Quốc sư mặc áo đơn, ngồi trên giường chăm chú lật xem tấu sớ, hỏi: “Trong đây là danh tánh tất cả những người liên quan đến Ô Ngũ vương?”
Dưới ánh mắt sắc bén như xuyên thấu của Quốc sư, nội thần đứng bên giường suýt quỳ xuống song kịp kìm lại, dựa theo phân phó của Thánh tử mà ứng khẩu: “Dạ thưa đại nhân, điện hạ đã đích thân đi lấy khẩu cung, tất cả đều nhận tội, Thi đại nhân và hai Trung chế ti tham dự cùng có thể làm chứng.”
Thủy Nguyện nhặt nhành lá thiên tuế kẹp giữa trang giấy ra, gấp tấu trả cho nội thần rồi xua hắn ta ra ngoài. Nội thần cố ý rề rà lê bước thăm dò mà Quốc sư chẳng có ý kiến gì - thầm kêu khổ: im lặng là ngài vừa lòng hay bất mãn với hành động của Thánh tử điện hạ?
Bây giờ trên triều - một bên là Quốc sư, một bên là Thánh tử, cầu trời cho hai vị tổ tông vạn lần đừng có thất hòa. Trâu bò húc nhau, chỉ có đám ruồi muỗi kẻ dưới chịu tội.
Thủy Nguyện trầm tư một lúc rồi cho triệu kiến Thi Tỷ, lấy con dấu tượng trưng cho thân phận đưa cho hắn, dặn dò: “Ngươi hãy ra thông cáo công khai với dân chúng rằng thân thể bản nhân phải gió, cần đóng cửa tĩnh dưỡng một thời gian, trong lúc đó Thánh tử sẽ toàn quyền giám quốc.”
Con dấu nạm ngọc đẹp đẽ thoắt cái chẳng khác gì hòn than nóng bỏng tay, Thi Tỷ cả kinh bảo: “Thánh tử chỉ mới quay về, đáng lý ra rất cần đại nhân hướng dẫn, vì sao ngài buông tay ngay lúc này?”
“Thay vì để đám kẻ dưới thấp thỏm đoán mò tới lui rồi làm lỡ dở công việc thì chẳng bằng ta trực tiếp trao quyền ra. Dù gì Thánh tử cũng đã mười bảy tuổi, ba năm sau là đủ tư cách kế vị, hiện tại có dịp trải nghiệm thực tế là điều tốt.”
Thi Tỷ vẫn đầy sắc sầu lo đè tông giọng: “Đại nhân cũng thấy thái độ của Khê điện hạ với lũ Ô Ngũ vương: chính là nhổ cỏ tận gốc. Giả như Thánh tử nhân lúc này thay đổi thế cục trên triều thì đại nhân sẽ bất lợi.”
Thủy Nguyện thản nhiên đáp: “Sớm muộn gì bản nhân cũng phải trao lại quyền lực cho điện hạ, đảng Tân chính cũng phải phò tá điện hạ, há có theo bản nhân cả đời đâu? Việc nên làm thì các ngươi cứ tiếp tục làm, việc cần can gián thì phải dứt khoát can gián. Thánh tử tuy giám quốc song bệ hạ vẫn là lớn nhất, nhỡ phát sinh vấn đề gì thì ngươi cứ trực tiếp bẩm tấu cho bệ hạ. Bệ hạ chủ động tìm gặp vẫn tốt hơn là các ngươi cầu kiến bản nhân.”
Nghe vậy, Thi Tỷ mới yên tâm cầm con dấu vái lạy lui ra.
Thủy Nguyện nghiêng đầu vào trong giường ho dữ dội, trên mu bàn tay lấm tấm giọt máu, lồng ngực bỏng rát. Không có tiếng bẩm báo mà cửa mở ra, bước chân nện 'lịch kịch', Thủy Nguyện nhanh giấu bàn tay vào trong áo trước khi gã lôi ghế đến bên giường. Sầm Canh nhìn lưng hắn bảo: “Khỏi giấu, ta nghe tiếng ngươi ho từ cách chục thước. Vừa mới bịa chuyện đuổi học trò nhỏ của ngươi đi đấy.”
