mẻ móng tay. Đôi mắt y rất sáng, sáng như một đứa trẻ đắc chí với trò chơi khăm thành công.

Phó Thục Trân cười lạnh, phủi vạt áo quay người - lập tức có kẻ sà xuống khom lưng làm bệ cho bà đạp lên. Bà dừng bước trên lưng gã hầu, ánh mắt lấy lại sự thản nhiên, tiêu sái giơ tay cao quá đầu búng một cái: “Váy ta bẩn rồi, trở về thôi.”

Đó là một tòa thủy tạ cao lầu tọa lạc giữa con hào nước xanh thẫm. Kiến trúc mang âm hưởng cổ xưa xây hướng về phía tây bắc, con hào rộng gần hai trượng, nước trôi lững lờ, giữa ban ngày cũng khó xem thấy đáy.

Mạc Tử Liên bị đẩy vào phòng một cách thô lỗ, chép miệng nhìn thẳng vào người đàn bà trước mặt. Bà ta mặc áo tơ tằm, dựa gối trên tràng kỷ lót lông cáo, dáng người nảy nở, tóc mai chảy đầy vai, ngón trỏ từ tốn gõ nhịp vào chiếc mặt nạ: “Thực vinh dự được tiếp đón Hoan Lạc cốc chủ ghé thăm tệ xá.”

Nội tâm Mạc Tử Liên kích động muốn xịt khói: may mắn y bị bắt chứ mà hiện tại người ở đây là ca ca phải nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ bị đau mắt, làm y cũng xót ruột đến mức ăn không ngon, ngủ không vui cho coi!

“...” Phó Thục Trân bị biểu cảm 'cắn một miếng bánh bao quá lớn nên nuốt không trôi' của đối phương làm quên lời sắp nói. Ô hay, đã ngoài bốn mươi nhưng bà bảo dưỡng rất cẩn thận, da đẹp, dáng mượt, dù nam nhân có cắt tay áo thì cũng đừng nên lộ ra sự ngột ngạt như người trước mặt vậy chứ.

Bà nhíu mày phẩy tay gọi y tới gần, Mạc Tử Liên lại bị xô đến. Phó Thục Trân rút cổ thư cháy xém ra, tùy tiện lật giở: “Nghe nói sách này đã có tuổi đời hơn chín trăm năm, bên trong ghi chép hoàn toàn bằng chữ Điệp Cách cổ không ai phiên dịch được. Cho đến khi Hạc Thiên đạo nhân quá cố dành cả cuộc đời để ngâm cứu, đối chiếu các ký tự, rốt cuộc thành công lập ra bản chữ giữa xưa và nay...”

Mạc Tử Liên chẳng biết có nghe không, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào trang bìa vẽ một con anh tước ở giữa lưỡng nghi, được hai mươi tám vì tinh tú vây quanh. Phó Thục Trân thấy đối phương thất thần, vươn tay rút cành đào trong lọ hoa ra chọc vào bụng y. Y bị đau mà giật mình, nhìn người đàn bà.

“Không lắng nghe khi trưởng bối đang nói là rất vô phép tắc có biết không?”

Mạc Tử Liên mỉm cười: “Vậy xin hỏi tổ tiên của tôn chủ có gốc gác thế nào, liên quan gì tới cha ông ta để xứng nhận trưởng bối?”

Nghe thế, Phó Thục Trân làm ra vẻ bừng tỉnh: “Ôi chao, sao ta lại đãng trí thế này, để khách quý đứng mãi? Người đâu, mau lấy ghế cho Mạc cốc chủ ngồi!”

Gọi là 'cái ghế' thế thôi chứ thứ được đem đến chỉ là một tấm bồ đoàn bọc gấm mịn, tuy đúng là vật dụng thuộc về quý tộc nhưng Phó Thục Trân nằm trên tràng kỷ mà cho Mạc Tử Liên ngồi quỳ dưới bồ đoàn thì khác nào trực tiếp biến y thành hạ bối?

Vậy nên Mạc Tử Liên chẳng thèm liếc nửa ánh mắt, lạnh lùng đứng thẳng. Tôn chủ cắm cành đào về lại lọ, có gã hầu biết ý liền tiến ra hòng muốn ép buộc 'khách' phải ngồi. Chúa ghét kẻ khác chạm vào mình, Mạc Tử Liên hung hăng đá vào hạ bộ gã, trước khi Tôn chủ làm ra cử chỉ tiếp theo thì 'xì' một tiếng thật to.

