Họa Mục

Chương 155: Chương 155: Chương 147




Tiếng đồng hồ nước nghe như tỉ tê, đứa học trò ngáp ngắn ngáp dài mài mực hầu thầy phê tấu chương, hai mắt díu lại như đường chỉ. Quốc sư thấy nó hồn vía lên mây, bèn gọi kẻ hầu đưa nó về giường ngủ.

“Thầy ơi.” Trước khi ra khỏi cửa, nó còn ngoái đầu dặn: “Thầy nhớ nghỉ sớm nhé. Thầy phải có sức khỏe thì mới lo cho dân được.”

“Thầy nghe.” Quốc sư trìu mến nhìn nó.

Canh giờ vừa điểm, người dưới dâng thuốc sắc lên, Quốc sư cầm chén thuốc bốc mùi ngai ngái, nhắm mắt uống hết, chân mày xoắn tít lại. Trên môi chợt có gì đó chọc vào, hắn bừng tỉnh trừng khuôn mặt cười nhạo của Sầm Canh. Gã nhai mứt dẻo, Thủy Nguyện khó chịu rút khăn tay chùi miệng rồi vứt ra chỗ khác, hỏi: “Hắn ta vẫn chưa tỉnh lại?”

'Hắn ta' là Tả Lang bị trọng thương.

“Chưa tỉnh hay không muốn tỉnh.” Sầm Canh hời hợt đáp: “Ai biết được? Hắn là kẻ được huấn luyện bài bản, chỉ cần nhắm mắt nằm yên trên giường thì thoải mái hơn biết bao so với bị treo lên trần nhà. Là ta thì nằm vậy cả năm cũng được.”

“Thế thì ép hắn tỉnh lại!” Thủy Nguyện rít khẽ.

“Ép gì? Ép chết hắn à?” Khóe mắt gã nheo nheo vẻ cười cợt, “Đọc ít sách vở lại. Ngươi đừng có nghĩ mình có thể sử dụng thủ đoạn đối phó với quan chức để bức cung tử sĩ. Ngây thơ thật hay giả thế?”

“Sầm Canh!” Thủy Nguyện vỗ bàn đứng phắt dậy, tức đến run rẩy cả người: “Ta nghe theo ngươi chỉ vì ngươi đã nói hắn biết về chuyện năm đó! Ta nghe theo ngươi nhả quyền lực cho Tát Lãng thị, nghe theo ngươi trở mặt với Đại tư tế! Ta nghe theo ngươi phá vỡ thế cuộc cân bằng đã tốn bao nhiêu công sức để tạo ra! Ta nghe theo ngươi cho người Di Nặc tá túc ở đất này! Ta nghe theo ngươi tất cả đổi lại chỉ muốn ngươi làm hắn chính miệng khai ra chuyện năm đó! Suốt ba năm qua không một đêm nào ta ngủ ngon, không một giây phút nào không khao khát vạch trần kẻ đứng sau cái chết của gia đình ta. Ngươi... vạch cho ta một con đường, cho ta niềm hi vọng rồi lại dội nước lạnh vào ta. Sầm Canh, ta không hiểu, hai mươi năm... có khi nào ta bạc đãi ngươi? Hà tất ngươi... phải như thế?”

“Ngươi thông minh nhưng lại mù quáng. Chân tướng đang ở trước mặt nhưng ngươi cứ 'nhìn không thấy'.” Sầm Canh bình tĩnh gằn từng chữ: “Ta cũng không hiểu, Thủy Nguyện. Mạc Tử Liên thật sự tốt đến thế à? Tốt tới mức ngươi không thể chấp nhận bất cứ cái gì xấu xa dính líu đến y? Rõ ràng trong lòng ngươi thấu suốt mà. Ngươi thấu suốt nên không thể kìm xuống sự căm hận với Mạc Tử Liên nhưng lại cứ tự che mắt mình, không chịu nhìn thẳng vào sự thật. Ta không hiểu, Thủy Nguyện. Ta đang ở ngay đây, là người phục vụ ngươi hơn hai mươi năm. Ta không có cha mẹ, không có bạn bè, không có gì cả, chẳng có lý do nào để lừa gạt ngươi. Vì sao ngươi phải thà rằng nghe lời chứng của người khác còn hơn hỏi ta về sự thật? Thủy Nguyện, trả lời ta đi. Rốt cuộc ta đã làm sai cái gì khiến ngươi phải cố gắng xóa bỏ sự hiện hữu của ta?”

