Họa Mục

Chương 143: Chương 143: Chương 135




Tạ Khánh Dư phản ứng mạnh như vậy là bởi từng có tiền lệ, xảy ra lúc hắn mới đến cốc không lâu. Ma cũ Hoan Lạc cốc xem việc bắt nạt ma mới là niềm vui, luôn mồm gọi Tạ Khánh Dư là con cún canh của A Dao, bọn họ lừa gạt nhốt hắn vào kho chứa rồi chặn cửa suốt đêm. A Dao đã ngủ với người khác vào đêm đó.

Khi ấy Tạ Khánh Dư không khóc lóc như hiện tại, chỉ bình tĩnh rưới hết bình nhựa thông rồi châm lửa đốt toàn bộ chăn nệm cùng cái giường có dấu vết của người khác, khiến cả căn gác hai lầu hóa thành một đống tro tàn.

Từ lúc đó không còn ai ức hiếp hắn nữa, họ tán thưởng và bắt đầu đối xử ân cần với hắn.

Tạ Khánh Dư ở với họ một thời gian thì cũng dần hiểu: người Hoan Lạc cốc thực sự rất xấu bụng, rất ác liệt và thích bắt nạt người khác nhưng không có ác ý. Sự thật là bọn họ chưa bao giờ làm hại đến hắn, chỉ nhả nhớt chọc ghẹo và bày trò chơi khăm, không phòng bị mới dễ sập bẫy. Họ cũng biết dừng lại ngay khi thấy chuyện có chiều hướng quá trớn. Nói theo kiểu của đám kẻ xấu này là: nếu ngươi có thể chấp nhận cái xấu của chúng ta thì chúng ta mới cho ngươi thấy cái tốt nhất của mình. Hắn cũng cảm thấy vi diệu lắm khi bất chợt được người trước đó đi bắt nạt mình quan tâm như em trai cưng, cho đến khi nghe anh ta ngượng ngùng nói: “Thật ra là... chúng ta sợ Tạ đạo trưởng tạt nhựa thông thiêu sống chúng ta khi đang ngủ. Đạo trưởng tức giận đáng sợ lắm.”

Tạ Khánh Dư: “...”

Kỳ thật Tạ Khánh Dư đốt gác không phải vì giận bọn họ mà là vì A Dao. Tận đáy lòng hắn hiểu rất rõ nếu bản thân A Dao không thích thì kẻ khác nằm mơ mới chạm được vào gót chân y. Y chỉ làm khi y muốn làm: y ngủ với người khác vì y muốn thế - và y chẳng có gì áy náy với hắn. Khánh Dư cũng không làm ầm ĩ với y bởi lẽ khi đó giữa hai người vẫn chưa xác định cái gì cả, đau lòng là đau ở: mình bị ức hiếp suốt đêm, người ấy lại ôm ấp vui vẻ cùng kẻ khác.

Đau lắm, đau đến mức làm ra hành động không giống mình.

A Dao đối xử với người bên gối rất tốt, rất nhiều người trong cốc thích ngủ với y và đều than thở một vấn đề: cởi truồng thì tốt lắm nhưng mặc quần vào liền xem người ta như cỏ rác. Tình dục với A Dao chỉ đơn giản như nhu cầu ăn uống, và y vô tâm với tất cả mọi thứ không cần thiết, nghĩa là: 'mỹ vị' bày sẵn thì y 'ăn', xong thì bạn tình cũng thành ra 'chén đĩa bẩn'. Tạ Khánh Dư muốn mình khác biệt hoàn toàn với tất cả 'món ăn' y từng nếm trải, do đó ghen tuông đốt gác, bám dính lấy y, làm ầm ĩ với y. Hắn dốt lắm, không dạy nổi cho một lão yêu quái biết là cần phải chung thủy. Hắn yếu xìu, chỉ có can đảm đánh cược: cược rằng trong lòng y, mình đặc biệt hơn những người khác; cược rằng chút đặc biệt này sẽ khiến y nhẫn nhịn vì mình...

A Dao chỉ có đúng một 'tiền án' đó vì sau khi Tạ Khánh Dư đi đốt gác thì Hữu hộ pháp cầm khung thêu nói: “Để ngăn ngừa các hành vi tiêu cực, cần chấn chỉnh thuần phong mỹ tục của cốc, A Dao là Tả hộ pháp thì càng phải đi đầu làm gương.”

