Họa Mục

Chương 137: Chương 137: Chương 129




“Bao lâu nay Tống thúc đã ở gần ta thế ư?” Trầm Trác Sơn thật không thể tin nổi: “Chẳng có nhẽ...”

Tống Sơ Huyền vô tư lự chữa lời cho hắn: “Ta ở gần sư tổ con chứ không có ở gần con.”

Một luồng gió nhẹ vờn lưỡi lửa nhập nhòe giữa bọn họ, Trầm Trác Sơn đã qua cái tuổi bốc đồng từ lâu, dù nội tâm có dậy sóng cỡ nào thì trên mặt vẫn bình tĩnh đến như thờ ơ. Nhưng đáy mắt đen kịt và cái liếc chậm rãi từ gương mặt sư tổ, rồi dừng trên Tống Sơ Huyền tố cáo trần trụi cõi lòng bấp bênh, hắn hỏi: “Cha ta có biết chú còn sống không?”

Không hề vòng vo với câu hỏi 'vì sao', hắn đi thẳng vào trọng tâm.

Đúng thật là cha con, Tống Sơ Huyền cũng thẳng thắn nhìn hắn, ánh mắt ráo hoảnh, giọng ráo hoảnh: “Trầm Thượng Nhai, hắn thấu triệt.”

Không phải là 'biết' hay 'hiểu' mà là: thấu triệt. Trầm Thượng Nhai, hắn thấu triệt.

Tống Sơ Huyền bắt chẹt tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Trầm Trác Sơn, nét mặt lập tức nghiêm khắc: “Con cho rằng cha con là ai? Hắn vốn dĩ không được dạy dỗ để trở thành một kẻ thấp kém, hắn có đầu óc, có năng lực, có uy tín. Danh tiếng trên giang hồ hoàn toàn do hắn tự tay gầy dựng, không thêm không bớt. Hắn sống không uổng đời này, là một đại trượng phu.”

Trầm mặc, y lại nói: “Hắn là người giữ chữ tín, đã tẫn hết tình nghĩa, thật sự là đại trượng phu.” Rồi cười giễu, “Là ta có lỗi với hắn.”

Đó là một bí mật hoang đường giữa bọn họ, đêm xuân năm nào Tống Sơ Huyền uống đẫy rượu ngự* tại sân điện của Tiên đế, tay áo lạnh buốt giá sương, nhắm mắt cưỡi ngựa đạp thanh, vô định không biết nơi đâu là nhà, mặc nguyên quan phục đuổi gió bắt trăng, chẳng rõ vì sao lại đến chỗ Trầm Thượng Nhai.

* Rượu dành riêng để tiến vua.

Hắn đang ngồi xổm trên chiếu hãm rượu, làm như không thấy máu tươi vấy trên bao kiếm và vạt áo của y, nhoẻn cười hỏi: “Khéo quá, huynh muốn uống một chén không?”

Y thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại lạnh buốt trên lưng, gật đầu. Hắn liền bảo y thế chỗ mình ngồi canh bếp, đứng dậy đi lấy đồ nhắm bày ra chiếu. Một đĩa đậu phộng rang, hai cái chén, một vò rượu, hai người bạn và trăng sao, và đất trời mênh mang. Cả hai ngồi xếp bằng đối diện nhau, tự rót rượu, rót rượu cho nhau rồi uống hết chén này đến chén khác, say sưa nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, vỗ đùi bôm bốp cười sang sảng.

“Đêm xuân tươi đẹp, cớ sao Nhai huynh lẻ loi hãm rượu ở đây? Ta nghe đồn Cố cô nương và Nhan cô nương sắp đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán vì huynh rồi đấy.” Đêm nay Tống Sơ Huyền uống rất nhiều rượu, lời nói cũng ra hương phong hoa tuyết nguyệt theo gió thổi vào cảnh xuân.

Lúc đó Trầm Thượng Nhai vẫn là thanh niên độc thân vui tính, còn Tống Sơ Huyền đã lấy Phó Thục Trân được nửa năm. Hôn nhân chính trị, không hơn không kém. Nghe vậy, hắn chỉ cười không đáp, dù biết rõ trong lòng y rất muộn phiền nhưng mỗi người đều phải học cách tôn trọng vấn đề riêng tư của người khác. Huống hồ hắn hiểu sự cao ngạo của Sơ Huyền. Bọn họ chỉ là bằng hữu, vấn đề của y là giữa vợ chồng.

