Họa Mục

Chương 152: Chương 152: Chương 144




Y Nhân thích sạch sẽ, đồ dùng cũng rất giản dị. Án thư, ghế ngồi, giá đỡ đều đóng từ gỗ trơn màu trầm, rèm cửa màu lông chuột, thảm tím than. Đại hộ pháp còn cực kỳ cầu toàn, giá đỡ phải cao bằng nhau, sách xếp từ cao xuống thấp, mấy thứ đồ trang trí nằm mơ mà kê vào tháp, với hắn - đồ trang trí dù đẹp đẽ đến đâu cũng chẳng có công dụng gì ngoài để đấy cho bụi bặm, bẩn mắt; hắn cũng ghét hoa cỏ nốt vì thực vật thu hút côn trùng. Do đó, dẫu tòa tháp của Đại hộ pháp quanh năm ấm áp như xuân nhưng vẫn mang đậm vẻ hiu quạnh, giá buốt.

Trên án thư chỉ có đúng một chậu hoa hồng sa mạc, đây là quà hồi nhỏ Mạc Tử Liên tặng, tới nay Đại hộ pháp chỉ chịu khó chăm mỗi cái cây này. Bộ trà cụ mới bị vỡ cũng là đồ hai mươi năm trước Tát Phục ban tặng, Y Nhân không thích thay đổi, mọi vật dụng đều có thâm niên ít là bảy năm.

Người bình thường dùng đồ một thời gian dài cũng nảy sinh tình cảm, huống hồ là với người như Y Nhân.

Mạc Tử Liên biết vậy nên sải bước tới, định cúi xuống nhặt. Y Nhân liền nhíu mày cản: “Đệ... cốc chủ đâu cần phải làm việc này.” Rồi hắn quỳ một gối, lấy khăn lót vào lòng bàn tay, dùng tay không cẩn thận nhặt từng mảnh vỡ, gói lại, gọi người vào lau dọn.

Đại hộ pháp thực sự có tình với cái chén trà đã dùng hơn hai mươi năm nên nói kẻ dưới rửa nước cho sạch rồi phơi, ráo thì mang về. Mạc Tử Liên liếc mắt nhìn lên góc kệ, tại đó có một cái nghiên mực cẩm thạch vỡ đôi, y còn nhớ Y Nhân rất thích cái nghiên này nhưng lại bị y ném vỡ mất.

Y Nhân để ý ánh mắt y, trong lòng chợt bùi ngùi.

Hôm ấy hắn chỉ mới đi rửa tay một chút mà trở lại thì thấy bé con trắng trẻo bị dây mực đen thui mặt mũi, dưới đất cũng in bàn tay nhỏ, cái nghiên mình quý nhất thì bị vỡ, tức thì trong bụng giận lắm, toan trách móc thì Điệp Nhi trỏ vào án thư, mềm mại nói: “Đệ vẽ rắn nhỏ ở đây làm bạn với Y Nhân ca ca, trong lúc làm việc huynh sẽ không cô đơn.”

Thế là Y Nhân không bộc phát nổi, ngậm ngùi nuốt cái tức và xót của bế Điệp Nhi đi tắm. Hắn còn ráng làm việc trên cái án thư vẽ đầy giun đen xì dỗ cho bé vui rồi không chịu nổi phải đổi cái bàn khác. Tuổi thơ của Mạc Tử Liên là thời gian Y Nhân liên tục vi phạm chuẩn mực sạch sẽ của mình. Riết rồi quen bị Tiểu Điệp Nhi bôi bẩn, lười bắt y rửa tay luôn.

Bởi vì gấu áo dính tí nước, Y Nhân đi thay đồ rồi mới quay lại ngồi xuống đối diện với Mạc Tử Liên, trấn tĩnh hỏi: “Là chị ấy kể cho đệ biết phải không?”

Chị ấy tức là Y Nhã.

Y Nhân chăm chú quan sát khuôn mặt người đối diện, chắc chắn y không có dấu vết tổn thương hay thất vọng thì mới an lòng thở ra một hơi: “Đệ đã nghĩ thông suốt?”