Thủy Nguyện quay lại, không hay biết có vệt máu đọng trên môi trong: “Ta nghe nói ngươi đã lấy đầu Ô Ngũ vương?”
Sầm Canh hờ hững đáp 'ừ'.
“Ngươi biết rõ là ta không thể cho ngươi chức tước hay danh vọng vì việc đó chứ?” Quốc sư nhìn gã chằm chằm.
“Ta chả cần mấy thứ đấy.”
“Vậy thì tại sao? Vì cớ gì ngươi làm vậy?” Giọng Thủy Nguyện hơi sắc lên. Hắn hiểu Sầm Canh, dù trời có sập thì gã cũng chỉ cười khẩy đứng nhìn.
Gã chợt cúi thấp người, mặt đối mặt với hắn, mỗi một chuyển động của yết hầu rõ rành rành. Thủy Nguyện bị hơi thở hung tàn như thú săn từ gã đột ngột áp sát khiến cho co rúm vai, nghe gã nói: “Ta sẽ quay về phương nam.”
Thủy Nguyện sững sờ, mất một lúc mới tìm lại được tiếng nói của mình, bối rối hạ mắt: “Phương nam, biển Nam Châu... Ừ, quê cha đất tổ của Di Nặc, ngươi quay về quê hương cũng là phải.”
Hai mươi năm, gã đã làm đủ rồi, nên trả lại tự do cho gã thôi.
Gã dùng từ 'sẽ' chứ không phải 'muốn' tức là đã quyết định xong.
“Khi nào các ngươi đi?” Hắn đè nén cảm xúc, hỏi tiếp.
“Xem Tướng chủ sắp xếp sao.” Sầm Canh lấy binh phù ra đặt xuống mép giường, nhìn bờ mi cong dài của hắn: “Lang Hoa muốn thuyết phục Mạc Tử Liên cho đội của cô ấy hỗ trợ làm bảo tiêu trên con đường từ Nam Hải lên phía bắc, nhờ vậy người của cô ấy sẽ được Hoan Lạc cốc hậu thuẫn trên đường mua bán từ bắc xuống nam. Ta tin Mạc Tử Liên sẽ đồng ý đề nghị này.”
“Ừ...” Thủy Nguyện chưa hiểu ý của gã.
“Mỗi năm ta sẽ đi một chuyến về phương bắc.” Sầm Canh đè ngón trỏ lên tay áo lấm tấm máu của hắn: “Nếu ngươi vẫn còn muốn gặp ta thì hãy thắp đèn trên tầng tháp cao nhất. Ta sẽ đến gặp ngươi.”
Rồi gã khàn khàn nói: “Cả ta và ngươi đều là những kẻ có quê nhà nhưng lại không cảm thấy bản thân thuộc về nơi đâu trên thế gian.”
Lời nói ấy có sức đập tan rào cản cảm xúc của Thủy Nguyện, hắn gục xuống gối, bật khóc.
Một kẻ xa nhà từ nhỏ, làm nô đất người, không còn cảm thấy mối liên kết với quê hương. Một kẻ tan nhà nát cửa, bơ vơ cõi trần, ép buộc mình vắt kiệt sức lực vì đất tổ.
Sầm Canh trầm mặc đặt bàn tay to lên lưng hắn, vỗ nhè nhẹ. Thủy Nguyện khóc rưng rức, chợt lại ho khan, giọt máu bắn lên ga giường đỏ thắm như hoa. Hắn nhìn thấy, mờ mịt nói: “Sầm Canh, ta cảm thấy mình không còn sống được lâu...”
Gã khựng lại: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
Thủy Nguyện đột ngột nhoẻn cười: “Ngươi không đau lòng, ta không nuối tiếc.”
Sau khi Sầm Canh rời khỏi, lại có nội thần cầm con dấu đến bẩm: Thánh tử truyền trả con dấu cho Quốc sư, tự nhận mình còn kém, vẫn phải thỉnh giảng nhiều. Đám tôi tớ nghe vậy, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Tử Liên cẩn thận lau chùi pho tượng thần rồi trả sách cổ về lại trong ruột pho tượng. Quân Huyền xụ mặt ở bên cạnh kéo kéo tay áo y: “Đệ phải đưa ta đi theo.”