Rượu xuân ấm áp vào cổ họng nóng rẫy, có lẽ là hơi men xộc lên óc, Tống Sơ Huyền bắt đầu buông lỏng giáo điều cương thường sâu trong cốt tủy, đổ rượu ướt cả tay áo, mặt mày đỏ hồng khép hai ngón trỏ và giữa: “Ta nói thật, nếu Nhai huynh là nữ, dù là nữ nhi giang hồ, Sơ Huyền cũng sẽ tam môi lục lễ, kiệu tám người nâng rước huynh vào từ đường Tống gia.”

Nét mặt Trầm Thượng Nhai cứng lại, ý cười trong mắt vơi quá nửa, “Đáng tiếc, ta là nam.”

Y hồn nhiên gật đầu: “Đáng tiếc, Nhai huynh hiểu ta như vậy, nếu có thể kết thành phu phụ thì quá tốt. Ta chỉ muốn vợ chồng đồng lòng, tin tưởng lẫn nhau, không cần ái ân.”

Hắn cười nhạt: “Nhưng nếu là nữ, ta sẽ không gả cho huynh.”

“Tại sao? Ta có điểm nào chưa đủ tốt?”

“Huynh rất tốt.” Hắn khoan thai nhìn y, mép môi cười tựa trào phúng: “Nhưng huynh bạc tình. Sơ Huyền, ta sẽ không gả cho kẻ bạc tình.”

Tình cảnh thực là buồn cười, hai gã đàn ông đang uống rượu hàn huyên tự nhiên bàn về việc cưới gả cho nhau, rồi im lặng trừng nhau giữa đêm khuya.

Thật ra chỉ có mỗi Tống Sơ Huyền lúng túng trừng mắt, Trầm Thượng Nhai vẫn thong dong uống rượu, giơ tay nhấc chân toát lên vẻ tự tại, ánh trăng phủ trên mình hắn một quầng sáng hòa hợp với đất trời. Tự nhiên y nổi cáu: từ trước tới nay hắn chưa bao giờ chê ta một câu, hiện tại bảo ta bạc tình là ý gì?

Dưới xúc tác của men rượu và cơn giận, Tống Sơ Huyền chợt nhào đến túm lấy cổ áo hắn ta, làm ra một việc phá vỡ cương thường - hôn hắn. Thấy hắn sửng sốt tóm lấy vai mình, y càng dùng sức, thực ra chẳng phải hôn, chỉ đơn giản là răng môi hung hăng ép vào nhau, khá là đau.

“Sơ Huyền!” Hắn đẩy y ra, giận đến đỏ mặt tía tai: “Huynh làm cái quái -...”

“Ta nghĩ lại!” Y nâng giọng ngắt: “Không cần Nhai huynh là nữ, như hiện tại ta cũng dám cưới! Huynh nói ta bạc tình thì có dám cảm thụ sự nhiệt tình của ta không?”

Trầm Thượng Nhai từ từ bình tĩnh lại, giống y hệt Trác Sơn, nét mặt nhìn như thờ ơ: “Ta vừa cho huynh thời gian suy nghĩ đấy. Sơ Huyền, cho đến trước khi ta hỏi ra câu này: huynh có từng nghĩ tới cảm giác của ta khi bị huynh làm vậy?”

Tống Sơ Huyền sững sờ. Hắn chăm chú quan sát từng sự thay đổi của nét mặt y, thở dài: “Là vậy đấy.”

“Huynh say rồi.” Trầm Thượng Nhai vươn tay kéo y dậy: “Chút chuyện hồ đồ của ma men, ta không để bụng. Huynh nghỉ ngơi đi, sớm mai lại vội vào cung.”

Dù cho đêm đó say mèm, Tống Sơ Huyền vẫn nhớ rõ từng lời từng chữ của hắn.

“Tại sao ta nói huynh bạc tình? Thực tế, tính cách của huynh không hề lãnh đạm, Tống công tử ấm áp như xuân ai ai mà không biết nhưng ấy chỉ là lớp ngụy trang. Sơ Huyền, lòng huynh rất lạnh. Huynh đối xử tốt với mọi người, nhiệt tình với mọi người, có thật vì mến bọn họ, thương xót bọn họ, thấu cảm với bọn họ không? Hay sở dĩ huynh nhiệt tình, huynh ấm áp chỉ để hoàn thành cái bổn phận 'tốt đẹp' đấy? Sơ Huyền, với huynh, 'đối xử tốt với mọi người' là một bổn phận, không phải chân tình, nếu thực lòng mến yêu, huynh sẽ quan tâm đến cảm giác của người khác.”

