Mạc Tử Liên không để Y Nhã đắc chí, tóm lấy bàn tay ả đâm đoản kiếm vào bụng mình, truyền công lực Mạn Châu Sa như nước đê vỡ ngấu nghiến nội công của ả. Ả tái mặt, ngũ quan trở nên dữ tợn: “Ngươi đúng là chẳng quan tâm gì đến Quân Huyền!”
Y Nhã giãy mạnh toan rút kiếm và tay ra - nhưng Mạc Tử Liên vẫn kiên định kìm giữ ả. Hai ảnh vệ như bóng ma từ hư không phi tới ả. Y Nhã cuống quýt đẩy Mạc Tử Liên, quay đầu thoát thân, dậm chân phất đôi tay chưởng về hai hướng, đánh gục Tam và Lục văng xa ba trượng. Công lực tầm này có thể sánh ngang với các đại cao thủ như Tru Thiên, Diệt Địa.
“S -... sao?” Mạc Tử Liên ôm vết thương nhìn ả.
“Cốc chủ ơi, cốc chủ à.” Y Nhã thoắt cái vứt bỏ dáng vẻ hoảng hốt, cười hì hì nhảy nhót: “Ngươi đúng là được chúng ta bao bọc quá kỹ rồi. Ái dà, thân trong tà đạo mà lòng tựa ngọc trai, tâm địa của ngươi quá sạch sẽ, làm sao có thể đấu với ma nữ thâm độc ta đây?”
Ả vừa nói vừa giơ lên một phiến ngọc xanh lục đục màu, tươi tắn quỷ dị như thể không hề cảm thấy đau đớn khi máu ròng ròng nhễ nhại trên bờ môi, dưới cằm. Thế ra bọn ả không chỉ đánh cắp kiếm Vọng Lai mà còn nhét luôn Lục Phách hoàn có thể hấp thu công lực vào tay áo nhằm đối phó với Mạn Châu Sa của y. Đủ quỷ quyệt.
“Ta xin lỗi.” Y Nhã bỗng nói: “Ta đã sai khi bảo cốc chủ không quan tâm Huyền lang quân. Thực ra cốc chủ rất quan tâm đến hắn mới đúng, tới nỗi để Nhất và Ngũ đi theo bảo vệ hắn, tới nỗi sai phó Bát tìm kiếm Tế Khứ, dù chưa biết chắc thuốc giải có trên đầu kiếm hay chăng. Tới nỗi... đích thân tra khảo ta về cách hóa giải ma chướng của hắn. Cốc chủ thực rất coi trọng Quân Huyền, tới nỗi chấp nhận trở lại Địa thành cầu xin Quốc sư.”
Bên này ả trò chuyện với y, bên kia huýt sáo chi phối thi cổ khi thấy ánh lửa bùng lên, vươn một tay chạm vào cổ áo y, một tay siết chặt cổ tay y với ngón cái đè mạch môn, thì thầm nói một câu. Công lực của ả cưỡng ép tràn vào kinh mạch y, như liềm lửa càn quét qua máu thịt, thiêu đốt, đề khắc lên xương cốt y. Đau đớn tựa sóng thần cuộn trào, ập xuống quá bất ngờ, kinh khiếp, Mạc Tử Liên suýt hôn mê ngay tức khắc. Y cúi mặt, đôi mắt trợn trừng, há miệng không phát ra tiếng cũng chẳng thở thay mũi, thân thể run bần bật. Cảm giác chân thật y đang trải qua so với lột da rút xương không khác biệt là bao, nhờ chân khí của Y Nhã chống đỡ, y lại không thể hôn mê để thoát khỏi cực hình này, lưng ướt sũng mồ hôi lạnh.
Từ đầu tới giờ, Lôi đài là nơi duy nhất bất khả xâm phạm khỏi thi cổ và cuộc chiến của Ô Dạ Đề. Y Nhã vẫn đang trò chuyện với y, dù thừa biết y chẳng còn nghe thấy mình nói gì, giọng cực khẽ khàng tựa như tiếng thở: “Bỏ qua nhãn giới hơi kém thì thuộc hạ thấy Quân Huyền cũng không tệ, xác thực không nên bị lãng phí tài năng. Vị nhân vật lớn trên triều đình thuộc hạ bắt tay mắc một tật xấu là liên tài*. Để đề phòng lão ta chú ý đến Quân Huyền qua lời của hai thằng lỏi con ma mãnh kia, thuộc hạ đành bỏ vài viên đá xuống giếng*. Đây chính là một ván cược, thuộc hạ tự tiện lấy mạng của Quân Huyền ra đánh cược. Tuy xác suất thắng không cao lắm nhưng nếu hắn vượt qua thì cũng coi như qua bài kiểm tra của thuộc hạ...”
