Họa Mục

Chương 159: Chương 159: Chương 151




“Ồ, không ai cười à?” Nạp Lan Hòa Lệnh vuốt sống mũi: “Ta đúng là không có khiếu pha trò.”

“Ngươi đi theo làm gì?” A Dao nhăn mặt bóp cổ hắn.

“Ta ngại ngươi gây chuyện trong cung. Ông già mắng ngươi không nổi nhưng sẽ mắng ta.” Hòa Lệnh thật thà đáp. A Dao bất chợt vặn tay, suýt thì bẻ gãy cổ hắn. Ông ta lủi bước cực nhanh, nấp vào sau rèm cửa, ấm ức như bị bắt nạt: “Biến mất đây, được chưa?”

Mạc Tử Liên nghĩ bụng cái ông này ngơ ngáo nhỉ, được Đại tư tế nuôi dạy thế nào đấy? Nạp Lan Hòa Lệnh trông như phiên bản Ô Khê cộng thêm hai mươi tuổi, áp cái mặt lầm lì của nó vào ổng khiến y nhất thời nổi khắp da gà, da vịt.

Đè kiếm trong tay ca ca lại, y đứng lên quất roi về phía trước, lưỡi đao va leng keng nghe đặc biệt vang vọng giữa đêm tối, cất tiếng: “Các hạ, ta biết cha ta đã làm những chuyện vô liêm sỉ với hai người. Hòa Lệnh tiên sinh, hôn ước giữa mẹ ta và ngươi vốn chưa từng được chính thức định xuống, ta không có ý chối bỏ bàn tay cha ta quấy rối bên trong nhưng Hòa Lệnh tiên sinh hẳn cũng hiểu tính tình Cửu công chúa, tuyệt đối không một ai có thể ép buộc mẹ ta làm chuyện mà bà không muốn. Xét đến cùng hôn ước giữa hai người cũng đâu phải phát xuất từ sự tình nguyện. Do đó, giữa cha ta và tiên sinh chưa tới mức oán thù, bản thân ta lại càng không có lý do để ghét tiên sinh.”

Nạp Lan Hòa Lệnh có vẻ ngạc nhiên, nhìn Mạc Tử Liên chằm chằm rồi nói: “Một đứa trẻ lễ phép. Tát Phục có lẽ đã dành lại cho ngươi mọi đức hạnh tốt của hắn.”

Mạc Tử Liên đáp lại hai tiếng 'đa tạ', quay sang A Dao: “Dao ca.”

Vì xưng hô này, A Dao nâng đuôi mày, hơi nheo mắt. Y điềm tĩnh, hữu lễ nói: “Ta thừa nhận cha ta đã không giữ được lời hứa với ngươi, nhưng ta cũng khẳng định người không xem ngươi chỉ như một món công cụ. Tất cả những điều cha ta đã làm, đã nói, thái độ và cách người đối đãi với ngươi, ta tin bản thân Dao ca thấu đáo hơn ta bởi vì xét về bối phận, ta không đủ tư cách để khuyên răn ngươi. Trước khi ta ra đời thì Dao ca đã phục vụ cho cốc, giấy trắng mực đen ghi chép rõ ràng tất cả mọi đóng góp của ngươi - tuy là ta không biết trong lòng ngươi có thật sự vì cốc song thực tế Hoan Lạc cốc được như hôm nay nhờ có phần công lao của Dao ca. Ta sinh ra sau và hưởng trên đó, cha ta cũng lấy đó làm quyền uy để bảo bọc ta đến tận ngày hôm nay. Do đó, lời hứa cha ta đã không giữ được - ta cũng không định thay ông ấy thực hiện đâu - nên là để cho hả giận phần nào đó, A Dao có thể chém ta một đao.”

Tất cả người nghe đều sửng sốt. “Mạc Tử Liên!” Quân Huyền giận tái mặt gắt gọng, kiếm hoàn toàn rời vỏ: “Ta không cho phép!”

Mạc Tử Liên nâng tay, roi da lập tức quấn về phía hắn, Quân Huyền ngã xuống nệm, ngơ ngác như không thể tin nổi y hạ thủ với mình, thân thể bị điểm huyệt co rúm lại, run rẩy mãnh liệt chẳng rõ do giận hay vì động đến thương tích. Cảm nhận được lòng bàn tay y vuốt gáy, bảo 'không sao', Quân Huyền trừng mắt hồ muốn nứt ra, thở gấp gáp, càng kích động phát run.

