Khi Quân Huyền đến hiện trường thì sự việc đã căn bản được khống chế. Người tới, người lui vội vàng, tiếng nói ồn ào đan xen. Hắn tìm một chỗ vãn người để lắng tai theo dõi sự việc đột ngột phát sinh này, dù gì cũng chẳng ai thèm nhờ một tên mù như hắn trợ giúp.
Một phần nhà bếp bất ngờ bị nổ tung. Lửa vẫn còn cháy âm ỉ, mọi người đang nhanh chóng dập tắt lửa hoàn toàn, mùi khét thoang thoảng. Một số người phụ bếp bị thương, vừa nhẹ vừa nặng, may mắn không ai mất hay nguy kịch về tính mạng.
Từ trước Quân Huyền đã nghe phong thanh rằng Quân Tiêu Mặc mới đến Lôi đài bốn ngày thì tự nhiên bị sốt, tới hôm nay vẫn còn bệnh nhẹ nên không ngồi trên khán đài xem đấu. Lúc biến cố bất ngờ phát sinh, nó đang ở nhà ăn nên vô sự, Quân phu nhân được một phen lo lắng rồi thở phào.
Một người nói ngòi nổ rớt từ áo một ông lão kỳ quặc đột ngột xông vô bếp vào trong bếp lò.
“Á!” Bỗng - một cô nương ngã vào vai Quân Huyền. Trong vô thức, hắn phản xạ lẩn tránh nhưng cũng không để mặc cô ấy ngã, trở tay đẩy vai giúp cô lấy lại thăng bằng.
Thất Thất chạy tới, tức thì xù hết lông tóc thấy cô nương trong lòng đỏ mặt trước bạn hữu, lập tức dang tay ngăn cách: “Khụ khụ! Đa tạ, hề hề, đa tạ Quân huynh giúp đỡ sư muội ta.”
Miêu tả tính tình Quân Huyền nói nhẹ là lãnh đạm, nói nặng là nhàm chán, người trên giang hồ dễ kết bạn được với hắn chỉ có kiểu vô tư lự đến không tim không phổi ví như Thất Thất. Nhưng khi Thất Thất làm bạn với Quân Huyền thì gặp một vấn đề đau lòng, đó là những cô nương Thất Thất 'chấm' đều 'ngả trái, nghiêng phải' trước tuấn nhan của Quân Huyền. Cứ mười nàng thì hết sáu thẹn thùng, ba thích thú ra mặt, nàng còn lại thì xăm xăm thách đấu, đấu xong là muốn kết nghĩa huynh đệ với Quân Huyền luôn, tâm tư yêu đương còn đâu với Thất Thất thiếu hiệp nữa?
Nghĩ về hơn hai mươi năm không mảnh tình vắt vai, sống mũi Thất Thất vô cùng cay xót. Hắn liếc liếc cô nàng sau lưng, cười 'hề hề' thêm hai tiếng để ra ám hiệu với Quân Huyền. Nhưng Quân Huyền lại như đang trầm tư gì đó, chậm chạp phản ứng với điệu cười gượng khổ không sao tả xiết của Thất Thất, mỉm cười nói: “Tại hạ ổn, cô nương không sao là tốt rồi. Thất huynh thật là quan tâm đến sư muội.”
Tuy bạn hữu đã nói đỡ nhưng Thất Thất trông nụ cười xã giao đẹp trai của Quân Huyền, thấy cô nương thẹn thùng cúi đầu, thâm tâm sâu kín rất muốn quát 'đậu móa ngươi' với hắn!
Ông đây không thèm vừa đẹp trai vừa giỏi võ như ngươi! Thất Thất trưng ra khuôn mặt tươi cười, nói khéo dỗ sư muội cùng rời khỏi tên bạn hữu luôn hớp hồn mất đối tượng của anh em này.
Quân Huyền lặng lẽ nắm bàn tay, rũ ống tay áo che khuất rồi giấu nắm tay về sau lưng. Mi gian lại hiện ra nét trầm tư.
“Kìa! Bắt lấy lão ta!”
Trầm Trác Sơn thấy một bóng trắng thoăn thoắt bò ra từ dưới bức vách cháy đen thui, tư thế dang tay dang chân, bụng sát đất trườn lên mái nhà. Hắn lập tức phi thân ngăn chặn, lão ta nhanh nhẹn hơn, nhảy xuống đất như cóc, giữ tư thế thằn lằn kỳ quặc tiếp tục bò đi chóng vánh như gió.
