Đang khi đệ tử Tiêu Dao ngồi bàn ghi danh duỗi vai ngáp dài vì sắp hết giờ làm việc thì tự nhiên một cái bóng đổ trên cậu. Vừa liếc mắt, trái tim cậu suýt rớt ra. Bởi lẽ người tới đeo một chiếc mặt nạ quỷ bằng đồng kín mặt, để lộ độc nhất một cặp con ngươi đen tối, sâu u ám.
Vóc dáng cường kiện, cao ráo. Bố y bụi bặm, tà áo bạc phếch. Trên lưng đeo một món vũ khí dài quấn trong vải dù.
“Ta muốn báo danh.” Thấy cậu ngây ra, y cất tiếng nói, giọng trầm trầm đan xen chút u buồn.
“A? Vâng, vâng!” Đệ tử vội dời mắt khỏi chiếc mặt nạ đáng sợ của y, cầm bút lông: “Xin hỏi danh tính của thiếu hiệp?”
Y trầm mặc chốc lát, đáp: “Ta họ Quỷ.”
Đệ tử ghi danh toát mồ hôi chấm mực viết vào danh sách. Ai đời lại mang họ Quỷ chứ? “Còn tên thiếu hiệp?”
“Bắt buộc sao?”
“Không. Không bắt buộc.”
“Vậy ghi họ Quỷ thôi.”
“Vâng.” Rồi cậu tiếp tục hỏi y về quê quán, xuất thân... yêu cầu nộp tiền và giải thích rằng những số tiền này được dùng để tu sửa Lôi đài.
Y trả lời một cách tùy tiện, dửng dưng đặt túi tiền lên bàn. Đệ tử viết xong thì đưa thếp son để y chấm vân tay vào xác nhận. “Được chưa?” Quỷ thiếu hiệp hỏi.
“Được rồi, được rồi. Chiều nay đúng giờ mùi*, mời Quỷ... thiếu hiệp đến Lôi đài. Thi đấu giao hữu, kết nghĩa quần hùng.”
* Mười ba giờ.
“Đa tạ.”
Tiếng giày vải đá một viên sỏi lăn xa dần, Quân Huyền ngưng thần lắng nghe những câu trả lời của người vừa rời khỏi ở bàn bên cạnh, vô ý in vân tay đến hai lần.
“Quân đại hiệp? Đại hiệp?” Đệ tử ngồi bàn của hắn gọi: “Như vậy là được rồi.”
“Ừ. Đa tạ.”
“Ừm, tuy rằng vẫn chưa đến lúc đấu tổ đội đôi nhưng đại hiệp có muốn gọi đồng đội của mình đến làm thủ tục luôn không? Lần sau lỡ như đông người, đại hiệp sẽ lại phải chờ đợi.”
Quân Huyền mỉm cười: “Đa tạ ý tốt, đáng tiếc tại hạ vẫn chưa chọn được đồng đội.”
Vị bằng hữu hiếm hoi thường tổ đội với hắn vì đang theo đuổi một cô nương nên đã trọng sắc khinh bạn đi gây ấn tượng với giai nhân rồi.
Quân Huyền không kết giao nhiều bằng hữu mà bạn đủ thân để phối hợp trên Lôi đài lại càng ít ỏi. Hiện tại hắn chẳng tìm được ai. Đây là hậu quả của thói quen độc hành và nghèo.
“Ồ.” Nghe vậy, đệ tử Tiêu Dao đành cất giấy ghi danh đi, mới làm xong thì bỗng một bàn tay trắng nõn đập xuống bàn, mùi hương phấn son ngọt ngào nồng nặc xông vào mũi.
“Vị huynh đài này... thật trùng hợp làm sao là tại hạ cũng đang tìm người tổ đội. Chúng ta vừa khéo gặp nhau có lẽ là duyên phận rồi, cùng thử chút vận may không?”
“Quý tánh của huynh đài là...” Quân Huyền đã nghe thấy tiếng bước chân nên chỉ hơi bất ngờ với chất giọng mang đậm nét Tây Vực của y và lời lẽ nói năng. Mùi hương dong chi tục phấn cũng khiến hắn phải bất giác nhích gót lùi lại.