Thủy Nguyện siết chặt nắm tay chống trên mặt bàn, bả vai rũ xuống, bóng mi dài che đậy ánh mắt, há há miệng mà không phát ra âm thanh.

Sầm Canh rút tấu chương khỏi tay hắn, gấp lại ném qua một bên, dọn sạch mặt bàn để cả hai chỉ có thể mặt đối mặt, đặt bàn tay dày nặng lên vai hắn, trầm thấp nói: “Để ta đoán thử. Ngươi không muốn nghe ta nói là vì ta có ác cảm với Mạc Tử Liên.”

Thủy Nguyện ngẩng phắt lên nhìn gã, bàng hoàng ngơ ngác như một đứa trẻ: “Sao ngươi... biết?”

“Ta là người được sai đến để giám sát ngươi.” Gã nhẹ giọng: “Thủy Nguyện, ta đã quan sát ngươi hơn hai mươi năm, mọi biểu cảm trên khuôn mặt ngươi, mọi cử chỉ nhỏ bé của ngươi còn gì mà ta chưa nhìn thấu? Ta hiểu ngươi hơn cả chính bản thân ngươi.

“Thủy Nguyện, ngươi đã nhìn ra chân tướng từ cái ngày bi thảm đó. Nhưng một mặt ngươi hận Mạc Tử Liên đến mờ mắt, một mặt ngươi lại cực lực không muốn hận y nên tự che mắt bịt tai, không nhìn vào sự thật. Ngươi xua đuổi ta, không muốn nghe ta nói ra chân tướng là bởi sợ ác cảm của ta lây qua ngươi, khiến ngươi căm thù Mạc Tử Liên. Thay vào đó ngươi cố chấp phải nghe lời chứng của người không hận Mạc Tử Liên, chỉ có như vậy ngươi mới tỉnh táo đối diện với sự thật được. Phải không?”

Lời gã vừa dứt, gò má Quốc sư liền trượt xuống dòng lệ, hắn nghiến chặt răng, trong mắt chất chứa các mảnh vỡ cảm xúc gai ngạnh, khớp ngón tay trắng bệch: “Ta, thực lòng... muốn đối xử tốt với y.”

“Nhưng ta không làm được.” Mi gian hắn cay đắng, trầm đục nói, “Ngươi biết ta luôn là một kẻ yếu đuối, dễ bị cảm xúc chi phối. Ta từng không ngừng tự huyễn mình là nên hòa giải với y, nhưng khi đối diện với y, ta lại bị cảm xúc chi phối. Ta giày vò y để thỏa mãn nỗi căm hận giằng xé trong lòng. Dầu rằng ta rõ ràng biết y không làm sai gì cả. Trước không có, sau cũng không có. Chẳng ai có thể bắt lỗi y làm sai việc gì.”

Giọng của Sầm Canh nhẹ hẫng như đến từ một cõi xa xăm, “Ngươi yếu đuối, ta đồng ý. Nhưng ngươi là một kẻ yếu đuối ngay thẳng, ngươi không bị hận thù làm mù quáng, đã nhẫn nại chịu đựng. Trong cái yếu đuối của ngươi có sự can đảm, ngươi không thẹn với Thủy Kính trang...”

“Nói láo.” Thủy Nguyện cười nhạo, nước mắt đã khô cạn: “Bà ấy chỉ nhìn vào kết quả, quá trình cho dù có bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cũng vô nghĩa. Bà ấy oán hận chính mình vì tuổi trẻ đã không bỏ qua tự tôn để gả cho vương hoàng, oán hận mình chẳng thể trợ giúp cho Cửu công chúa sinh thời. Chừng nào nghiệp lớn chưa thành, tâm nguyện của bà vẫn chưa yên. Mà gã đàn ông kia, cái người đã dùng tất cả mọi sự tốt đẹp của mình để sinh ra Mạc Tử Liên đã phá hủy bà ấy.”

Dù rằng sự thật tàn khốc nhưng Thủy Nguyện vẫn không thể hận người con. Mạc Tử Liên quá đỗi dịu dàng để khiến người khác hận y.