Trầm Thượng Nhai, hắn thấu triệt y.

“Sơ Huyền, huynh tự nhận mình đối xử tốt với phu nhân song có từng ở trong chăn ấm, ôm nàng vào lòng, thủ thỉ hỏi hôm nay nàng cảm thấy như thế nào? Có từng chủ động tìm hiểu ước muốn của nàng hay chỉ khi nàng mở miệng yêu cầu thì huynh mới đáp ứng?

“Sơ Huyền, huynh dám thừa nhận tận trách làm cha sao? Hay huynh chỉ không muốn áy náy với hai đứa trẻ? Huynh có từng nghĩ tới việc ôn tồn nói chuyện, hòa giải với phu nhân, để hai đứa nhỏ được uống bầu sữa mẹ mà lớn lên, hay huynh vì thấy phiền phức mà nhẫn tâm khiến mẫu tử chia lìa?

“Sơ Huyền, huynh chỉ không muốn cảm thấy áy náy với một ai, huynh chỉ chu toàn phận sự 'đối tốt với mọi người'. Ta biết tình cảm của huynh mãnh liệt, nhưng đó là sự mãnh liệt của thiêu thân lao vào ngọn lửa, bị thiêu đốt rồi chẳng còn lại gì cả, tình cảm của huynh là như vậy: cháy bùng lên giây lát rồi hóa tro tàn.”

Tống Sơ Huyền giận đến tức cười, cổ họng trào lên bao nhiêu lời phản bác: Ngươi cho rằng mình là ai? Ngươi ở bên ta được bao lâu? Ngươi đã nhìn ta lớn lên hay dạy dỗ ta mà dám phán xét ta? Ngươi chưa từng thấy ta nhiệt tình thì dựa vào đâu để nói ta bạc tình? Sao y có thể không phẫn nộ? Hắn dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà phán xét y?

Trầm Thượng Nhai khoan thai nhìn y, cái nhìn như thấu suốt mọi cảm xúc của y: “Sơ Huyền, lòng huynh rất lạnh.” Cuối cùng, hắn kết luận bằng sáu chữ như xưa, còn nói: “Sơ Huyền, dù biết huynh bạc tình, bạc nghĩa song ta vẫn muốn làm bạn với huynh.”

Tống Sơ Huyền rất muốn hỏi lại hắn một câu: 'Nhai huynh có dám cảm thụ sự nhiệt tình của ta?' nhưng lời ra khỏi miệng lại ngập tràn trào phúng và ác ý: “Đã biết ta bạc tình mà còn muốn đặt tình cảm vào, huynh không cảm thấy thật ngu xuẩn sao?”

Trầm Thượng Nhai cười rộ, dung nhan anh tuấn phủ ánh trăng dìu dịu, xán lạn, đáp: “Bởi vì ta đã gặp và kết bạn với Tống Sơ Huyền ở thời gian đẹp nhất nên dù mai sau Tống Sơ Huyền có thay đổi như thế nào, ta vẫn muốn làm bạn với y.”

Dù vậy, Tống Sơ Huyền thực sự không cam tâm, không khâm phục khi hắn cứ dùng lời lẽ chủ quan để đánh giá toàn bộ con người của mình. Vậy nên y sẵn sàng được ăn cả ngã về không, dám đánh cược mạng để cứu hắn khỏi cơn nguy khốn. Y chấp nhận mất hết võ công, chấp nhận thành phế nhân, dùng cách thức cực đoan để biết thái độ của Trầm Thượng Nhai thay đổi thế nào. Xác thực là có thay đổi nhưng không theo chiều hướng y nghĩ: không phải cảm động hay lo lắng, hắn chỉ... buồn rầu.

Giống như trong ký ức của Tiểu Trác Sơn, Trầm Thượng Nhai thường gửi cậu bé bên cạnh Tống Sơ Huyền rồi cùng vợ tìm thầy, mò thuốc chữa trị cho bằng hữu. Nhưng chưa kịp tìm ra thì chuyện bi thảm đã xảy đến: vợ qua đời, con trai độc nhất của hắn trúng độc.

Giây phút đó Tống Sơ Huyền hốt hoảng nhận ra mình sai rồi, sai lầm nặng nề vì đã làm liên lụy đến hắn.

