Họa Mục

Chương 59: Chương 59: Chương 53




Hai chữ 'phu quân' đã bất ngờ, giọng nói và tự xưng của Mạc Tử Liên càng khiến ba người kinh ngạc hơn. Họ gần như ngay lập tức nhận ra y là vị nhân vật Liên công tử tô son trát phấn kỳ quặc trên Lôi đài.

Lý Phá Gia thầm kín tấm tắc: thời buổi này quả thực chỉ có lên giường mới biết ai là mỹ nhân. Tỷ như sư huynh nhà hắn dưới giường toàn đi đòi nợ với đấm đá, trên giường mới trở thành mỹ nhân thơm ngon. Đang nghĩ thế, tầm mắt hắn chợt tối om, ngữ khí của sư huynh cực kỳ khó chịu. “Cấm nhìn.”

Lý Thương Lan liền nghiêm chỉnh: “Dạ.”

Quân Huyền cũng bị Mạc Tử Liên chọc nóng mặt, tuy rất lúng túng trước người khác nhưng vừa nãy mới chính miệng nói sẽ thương y nhiều hơn nên không thể tự vả được. Hắn đành ôm y lên luôn, ngượng ngùng nói: “Khụ... tại hạ xin phép.”

Trầm Trác Sơn vẫn đang sửng sốt với sự mập mờ giữa bọn họ, cũng bị lây xấu hổ mà khom lưng tạ tội: “Trầm mỗ thực sự vô cùng xin lỗi vì làm phiền.” Ánh mắt hắn chân thành, ngữ điệu rất khiêm tốn, “Chỉ e rằng tạm thời chúng ta chưa thể rời khỏi đây, liệu đại hiệp với công tử có thể rộng rãi cho phép chúng ta nương nhờ một phen?”

Nghĩa khí trên giang hồ rất quan trọng, đối phương còn là Võ lâm Minh chủ được tất cả mọi người nể trọng, huống chi tính cách của Quân Huyền vốn dĩ không tệ nên lời chấp thuận lập tức ra đến đầu môi hắn như một phản xạ.

“Không thứ lỗi đâu.” Mạc Tử Liên nhìn thấu ý muốn của ca ca, lườm hết ba vị khách không mời mà đến, ấm ức cướp lời hắn: “Các người đã phá giấc nồng của ta với phu quân, còn định ở lại gây rắc rối nữa. Hừ, ở thì ở đi nhưng ta không hề thoải mái, cũng không thứ lỗi cho các người đâu.”

Y muốn ngủ với ca ca, suýt nữa thì được rồi mà tại họ phá nên ca ca không còn tâm trí để ngủ với y nữa. Y đang dỗi đó.

“Ngoan.” Quân Huyền chẳng kìm được nụ cười trước ngữ khí ai oán của y, dịu dàng hạ giọng dỗ người rồi tiếp tục đón tiếp khách. Tới khi tất cả mọi người đã đổi phòng, ngồi xuống ghế uống được miếng trà, Liên công tử vẫn chưa chịu rời khỏi phu quân. Trầm Trác Sơn thấy y cứ vậy, vừa thẹn vừa lúng túng quá chừng, không biết phải làm sao, chính trực tới độ uống được một chén trà xong đâu dám uống thêm, cũng không xin khăn để lau bản mặt nhọ nhem của mình, thật thà hết liếc qua Thu Nhậm rồi lại nhìn Liên công tử, ánh mắt áy náy như thể phạm tội tày đình.

Mạc Tử Liên bị dòm đến bứt rứt, Quân Huyền xoa xoa lưng y nhắn nhủ nhẫn nại, rốt cuộc cất tiếng giải vây cho bầu không khí ngộp ngạt này: “Làm thế nào mà Minh chủ trốn thoát khỏi nha môn được?”

“Chính là nhờ Lý các chủ và Thu huynh cứu giúp Trầm mỗ. Tuy sư tổ chính miệng nhận hết tội về chúng ta nhưng Đao Khách trang hoạt động trên giang hồ thế nào lâu nay mọi người đều minh bạch, Trầm mỗ tin là trong lòng sư tổ chắc chắn cất giấu tâm sự khó giải. Nếu tổng đốc và quan phủ tự che mắt bịt tai nhau, không muốn nghe kêu oan thì ta dù phải đeo danh tặc nhân bị truy nã cũng quyết chí điều tra sự việc lần này...” Trầm Trác Sơn thấy Liên công tử nhập nhèm ngả đầu lên vai Quân đại hiệp nhắm mắt, đành phải giảm khí thế trong lời nói, “thật rõ ràng!”