“Không phải là thông suốt hay không.” Mạc Tử Liên nhún vai, sóng mắt lơ đãng, đuôi mắt ngậm cười như trăng non: “Mà là ta có người cần phải bảo vệ. Ta muốn thoát khỏi bầu trời của cha và bước ra khỏi lòng bàn tay của mẹ thì mới có thể tặng cho huynh ấy mọi điều tốt đẹp nhất.

“Huynh ấy vì ta mà học cách yêu quý mọi thứ xung quanh, ta cũng vì huynh ấy mà từng chút hoàn thiện bản thân, đến một ngày ta sẽ cho huynh ấy một 'ta' hoàn mỹ nhất.”

Trong mắt Y Nhân lóe lên tia kinh diễm, giật mình nhận ra bé con năm nào đã lớn biết bao, trút bỏ hoàn toàn khung xương thiếu niên và gọt đẽo mọi đường nét nữ tính, nam nhân trước mắt cứng cáp, hiên ngang, đĩnh đạc. Hắn không ngờ 'người' trong lời của y lại có sức ảnh hưởng to lớn đến vậy.

Từ khi đưa người nọ về cốc, cốc chủ lười của bọn họ dần dần trở nên siêng khủng khiếp, mỗi ngày đều bê sổ sách và công vụ qua nhờ Đại hộ pháp truyền thụ kinh nghiệm. Y Nhân thấy vậy thì vui lắm, cũng dốc hết lòng chỉ dẫn, nay mới biết lý do thật sự.

Mạc Tử Liên trút bỏ mọi tự ti và hướng đến việc vượt lên khỏi cha mình thực sự là chuyện làm Y Nhân mừng rỡ, nhưng đồng thời cũng lo lắng: hắn cũng là người của cha y, y muốn phá kén thì sẽ xử thế nào với hắn?

Y Nhân đấm ngực nhìn người đối diện.

Y phục của hắn lúc nào cũng có màu lạnh và tối, làm nước da bợt bạt tỏa ra hơi thở tang tóc, hai mí rõ, hốc mắt sâu như miệng giếng nằm gần gò má đau yếu, dưới trận ho khan làm cả người càng mỏng giòn, dễ vỡ. Mạc Tử Liên yên lặng một chút rồi bảo: “Huynh có muốn ta gọi Mạc Nhất về không?”

Y Nhân thoáng giật mình rồi cười giễu: “Hắn sẽ không về.”

Tả Lang sẽ không phá vỡ nguyên tắc đến lần thứ hai.

“Thật không?” Hắn thực không ngờ cốc chủ vẫn tiếp tục vấn đề này, “Y Nhân, huynh biết rõ là A Dao cũng đang ở Nạp Lan thị, bọn họ chẳng sớm thì muộn sẽ đụng độ. Huynh thật sự muốn nhìn họ chém giết nhau ư? Huynh không muốn bắt lấy cơ hội cuối cùng để giữ chặt Tả Lang sao?”

“Không.” Y Nhân đáp, mi mắt rủ xuống chia con ngươi thành lưỡi trăng sắc bén: “Mười ba năm đã đủ để chôn vùi một mối tương tư.”

Mười ba năm lập bia mộ, tâm đã vùi lấp dưới ba tấc mồ.

“Ta không muốn ép buộc Tả Lang ở bên mình. Hắn sẽ không thích điều đó, ta cũng không thích. Tả Lang là kẻ bị trói buộc bởi lời thề với chủ nhân, hắn chỉ vì mệnh lệnh mà sống, cũng mong mỏi được vì mệnh lệnh mà chết. Ròng rã mười ba năm hắn nếm mật nằm gai, dồn mọi tâm sức vào việc hoàn thành nhiệm vụ, hắn lao công khó nhọc như thế, làm sao ta nỡ phá hủy hi vọng ngay trước mắt hắn?”

Y Nhân gập lưng che miệng ho khan, sắc mặt ảm đạm, khào khào tiếng: “Hắn sẽ chết... Hắn không đánh lại A Dao nên sẽ chết nhưng đó là ước nguyện hơn mười ba năm nay của hắn: là 'được chết'.”