Có một vấn đề mà tất cả mọi người đều hiểu nhầm, đó là 'lời trăng trối' đằng sau bức thư pháp không phải được đề bút trước khi Tống Sơ Huyền 'chết' mà là mãi hai năm sau đó y mới viết lên để thú tội với Trầm Thượng Nhai. Hắn tức tốc đi đến chốn cũ, nơi hai người cắt máu ăn thề kết bạn, tìm thấy cuốn bí kíp giúp y khôi phục võ công, liền hiểu, hiểu tất cả. Nhất là hiểu rằng: ngay từ việc hi sinh võ công để cứu hắn cũng nằm trong tính toán của y ngay từ đầu.

Trầm Thượng Nhai bật cười, cười đến là sảng khoái, suốt hai năm qua Tống Sơ Huyền tin chắc hắn chưa bao giờ cười như vậy. Hắn vừa cười ngất ngưởng vừa nói: “Sơ Huyền, huynh ở trong cung minh tranh ám đấu tới nghiện rồi chăng, đến ta cũng phải tỉ mỉ lên kế hoạch, cẩn thận sắp đặt từ đầu chí cuối! Ta xem huynh là bạn, huynh gọi ta là tri âm! Vậy thì tại sao huynh cứ phải tính kế ta? Sơ Huyền! Tại sao huynh cứ phải tính kế ta!”

Tại sao huynh cứ phải tính kế ta? Hắn chất vấn tám chữ này như điên, như dại, Tống Sơ Huyền cứ ngỡ là hắn lần nữa tẩu hỏa nhập ma rồi... Nhưng không - Trầm Thượng Nhai không điên cũng chẳng nhập ma, hắn trút ra toàn bộ cảm xúc xong thì chậm chạp bình tĩnh lại, vẻ mặt thờ ơ như tất cả mọi thứ bị xáo trộn xung quanh đều không liên quan đến mình, chắp tay sau lưng bảo: “Được, ta thành toàn cho huynh.”

Sơ Huyền, hắn nói những hai lần, ta thành toàn cho huynh.

Có một chuyện Trác Sơn không biết về cha mình, sở dĩ cơ thể Trầm Thượng Nhai suy yếu rất nhanh là vì đã lấy thân dẫn độc cho hắn. Đây là nguyên nhân chính Trầm Thượng Nhai không thể tự tay nuôi con mà phải gửi gắm cho Xích trưởng lão, còn nguyên nhân phụ là Tống Sơ Huyền.

Trầm Thượng Nhai ra chủ ý giấu y vào Đao Khách trang, tung tin đồn tự bêu riếu bản thân, tạo thân phận giả cho bằng hữu. Để cho an tâm, tất cả mọi việc hắn đều tự tay làm. Trong Đao Khách trang chỉ có hắn và Xích trưởng lão biết thân phận thật sự của Chung Ly Toái.

Nỗi buồn đau sâu sắc chậm rãi biến một người đàn ông từng khí thế ngút trời trở thành một kẻ u buồn và muộn phiền. Sức khỏe của Trầm Thượng Nhai ngày càng kém đi, ngoài nguyên nhân từ vết thương, đó là do tâm sự mất vợ, xa cách con và bị bằng hữu lừa dối cùng dồn ép trên người hắn.

Một buổi chiều hắn dựa trên ghế trúc phơi nắng, chân đắp chăn mỏng, khuôn mặt đã hom hem đi hẳn, gò má vàng võ và xương vai nhô lên rõ ràng. Nghe tiếng bước chân của y, hắn vẫn nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Sơ Huyền... mọi lời ta đã nói về huynh có câu nào là sai? Lòng huynh rất lạnh, tình cảm của huynh giống như thiêu thân lao vào lửa, cháy bùng, rồi chẳng còn lại gì. Đấy là lý do huynh có thể vô tâm đến vậy với hai đứa trẻ huynh từng dốc hết tâm sức, tính mạng để che chở. Đó là vì tình phụ tử của huynh đã tàn lụi, huynh đã xem như chính mình hoàn thành bổn phận làm cha rồi.