Sầm Canh vững chãi vỗ vai hắn, giống như truyền sức mạnh: “Cảm thấy thoải mái hơn chưa?”

Quốc sư nghiêng đầu ậm ừ, mịt mù trong mắt đã tan rã bớt.

Sầm Canh nhìn chằm chằm vào khóe mắt hắn, thả tay xuống, bỗng nghe nói, “Cảm ơn ngươi.”

Trên khuôn mặt xấu xí, dữ tợn của gã chưa từng có biểu cảm nhu hòa như thế, song trong nháy mắt liền trở về cái vẻ bụi đời, sống chết mặc bay. Quốc sư tiếp tục phê tấu, thần thái nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn tán dóc với gã vài câu.

Đèn chong canh bốn, trăng phủ trắng đất, Thủy Nguyện mơ màng đánh rơi bút, nhận ra Sầm Canh vẫn còn thức với mình.

Y Nhân cuốn rèm lên, dựa vào cửa sổ nhìn xuống gác luận võ. Gác cao bằng tòa lầu ba tầng, hình vuông, bốn cạnh có bốn cầu thang, mái vòm trong suốt. Chính giữa hình vuông đỏ thẫm có một bóng người áo trắng đang buộc tóc, bàn tay hạ xuống xoa chiếc roi da giắt đai lưng. Song Mạc Tử Liên không rút roi mà tuốt bội kiếm xanh lam, ánh kim lan tỏa trên thân kiếm. Y thu kiếm về sau lưng, giơ ngón tay ngoắc ngoắc.

“Thuộc hạ mạo phạm.” Tam đường chủ Ngộ Miên Đàn khom lưng rồi nghiêm mặt lao vào, trong ống tay áo thùng thình ló ra sáu cái móc dài ngắn không đồng đều, chém về phía Mạc Tử Liên như vuốt gấu. Y nghiêng mình tránh, kéo tay áo của đối phương vặn lấy cổ tay hắn răng rắc. Ngộ Miên Đàn nín thở ngừa hít vào Đoạn Hồn hương, bật cước tính quặp cổ y. Mạc Tử bèn đá ngược lại vào ống quyển, quét kiếm xuống eo hắn. Tam đường chủ lắc mình vỗ ra một chưởng, khoảng cách giữa cả hai vừa giãn ra thì móng vuốt cũng phóng dây đuổi theo y như hai con rắn ba đầu vồ vập săn mồi. Mạc Tử Liên bật người đạp vào cột trụ, xoay kiếm chém văng vuốt, hạ thấp eo, trong chớp mắt lướt tới trước mặt đối phương, ánh kiếm lạnh lẽo đâm thẳng lên cổ. Ngộ Miên Đàn ngửa phắt mặt, lên gối nhằm quai hàm y, đập vào thân kiếm đập vào vang dội.

Mạc Tử Liên vặn cổ tay xoay kiếm, chém xuống Trảm Nguyệt đao, kình khí cuồn cuộn hất tung tà áo. Hắn lùi lại kéo ngược dây chụp vuốt vào y. Y xoay lưỡi kiếm cuốn lấy một sợi dây, lôi đối thủ ngả nghiêng chém văng vuốt còn lại. Ngộ Miên Đàn hơi cau mày, cong tay nhào tới vồ y, ngỡ kiếm của y đã bị siết chặt nhưng dưới ngực chợt lạnh ngắt. Hắn rùng mình trợn mắt, sửng sốt - trong tay trái của Mạc Tử Liên là lưỡi đao bán nguyệt trên đầu roi.

Tam đường chủ nhìn cốc chủ tươi cười trong veo áp đao vào tim mình: “... Này có tính là ăn gian không?”

Có một cái lõi táo văng xuống đầu hắn, Xà Cừ gào: “Thua rồi chịu đi!”

Ngộ Miên Đàn trừng gã, buồn bực nhặt lõi táo đi xuống, hắn hoàn toàn không ngờ cốc chủ sẽ chơi như vậy, do y thuận tay phải nên hắn cứ đinh ninh là y không thể rút roi kịp.

Mạc Tử Liên dùng tay áo lau mồ hôi, ngước nhìn ca ca đang tựa vào lan can, cười khoe hàm răng trắng sáng.