Mạc Tử Liên cảm thấy da thịt ca ca lạnh như băng, có chà xát cũng không ấm lên, đau lòng rút tay lại, không một tấc sắt đi đến trước mặt A Dao, đôi mắt sáng như sao: “Một đao trả cho lời hứa của cha ta.”

Nạp Lan Hòa Lệnh phải nhìn y bằng con mắt khác hoàn toàn. A Dao thậm chí cả cho rằng người đối diện điên rồi, xưa nay Trảm Nguyệt đao chưa từng vung ra mà không chết người. Y sờ chuôi đao, nhìn đối phương chằm chằm tìm kiếm một nét ngần ngừ. Mạc Tử Liên không hề bối rối, đứng yên.

Thình lình 'soạt' một tiếng - Hòa Lệnh chỉ kịp thấy một mảnh trắng xóa nhoáng lên, nháy mắt là đao về lại thắt lưng A Dao hồ chưa từng rút ra. Y trang rách toạc của Mạc Tử Liên nhanh chóng thấm ướt máu tươi như nhúng vào thuốc nhuộm, chảy thành dòng xuống tận gót chân. Y khuỵu gối, tái nhợt đè chặt ngực, nhát chém kéo từ đuôi mắt trái - chẻ đôi hình xăm hoa mai - cắt qua má xuống eo phải. Vùng ngực bị rạch ác nhất.

Một mảnh trăng khuyết đỏ thẫm.

Nạp Lan Hòa Lệnh thầm nghĩ: ra tay độc ghê.

“Ta chướng mắt 'cái thứ ẻo lả' trên mặt ngươi lâu rồi.” A Dao có vẻ bực dọc quay phắt bỏ đi. Nạp Lan Hòa Lệnh phân vân nhìn lướt qua A Dao, thấy Mạc Tử Liên chảy máu ròng ròng, bèn nói: “Ta tiện đường gọi ngự y cho.” Đoạn chẳng để bụng y có cần hay không liền phi thân cái vèo.

Mạc Tử Liên tự điểm huyệt cầm máu, điều chỉnh hơi thở, ngồi xuống giường, cẩn thận chạm vào mặt ca ca. Ướt đẫm. Trái tim liền thót lên cổ họng. Y hoảng đến độ chẳng thiết gì tới đau đớn da thịt, gấp gáp lau nước mắt của ca ca: “Đừng khóc. Ta xin huynh đừng khóc...”

Nước mắt của Quân Huyền vẫn tuôn rơi như mưa, toàn thân căng cứng cuộn tròn, run rẩy thở hào hển. Mạc Tử Liên co thít tim gan, tự biết mình đã xé ra vết thương lòng của huynh ấy, cúi xuống vòng cánh tay ôm hắn, tựa sát vào gò má đẫm lệ, ôn tồn nói: “Ca ca, ta đã thề sẽ không bao giờ rời xa huynh, huynh hãy tin tưởng ta được không? Dẫu có chuyện gì xảy ra, ta cũng nhất định sẽ không rời xa huynh. Huyền ca ca hãy tin ta được không? Khang lệ, khang lệ của ta, tin tưởng ta. Ta đã làm tới mức này thì há nỡ lòng bỏ khang lệ của ta bơ vơ trên cõi trần?”

Giọng nói dỗ dành hóa thành nước mát rỏ vào trái tim vỡ nát của Quân Huyền, cơn run rẩy dần dịu lại, nỗi đau cắt ruột cắt gan rút xuống như triều thấp. Hắn mò mẫm trong tối tăm sờ chạm y, bị sức nóng của y thiêu đốt cho rã thịt tan xương, vội vã nói: “Liên Nhi, mau - mau chữa trị vết thương.”

Vừa khéo ngự y được gọi đã đến.

