Kim Cương Thể tức là đao thương bất nhập, ngoại lực bất xâm - trên giang hồ hiện tại chỉ có hai người được cho là đạt đến cảnh giới này: phương trượng Thiếu Lâm và bang chủ Cái Bang.
Thực ra còn một người nữa gần như đã là Kim Cương Thể vừa mới chết tươi: Trọng Yên - mặt ngoại lực bất xâm quá rõ ràng rồi, bà ta chỉ bắt đầu bị thương khi nội công trong cơ thể bộc phát quá sức tới nỗi xé rách thịt da. E rằng trước khi bị Khuynh Tự khống chế và Lý Thương Lan cắt cổ, kinh mạch toàn thân Trọng Yên đã nát hoàn toàn.
Tại sao lại vậy? Bởi vì bà ta ở trong không gian công kích của Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận, hấp thụ công lực từ trận đồ quá nhiều, kinh mạch như hệ thống ống dẫn có lỗ thủng mà không ngừng bị dồn đổ nước vào - khi đã mệt mỏi, nó vỡ nát.
Còn Mạc Tử Liên lợi dụng Thiên Cương Địa Sát Chiếu trận hòng luyện công đúng như Dược lão nói. Y hấp thụ công lực của trận để dấu ấn Mạn Châu Sa trên người hoàn toàn hóa trắng.
Y đã nói với ca ca trước khi nhập trận: trong tín ngưỡng Điệp Cách, Mạn Châu Sa đỏ rực tượng trưng cho cái chết, còn Mạn Đà La trắng ngần có ý nghĩa tái sinh.
Cái chết - tức là thời gian ngừng lại, vĩnh viễn mang một hình dáng: tựa như y trước đây bị mắc kẹt trong dáng vẻ mười sáu, mỗi lần hấp thụ ngoại công đều bị nội lực Mạn Châu Sa cắn nuốt hết sạch, chẳng được ích lợi gì.
Song, cảnh giới Mạn Đà La hoàn toàn khác biệt. Là Tái sinh - nó hấp thụ ngoại công rồi chuyển hóa thành nội công của y. Khác hẳn Mạn Châu Sa, Mạn Đà La chẳng những không kìm hãm mà còn nuôi dưỡng nguyên khí và bồi bổ sức sống cho người luyện.
Trước đây y bị kẹt ở cảnh giới Mạn Châu Sa mãi tới khi bị Đoạn Hồn hương của Y Nhã kích thích phản phệ - khi này y mới hiểu tại sao tâm pháp yêu cầu luyện song tu - nói trắng ra là nó đòi hỏi việc giao hợp. Giao hợp giải phóng nguyên khí, đây là hành động cần thiết để khai mở cảnh giới Mạn Đà La.
Khụ... lúc Mạc Tử Liên giác ngộ, có thắc mắc hỏi làm sao ca ca biết 'cái cách rất là này nọ' để cứu y thì huynh ấy đáp là được Phí đạo trưởng chỉ điểm.
Y mông lung, mờ mịt hỏi: “Ca ca tin người vậy? Lỡ có cách khác thì sao?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi bảo: “Phí đạo trưởng nói thân thể đệ hơi kém. Ta cũng cảm thấy đệ sẽ không chịu nổi.”
Y nín lặng nghiến răng ken két, nhất thời oán hờn Tẩy Trần đạo trưởng, dĩ nhiên là sau đó phải chứng minh bản thân không hề kém!
Thực ra dù giác ngộ, y vẫn mơ hồ trước việc đột phá cảnh giới, không biết chắc nó sẽ xảy ra thế nào, võ học bao la mà y dính phải thứ tâm pháp quái quỷ này. Nhưng y vẫn phục rằng tâm pháp Mạn Châu Sa đúng là do một Vu sư viết ra, từng ý nghĩa đều gắn với tín ngưỡng Điệp Cách.
Và khi đột phá cảnh giới, viễn cảnh y lo lắng nhất đã xảy đến. Ca ca của y đã đau khổ biết dường nào... Mạc Tử Liên này quyết không để ai động vào ca ca.
“Liên Nhi...” Quân Huyền thở hắt ra, chạm vào bàn tay đang ôm eo mình: “Ta đã...”