“Đó là nguyên nhân thứ nhất.” Lý Thương Lan đằng hắng một tiếng: “Nguyên nhân thứ hai liên hệ mật thiết với cái chết của Trục đường chủ của bổn phái. Các hạ còn nhớ lời sư muội các hạ nói về mê hồn thuật không? Lý mỗ đã dựa vào gợi ý đó để điều tra tất cả các đệ tử ở phân đường, kết quả cho thấy ngày Trục đường chủ bị sát hại, không có đệ tử nào gặp chuyện gì bất thường mà điểm bất thường nằm trên chính người bị hại. Chúng ta tìm thấy một loại tro thuốc kỳ lạ trong mũi và miệng của Trục đường chủ...”

Tâm trí Quân Huyền chợt lóe sáng. “Thuốc phiện?”

Lý Thương Lan hơi nhướng mày gật gù: “Chính nó. Và chúng ta điều tra ra được Trục đường chủ thường xuyên đi đến, khụ, một tiểu quan quán vài tháng trước khi chết. Và chúng ta tiếp tục tra ra được một điều thú vị hơn nữa, tiểu quan quán ấy á... thực chất là vỏ bọc cũng như nguồn thu lợi nhuận của một tổ chức sát thủ tiếng tăm - Tuyệt.”

“Thật trùng hợp... tại hạ đã từng bị các sát thủ khắc chữ Tuyệt trên ngực truy đuổi.” Quân Huyền rơi vào trầm tư một thoáng: Chung Ly Toái cũng từng bất bình với việc Mạnh Đại Nghĩa sử dụng thuốc phiện. Sòng bạc, kỹ viện và nam quán quả thật là những nơi dễ tuồn lưu thuốc lậu, chất cấm, vừa khéo các nạn nhân đều can dự ít nhiều đến mấy chốn hỗn tạp này. Qua đó, một hướng tình tiết nữa đang dần liên kết với nhau. Những tổ chức mê tín dị đoan, sát thủ, bán lậu, buôn người, cưỡng đoạt dân lành... chính là thành phần tà đạo thuần túy của giang hồ. Tổ chức Tuyệt xuất hiện từ hơn mười năm trước, không thấy đầu đuôi, kín tiếng vô cùng, hoạt động trên giang hồ ít ỏi. Có luồng tin nói rằng Tuyệt chỉ nhận lệnh ám sát những nhân vật trong quan trường và triều đình, thế lực chống lưng của bọn họ cực kỳ lớn mạnh, không hề đơn giản.

“Tiểu quan quán là gì vậy?” Người tưởng như đang ngủ trong lòng hắn chợt thắc mắc hỏi: “Kỹ viện thì ta biết, còn tiểu quan quán là nơi nào vậy? Ca ca ơi?”

“Khụ, công tử à.” Lý Thương Lan thấy Quân Huyền đang chìm vào trầm mặc để tìm lời lẽ thì tốt bụng cười cười giải đáp thay: “Đó là nơi giống hệt kỹ viện, chỉ khác về giới tính của những người làm bên trong.”

“Ồ.” Mạc Tử Liên đáp vậy rồi lại im lặng lắng nghe. Lý Phá Gia thầm chặc lưỡi một tiếng: mỹ nhân này tuy cốt cách quyến rũ nhưng dung mạo trong sáng, tinh thần ngây thơ, ôi chao, xem ra Quân đại hiệp mới là người dày dặn kinh nghiệm... Áu, áu, áu, áu!

“Lý đệ! Có sao không?” Trầm Trác Sơn lo lắng.

Lý Thương Lan tự dưng tái mặt loạng choạng, phải dựa vào sư huynh để đứng thẳng. Thu Nhậm một tay trên vai, một tay ôm hông hắn, nhẹ giọng hỏi: “Mệt sao? Cần ta mượn bọn họ một cái giường không?”

“Không sao! Không sao. Thương Lan chỉ bị choáng tí thôi. Ha ha, phiền mọi người lo lắng rồi.” Cố lờ đi móng vuốt trên thắt lưng, Lý Phá Gia nở nụ cười 'rất ổn', thầm kín quay mặt đi, nào dám liếc Mạc Tử Liên nữa. Hu hu hu, nhiều chuyện là bệnh có bị đánh chết hắn cũng không chừa được. “Sư huynh, ta ổn mà, có thể tự đứng.” Hắn nói vậy tức ngụ ý: 'Sư huynh làm ơn tha cho ta, ta sắp đứng không nổi nữa rồi!'