Quân Huyền giấu đi khuôn mặt dưới làn tóc, lặng im chờ đợi ngự y chữa trị cho Mạc Tử Liên. Y nắm chặt lấy tay hắn từ đầu chí cuối, tuy mất máu nhiều song thương tích chỉ ở ngoài da, không sây sát tới gân mạch và xương cốt. Mạc Tử Liên biết A Dao không dùng nội lực, nếu vận công thì khác rồi - y không có ngốc đến mức để mất tay mất chân đâu. Dù y có bản lĩnh bình phục nhanh song hiện tại vẫn phải liên tục rít khí vì đau. Người rít khí là y mà ca ca còn căng thẳng hơn y. Mạc Tử Liên thuận tiện nhờ ngự y coi vai ca ca, tốt đẹp là cả hai đều ổn. Y thức trắng một đêm, đi đường cả ngày, uể oải quá rồi, ôm ca ca nằm xuống, dỗ dành: “Ngoan, ngủ với ta.”

“Liên Nhi.” Quân Huyền cúi đầu rúc vào bả vai y, giọng khàn đục run run: “Ta điên mất. Đệ có làm sao, ta điên mất.”

“Tin tưởng ta.” Mạc Tử Liên xoa bóp gáy hắn, trấn an: “Vong Xuyên, Quỷ Đạo còn không thể chia cắt ta với huynh, huống hồ là một vương thành nhỏ bé?”

Nói thế mà Quân Huyền vẫn mất hồi lâu mới ngủ được. Mạc Tử Liên nhìn bàn tay hắn cố chấp nắm chặt tay mình tới lộ rõ đốt xương, cứ nhìn mãi rồi thiếp đi.

Giấc ngủ này rất sâu, không mộng mị, thẳng đến chính ngọ. Vừa mở mắt, Mạc Tử Liên liền thấy một bóng dáng đang quỳ ngồi trên người đối diện với mình, cong môi bóp eo hắn: “Ca ca dậy sớm ghê.”

Quân Huyền dìu y ngồi dậy, lẽ đương nhiên nói: “Tay đau, đệ lau mặt, thay y phục cho ta.”

Mạc Tử Liên tươi như hoa, thấy A Bát bê chậu nước bước vào cũng chưa vội hỏi han, vui vẻ chăm ca ca xong mới nói: “Các ngươi đến khi nào?”

“Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đến tầm đầu canh tư*.” Mạc Bát tỉ mỉ đáp: “Đại đương gia nói là nếu bắt mọi người vội vã thì đến nơi sợ là không có sức ứng phó với yến tiệc nên sắp xếp thời gian cho những người còn lại nghỉ ngơi để đến vào rạng đông. Biết tin cốc chủ bị thương, Đại đương gia đã thay mặt cốc chủ nhận rượu kính rồi ạ.”

* Một giờ sáng.

Y gật đầu: “Còn gì nữa không?”

“Thưa...” Cô hạ giọng, “khi băng qua dãy đá, chúng thuộc hạ nhìn thấy có rất nhiều người tựa hồ mai phục đàng sau. Thập Tam tinh mắt nói bọn họ là người Xích Khu hoặc người Miểu. Đại đương gia nghe biết, hỏi ý cốc chủ thế nào?”

Mạc Tử Liên liền cười khẽ: “Chớ lo, nguồn thông tin của Quốc sư chẳng lẽ kém cỏi hơn bổn tọa? Vả... có vài chuyện tất phải xảy đến.”

Y chải chuốt xong, sờ vết chém trên mặt, nghĩ đoạn rồi quyết định không che. Bước ra ngoài, Quân Huyền cảm thấy không ít con mắt lia qua đảo lại hai người, chợt nhận thấy một cái gì đó lao tới, phản xạ đưa tay đỡ, bắt được một cục lông mềm mại. Cục lông loay hoay cào áo hắn, rít lên 'méo' chói tai.

“Mèo nhà ai đây?” Mạc Tử Liên thấy mình mẩy nó bị quấn chỉ rối, bèn giúp nó gỡ ra: “Nghịch cuộn len nè.”

Mèo ta có lẽ hiểu người đang giúp nó, thôi giãy nảy, xòe cặp móng trèo lên ngực Quân Huyền, hắn vuốt ve trấn an nó, đợi Mạc Tử Liên gỡ chỉ xong liền thả con vật xuống. Hai người đi tiếp một đoạn, con mèo cũng lẽo đẽo theo.

Mạc Tử Liên nắm tay ca ca dừng lại, thấy con mèo đi tới, õng ẹo dụi vào chân ca ca y, vừa kêu meo meo vừa dụi, ngó lơ y.

