Quân Huyền ôm Mạc Tử Liên dựa vào giường, nhẹ nhàng lau khô cơ thể và xử lý vết thương cho y.
“Ca ca,“ Y hôn bàn tay hắn, “huynh thương ta quá.”
Hắn áp tay vào trán y, thầm thì: “Ngốc, ngoan ngoãn ngồi yên đây giữ kiếm chờ ta.”
Thấy Liên Nhi dạ vâng, hai tay ôm kiếm nghiêm trang xếp trên bụng cong mắt nhìn mình, Quân Huyền đứng dậy đi ra ngoài. Mạc Tử Liên chờ đợi một hồi, sau đó liếc mắt thấy một con hồ điệp nhỏ bay vào từ khe cửa, liêu xiêu đậu lên ngón tay y, liền hóa thành xác khô.
Y ngồi dậy, vén hết tóc sau gáy lên, tháo lược kẹp*, hai ngón tay vuốt lọn tóc bị cố định ra, cầm một chiếc chuông tròn, khẽ khàng cúi xuống khe cửa búng nó lăn ra ngoài. Một bàn chân ở trong tầm nhìn hơi nhấc gót đạp lên rồi bỏ đi.
* Loại lược bán nguyệt dùng để cố định hay trang trí tóc.
Mạc Tử Liên vừa mới đứng dậy thì cánh cửa thình lình bật ra trước khi y kịp xoay người. Thấy nó, y tức khắc biến sắc muốn chạy nhưng bàn tay lớn tóm được vai y, sức lực khủng khiếp chừng có thể bóp vỡ cả xương sống. Y đau đớn kêu lên, cảm nhận rõ từng ngón tay như năm cái móc sắt bấu vào da thịt.
'Thứ' sau lưng y không giống con người, sức mạnh của nó ập xuống như một làn sóng thần, da thịt trên vai Mạc Tử Liên nứt toác ra, theo từng mảng y phục rách tươm, đổ máu ròng ròng. Y quẫy đạp kịch liệt, gắng sức cong tay thoát khỏi nó, lảo đảo chạy về phía giường, rút kiếm chém 'con rối' đằng sau.
Ngực của nó toác hoác, chất lỏng xanh đen dơ duốc chảy ra, xộc vào mũi y hỗn hợp mùi xác thối, ôi thiu và tanh khai buồn nôn - thề là có thể xông chết người. Con rối có cái đầu teo tóp quá thể so với thân hình đô vật, các đường tĩnh mạch xanh tím gồ ghề chạy từ cổ xuống bắp tay, tròng đen vô hồn lọt giữa tròng trắng đỏ au. Cơ mặt nó như bị ai cầm dây giật ngược, dữ tợn khác gì ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Nó chẳng hề hấn với nhát chém, vụt nắm tay to khỏe đập vào lưng Mạc Tử Liên, hất y văng xa tới mấy thước, nằm sõng soài dưới sàn không gượng dậy được. Chắc chắn gãy xương rồi.
Thuật luyện Con rối, so với Thi cổ thì cao hơn một bậc, ở Địa thành đây được xem là nghi thức cao quý khi những võ sĩ thi đấu với nhau hòng chọn ra bốn người mạnh nhất, họ sẽ dâng hiến sinh mạng và cơ thể để luyện thành con rối - xưng là Đại tướng, thống lĩnh đội quân Thi cổ. Sau khi hết 'kỳ hạn', thi thể các Đại tướng được mai táng rất long trọng, Đại tư tế sẽ tự tay trộn bùn phép bọc xương cốt cho họ rồi đắp mộ dưới năm góc thành, vương hoàng đọc văn tế bày tỏ lòng biết ơn và xin linh hồn các tướng tiếp tục bảo vệ thành trường tồn.
Đội quân Thi cổ vào lúc Địa thành thịnh vượng nhất cũng chỉ có gần một vạn, đa số sức mạnh tập trung vào các Đại tướng, đến bây giờ Mạc Tử Liên mới đích thân nếm trải thực lực của con rối - dù là hàng lỗi nhưng vẫn mạnh khủng khiếp.