Thu Nhậm nhíu mày đáp: “Đứng yên. Sắc mặt đệ vẫn còn hơi kém, lỡ đâu lại choáng váng thì sao? Cứ đứng yên thế này đi, ngã nữa thì ta đỡ được, không bị đau.”

Người ngoài nghe lời này thì thấy y ân cần biết bao nhiêu, dịu dàng biết bao nhiêu, tới Võ lâm Minh chủ cũng cảm động mà khuyên bảo hắn nghe lời, chỉ thâm tâm của người trong cuộc mới tuyệt vọng rớt nước mắt... Lý Thương Lan mất hết sức để cử động môi rồi, Thu Nhậm tiếp tục thay hắn: “Qua nửa tháng sai người điều tra, chúng ta phát hiện ra một số tên họ qua lại thư từ với quán chủ, quan to nhất đến thời điểm này chính là tổng đốc Đỗ Hạng. Thông tin khó có thể sai, bởi vì ta suýt mất mạng dưới tay quán chủ mà.”

Lý Thương Lan hạ mắt nhìn eo sư huynh, bặm môi khó chịu.

“Tuy một tay quyền lực của chức tổng đốc có thể dàn xếp tất cả sự việc vừa qua,“ Trầm Trác Sơn trầm mặt nói, “nhưng Trầm mỗ quen biết tri phủ bấy lâu, thừa biết Đỗ Hạng trước giờ chỉ giỏi vơ vét và cắt giảm bổng lộc quan dưới, nào có thể soạn ra một kế hoạch tinh vi tới vậy để chặn hết đường lui của mỗi người chúng ta. Nhất định là có người giật dây phía sau. Thân phận của nhân vật này chắc chắn không đơn giản, xem cách ăn nói kính cẩn của bọn chúng mà ta suy được.”

“Vậy thì ngươi nhất định cũng suy ra được là một mình ngươi hoàn toàn không thể vạch trần sự thật của chuyện này, hửm?” Mạc Tử Liên duỗi chân gác lên bàn, vuốt cằm nói: “Đưa ta thứ nằm trong ống tay áo của ngươi.”

Trầm Trác Sơn hơi ngạc nhiên, được nhắc như vậy thì sực nhớ tới gì mà thọc tay vào ống tay áo lấy ra một phiến ngọc trắng như sữa: “Trầm mỗ vô ý cướp được thứ này trên thắt lưng của Tống...” Hắn ngừng lại, ánh mắt lộ ra chút hoang mang, thâm tâm bất chợt bàng hoàng quá đỗi, rằng: quá lâu rồi, thời gian đã trôi qua lâu đến mức hắn không còn có thể phân biệt Ỷ La và Xuân Phong. Hắn không tìm ra được từ ngữ để tả xiết cảm xúc của bản thân khi gặp lại hai đứa trẻ từ cõi chết trở về ấy.

“Tống Ỷ La đoạt lấy Sinh Tử bội từ tay ta.” Thấy hắn chợt ngẩn ra, Mạc Tử Liên gọi hồn hắn về: “Ngươi trả cho ta là vật hồi cố chủ.”

“Ừ.” Vừa đưa phiến ngọc, Trầm Trác Sơn vừa đáp lời trước của y: “Người sống trên đời ai cũng có lúc thân bất do kỷ, lực bất tòng tâm, chỉ là trong lòng Trác Sơn ta cất giấu một ánh trăng sáng, dù thân cô, tay trắng thì vẫn muốn kính trăng một chén rượu nhạt.”

Mạc Tử Liên chớp chớp mắt: “Các ngươi làm ơn đừng có đưa thành ngữ hay hình tượng gì gì đó vào lời nói được không? Ta không nghe hiểu đâu.”

Võ lâm Minh chủ ôm thỏ nâu béo ú lên đùi, âm thầm che giấu uất ức mà chải chải lông thỏ.

Quân Huyền ho một tiếng, thì thầm vào tai y: “Ý là trong lòng có chuyện canh cánh, không dứt bỏ được.”

“Ồ.” Mạc Tử Liên gật gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế là sự việc càng ngày càng mở rộng các mối liên can. Đầu tiên là án diệt Tạ gia của Tạ Lương Bích, hai thanh kiếm Tế Khứ và Vọng Lai bị thất lạc; tiếp đến là bi kịch của Tống Sơ Huyền và Trầm Thượng Nhai; vừa qua là sự việc của hai huynh đệ Mạnh gia với án mạng của Trục đường chủ, ừm...”