“Ta biết huynh bị người trong gia tộc thúc ép, ép huynh điên cuồng truy đuổi công danh, thăng quan tiến chức, chưa đến ba mươi mà đã nắm trong tay kim bài của thánh thượng. Tay huynh dính đầy máu, của người có tội lẫn vô tội, huynh chưa từng che giấu ta, ta cũng không vì thế mà bài xích huynh. Ta muốn làm bạn với huynh dù biết chúng ta 'đạo bất đồng'. Ta đã làm hết sức có thể, chỉ không ngờ thiếu niên Sơ Huyền ta từng quen lại trở nên giống quân vương trong giai thoại thế này...”

Lạnh lùng, nhẫn tâm, đa nghi, toan tính, bày mưu đặt kế tất cả, không phân biệt ai, chân tình là gì đã quên từ lâu.

“Sơ Huyền, có một năm huynh giữa đêm vội vàng đi đến chỗ ta uống rượu, có nhớ mình từng nói với ta là: huynh chỉ muốn vợ chồng đồng lòng, tin tưởng lẫn nhau, không cần ân ái. Kỳ thật ta nghe xong liền muốn nói lại với huynh: không có ân ái, sao gọi là vợ chồng? Hai người đầu ấp tay gối, yêu thương ân ái mới gọi là vợ chồng, huynh nói mình không cần ân ái tức là muốn cầu điều gì?”

Hắn tự hỏi, tự trả lời, từng chữ khắc vào lòng Tống Sơ Huyền: “Sơ Huyền, huynh muốn một người bạn... Vậy nên ta làm bạn với huynh.”

Từ giây phút đó, Tống Sơ Huyền cam tâm thừa nhận đời này chỉ có hắn mới hiểu y đến như vậy.

Chỉ có Thượng Nhai mới hiểu Sơ Huyền như vậy. . Tìm truyện hay tại || TRЦ мtrцуen. M E ||

Ít lâu sau khi nói những lời đó, Trầm Thượng Nhai xuôi tay. Vết thương do dẫn độc của hắn quá nặng, để không làm lộ ra chuyện này với Trầm Trác Sơn, đích thân 'Chung Ly Toái' đã khâm liệm hắn.

Trầm Thượng Nhai sống không uổng một đời, giữ chữ tín như mạng, nói được làm được, đã tẫn tình tẫn nghĩa, là đại trượng phu.

Mọi lời hắn nói về Tống Sơ Huyền đều chính xác. Y bạc nghĩa, bạc tình, không tin vào ái ân, không tin vào tình thân. Cha mẹ gia tộc cưỡng bức chị gái và y làm rạng danh dòng họ. Y còn nhớ khi Tống Huy Tự nhận thánh chỉ vào cung đã khóc muốn cạn nước mắt trong sự mừng vui của cha mẹ. Chị gái y sợ hãi, cũng không quan tâm tới gia đình, không màng y bị bỏ lại thì sẽ thế nào, chị vứt bỏ nhung lụa gấm vóc bỏ trốn cùng gã tình lang cụt tay, để tất cả gánh nặng đổ xuống vai y.

Thế nên sau khi đã bán mạng làm vinh hiển gia tộc, Tống Sơ Huyền tự thấy mình đã hoàn thành bổn phận, sống chết vinh nhục của Tống gia sau đó y không quan tâm. Đối với vợ con, y cũng như vậy.

Tiên hoàng đế rất vừa ý tính cách của y nên ngài trọng dụng y, nâng đỡ y, đưa y vào thế lực riêng của ngài. Từ đó Tống Sơ Huyền được nắm giữ kim bài của hoàng đế, là tử sĩ trung tâm, cúc cung tận tụy, bán mạng vì ngài.

“Ta chỉ có thể nói với con đến đây, không thể nhiều hơn một chữ, bằng không sẽ phải giết con mất.” Tống Sơ Huyền cười cười.

Trầm Trác Sơn thực sự không quen với khuôn mặt Chung Ly Toái tự nhiên ngập tràn biểu cảm, hơi nhíu mày quay sang Xích trưởng lão, xác minh tất cả những gì vừa nghe: “Sư tổ, có thật là cha con chủ ý giấu chú ấy vào trang không?”

Xích trưởng lão nghiêm nghị gật đầu: “Đúng vậy.”

“Cha con có hoàn toàn nắm rõ tất cả mọi việc đã xảy ra trước khi người qua đời chứ?”

“Ý con là những việc gì?”

“Tất cả.” Trầm Trác Sơn trầm giọng: “Về mẹ con, về con, về sư tổ và về Tống thúc, tất cả.”