Giá mà có lửa, điểm yếu của Thi cổ và con rối - hay bất kỳ thứ gì là xác thịt thì đều sợ lửa.
Nhưng hiện tại tìm đâu ra lửa? Tốc độ của con rối nhanh hơn Thi cổ, ý chí sống còn chiếm cứ toàn bộ tâm trí, y nhịn đau bò lên, kéo kiếm cà nhắc trốn vào sau bình phong. Con rối bóp nát khung gỗ, sải bước cố vồ lấy con mồi.
Mạc Tử Liên chạy quanh phòng, giật đứt rèm cửa, đoạn lao ra ngoài dụ con rối chạy theo. Y banh tấm rèm trùm lên đầu nó, nắm góc vải thụp xuống tránh hai cánh tay chụp lấy, sau đó bật lên khua kiếm hất chao đèn văng ra, ngọn nến rơi xuống, liếm láp rèm cửa, cháy lan. Con rối gặp lửa, luống cuống gầm ghè lùi lại.
“Thì ra là ngươi!” Một kẻ khoác áo choàng ở trên hành lang chợt thét lên bằng tiếng Điệp Cách, thực là giống nòi Tây Vực, lại còn biết y: “Ngươi vẫn chưa chết! Quốc sư đã lừa gạt tất cả chúng ta! Ngươi vẫn chưa chết!”
Mạc Tử Liên hất cằm tựa đầu vào tường thở hổn hển, liếc qua khóe mắt, khinh khỉnh nhác cười: “À, ta cứ tưởng ai. Thì ra là cháu của Đại tư tế đáng kính. Để xem, Nạp Lan, Nạp Lan... gì nhỉ? Nhớ ra rồi! Là Nạp Lan Hôi Sữa!”
“Hỗn láo!” Mặt Nạp Lan Khan đỏ như gấc, thấy đối phương phá lên cười nhạo càng giận phát điên, lắc chùm chuông kích động con rối. Nó ré lên đinh tai nhức óc, vung tay đập xuống đầu Mạc Tử Liên.
Lúc này y chẳng thèm trốn tránh, ngửa cổ cười khanh khách vui thích, gót chân trượt ra, hạ eo vung kiếm thành dáng thiên nga vỗ cánh đỡ đòn. Một chân duyên dáng quét cung trăng hất tấm rèm bốc cháy bay lên, ánh kiếm xuyên qua rèm ghim vào bụng con rối. Y vịn chuôi kiếm nhấc cả cơ thể, lộn nhào một vòng cung đẹp mắt, kéo rèm trùm kín mặt rối, đốt cái đầu nó thành ngọn đuốc.
Nạp Lan Khan bị vũ điệu của y gợi nhớ lại ký ức nhục nhã, đỏ mặt tía tai quát một tiếng, con rối hung dữ lắc người. Mạc Tử Liên cũng buông tay, quyết đoán bỏ chạy.
Ân oán bắt đầu từ một điệu múa kiếm y hầu Hoàng trên yến tiệc. Nạp Lan Khan là cháu nội của Đại tư tế, từ nhỏ bị đấu đá trong nhà hại cho cổ họng bị tổn thương nặng, phải kiêng cữ rượu chè, thức ăn mặn. Giữa yến tiệc, hắn ta vì lơ mơ mà tự mình đụng đổ ly sữa trong tay - đúng lúc đó vũ điệu đến đoạn cao trào, Mạc Tử Liên cất tiếng cười giòn giã. Mọi người dự tiệc hứng chí cười ồ lên, cười luôn Nạp Lan Khan đầu hai chục đi ăn tiệc mà uống sữa!
Nạp Lan Khan bị một mẻ muối mặt, người ta lén lút giễu sau lưng là Nạp Lan Hôi Sữa, đâm ra ghi thù. Hắn ta gièm pha với Tam vương tử Ô Thù, Thù tuy cầm binh quyền nhưng tính mê sắc, nghe thấy mỹ nhân liền khoái chí. Sau đó Tam vương tử gửi thiếp mời Thủy trang chủ đi thăm doanh, chẳng biết bọn họ đã trao đổi những gì, Thủy Nguyện đùng đùng tức giận trở về, đóng cửa nhốt mình trong thư phòng. Mãi đêm hôm, hắn mới tới nơi ở của y, nói về hôn sự của con bé Tử Liên.