“Không được.” Y chẳng biết mình nói tới lần thứ mấy rồi, bất đắc dĩ đặt tượng Thượng thần xuống bàn, trấn an người yêu: “Ta đã nói là chắc chắn không có nguy hiểm mà, ca ca không tin ta sao? Ngoan, có Phí đạo trưởng đi cùng, ta hứa là mình sẽ ổn, nhé?”
Y nhìn thấu nỗi lòng của hắn, không thể nào nặng lời nổi, chỉ có thể liên tục bảo rằng mình sẽ không sao.
Quân Huyền khăng khăng mím chặt môi, khớp ngón tay siết đến trắng bệch. Mạc Tử Liên yên lặng nhìn hắn thật lâu, cuối cùng thở dài: “Thôi chết rồi, quãng đời còn lại của ta đúng là bị huynh nắm chặt trong tay.”
“Được rồi, cho huynh đi theo. Nhưng huynh phải nghe lời ta, dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tự bảo vệ mình trước, nhé?”
Quân Huyền liền gật mạnh đầu: “Nghe lời phu quân.”
Mạc Tử Liên trông vừng trán bừng sáng như trẻ con của hắn, nheo mắt: “Thấy nghi quá à, chắc phải làm cho huynh không động đậy nổi thì ta mới yên tâm được.”
Nói rồi y xốc eo ca ca bế lên giường, mau mắn cởi thắt lưng. Quân Huyền tưởng là y muốn làm thật, vội năn nỉ: “Ta hứa sẽ nghe lời. Hôm nay đệ đừng làm.”
Mạc Tử Liên vờ vĩnh 'hừ' lạnh một tiếng, Quân Huyền có chút quýnh lên, sợ y đổi ý nên đỏ mặt ra đề nghị lấy lòng: “Hay là ta ngậm cho phu quân?”
Nhớ lại chuyện đó cũng làm Mạc Tử Liên ngượng khắp người ngợm. “Thôi.” Y cởi áo ra rồi kéo chăn nằm xuống bên cạnh, ôm hắn vào lòng: “Ta nào có đê tiện như vậy?”
Hôm sau, phía đông còn chưa rạng thì Phí đạo trưởng đã dẫn theo một người đến. Đó là một cụ ông đẹp lão, nếp nhăn sau đuôi mắt cong cong như luôn nhuốm ý cười, kiếm trần sáng loáng giắt trên áo vải cũ sờn. Mạc Tử Liên vừa mới thức dậy liền nhanh chân tới chào, thấy cụ ông thì rất đỗi ngạc nhiên: “Ách sư phụ* cũng đến ạ?”
* Đệ tử thứ hai của ông cố Sen, bị câm, từng bị sư huynh Tru Thiên đuổi vào sa mạc.
Ách sư phụ rất vui vẻ khi gặp y, cầm tay y kéo lên, kéo xuống, xoay vòng vòng coi lớn thế nào rồi. Mạc Tử Liên bị xoay như chong chóng, đành tằng hắng giới thiệu ca ca cho ông cụ.
Ách sư phụ bèn chạy qua xoay Quân Huyền.
Quân Huyền bị kéo tay, kéo chân: “...”
Mạc Tử Liên vội cười giả lả che người của mình sau lưng. Ách sư phụ phác thủ ngữ nói: Cơ mềm mại mà dẻo dai, cốt cứng cáp mà linh hoạt, là một nhân tài kiếm đạo.
Quân Huyền nghe y thuật lại, liền khiêm nhường đáp lễ. Ách sư phụ chợt chộp lấy tay hắn, nhíu mày nhìn vào mắt hắn rồi nhìn Phí đạo trưởng.
Phí đạo trưởng gật đầu: “Không nhìn thấy.”
Ách sư phụ khua tay: Mắt không sáng mà hữu thần, là người có ý chí mạnh mẽ, chắc chắn có thể vượt qua ma chướng của Không Cảnh công.