Trọng Yên phóng ra một dải lụa bắt lấy lão, ý muốn lôi lão bật ngửa dậy nhưng dù công lực bà thâm hậu như thế nào, lão đều không hề bị ảnh hưởng, cứ tiến về phía trước. Vài đệ tử Nghê Mi cũng phóng lụa hỗ trợ lâu chủ, quấn chặt tứ chi lão. Mà tay chân lão vẫn tựa hồ đóng đinh xuống mặt đất, râu tóc bạc phơ lòa xòa. Hồ sư huynh của Xuyên Sơn dùng kiếm đánh về phía huyệt nơi cổ tay lão, lão tức thì búng tay phá chưởng. Hồ sư huynh giật mình né thứ lão bắn suýt vào mắt mình, nhìn kỹ lại, đó chỉ là một hạt gạo.
“Mau lùi về sau!” Quân trưởng môn rút đơn kiếm đánh lại một chưởng.
Phùng Xuân đại sư hơi mở đôi mắt híp, niệm 'a di đà Phật' rồi nâng phương trượng dộng xuống đất. Mặt đất liền rung chấn nhẹ. Diệp Bái cũng xoa xoa hai bàn tay, tham gia chưởng vào đất, tăng cường độ rung chấn.
Đối phó với ba đòn cùng một lúc, lão ta bật mình lên. Chúng đệ tử Nghê Mi chưa kịp nhân cơ hội trói lão thì lão trực tiếp lật người ngửa ra, xoắn lụa vào với nhau, nghiêng đầu phun gạo phá chưởng của Quân trưởng môn đoạn cứ thế té ngã xuống đất. Khuôn mặt già nua mếu máo nhăn nhúm lại, lão khóc ầm ĩ: “Hu hu hu! Các ngươi ỷ đông hiếp ít, bắt nạt người già! Hu hu, ta không chịu đâu! Đau quá, đau quá, gãy cái lưng già này rồi! Hu hu... mau thả ta ra!”
Tuy lão bị trói nhưng các đệ tử Nghê Mi cũng bị dây lụa quấn chặt cổ tay, không thoát ra được. Trọng Yên trầm tĩnh bảo các đệ tử đứng yên, chờ Minh chủ.
“Trầm Minh chủ, chính lão già này đã xông vào nhà bếp!”
“Tru Thiên... lão tiền bối?” Trầm Trác Sơn thăm dò ôm quyền: “Nghe danh đã lâu, công phu của tiền bối quả thật danh bất hư truyền.”
Tru Thiên lão nhân sững lại, trợn tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi là ai? Làm sao liếc mắt một cái là nhận ra lão phu rồi?” Lão nhăn nhó khó hiểu: “Lão phu cứ tưởng mình đã giả trang thành một con thằn lằn xuất sắc chớ? Chẳng lẽ lão phu bị lừa đảo? A! Ta bị lừa đảo rồi!”
Lão lại ăn vạ giãy đành đạch như cá mắc cạn, gào khóc: “Đám trai trẻ vô công rỗi nghề các ngươi làm sao có thể thất đức đi lừa đảo một ông già như ta? Hu hu, tiền mua rượu của ta mất hết rồi. Lão đạo trưởng họ Phí kia sẽ lại cười vào mặt ta, bắt ta giải một trăm linh tám trận đồ cho mà xem...”
Dây lụa vẫn đang quấn lấy cổ tay đệ tử Nghê Mi, lão giãy như vậy kéo theo họ cũng nghiêng ngả qua lại. Người ngoài nhìn vào thực thấy buồn cười.
Trọng Yên sầm mặt rút nhuyễn kiếm quấn quanh eo, lưỡi kiếm dài chừng hơn nửa trượng, quất hai vòng cắt đứt dây lụa khỏi chúng đệ tử. Tru Thiên mừng rỡ tranh thủ bò dậy chạy nhưng Võ lâm Minh chủ còn đang ở đây. Hắn phóng sợi xích to bằng bàn tay nam tử trưởng thành trên chuôi đao quấn lấy chân lão - đồng thời đứng tấn, kéo người xuống.
