Họa Mục

Chương 140: Chương 140: Chương 132




Sư huynh gả cho ta đi... Văng vẳng bên tai tiếng nói tha thiết mãi chẳng thể xua tan, Thu Nhậm nhìn chằm chằm vào móng tay sặc sỡ của chị gái, nói: “Đệ không cảm thấy vấn đề gì với điều kiện của ông ấy.”

Thu Nhiên suýt thì sặc nước trà, chậm khăn ho khù khụ trừng mắt: “Ta thì thấy có rất, rất, rất là nhiều vấn đề với điều kiện của lão cáo già đó đấy!”

Thu Nhậm nhìn chị, ý cười nhạt nhòa tựa làn mưa phùn ngoài hiên: “Chị cũng đâu phải không ưa A Lan.”

“Chị mi ưa nó hay không thì liên quan gì? Vấn đề chị đang để tâm ở đây là mi, là mi đấy!” Thu Nhiên đặt mạnh chén trà lên bàn: “Đệ làm việc mà không hỏi ý kiến của ta gì cả, chỗ bạn bè của cha mẹ thì ta hiểu rõ hơn đệ chứ! Bọn họ cũng quen thuộc với ta hơn đệ. Đáng lẽ đệ nên để ta gửi bái thiếp dò hỏi thái độ của họ trước. Đã nhiều năm trôi qua, làm sao biết lòng người thâm giao có còn như xưa? Đệ là người từng trải, sao lại hấp tấp như thế?” Nói rồi đỡ trán, buồn bực, “Hay đệ chẳng hề nhớ mình có một người chị lúc gặp khó khăn?”

Thu Nhậm vội đỡ lời: “Đệ không nghĩ như vậy.”

“Thành Ngọc, ta vẫn luôn rất hối hận, hối hận năm đó sợ lỡ dở, vội vàng gả chồng mà không đưa đệ theo.” Thu Nhiên xúc động rớm lệ: “Ta là đàn bà từ nhỏ chỉ quanh quẩn chốn khuê buồng, có nhiều lúc không theo kịp sự đời phức tạp, cũng không nghĩ tới trên thế gian có lắm chuyện bẩn thỉu như vậy. Năm ấy ta tầm mắt hạn hẹp, yểu điệu nhu nhược làm lỡ cuộc đời đệ, trong lòng không lúc nào ngừng ăn năn, chỉ sợ đệ có khúc mắc với ta.”

“Đệ không oán hận tỷ.” Y thở dài tiến lại, quỳ một gối cầm tay nàng. Thu Nhiên lau khóe mắt, nắm chặt tay y: “Thành Ngọc, đệ có lần thừa nhận với ta là mình không còn lựa chọn nào khác ngoài Lý Thương Lan. Đến nay ta vẫn chưa hiểu đệ, rốt cuộc đệ có thực lòng với Lý Thương Lan không? Hay vì năm ấy đệ chẳng có con đường nào khác nên đâm lao thì phải cố theo lao? Lúc này đệ thành thật trả lời cho ta nghe: có phải nếu như Lý Thương Lan không tồn tại thì các chủ của Bồng Vân sẽ là Thu Thành Ngọc?”

Thu Nhậm áp trán vào mu bàn tay chị, bình thản thừa nhận: “Phải.”

Nếu như đứa ngốc đó không giữa chừng chạy đi tìm y thì đã chẳng có các chủ Lý Thương Lan và đường chủ Thu Nhậm mà chỉ có một mình các chủ Thu Thành Ngọc.

Một người con gái côi cút dẫn theo em thơ lưu lạc có ý nghĩ tìm nhà chồng để nương tựa là điều rất bình thường. Huống hồ con gái mồ côi rất khó được gả vào nhà tốt mà không phải đi làm thiếp cho người ta, vậy nên Thu Nhậm chưa từng giận Thu Nhiên. Song y từng oán hận Lý Thương Lan: giá như chưa từng có nó thì y đã không biến thành một người 'có cũng như không'. Năm ấy y chấp nhận nằm dưới nó không đồng nghĩa là y có cảm tình với nó, duyên cớ đơn giản là y chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài Lý Thương Lan.