Đệ tử ngồi bàn ghi danh nhìn nam tử mới đến mà giật mình. Y đeo mạng che mặt màu tím vòng hai chuỗi ngọc trai qua đầu, da dẻ từ sống mũi trở lên đánh phấn dày trắng bệch như ma, vẽ lông mày mảnh cong dáng trăng non, đuôi mắt điểm son đỏ chót.
Khuôn mặt đã kinh dị như vậy rồi mà y còn bận y phục cắt xẻ diêm dúa, tà áo như hận không thể thêu kín một bầy hồ điệp. Màu bạc lấp lánh trên nền tím đậm thật đâm mù mắt người ta. Đó là chưa kể đến đôi khuyên tai to bản, vòng bạc, lắc bạc... và hơn chục chuông bạc đang reo leng keng, leng keng, đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang...
Trên con người này hội họp mọi sự quái đản của nhân gian.
Đệ tử Tiêu Dao run rẩy che mắt mình lại, thầm nghĩ: may mắn là Quân đại hiệp mù rồi.
Giọng y rất ấm áp, như nắng mai rọi vào lòng, và du dương. “Tên của ta chỉ có một chữ Liên, tên thân mật là Liên Nhi. Còn huynh đài đây?”
Quân Huyền chắp tay: “Tại hạ họ Quân, tên một chữ Huyền.”
“Đã phải duyên với nhau mà gọi Quân huynh thì nghe xa cách quá...” Liên công tử di ngón tay sơn móng đỏ, mặt nhăn mày nhíu suy nghĩ rồi cười tươi hỏi: “Ta gọi huynh là Manh* huynh nha? Manh huynh, Manh huynh?”
* Manh: mù.
“Tùy ý Liên huynh.” Dù sao cũng chẳng khác gì mù thật, Quân Huyền không chút khó chịu, thoải mái chấp nhận danh xưng này.
“Thế là ta coi như Manh huynh đã đồng ý ghép đôi với ta rồi.” Liên công tử cong ngón trỏ gõ bàn, gọi đệ tử quản lý: “Nà nà, Quân huynh đồng ý tổ đội với ta rồi kìa. Mau ghi giấy đăng ký cho chúng ta.”
Đệ tử Tiêu Dao liền nhanh tay cắm mặt làm, khi trình giấy để họ in ngón cái mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhưng không dám ngó qua Liên công tử. Khi cậu yêu cầu nộp tiền thì Liên công tử tỏ ra đáng thương níu ống tay áo Quân đại hiệp: “Ta bị phụ mẫu đuổi ra khỏi nhà nên trong người từ lâu đã chẳng còn xu nào. Nửa tháng qua không vào miệng được tí thịt...”
“...” Đệ tử ghi danh nghĩ: ngươi tùy tiện bứt một chiếc chuông xuống hoặc là bán đống ngọc trai thì cũng thu về một số tiền không nhỏ đâu. Trên người ngươi toàn là tiền.
Quân Huyền lấy từ vạt áo ra một thỏi bạc, thở dài cười: “Tại hạ chỉ còn lại bằng này, đành vậy.”
“...” Đệ tử ghi danh vừa thông cảm vừa oán thầm: đã phải tổ đội với một tên quái dị mà còn phải bỏ tiền ra nuôi y, đại hiệp thật xui xẻo. À mà đại hiệp bỏ tay ra được không? Làm sao ta nhận bạc của ngươi khi ngươi giữ khư khư như thế?
Rốt cuộc, tiền cũng rời khỏi lòng bàn tay luyến tiếc của Quân Huyền. Nhị vị nam nhân liền chắp tay rồi sóng vai rời đi.
Trong luật của Lôi Đài Tỷ Võ có một điều quy định ưu tiên đối với những ai nằm trong ba hạng đầu hình thức đấu đơn liên tiếp ba năm, họ sẽ được quyền vào thẳng vòng đấu tổ đội với số điểm đấu đơn bằng điểm của hạng nhất đấu đơn vào năm tương ứng. Đối với ai vừa thuộc diện này và vừa nằm trong ba hạng đầu của đấu tổ đội cũng liên tiếp ba năm thì nhận được quyền tự do khiêu chiến trưởng môn các phái và quyền thách đấu những người đứng thứ hạng cao hơn để giành lấy phần thưởng của họ.