Từ ngày chủ nhân không còn, Tả Lang đã mất hết ý nghĩa để sống, mười hai đồng bạn đều chết chỉ còn sót gã. Y Nhân có thể nhìn thấy sự quạnh quẽ, lạc lõng trong mắt gã mỗi lần về cốc. Y Nhân biết Tả Lang không hề muốn về cốc, dù lý do gã phá vỡ nguyên tắc là để bảo vệ thiếu cốc chủ bình an về nhà song thâm tâm Tả Lang vẫn canh cánh: vì sao mười hai người kia đều đã ngã xuống trên đất khách mà chỉ có gã được quay về quê hương?

Tả Lang từng là tâm phúc trong tâm phúc của cốc chủ, rất có địa vị, nhưng ở trước mặt Mạc Tử Liên lại luôn dè dặt, kiêng kỵ... cho thấy trong lòng gã cắn rứt bao nhiêu.

Y Nhân từng cho rằng mười ba năm của mình bi thương biết bao nhưng làm sao sánh bằng mười ba năm bơ vơ trên miền đất nhuốm máu đồng bạn của Tả Lang?

Y Nhân trước đây có thể sẽ vội vàng đồng ý với đề nghị của Mạc Tử Liên nhưng mười lăm năm qua đã giúp hắn học được cách tôn trọng quyết định của Tả Lang.

Không có đúng hay sai, mỗi người tự có một niềm xác tín để không hối hận với quyết định của mình.

Cả hai trò chuyện đến hơn nửa đêm. Khi Mạc Tử Liên rời khỏi tháp thì mấy đám tụm năm tụm ba đã vãn gần hết, bước vào phòng ngủ liền thấy ca ca đang nằm nghịch tai mèo con, cúi đầu hôn hắn: “Sao ca ca còn chưa ngủ?”

“Thiếu đệ ôm nên không ngủ được.” Quân Huyền chà xát cho bàn tay y ấm lên. Mạc Tử Liên xách gáy mèo con về ổ rồi ngả lưng xuống, đặt tay xoa lưng hắn, ca ca liền ngáp dài rúc vào ngực y: “Đệ sẽ làm được, Liên của ta là tốt nhất.”

Y dịu dàng cười.

Ngày hôm sau Quân Huyền đột nhiên nhận được một chồng sổ sách từ Đại hộ pháp. Người mang đến khiêm cung nói: “Đây là toàn bộ những ghi chép về đồ dùng và các khoản chi phí sinh hoạt lẫn tiêu dùng của cốc chủ. Trước giờ chúng vẫn do Đại đương gia quản lý nhưng Đại hộ pháp nghĩ đến việc người đã đính ước với cốc chủ. Sớm muộn Đại đương gia sẽ phải nhượng lại sổ sách nên đưa đến để cho người học làm quen.”

Quân Huyền: “...”

Hết đánh đấm, giao lưu võ công, võ mồm rồi đến y phục hát tuồng, giờ thì tới thử sức gảy bàn tính à?

Mười đường chủ không gây khó khăn cho Quân Huyền bao nhiêu vì họ chỉ là thuộc cấp, lâu lâu giao lưu văn hóa hay cà khịa tí thôi chứ mà không coi phu nhân do chính miệng cốc chủ thừa nhận ra gì thì khác nào vả mặt Mạc Tử Liên. Tôn ti trật tự trong cốc rất rõ ràng. Hai vị hộ pháp hoàn toàn cao cấp hơn, có thể sang quyền, bổ nhiệm mà gởi công việc cho Quân Huyền thế này này.

Mặc dù Quân Huyền biết là tà đạo cũng phải có cái ăn, cái mặc thì mới có sức phá làng phá xóm nhưng tự dưng bảo hắn ngồi xuống ôm bàn tính, làm công việc chẳng giống mình tí nào thì cũng bối rối lắm, huống hồ hắn là tay mơ. Đối với một số việc hắn không cảm thấy ổn thì cứ thẳng thắn đi tìm 'phu quân', Liên Nhi là to nhất mà, có núi để dựa thì sao không dựa?