Rất nhiều lúc y cảm thấy cuộc đời mình chó má: danh chính ngôn thuận là con trưởng nhưng lại bị một ả thiếp cướp đoạt gia quyền; đường đường là đại sư huynh mà chỉ có thể làm cái bóng cho sư đệ tỏa sáng. Tài năng có ích gì? Học vấn có ích gì? Đức hạnh có ích gì? Tự tôn càng vô dụng. Thấy anh rể có địa vị vững chắc, chị gái đã yên ổn, dù sao cái xác này vốn đã tàn, đủ nhơ nhuốc, y chẳng còn gì để mất.

Thế nên y quyến rũ A Lan, từ từ ấn nó sa lầy vào nhục dục, cố tình để nó thấy thương tích trên cơ thể mình, cho nó thấy bộ mặt ghê tởm của lão sư phụ nó luôn sùng bái. Y muốn A Lan chống lại sư phụ của nó vì mình, muốn cho lão ta nếm mùi bị người mình dành hết tâm tư phản bội, muốn phá hủy tương lai của A Lan... Giá như nó chưa từng xuất hiện thì lão ta vẫn tiếp tục xem y là đệ tử kế vị bản thân, đã không làm ra những chuyện đồi bại ấy với y.

Con người ta lúc gian nan thì chỉ biết mỗi bản thân mình chứ hơi đâu mà quan tâm đến kẻ khác.

“Thành Ngọc... ta biết mình không có tư cách nói với đệ điều này.” Thu Nhiên nâng em trai đứng dậy, hai tay đặt lên vai y, ánh mắt và ngữ khí khẩn khoản: “Đệ đã chịu khổ nhiều, khó tránh khỏi trong lòng mang oán hận nhưng những năm qua Lý Thương Lan đối đãi đệ thật sự không tệ, luôn luôn cần gì có nấy, thiếu điều moi tim móc phổi ra cho đệ xào đồ nhắm.”

“...” Đệ đâu có tàn bạo như vậy.

“Mặc dù ta vẫn không ưa Lý Thương Lan, hễ nghĩ đến nó là lại nhớ tới cái câu 'đệ tử đắc ý' của lão già kia, song xét cho cùng nó không có tội, làm người cũng không có gì phải bắt bẻ. Đệ dung được thì dung nhưng nhỡ... một lúc nào đó không thể kiềm chế cũng nhớ niệm tình, giơ tay cao đánh khẽ thôi.”

“Tỷ chớ lo, đệ luôn biết chừng mực.” Y cũng không giải thích nhiều, chỉ cố làm cho giọng điệu ôn hòa vỗ về nàng.

Cộc, cộc. “Ta có làm phiền hai chị em tâm tình không?” Hồng Tùy dựa vào cánh cửa gõ đế giày, trong tay cầm một xấp giấy, điệu đà vuốt ria mép bước vào: “Đây là toàn bộ thông tin về Củng sư gia xuyên suốt hơn mười năm nay, đảm bảo không thiếu giờ giấc một cọng tóc ổng rụng.”

Thu Nhậm nhận xấp giấy, có chút buồn cười liếc chị gái đang len lén nháy mắt ra hiệu cho chồng cũ. Hai người mới hòa ly* không lâu, rất tự nhiên trở thành bạn bè thâm giao, không hề có oán hận hay nước mắt, đều không hổ thẹn với thời gian đầu ấp tay gối bên nhau.

* Ly hôn trong hòa khí.

Tình cảm có khi giản đơn như vậy: hết mình, hết tâm can trao đi trong một đoạn đường, rồi bỗng một ngày nhận ra tình đã cạn thì cứ thế sảng khoái chia ly, lòng không oán hận hay tiếc nuối.

Hồng Tùy phe phẩy quạt sắt, vênh cằm hỏi Thu Nhậm: “Đoán xem bổn cung chuẩn bị đi gặp ai?”

“Không đoán ra.” Liếc y cũng lười.

“Mẹ nó, Mạc Tử Liên đấy! Y muốn bàn chuyện làm ăn với ta! Đúng thật là rồng đến nhà tôm! Ê, ê, ngươi nói xem, ta có nên tạc tượng y rồi cúng lễ làm Mạc Thần Tài không?”

“... Chỉ sợ người ta tưởng là mình chưa chết mà ông đã muốn lập bàn thờ giỗ người ta, liền nổi quạu lên đập hết vốn liếng của ông.”