Đúng vậy, Trầm Trác Sơn xuất thân từ Đao Khách trang, còn là kiểu đệ tử chuyên dùng đao nặng to bản. Sức lực thể chất vô cùng kinh người, Tru Thiên thực sự bị hắn lôi mạnh xuống đất, ngã dập mông, la oai oái ôm mông nói: “Ta đầu hàng! Ta đầu hàng! Trời ơi cặp mông bé xinh của lão phu bị dập nát mất!”
Trầm Trác Sơn đứng nguyên tư thế cầm xích, thật là thân thiện nói: “Tốt quá, vãn bối lập tức chuẩn bị cho tiền bối một chiếc ghế lót nệm mềm mại. Nếu tiền bối thực sự không thích chân mình chạm đất, bước-đi-bình-thường, thì vãn bối cũng có thể cho tiền bối thử nghiệm cảm giác đá hoa mài mông, đảm bảo mười phần thoải mái, vừa phê vừa tê, bàn tọa chắc chắn bóng bẩy, trơn nhẵn như đá hoa cương.”
Mọi người: “...” Minh chủ đang tức vì số tiền sắp bị trích ra từ quỹ chung ít ỏi để sửa nhà bếp, không sai được. Đã nghèo mà còn mắc cái eo.
Tru Thiên: “... Lão phu tưởng các ngươi là chính đạo?”
“Quả thực là chính đạo.” Trầm Trác Sơn hạ giọng lầm bầm với lão: “Chính, là, đạo, tặc.”
“Khụ! Khụ!” Tiếng ho của những trưởng môn xung quanh liên tiếp vang lên lấn át lời Minh chủ.
Lý Thương Lan che trán: “Chúng ta có cần bầu lại Võ lâm Minh chủ không?”
Diệp Bái gật gù: “Tốt nhất nên bầu đệ tử Cái Bang làm Võ lâm Minh chủ. Chúng ta nghèo kiết xác quen rồi.”
“Minh chủ, Minh chủ.” Một tiểu tư bỗng hấp tấp chạy đến thì thầm vào tai Minh chủ gì đó. Trầm Trác Sơn hơi biến sắc, chắp tay hướng các vị trưởng môn: “Tại hạ xin phiền các vị tiếp đón Tru Thiên lão tiền bối. Thứ lỗi.” Đoạn vội vàng quay lưng đi.
“Đại hiệp, Quân đại hiệp...”
Quân Huyền dừng chân quay đầu, người gọi liền tự giới thiệu: “Tại hạ là Nhạn Niên, là đối thủ ở trận đấu đôi đầu tiên với đại hiệp. Sư mẫu nhờ tại hạ chuyển lời mời đại hiệp tới uống một chén trà.”
Quân phu nhân mời hắn uống trà? Quân Huyền cân nhắc đôi phút rồi gật đầu: “Mời các hạ dẫn đường.”
Hôn sự năm xưa của phu thê trưởng môn phái Xuyên Sơn kể ra nghe khá kỳ lạ so với lẽ thường. Nguyên họ của Quân phu nhân chính là họ hiện tại, cha bà là trưởng môn thứ mười hai của Xuyên Sơn. Trước khi được gả chồng, bà từng là nữ hiệp danh chấn giang hồ, tung hoành đông, tây, nam, bắc trừ gian diệt bạo. Nghe đồn hồi ấy phu thê bà gặp nhau ở vùng biên tái, Quân trưởng môn chỉ là một nhân sĩ tự do chu du xứ cát, ấn tượng với võ công của nhau, nam nữ kết nghĩa cùng hành tẩu giang hồ. Nữ nổi tiếng với Thiên Nhai Đoạn Trường kiếm, nam vang danh với Không Cảnh công chẳng đánh mà thắng, viết nên một đoạn truyền kỳ.
Lâu ngày sinh tình, hai người họ cùng quỳ xin được thành đôi, Xuyên Sơn trưởng môn không muốn con gái đi theo đàng trai chịu khổ nên yêu cầu trai phải theo họ gái mới được cưới, con sinh ra cũng phải lấy họ mẹ.
Khỏi phải nói yêu cầu chặt đứt hương khói đàng nam vừa quá đáng vừa phản đạo tới cỡ nào, rốt cuộc nam chọn tình thâm, chấp nhận đeo trên lưng tội bất hiếu để lấy nữ. Hai người vừa cưới liền sinh ra một con trai kháu khỉnh, tình thâm càng thêm thâm, sắp sửa viết thành tình thoại thì đột ngột bất hòa, không còn chung giường với nhau.