Sự tình sau đó y không muốn nhắc lại nữa. Một năm sau Thủy Nguyện dâng tấu tố Tam vương tử ăn bớt quân lương, Hoàng giận dữ hạ chiếu phế Ô Thù, đến giờ gã chó má đó vẫn đang chờ rục xương trong ngục.
Nhưng nói cho cùng, ngọn nguồn cơ sự đều do cái bụng tiểu nhân của Nạp Lan Khan.
Mạc Tử Liên lảo đảo dừng lại, thở không ra hơi. Thầm kinh ngạc với thể lực của bản thân, y buột miệng cười xì huơ tay đẩy cánh cửa gần nhất ra, trốn vào trong.
Nạp Lan Khan đuổi theo vết máu, mở toang hai cánh cửa, mới nhìn qua liền giật mình.
Một căn phòng xếp đầy bình phong dệt trăm hồng ngàn tía, cùng giá mắc đủ thứ lụa là gấm vóc muôn màu muôn vẻ, lớp lớp váy áo như nêm, đai ngọc chuỗi châu rủ xuống như liễu. Biết đây là phòng thay đồ của người đàn bà, Khan thoáng trù trừ nhưng sự tự tôn đã chiến thắng, hắn để con rối chắn cửa, sải chân bước vào.
Bầu không khí mát rượi và thơm tho, sàn nhà rải đầy cánh hoa trà, dưới ánh đèn leo lắt khó phân biệt được với vết máu. Nạp Lan Khan kiêng kỵ, không muốn làm bẩn các y trang, rảo vài bước ở vòng ngoài cất cao giọng: “Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước mà lại núp dưới váy đàn bà à?”
Đáp lại hắn là một khoảng im lặng. Sau đó các chuỗi châu ở bên phải thanh thúy rung động, Khan lao về phía đó nhưng không thấy ai. Rèm châu sau lưng cũng chợt đánh lách cách, giọng điệu chế giễu vang lên: “Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước mà lại lòng dạ nhỏ nhen, chấp nhặt với đàn bà, vả còn khúm núm dưới váy đàn bà cũng được hay sao?”
“Láo xược!” Hắn nổi sùng quay phắt hất tung tấm rèm nhưng cũng không thấy ai ở đó: “Thôi giả thần giả quỷ, lộ diện đi!”
Thình lình, toàn bộ các chuỗi rèm châu cùng rung động, âm thanh trải ra thành từng lớp như sóng xô chao đảo, Nạp Lan Khan vội vàng che tai, kháng cự lại Âm thuật.
Giọng của đối phương lửng lơ như ảo mộng: “Gần đây trong đầu ta có quá nhiều thông tin làm cho rối bời, nhờ gặp được ngươi mà bắt đầu thông suốt hơn rồi.”
Khan bỗng cảm thấy khí lạnh cắt qua gáy, ôm đầu quay phắt lại, kịp thấy gì đó di chuyển, liền chụp lấy nhưng trong tay chỉ là một chiếc váy.
Cách.
Hắn hướng về phía tiếng động nhưng giọng nói lại xuất hiện sau lưng.
“Thằng nhóc Ô Khê dù tối dạ tới cỡ nào cũng không ngu đến mức ở đậu trong nhà người ta mà đi vả mặt chủ nhà được, vậy tức là một kẻ khác đã hạ độc Thương Vũ vương rồi đổ tội cho Thánh tử. Thủ phạm là các ngươi chứ gì? Các ngươi phản đối chính sách Tân chính, lại không thể làm gì Quốc sư nên quay sang Thánh tử chứ gì?”
“Chính sách Tân chính là văn bản chó má! Dân tộc Điệp Cách chúng ta bao lâu nay phân chia tôn ti, vai vế nghiêm chỉnh, có trật tự, thịnh trên vượng dưới, giữ gìn huyết thống hoàng tộc! Quân nội tặc Tân chính đảo lộn tôn ti, làm vua không ra vua, dân không ra dân, quý bần hỗn loạn, vả còn trộn huyết mạch hoàng thất lẫn với các dòng máu thấp kém khác! Rặt một lũ phản đạo!”