Nghe vậy, Quân Huyền mới nhớ ra ông cụ là sư phụ của hai huynh đệ Tiết Trần, bèn thỉnh giáo một số vấn đề trong việc luyện công. Ách sư phụ thoải mái giải đáp tất cả, trong mắt có xốn xang muốn nhận đệ tử mới.
Phí đạo trưởng cười: “Đệ tử của Yến Sinh Kiếm đó, nhắm ông đánh lại người ta không?”
Ách sư phụ: Chưa từng đánh thử.
Phí đạo trưởng: “Vậy bữa nào ta dẫn ông đi đánh thử.”
Ách sư phụ gật đầu cái rụp, cầm tay Quân Huyền ngắm tiếp.
Quân Huyền nghĩ bụng: sư phụ hắn không chịu đâu.
Dùng điểm tâm xong, Mạc Tử Liên cầm pho tượng thần đưa cho Phí đạo trưởng xem, bốn người cùng đi xuống Thần tích. Quốc sư đang chờ ngay lối vào căn phòng đá, sắc mặt nhợt nhạt, phải nhờ người hầu dìu đỡ để trả lễ cho bọn họ.
Ánh mắt hắn và Mạc Tử Liên chỉ chạm nhau thoáng qua.
Phí đạo trưởng ngửa mặt quan sát bức phù điêu rồi tháo mũ và đặt phất trần xuống, kính cẩn nâng tượng thần đặt lên bàn đá dáng dẹp ở phía sau giá kiếm. Mạc Tử Liên cất tiếng: “Nơi này được xây dựng dựa theo thiết kế của Tế điện, là nơi thờ phụng loài hoa sen nở trên vạt áo Thượng thần, bàn thờ dưới đây trùng với vị trí dưới chân tượng Thượng thần lớn trên kia. Tương truyền Thượng Cổ Khiết Liên nở rộ giữa nước độc mà sống, trong suốt dòng đời hoa sen sẽ thanh lọc nguồn nước, nuôi dưỡng sinh linh nên được xem là phù hộ cho nước sạch. Tổ tiên của Điệp Cách đã xây dựng nên nơi này để thờ cúng nó.”
“Cẩn thận, có cơ quan.” Y bước vào chính giữa đài đá, dưới chân là hoa văn hình tròn chạm khắc hoa sen, đưa Liên Hề ra trước mặt, công lực lưu chuyển như làn gió nhẹ lả lướt đùa nghịch tay áo bằng vải sa đỏ rực. 'Tang' một tiếng thanh thúy, ánh kiếm phác họa một vầng trăng lưỡi liềm, phóng ra như kình phong chém vào bức tường. Đá trắng nối liền nhau vỡ ra, để lại một rãnh kéo dài đến đỉnh tường cong.
Ước tính trần cách mặt đất khoảng mười ba trượng, theo như Mạc Tử Liên là bằng chiều cao của tượng Thượng thần trong Tế điện.
Kiếm trong tay Mạc Tử Liên tiếp tục di chuyển, nhịp chân và lưỡi kiếm đi cùng nhau. Quốc sư chợt nhận ra là y đang múa, uyển chuyển mà quả quyết, lả lướt mà sắc bén, mải nhìn theo ánh kiếm của y, hắn chạm mắt với Phí đạo trưởng. Ông mỉm cười nói: “Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức là điệu múa cầu siêu gồm mười chín tư thế. Áo đỏ tượng trưng cho màu hoa mạn châu sa, mỗi tư thế chém một nhát kiếm. Có ý nghĩa xua tai đuổi tà, dẫn đưa linh hồn về hoàng tuyền. Đây là một truyền thống bị quên lãng của Vu sư từ khi địa vị của họ bị hạ thấp.”
Quân Huyền chăm chú lắng nghe tiếng kiếm xé gió, vui lòng vì nhận ra kiếm pháp của y đã tiến bộ rất nhiều.