Đôn Hoàng đại để khiển trách Tạ Khánh Dư 'hành vi tiêu cực' nhưng ý chính là răn đe đám ong bướm vây quanh A Dao vì y có bao giờ cần tìm ai đâu, chỉ có người ta chủ động trèo lên giường y. Một câu nói nốc ao mọi tình địch của Khánh Dư.

A Dao ở giữa những chuyện này, kỳ thật, rất vô tội. Y chỉ gieo rắc mưa móc cho người muốn thôi mà, đâu có cưỡng ép ai. Nhưng Hữu hộ pháp quá ngứa mắt đám trai gái oanh yến cãi vã, quánh nhau vì tranh sủng rồi. Do Tả Hữu hộ pháp ngang hàng, không thể ra lệnh cho nhau, thế là thỉnh Đại hộ pháp phân xử. Y Nhân nhìn bọn họ một lượt, đoạn hất cằm về phía Tạ Khánh Dư, bảo: “Các ngươi nên biết, đây là người mà cốc chủ bôn ba trên đất khách đem về cho Tả hộ pháp.”

Một câu xác định vị trí 'chính thất' của Tạ Khánh Dư!

Đó là cách mà A Dao mất hết ong bướm ve vãn xung quanh.

Ban đầu Khánh Dư cũng lo sợ lắm vì lỡ đâu y thấy hắn ích kỷ, lỡ đâu y cảm thấy bị trói buộc tự do... Nhưng không, A Dao vẫn là A Dao, giống như một cơn gió bạt ngàn thích thổi đâu thì thổi, tùy tâm sở dục cuốn cát rạp cỏ. Mà gió... có ai từng nắm giữ được?

Tạ Khánh Dư dụi đôi mắt đỏ hoe lén nhìn A Dao hôn vết bầm trên vai. Người nam này có vẻ đẹp hoang dại, hút hồn mà phải đặt chân lên đất Tây Vực mới thấm được hết vẻ đẹp ấy: lông mày xếch cao ngạo như sườn đá dốc, hàng mi rậm tựa những tia nắng cuối ngày chiếu qua đỉnh cồn cát, cặp mắt như sao sáng xa xăm. Hiện tại trông y ôn hòa lạ lùng, sự ác liệt rút về sau đuôi mày, ẩn vào tóc mai như tuyết.

A Dao biết hắn đang nhìn mình, nhếch môi: “Ta đẹp không?”

Y cảm thấy se sẻ nhỏ gật đầu rất mạnh, hỏi: “Vì ta đẹp nên không ghét ta nữa à?”

“Ghét.” Tạ Khánh Dư oán hờn 'đánh' y: “Toàn bắt nạt ta, ghét lắm.”

“Ta phải làm sao Dư Nhi mới không ghét ta nữa?”

Khánh Dư nghe nói liền giật mình ngẩn ngơ: y biết quan tâm đến cảm nhận của hắn rồi đấy ư? Y đang nheo mắt nhìn, bên trong không còn dục vọng của hồi nãy, sáng rực như sao xa, song Tạ Khánh Dư lại có ảo giác bản thân bị ánh mắt này lột trần truồng, không còn một mảnh vải. Cũng chẳng sợ khi bị nhìn thấu, hắn nghiêm trang nói: “Ta muốn A Dao thề không thân mật với bất kỳ người nào khác ngoài ta ít là... đến khi ta chết.”

“Hửm?” A Dao nhướng mi nghi hoặc: “Chỉ vậy thôi?”

Hắn chưa kịp trả lời thì y hời hợt nói tiếp: “Dư Nhi không biết lời đầu môi chóp lưỡi là thứ rác rưởi nhất thế gian sao?”

“Rác rưởi hay châu ngọc phụ thuộc vào người nói.” Tạ Khánh Dư lập tức đáp, cụp mi xuống, đánh một cái liếc khích tướng: “Dao ca chẳng nhẽ lại là kiểu người không nhả ra được châu ngọc sao? Bảo sao cái miệng lại hay hút thuốc, chắc là muốn dùng mùi thuốc để che giấu. Vậy thì ta sẽ không hôn Dao ca nữa - ưm, ưm...”