Y thử duỗi chân ra. Mèo ta còn né.

“...” Ô hay? Mạc Tử Liên túm gáy nó lên xem 'giới tính', nếu là mèo cái thì có thể tha thứ. Thấy là đực, y liền đe dọa: “Mi còn đụng vào ca ca của ta là vào nồi đấy!”

“Hông!” Một bé gái bọc áo tròn vo đột ngột chạy đến: “Hông được ăn Bông Tuyết!” Cô bé nhảy tưng tưng dưới chân y, với cái tay bé nhỏ, đôi mắt như ngọc lục bảo ầng ậng nước: “Trả Bông Tuyết cho cháu! Trả đây!”

Bé tí mà giọng khỏe ghê, Mạc Tử Liên hớt hải trả mèo, chỉ sợ chậm một giây là nó khóc ầm lên. Con bé sụt sùi ôm mèo, vỗ về mèo 'chị sẽ bảo vệ em' nhìn đáng yêu lắm mà hành động chỉ vào mặt y thì kém xinh hơn rồi: “Chú là đồ vừa xấu người, vừa xấu nết!”

“Mới tí tuổi đầu mà có cái mỏ sắc sảo nhỉ?” Mạc Tử Liên ngồi xổm búng trán con bé: “Cha mẹ đâu? Ai cho cháu chạy loạn trong cung?”

Cô bé che trán, dẩu môi hỏi lại: “Vậy cha mẹ chú đâu? Ai cho chú đi loạn trong cung? Chú không có bào phục tức là không phải quan.”

“Ơ, con bé này khôn nhỉ?” Mạc Tử Liên vuốt cằm quan sát áo quần quý giá của nó, thấy đôi mắt bé hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui hai người, mắt tròn mắt dẹt như chưa từng thấy ai lạ như vậy, cười nói: “Nếu cả hai chúng ta đều không biết đối phương là ai thì cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé? Chú và cháu hãy đoán xem người kia là ai, nếu cháu thắng, chú sẽ nghe lời cháu sai bảo làm một việc, nếu cháu thua thì cũng phải vâng lời chú, được không bé?”

Con bé vuốt ve Bông Tuyết, lém lỉnh: “Cháu chơi!”

“Được.” Y nhướng mày: “Nhường bé đoán trước.”

Bà cụ non hất bím tóc nhỏ, cực kỳ tự tin chỉ vào Quân Huyền, nói rành rọt: “Chú chính là phu quân của chú ấy!”

Cả hai hết sức ngạc nhiên, con bé sờ tai nói tiếp: “Hứ, không có giấu được hoa tai khỏi mắt cháu đâu.”

Mạc Tử Liên tức thì bật cười ngặt nghẽo, dựa vào chân ca ca mà cười, Quân Huyền xoa khuyên tai, cũng không giấu được nụ cười. Y vỗ tay: “Giỏi! Giỏi lắm bé! Giờ đến lượt chú đoán. Ái chà... cháu là con một phải không?”

“Đúng.”

“Mẹ của cháu có phải không có cha, nghĩa là cháu không có ông ngoại?”

“Đúng, đúng.”

“Tuy không có ông ngoại nhưng cháu có ông cố ngoại?”

Con bé há hốc: “Đúng.”

“Có phải họ của cháu là Nạp Lan?” Không chờ nó đáp, y tủm tỉm nói luôn: “Tên đầy đủ là Nạp Lan Oánh Tuệ?”

Con bé kinh ngạc không thốt lên lời, sau mới che miệng bảo: “Chú đọc được suy nghĩ của cháu!” Rồi vội bịt hai tai, “Không cho chú đọc nữa!”

Mạc Tử Liên phì cười, con bé này lúc khôn lúc ngốc, đứng lên duỗi vai nói: “Vậy là chú thắng nhé. Sao? Phục không?”

Bông Tuyết lại đi đến chân Quân Huyền dụi dụi. Oánh Tuệ xụ mặt vò áo một hồi rồi gật đầu, ngúng nguẩy: “Chú sai bảo đi. Nhưng không thể là việc xấu đâu đó, chú mà dám bảo cháu làm chuyện xấu thì cháu sẽ gọi ông cháu đến đánh chú! Ông cố cháu 'to' lắm đó.”