Bản gốc của chính sách Tân chính hiện tại vốn do Cửu công chúa chấp bút dưới tập ký Luận bàn về một trăm phong tục của người Điệp: nội dung của nó đã thổi bùng tranh cãi vào thời điểm mới được lưu hành vì thẳng thắn phê phán một số truyền thống là 'đồi phong bại tục', 'phải bị xóa bỏ'. Sức ảnh hưởng mạnh tới mức vương cung triều thần chia ra thành hai phe phái - Tân chính và Cựu thần.
Song, sau khi Hậu xử chém Cửu công chúa thì phe Tân chính cũng gặp đàn áp dữ dội, trong khi mọi người ngỡ Tân chính đã bị tiêu diệt thì bọn họ trút bỏ áo bào, giả làm người giang hồ - đúng vậy, Thủy Kính trang chính là nơi che giấu những ai theo Tân chính. Trước đây Hoàng bị Hậu và Đại tư tế chèn ép, chỉ làm vua bù nhìn nhưng nay nhờ Quốc sư nâng đỡ, khôi phục uy quyền nên Hoàng rất ủng hộ Tân chính, động viên vương tôn, tử nữ xuống phố quan sát dân sinh, rồi phải viết sớ tâu vua thuật tả, tự kiểm điểm bản thân.
Phe Cựu thần đả kích việc này mạnh mẽ, cho rằng hoàng tộc và dân đen cách biệt - làm vậy là đảo lộn tôn ti, mất thể diện hoàng gia: vua mà đi hầu dân!
Với tình hình này, hi vọng Ô Khê ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ sóng gió đi qua, bằng không... Mạc Tử Liên cảm thấy nếu Thương Vũ vương mà xúc phạm đến tự tôn của Ô Khê thì đánh chết nó cũng không chịu đợi minh oan.
Sầm Canh nói: Thánh tử mất tích rồi. Mất - tích, mất tích rồi...
Nhãi con trời đánh!
Dòng cái thứ sợ thiên hạ chưa đủ loạn!
Mạc Tử Liên vừa rủa Ô Khê vừa chỉnh Âm thuật, mồ hôi lạnh sũng áo, Nạp Lan Khan là nhân tố 'rất ngoài dự kiến', mỗi lần đối phương lao tới, y liền trốn vào giữa lớp lang y phục.
Đinh, đinh, đinh... Đang, đang, đang...
Keng!
Lách cách, cách, cách, cách...
“Ư -!” Cổ chân Mạc Tử Liên bất ngờ trẹo vì di chuyển vội. Nạp Lan Khan đỏ ngầu mắt, cười lớn lao về phía y.
“À há!” Hai tay Khan đè lên bả vai rướm máu của đối phương, nụ cười khoái trá chợt khựng lại, hắn mở to mắt cúi đầu, bàng hoàng nhìn thanh kiếm bạc xuyên qua lồng ngực. Chuôi kiếm nằm trong tay Mạc Tử Liên lạnh lùng đâm vào sâu hơn, miệng hắn hộc máu, hai mắt như lồi ra, chỉ trối được một từ: “Hỗn...” Rồi gục chết.
Mạc Tử Liên chán ghét hất xác qua bên cạnh, nằm ngửa thở hổn hển lầm bầm: “Hộc, hộc, hộc... Khụ! Hộc... Mệt chết, khụ, khụ, đi được...”
Chết thật... Y không cử động được, thực sự kiệt quệ rồi. Khúc xương gãy làm y hô hấp rất đau nên mới liên tục ho ra máu. Sự rung động của mặt sàn cho y biết là con rối đang lại gần trong khi tầm mắt dần mờ đi. Trái tim trong lồng ngực không ngừng co thắt.
Nó đang bắt đầu... Y mơ hồ nghĩ, ý chí lại cứng cỏi quật khởi - không được! Y gắng sức cong ngón tay - muốn làm gì cũng phải nói trước với ca ca một tiếng, nếu không huynh ấy sẽ lo lắng!
Nhưng y hoàn toàn không cựa quậy nổi.
Con rối đang lại gần.