“Hợp lý, hợp lý.” Hồng Tùy cười ha hả rồi nhấc chân làm ra cử chỉ 'lướt từ đầu xuống gót': “Thấy hôm nay bổn cung sao hả? Lần trước không đề phòng bị Mạc Tử Liên chiếm hết ánh hào quang! Lần này ta kinh nghiệm rồi, tốn nửa tháng chuẩn bị y phục để lên đồ thật ra phết đấy!”

Nói đoạn ổng dang hai tay ra khoe khoang, tia nắng nhạt sau trận mưa chiếu vào từng sợi tơ vàng, chỉ bạc được cắt thêu tỉ mẩn trên tầng gấm thượng hạng tỏa ra một vầng hào quang quý hóa và tao nhã bao quanh người mặc. Quả là phong thái của kẻ cháy túi. Nội cái mão búi tóc đính ngọc đã cho thấy sự đầu tư của ổng rồi, trong tim chắc chảy máu ghê lắm.

Thu Nhậm đang tính trở về mà tự nhiên nổi hứng xem thử hai người họ phân cao thấp thế nào, dù tám chín phần mười đã cho là Mạc Tử Liên sẽ thắng. Thế là Hồng Tùy thẳng eo ưỡn ngực, phẩy quạt dẫn y đi ra ngoài xem thi đấu trực tiếp.

Chờ chưa tới nửa khắc thì thấy từ xa có một chiếc xe ngựa cài hoa, trên mái phủ một tấm rèm ngọc trai, hột nào hột nấy tròn trịa, trắng sáng, ước lượng sơ sơ chắc chắn phải cả ngàn hột, thong thả chạy đến. Dưới bốn bánh xe được lót đệm nhung nhồi bông thêu chỉ ngũ sắc để giảm xóc. Ngựa đóng móng vàng, dây cương da thú đính đá quý tỏa ra ánh sáng chói lọi.

Hồng Tùy bắt đầu méo mó ngũ quan, rủa: “Mẹ nó, chỉ là cái xe để đặt mông đi lại thôi mà...”

Thấy cửa xe chầm chậm mở, Thu Nhậm hít vào một hơi chuẩn bị tinh thần xem nhân vật chính.

Mạc Tử Liên vén tà áo bước ra, mũi giày cong cong, áo ngoài trắng tinh diềm thổ cẩm, dưới gấu và cổ tay áo thêu hột xoàn các loại óng ánh. Áo trong xanh ngọc, vạt chéo như người Tư song chất vải lại bóng bẩy, thêu hoa văn bướm đêm bay lượn dày đặc. Khuôn mặt y trang điểm nhẹ nhàng, không vẽ mắt, chỉ tô màu son nhạt, mai hồng sau đuôi mắt nổi bần bật cực yêu mị. Trang sức cũng đơn giản: chỉ đeo mỗi một đôi hoa tai dài móc chuông bạc.

Nhưng đáng nói nhất là cái miện trên đầu y: bằng vàng ròng, chế tác tinh xảo thành tranh chim tước nô đùa, khảm các loại đá quý sặc sỡ để tô màu cho từng chi tiết trên khung, hết sức sinh động, kẻ ngu dốt nhìn cũng biết là báu vật. Mạc Tử Liên khỏi phải cầu kỳ lựa đồ, chỉ cần đội mỗi cái này là ăn đứt mọi thứ của Hồng Tùy rồi.

Thu Nhậm xem như có kinh nghiệm: 'nhìn Mạc Tử Liên lâu sẽ bị mù' nên không ngờ hôm nay y ăn mặc dễ nhìn như vậy, rất bắt mắt mà không đau mắt.

Mạc Tử Liên dìu ca ca xuống xe, nhướng mày nhìn mấy người ở cửa: “Ta không cho là mình quý đến mức để cung chủ phải dàn trận nghinh đón thế kia.”

Quân Huyền vẫn giản dị như thường, áo trắng viền gấm bạc, tóc đen như mực, mày mắt sắc bén, lạnh nhạt. Điểm khác lạ chính là trên tay hắn ôm một con mèo mun, cổ nó đeo vòng kiềng bạc, đồng tử thẳng đứng vẻ chảnh chọe. Hồng Tùy tinh mắt phát hiện ra hoa văn trên gấm diềm và thổ cẩm của Mạc Tử Liên giống hệt nhau, méo miệng lầm bầm: “Mẹ kiếp, hai người họ mặc đồ đôi đi trấn áp ta. Cao tay!”