“Hửm, chú còn lâu mới sợ ông cháu.”

“Vậy thì, thì... thì cháu nói khang lệ của chú phạt chú!”

Mạc Tử Liên lại cười như được mùa, đắc ý ôm ca ca đang lén cười hôn cái 'chóc' nói: “Khang lệ thương chú lắm, còn khướt mới nghe cháu.”

Nạp Lan Oánh Tuệ đỏ mặt bặm môi, vẻ sắp khóc. Y liền bảo: “Việc chú muốn cháu làm là hãy về nói với ông cố cháu rằng: chú Mạc Tử Liên vừa đẹp người vừa tốt nết, nhất định sẽ được trời cao chiếu cố!”

Oánh Tuệ được giao cho một cung tì bế về với bọn vú em. Mắt xanh ngọc lục bảo rất hiếm gặp, Nạp Lan thị có nhiều người sở hữu màu mắt này, Oánh Tuệ là cháu chắt của Nạp Lan Đại tư tế - do con gái của trưởng nam Hòa Mỹ mất sớm sinh ra. Nghe đồn Đại tư tế hết sức thương cô bé.

Lấp đầy cái bụng, Mạc Tử Liên đi gặp Đồ Mi để cho nàng đỡ lo lắng rồi điểm qua một số chuyện. Hầu hết những người đi theo chuyến này là Vu sư, dung mạo ai cũng không tệ, ngắm rất vui mắt. Y đỡ một con Ngải điệp trên ngón trỏ, bâng quơ than: “Lỡ chuyến này không đạt được kết quả như ý là cốc ta mất đi một đám nam thanh nữ tú vui mắt vui tai, bổn tọa thử nghĩ về cảnh cốc còn lại mấy gã thô kệch mà đau lòng muốn chết.”

Bọn họ liền quỳ xuống: “Chúng thuộc hạ nguyện hi sinh tính mạng vì người!”

“Thôi, thôi, thôi... Tuyên thệ gì đó thì tuyên ở nhà rồi.” Mạc Tử Liên phẩy tay tung cánh bướm bay đi: “Bổn tọa còn trẻ, bổn tọa tiếc cái mạng này. Các ngươi cũng còn trẻ, tất nhiên cũng tiếc mạng, huống hồ bổn tọa dẫn các ngươi đến nơi này đâu phải để tìm chết? Có kha khá người ở đây đồng trang lứa với ta, chỉ thấy cốc giữa cảnh phồn vinh, ta không phán xét ai, ta muốn cho các ngươi biết cái gì sắp xảy đến trên đại mạc. Đất của sa mạc là đất xương, đất máu và tất cả đã hưởng thụ trên xương máu của tiền nhân, chẳng ai ngoại lệ. Ta thiết nghĩ về trật tự trên đất này, về hòa giải mâu thuẫn, về thương nghiệp và hợp tác, về hữu nghị dài lâu. Bắt đầu từ mảnh đất chúng ta đang đặt chân.

“Thật ra Thương Vũ vương nói không hề sai, tổ tiên Hoan Lạc cốc và Địa thành vốn chung một nguồn gốc nhưng lại bị chia cắt bởi thù hằn và mâu thuẫn kéo dài hàng trăm năm. Không thể phủ nhận đầu óc cổ hủ, cố chấp của Địa thành đã gây ra bi kịch của tổ tiên lẫn chúng ta đây. Song nhìn sâu vào, ta lại không thể chối bỏ rằng bọn họ quá quý trọng nòi giống của mình. Họ là người Điệp Cách, họ làm tất cả để bảo vệ truyền thống Điệp Cách - thậm chí là cách thức cực đoan. Vậy còn Hoan Lạc cốc? Nguồn gốc cũng là người Điệp Cách nhưng truyền thống của chúng ta đã gần như hoàn toàn mai một - vả chăng nguyên vẹn chỉ là lễ cưới và tang ma. Hoan Lạc cốc không nhận là người Điệp Cách dù tổ tiên có dòng máu Điệp Cách - thế là chúng ta chối bỏ gốc gác của mình sao?”

“Nhưng mà... thưa cốc chủ.” Một thanh niên ngẩng phắt mặt, bật thốt: “Cốc ta đâu phải ai cũng có dòng máu Điệp Cách?”