* Quý trọng người tài.
Tiếp tay gây trở ngại khi người khác đang gặp khó khăn.
Y Nhã liếc vào vạt áo y, chùm cánh bỉ ngạn đỏ sậm chậm rì nở rộ trên làn da tái nhợt cách diệu kỳ, khoe sắc tang tóc.
“Cốc chủ...”
Cái thần nơi đôi mắt Mạc Tử Liên đã tan rã hoàn toàn, y không thể nghe được, dù là loáng thoáng âm tiết lời cuối của ả. Cốt nhục toàn thân y nhũn như bùn, chân mất sức, người liền ngã mạnh xuống đài, mi mắt nửa rũ trên đồng tử mịt mù, không rõ sống chết.
Y Nhã không cam tâm, khuỵu xuống, lần nữa rỉ tai y với khóe môi vặn vẹo.
“Cốc chủ... người là hi vọng duy nhất của ta.”
Lửa bùng lên.
Chiêu bài hạ thuốc vào thức ăn rất độc, thuốc này phát tác tuy chậm nhưng dược tính cực mạnh. Với thân thủ của các cao thủ thì chỉ tạm mất công lực, tuy nhiên - với những đệ tử công lực không cao thì dược tính tấn công vào tận đan điền, khiến bọn họ, ví von là đau đớn y như phụ nữ tới tháng.
Ví von nhỏ này thuộc về Thanh đường chủ của Tiêu Dao cung, hắn cũng nói luôn là phụ nữ tới tháng giảm đau thế nào thì cứ áp dụng y vậy để chữa. Và lúc này, một đám đệ tử chính đạo đang tất bật nấu nước ấm chườm bụng. Mấy người đau quá, xanh mặt hỏi: “Tại sao chúng tôi chẳng thấy bớt đau?”
Thanh Đàm chưng hửng đáp: “Bởi vậy nên mới nói phụ nữ tới tháng đâu chỉ cần một chén nước ấm. Các ngươi xem, mọi cô nương mỗi tháng đều đau mười ngày thế này, các ngươi chưa chịu khó được một canh giờ đã làu bàu than thở. Tương lai để ta tìm cách bào chế ra một loại thuốc mang đến cảm giác đau khi sinh con cho các ngươi nếm thử, coi coi ngày ấy các ngươi vứt hết mặt mũi nam nhi vào bãi rác nào. Hừ.”
Vườn hoa của Nghê Mi tức thì đồng loạt quay đầu tặng Thanh Đàm một nụ cười tỏa nắng khiến hắn lâng lâng sướng đê mê người chùi chùi nước dãi bên mép.
Chẳng ai dám than vãn nữa. Trước cửa tự nhiên xuất hiện một nhân ảnh trên dưới thon với thân phình ra, Phùng Xuân đại sư mặt mũi từ bi tiến lại, cúi đầu niệm: “A di đà Phật. Xích thí chủ và Quân thí chủ xích mích đánh nhau, bần tăng bất lực khuyên can, gặp đúng lúc mất công lực. Liệu vị thí chủ nào tại đây can gián được chăng?”
Hồng Tùy hiên ngang lẫm liệt đứng bật dậy: “Đi! Đi xem đánh nhau! Có ai muốn đặt cược không?”
Mọi người: “...”
Kiếm bạc vẽ liềm trăng, rít gào như gió dữ, công lực của Quân Huyền rõ ràng không đọ nổi với Xích trưởng lão, chưa kể mắt hắn tối, chẳng tránh kịp các nhát đao vùn vụt xuống như chớp giật. Ma chướng thét gầm náo loạn trong đầu khiến sát ý liên tục trỗi dậy, hắn cảm thấy khát... vị tanh.
“Tà đạo luôn tồn tại song song với chính đạo, như hai cực âm dương vận hành bổ khuyết. Nhưng ma đạo lại luôn bị truy sát, diệt trừ, ngươi nghĩ là vì sao?” Xích trưởng lão chau mày, đây đã là lần thứ bốn ông thấy Quân Huyền tự liếm máu mình.
“Nếu nói như tiền bối...” Dường như hắn vẫn còn đa phần tỉnh táo, “thì vì làm mất cân bằng âm dương nên ma đạo mới cần bị diệt?”