Thu Nhậm thấy thắng thua đã định bèn tính đi về, Mạc Tử Liên bỗng gọi lại. Đối phương mỉm cười nhìn y, không đầu không đuôi nói: “Cân nhắc kỹ, cuối năm nay có biến.”

Thu Nhậm liếc vào đôi con ngươi xanh thẫm ấy, gật đầu: “Đã biết.” Y ngửi thấy tay áo Mạc Tử Liên thoang thoảng mùi máu.

Lý Thương Lan đang vùi đầu trong công vụ của Bồng Vân thì thấy sư huynh cầm một gói giấy bạc đi vào, liền vui vẻ dang tay ôm lấy hông y. Thu Nhậm đặt nửa con vịt quay xuống bàn, ịn vào mặt hắn một bao thư: “Xem cái này trước.”

Hắn làm bộ che miệng 'ồ' lên: “Trời ơi, Thu tỷ tỷ có danh sách sính lễ lẹ thế cơ!”

Y liền vả gáy hắn một cái, lườm: “Đọc.”

Trong lúc chờ A Lan, y bóc bao giấy bạc, mùi thơm lừng tràn ra, đầu đũa đâm vào lớp da cam đất giòn tan, xé từng thớ thịt mềm dai bỏ vào miệng. A Lan đã đọc xong, chìm vào trầm tư nhìn y vừa xé thịt vừa ăn. Nước chấm đổ ra phần giấy bạc nặn thành miệng chén, giọt sẫm chảy vào ngón trỏ, y thè đầu lưỡi đỏ hồng liếm nó đi.

“Thế này là sao?” Hắn rốt cuộc lên tiếng.

“Vị Củng sư gia này là chỗ thâm giao với cha ta, bốn năm trước ông ấy đắc tội với quan trên nên bị đày đến Bắc cương làm sư gia. Là một người có bản lĩnh, trong vòng ba năm phá được mấy chục vụ án bị bỏ ngỏ, tuy đi đày mà sống rất thoải mái. Ngặt một nỗi Củng sư gia đã ba đời vợ mà không sinh được con trai. Bốn đời cha anh của ông ấy quản lý một học đường tại trung du song tất cả đều chết sớm, họ hàng thì chỉ muốn bán học đường. Ông ấy không có con trai, vô cùng khổ não vì tâm huyết của cha anh, thế nên khi ta ngỏ lời, Củng sư gia bèn dợm hỏi ta có nguyện ý nhận ông ấy làm nghĩa phụ không?”

“Sư huynh đồng ý?” Lý Thương Lan siết tay.

“Ta nói để hỏi ý của ngươi trước.”

Hắn thở dài nắm lấy cổ tay y, giữ chặt trong lòng bàn tay: “Sư huynh đoán được vì sao ta phải làm liều đi cướp xác ông nội không?”

“Cơ thể ông ta có vấn đề?” A Lan vẫn chưa giải thích lý do, vì là chuyện nội bộ Lý gia nên y cũng không tiện hỏi.

“Trên lưng ông nội có hình xăm.” Hắn trầm giọng đáp: “Hình xăm một con rắn cắn xé hồ điệp. Sư huynh có biết đây là dấu hiệu của ai không?”

Y sửng sốt: “Của Hoan Lạc cốc.”

Lý Thương Lan bâng quơ gợi nhớ: “Đầu năm trước Tây Bắc có chiến sự với người Miểu.”

Thu Nhậm lập tức hiểu, hít một hơi khí lạnh.

Chiến sự đầu năm ngoái ở Tây Bắc là cuộc xung đột lớn với tộc du mục Mạc Bắc, người Miểu, nguyên nhân là tranh chấp nguồn nước, bởi Hoàng đế đích thân ra biên quan chỉ đạo và Trấn Bắc tướng quân Lâm Trường Thanh làm đại nguyên soái. Sở dĩ nhắc đến chiến sự này ở đây là do bên phe người Miểu có sự tham dự của Vu sư: bọn chúng bỏ độc nguồn nước làm ruộng lúa chết hàng loạt, đầu độc binh sĩ. Dù trận đó Tư quốc thắng lớn nhưng thủ đoạn của các Vu sư chắc chắn để lại ấn tượng trong lòng Hoàng đế.