Nhưng nào ngờ Quân Huyền lại bị ngăn ngoài tháp, “Đại hộ pháp đang bận giúp cốc chủ xử lý công vụ, xin phu nhân lúc khác đến tìm ạ.”

Thú vị thật, Quân Huyền đặt tay lên chuôi kiếm. Thấy vậy mọi người xung quanh hồi hộp lên hẳn, thầm nghĩ xấu: ngươi mà dám vung đao múa kiếm ở chỗ này là xong đời. Rút đi, rút đi.

Nhưng hắn thả tay xuống, đám hóng hớt thất vọng ra mặt trơ mắt nhìn vị phu nhân kiêu ngạo, ngang ngược suốt thời gian qua bỏ đi. Thấy Đại hộ pháp có địa vị trong lòng Mạc Tử Liên như vậy, Quân Huyền bèn ngoan ngoãn học hỏi thôi, dù sao thì bề ngoài rõ là Y Nhân có hảo ý.

Mạc Bát thấy hắn trầm ngâm ngồi trước sổ sách thì mở lời đề nghị tìm Mạc Nhị đến giúp. Cô đi gọi Nhị thì Tam Nhi cũng hóng hớt giơ tay: “Ta đi với được không?”

Thập Tam liền nhận được hai ánh mắt cảnh giác: mi định làm trò biến thái gì với phu nhân?

“...” Má.

Khi Mạc Tử Liên xong việc trở về thì thấy ca ca đang vô cùng nghiêm túc xử lý sổ sách với hai 'thư ký' hỗ trợ đọc và ghi, dáng vẻ tập trung ngầu hết sức. Y ra hiệu cho Nhị, Bát lẳng lặng lủi đi rồi vòng ra phía sau, nhẹ nhàng xoa thái dương cho ca ca. Quân Huyền giãn nét mặt, mệt mỏi dựa vào lưng ghế: “Sắp xong rồi.”

Y coi số lượng sổ sách mà giật mình, bất đắc dĩ: “Y Nhân thật là không nương tay. Ca ca nghỉ ngơi đi, ta làm nốt cho.”

Thiếu thị giác, chỉ dựa vào tai mà ghi nhớ đủ thứ con số thực sự bòn rút thần kinh của Quân Huyền mệt lử, đến tối thì âm ỉ nhức đầu, nằm gục trên chân Mạc Tử Liên không muốn động đậy. Y thấy mà thương lắm, săn sóc xoa bóp trán cho ca ca.

Qua tiết Đại Tuyết theo lịch phương đông, tròn hai tháng sau lễ đính hôn, có một thương đội mười lăm người đến từ đông bắc ghé vào cốc hỏi thăm về một đội buôn mất tích. Mạc Tử Liên nghe vậy chỉ cười nhạt phẩy tay, A Lan Tư biết ý lộ ra nụ cười xấu xa cung kính lui xuống. Nhị đường chủ hớn hở dắt Thất đường chủ đi 'bày trận'.

Mạc Tử Liên nhòm vào kính viễn vọng, nhìn A Lan Tư và Hách Đề Luật hống hách dẫn đội buôn 'mất tích' bị cầm tù bấy lâu ra cho đám người Minh kia. Xì, chúng tự xưng là thương nhân mà trong mắt ai nấy đều có sát khí, rõ ràng là những kẻ được huấn luyện bài bản.

Y Nhân cũng ra hóng với y: “Chuyến đi Tư quốc thật sự giúp đệ học hỏi được rất nhiều.”

Mạc Tử Liên cười cười. Y tóm được đám gián điệp của Đông Minh vào chính buổi lễ đính hôn, cách thức rất đơn giản: xem cách giao tiếp giữa chúng với các thương nhân khác - nhất là trên bàn tiệc rượu. Gián điệp Đông Minh làm sao mà có thể hiểu hết tiếng lóng của các thương nhân đa sắc tộc ở đây. Nếu là lúc bình thường thì chúng còn có thể vờ vịt song trên bàn rượu thì lộ hết cả.