“Huynh đã cái gì?” Mạc Tử Liên cắt đứt lời hắn, ngang ngược tuôn một tràng: “À thì huynh đã ăn với ta, đã nằm với ta, đã gọi ta là phu quân. Người Tư có câu gì như 'cưới rồi theo phu' nhỉ? Huynh coi, chúng ta bái đường động phòng cả rồi, hiện tại ta ở ngay đây mà huynh muốn mở miệng nói giúp người khác thì ném mặt mũi phu quân huynh đi đâu?”
Nói đến vế cuối thì khẩu âm của y chợt thay đổi, hơi cắn răng kéo dài một tiếng rít bén nhọn.
“Đệ...”
Quân Huyền luôn quen với Liên Nhi dịu ngoan, bây giờ y đột ngột gai ngạnh nói vậy, hắn ngơ ngác như một đứa bé không biết vì sao bị mắng.
Cánh tay lại càng siết chặt eo hắn, Mạc Tử Liên trẻ nít tra vấn: “Lẽ nào phu quân của huynh còn chẳng đẹp bằng hai ông lão, hửm?”
Bấy giờ Quân Huyền hoàn hồn, từ mang tai xuống tận dưới cổ đều đỏ bừng bừng, muốn né khỏi y. Mạc Tử Liên biết trước chớ, đắc ý kìm chặt không cho hắn thoát.
“Nói linh tinh...” Quân Huyền xấu hổ vô cùng che mặt, ngón tay cũng ửng hồng, hận không thể đào lỗ chui xuống.
Hai ông lão nào đó: “...”
Dược lão phất tay áo bỏ đi, hung tợn sập cửa.
Tịnh Vô thầm khen ngợi khả năng tự biên tự diễn của Mạc Tử Liên: từ việc quang minh chính đại về nghĩa khí giang hồ mà bị y bẻ cong veo thành chuyện vợ chồng đóng cửa bảo nhau luôn.
Mạc Tử Liên hất cằm nói với Tịnh Vô: “Ông muốn tự cút hay ta tiễn ông cút?”
“A di đà Phật, Quân thí chủ không uống Tỏa Kim Cô thì bần tăng trở về biết ăn nói thế nào với phương trượng?” Ông cực chẳng đã kéo căng khóe miệng.
“Thì ông về cứ bảo là bị ta dẫm nát thuốc rồi.”
Tịnh Vô luồn tay vào cà sa lấy ra một hộp khác: “Khụ, phương trượng sợ bần tăng đánh rơi nên đưa tới hai viên lận.”
Lưỡi đao trên đầu roi tức khắc quất đến hòng cướp đoạt hộp gỗ, Tịnh Vô lách mình một cái, tràng hạt trên cổ đập vào làm roi bắn ngược lại. Mũi chân đạp xuống, trong chớp mắt ông xông lên trước người trẻ, năm ngón tay khép lại đánh ra Thiết Sa chưởng. Và để chứng minh lời của Dược lão, Mạc Tử Liên xoay vai dùng hông đỡ đòn, cổ tay giật ngược - roi da như rắn uốn mình móc vào tràng hạt, siết lấy cổ Tịnh Vô.
Bàn tay Tịnh Vô kịp thời nắm tràng hạt, sợi dây bị hai lực trực đối tác động vào liền đứt, hàng chục hạt gỗ tròn vo văng tứ tung, va đập lách ca lách cách. Ánh mắt ông bấy giờ nghiêm túc, sải vai căng ra. Mạc Tử Liên lướt mũi chân như rắn trườn, nhảy qua cửa sổ, lưỡi đao bắn lên móc vào lan can tầng trên. Tịnh Vô nhảy lên bậu cửa đánh chưởng xuống. Y cong chân đá về sau, lắc roi cho đao trượt ra, thả cả hai rơi xuống đất.
“Đệ thả ta ra!” Quân Huyền nghe tiếng khớp xương của y, lo lắng.
“Suỵt, phu quân huynh biết phải làm gì.” Y dám cười.
Bởi vì góc phố tấp nập, Mạc Tử Liên chạy chưa đến năm bước là Tịnh Vô đã áp sát, nhanh chóng thu roi, y tuốt Trường Dạ ra tiếp chiêu - mạch máu chạy dọc cánh tay gồ lên trước áp lực. Lưỡi kiếm trượt ngang bàn tay Tịnh Vô, xoay vòng làm ngón út tì vào má kiếm, chém ngược xuống - hai luồng công lực đối kháng thổi căng không khí, khuấy tung cát bụi.