Biết thế rồi bây giờ hãy thử tưởng tượng nếu Hoàng đế nhìn thấy hình xăm của Hoan Lạc cốc trên mình Lý Vụ Siêu, ngài sẽ nghĩ thế nào? Có phải sẽ nhớ tới chiến sự năm ngoái, nhớ tới thủ đoạn thâm độc của Vu sư không? Có khả năng sẽ liên hệ mưu đồ Trường Sinh giáo với Hoan Lạc cốc không? Có thể sẽ nghi thần nghi quỷ giang hồ không? Trầm trọng hơn, có thể Hoàng đế sẽ ngờ giang hồ cấu kết với ngoại bang, núp dưới danh nghĩa Nhàn vương muốn cướp nước không?

Hết thảy có thể sẽ không còn là chuyện soái ngôi đoạt vị của một người mà là thiên thu đại nghiệp của hoàng triều.

Chiêu này đánh thẳng vào lòng đa nghi của đế vương. Có thể ban đầu Hoàng thượng vẫn rất tỉnh táo song ai mà biết giữa chừng sẽ nhảy ra bao nhiêu 'manh mối' và 'bằng cớ' tưới tiêu cho hạt mầm nghi kỵ của đế vương? Thực tế không thể chối cãi là giang hồ trực tiếp dính dáng đến mọi thứ. Lịch sử cũng cho thấy Tiên đế từng là người giang hồ mà đoạt được thiên hạ đấy thôi.

Tự cổ ngàn xưa đế vương vốn nặng nghi kỵ, mỗi lần 'lên cơn' là có thể quật mộ tám đời tổ tông nhà người ta hay chém cả nhà nghi phạm trước rồi điều tra sau 'cũng chưa muộn'. Giả sử Hoàng đế lên cơn thật thì cả giang hồ phải khốn đốn một phen đi vào sử sách cho coi.

Thâm, thực sự thâm. Đây là hậu chiêu, nhân tiện trả đũa Mạc Tử Liên của Phó tướng.

Thu Nhậm chợt nhớ lại mùi máu ngửi thấy ban sáng, e là Mạc Tử Liên vừa đi thanh lý môn hộ, có kẻ bán đứng cốc chủ của mình.

Thương Lan thở dài thườn thượt: “Trời ạ, sư huynh không biết lúc ta phát hiện Quân Huyền bám theo cỗ xe của ông nội thì có cảm giác thế nào đâu. Ta phải đấu tranh dữ dội lắm giữa việc đứng ở ngoài nhìn và can thiệp, hễ nghĩ đến cá tính 'ai động vào Mạc Tử Liên là xong đời với Quân Huyền' là ta thật sự sợ hắn đi lột da hoặc băm vằm xác ông nội hòng che giấu hình xăm đó đấy. Thế nên ta làm liều!” Dù hắn không có tình sâu với Lý Vụ Siêu đi chăng nữa thì lão vẫn là người đã sinh ra cha hắn. Hắn chưa bất nhân đến mức để người khác hủy hoại xác chết của lão.

Quân Huyền đứng đơn độc là quân tử hàng thật giá thật, vác Mạc Tử Liên đặt cạnh Quân Huyền thì ông trời mới biết hắn có thể làm ra chuyện gì.

Nói Quân Huyền thông minh thì chưa hẳn, ngu ngốc lại càng không nhưng cực kỳ nhạy bén như trời sinh có giác quan của thú săn mồi máu lạnh. Chẳng cần đôi mắt, mọi chi tiết nhỏ nhất hầu hết đều không thể thoát khỏi tri giác của hắn. Như một con rắn, tri giác của Quân Huyền tinh nhạy như loài rắn.

Lý Thương Lan ấp ủ bàn tay sư huynh giữa đôi tay mình, quay lại chủ đề lúc đầu, nghiêm túc nói: “Sư huynh không cần phải gánh vác gì cả, A Lan đủ sức giải quyết chuyện gia đình.”

“Đâu có.” Thu Nhậm thản nhiên: “Ta thèm vào làm chuyện này vì những người không thân. Ta chỉ biết là có người muốn cưới ta nhưng hiện tại gia cảnh hắn khốn đốn lắm, nên ta đây phải nghiêm túc suy nghĩ vì tương lai đi làm dâu của mình.”

Lý Thương Lan ngơ ngẩn, bị hai chữ 'làm dâu' khiến cho trợn tròn mắt, lắp bắp rỡ ràng mãi không thành câu rồi đột nhiên hét toáng lên: “Huynh đồng ý gả cho ta sao!”

Y bị hắn hét cho giật thót, mù mờ đáp: “Ừ.”