Y cũng không tính gây thù chuốc oán với Đông Minh đế nên đám người bị giam cầm vẫn còn nguyên vẹn tay chân nhưng ai nấy gầy sọp, xanh xao, rã rượi như bệnh nhân nan y. A Lan Tư và Hách Đề Luật còn đang ăn vạ, mặc cả cái gì đó mà làm đối phương tức tím mặt, có chiều hướng động thủ.

“Chúng không dám đâu.” Y Nhân lạnh mắt nhìn: “Dám động vào cốc ta thì sa mạc sẽ không nhả xương chúng.”

Quả nhiên không đánh nhau, A Lan Tư hí hửng hốt hết đống hàng hóa chẳng đáng muối bỏ biển vào kho bạc của cốc rồi dùng thái độ bố thí đổi cho bọn người sầm sì mặt mũi lương thực và nước uống cho quãng đường về. Mạc Tử Liên đang nghĩ bụng nên thưởng thế nào thì chợt Xà Cừ nhảy ra, 'niềm nở' tặng đối phương mấy túi rượu. Y Nhân nghe thấy cốc chủ phì cười tới run cả người, “Xà Cừ ít có ác lắm.”

Bạch Dục Tiên là rượu máu rắn đắt đỏ của Xà Cừ đó, mà máu rắn thì... chậc, chậc, chậc. Mạc Tử Liên vui sướng trên nỗi đau của người khác, sự này thì Đông Minh đế há bắt bẻ cái gì, có tức cũng phải nhịn xì khói thôi.

“Đông Minh điều quân đội về Tây Vực.” Y Nhân nhìn nụ cười tươi rói của y, ôn tồn nói: “Đệ có ý định gì chưa?”

“Ta đang chờ bái thiếp từ Địa thành.” Mạc Tử Liên đáp, ý cười vẫn tỏa rạng trên môi nhưng trong mắt lạnh lùng: “Sầm Canh là người thông minh, tướng chủ Di Nặc đã tìm đến ta nên gã sẽ thuyết phục Quốc sư hợp tác với chúng ta.”

Y gấp kính viễn vọng lại, với tay trải bản đồ Tây Vực ra: “Năm ngoái người Miểu ở Mạc Bắc bại trận trước Tư quốc, dĩ nhiên trong lòng mang thù, nay chúng đi giúp Đông Minh đánh Tây Minh, chẳng sớm thì muộn Đông Minh cũng giúp chúng báo thù người Tư. Tới lúc đó ắt hẳn các bộ tộc khác cũng sẽ nhân lúc cháy nhà đi hôi của, mà Hoan Lạc cốc và Địa thành chẳng khác gì miếng thịt béo bở trước bầy sói đói. Hợp tác giữa hai bên là cần thiết.”

Y Nhân nhướng mi nói: “Địa thành ghét chúng ta, họ có thể lựa chọn liên minh với Yên Hoa.”

“Quả vậy, đó là một lựa chọn, cũng là một mối nguy tiềm ẩn. Tự cổ chí kim có mấy nước nhỏ nương nhờ nước lớn mà sau đó lại chẳng trở thành chư hầu của nước lớn? Ta cũng không muốn liên minh với Yên Hoa là vì thế nhưng Quốc sư đúng là kẻ liều lĩnh, vả đầu óc của hắn cũng không tầm thường.” Mạc Tử Liên rủ mi, dùng ngón trỏ vẽ ra một thế 'vạc ba chân'.

Đại hộ pháp thoáng kinh ngạc rồi sa sầm nét mặt. Bắc là Tây Minh, nam là Địa thành, tây là Yên Hoa, nối ba mốc này lại thì Hoan Lạc cốc sẽ hoàn toàn lọt vào 'miền trong' của tam giác.

“Quốc sư đã sớm tính tới con đường này.” Mạc Tử Liên bạnh hàm, ráo hoảnh nói: “Để phòng bị chúng ta, kiềm chế chúng ta. Hắn ở trong cung quen rồi, mỗi bước đều phải tính trước ba bước.”