“Hỏi đúng lắm.” Mạc Tử Liên mỉm cười nhịp ngón tay: “Nghe đây, anh ăn của ai, anh mặc của ai, anh nhờ ai mà sinh trưởng tức là anh mắc nợ người đó món nợ ân nghĩa. Ta đã nói tất cả đều hưởng thụ trên xương máu của tiền nhân, tổ tiên của cốc là người Điệp Cách, cứ ai nương tựa vào cốc mà sinh trưởng đều là hậu duệ của bọn họ. Vậy chẳng lẽ anh đã ăn của cốc, mặc của cốc, đã hưởng thụ trên công lao của tiền nhân khuất bóng mà dám nói rằng truyền thống của bọn họ đáng bỏ đi? Hay chẳng lẽ một đứa trẻ Tây Vực sinh ra và lớn lên tại nước Tư lại có thể bài xích truyền thống của người Tư?

“Ta không có ý nói Hoan Lạc cốc nên đồng hóa với Địa thành, áo cưới của Địa thành có màu đỏ viền trắng, áo cưới của cốc ta màu xanh ngọc viền vàng. Mỗi đất một phong tục, người ở mỗi phương một ý chí, song thù hằn từ thuở ngàn xưa tới lúc nên tháo gỡ rồi. Trong các ngươi nếu có ai không phục thì ta cho phép quay về, ta nói từ đầu: ta tiếc mạng và cũng không có ý đưa các ngươi đi chết, cốc sắp sửa đối diện với một trận phong ba, nếu ai cảm thấy vì cốc đáng hơn thì cứ thoải mái.”

Mạc Tử Liên nâng chén trà lên nhấm nháp, kiên nhẫn chờ đợi. Những lời trên y đã trình bày một lần tại cốc trong buổi nghị sự với các đầu lĩnh trước khi khởi hành nhưng là dựa trên thái độ phân tích hoàn cảnh - xét theo góc độ tương đối thì Hoan Lạc cốc cũng cố chấp chẳng kém gì Địa thành, suốt mấy thế kỷ qua có ai nhường ai đâu. Ngày hôm nay y trình bày tại đây là để làm rõ với những người theo mình, cũng để tỏ thái độ với Quốc sư và Đại tư tế, chắc chắn sẽ có người thuật lại toàn bộ nội dung y vừa nói cho bọn họ.

Trong ký ức của Mạc Tử Liên, cha và mẹ y đâu chỉ toàn chìm nổi trong những mưu kế trập trùng, giữa hai người họ có thể chưa hẳn là ái tình cao thượng nhưng có chung một lý tưởng. Cha y đưa Hoan Lạc cốc vào khuôn khổ, mẹ y cải cách vương thành, đích điểm là hai chữ 'hòa giải'. Con đường này đổ máu quá nhiều mà cha chỉ muốn cho y một đời bình an.

“Nếu không ai có ý kiến thì lui xuống đi.” Y phẩy tay rồi quay qua quan tâm hỏi: “Vai huynh có đau không?”

Quân Huyền lắc đầu, đan vào kẽ tay y: “Ta tin đệ.”

Quốc sư nghe thuật lại toàn bộ những lời Mạc Tử Liên đã nói, tay cầm bút sững sờ, thoắt rồi trong đôi mắt ánh lên niềm vui mừng, sau cùng hóa thành một hơi thở nhẹ nhõm. Hắn trông sắc trời lệnh: “Gởi lời mời Mạc cốc chủ và lệnh khang lệ dùng điểm tâm xế với bản nhân.”

Bấy giờ Thủy Nguyện mới thấy rõ dáng bộ của Quân Huyền, trong đầu lập tức hiện lên bốn chữ 'quân tử như ngọc'. Khung xương của người đất trong mảnh mai, khí chất thanh lãnh như gọt, như mài, giống hệt một thanh bảo kiếm chưa rời vỏ. Hắn thoáng thờ thẫn rồi dời mắt, sự thay đổi chóng vánh nội trong năm qua của Mạc Tử Liên mới thật đáng ngạc nhiên. Thường nói 'địa linh nhân kiệt*', phong tư của y khiến hắn ngỡ là hết thảy cái 'linh' của đại mạc đã bị y hấp thụ.

* Đất thiêng sinh người hiền tài.