Không thiếu cách thức để chiếm đoạt một thứ gì đó nhưng đã bước lên Lôi đài thì nhân sĩ giang hồ đều truy cầu danh vọng. Thế nên chiến thắng trên Lôi đài, trước mắt Nhị chấn Ngũ đại và quần hùng bốn phương là chuyện vô cùng vinh quang.
Quân Huyền thuộc diện ưu tiên thứ nhất, suýt thuộc luôn thứ hai, nhưng hơi đặc biệt.
Kỳ thực, Quân Huyền đang muốn chìm vào trầm tư mà sao cứ cảm thấy ánh mắt người tới lui trên đường dồn về phía mình - chính xác là vị Liên công tử bên cạnh mình. Rốt cuộc bề ngoài của y nổi bật như thế nào vậy?
“Liên huynh đến Tư quốc bao lâu rồi?”
“Hồi nhỏ ta từng ở với người quen của cô cô ba năm rồi được đưa về nhà, trong nhà khi ấy rối loạn nên ta thật sự rất bận.” Y khe khẽ cười: “Mãi gần đây mới có cơ hội trở lại thăm cố nhân ngày xưa.”
“Người đó có khỏe không?”
“Vừa khỏe, vừa mạnh.”
“Thật tốt nhỉ?”
“Tại sao Manh huynh lại nói vậy?” Liên công tử bỗng đứng lại: “Bình thường người ta sẽ đáp là: 'Thật tốt' hoặc: 'Thế thì tốt', tại sao Manh huynh lại nghi vấn như vậy?”
Quân Huyền quay đầu 'nhìn' y, đáp: “Chẳng lẽ lý do cốc chủ gọi Tư Tư cô nương trở về rồi thân chinh đến đây không phải vì đã biết tại hạ trúng thứ tà môn gì sao?”
“À, tức là Quân đại hiệp đang trách cứ bổn tọa vì chia uyên rẽ thúy giữa mình và Mạc Tư Tư.” Y xòe tay sờ sờ môi.
Quân Huyền không nói đúng cũng không phủ nhận: “Nếu tà môn tại hạ trúng thực sự nghiêm trọng đến mức cốc chủ phải thân chinh đại giá thì lẽ nào cốc chủ đã đoán ra tà ma ngoại đạo đang chuẩn bị giở trò gì trong Lôi Đài Tỷ Võ năm nay? Tại hạ cô thân cô thế, chẳng thay mặt ai, cũng không quan tâm tới đại cục nhưng nếu cốc chủ đã hảo tâm ghép cặp với tại hạ thì hẳn trong lòng cũng không muốn chuyện xấu phát sinh. Vì thế nên tại hạ mạn phép xin được cốc chủ tin tưởng, nhất định sẽ không phá rối công việc của cốc chủ.”
Dứt lời, hắn liền nghiêm túc làm thủ lễ.
Tuy biết Quân Huyền đối xử với người dưng rất lạnh lùng, dứt khoát, trên giang hồ cũng nổi danh là nửa chính nửa tà nhưng lần đầu được trải nghiệm mặt trái của ca ca thực sự khiến Mạc Tử Liên sang chấn nhẹ, còn bị nói trắng hết tim đen nữa nên y trầm mặc hồi lâu vẫn chưa thể trả lời.
Sắm vai cốc chủ của một phái vang danh Tây Vực, y nên đáp vị đại hiệp độc lai độc lãng này làm sao để không làm mất mặt giang hồ Tây Vực?
Đây là lần đầu Mạc Tử Liên cảm thấy ai oán vì mọi người trong cốc nuông chiều mình quá đáng.
Ca ca lợi hại quá.
“Ngươi bị ngốc à? Ngốc quá.” Mãi y mới cất tiếng: “Biết mình trúng tà môn nghiêm trọng mà không xin giúp đỡ từ bổn tọa, lại đi xin tín nhiệm. Làm sao ngươi dám khẳng định là tà môn trong ngươi sẽ không phá hỏng công việc của bổn tọa? Hửm, đại hiệp? Manh huynh? Ngươi đang đánh giá bản thân tài giỏi hơn các ảnh vệ của bổn tọa sao? Hừ, ngạo mạn.”