“Đúng vậy, người giang hồ dù theo chính hoặc tà đều tự biết lương tâm, tự nhận thức bản thân. Ma đạo tự coi chính mình là độc tôn, là đạo nghĩa, bất phân địch ta, lạm sát vô số... Chính đạo không dung, tà đạo không nhận, chính là ma đạo.”
Quân Huyền đứng nghiêm, gió hiu hiu thổi dây buộc tóc bay bay, phản bác: “Mỗi người tự coi mình là độc tôn sai chỗ nào? Đạo trong lòng từng người hiển nhiên đều là đạo nghĩa. Ta đã lạm sát ai mà tiền bối gọi ta là ma đạo?”
Tà đại hiệp thường ngày khiêm tốn mà lại nói ra những lời thế này, chứng tỏ đã nhập ma chướng không nông.
“Gầm trời thăm thẳm, mặt đất mênh mông, người trong thiên hạ bao la sao lại tự coi mình là tôn chỉ của muôn người? Mỗi cá nhân dĩ nhiên đều sở hữu đạo riêng biệt nhưng chữ 'nghĩa' nào có thể thích áp vào đâu thì áp.” Xích trưởng lão kiên nhẫn dùng lý lẽ để làm dịu ma chướng của hắn: “Đại hiệp chưa lạm sát quả thật chưa là ma, vẫn còn quay đầu được.”
“Ta không hiểu lời ông...” Quân Huyền nhíu mày mạnh tay day thái dương, siết chặt kiếm Trường Dạ: “Ta chỉ muốn đuổi theo y nhưng ông ngăn cản ta, thật đáng giận...”
“Sư huynh!” - Keng! Kiếm rời vỏ đánh gãy tiếng gọi hoảng hốt của Thanh Đàm. Nhất thời mọi người vừa chạy đến đều ngạc nhiên dừng lại. Kiếm Diễm Dương rốt cuộc cũng xuất chiến!
Đôi mày rậm trên cặp mắt trợn trừng như thần tướng của Xích trưởng lão dính sát vào nhau. Song kiếm trong tay, chiêu thức Quân Huyền tung ra chợt biến hóa ảo diệu hơn rất nhiều, lưu thủy hành vân của Xuyên Sơn trưởng môn khó sánh với uy lực phải gọi là sóng trào biển động của hắn. Mắt thường không thể nhìn kịp dư ảnh của kiếm.
Thanh Đàm căng mắt dõi theo muốn chóng mặt, thầm vỗ đùi tán dương sư huynh nhà mình giỏi thế chứ lị! Làm sư đệ được nở mày nở mặt kèm với không ít vận hoa đào dưới danh nghĩa ngưỡng mộ tới hỏi thăm.
Chiến cứng đối cứng, chắc chắn phải so về công lực đầu tiên, mặt này Quân Huyền đã thua, thua không sao, lấy kỹ năng bù đắp là ổn nhưng tiếc là hắn cũng không được tỉnh táo, chiêu tuy diệu mà thiếu chuẩn. Xích trưởng lão dày dặn kinh nghiệm trải qua chục chiêu liền đứng vững trên thế thượng phong, lắc đầu đánh trả hắn.
Đao mang theo sức nặng của núi Thái đánh ra một chiêu Kiến Sơn Thủy cuốn lên một trận gió xoáy dữ dội khắc chế Không Cảnh công, uy áp đè lên song kiếm khiến Quân Huyền không thể không lùi bước. Nhưng hắn lập tức lại đạp chân tiến công, khép song kiếm nhập thành một, trở mình chém ra chiêu Ưng Hồi của Táng Niên bổ đôi gió lốc.
Hồ sư huynh thấy rõ diệu chiêu này, trợn mắt há mồm kinh hô một tiếng dài: “Không thể nào, không thể nào! Kỹ thuật hoán kiếm chỉ có duy nhất sư phụ biết, người chưa từng truyền dạy cho ai! Làm sao Quân đại hiệp học được?”
Sư phụ trong lời hắn chính là trưởng môn phái Xuyên Sơn Tiết Trần. Ban đầu Tiết Trần là người ngoài môn hộ Xuyên Sơn, chỉ biết Không Cảnh công dùng song kiếm ngắn dài; sau khi gia nhập Xuyên Sơn, ông hiển nhiên phải luyện kiếm pháp Xuyên Sơn dùng đơn kiếm. Và để khỏi đổi kiếm chi cho phiền phức, Tiết Trần sáng tạo ra kỹ thuật hoán kiếm khép đơn, tách song hỗ trợ bản thân chuyển đổi linh hoạt giữa hai loại kiếm pháp trong quá trình chiến đấu. Chúng đệ tử Xuyên Sơn nghe thế, thâm tâm vừa sùng bái trưởng môn vừa ngưỡng mộ Quân đại hiệp.