“Sư mẫu, Quân đại hiệp đến rồi.”
“Ừm.” Khuê danh của Quân phu nhân là Tầm Bình, Quân Tầm Bình đặt chén rượu xuống, nâng mắt nhìn nam tử bạch y phía đối diện. Quân Huyền lẫn Quân Tiêu Mặc nhắm mắt đều hiển lộ ba phần tương tự phu quân bà, kìm nén cảm giác khó chịu trong tim, bà nói: “Mời ngồi.”
“Ta đã nghe Tiêu Mặc thú nhận về mắt của đại hiệp. Thực sự vô cùng xin lỗi, đều tại ta không biết dạy con, nếu đại hiệp có bất kỳ yêu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc toàn lực của Xuyên Sơn phái tương trợ.”
“Tại hạ không cần, xin thứ lỗi, tại hạ thật sự không cần bàn tay giúp đỡ của Xuyên Sơn. Phu nhân có ân với tại hạ, chuyện của thiếu chủ là tại hạ hồi đáp ân tình, phần oán này tại hạ không chấp nhặt. Bằng không...” Quân Huyền ngừng lại, “phu nhân cứ xem như đây là quả báo của tại hạ đối với những người đã chết dưới chân núi Xuyên Sơn.”
Người chết dưới chân núi Xuyên Sơn... Quân Tầm Bình nhăn mi hồi tưởng chuyện cũ.
“Đại hiệp còn trẻ, hà cớ đã tính đến nghiệp quả? Chẳng lẽ đại hiệp tin trời?”
“Tại hạ không tin trời.” Quân Huyền đáp.
“Vậy thì phần oán này cứ để tạm đó, nếu đại hiệp không chấp nhặt, chúng ta sẽ xem nó là một món nợ phải trả trong tương lai. Xuyên Sơn chúng ta lấy trúc làm biểu tượng, sòng phẳng, ngay thẳng đã quen, không thể cứ nói bỏ qua là bỏ qua. Lúc này Tiêu Mặc đang bệnh, chờ xem nó khỏe, ta liền bắt nó bồi tội với đại hiệp.”
Quân Huyền cũng không ý kiến gì, Quân phu nhân muốn dạy Tiêu Mặc thì hắn phối hợp chút là được.
Nghĩ về độc vu thuật còn trong người Quân Tiêu Mặc và căn bệnh nó đang mắc phải, Quân Huyền lo ngại phần nào trong lòng, đành hỏi thăm: “Phu nhân, thiếu chủ ngã bệnh gì mà lâu như vậy vẫn chưa khá hơn?”
Giữa mi gian hiện ra nét ưu sầu, Quân Tầm Bình thở dài đáp: “Đa tạ đại hiệp quan tâm. Đại phu bắt mạch năm lần bảy lượt đều chắc chắn Tiêu Mặc cảm thương hàn, vì thuốc giải độc vu quá nặng tính âm nên đại phu không cho Tiêu Mặc dùng nữa -...”
“Phu nhân nói sao?” Quân Huyền sửng sốt cắt ngang: “Độc vu ham tính âm, đơn thuốc của thiếu chủ vốn chỉ toàn những loại thảo dược thải âm bổ dương.”
“Cái gì?” Quân Tầm Bình biến sắc đứng bật dậy, tay chân rụng rời che trán, đoạn vội vã quay đi: “Đại hiệp theo ta!”
Quân Tầm Bình nhanh chóng đi qua phòng con, sai phó đệ tử gọi đại phu, bước vào trong thì bất ngờ thấy chồng đang ngồi bên giường con.
“Phu nhân, nàng...” Quân trưởng môn thấy Quân Huyền phía sau, nhất thời kinh ngạc đến không thốt lên lời.
Quân Huyền nhận ra giọng ông, lập tức quay lưng rời khỏi.
Bầu không khí giữa phu thê bỗng lâm vào gượng gạo, Quân Tầm Bình hít sâu một hơi rồi ngồi xuống mép giường, tránh né ánh mắt chồng nói: “Quân đại hiệp bảo thuốc giải độc vu của Tiêu Mặc bị đánh tráo. Bệnh trạng của con có lẽ là bởi vậy mà ra.”
Quân trưởng môn biến sắc, phất tay áo đứng dậy. Quân Tầm Bình khoát tay: “Thiếp đã gọi đại phu rồi.”