Thủy Nguyện chung quy đều chưa từng tín nhiệm y, trong vô thức hắn luôn đề phòng Hoan Lạc cốc sẽ nhân lúc Địa thành hỗn loạn, yếu thế mà chèn ép. Hắn tính kế y, lợi dụng y, vạch sẵn hướng đi vẹn toàn kết quả thành - bại sau cùng. Ba năm qua hắn chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ chọn cách ép y phải theo ý mình.

Trong lòng Mạc Tử Liên thật sự không còn chút cảm xúc nào với hắn nữa, ít ỏi thương xót cũng không.

Hoàn toàn thất vọng.

“Tháng trước ta rốt cuộc nhận được tin của Cửu và Thập Nhất mất tích bấy lâu. Cửu nói thực chất Thương Vũ vương không bị trúng độc mà là ái thiếp rất được sủng ái uống nhằm rượu độc thay Thương Vũ vương, tình cảnh rất nguy kịch, Cửu biết là có kẻ muốn hãm hại Ô Khê nên nhanh tay lao ra cứu mạng nàng ta. Thương Vũ vương tức giận vô cùng, vì tránh rút dây động rừng nên nhét cả Cửu và thầy thuốc vào biệt viện được canh gác nghiêm ngặt chữa trị cho cô thiếp kia, mãi đến giờ hắn mới được thả ra mà liên lạc với Thập Nhất.”

Nửa năm trước Mạc Tử Liên còn bực bội ôn con Ô Khê vong ân, vứt bỏ Cửu là một, chọc giận Thương Vũ vương là hai, vả chăng nó não ngắn đến mức không biết bản thân sẽ hại Địa thành thế nào? Nhưng kỳ thực nó cũng là kẻ tìm đường sống trong chỗ chết. Nó nhận ra mình bị Quốc sư lợi dụng nên dứt khoát bỏ trốn, nó biết trên bàn cờ chính trị: ngu dốt, chần chờ đều sẽ thành con tốt thí.

Nghĩ vậy mới thấy Ô Khê chưa lên ngôi mà đã có phong thái của một quân vương tàn nhẫn, quyết đoán. . ngôn tình hài

Trái lại Mạc Tử Liên hoàn toàn không phải người tàn nhẫn, vả còn có thể gọi là lương thiện dù từng trải qua bao nhiêu gian truân - từ trong cốt cách y đã là người như vậy. Nhưng lương thiện không đồng nghĩa với ngu ngốc, Mạc Tử Liên tóm gọn một đám gián điệp Đông Minh, Đông đế ắt cho là Hoan Lạc cốc ủng hộ Tây Minh - sẽ càng đẩy mạnh quân sự để áp chế Tây Vực. Như vậy, y đã chặt đứt một cạnh của 'tam giác'.

Quốc sư có thể lựa chọn tiếp tục liên minh hoặc không, kiểu nào cũng không còn sức uy hiếp với Hoan Lạc cốc.

Y Nhân trìu mến nhìn y: “Đệ lớn thật rồi.”

“Ta vẫn cần huynh. Y Nhân, ta biết những việc trên huynh đều đã nghĩ qua rồi song không chủ động nói ra để khỏi lấn lướt uy nghiêm của ta. Ta tín nhiệm huynh hơn tất cả người trong cốc, cũng chỉ an tâm trao cốc cho huynh mỗi lần ra đi. Huynh làm rất đúng về chuyện của A Dao. Huynh để A Dao rời khỏi là đúng lắm.”

Y Nhân ngước mắt nhìn nụ cười nhàn nhạt đổ bóng trên môi y. Mạc Tử Liên gõ ngón tay lên bản đồ, thì thào: “Có A Dao ở đó, Đại tư tế mới dám để cho 'người kia' xuất đầu lộ diện...”

Mạc Tử Liên gắp một lát củ sen nâu vàng, vừa nhai vừa quan sát năm món trên bàn ăn, nghĩ bụng: sao hôm nay toàn món từ cây sen thế này?