Mười chín nhát chém vào tường ứng với hướng cánh hoa trên hoa văn dưới chân Mạc Tử Liên. Bức tường với vết chém trông như một búp sen chớp nở. Vũ điệu kết thúc, mọi người cảm thấy dưới chân rung động. Nước dưới hào đang rút đi, từ các ô vuông trên tường cũng ngừng chảy.
Mạc Tử Liên rũ mắt nhìn xác rắn to lớn gục trên bãi xương cốt dưới hào, tra Liên Hề về bao, quan sát kết cấu phía dưới, phát hiện nó cực kỳ giống hệ thống bơm nước, tháo nước ở hàn đàm tòa thủy tạ, quay phắt lại nhìn Quốc sư: “Nơi này là một hệ thống lọc nước!”
Thủy Nguyện là người có kiến thức, vốn cũng lờ mờ nhận ra mấy ô vuông trên tường dùng để làm gì mà chưa dám khẳng định, nghe Mạc Tử Liên miêu tả chi tiết về hệ thống hào bản thân thấy ở Tư quốc mới tin tưởng.
Người xưa thường xuyên gắn liền sự vật với tín ngưỡng, thần linh và nghi thức. Đối với dân tộc Điệp Cách thì niềm tin vào tín ngưỡng càng mạnh mẽ, vì thế mọi ghi chép đều cho rằng tồn tại bàn tay thần thánh dựng nên mọi thứ - song thực ra cả hệ thống vĩ đại này có thể là do con người xây nên!
Điều này lý giải cho hệ thống đường hầm trong đá, cũng như việc di tích phải được đào sâu dưới lòng đất, vì đây quả là cả một công trình khai thác nguồn nước ngầm trên sa mạc. Và người xưa cũng đã sớm dự liệu được hồ Khô Lâu sẽ bị nhiễm độc diện rộng mà xây dựng hệ thống lọc nước tại đây. Bởi vì công trình được xây dựng dưới lòng đất nên quyền chỉ huy thuộc về các Vu sư, như: Tư tế bái trời, Vu sư thờ đất. Qua thời gian khi địa vị và vai trò của Vu sư bị hạ thấp thì các nghi thức của họ bị mai một và Thần tích này chìm vào quên lãng.
“Ta từng xem qua một số cuộn giấy cổ xưa trong thư viện về bản đồ vẽ các lối đi rất kỳ quặc nhưng lúc đó ta xem không hiểu, cũng chẳng thể nào tưởng tượng ra một công trình thế này. Hiện tại chứng kiến tận mắt ta mới dám khẳng định các cuộn giấy chính là sơ đồ của hệ thống khai thác và lọc nước.” Mạc Tử Liên đánh mắt sang Quốc sư: “Ngươi còn giữ chúng chứ?”
“Tất nhiên. Tất cả đều được bảo quản kỹ lưỡng tại Thư cấm.” Thủy Nguyện không giấu được xốn xang, mừng rỡ trong đáy mắt, tính hắn kỹ, mọi ghi chép xem chưa hiểu đều đem đi cất để từ từ nghiên cứu.
“Vậy thì” Mạc Tử Liên cười rộ lên, “ta tin rằng tất cả câu trả lời về vấn đề hồ Khô Lâu mà ngươi tìm kiếm bao năm qua đều nằm trong các ghi chép đó!”
Thủy Nguyện đột ngột cúi xuống, tràn đầy biết ơn nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Không có gì.” Mạc Tử Liên đáp rồi nắm lấy tay Quân Huyền, ghé vào tai ca ca nói thầm: “Ta đã bảo là không sao cả mà.”
Quân Huyền cười nhẹ đáp 'ừ'.
Trong lúc đi ra ngoài, Phí đạo trưởng bắt đầu giải thích về vai trò của pho tượng thần và nghi thức múa cầu siêu: pho tượng thần là một cái chốt đóng - mở cửa thoát nước, điệu múa cầu siêu là cách để phá băng trên các khe rãnh của cơ quan - bởi dưới ảnh hưởng của đá Thần lệ (dát trên tường) và lượng hơi nước dày đặc thì cứ sau một khoảng thời gian, cấu trúc sẽ bị đóng băng làm hệ thống bị kẹt. Người xưa cho là bị oan hồn quấy phá nên mới cần làm lễ cầu siêu.