Phó Thục Trân ưa thích trang hoàng mọi thứ thật bóng bẩy và hoa lệ, mặc dù ngày hôm nay đã uống đủ trà và ăn bánh ngọt nhưng vẫn cứ bày biện một bàn trà bánh ngon mắt. Bà ta cho rằng cảm thức mãn nhãn rất cần thiết, nên bề ngoài cũng rất quan trọng, đôi mắt của bà sẽ bị xúc phạm nếu phải nhìn vào một cảnh tượng bừa bộn.
Khi thấy người thanh niên đã thay y trang sạch sẽ lộ diện sau cánh cửa, hơi thở của Phó Thục Trân thoáng chậm lại: giống quá... Ký ức thuở con gái chớp mắt ùa về mùa liễu xuân tháng ba ở bến sông, có chàng thiếu niên lạc cương ngựa sa xuống kênh, làm ướt chiếc váy mới tinh của thiếu nữ.
Lúc này tóc Quân Huyền vẫn còn ẩm ướt, quện lại thành từng dải mỏng, đen nhánh dán vào quai hàm và bên má, gợi nhớ cho Tôn chủ về quá vãng đã xa. Thực ra hắn cũng không quá giống người ấy, cha con tất nhiên sẽ tương đồng hơn nhưng Xuân Phong và Ỷ La chỉ được cái mặt mà thiếu khí chất. Bọn chúng làm bà rất thất vọng.
Phó Thục Trân thèm muốn một cảm giác chân thực hơn.
Áo trắng tóc đen, ngọc thụ lâm phong, cốt khí cao ngạo mà kín đáo nhưng... thừa thãi lạnh lùng.
Trong lúc người đàn bà đánh giá hắn, Quân Huyền cũng lặng yên quan sát bà ta. Mặt nạ ngà che hết sống mũi, đôi mắt vô tình và khóe môi bạc bẽo cong ngược. Nếp gấp áo chàm vân vàng trên sàn nhà tôn lên sự tao nhã quyền uy của bà.
“Cháu trai sinh ra lại giống cậu thế này, không biết Tống Huy Tự có từng cảm thấy tội lỗi với em trai mình hay chăng?” Phó Thục Trân chống cằm, cười: “Cô ả ích kỷ đó cũng rất hợp đôi với gã thùng rỗng kêu to Tiết Quân Tương, ngu dốt như nhau. So với chúng, ta thích gã em trai họ Tiết hơn, hắn ta có đầu óc, biết tính toán nhưng, chậc, thiếu bản lĩnh. Chao ôi, làm sao đám người ô hợp này lại có thể sinh thành người trước mắt ta đây?”
Nghe thân nhân bị sỉ nhục như vậy, gân xanh trên trán Quân Huyền giật lên, lạnh giọng: “Im miệng.”
“Quân Huyền, hay ta nên gọi là Tiết Huyền? Thật không biết nên buồn vì ngươi do ả đần độn Tống Huy Tự sinh ra hay vui vì ngươi có một nửa dòng máu của Sơ Huyền nữa. Lại đây. Lại đây để ta nhìn kỹ ngươi hơn. Ta là rắn rết hay sao? Được rồi, con rết cái này có thể tiết lộ nguồn cơn cớ sự khiến ngươi tồn tại trên cõi đời này đấy.” Phó Thục Trân hài lòng trước phản ứng dao động bị dồn nén của Quân Huyền, ngoắc tay: “Nào, mau lại đây.”
Quân Huyền nắm tay thành đấm, hai hàm răng nghiến chặt, mặt lạnh tanh tiến đến trước bàn trà đoạn dừng lại, Tôn chủ tiếp tục tỏ ra hiếu khách: “Mời ngồi. Quân tử dùng lời, không dùng tay chân, ta cũng thích trò chuyện trong hòa bình hơn là đập phá đồ đạc. Thoải mái đi.”
Chu Anh đứng ngay phía sau Tôn chủ, toàn cơ thể căng chặt quan sát từng cử động của đối phương không chớp mắt. Bất ngờ trên khuôn mặt như kết sương giá bùng lên cái nhìn nảy lửa, ánh mắt Quân Huyền chĩa vào thị như một lưỡi kiếm bén ngót - cái nĩa bạc dùng để ăn bánh dẻo bị rút phắt khỏi viên nếp, lóe lên sắc lạnh cùng với thanh đoản kiếm của thị - chớp nhoáng chĩa vào hai cái cổ. Sát khí bắn ra bốn phía.