Mạc Tử Liên tự hào nghĩ mình cũng biết tỏ ra kiêu căng này.
“Nếu cốc chủ thực sự nghĩ như vậy về Quân mỗ thì chủ động đề nghị ghép cặp với tại hạ làm gì? Lựa chọn một ảnh vệ để tổ đội không phải là tốt hơn rất nhiều sao?” Quân Huyền thản nhiên đáp: “Cốc chủ thực sự không hề tò mò về năng lực của tại hạ thì cần gì tự mua dây buộc mình?”
Mạc Tử Liên cắn cắn đầu móng tay: “... Lúc nãy bổn tọa không có chi tiền.”
“Được rồi, cốc chủ thật là người tốt. Quân mỗ rất cảm kích.” Quân Huyền nắm tay che miệng phì cười, thầm nghĩ: đúng là huynh muội với Tư Tư rồi, ngây thơ, đáng yêu như nhau.
Thân trong tà đạo, đây là lần đầu Mạc Tử Liên được khen ngợi là 'người tốt', nhất thời y đỏ mặt, mấp máy môi lẩm bẩm trong lòng: ta chỉ tốt với ca ca thôi. Y đã thực hiện thất bại mục tiêu gây ấn tượng thâm sâu khó lường với ca ca, nhất định khi lên Lôi đài phải lấy lại thể diện!
“Đã sắp chính ngọ, Liên huynh không chê thì ta mời bữa trưa này, tiện thể giải thích luật của Lôi đài cho Liên huynh.”
“Ta tưởng Manh huynh hết tiền rồi?” Mạc Tử Liên thật thà hỏi trong khi đi theo Quân Huyền lên lầu của một tửu lâu khá bề thế, xoay lưng với tấm bình phong sặc sỡ ngồi xuống đệm lót, chớp chớp mắt nhận thực đơn người đối diện đẩy tới.
Quân Huyền cười với chút khó hiểu: “Ai trên đời lại biết mình sắp hết sạch tiền ăn cơm mà lại thực sự nộp toàn bộ chứ? Số tiền đó cũng còn lâu mới được sử dụng để tu sửa Lôi đài, tám phần trong mười thì đã vào túi môn phái tổ chức Lôi đài năm nay, chỉ có hai phần đi vào quỹ dự trữ chung. Đây là giang hồ, không phải quan trường, chẳng ai rỗi hơi quản lý chi tiết từng đồng bạc - nhất là khi đó không phải bạc của mình.
“Chưa kể muốn tổ chức sự kiện với quy mô lớn thế này dưới mí thiên tử, giang hồ tất nhiên phải được quan lớn thông qua nhờ 'bồi bổ' quan - nói trắng ra là tiền đút lót đưa quan là bởi môn phái chịu trách nhiệm tổ chức chuẩn bị. Thế nên là, nếu như không thu lại được nhiều lãi hơn thì chẳng môn phái nào chịu chi để tu sửa, đánh bóng một đài đấu võ mọi năm đều bị một đám người thô lỗ phá hoại.”
“Ồ, ra là phức tạp như vậy.”
Quân Huyền nghe y gọi mấy món mặn cay cay, toàn là thịt thì hơi mỉm cười: “Ta cứ nghĩ các huynh lõi điều này và những chiêu trò vờ vịt hơn ta.”
Mạc Tử Liên thân trong tà đạo mà được mọi người trong cốc giữ gìn sáng bóng hơn ngọc trai cảm thấy hổ thẹn với hai chữ 'tà đạo'. Y phát ngượng ôm mặt, hắng giọng hỏi: “Quỹ dự trữ chung được ai quản lý?”
“Võ Lâm minh quản lý. Võ Lâm minh không phải một phái, đó chỉ là nơi ở của người được toàn thể giang hồ tín nhiệm bầu ra làm người giữ lệnh bài hiệu triệu Võ Lâm và canh chừng sự chừng mực của giang hồ đối với hoàng đế. Ví von đơn giản là giang hồ giống như hang ổ của chó hoang vậy, giải quyết hầu hết mọi chuyện bằng sủa nhau, cắn nhau, không chủ quản lý, không tuân theo luật của cún nhà sống dưới Quốc pháp. Nếu thực sự thiếu người canh chừng thì sớm muộn việc chia bè kết phái của giang hồ cũng sẽ khiến vị trên ngai cao kia phải bận tâm. Mà hoàng đế đã để mắt đến ai thì... chậc.”