“Á!” Mọi người xung quanh hoảng sợ né tránh.
Tịnh Vô lùi về sau, nhấc chân mày nhìn đối phương xoay kiếm về đúng chiều.
“Đó là...”
“Là Trảm Nguyệt đao.” Thu Nhậm che nắng trên mắt, tiếp lời Lý Thương Lan: “Mạc Tử Liên dùng trường kiếm đánh ra Trảm Nguyệt đao.”
“Đối thủ là ai vậy?”
“Ta chưa từng gặp hòa thượng đó.”
Lý Thương Lan kéo y về bàn: “Biết là sư huynh thích xem đánh nhau nhưng thức ăn sẽ nguội mất.” Hắn gắp một miếng thịt thỏ nướng đến môi y, mỉm cười ngắm y ăn: “Võ công của Mạc cốc chủ trước giờ rối rắm kỳ dị, chẳng nhìn ra là công phu nào. Kỳ thật sư huynh đã hiểu ra từ lâu phải không?”
“Mạc Tử Liên không có công phu nhất định, y phối hợp nhiều loại võ công khác nhau.” Thu Nhậm nói: “Vậy nên một cây roi trong tay Mạc Tử Liên có thể trở thành một dải lụa, một thanh kiếm trong tay Mạc Tử Liên cũng có thể trở thành một thanh đao.”
Lý Thương Lan gật gù: “Rất ấn tượng.”
Nhưng dĩ nhiên vũ khí và công phu có mối liên hệ mật thiết với nhau, dù ấn tượng thì cũng chưa chắc là mạnh.
Quãng nghỉ ở ngoài kia kéo dài liên tục mấy phút, Tịnh Vô rút cái cán cuốc gần đó ra, niệm a di đà: “Mạc thí chủ có cân nhắc thả Quân thí chủ ra chăng?”
“Mạc Tử Liên!” Quân Huyền cáu đến gọi thẳng họ tên y.
Mạc Tử Liên dù thấy ánh mắt đối phương nghiêm nghị nhưng vẫn siết chặt tay. Quân Huyền giận mà bất lực, sức mạnh của y tăng lên rất nhiều sau khi đột phá cảnh giới, vả lại hắn sợ làm y bị phân tâm.
Tịnh Vô lần nữa bắt đầu, Mạc Tử Liên dùng kiếm pháp của ca ca, chiến ý tụ lại giữa mi gian, giác quan và phản xạ nhạy bén như rắn săn mồi, hàn quang đan xen trùng trùng, dây chuông trên y phục leng keng đệm nhạc. Xung quanh từ bao giờ đã có nhiều người giang hồ vây xem.
Mũi chân móc vào, đè cán cuốc xuống, Mạc Tử Liên uốn cong người vung kiếm đâm. Tịnh Vô duỗi tay áo tăng nuốt vào lưỡi kiếm, tóm chặt phần dư ra, gầm nhẹ nhấc cán cuốc đánh vào lưng y.
Mạc Tử Liên kinh ngạc, dù không thấy đau nhưng xương cốt chấn động, nội lực vùng lưng chảy tán loạn lan tỏa xuống hai chân, suýt làm y khuỵu ngã. Quân Huyền lo sợ ôm eo y.
Song phương rơi vào thế giằng co nội công. Tịnh Vô nắm lưỡi kiếm bằng tay không mà chẳng chút sứt mẻ, từ nãy tới giờ chỉ mới di chuyển ba bước chân, ung dung niệm Phật hiệu.
“Kim Chung Tráo!” Có người kích động hét tên chiêu thức.
Mọi người liền ồ lên tán thưởng Tịnh Vô: “Cao tăng này là ai vậy?”, “Vãn bối bái phục!”, “Lợi hại! Lợi hại!“... Song song đó, cũng có lời bàn tán ác ý về Quân - Liên.
“Mỹ nhân áo tím cũng đánh hay tuyệt vời nha!”
Mạc Tử Liên vừa nghe cái giọng này, khóe môi chếch cao, tia sáng tinh ranh lóe lên ánh mắt, lưỡi kiếm trong áo tăng rung lắc phát ra tiếng 'rắc'. Đoạn y lập tức đạp chân lùi lại, tóm dây cương một con ngựa chờ sẵn ở vòng ngoài, chạy biến trong sự ngỡ ngàng của bao người.