Y sâu kín nghĩ, trong ba sự kiện này, bao giờ là lúc Y Nhã bắt tay với đại nhân vật đứng sau tất cả?

“Chờ đã.” Trầm Trác Sơn giật mình hỏi: “Tạ huynh liên quan gì đến những chuyện này? Với lại, làm sao công tử biết về Tống thúc và cha ta?”

“Ý quên.” Mạc Tử Liên tự gõ trán nói: “Xích trưởng lão không tiết lộ với ngươi chuyện về cặp song sinh họ Tống.”

Nhắc tới Xích trưởng lão, Quân Huyền chợt nhớ đến Chung Ly Toái, trong lòng không khỏi ngờ vực hỏi: “Minh chủ, Chung Ly đao khách có bị bắt giữ cùng Xích trưởng lão không?”

Chung Ly Toái là đệ tử thủ hộ của Xích trưởng lão, theo lý thì lúc nào cũng phải ở bên cạnh trưởng lão, vừa hầu việc vặt vừa bảo vệ. Nhưng Trầm Trác Sơn nhớ chính xác rằng khi sư tổ bị huynh đệ Ỷ La và Xuân Phong áp giải, hắn không hề tìm thấy bóng dáng Chung Ly Toái gần đó.

Quân Huyền nghe năm chữ 'khả năng cao là không' của Trầm Trác Sơn, thầm than: 'Quả nhiên'. Xích trưởng lão vẫn còn có điều cần che giấu nên đã tự đưa mình vào tròng để sai Chung Ly Toái đi làm việc. Hắn tiếp tục suy nghĩ về Sát tâm thuật Xích trưởng lão gán lên bản thân khi hắn lâm vào ma chướng. Đó là gì? Tại sao Xích trưởng lão vừa trông thấy liền kết luận hắn nhập ma đạo? Bi kịch của hai tiền bối Sơ Huyền, Thượng Nhai năm xưa phải chăng còn ẩn chứa bí mật?

A, lời nhắn của Tống Sơ Huyền trong bức tranh nọ có đề cập đến địa điểm 'chốn cũ', đây là một manh mối. Quân Huyền tự biết mình không có đủ thông tin, kỹ lưỡng cân nhắc đôi chút rồi quyết định tiết lộ hầu hết mọi chuyện mình điều tra được từ đầu đến giờ cho ba người Trầm Trác Sơn. Vừa mới bắt đầu nói, hắn cảm thấy Liên liếc nhìn mình một lúc, sau xòe bàn tay hắn ra nghịch ngợm. Hắn mỉm cười đan tay vào tay y.

Việc hắn dám tiết lộ những thông tin này không bao hàm lý lẽ về mức độ hắn tin tưởng ba người họ. Chỉ cần biết được mục đích rõ ràng của đối phương là đã có thể an tâm bốn phần. . Ngôn Tình Sắc

“Không thể nào... Làm sao như vậy được chứ?” Trầm Trác Sơn bàng hoàng, không tin được chân tướng về Quỷ Ảnh, vò đầu bứt tóc nhíu chặt mày lẩm bẩm: “Ỷ La và Xuân Phong làm sao có thể là Quỷ Ảnh? Không thể, không thể nào... Ta phải tận tai nghe chính miệng hai người họ thừa nhận. Trước đây hai đứa nhỏ này thậm chí không dám giết một con kiến...”

Hắn cúi lưng ôm lấy mặt, đôi bả vai lực lưỡng sụp xuống như hai mỏm núi đá lớn bị ai đó vặt gãy, mấp môi lẩm bẩm với âm lượng chỉ mỗi mình nghe thấy. Con thỏ ú nhảy xuống khỏi đùi hắn, nhảy vòng vòng lung tung rồi sà đến chân Thu Nhậm.

Lý Thương Lan thương cảm nhìn nó: thỏ, mi dũng cảm lắm, cứ thích chui đầu vào người lúc nào cũng hận không thể xiên mi trên đống lửa mà trét bột ớt.

“Phó gia...” Thu Nhậm xoa cằm nói: “Nếu thật chính là Phó gia đứng sau những chuyện này thì một tay giang hồ khó mà giải oan khuất. Chúng ta vẫn cần phải điều tra thêm. Tìm ra bằng chứng xác thực để dâng lên hoàng thượng.”

“Nhất thiết phải làm kinh động đến hoàng đế?” Quân Huyền hỏi.