A Dao cúi đầu cắn mút cái miệng lắt léo này, kéo vạt áo ngay ngắn rồi thò chân xuống xỏ giày, đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên. Tạ Khánh Dư dụi dụi gò má nóng hổi, sửa sang y phục đi ra theo. Tầng tháp chia thành hai gian thông nhau ngăn cách bằng rèm châu, hắn vén góc rèm, thấy một phụ nữ da ngăm cao ngang ngửa A Dao ở ngoài. Y chống tay vào hai cạnh cửa, thân thể che khuất người phụ nữ. Khánh Dư không nghe rõ họ nói gì, khẩu âm Hoan Lạc cốc và Địa thành rất khác nhau, đứng mỏi chân thì trèo về giường nghịch song đao. Một lúc sau A Dao cầm thuốc mỡ quay lại, duỗi tay ôm hắn lên chân, lẩm bẩm lột áo để bôi thuốc: “Đi ra có tí, cột áo lại làm gì?”

“A Dao.” Tạ Khánh Dư chợt bóp mặt y, gằn giọng: “Thề đi.”

A Dao hạ mắt nhìn vào con ngươi to tròn, đen láy như bắn ra tia lửa ấy, ráo hoảnh nói: “Ngươi thật ngốc.” Ngón tay đè lên bờ môi mềm mại bị cắn đến đỏ tươi, chậm chạp trượt xuống cái cằm thon, yết hầu, xương quai xanh rồi cào vào giữa lồng ngực gầy ra một vệt hồng: vị trí nhịp tim mạnh nhất. Đáy mắt chợt tối sầm.

Tạ Khánh Dư biết ánh mắt đó hàm ý dục vọng của y trào lên, giật mình chưa kịp thốt ra lời nào thì đã bị ghì chặt xuống, co đầu gối sấp trên giường, áo xống bị thô bạo lột ra, vải vóc ép sâu vào da thịt thành các vết lằn đỏ hỏn. Y làm ngơ tiếng gọi hoảng hốt và sự phản kháng yếu ớt, mạnh tay kéo rách tươm từng lớp y phục. Khánh Dư vừa đau vừa sợ giãy giụa, bị y ép xuống hồ như ngàn cân đè nặng trên lưng, hoàn toàn bất lực quỳ rạp trên giường gọi: “A Dao! A Dao...”

A Dao gục đầu thở hào hển nhìn con người nhỏ gầy dưới eo, gân trên trán, cổ và cánh tay gồ lên, trong mắt mịt mùng như cuộn trào dông tố, lấp lóe vài tia sáng kỳ lạ. Khánh Dư thấy y nới lỏng, gấp gáp co chân đá thật mạnh, thỉnh thoảng y sẽ bị mất kiểm soát cảm xúc và trở nên bạo lực hơn bình thường - lúc này không muốn biến thành bao cát thì phải tránh xa.

Y nắm chặt cái chân đá ra, một tay chế ngự người muốn chạy trốn, Khánh Dư sợ hãi co quắp, lẩy bẩy tựa con non mới sinh. A Dao cúi người, dùng ngón cái gạt giọt lệ nơi khóe mắt hắn, nắm nhẹ bả vai run run, ép tay vào giữa ngực cảm nhận nhịp tim dồn dập, thình thịch như trống. Y lắng nghe tiếng tim đập, chậm rãi khom lưng áp tai vào giữa ngực hắn, khép hờ mắt. Y thích nghe tiếng trái tim này đập, càng mạnh mẽ càng đắm say, giống như hàng trăm năm y từng đếm cả triệu triệu tỷ tỷ lần nhịp đập của nó trong lồng ngực mình.

Tiểu đạo sĩ, ngươi cam nguyện cho ta trái tim và máu thịt của ngươi sao?

Tiểu đạo sĩ, máu của ngươi rất ấm, thịt của ngươi rất mềm và trái tim của ngươi vẫn còn đập dù đã qua trăm năm.

Minh Dư tiểu đạo sĩ, ngươi cảm thấy ta và Dao Quang giống nhau hay không? Dao Quang có được thanh kiếm chém đôi cả Thiên sơn, nhật nguyệt như ý nguyện, ta có được một quả tim trong lồng ngực nhưng đều phải đánh đổi một người...

“A Dao?” Tạ Khánh Dư dần dần bình tĩnh lại, mù mờ nhìn cái người già đầu vùi mặt trước ngực như một đứa trẻ. Dẫu biết chẳng thể lý giải A Dao theo kiểu người bình thường nhưng lúc nãy thật sự sợ chết khiếp, biết là y lại bày trò, hắn bực bội giơ tay đánh 'bốp' vào lưng y.

Y ngửa mặt nhìn hắn, đôi mắt trong suốt, vô tội. Tạ Khánh Dư lại đạp y một cái cho bõ ghét: “Ngồi dậy!”