“Ủa?” Tịnh Vô vội vàng thọc tay vào áo tăng, móc ra hộp Tỏa Kim Cô còn lại vỡ nát.
Chết cha...
“Ha hả!” Mạc Tử Liên vừa cưỡi ngựa vừa cười ngặt nghẽo gục đầu vào hõm vai ca ca, mồ hôi trên gò má lấp lánh tựa lưu ly: “Tam Nhi, ngươi có thấy được mặt ổng không?”
Thập Tam cưỡi ngựa chạy lên, vỗ đùi cười lớn: “Trời ơi, người chẳng biết mặt lão thộn ra cỡ nào đâu! Chủ nhân của chúng ta lúc nào cũng ngầu nhất!”
Nghe vậy, Mạc Tử Liên lại cười một trận nắc nẻ muốn xóc hông, mãi mới nín được, y dựa cằm vào vai người phía trước: “Ca ca, vừa nãy phu quân huynh có ngầu không?”
Hắn không đáp.
“Ca ca... Ca ca, ca ca... Ca ca ơi...” Y nằn nì: “Huyền ca ca, phu quân huynh gọi nè.”
Quân Huyền vẫn mím chặt môi. Mạc Tử Liên cọ cọ, vòng tay ôm eo hắn: “Ca ca không thể xuống giường là quên phu quân được...”
Quân Huyền lắc lắc vai rũ y ra, buồn bực nói: “Đệ học mấy lời đó từ đâu?”
“Dạ?” Mạc Tử Liên đùa giỡn: “Nhập gia tùy tục thôi ạ. Huynh là người Tư, ta cũng nên biết tí tẹo truyền thống của dân tộc huynh chứ.”
“Vậy đệ có biết gia đạo Tư quốc tôn phu làm trời, lấy tam thê tứ thiếp, có biết tứ đức tam tòng, biết thất xuất* không?”
* Bảy điều cho phép bỏ vợ.
“Hai vế cuối nghe lạ lắm.”
Quân Huyền giải thích sơ sơ, dù biết là không nên nhưng cứ muốn kiếm chuyện: “Ta chẳng có tam tòng lẫn tứ đức, tính cách còn hay ghen tuông, sinh con thì thôi khỏi bàn. Đệ định làm phu quân theo gia đạo Tư quốc thì có phải nên tìm ai khác ta rồi không?”
Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ 'ai khác ta' ra vẻ bực mình, song người phía sau đã chẳng lo lắng mà còn thốt ra một âm thanh cực kỳ vui sướng, ôm chầm lấy hắn cười rộ lên: “Huyền ca ca! Huynh tự nhận là thê tử của ta rồi đấy!”
Quân Huyền ngây đờ, nhận ra mình nói hớ thật thì nóng mặt, lóng ngóng nắm dây cương đánh một cái. Con ngựa bất ngờ chuyển hướng làm hắn lắc lư, đập mạnh vào ngực Mạc Tử Liên, đập bay cả giận hờn, vội hỏi y có đau không.
Y áp bờ môi thơm tho tới triền miên: “Phu quân huynh không còn yếu ớt như hồi trước đâu.”
“Vẫn là thỏ lớn thôi.” Quân Huyền liếm môi.
'Thỏ lớn' hừ hừ cạp gáy hắn: “Ca bỏ lỡ cơ hội xem phu quân huynh ngầu thế nào rồi nhé.”
“Cái đó người ta đều thấy cả rồi, ta không cần. Ta chỉ cần biết cái chẳng ai khác thấy được.”
“Ôi chao, ca ca lại hư hỏng rồi, cần phải kiểm điểm.” Mạc Tử Liên bật cười đá vào bụng ngựa, hướng về phía tây.
Vết thương do con rối gây ra bình phục nhanh đến kỳ diệu.
Dấu ấn Mạn Đà La trên cơ thể Mạc Tử Liên bung nở đầy sức sống. Mấy ngày nay y bâng khuâng giữa hai suy nghĩ: là nhờ đột phá cảnh giới nên nội tâm của y cũng tự tin hơn hay là bởi vì đã chứng kiến ca ca đau đớn nên y quyết phải mạnh mẽ hơn.
Y cảm thấy là cả hai.
Y luôn muốn có sức mạnh và sức mạnh đó là để bảo hộ ca ca.