“Thế nên giang hồ các huynh mới cần một Võ Lâm minh và Võ lâm Minh chủ để theo dõi thời thế, kịp thời kìm hãm những sự vượt quá chừng mực, nhằm dùng giang hồ giải quyết việc của giang hồ chứ không muốn triều đình nhúng tay vào.” Mạc Tử Liên nghiêng đầu, hào hứng hỏi: “Đúng không?”
“Đúng vậy. Giang hồ đã hiểm ác, cung đình còn hiểm ác hơn. Hạng mãng phu tôm tép chúng ta tất nhiên không muốn trêu phải nhân vật hổ dữ nào trong bọn họ.”
Mạc Tử Liên nghe vậy, trầm ngâm nghĩ về kế hoạch gài bẫy vương hậu của mình đang diễn ra, nâng chén trà che giấu nụ cười, thầm bổ sung: người trong cung đình, tước vị càng cao càng dễ chết vì nhược điểm đặt nặng tự tôn.
Thấy thức ăn nóng hôi hổi được tiểu nhị đon đả đem lên, Mạc Tử Liên tùy tiện gọi thêm hai vò rượu hoa quế, cười đùa: “Nếu nhiệm vụ của Võ Lâm minh chỉ là như vậy thôi thì khi giang hồ yên ổn, Võ lâm Minh chủ làm gì để kiếm sống?”
Quân Huyền không muốn làm phiền lòng quý nhân sẽ là anh vợ tương lai của mình nên lặng lẽ, kín đáo kiểm tra số bạc còn lại trong tay áo vừa đáp lời: “Võ Lâm minh là nơi duy nhất trên giang hồ, lúc bình yên, mỗi năm chỉ làm việc một lần vào thời điểm này và ki cóp với hai phần bạc góp quỹ sống suốt mười một tháng còn lại.”
Mạc Tử Liên: “...”
“Không tính các cá nhân như ta thì Võ lâm Minh chủ chắc chắn là vị nhân vật to lớn, uy danh hiển hách mà nghèo nhất giang hồ. Thường ngày Minh chủ cũng khá giống ta, mỗi khi hết tiền thì kiếm việc làm thuê hoặc đi săn bắt thú rừng, thịt để ăn còn lông thì đem bán. Lâu lâu Võ Lâm minh túng bấn đến nỗi phải sử dụng Võ Lâm lệnh triệu tập quần hùng, tìm một kẻ gian ác để treo thưởng - tiền thưởng từ đâu ra sao?” Quân Huyền bật cười: “Ngũ đại phái chu cấp hết đấy, mỗi lần Võ Lâm lệnh hiệu triệu, không đánh tà ma ngoại đạo thì chắc chắn là Minh chủ đói meo rồi.”
“... Làm Võ lâm Minh chủ thật vất vả.”
“Minh chủ giống như quan phụ mẫu của người giang hồ vậy.” Quân Huyền gật đầu: “Việc to việc nhỏ gì cũng đặt lên vai Võ lâm Minh chủ. Làm quan thì đáng được hưởng bổng lộc nên dĩ nhiên chẳng ai dị nghị gì với Võ Lâm minh dù biết mục đích của lệnh hiệu triệu, tất cả đều nghe lệnh vì nể trọng.”
“Lãnh thổ Tây Vực rất rộng, người giang hồ hành tẩu đơn độc là nhiều, phe phái thưa thớt nên tổ chức đơn giản hơn giang hồ nơi đây...” Mạc Tử Liên từ chối tiểu nhị rót rượu giúp, tự rót cho mình rồi vươn tay rót vào chén đối diện, ống tay áo trượt xuống phơi trần cẳng tay trắng trẻo.
Một mùi hương thân thiết thoảng qua mũi Quân Huyền đoạn lập tức tan biến vào hư không.