Thủy Nguyện càng nghĩ càng thấm, bèn nói: “Liệu vãn bối có thể mời đạo trưởng ở lại vương thành một thời gian để giúp đỡ nghiên cứu văn bản cổ không?”
“Bần đạo học nghệ không tinh bằng ông bạn này đâu.” Phí đạo trưởng xua tay rồi trỏ vào Ách sư phụ: “Ông ấy biết nhiều hơn bần đạo, nên để ổng ở lại thì hơn.”
Quốc sư ngỏ lời với Ách sư phụ. Ông cụ gật đầu tắp lự.
Mạc Tử Liên nghe vậy mới bừng tỉnh hiểu lý do Tẩy Trần đạo trưởng dẫn Ách sư phụ đến. Ách sư phụ là truyền nhân cuối cùng của ông cố y, ông cố giỏi về cơ quan như vậy chắc chắn là do có nghiên cứu về hệ thống này. Dù cho Quốc sư không mời thì Ách sư phụ cũng sẽ chủ động ở lại, vì tâm sức cả cuộc đời của sư phụ và sư huynh ông cụ đều dồn cả vào đây. Ách sư phụ sẽ tiếp nối và hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.
Mạc Tử Liên đẩy ca ca ra ngoài, đứng trên hành lang với dãy cửa kính màu, tơ nắng rực rỡ đáp lên gò má Quân Huyền mỹ lệ như tranh. Y ngẩng đầu nhìn thẳng vào tượng Thượng thần cao mười ba trượng.
Đôi mắt từ bi của Thượng thần nhìn xuống cả hai, như ban phước lành, y rút Liên Hề khỏi thắt lưng, thành kính đặt xuống dưới chân Thượng thần.
Liên Hề là tiên linh, vốn thuộc về Thượng thần.
Còn y là Mạc Tử Liên thuộc về Quân Huyền.
Thắp xong một nén hương, Mạc Tử Liên tiếp tục đẩy xe lăn. Quân Huyền hỏi: “Ban đầu đệ tìm thấy Liên Hề ở chỗ nào?”
“Ta bị ngã xuống hố cát khi đi tìm Ách sư phụ để giải mã bản chữ cổ, lúc đó ta quơ quào đại đại mà tóm được vào chuôi Liên Hề.” Y ngượng ngùng nói. Thực ra thì trên sa mạc Tây Vực có rất nhiều thứ bị chôn vùi, đang đi dạo mà vấp té rồi lụm được một bộ xương người hay châu báu là bình thường lắm. (Dĩ nhiên là xác suất lụm được bộ xương cao hơn châu báu.)
Quân Huyền nâng tông giọng 'à...' kéo dài: “Thì ra là tiện tay nhặt.”
Mạc Tử Liên lập tức diễn dịch ra cả câu đầy đủ: Cứ tưởng đệ chọn quà sinh thần cho ta kĩ lắm, thì ra là tiện tay nhặt được. Y vội cười làm lành: “Ta nhất định sẽ đền cho ca ca thanh kiếm khác tốt hơn bội lần.”
Quân Huyền hừ lạnh. Mạc Tử Liên sốt sắng 'vuốt lông mèo': “Đừng giận mà, ca ca muốn ta đền bù thế nào cũng được.”
Một lúc sau hắn mới lại hỏi: “Nội lực của đệ mạnh lên nhanh chóng có liên quan gì đến chuyện ở thủy tạ không?”
“Có ạ. Thực ra Y Nhã và Y Nhân đều xuất thân từ Tát Lãng thị, vì căn cốt của ta từng bị tổn thương nên Y Nhã lo ta khó lòng đột phá cảnh giới mà không lưu lại di chứng. Vì thế nàng đã dùng máu và Đoạn Hồn hương của mình bào chế thuốc giúp ta đột phá.” Y cười trầm: “Nếu thiếu thuốc của nàng, có lẽ ta sẽ không kịp tỉnh lại để ôm huynh.”