Y thừa nhận mọi thu xếp của bản thân dành cho ca ca rất dở dở ương ương: một mặt y muốn ngăn cản huynh ấy đừng tìm mình, mặt khác y cũng biết chẳng có gì cản nổi ca ca nên vẽ ra một con đường cho huynh ấy đi đến nơi an toàn.
Y có thể tính toán và sắp đặt mọi thứ - ngoại trừ ca ca. Y chẳng biết nên làm gì với ca ca. Mỗi khi ở trước huynh ấy, trí óc của y đều hụt mất chỗ này chỗ nọ, quên tới quên lùi, chìm đắm trong đường mật.
Mạc Tử Liên vuốt ve đường cong eo hông của người quỳ trên đùi, cái gáy mướt mồ hôi dụ dỗ y cắn lên, tấm lưng mượt mà run rẩy cùng với tiếng rên rỉ đứt quãng. Y kéo hai cánh tay hắn về sau: “Làm phu quân huynh vui đi, Huyền ca ca...”
Y biết, từ ngày ấy, có một cái gì đó cứng cỏi trong ca ca đã vỡ tan. Ca ca vô cùng, vô cùng thương y, luôn cố làm y vui vẻ, dù là dưới giường hay trên giường, ca ca đều ra sức nuông chiều y, y muốn gì cũng được, quá đáng thế nào cũng được.
Tất nhiên ca ca vẫn sẽ phát bực, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc rồi lại chiều y. Khi y quá đáng, ca ca sẽ khép bờ mi ướt át, dùng giọng nỉ non như hiện tại nói: “Phu quân thương ta... Phu quân thương ta với...”
“Được, vi phu thương huynh.” Thấy bắp đùi ca ca run lên, y rốt cuộc cử động, vẫn giữ chặt hai tay hắn sau lưng.
Mọi sự cứng rắn của ca ca đã bị y làm vỡ rồi, bên trong huynh ấy vừa yếu ớt vừa mềm nhũn, phô bày hoàn toàn ra trước y. Y nhớ về ca ca hồi nhỏ: nội tâm cũng yếu ớt thế này, cần y đắp chăn cho huynh ấy, nói huynh ấy thực sự rất tốt.
Thế nên y nói: “Ca ca tuyệt lắm. Ở trong huynh cực kỳ tuyệt... Ta thật muốn chết ở trong huynh...”
Quân Huyền ngửa về sau thở gấp, cánh tay đột ngột vùng ra, chống xuống hai bên hông, đầu gối cong lên, nuốt vào sâu hơn, sau đó nhũn eo dựa vào ngực y, nửa hung dữ nửa mềm mại cắn tay y: “Không được... nói - ha, chết...”
“Vâng ạ.” Mạc Tử Liên sướng tê người chen ngón tay vào môi ca ca, bắt lấy chiếc lưỡi mềm mại, tay còn lại chậm rãi vuốt ve vùng dưới cánh tay hắn: “Ca ca có muốn biết ta đã để lại mùi hương trên người huynh thế nào không?”
Móng tay y bấm vào da hắn, cào ra một vết đỏ, rồi bờ môi rơi xuống mút vết đó, dùng răng cắn từng tí. Tiếng kêu của Quân Huyền bị ngón tay y khuấy tan, chỗ da mẫn cảm bị cắn từng tí đau khác nào bị kim đâm, khi nhìn lại, nơi ấy đã ứ máu.
“Trêu huynh thôi.” Mạc Tử Liên rút ngón tay ướt đẫm ra miết hình xăm trên vai hắn: “Mùi hương của ta ở đây này. Dấu ấn của ta có mùi hương của ta, cũng như huynh là của ta.”
“Vậy nên...” Khẩu âm của y chợt thay đổi, cắn chặt răng rít ra một tiếng bén nhọn, “tại sao huynh dám phó mặc cho người khác quyền kiểm soát bản thân? Tại sao?”
Y lại nổi giận.
“Không... không có mà...” Giữa cơn sóng dữ, Quân Huyền cắn ngón tay, yết hầu chới với, thở hổn hển: “Ta chỉ muốn gặp đệ, ư... Thế mà đệ... còn đi với, ha... kẻ khác. Ta, ta sẽ không làm... việc đệ, ưm, không thích...”
“Ôi ca ca,“ Mạc Tử Liên nắm lấy bàn tay hắn, thay bằng ngón tay mình, “cắn ta đây này. Huynh thực sự không quan tâm tới thanh danh của bản thân gì hết.”