“Đậu má,“ Lý Thương Lan kinh hỉ đến nhảy dựng khỏi ghế, đôi mắt sáng rỡ, mặt mũi hớn hở cong tít, dang tay vác người lên vai, “đêm nay ta phải chơi huynh!”

“...” Ơ hay?

“Lý Phá Gia! Ngươi phát bệnh à!” Thu Nhậm đỏ mặt đấm vai hắn, giãy giụa như hết hơi, cứ thế bị ôm thẳng lên giường. Lý Thương Lan nằm phục trên ngực y, vội vã cọ tới cọ lui, nếu hắn có đuôi thì dám chắc nó đang vẫy tít mù khơi. A Lan đột ngột nhổm dậy hôn tới tấp lên mặt y, khuôn mặt nó đỏ bừng, mừng rỡ như trẻ nhỏ được lì xì một xâu tiền dài.

Y thấy mà tâm can mềm nhũn, trước giờ vẫn luôn khó kháng cự bộ dạng trẻ nít của nó, không buồn bực nữa, vươn tay ôm lấy lưng hắn kéo đè lên người mình. Những nụ hôn vồ vập và những cái mơn trớn ướt át đốt lửa, tư thế giống như đêm đầu tiên giao hòa nhưng có không cái đau đớn của lúc đó.

A Lan lần đầu nếm mùi đời rất vụng về, khó tránh khỏi làm y đau muốn khóc, vì thế sau đó y phải tự tay chuẩn bị 'đồ chơi' cho nó. Lúc ban đầu làm gì có cái tình nồng mật ý giữa tình nhân, tất cả những gì y cảm thấy chỉ là đau, từ đau đớn dần chuyển thành đau xót.

Những năm tháng xưa A Lan có lẽ cũng cảm nhận được lòng y chưa có nó, thế nên dù đã gần gũi da thịt bao nhiêu lần, nó vẫn không nói thích y. A Lan là người mẫn tiệp, thấu suốt rất nhiều vấn đề, nó đã bị dằn vặt giữa sư phụ và y, đã cẩn thận suy nghĩ về việc có nên đặt tình cảm của mình lên y. Khác với y, A Lan vốn có quyền lựa chọn: chọn sư phụ - con đường tương lai của nó sẽ mượt mà, êm ái như nhung, vạn sự như ý; chọn y - nó sẽ phải đối mặt với trăm ngàn gian nan, lề thói cổ hủ, điều tiếng miệng đời...

Y cũng từng nghĩ nếu A Lan không chọn y thì sao? Y sẽ chẳng còn gì để vương vấn nữa, hiện tại sẽ như chị nói - chỉ có 'một' Thu Thành Ngọc. Y từng nghĩ đến hàng trăm cách xử lý A Lan nếu nó không chọn y: giết nó, phế nó, nhốt nó... rồi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng.

Thật may, A Lan chọn y.

Mưa xuân vừa tạnh, chăn đệm mướt mát, bóng trăng ghé vào song cửa rọi sáng hai cơ thể ôm ấp trên giường.

“Sư huynh có biết lần đầu ta nghe thấy tên chữ của huynh đã nghĩ gì không?” Lý Thương Lan vuốt ve lưng eo mướt mồ hôi trước mặt.

“Nghĩ gì?”

“E hèm... ta nghĩ là: 'Thành Ngọc cơ à, cha mẹ huynh đặt tên khéo thế, đúng là ở trên giường đổ mồ hôi thì da thịt trở nên nhẵn bóng như ngọc'.”

Thu Nhậm đạp hắn một cái. Hắn cười rộ hôn lên gáy y, thầm thì: “Ta có thể xử lý được chuyện trong nhà, sư huynh không cần phải gánh vác trách nhiệm của người khác.”

“Thực ra ta nghĩ... Bắc cương núi non trập trùng, thổ nhưỡng phong phú, dân tình chất phác, Củng sư gia nói với ta người dân Bắc cương rất thiếu thầy thuốc, mỗi lần lâm bệnh là phải đi cả trăm dặm vào thành trấn Bắc Nguyên mới tìm được thầy giỏi. Thế nên, dù khí hậu hơi khắc nghiệt, ta cảm thấy cha anh ngươi có thể dọn đến tiếp tục nghiệp bốc thuốc, ẩn cư chờ cơn bão qua đi cũng tốt, có Củng sư gia làm quan tại đó che chở cho gia đình ngươi.”