Xà Cừ hớn hở lên gác, rút nhuyễn kiếm ra quất một cái, đang tính vuốt tóc làm đỏm thì bỗng nghe cốc chủ nói: “Mị Nhai! Ngươi lên cùng Xà Cừ!”

“Hở?” Mị Nhai ngớ ra, Xà Cừ nhảy dựng lên: “Cốc chủ, chẳng lẽ thuộc hạ kém đến mức không xứng bồi ngài?”

“À, ta muốn nghe Mê Hồn thuật của Mị Nhai, ngươi phối hợp với nàng.” Y đáp.

Mị Nhai xoay cốt địch bước lên gác, chùm chuông bên hông réo rắt leng keng. Nàng trợn trắng mắt lừ cái mặt bí xị của Xà Cừ, đưa cốt địch lên môi, thổi làn điệu u uẩn, nhịp chân uyển chuyển di chuyển. Xà Cừ không chịu cũng phải chịu, nhuyễn kiếm như rắn được nghệ nhân huấn luyện uốn lượn tấn công. Mạc Tử Liên vừa lần mò trong ảo ảnh của Mê Hồn thuật, vừa tập trung ngũ giác đối kháng với Xà Cừ. Ánh kiếm như mưa sao băng hỗn loạn, quét qua vạt áo trắng tinh, đuôi tóc uốn lượn, nhịp chuyển động như bay bổng. Mạc Tử Liên tựa hồ đã hòa vào làn điệu của Mị Nhai, từ trong ảo ảnh tìm thấy kiếm của Xà Cừ, chiêu thức ngỡ như loạn mà chuẩn, phá tan hàng phòng ngự đối thủ.

Quân Huyền chú tâm lắng nghe, dĩ nhiên là hắn không thần thánh đến mức phân biệt được tiếng kiếm của Liên, thầm thì: “Tiết tấu đã thay đổi...”

Đồ Mi bám lấy lan can: “Âm thuật của Mị Nhai đã bị cốc chủ chi phối.”

Quả thật Mị Nhai không còn kiểm soát nổi tiết tấu của mình, cốc chủ đã hoàn toàn nắm được nhịp điệu và bước chân của nàng. Mị Nhai càng thổi càng hụt hơi, Xà Cừ theo đó cũng loạn, nghiến răng đỡ một kiếm bổ từ trên. Nội lực ép xuống như trăm cân đá lở, chấn động tê tái vào tận xương, khớp rên răng rắc. Mị Nhai thu sáo nhận thua.

Quân Huyền đạp lên lan can, gọi một tiếng 'Liên Nhi' rồi phi thân xuống, ống tay áo phất lên như cánh chim. Mạc Tử Liên dang tay ôm hắn.

Quân Huyền nghe nhịp tim vội vã, biết là y mệt, hắn xót ruột vén tay áo lau mồ hôi cho y: “Nghỉ ngơi một chút, ta hầm chân giò cho đệ.”

“Không sao ạ, năng lượng của ta ở đây này.” Y nâng cằm hắn mổ vài cái: “Đã nạp đầy.”

Quân Huyền véo y: “Hửm? Dám thì tiếp ta đây.”

“Cốc chủ đánh với phu nhân kìa!” Mọi người đổ xô đến tranh ghế, trèo cây ngóng nhìn.

Quân Huyền rút Trường Dạ áp vào lưng, như tùng như bách thẳng tắp đứng ở phía đối diện, mỉm cười: “Nhường phu quân ba chiêu.”

Mạc Tử Liên đang mải suy nghĩ đối sách, vừa nghe hai tiếng 'phu quân' thì xương cốt mềm nhũn, mọi ý nghĩ bốc hơi. Mũi kiếm rung lên chớp nhoáng đâm về gò má đối phương, hắn nghiêng đầu tránh, đuôi tóc hất lên tản ra giữa lưỡi kiếm.

Chiêu thứ hai quét một vòng nhằm vào eo Quân Huyền, hắn đập cổ tay hất Diễm Dương ra, Mạc Tử Liên tinh mắt thấy da hắn đỏ ửng lên. Chiêu thứ ba cuốn qua vạt áo trước ngực ca ca, uyển chuyển quét qua thắt lưng, Quân Huyền bỗng hồng má đè lại bên hông.

Khán giả như được rửa mắt: cốc - cốc chủ đang đùa giỡn lưu manh với phu nhân ư?