Tống Sơ Huyền nhìn đường nét góc cạnh đặm nhạt trên sườn mặt hắn, phảng phất như thấy Trầm Thượng Nhai, chợt dạ dày quặn đau. Y biết là mình căng thẳng: cớ sao ta lại căng thẳng?

Hai người kia đều không nhận ra sự khác lạ của y, Xích trưởng lão cũng gật đầu trả lời Trầm Trác Sơn. Hắn liền rũ hai vai xuống như vừa trút bỏ một tảng đá nặng, nét mặt giãn ra, quay lại với Tống Sơ Huyền.

Trầm Trác Sơn điềm tĩnh đưa thanh đao của cha ra trước mặt, đôi bàn tay trịnh trọng nâng, nói: “Tống thúc, sư tổ, cả hai người đều biết cha con trước khi chết không cho phép an táng đao của mình theo người. Trước giờ con vẫn luôn không hiểu là vì sao, ngu dại cho rằng cha vì làm chuyện có lỗi với Tống thúc nên cảm thấy mình không xứng mang đao theo. Con được nghe kể thanh đao này vốn là sư tổ dành cho cha, tên gốc là Phù Khuyết, về sau cha con từng làm gãy đao, Tống thúc mang đến một khối vẫn thạch tốt tặng cho cha. Cha vui vẻ dùng khối vẫn thạch đó đúc lại lưỡi đao, từ đó đổi tên đao thành Sơ Huyền. Cha dùng đao Sơ Huyền tung hoành giang hồ mười năm rồi lại sửa tên về Phù Khuyết, rốt cuộc là tại sao?”

Năm ấy Tống Sơ Huyền cũng từng muốn hỏi hắn câu đó: Tại sao huynh dùng đao Sơ Huyền hơn mười năm, đến lúc này lại phải đổi tên về Phù Khuyết?

Tại sao, Nhai huynh?

Trầm Trác Sơn đột ngột nhìn thẳng vào mắt y, con ngươi sáng như sao, trắng đen rõ ràng, như xuyên qua bụi trần trong mắt, thấu triệt thế thái hỗn loạn Tống Sơ Huyền đã trải qua: “Nay, con đã hiểu ý muốn của cha.”

Xích trưởng lão trố mắt nhìn hắn, bối rối ra mặt: ông nuôi dạy Trầm Thượng Nhai từ nhỏ đến lớn mà không hiểu đồ đệ bằng cháu trai luôn xa cách cha nó ư?

Trong đầu Tống Sơ Huyền hiện tại chỉ có một suy nghĩ: giống quá, ánh mắt của cha con huynh giống nhau quá. Sáng trong, thấu triệt. Cái bóng nhạt nhòa của Trầm Thượng Nhai trong ký ức mơ hồ lồng ghép vào Trầm Trác Sơn trước mắt, đến cử động môi cũng trùng khớp.

Sơ Huyền, vẫn thạch đúc trong đao khó lòng lấy ra nên ta trả lại đao cho huynh, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, tình nghĩa chấm dứt.

Trước mắt Tống Sơ Huyền như nhòe đi, quầng lửa nhập nhòa lay động uốn cong thanh đao đầy vết sẹo như ảo ảnh, bên tai vang lên tiếng nói từ chốn cũ đầy bụi trần.

Sơ Huyền, ta xem huynh là bạn, huynh gọi ta là tri âm, tại sao huynh cứ phải tính kế ta?

Sơ Huyền, ta thành toàn cho huynh, ta làm bạn với huynh đến hơi thở cuối cùng.

Nhai huynh quả thật là đại trượng phu, giữ chữ tín như mạng, lúc còn sống thì nói dù ta có như thế nào cũng vẫn làm bạn, nay chết rồi thì huynh mới một đao chặt đứt tình nghĩa. Trầm Thượng Nhai, ngươi thật thâm.

Đòn này đủ đau đấy.

Xích trưởng lão thấy rõ cảm xúc cuộn trào trong mắt Tống Sơ Huyền, dữ dội như vỡ đê, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại thành hai cái giếng cổ đen tối. Y mỉm cười cầm lấy thanh đao, thong dong chắp tay nói 'cáo từ' rồi không để lại dư ảnh liền biến mất.

Phảng phất như chưa từng có người thứ ba, hai ông cháu im re nhìn nhau một lúc rồi Trầm Trác Sơn bật cười, Xích trưởng lão có chút xấu hổ ho một tiếng: “Ta nghe đâu con cũng kết bạn với ai đó...”