Còn trong mắt Mạc Tử Liên thì Quốc sư vẫn nho nhã trầm ổn như cũ, có chăng khác chỉ là gầy đi và nơi vừng trán càng tối tăm do lo toan quá nhiều. Cảm thấy ca ca gảy ngón tay mình, y xoa tay hắn. Đôi bên hữu lễ chào nhau, bưng trà rót nước khách khí vài ba câu. Thủy Nguyện ý nhị không hỏi về thương tích trên mặt y, thẳng thắn đưa cho Mạc Tử Liên sách lụa về vương nữ Mạt Chi.

Mạc Tử Liên nhỏ nhẻ đọc cho Quân Huyền cùng nghe. Quốc sư đến giờ mới sửng sốt nhận ra mắt đối phương không nhìn thấy, bất giác nảy sinh tiếc nuối. Ngọc sáng mà lại không có ánh sáng.

Mạc Tử Liên đọc xong liền nhíu mày: “Có vấn đề. Ta nhớ khá rõ là mẹ của A Dao không mất sớm như vậy, ta dám chắc Nhị vương nữ đã ở bên cạnh A Dao ít nhất mười năm. Hắn có ấn tượng rất sâu sắc về mẹ mình - cha ta từng nói vậy.”

“Chẳng nhẽ Ô Ngũ Phán vương cũng tham gia vào việc năm ấy?” Thủy Nguyện suy nghĩ: “Khả năng cao. Tuy Ô Ngũ Phán vương sinh thời nổi tiếng ăn chơi song rất thiếu thuyết phục khi cha ruột lại chẳng hề hay biết con gái mình vụng trộm với người khác đến mức mang thai sinh con.”

Mạc Tử Liên tặc lưỡi: “Ngươi có thể nói thẳng ra: Ô Ngũ Phán vương tự tay dâng con gái lên giường của Đại tư tế.”

Vương thất Ô thị đông đúc, mô tả dễ hiểu là giống y một đại gia quý tộc có dòng chính, dòng phụ, xét trên lý thuyết thì ai cũng có quyền thừa kế ngai vàng. Vì thế vai trò của các tông tộc trong công việc điều hòa nội bộ Ô thị rất quan trọng. Dù vương thất chưa bao giờ ngừng đấu đá nhưng trường hợp Ô Ngũ Phán vương quả là ghê tởm.

“Ta hoài nghi Đại tư tế mượn tay Ô Ngũ vương nuôi tư binh.” Thủy Nguyện cân nhắc, nói ra chuyện đêm giao thừa, vẻ mặt trầm trọng: “Mấy trăm giạ lúa đó đủ đãi cả nửa vương cung ăn giao thừa, ta vẫn chưa điều tra ra cách thức vận chuyển và che giấu khối lượng lương thực lớn như vậy.”

“Phá đá đào hầm.” Quân Huyền lên tiếng.

“Lệnh - khụ.” Quốc sư tằng hắng cho đỡ gượng miệng: “Lệnh khang lệ muốn nói là đào hầm xuyên vách đá sao?”

“Địa hình của nơi này trũng, bề mặt rải rác hố cát chảy có độ sâu trung bình. Có thể lợi dụng các hố cát để giảm âm thanh và rung chấn khi kích thuốc nổ. Chỉ cần phá được một cái hố trong vách đá là có thể thông qua đó đào đường hầm.” Hắn đáp rất gãy gọn: “Cát sẽ che giấu lối vào.”

Thủy Nguyện có cảm giác Quân Huyền không thích mình.

“Quốc sư.” Mạc Tử Liên đột ngột nói: “Đi xuống thần tích.”

Rất hiếm khi thấy y nghiêm túc vậy, Quốc sư không nhiều lời, cầm quyền trượng đứng dậy: “Hai vị hãy chờ chốc lát.”

Trong khi chờ đợi, Mạc Tử Liên tình tứ rót trà, bẻ bánh đưa ca ca đút cho mình rồi ôm hắn vào lòng. Quân Huyền nhận thấy cái thân rắn của Bạch Bồng chậm rãi trườn qua eo. Y ghé vào tai hắn: “Tiểu Bạch sẽ dẫn đường cho huynh. Dẫu có chuyện gì xảy ra ở nơi chúng ta sắp đến: tin tưởng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.