“Không cần.” Quân Huyền quả quyết, liếm ngón tay y: “Chỉ cần đệ thôi...”
“Ca ca...” Mạc Tử Liên nắm cằm hắn hôn thật sâu rồi lật người lại: “Phu quân huynh muốn huynh nâng cao mông.”
Ca ca thoáng run lên, đầu gối cọ nhăn ga giường cong lại, từ từ chống dậy, từ xương cụt trượt xuống gáy hiện lên một đường cong mê hoặc. Cổ họng bật ra tiếng nấc, ca ca chẳng chờ y phản ứng, ngước đôi mắt tăm tối mà đẫm xuân tình nói: “Phu quân thương ta đi...”
“Hư quá.” Mạc Tử Liên thấy trái tim như rung động mạnh tới chừng ngừng đập, cẳng chân căng ra, dùng sức vùi toàn bộ vào bên trong, bóp eo hắn mà di chuyển: “Sao ca ca, có thể, hư đến mức này?”
Vì ta rất muốn trói đệ lại, muốn giấu đệ đi, hận chẳng thể gắn bó với đệ từng giây từng phút... Tư thế này làm đôi vai Quân Huyền nhanh mệt tới nỗi run lẩy bẩy, lưng căng như dây đàn, mười ngón tay chới với giữa chăn gối. Mạc Tử Liên lắng nghe âm thanh nghẹn ngào dần hóa thành nức nở, nhẹ nhàng dỗ dành, đan ngón tay vào kẽ tay người dưới, siết chặt chẽ...
“Meo, meo.”
Mạc Tử Liên gãi gãi lòng bàn tay cái người mơ màng gối đầu trên chân, bắt chước tiếng mèo. Quân Huyền sợ nhột nắm tay lại, cuộn mình rúc vào lòng y rầm rì: “Meo...”
Y bật cười cúi xuống hôn cái 'chụt', không trêu ca ca nữa mà xoa lưng cho hắn, vuốt xuống cuối lưng, nhớ lại lúc bị trêu là có đuôi thỏ, bỗng muốn tìm đuôi mèo cho ca ca.
“Liên.”
“Ơi?” Mạc Tử Liên hồi thần, ngượng nghịu rút tay về: “Ta nghĩ huynh ngủ rồi.”
“Ta...” Giọng ca ca hơi khàn, mang theo nét lười biếng, “ta không thích đệ gọi người khác thân mật.”
“A? Ta đâu có gọi ai thân mật.”
“Tam Nhi ấy.”
Y vỡ lẽ, có chút dở cười dở khóc: “Đó không phải... Tại vì bên trên đã có Mạc Tam, vả lại Thập Tam kém tuổi nên mới gọi là Tam Nhi, ai cũng gọi thế hết chứ không phải tên thân mật.”
“Ta không thích.”
“Vâng, vâng.” Mạc Tử Liên cười toe, lông mi Quân Huyền run run có vẻ mềm yếu lạ lùng, “Đệ là của ta, chỉ là của ta. Nói là chủ nhân của ai cũng không được.”
“Vâng ạ.” Than ôi, Thập Tam đã đắc tội gì với huynh vậy?
Lúc này Quân Huyền mới thỏa mãn nhắm mắt lại thiếp đi, rất nhanh ngủ say.
Mạc Tử Liên ôm ca ca xuống nệm, rời giường khoác thêm áo, đi ra ban công nhảy xuống. Thập Nhị với Thập Tam liền hành lễ, y khoát tay rồi chọt trán Thập Nhị: “Ta còn tưởng ngươi thất bại nên không dám về đấy.”
Thập Nhị dâng lên một bức thư: “Thuộc hạ biết tội.”
Mạc Tử Liên cũng không đọc ngay, cười tủm tỉm hỏi: “Có nhìn thấy người nọ không? Đẹp như tiên chứ?”
Thập Nhị xấu hổ ấp úng: “Đẹp... mà, ờm, cốc chủ vẫn là nhất.”
“Bớt theo Thập Tam nịnh nọt. Dĩ nhiên là người nọ đẹp hơn ta, ta nhìn mà còn muốn cởi áo y ra mà.” Đuổi Thập Nhị đi, Mạc Tử Liên quay qua Thập Tam nãy giờ đang soi dấu vết trên cổ mình, đạp gã một cái rồi hỏi về đuôi mèo.
“Ái chà chà...” Tam Nhi nở nụ cười đê tiện.