“Nàng ở đây trông coi Mặc Nhi, ta đi triệu tập các đệ tử để hỏi chuyện.” Quân trưởng môn bước thẳng ra ngoài.
“Vâng...” Người đóng cửa, Quân Tầm Bình mới thở hắt ra một hơi, lòng đau như cắt nhìn sắc mặt xanh xao của con trai, cầm khăn tay lau mồ hôi lấm tấm trên trán con. Chợt, bà thấy mép sàng đan bị xộc xệch đùn lên, lộ ra nệm bên trong. Biết Tiêu Mặc thường giấu kiếm dưới sàng đan, bà linh tính vói tay vào tìm kiếm, không thấy gì.
Tế Khứ đã biến mất từ bao giờ.
“Khụ, khụ, khụ! Hộc, hộc...” Quân Tiêu Mặc bỗng ho dữ dội, thở hổn hển, một tay đè ngực, mơ màng mở hé mắt nhìn mẹ. Quân Tầm Bình vội hỏi thăm cảm giác trong người con, Quân Tiêu Mặc mấp máy môi than: “Ngứa, lưng con ngứa...”
“Lưng con ngứa sao? Được rồi, được rồi.” Quân Tầm Bình săn sóc lật con trai nằm nghiêng: “Để mẹ xem.”
Khi bà vén lưng áo con lên thì sửng sốt thấy các vết tím bầm rải rác trên tấm lưng trắng nõn. Một suy nghĩ lướt qua tâm trí khiến gáy bà lạnh toát.
Quân Huyền im lặng đứng ngoài cửa phòng, một tay đặt lên chuôi Diễm Dương, một tay buông thõng, tấm lưng thẳng tựa tùng. Đôi mắt nhắm nghiền.
Quân trưởng môn vô tình để ý thấy bàn tay phải của hắn bị thương, máu khô đọng thành cục trong lòng bàn tay, dường như lúc mới bị thương không được xử lý. Ông hơi nhíu mày, tự nhớ lại xem hắn bị thương lúc nào rồi đằng hắng bảo: “Đa tạ đại hiệp nhắc nhở, ta sẽ xem xét lại cách quản lý đệ tử trong phái.”
Quân Huyền dĩ nhiên hiểu được ý tứ đuổi khéo trong lời ông, cũng ôm quyền: “Tiện tay mà làm, mong thiếu chủ sớm khỏe lại.”
“Đa tạ.”
Quân trưởng môn nhìn lưng Quân Huyền, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp, chớp mắt một cái, liền bình tâm lại.
“Triệu tập các đệ tử đến đây cho ta.”
Quỷ thiếu hiệp buộc vải dù thật chặt rồi khoác dây đeo qua vai, đẩy cửa phòng ra, phất tay chưởng tắt nến rồi im lặng cài then cửa lại. Y giữ vạt áo để gió đừng thổi làm phát ra thanh âm, đôi chân thoăn thoắt nhảy qua vách tường, chạy trên mái nhà không phát ra tiếng động. Người nhìn ắt phải tán dương khinh công thật tốt. Ánh trăng nửa xanh nửa bạc rọi trên tấm mặt nạ quỷ quái, làm sáng tỏ hơn đôi mắt đen kịt, u tối như tro tàn. Y khéo léo luồn lách lẩn tránh những binh lính và hạ nhân gác đêm, chạy đến cổng thành.
“Đâu dễ vậy.”
Một vòng móc sắt chợt bắn về phía y, y lập tức xoay mình giữa không trung đá bay chúng. Nhưng y nào ngờ những móc này được Bồng Vân các chế tạo đặc biệt để dính lấy vải bố, chúng chưa kịp văng ra thì y đã bị một sức mạnh kinh người lôi thẳng xuống, lưng đập vỡ nát thùng gỗ bên dưới.
Trầm Trác Sơn đánh xoáy xích quấn lấy chân y, cầm chắc nói: “Cuối cùng chúng ta cũng bắt được ngươi, Quỷ Ảnh.”
Y gục đầu nhổ ra nước bọt nhiễm máu rồi ngửa mặt cười to: “Ha ha ha! Các người bắt nhầm người à? Ta họ Tạ, tên Lương Bích. Quỷ Ảnh là ai, ta không quen.”
Mặt nạ của y đã rơi xuống, nửa khuôn mặt với vết sẹo dài lộ ra dưới ánh trăng, tựa như một nụ cười ngoác đến mang tai.