A Dao chớp mắt, ôm hắn ngồi dậy.

Tạ Khánh Dư che đậy cơ thể trần trụi, thấy mảnh y phục rách rơi vãi, mặt lại đỏ lựng, phát dỗi đạp y thêm cái nữa - trên đời này người có thể thoải mái đạp A Dao như vậy chắc chắn chỉ có mỗi hắn - quay ngoắt đi tìm áo mới mặc vào, rồi hậm hực bỏ ra ngoài.

A Dao nhìn rèm châu lay động, định ra theo mà ngó mảnh y phục rách nát, nghĩ rằng Dư Nhi trở lại thấy chúng sẽ dỗi nữa, bèn gom hết lại, nhìn trái ngó phải chẳng biết vứt đi đâu, thế là ngồi xổm nhét vào gầm giường. Ra ngoài thì thấy Khánh Dư đang hờn giận bó gối dựa vào cánh cửa.

Y ngồi xổm xuống trước hắn: “Dư Nhi?”

Dư Nhi tức thì vung nắm tay đánh y: “Cứ bắt nạt ta! Ta không muốn ở với Dao ca nữa!”

A Dao để cho hắn đánh 'túi bụi', vụng về nắm vai hắn dỗ dành: “Không bắt nạt Dư Nhi nữa, đừng giận nhé.”

“Dao ca làm ta sợ, làm ta đau...” Khánh Dư vừa kể tội vừa xắn tay áo lên cho y thấy vết lằn đỏ ửng, phụng phịu tủi thân.

“Ta... sai rồi.” Y ngập ngừng xoa xoa bắp tay hắn - trước giờ A Dao chưa từng biết xin lỗi, nói được ba chữ này là một bước tiến lớn.

“Không thành tâm gì cả.”

“Vậy thì phải làm sao?” Rõ ràng là một lão yêu quái nhưng lại mù tịt không biết dỗ tình nhân.

“Thề đi.” Tạ Khánh Dư mở to đôi mắt đỏ hoe, cắn riết không nhả vấn đề này: “Thề mau. Thề từ nay về sau Dao ca chỉ được có mỗi mình ta thôi.”

A Dao rất tinh ý nhận ra cái câu này thăng cấp hơn câu trước: bắt y phải thủ tiết cả đời vì hắn. Thế mới nói Khánh Dư có thể vừa cứng vừa mềm trong cùng một thời điểm, ngoài mặt thì dỗi ơi là dỗi nhưng lại ngầm làm nũng bắt y thề non hẹn biển với hắn. Con cáo nhỏ này, thật muốn tét mông một trận.

“Ta không có ngủ với người khác, thật đấy.” Y phân trần, chỉ tay lên trời: “Thề luôn.”

Tạ Khánh Dư giống như con mèo nhỏ gườm gườm y rồi lại đánh cái 'bép': “Lươn lẹo!” Nhẹ nhõm có tí xíu, tiếp tục hờn giận chôn mặt vào đầu gối không chịu ngẩng lên.

A Dao ngồi đến mỏi eo mà bó tay, không dỗ được tình nhân nhỏ, nghĩ lung lắm rồi xuất tuyệt chiêu đi vào nhà bếp. Không lâu sau hương thơm ngào ngạt tràn ra chỗ Tạ Khánh Dư, làm cái bụng kêu òng ọc, hắn còn chưa mắng cái bụng phản chủ xong thì A Dao trực tiếp tới ôm hắn vào bàn ăn, cười híp mắt nói: “Lấp đầy bụng thì mới có sức giận tiếp.”

Trên đời này có một chân lý: ăn thức ăn ngon xong thì chẳng còn lòng dạ mà giận hờn. Tạ Khánh Dư lại rơi vào tay A Dao, đánh nhẹ ngực y: “Đồ gian xảo.”

A Dao bôi thuốc cho hắn, ngón tay tỉ mỉ dời theo vết sẹo dài vì chắn đòn cho y, nghi hoặc nghĩ: sao vết thương của Dư Nhi lâu lành vậy nhỉ? Phí đạo trưởng đã thu lại bớt lực rồi mà, ban đầu y tưởng là do cơ thể hắn không quen khí hậu nhưng nay mới thấy bất thường.

Lẽ nào là vì nguyên khí bị tổn thương? Vậy thì đều tại y hết à? A Dao thầm tính xem cách mấy ngày muốn hắn một lần thì ổn.