“Hết ba chiêu.” Phu nhân vung kiếm phác ánh sáng lạnh lẽo, không chút khách khí bật lên chém xuống đầu cốc chủ. Mạc Tử Liên vung ngang kiếm đỡ. Mũi chân Quân Huyền đá vào Diễm Dương khiến y lùi bước, cơ thể dẻo dai lộn nhào giữa không trung, quét dọc Trường Dạ hất Diễm Dương văng lên. Hai ngón tay Mạc Tử Liên kẹp ngược chuôi kiếm, lại tung ra Trảm Nguyệt đao.

Dây cột tóc của Quân Huyền tuột ra, kiếm trong tay vẫn sống động xoay chuyển như nước chảy mây trôi, hàn quang chiếu rọi. Mạc Tử Liên liên tục lùi bước, cổ tay linh hoạt múa kiếm, môi vương ý cười, tóc mai ca ca rẽ quanh đường kiếm của y. Tay không trượt lên vỗ chưởng đánh bật Trường Dạ - Diễm Dương quét một vòng lớn bổ xuống Trảm Nguyệt đao. Quân Huyền lập tức giơ kiếm đỡ, nào ngờ va chạm nhẹ hẫng.

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cốc chủ ném kiếm đi, quất roi da quấn lấy eo đối phương, kéo người vào lòng, tuyên bố: “Ta thua rồi.”

Quân Huyền kéo cổ áo y, ngửa mặt hôn lên, nói: “Có ai đánh nhau mà ném binh khí như đệ không?”

“Đánh đấm gì chứ.” Y gác kiếm của hắn lên vai, dịu dàng nói: “Huynh chỉ cần gọi một tiếng phu quân, ta đưa cả mạng cho huynh.”

“Chớ nói bừa.” Hắn thu kiếm, đấm nhẹ vào ngực y.

Người dưới gác cung kính bẩm báo: “Cốc chủ, sứ giả của Tây Minh đến rồi ạ.”

Thấp thoáng bóng áo đỏ từ đằng xa, hai sứ giả đã tràn ngập thành ý đứng lên nghênh đón: “Diện kiến Mạc cốc chủ. Tại hạ Hàn Ngọc, nghe danh cốc chủ đã lâu, gặp rồi mới thấy người thật còn hơn cả danh tiếng.”

“Hàn quan có lòng.” Mạc Tử Liên ngồi xuống, mời ghế, ra vẻ khiêm nhường: “Bổn tọa vốn không muốn phô trương thanh thế, thật phiền hai vị nghe ngóng tin tức.”

Sứ giả Tây Minh gồm một nam một nữ, nam là Hàn Ngọc vóc dáng cao lớn. Nữ có phong thái kiêu kỳ, cười giòn: “Cốc chủ hà tất phải nói thế? Khắp đại mạc có ai nghe danh Hoan Lạc cốc mà còn chẳng ngưỡng vọng thanh thế sấm rền của ngài. Vãn Cô xin phép hỏi vị bên cạnh ngài chính là lệnh khang lệ sao?”

Quân Huyền nhận ra giọng nói quen tai, liền nâng mắt 'nhìn' thẳng vào cô nàng.

Vãn Cô từng có ấn tượng với đôi mắt của hắn, lập tức nhận ra ngay, trợn mắt than thầm. Thấy đôi bàn tay lồng vào nhau của Mạc Tử Liên với hắn thì có chút căng da đầu - với kinh nghiệm của nàng: nam tử hán đại trượng phu có thể nhịn rất nhiều chuyện nhưng nhất định không nhịn kẻ khinh bạc vợ mình!

Vương ơi là vương, trêu ghẹo phải mỹ nhân có chủ xị to rồi!

Thấy Quân Huyền cứ nhìn chằm chằm vào mình, Vãn Cô xấu hổ, vội đứng dậy khom lưng tạ lỗi: “Thì ra quý nhân là người của Mạc cốc chủ, trước đây Vãn Cô không biết, vô tình mạo phạm lệnh phu nhân. Thực sự rất xin lỗi, mong phu nhân giơ tay cao đánh khẽ.”

Mạc Tử Liên nhướng mi: “Hai người từng gặp nhau rồi sao?”

Quân Huyền gật đầu đáp: “Từng tình cờ chạm mặt.”