Thanh Đàm nắm bắt ý chính trong lời Hồ sư huynh là làm sao sư huynh của mình học được kỹ thuật của Tiết trưởng môn.
Ai đó bỗng hô lên: “Giống sư phụ quá! Hai người họ như cha con vậy!”
“Xằng bậy!” Nhạn anh vội vàng bịt miệng em trai, toát mồ hôi gập lưng xin lỗi Hồ sư huynh. Nhưng lời đã rời khỏi miệng thì chẳng thể rút lại, một khi sự liên tưởng ngờ vực đã nảy sinh thì không thể kiềm chế. Như có một ánh sáng lóe lên trong lòng, Hồ sư huynh qua loa răn dạy anh em họ Nhạn, đôi mắt lại mở to chằm chặp quan sát Quân Huyền. Giống, thực sự rất giống sư phụ. Trước kia không ai để ý tới điều này là bởi vì khí chất thường ngày của hai người khác biệt hoàn toàn, sư phụ luôn ôn hòa gần gũi, Quân Huyền lại lãnh đạm đến lạnh lùng. Tuy nhiên trong khi chiến đấu thì bọn họ khốc liệt giống nhau tới kỳ lạ. Đến thiếu chủ là thân sinh của sư phụ còn không toát ra được phân nửa khí chất này.
Ý nghĩ đó khiến Hồ sư huynh lạnh run chân tay, liền quay đầu nghiêm khắc quở trách đám sư đệ, sư muội nghĩ bậy, nghĩ bạ.
Lời nói vô tâm của Nhạn đệ có vẻ như kích thích Quân Huyền, lực tay hạ kiếm càng mạnh hơn. Binh khí giao đấu vang vọng. Sau chiêu Ưng Hồi, chiêu thức bừa bãi của Quân Huyền bỗng biến ảo khôn lường hơn rất nhiều, Không Cảnh công và Táng Niên luân phiên bù đắp nhược điểm của nhau, đánh tòa Thái Sơn họ Xích phải lùi bước. Lần đầu tiên, từ đầu đến giờ - Quân Huyền chém trúng Xích trưởng lão, máu tươi phụt bắn lên gò má hắn. Cũng ngay lúc này, Xích trưởng lão chợt thấy mi mắt Quân Huyền run run hé mở, lộ ra đôi con ngươi như hồ nước lạnh, lãnh cảm vô tình, môi hắn mấp máy thành tiếng: “Vậy ra đây là ma đạo...”
Sát khí ập xuống khiến đám đệ tử đang đứng xem chưa hiểu gì cũng phải kinh hãi bước lùi.
Xích trưởng lão quát một tiếng, khép đao kìm kẹp song kiếm đồng thời đánh xích quấn quanh cổ chân Quân Huyền, bằng tốc độ đối thủ không kịp phản ứng, ông gập khuỷu tay giáng xuống bả vai hắn. Khớp tách rời vang lên răng rắc, tiếng kêu thất kinh tắc lại nơi cổ họng Quân Huyền, một tay đi tong. Đó không khéo là tay cầm Diễm Dương. Hắn chẳng nghĩ gì liền thu Trường Dạ, vươn tay cố nhặt Diễm Dương. Xích trưởng lão không để hắn như ý, đá bay kiếm, khom lưng ghì hắn xuống đất, dùng dây xích quấn chặt hai tay hắn.
“Xin phép, xin phép! Tránh đường!” Thanh Đàm thấy vậy liền hối hả chạy tới, chỉ chỉ trỏ trỏ vào mình nói: “Vãn bối là sư đệ của huynh ấy. Vãn bối xin phép bắt mạch thử!”
Xích trưởng lão nhớ mang máng hắn bên Tiêu Dao cung nên gật đầu.
Quân Huyền gục dưới đất không ngừng thở dốc, thấy ông lùi lại liền ngẩng phắt đầu, nghiến răng gằn giọng nói: “Tại sao ông dám đá Diễm Dương đi?”