Tôn chủ hơi híp mắt nhìn đối phương nở nụ cười rất ngây thơ: “Người Điệp Cách có một thói tục khá là thú vị, đó là mỗi khi muốn thề hứa gì thì sẽ viết nội dung ra giấy rồi đốt đi, hòa tro bụi vào nước uống để cam đoan rằng bản thân sẽ không bao giờ quên lời thề.”

“Vậy nên, nếu bà cần thì...” Y có chút ngả ngớn le lưỡi ra, “bản chữ cổ ở trong đây này, không có bản sao chép đâu.”

Phó Thục Trân chưa kịp mở miệng thì Mạc Tử Liên tiếp tục vô tư nói: “Để lập ra bản chữ cổ, Hạc Thiên đạo nhân đã đọc đi đọc lại, xem kỹ từng li từng tí từng nét chữ một ở bên trong cổ thư Trường Cửu* thì đã khám phá ra một huyền cơ. Huyền cơ này thực ra chính là một đạo lý đơn giản người Tư cũng biết: 'Vật cùng tất biến, vật cực tất phản*'.”

* Gọi tắt Thiên Trường Địa Cửu.

Trích lời Lão Tử.

“Vật cùng tất biến, vật cực tất phản...” Phó Thục Trân lẩm bẩm câu này hai lần, ý cười hờ hững vương mép môi: “Nghe cũng thật thú vị. Nhưng chắc là chẳng thể bảo rằng người chết đến mức không thể chết nữa thì sẽ sống lại chứ?”

“Tư quốc thịnh hành Phật giáo, Phật giáo có sáu cõi luân hồi, mà để có thể thực hiện luân hồi chẳng phải trước tiên là chết đi? Chết đi rồi tái sinh, sinh ra rồi lại chết đi. Chết - chỉ là một khoảnh khắc, sống mới là quá trình. Chừng nào trời đất còn tồn tại, bánh xe luân hồi vẫn không ngừng xoay vần, Đạo là tự nhiên, vạn vật luân phiên sinh tử, thuận theo Thiên Đạo, chính là trường tồn sánh với thiên địa*.

* Ý nghĩa của tên sách cổ.

“Vậy nên vốn dĩ không hề tồn tại những phương thức trường sinh bất lão hay cải tử hoàn sinh, chúng đều là giáo lý tà ma, cổ thư được lưu truyền từ cái thuở xa lắc lơ nên qua mỗi lần chép tay sẽ khó tránh khỏi sai sót, đơm đặt không thể kiểm chứng.”

Phó Thục Trân săm soi nét mặt y hồi lâu, hỏi: “Nếu đã không thể kiểm chứng thì dựa vào đâu để phán định các giáo lý đó là tà ma?”

“Dựa vào tín ngưỡng truyền thống từ xa xưa của người Điệp Cách.” Mạc Tử Liên trả lời như một học trò chăm chỉ: “Thiên Đạo tự có Thiên Đức, sinh ra lương tâm, vậy nên nói: 'Nhân chi sơ tính bổn thiện'. Tín ngưỡng Điệp Cách bao đời thờ phụng Thiên Đạo thông qua đại diện là Tam Thánh: Thượng quân Vô Cầu cai quản khí linh của trời đất, Thần nữ Điệp Nguyện nắm giữ sự sống và vận thọ, Thượng thần Trường Ly chi phối mệnh số trong tam giới. Ba vị thánh này hợp lại thành Luân Hồi.

“Do đó vạn vật ở trong trời đất đều có linh hồn, có Đạo, cũng như có luân hồi. Mọi điều đi ngược lại với Đạo hay Thiên Đức, hoặc tách rời khỏi vòng luân hồi đều gọi là tà ma ngoại đạo, nhất định sẽ bị trời đất tru diệt.”

Ánh mắt Mạc Tử Liên lại rơi xuống trang bìa của cổ thư, trầm ngâm: lưỡng nghi tức là 'trời đất', chim sẻ ở giữa trời đất, thâu tóm Tứ Tượng... lẽ nào ám chỉ Thượng thần Trường Ly? Nhưng y chưa từng nghe qua một truyền thuyết nào miêu tả Thượng thần dưới hình dáng chim sẻ.

“Thú vị, thú vị, thú vị... Thật sự thú vị! Ha ha ha!” Phó Thục Trân đột nhiên cười rộ lên, bầu ngực dưới lớp tơ tằm rung rinh lần nữa chọc đau mắt Mạc Tử Liên. Bà cười sảng khoái xong, đáy mắt lại tối mù, lật ra mặt sau của cổ thư, cong ngón trỏ ngoắc: “Lại gần đây.”