Vãn Cô ho một tiếng, cười khan trả lời: “Nô gia có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, đều nhờ phu nhân rộng lượng.”

Mạc Tử Liên rất là mẫn cảm nha, thấy ca ca không định chấp nên mới bỏ qua thôi, đợi đến buổi tối y sẽ gặng hỏi sau. “Bổn tọa với Thương Vũ vương chưa từng có qua lại, nay hai sứ giả đến là vì cớ gì?”

Hàn Ngọc cười nói: “Cốc chủ là người có mắt nhìn, trong lòng đã hiểu rõ mục đích của chúng ta, sao phải giả vờ? Minh quốc nội loạn, Đông đế Tây vương phân tranh, Dương Duệ đế liên kết với người Miểu điều động quân sự trên Mạc Bắc, sai phó Lộ Thương vương tấn công Bắc cương của nước Tư, mưu đồ đánh xuống Tây Vực. Hiện tại tư bề Tây Vực đang ráo riết rục rịch, Hoan Lạc cốc tọa lạc ở ngay ranh giới đông tây thật sự là hòn ngọc quý phơi giữa phường trộm cắp.”

Mạc Tử Liên nhàn nhạt nhếch môi.

Tin tức Bắc Quan ải Tư quốc bị Lộ Thương vương công thành Quân Huyền đã biết từ lâu, Diên Ân hầu phụng chỉ Hoàng đế thủ thành suốt nửa năm. Song đầu năm nay hoàng thành có cung biến*. Nhàn vương buông rèm Nhiếp Chính loạn quyền, Phó tướng liên kết với Thái úy Khải gia dìu Tuấn vương lên đế vị. Diên Ân hầu và Phế đế hiện chưa rõ sống chết.

* Biến cố lớn trong cung đình. Thần tử - chương 52.

Giang hồ đất trong trước biến cố này cũng rúng động mạnh, e rằng không một ai ngờ Nhàn vương sẽ bắt tay với Phó gia phản bội Hoàng đế. Diên Ân hầu Lâm Trường Thanh là người đã dẹp loạn Miểu, nay mất tích cùng với Phế đế, giả như Tân hoàng đế lấy đầu Lâm hầu hòng trấn an người Miểu thì...

Quân Huyền đã hiểu mục đích của hai vị sứ giả này.

Quả nhiên Hàn sứ giả nghiêm nghị nói: “Nếu Tân hoàng đế của nước Tư chủ hòa với Đông Minh thì cả Tây Minh chúng ta lẫn Tây Vực ắt rơi vào thế bất lợi. Mạc cốc chủ đã đắc tội với Dương Duệ đế, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua cơ hội để thôn tính Tây Vực.”

Hoan Lạc cốc nằm giữa Tư, Minh và Điệp Cách, xác thực có vị trí bàn đạp tuyệt vời để thôn tính Tây Vực. Thực ra Địa vương thành có vị trí còn đẹp hơn - ở ngay chính giữa sa mạc nhưng địa thế lại dễ thủ khó công. Mạc Tử Liên giữ nguyên nụ cười, đâu cần ai nói cho y biết về tình hình Tây Vực.

Vãn Cô chân thành nói: “Vương chúng ta cảm thấy Hoan Lạc cốc và Địa thành tuy chia lãnh địa, dân phong khác biệt song cũng cùng một dòng máu, vốn là đồng bào, nay Tây Vực sắp không yên, gác lại quá khứ mà hòa hợp là chuyện tốt.”

Mạc Tử Liên cười lên, đuôi mắt phượng cong cớn, chống tay đỡ cằm: “Đông đế và Tây vương cũng là chú cháu ruột, trong mình chảy cùng một dòng máu, tại sao Thương Vũ vương lại không vì hòa bình mà tự mình chặt phứt đầu đi?”

Trước mặt có hổ, sau lưng có sói.

Hoan Lạc cốc ở chính giữa.

“Nhị vị thật có lòng thành nhưng thứ nhất, Thương Vũ vương cưới Thánh tử Điệp Cách làm vương phi, dưới gối không con không cái, dù cho có thể thắng lợi thì lấy cái gì bảo đảm cho Hoan Lạc cốc?