“À quên!” Tạ Khánh Dư đột ngột ngửa mặt gõ ót vào cằm y, hai mắt lấp lánh: “A Dao, A Dao, ta mới phát hiện cái này hay lắm!”

A Dao xoa xoa cằm, để hắn hớn hở kéo tay mình ra ban công thơm ngát hương hoa thiên lý. Một cơn gió lộng thổi qua, tóc mai Tạ Khánh Dư bay lơ thơ, dáng người thon gầy như càng mong manh khi ở giữa cảnh quan bao la, tít tắp. Hắn đạp lên lan can, dang rộng hai tay nói: “Địa thế của khu vực này thực sự rất đặc biệt - là một vùng trũng, nhìn từ bên trong có cảm giác như mọi người được vây quanh bởi hai lớp tường thành. Nhưng ta quan sát hai tháng nay, đột ngột lóe lên một ý nghĩ khác: đó là 'bức tường địa hình' bên ngoài không đơn giản là tường, mà giống một vật sống.”

“Sở dĩ ta nói nó 'sống' là vì A Dao cho biết cát trên 'tường địa hình' là cát chảy, gần như không thể bò hay leo lên bên trên, thế nên người Điệp Cách mới sử dụng các gờ đá cứng nhô ra để xây đường đi. Hôm nay ta đang tính vẽ lại tường địa hình mà bỏ ra con đường...” Khánh Dư quay lại, đi đến trải phẳng bức tranh lụa, dùng đầu ngón trỏ phác họa các đường nét, phấn khích hỏi: “A Dao thấy không? Trông rất giống nếp gấp của bụng rắn cuộn mình phải không?”

A Dao kinh ngạc nhìn bức tranh, vươn ngón tay bắt chước lại hành động của Dư Nhi, tự làm mới thấu suốt, trong lòng khẽ dao động: “Vậy thì... đầu rắn ở đâu?”

Tạ Khánh Dư liền dắt y đến cửa sổ bên cạnh giường, đối diện với ban công, chỉ ngón trỏ nói: “Kìa, có một cái mỏm nhô lên, chếch về phía thành, ta nghĩ đó là đầu rắn.”

Phong thổ của Địa thành giống như bị một con rắn khổng lồ vây hãm. Mà trong mắt A Dao, đây chắc hẳn là một con Thiên Bạch Xà khổng lồ. Y bất ngờ cười rộ, vòng tay nhấc bổng tiểu đạo sĩ vào ngực, tiếng cười trầm mà vang dậy như chuông lớn: “Hay lắm! Dư Nhi của ta thật giỏi!”

Khánh Dư bĩu môi: “Giỏi gì chứ, ta mất hai tháng mới nhìn ra. Sư phụ liếc mắt cái là thấy ngay cho coi.”

A Dao rủ mi nhìn mỏm đá 'đầu rắn', đáy mắt tựa hồ sẫm hơn: xác rắn của ta đã bị ném vào lửa địa ngục, chắc chắn con rắn này là Dao Quang...

Ngủ no giấc, Quân Huyền thần thanh khí sảng đi tắm gội, thuận tiện ghé qua phòng bếp 'chỉnh nhẹ cổ áo' rồi thỏa mãn bê điểm tâm đi, vốn có thể kêu Mạc Bát lấy cho mình nhưng hắn đang rất thích thú 'cậy sủng làm kiêu'.

Quân Huyền hỏi thăm Mạc Bát giờ giấc, biết là Liên sắp xong việc nên quyết đoán đi thẳng tới chính sảnh, dựa trên miêu tả của Mạc Bát mà tiến vào từ cửa hông, trước ánh mắt của mười mấy người đầu lĩnh Hoan Lạc cốc, vén rèm bước ra: “Liên, đệ có mệt không?”

“Ca - ca ca!” Mạc Tử Liên dẫu lường trước mà vẫn bị bất ngờ, có chút 'được sủng mà sợ' đứng dậy nắm tay hắn: “Người có mệt hay không là huynh đấy? Sao huynh lại đến đây?”

“Ta nghe nói đệ sắp họp xong...” Quân Huyền hoàn toàn bình chân như vại trước các mũi nhọn nóng bỏng đâm vào mình, dúi chén chè lạnh vào tay y, thản nhiên nói, “nên cũng nhân cơ hội đến chào hỏi các vị đầu lĩnh.”

Mạc Tử Liên đỡ nắp nhấp chè hạt sen ướp lạnh, nhìn cái đuôi mèo hướng lên trời lúc lắc của hắn, cười thầm cho phép.