Cơm hải sản hấp lá sen, thịt xào ngó sen, canh gà hạt sen, củ sen kho tương, thạch cánh sen. Không chừa một bộ phận nào luôn. Tự nhiên thấy ê răng ghê, y ho một tiếng, dè dặt hỏi: “Ca ca, gần đây ta làm gì sai à?”

Nhìn bàn ăn này làm y có ảo giác như đang bị ăn 'thịt'.

Quân Huyền nghi hoặc đáp: “Đệ đâu làm gì sai.”

Mạc Tử Liên thầm thở ra một hơi rồi ân cần hỏi tiếp: “Vậy thì hôm nay huynh có chỗ nào khó chịu ạ?”

Hắn có vẻ ngượng ngùng: “... Hình như ta mập lên.”

Y ngốc ra, đoạn xô ghế đứng dậy, vươn móng vuốt chộp vào eo ca ca, không cho hắn có cơ hội trốn mà bế người lên, nắn bóp áng chừng một chút: “Có vẻ nặng hơn thật.”

Quân Huyền nhéo cằm y, hờn giận: “Tại bận ngồi tính cái ăn, cái mặc cho đệ đấy.”

Mạc Tử Liên cười rộ hôn thật kêu lên trán hắn, hai tháng qua ca ca y từ từ tiếp nhận sổ sách của cốc, học cách quản lý kho bạc. Đối với thái độ 'tài chính suốt nửa đời còn lại của ta đều phụ thuộc vào phu nhân hết' này, chín đường chủ, ngoài Đồ Mi, đều nhảy dựng lên, nhao nhao can cốc chủ 'mù quáng vì yêu' nhà mình. Để không khiến Liên Nhi khó xử, Quân Huyền nghiêm khắc với bản thân, cố gắng học cho tốt, thời gian qua vô tình ngồi ghế nhiều hơn tập luyện, Thần Mỡ liền ban thêm tí thịt.

Nói vậy chớ Mạc Tử Liên bóp cũng chẳng ra thịt, ca ca y vẫn thon gọn, tuấn tú chết người, bằng không thì y đã sớm nhận ra hắn mập lên rồi.

“Bảo Thần Mỡ của đệ đừng quan tâm đến ta. Không thì ngày nào ta cũng bắt đệ ăn thịt sườn đến ngấy luôn.” Quân Huyền búng trán y.

“Chi bằng ăn xong chúng ta cùng đuổi Thần Mỡ biến đi.” Bật cười, Mạc Tử Liên thả ca ca xuống ăn tối tiếp. Rồi hai người ra ngoài hoạt động cho tiêu, lùa đám con nít quỷ chạy tóe khói, chơi mệt thì về ngủ.

Cuối năm là sinh nhật của phu nhân, Mạc Tử Liên lần nữa tổ chức linh đình, toàn cốc chung vui. Nếu có ai thắc mắc người trong cốc ưng gì nhất ở Quân Huyền thì ấy là từ ngày có phu nhân, cốc chủ thưởng cho người dưới hậu hĩnh hơn gấp ba! Tương tự, từ khi Quân Huyền học cách quản lý ngân khố của cốc thì mọi người rất kính nể hắn, thấp thỏm sợ vị phu nhân 'ngang ngược' này trừ lương của mình.

Mà Mạc Tử Liên rất rất nghiễm nhiên được phu nhân 'chuẩn' cho tiêu xài xả láng, ngoài giờ làm việc thì chỉ lượn qua lượn lại đập tiền vào đồ trang sức, ngầm dự định xây thêm cái lầu để trưng bày trang sức. Y rất ngoan ngoãn đi hỏi ý ca ca.

Quân Huyền dịu dàng xoa đầu y, chuẩn.

Dân tình trong cốc ngọt ê cả răng. Cơ mà hổng phải cốc chủ mới nên là người bá đạo đập tiền cho phu nhân sao? Gì có vẻ ngược đời vậy?

Qua tháng một, Mạc Tử Liên rốt cuộc nhận được bái thiếp từ Địa thành, ôm ca ca nằm trong ngực mỹ mãn cười.

Lời tác giả: Dù là Sen lớn hay Sen nhỏ thì đều vừa ngoan vừa cưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.