Mạc Tử Liên bị cưỡng chế lôi đến, Tôn chủ liền mạnh tay bóp lấy mặt y, ngữ khí cay độc hỏi: “Tất cả những lời ngươi vừa nói có phải là sự thật không?”

Mạc Tử Liên nhướng mày hỏi ngược lại: “Ta đã thẳng tay đốt sách. Bà có muốn tin đó là sự thật không?”

Ngừng một chút, y cong mắt ngậm cười, nói tiếp: “Dù sao thì ngoài ta ra, trên đời này chẳng còn ai đọc được cổ thư Thiên Trường Địa -...”

Chát! Tôn chủ phủi bàn tay: “Giỏi!” Lại hung ác bóp lấy khuôn mặt đỏ ửng của đối phương giáng thêm một cái tát chát chúa nữa, giận đến bật cười, “Ngươi nghĩ mắt ta mù à? Ngươi đúng thật dứt khoát đốt sách nhưng lại bảo vệ các trang cuối cùng. Lâu lắm rồi ta mới gặp kẻ dám nói dối không chớp mắt trước mặt mình đấy!

“Mạc cốc chủ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Thật là uổng phí tâm tư của ta! Tạm thời nhốt cốc chủ vào hàn đàm suy nghĩ ít giờ. Hiện tại, đến lúc dùng điểm tâm rồi.”

Phó Thục Trân vỗ tay cho người đưa Mạc Tử Liên xuống, nằm nghiêng vươn tay bứt trụi lủi từng cánh hoa đào cắm trong lọ chờ các loại điểm tâm và trà nước được bày lên. Vào giờ này bà luôn chỉ giữ lại duy nhất một thị tỳ tâm phúc lưu lại hầu hạ. Thị tỳ đó cũng lớn tuổi rồi, ở bên bà từ thuở tấm bé.

“Thật là một nước da khiến nữ nhân phải ghen tị, ta đánh nhẹ mà thương tiếc lắm. Chu Anh, ngươi nghĩ sao, ta có nên tin lời của y không?”

Chu Anh kính cẩn khom lưng: “Nô tỳ ngu dốt, cầu xin tiểu thư dạy bảo.”

Phó Thục Trân từ tốn nhâm nhi trà bánh: “Đây là... lần đầu ta gặp một Vu sư chân chính. Đáng tiếc ngày nay Vu sư chỉ còn được hiểu là mấy kẻ sử dụng thuật vu cổ nhưng nguyên gốc không phải vậy. Vu sư là những người trên thông chiêm tinh, dưới tường phong thủy, mắt xem thấu hai cõi âm dương, gieo được quẻ mệnh trời, nghe hão huyền phải không? Đó là miêu tả về Vu sư được ghi nhận trong các tài liệu cơ mật của Tướng gia. Phải vậy nên ngài ấy mới tâm huyết với mọi thứ đến mức này. Phải vậy... Phải là như vậy...

“Năng lực của Vu sư bẩm sinh mà có, không thể cậy nhờ học hỏi, có lẽ là không huyền diệu như trong miêu tả nhưng nhất định đó là năng lực đặc biệt ví như linh cảm hoặc vận may chỉ bẩm sinh tùy mỗi người mới sở hữu được. Mạc Tử Liên này cố ý nhảy vào hố lửa... rốt cuộc đang trù tính việc gì trong đầu?”

Phó Thục Trân biết rõ ngày ấy trên Lôi đài Mạc Tử Liên và 'Đỗ Dung' Tống Ỷ La cố tình diễn một vở kịch. Là Mạc Tử Liên dàn xếp cảnh cắt vào chân đối thủ, Chu Anh ở bên bà trên gác lầu đã chú đến mọi cử chỉ của y khi dang tay hỏi khán giả. Chính lúc đó Mạc Tử Liên đã lợi dụng vị trí tâm trận, nhìn thấu trận đồ Thiên Cương Địa Sát Chiếu.

Lôi đài do Trọng Yên quản lý, dĩ nhiên Trọng Yên sẽ không để ai có cơ hội phát hiện ra sự sắp đặt của mình - do đó Mạc Tử Liên mới phải cầu kỳ đóng kịch một chút.