“Thứ hai, Lộ Thương vương vẫn chưa công phá thành công Bắc cương, lúc này Hoan Lạc cốc quy thuận Tư quốc chẳng phải được lợi hơn sao? Giả như Diên Ân hầu không chết mà được hoàng triều trọng dụng cầm binh đánh với Lộ Thương vương thì càng vẹn toàn. Hà tất bổn tọa phải hỗ trợ Tây Minh? Thương Vũ vương có cái gì để thu hút bổn tọa?

“Thứ ba, Địa thành và Hoan Lạc cốc có chuyện trong nhà với nhau, Thương Vũ vương lo việc trong nước còn chưa xong thì chớ nên duỗi tay quá dài. Chú cháu ruột lột da uống máu lẫn nhau cũng là một giai thoại bi tráng trên vùng đất nhai xương không nhả này đấy.”

Mạc Tử Liên dứt lời, lười nhìn sắc mặt bọn họ, nắm tay ca ca đứng lên toan rời đi: “Bổn tọa bận trăm công nghìn việc, các vị thong thả ăn uống no say rồi về nước. Không tiễn.”

Quân Huyền hiểu tại sao Mạc Tử Liên gay gắt. Y không thoải mái vì bọn họ chỉ toàn nhả lời về việc Hoan Lạc cốc sẽ bị bức ép nếu không có núi tựa. Thái độ của hai người họ sai lầm ngay từ đầu khi không coi Hoan Lạc cốc là một lãnh địa độc lập, thế nên y mới châm biếm như thế.

“Mạc cốc chủ!” Hàn Ngọc đuổi theo, chắp tay cúi đầu, áy náy nói: “Đã mạo phạm ngài, hết sức xin lỗi. Vương của chúng ta tin rằng muốn nên việc lớn thì phải hợp tác với những người có tâm lớn, không vì cái trước mắt chưa đến mà sợ bóng gió. Thế nên chúng ta mới mạo muội thử ngài đó thôi.”

Vãn Cô tiếp lời: “Vương rất cảm kích ngài vì đã cứu tần thiếp của vương, vốn chúng ta đến đây cũng là để mang lễ vật hậu tạ cốc chủ. Vương thật lòng mong Tây Minh và Hoan Lạc cốc hữu hảo với nhau qua hoạn nạn. Về vấn đề Tây Vực, vương ra lệnh cho chúng ta nghe theo ý cốc chủ.”

Mạc Tử Liên nhấc đuôi mày, thú thật là khá ngạc nhiên, ung dung cười: “Bổn tọa nghe đồn Thương Vũ vương Nam Cung Ly Nguyên tuy là tông thất mà tính cách hào sảng, nay mới thấy gã đúng là đại trượng phu co được giãn được, mềm nắn rắn buông, quả thật có tướng minh quân.”

“Cốc chủ cũng là bậc hào phóng rộng lượng.” Cô nàng khéo léo nịnh đầm: “Mắt nhìn còn cực tốt, thu phục được lệnh phu nhân tài mạo song toàn.”

Mạc Tử Liên nghe mà mát rượi lòng dạ, đan tay với ca ca: “Ấy là trời định.”

Buổi tối, trong khi cốc chủ chiêu đãi sứ giả của Tây Minh, Đại hộ pháp triệu tập mười đường chủ tại chính sảnh, bầu không khí trầm mặc làm người ta bứt rứt.

Hữu hộ pháp vẫn yên tĩnh thêu thùa, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ dệt ra ngàn lớp cánh hoa sinh động.

Y Nhân đỡ cằm nhắm mắt, lọn tóc đen nhánh rủ trên bầu má đã có tí huyết sắc, hòa với bờ môi màu đào có vẻ mỹ lệ bệnh tật, từ khi cốc chủ trở về tiếp quản cốc, sức khỏe của hắn dần chuyển biến tích cực. Các đường chủ liếc qua lại lẫn nhau rồi cùng nhìn hắn, không biết Đại hộ pháp đang đợi cái gì.

“Ngộ Miên Đàn.” Mãi Y Nhân mới chịu cất tiếng, ngữ khí lạnh lẽo: “Quỳ xuống.”

Tam đường chủ có vẻ chấn động trong phút chốc rồi cúi đầu quỳ xuống giữa đường đi.