“Lương Bích huynh là người tốt.” Hắn cười cười: “Con và y có tuổi cả rồi, đuôi cáo to đều đã lòi ra từ lâu. Sư tổ đừng lo.”

“Trác Sơn, làm sao con biết cha con muốn trả đao cho y?”

“Rõ quá mà ạ?” Trầm Trác Sơn nhướng mi: “Cha không muốn con sinh hận thù với Tống thúc. Ông ấy sẵn lòng để con hiểu lầm rằng mình hèn nhát, mình yếu đuối, ông ấy che giấu vết thương dẫn độc với con. Từ hồi con còn nhỏ, ông đã cho con gần gũi với Tống thúc để con nghĩ là Tống thúc tốt. Sư tổ, con tin là người hiểu cha con.”

Trầm Thượng Nhai là người thấu triệt và ngay thẳng, dẫu biết Tống Sơ Huyền lừa gạt mình, tính kế mình nhưng tuyệt nhiên sẽ không mù quáng hận thù vì hắn biết rõ kẻ hại vợ con mình không phải Tống Sơ Huyền.

Hắn che giấu vết thương với con trai, mặc kệ con trai hiểu lầm bản thân, tất cả là để ngăn chặn Trầm Trác Sơn lún vào hận thù, tương lai sẽ không bị kẻ khác tóm mũi dắt đi. Chuyện trả đao này cũng là cho Trầm Trác Sơn được thỏa lòng, cho con trai hắn câu trả lời về sự đau đớn của hắn với cái chết của mẹ nó. Chứ nếu Trầm Trác Sơn thấy cha còn đối xử tốt với kẻ làm liên lụy gia đình mình thì trong lòng ắt sẽ có khúc mắc, dễ sinh sự.

Trầm Trác Sơn hỏi thêm vài câu về tình hình rồi sảng khoái vái chào, trở về tìm Tống Ỷ La.

Xích trưởng lão lặng im nhìn lưỡi lửa yếu ớt, nghĩ: đời này dạy ra được một đồ đệ như Trầm Thượng Nhai, lão phu không oán không hối.

Đêm nay trăng mờ, sao thưa.

Tống Sơ Huyền vận khinh công chạy băng băng, gió lạnh tạt vào mặt, bên tai cũng toàn là tiếng gió rin rít, cành cây bị chạm chưa kịp dao động thì người đã bỏ xa ba thước. Cây đao ôm trước ngực như tỏa ra hơi lạnh thấu xương.

“Trầm Thượng Nhai, huynh đúng là một miệng vực sâu thẳm, không ngừng hút người ta ngã vào. Ta đời này không tin tình thân, không tin tình yêu, không cầu được người, chỉ muốn có bạn, là ai đó khi ta mệt mỏi rã rời vì tranh đấu và máu tanh sẽ hãm một vò rượu, hỏi ta: có muốn uống một chén không?” Y tự thầm thì.

Tống Sơ Huyền chạy một mạch đến nơi hắn từng ở trước khi làm Võ Lâm Minh chủ, bắp chân đau nhức phát run. Một gian nhà tranh nhỏ tí, xập xệ hay gọi là cái lều rách cũng được, vậy mà mỗi khi y cần một người bạn, hắn đã luôn ở đó. Trải chiếu, hãm rượu.

Y dễ dàng tìm được tấm chiếu cũ nát, cẩn thận dùng nó cuốn đao vào, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Huynh nói đúng, ta đã bị tranh đấu trong triều đình lột da róc thịt, biến đổi hoàn toàn. Ta đa nghi, ta toan tính nên ta sợ hãi. Ta phát sợ vì huynh quá hiểu ta: làm sao huynh có thể hiểu ta đến như vậy? Ta sợ hãi nên ta cố tìm cách xóa bỏ nỗi sợ, do đó ta tính kế huynh.”

Gió thổi đìu hiu, đêm se se lạnh, chiếu cũ bám bụi xam xám đầu ngón tay Tống Sơ Huyền, lưỡi đao đen nhánh lóe lên tia sáng dìu dịu.

“Thực xin lỗi.” Y gục đầu, nói ra ba chữ đã giữ trong lòng suốt hai mươi năm.

“Ôi chao.” Bất ngờ có tiếng cười thánh thót như vành khuyên vang lên, “Phu quân, thiếp tìm chàng suốt hai mươi năm qua, thế mà chàng lại ở đây nhớ thương người khác sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.