“Mạc Tử Liên đã sớm nắm được toàn bộ kế hoạch của Trọng Yên nhưng không hề dự định ngăn chặn, biết cách phá giải Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận mà lại cố tình câu giờ lâu đến vậy, làm cho thương vong nhiều hơn... là vì sao? Vì muốn phủi sạch quan hệ với giang hồ chính đạo? Y muốn giấu giếm hay lợi dụng gì đó chăng? Che giấu khỏi ai? Lợi dụng cái gì? Thực sự có lợi cho y sao?

“Chu Anh, một người biết rõ mọi thứ nhưng thay vì làm nhân vật chính lại chọn vai diễn phụ, giao hết nhiệm vụ trọng yếu cho người khác thì ngoài mục đích che giấu bản thân còn có thể trù tính gì nữa? Vả y ở trước mặt ta thì cố tình ăn nói dõng dạc như vừa xong là vì sao? Y có ý gì đây?”

Tôn chủ liên tiếp đặt ra một loạt câu hỏi rồi thong dong uống hết trà, cầm khăn tay lau môi, bảo: “Vật cùng tất biến, vật cực tất phản. Để xem y 'phản' thế nào. Gọi tổng quản đến.”

Tổng quản thẳng tắp quỳ xuống, nghe Tôn chủ nghiêm khắc ra lệnh: “Đêm nay tăng cường canh gác, gặp bất cứ kẻ nào từ bên ngoài đều giết không tha! Trừ - một thanh niên tuấn tú sử dụng kiếm, nhất định phải đưa người nguyên vẹn đến chỗ ta.”

Bước vào hang, hơi lạnh lập tức xuyên qua y phục găm vào da thịt, sắc nước hàn đàm xanh thẫm, hắt lên trần động lung linh ảo diệu và - sẽ rất lãng mạn nếu không có hàng chục sợi dây xích đen nhẻm bám đầy rêu xanh rũ xuống từ trên trần. Tâm trạng của Mạc Tử Liên gần như tuột dốc không phanh khi lần nữa bị xích chặt hai tay, xong xuôi bọn chúng liền xô y vào hồ.

“Hộc, hộc...” Mạc Tử Liên rét run toàn thân thở hổn hển, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt. Hàn đàm sâu gần bằng chiều cao người trưởng thành, mực nước chạm đến mép môi làm y phải ngửa mặt lên trần để ngăn nước tràn vào miệng. Dù có công lực y vẫn rất sợ lạnh chứ khỏi bàn về hiện tại kinh mạch rỗng tuếch, sóng nước xáo động vỗ vào thân thể hồ như từng nhát đao lăng trì, đau muốn khóc.

Y không nhịn được co rúm vai, tìm cách tự sưởi ấm, xích sắt va đập ồn ã giữa không gian kín làm kinh động đến ai đó nãy giờ luôn ẩn mình, chất giọng khản đặc phát âm không rõ chữ có phần quen tai: “Giữ sức đi, nếu không ngất đi càng nhanh, chết càng nhanh.”

Bấy giờ Mạc Tử Liên mới chú ý thấy còn một người nữa ở đây, sửng sốt thốt lên tiếng Điệp Cách: “Sầm Canh?”

Gã náu mình dưới cái khe đá chìm nghỉm trong bóng tối, hai con mắt sáng như chó sói lập lòe đầy nghi hoặc, hỏi lại bằng tiếng Điệp Cách: “Đồng hương?”

“Là ta đây.”

Tròng mắt Sầm Canh ánh lên sự hung tàn, gã bước từng bước thận trọng ra khỏi bóng tối. Mạc Tử Liên không còn nghi ngờ gì nữa, đó đúng là khuôn mặt đáng sợ của Sầm Canh. Tóc tai bù xù dính bết vào cạnh hàm vuông vức, gã chằm chặp nhìn như có thể lột cả da mặt đối phương ra.

“Ngươi và ta rốt cuộc cũng cùng đuổi đến một nơi.” Mạc Tử Liên bật cười đập tan sự trầm mặc.

Sầm Canh cao hơn y rất nhiều, bắp tay nhắm chừng to bằng đùi của đàn ông, toàn thân gã chắc nịch, sừng sững như một pho tượng đồng đứng giữa hàn đàm, xích sắt kẹp vào tay dư ra một đoạn. Gã đanh mặt tiến đến, đột ngột tóm cổ áo xách Mạc Tử Liên lên cao. Y lạnh run người, dửng dưng buông mắt nhìn gã.

Sầm Canh vẫn tiếp tục nhìn y, cặp mày rậm ngày càng cau có như đối phương thiếu nợ gã ba đời, mãi mới lên tiếng: “Biết chuyện Thánh tử mất tích chưa?”