“Ôi...” Phó Thục Trân kêu lên, chẳng có vẻ gì giống như kinh sợ, chặc lưỡi: “Thanh niên thời nay đều thích hành động hơn là nói lý, cũng không biết thưởng thức cái thú thanh tao của hiền nhân, chậc, đáng tiếc.”
Quân Huyền tuy chỉ cầm một cái nĩa bạc không quá sắc bén, dài chưa tới một bàn tay, song sức đe dọa toát lên còn nhỉnh hơn đoản kiếm Chu Anh kề trên cổ bản thân. Đầu nĩa đã cắm lún nếp da của Tôn chủ, kiếm thị hầu cũng cứa ra dòng máu đỏ tươi chảy vào cổ áo hắn.
Tình thế giằng co trong im ắng chỉ bắt đầu hòa hoãn khi Phó Thục Trân nói tiếp: “Chu Anh, lùi lại. Dập hương, cất trà đi, ta không thể đưa trân châu ra cho đồ tể thưởng thức được.”
Ngữ khí của bà ta như thể làu bàu, thị hầu tuân lệnh thu kiếm lại, sa sầm mặt mày đi làm việc. Phó Thục Trân nheo mắt săm soi Quân Huyền, mỉm cười: “Ta biết là có những chuyện luôn phải kề dao vào cổ thì mới thật thà được. Nào...”
Quân Huyền liếc bà ta một cái, gãy gọn bảo: “Đứng dậy.”
Phó Thục Trân thong thả đứng dậy, khóe môi vẫn hàm ý cười bạc bẽo. Quân Huyền áp giải bà ta bước đi, nhìn những kẻ bị kinh động: “Bảo chúng không được bám theo.”
“Được rồi, hắn nói gì thì các ngươi cứ việc làm theo. Xem hắn như ta cũng được.”
Đi đến đầu cầu thang, Tôn chủ đột ngột quay sang hỏi: “Thực sự không muốn biết cố sự của các đấng sinh thành của mình à?”
Quân Huyền chẳng mảy may dao động: “Trừ phi tại hạ biết cách đảo ngược thời gian.”
Chuyện của quá khứ thuộc về quá khứ, nếu đã không thể thay đổi thì không cần rước muộn phiền vào người làm gì. Hơn thế nữa, hắn không muốn cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến y, xui khiến y lặp lại việc ở Xuyên Sơn.
Y dám làm mọi thứ vì hắn, Quân Huyền biết.
Phó Thục Trân nhướng mi, đột ngột vươn tay vuốt má Quân Huyền, hắn nhíu mày tránh ra. Người đàn bà đổi sang giọng dịu hiền, nghe như chim khuyên hót: “Cậu không giống bất kỳ ai trong dòng họ của mình, rất độc đáo. Thật muốn có một đấng lang quân như cậu. Cậu sẽ dung túng mọi sai lầm của người mình yêu, sẽ cưng chiều người đó đến tận trời...”
“Hoàn toàn sai.” Quân Huyền đề phòng bị giăng bẫy, tiếp tục áp giải người bước đi, nói: “Tại hạ có thể dung túng mọi sai lầm của y nếu y không cố tình lừa gạt tại hạ, tại hạ có thể cưng chiều y đến tận trời nhưng y phải biết ngoan khi cần thiết. Tuy nhiên quan trọng nhất, Quân mỗ chỉ thương nếu đó là Mạc Tử Liên.”
“A.” Tôn chủ thì thầm: “Thật đáng ghen tị.”
Đến chân cầu thang, trước lối rẽ vào hành lang, bà ta lần nữa quay sang hỏi, với một nụ cười: “Vậy, nếu ta làm Mạc Tử Liên biến mất thì cậu sẽ trở thành lang quân của ta chứ?”
Quân Huyền chợt tái ngắt cả người, choáng váng trước hành lang đẫm máu.