Đại hộ pháp lại tiếp tục yên lặng, đầu mày chậm rãi nhíu sát, rốt cuộc cũng mở mắt: “Ngươi muốn bắt ta đợi đến bao giờ? Là không biết mình sai ở đâu hay không cho là mình sai?”

Ngộ Miên Đàn ủ dột đáp: “Thuộc hạ không nên có sát khí với cốc chủ.” Lúc đó cốc chủ bổ xuống Trảm Nguyệt đao quá uy lực khiến hắn vô tình nảy sinh sát khí nên ra đòn thụi đầu gối hơi hiểm.

“A Lan Tư.” Y Nhân vịn tay ghế đứng dậy, từ tốn bước xuống nhận lấy roi da từ Nhị đường chủ - không cho bất kì một giây chuẩn bị tinh thần - đầu roi vụt xuống chát chúa, rách áo tứa máu.

Đại hộ pháp quất liên tiếp mấy chục roi, từng nhát vụt xuống như xé thịt tan xương, máu nhuộm thẫm thân roi, giọt đỏ tóe lên, bắn xuống mặt đất. Chín đường chủ thấy mà tê buốt tay chân, âm thanh rơi vào tai làm da lưng co rút. Y Nhân thở hào hển dừng lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong mắt ẩn chứa nét thỏa mãn kỳ dị: “Lâu lắm rồi ta mới đánh người, tiếc là không thể đánh chết. Vốn ta chỉ tính đánh ngươi hai mươi roi nhưng ngươi bắt ta chờ đợi.”

Tam đường chủ quỳ rạp dưới sàn nghiến chặt răng, đấm tay gồ rõ gân xanh, mồ hôi như hạt đậu nhỏ xuống đất, trên lưng nhầy nhụa máu thịt như bị lột mất một lớp da. U Đàm biết là bệnh nhân này phải nhờ tay mình rồi nhưng vẫn sợ mất mật. Xà Cừ và Mị Nhai mặt cắt không còn một giọt máu.

A Lan Tư vuốt mồ hôi, ngỡ như nhìn thấy Y Nhân hồi trẻ tươi cười vung roi đánh từng tên cướp sống sờ sờ đến chết tươi.

Bàn về độ tàn nhẫn, A Dao và Y Nhân chưa biết là ai hơn ai.

Đại hộ pháp đánh xong thì trở về với dáng vẻ mỹ nhân bệnh tật, ho khan đến hụt hơi: “Đừng hiểu lầm, ta không trừng phạt ngươi theo ý mình, muốn biết ai bảo ta đánh ngươi không?”

Không ai ho he.

“Là phu nhân đấy.”

Tất cả sửng sốt, bao gồm cả Đôn Hoàng vẫn luôn thờ ơ cũng ngẩng mặt.

Y Nhân kéo kín cổ áo lại, cười lạnh: “Chớ có coi khinh hai mắt phu nhân không nhìn thấy, và cũng chớ cho là ta chẳng biết trong đầu các ngươi nghĩ gì. Vị trí Tả hộ pháp bỏ trống là cốc chủ có suy tính riêng, chưa cần các ngươi rục rịch. Với lại các ngươi cũng thấy rõ rồi đấy, hiện tại cốc chủ có thể dễ dàng phẩy tay đánh chết các ngươi. Người khoan dung là bởi niệm tình xưa nghĩa cũ, đến cả Đào nương mà cũng có kết cục thế nào, các ngươi tự ngẫm mà xem phân lượng của mình có đủ nặng trong lòng cốc chủ không?”

Đại hộ pháp nói rồi quay đi, bỏ lại một mảnh trầm mặc nặng nề.

Khi từng người một đã vãn hết, Đồ Mi ngồi ghé vào tay ghế của Đôn Hoàng, thần sắc lo ngại: “Y Nhân nói như vậy tức là Liên Nhi biết hết rồi sao?”

“Ừ.” Đôn Hoàng đáp khẽ.

Đồ Mi thở dài dựa vào cánh tay gã, bóp trán: “Tát Phục ơi là Tát Phục, sinh thời làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy cuối cùng cũng không cản được con trai ngươi đi vào con đường này...”

Cả hai yên lặng một hồi, nàng nói tiếp: “Thôi, Y Nhã đã phải gánh tai tiếng phản bội lâu quá rồi, cũng nên rửa oan khuất cho cô ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.