Mạc Tử Liên 'xì' một tiếng, cười nhạt: “Thế ra chuyện đó Quốc sư cũng muốn đổ lên đầu ta hay sao?”

Sầm Canh đều đều giọng: “Một tháng trước, vào Lễ cúng giỗ của phụ huynh, Thương Vũ vương uống trúng một chén rượu độc, bệnh nặng ba ngày mới xuống được giường. Điều tra ra thuốc độc dính líu tới Thương Vũ vương phi, vương phi không nhận cũng không chối, Thương Vũ vương dù tức đến thế nào cũng phải nể nang thân phận Thánh tử, trút giận lên các y sư của vương phi, giam vương phi tại biệt viện. Ngươi nghĩ sao?”

“Ta nói rồi mà Quốc sư có bao giờ nghe lọt đâu, thằng ôn con Ô Khê là một đứa ăn cháo đá bát, ngươi giúp đỡ nó một việc lớn cũng đừng mong nó nói cảm ơn.” Mạc Tử Liên lạnh mắt, cắn răng nén giận: “Ô Khê nó ghét cay ghét đắng ta, hễ gây ra chuyện gì cũng nhớ lôi ta xuống nước. Ngươi nghĩ ta thích thú với đề nghị giám sát song phương của Quốc sư lắm sao? Con mẹ nó có mới điêu! Ta đưa một ảnh vệ của mình đi hỗ trợ Ô Khê, thế mà nó đẩy người của ta ra gánh tội thay! Nếu như Mạc Cửu có mệnh hệ gì thì ta với Quốc sư cũng dẹp bỏ mọi thỏa thuận!”

Sầm Canh giật mình, không ngờ Mạc Tử Liên lại cho ra đáp án này: “Ngươi thật sự tin Thánh tử ám sát Thương Vũ vương?”

“Còn ai vào đây nữa? Cuộc liên hôn chính trị giữa Tây Minh và Điệp Cách có bao nhiêu phân lượng so với đại sự thống nhất Minh quốc của Thương Vũ vương? Kẻ thù muốn ám sát cũng nên ám sát Thánh tử để khiến Tây Minh đắc tội với Địa thành chứ hành động ngược lại làm quái gì? Thấy Địa thành gặp rắc rối là các ngươi lại quay sang nghi ngờ ta, ôi thôi - xin kiếu.”

Mạc Tử Liên chế giễu: “Ta không phản ứng thì các ngươi thực sự nghĩ ta là cục đất sét hay gì? Ta giận, là giận vì Cốc; nhịn, cũng là nhịn vì Cốc. Bởi Địa thành còn khước mới xứng đáng mồ hôi, xương máu của người trong Cốc phải đổ ra. Lười mở miệng thì Địa thành tưởng bở chúng ta chịu nhận rác rưởi của các ngươi à?” Hai bàn tay lạnh cóng chẳng còn sắc máu của y siết chặt cổ tay Sầm Canh, nghiến răng, “Ta và Quốc sư chưa bao giờ thỏa hiệp thành công, chưa bao giờ tìm được tiếng nói chung. Ngươi trở về thì nói hắn thôi có nhớ thương ta, ta gánh không nổi!”

“Ha ha!” Sầm Canh đột ngột ngửa cổ phá lên, tiếng cười đầy nội lực vang vọng khắp hang động: “Hôm nay tự nhiên ngươi đáng yêu vậy? Ha ha ha!”

Mạc Tử Liên: “...” Hôm nay y nực cười lắm à? Chọc cho kẻ thù nào cũng cười lớn.

Sầm Canh cười xong, vẫn xách người định nói chuyện thì thấy ánh mắt bất mãn của y, buột miệng: “Ngươi lùn quá, cúi đầu mỏi cổ.”

“...”

“Ta cũng giống ngươi, từ lâu đã chướng mắt thằng ranh con Ô Khê. Nó như một thứ ký sinh trùng, lúc nào cũng muốn bám vào vật chủ, Thủy Nguyện bận rộn không quan tâm đến nó thì nó liền gây chuyện để hắn phải quan tâm. Ranh con đó thực sự muốn biến Quốc sư thành cha mẹ của nó, phiền phức chết được.”

“Ngươi ghen à?”

Sầm Canh khựng lại, sau đó bỗng dưng nổi sùng: “Mẹ kiếp! Sao ngươi không thể cứ im lặng và tỏ ra đáng yêu?”

Mạc Tử Liên bĩu môi, liền 'im lặng và tỏ ra đáng yêu'.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.