Trầm Trác Sơn ngước mặt, ánh mắt đã tìm về bình tâm, trả lời: “Chuyện liên quan tới Phó gia, dù nhất thiết hay không, muốn kêu oan cũng nhất định phải kêu đến tận lỗ tai hoàng thượng. Chúng ta nằm ngoài quyền triều đình, vốn bị liệt vào hạng vô pháp, không biết được công thần Phó gia nói hươu nói vượn gì bên tai hoàng thượng. Huống chi chúng ta đều biết hoàng thượng chỉ mới mười chín tuổi, đối với Phó tướng hiển nhiên là kính nhi viễn chi.”

“Hắn lại dùng thành ngữ gì vậy ca ca?” Mạc Tử Liên chun mũi.

Quân Huyền đáp: “Ngoài mặt kính trọng nhưng trong lòng xa cách.”

“Ồ.”

Trầm Trác Sơn thực có linh cảm rằng Liên công tử chẳng hiểu những lời hắn vừa nói luôn.

Quân Huyền nghe hiểu ý muốn minh oan cho giang hồ trước long nhan của Trầm Trác Sơn, không có ý kiến gì đáp: “Theo ý Minh chủ đi.”

Nói vậy tức hắn ngầm tin Minh chủ biết chừng mực, sẽ không lôi hắn vào vũng bùn dính đến hoàng đế.

Bồng Vân các chuyên hành nghề sòng bạc, mấy nơi tương tự như nam quán, kỹ viện cứ giao cho hai người Thu, Lý điều tra. Trầm Trác Sơn quyết định một mình ôm thỏ béo lội ngược về chuyện xưa để tìm kiếm các dấu vết của cha mình và Tống Sơ Huyền.

“Thế còn Tạ Lương Bích thì sao?” Lý Thương Lan cất tiếng hỏi: “Người này chính tà bất phân, mục đích không rõ ràng, trong lòng khăng khăng đoạt lấy kiếm Vọng Lai - cũng như đầu mối kiếm Tế Khứ, không thể tin tưởng được.”

“Để ta.” Trầm Trác Sơn hắng giọng, cười khan: “Tạ Lương Bích cứ để ta trông chừng.”

Rồi ánh mắt của ba người họ đều không hẹn mà cùng hướng về phía hai người Mạc Tử Liên. Quân Huyền trầm tư đôi chút, nói: “Tại hạ sẽ đến Xuyên Sơn phái tra xét chuyện Ô Dạ Đề.”

“Quyết định xong.” Thu Nhậm bảo, ánh mắt như hữu ý như vô tình liếc qua Mạc Tử Liên rồi lập tức rời đi. Y ở ngay trước mặt mọi người vác Lý Thương Lan mềm nhũn lên vai, định cáo từ.

“Chờ đã.” Mạc Tử Liên bỗng lên tiếng, khẽ nhíu mày nhìn họ: “Trên người ngươi có mùi hương.”

Y vừa nói vừa nâng tay áo lên, từ bên trong, một con hồ điệp màu tím dập dìu bay ra, uốn lượn đậu vào eo của Thu Nhậm.

Mùi hương? Lý Thương Lan hít một hơi thật sâu: ô hay, có mùi gì đâu? Sư huynh của hắn thơm như cũ mà.

Con tử điệp đột ngột rung mạnh cánh đoạn nhanh chóng khô quắt, vỡ nát ra. Mạc Tử Liên nheo mắt nói: “Hàm Hương Trảo, ngươi đắc tội gì với ả đàn bà kia rồi?”

Lý Thương Lan bị vác ngược cũng thấy sự việc vừa rồi, nhớ vị trí đó là nơi sư huynh hắn bị quán chủ nam quán kia cào rách da, lòng nảy sinh lo lắng: “Hàm Hương Trảo là gì?”

“Tên sao, nghĩa vậy. Vết thương dù bình phục cũng vẫn tỏa ra mùi hương thu hút độc vật tấn công như mật hút ong.”

“Làm sao để chữa?” Lý Thương Lan chợt hiểu lý do lúc bị ong đuổi, sư huynh thẳng tay ném bay mình.

“Cũng không khó, trực tiếp róc sạch da tại vùng bị thương là được.”

Thu Nhậm vỗ thắt lưng Lý Thương Lan vừa run lên, thâm thúy nhìn Mạc Tử Liên: “Ngươi quản lý thuộc hạ không tốt, lỡ đâu ta giết ả trước thì đừng than.”

Quân Huyền hiểu, Thu Nhậm phát hiện ra thân phận của Liên rồi. Mạc Tử Liên vuốt cằm cười khẽ: “Để xem.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.