“Vậy còn ta thì sao? Sư huynh lại muốn rời xa ta sao?” Bàn tay A Lan mò lên đầu ngực y. Thân thể vẫn còn mẫn cảm, y rụt cổ đáp: “Ban đầu ta tính bảo ngươi đi với cha mẹ, để ta tạm thời quản lý Bồng Vân nhưng đã nghĩ lại...”

Mạc Tử Liên nói cuối năm có biến. Từ giờ đến cuối năm cũng không quá lâu, y nói tiếp: “Có nhớ cô nương ở bên Trầm Trác Sơn không? Ta đã nhờ hắn đưa cô ấy tới dịch dung cho ngươi thành một đường chủ phụ giúp ta, muốn dịch dung thành ai thì ngươi phải chọn trước khi bọn họ đến.” Rồi rầm rì: “Ta sẽ không rời xa ngươi.”

A Lan im lặng một hồi như sửng sốt, rồi bật cười: “Huynh sắp xếp chu toàn quá nhỉ? Nhất định là vô cùng nôn nóng gả cho ta!”

Y lại đạp hắn một cái. Lý Thương Lan dang tay ôm y vào lòng, trầm ấm thỏ thẻ: “Sư huynh từng nói trần gian khổ ải, ta mặc kệ, mười năm trước ta nói thích huynh, mười năm sau vẫn nói thích huynh, hai mươi năm, ba mươi năm sau và nhiều, nhiều năm sau... vẫn tiếp tục thích huynh, Thành Ngọc.”

Trần gian khổ ải, chỉ có người khiến ta lưu luyến.

Bao Hắc Tử nằm sấp trên bậu cửa, híp mắt hóng gió đại mạc thổi vào. Mạc Tử Liên bê đĩa thịt bò gãi đầu nó: “Hôm nay mi biểu hiện tốt lắm, thưởng thêm một phần thịt.”

Có đồ ăn thì mèo ta ngoan ngoãn gớm, vỗ mông hay nhéo tai cũng không cạp người. Mạc Tử Liên chống cằm vuốt mèo nói: “Trước mặt mi là đại mạc đấy, chỉ cách một bức tường là biển cát mênh mang. Dưới lớp cát có cơ man là độc vật chí mạng, mỗi bước đặt chân đều phải hết sức cẩn thận. Nên chúng ta không đi bộ mà cưỡi lạc đà...”

“Meo.” Bữa nay con mèo dễ tính lạ, dụi đầu vào lòng bàn tay y. Y xoa nó thêm một chút rồi đột ngột đứng dậy, cầm cuộn thẻ tre trên bàn ném mạnh xuống đất. Âm thanh chát chúa, dây nối đứt, thanh tre vỡ nát văng vung vãi.

Y đứng thẳng, đầu gục xuống, hai tay ôm mặt, bả vai run run, gân guốc trên mu bàn tay gồ lên rõ ràng, tựa hồ đang phải kiềm chế một cơn phẫn nộ to lớn.

Khi Quân Huyền cầm chiếc hộp mà Phùng Xuân đại sư vất vả trao tận tay về phòng, Mạc Tử Liên đã đứng bất động hồi lâu. Nghe thấy tiếng thở nặng nề, hắn lo lắng tiến về phía y. Chợt dẫm lên mảnh tre vỡ, hắn hiểu vấn đề, bước chân càng nhẹ, lặng lẽ vòng tay ôm y.

Hồi sáng đã xúc động một lần nhưng hiện tại Mạc Tử Liên vẫn mất gần nửa khắc mới trấn tĩnh, quay phắt lại siết chặt ca ca, Quân Huyền ngỡ y muốn siết gãy eo mình. Y gắt gao ấn thân thể hắn vào ngực tựa như muốn bổ khuyết khoảng trống của bức tường lòng sụp đổ, giọng lạnh lẽo đến mức không nhận ra chính y: “Tam.”

“Có thuộc hạ.” Mạc Tam cúi rạp đầu, không dám ngó sắc mặt chủ nhân.

“Ngươi nhanh chân, miệng lưỡi cũng không tệ, cầm tín vật về gặp người ấy, nói người ấy chủ động đi tìm bổn tọa nhận tội, bằng không...” Y rủ mắt, áp má vào tóc mai người trong lòng, “đừng trách bổn tọa vô tình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.