Thanh Đàm biết quá sư huynh coi kiếm Diễm Dương như bảo bối, nhanh nhẹn nhặt nó về, đặt xuống trước mặt sư huynh để xoa dịu hắn, nhỏ tiếng gọi: “Sư huynh, sư huynh, đệ là Thanh Đàm đây.”
“Là ai?” Mắt của Quân Huyền vẫn chưa khỏe được bao nhiêu, mới chỉ mở được khi ánh sáng yếu và tầm nhìn cũng mờ nhòe, hoàn toàn chưa thể nhận ra khuôn mặt người. Lúc này không còn chiến đấu, ma chướng ồn ã trong đầu khiến hắn càng rối loạn.
Thanh Đàm bị ánh mắt sắc bén của sư huynh dọa hết hồn, cẩn thận nói: “Đệ là sư đệ Thanh Đàm, là đệ tử của sư cô Hoa Tiên Tử là bạn tâm giao của sư phụ Yến Sở của huynh đó.”
Xích trưởng lão có chút ba chấm với Thanh Đàm, sư huynh đã đau đầu vì tẩu hỏa nhập ma mà hắn còn dùng kiểu giới thiệu gia phả, muốn Quân Huyền nhức đầu hơn à?
Quả thật là Quân Huyền nhức đầu hơn, nhíu mày hồi lâu mới lờ mờ nhớ ra Thanh Đàm là ai, hỏi: “Thanh Đàm?”
“Đúng rồi! Thanh Đàm đây sư huynh. Huynh để đệ bắt mạch nhé?”
Quân Huyền tránh né hắn, ngước đôi mắt nhức mỏi nhìn Xích trưởng lão, giãy giụa quát: “Thả ta ra! Mau thả ta ra!”
Xích trưởng lão chợt khuỵu gối đả tọa*, trầm giọng nói: “Năm xưa Trầm Thượng Nhai tẩu hỏa nhập ma cũng giống đại hiệp thế này, điên cuồng đòi xông ra sống chết với kẻ thù, rốt cuộc hại Tống Sơ Huyền mất võ công vì mình, chẳng cứu được một ai. Đại hiệp muốn đi vào vết xe đổ này ư?”
* Ngồi thiền luyện công.
Nghe vậy, Quân Huyền nghẹn ứ lời, nhắm mắt cúi đầu nhưng vẫn không cam tâm siết nắm tay. Thanh Đàm cẩn trọng thăm dò hắn: “Sư... huynh?”
Đang khi Thanh Đàm định bắt tay xem mạch thì đằng xa vang lên một giọng nói già nua: “Người trẻ, chậm đã.”
Đó là một lão đạo sĩ dáng dấp cao ráo, vai rộng cường tráng vận đạo bào màu xám tro thêu Thái Cực đồ, ôm cây phất trần trắng muốt như chòm râu dài quá ngực. Tóc mai hai màu vấn trong mũ vải xám đen, quanh cổ đeo một mặt kính chiếu yêu bát giác. Đạo sĩ chậm rì rì tiến lại, đầu tiên chắp tay hành một lễ rất trang trọng với Quân Huyền rồi mới thi lễ với mọi người khác, tự giới thiệu: “Bần đạo họ Phí, tình cờ ngang qua thành này thì thấy cổng khóa chặt, bần đạo bèn tính thử một quẻ thì bấm ra chuyện không tốt nên mới đến coi sao.”
“Lão đạo trưởng!” Từ trên mái nhà, Tru Thiên chợt mừng rỡ la to, nhảy nhót suýt trượt té: “Ông tính ra ta ở đây nên đến tìm chứ gì? Ông chờ đó, lần này ta dàn được mấy trận đồ hóc búa lắm! Thách ông giải được!”
Đám hậu bối nhận ra Phí đạo trưởng là Diệt Địa lão nhân đạo hạnh thâm sâu, pháp thuật cao cường trong truyền thuyết thì vội vàng hành lễ thật sâu. Diệt Địa vừa đi về phía Quân Huyền vừa trả lời Tru Thiên: “Tiếc là lần này không được rồi Mạc ông. Ta đang đi tìm đồ đệ vì việc quan trọng.”
Xích trưởng lão thấy Tru Thiên, Diệt Địa hội họp, nhất thời nảy sinh cảm giác xôm tụ, giờ mà Sinh Kiếm, Độc Điệp cũng xuất hiện thì hôm nay đúng là ngày trăm năm khó gặp khi các cao thủ tụ hội.
Ông vừa nghĩ thế liền mở to mắt bật dậy vung mạnh đao, hất bay một trận mưa ám khí bất thình lình ào xuống!