Thấy vậy, Y Nhân kéo kín áo choàng của mình lại, Đôn Hoàng buông khung thêu xuống. Bọn họ giao lưu với rất nhiều dân tộc, từng thấy qua trăm hồng nghìn tía các kiểu vẻ đẹp và khí chất, người nam này chân dài, vai rộng, eo thon, ngọc thụ lan chi, mặt mày tuấn tú tựa tranh vẽ - thật sự tốt mã. Tóc đen ẩm ướt vắt trên vai, cả người tỏa ra hơi thở thanh lãnh, chỉ là đôi mắt quá đen, như giọt mực nhỏ vào nước lạnh.

Mọi người bỗng phát giác: hắn bị mù.

Quân Huyền lễ độ chắp tay nói tiếng Điệp Cách rành mạch: “Tại hạ họ Quân, tên một chữ Huyền, năm nay hai mươi bốn, là người Tư quốc, đã ước định chung thân với Liên Nhi, ra mắt các vị hộ pháp và đường chủ.” Xưng danh rồi nắm tay cốc chủ bảo bối của bọn họ, điềm nhiên nói, “Tại hạ hồi nhỏ không được đi học, đầu óc không tốt, không hiểu đạo lý, phép tắc, chỉ biết vài món võ phòng thân may ra có thể tiếp các vị vài quyền. Tính cách của tại hạ lúc tốt lúc xấu, xấu nhất là lúc Liên Nhi gặp nạn và ghen - tuông. Khi đó ta không phân biệt địch bạn gì sất, là một tật xấu nhỏ, mong các hạ thông cảm. Ngày thường tại hạ hay quấn lấy Liên Nhi, thi thoảng có làm ai khó chịu thì cũng thành thật tạ lỗi trước.”

Quân Huyền cực kỳ thành tâm vái sâu một cái rồi thở ra, tung đòn kết liễu xoa xoa eo: “Phu quân, ta mệt rồi.”

Mạc Tử Liên phải cầm nắp chén che lại khuôn mặt bởi vì quá mắc cười với sắc mặt của mười đường chủ ngồi dưới kia, phải xin thú là y chang mặt nạ tô vẽ sặc sỡ của ca kịch! Y vất vả đè ngực nhịn cười, xoay lưng lại với bọn họ mà ôm eo ca ca, tiêu sái phất tay áo: “Hôm nay kết thúc ở đây!”

Hai người biến mất sau rèm châu một hồi lâu thì chợt có hai tiếng rống vang dội, “Ngông cuồng!” - “Mẹ kiếp, quá ngang ngược!”

Các đường chủ người thì vẫn còn đang ngỡ ngàng, người thì bực bội đấm ngực dậm chân, người thì ngồi im suy tư, người thì mắng chửi ầm ĩ... Đôn Hoàng lại cầm khung thêu lên, đưa cho Y Nhân nhìn hoa văn: “Thế nào?”

Y Nhân che miệng ho khan: “Màu xanh của lá có hơi tươi quá, đổi thành màu vàng úa đi.”

“Cốc chủ nói ngươi nên mặc đồ sáng sủa hơn.”

“Da dẻ ta thế này, mặc mấy màu đỏ, xanh, vàng tươi sáng coi càng giống người chết.”

Đôn Hoàng trầm mặc cân nhắc: “Ta sẽ về vẽ lại mẫu khác. Mà lúc nãy ta chợt nhớ đến Tạ Khánh Dư.”

Y Nhân gật gù đứng lên: “Ta cũng vậy.”

Mắt nhìn người của cốc chủ nhà bọn họ thực sự rất độc đáo, đem về ai nào, ai nấy đều làm người ta kinh tâm động phách. Đôn Hoàng cũng dọn kim chỉ đứng dậy, khóe mắt chợt thấy Đại hộ pháp lảo đảo ngã gục xuống, liền thất kinh nhảy ra đỡ người, quát: “U Đàm!”

Sảnh lớn bị tiếng rống đó dập tắt ngóm thanh âm, U Đàm sốt sắng bật dậy, chưa kịp chạm vào người bệnh thì liền bị ngăn cản - là Đại hộ pháp ngăn cản. Y Nhân mở mắt, suy nhược nói: “Đỡ ta dậy.”

Đôn Hoàng cẩn thận dìu hắn đứng cho vững, dưới ánh mắt của mọi người, Đại hộ pháp tiếp tục chậm rãi rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.