Bỗng phía sau có người gọi tên y, là cận thần hồi nãy đi theo Quốc sư. Người ấy nhanh chân tiến lại, cúi đầu hành lễ đưa ra một chiếc hộp: “Đại nhân trả cho ngài ạ.”
Mạc Tử Liên sửng sốt, không hiểu chi cả, vội liếc sắc mặt ca ca, vì người ta cứ khăng khăng nên y mở hộp ra nhìn thử.
Là cây bút vẽ mắt cũ.
“Sao lại...” Y ngỡ ngàng cầm nó lên: Thủy Nguyện chưa từng đốt nó ư?
Viên cận thần thưa: “Đại nhân nhắn gửi: chúc hai người thành ước, giữ hẹn trăm năm.”
Quân Huyền kéo tay y xuống sờ xem là gì, rồi bình tĩnh đáp lời: “Chúng ta đa tạ đại nhân ngươi.”
Mạc Tử Liên hoàn hồn, sốt vó giải thích: “Ca ca phải tin ta, ta với Quốc sư thực sự không có gì hết!”
Quân Huyền tự mình lăn bánh xe đi. Mạc Tử Liên thầm mắng Thủy Nguyện, chạy theo xe lăn xuống phố. Y khổ não năn nỉ ca ca tin mình, nhìn ngang ngó dọc tìm trò để dỗ người yêu, quyết định tạt vào một lầu rượu để ca ca nếm thử rượu lê gai, ăn chè hạt lựu, ân cần bế hắn lên ghế trước mắt muôn người. Quân Huyền lại giở chiêu cưỡng hôn y, nhấm nháp chén rượu chua thanh, nếm thạch sữa dê, cười nói: “Vị giống phu quân.”
Ngọt ngào và dịu dàng.
Mạc Tử Liên bị nụ cười tươi hiếm thấy đó làm ngây ngất: “Ôi, ta phải học công thức ủ rượu và nấu chè cho phu nhân thôi.”
Hôm ấy vui chơi khắp vương thành đến tàn ngày, lúc tắm rửa rồi hưởng thụ bàn tay khéo léo chải tóc, Quân Huyền nghe hỏi: “Ca ca, có phải huynh tự nguyện để Thượng thần lấy xác rắn của mình làm thành lũy bảo vệ Điệp Cách?”
“Quan trọng sao?” Hắn nhẹ nhàng đáp: “Xác thần cũng chỉ là xác, Thượng thần muốn làm gì với xác của ta thì có sao đâu.”
Quân Huyền chợt nghĩ đến lời Tạ Khánh Dư nói về phong thổ của nơi này. Có cát chảy, có nước, lại có rắn. Tựa như điểm xuất phát của hai con rắn nhỏ.
Một cố hương xa vời vợi, cách trở cả vạn năm.
Ngày hôm sau Tạ Khánh Dư đeo Tê Nguyệt trên lưng đến bái biệt, trái ngược với dáng điệu mỏng manh như liễu rủ gió lay, thần sắc hắn tĩnh mịch như đêm đông, mắt sáng tỏ như trăng thu, thậm chí có thể cười đùa.
Mạc Tử Liên biết rằng suốt đêm qua Tẩy Trần đạo trưởng đã nói chuyện với Tạ Khánh Dư. Không rõ cả hai đối thoại gì mà Tạ Khánh Dư cam tâm rời đi với ông.
Phí đạo trưởng vắt phất trần lên khuỷu tay, vừa dắt ngựa vừa nói lời tạ từ. Tạ Khánh Dư không quay đầu lại, bước đi chậm chạp, mỏi mệt như nghiến lên dây gai.
Mạc Tử Liên cứ nhìn đăm đăm theo bóng lưng cả hai đến khi khuất bóng, nghe ca ca gọi mới hồi thần.
Y đã không nói cho Tạ Khánh Dư biết, khi hắn quay lưng, qua khóe mắt mình mơ hồ nhìn thấy một sợi tơ vàng kim bồi hồi, lưu luyến bám trên vai hắn.
Tựa như con rắn nhỏ đó vẫn quanh quẩn đâu đây...
Kết thúc quyển 06.