Họa Mục

Chương 63: Chương 63: Chương 57




Nghe lời của Mộ Chỉ, hai người nam đều rất kinh ngạc. Quân Huyền thầm nghĩ sự việc lại bắt đầu thú vị rồi, khép ngón trỏ và giữa kẹp lưỡi kiếm mỏng đang run rẩy chĩa vào mình. Hắn hỏi: “Dựa vào đâu cô nương kết luận tại hạ hãm hại tôn sư?”

“Dựa vào chính nhân chứng ta đây đã tận mắt thấy ngươi đâm xuyên kiếm qua ngực sư phụ!” Mộ Chỉ ửng hồng viền mắt, đứt quãng mắng: “Uổng, uổng cho - ngươi được giang hồ xem là đại điệp danh chấn, không ngờ... không ngờ lại làm ra hành vi đánh lén hèn hạ! Ta - hộc... Ta phải báo thù cho, sư phụ!”

“Thế sao? Xin hỏi cô nương thấy tại hạ làm chuyện đó vào lúc nào?”

Mộ Chỉ nhận thấy bội kiếm đang bị rút khỏi tay mình, run run vươn tay kia níu lấy kiếm, cắn răng đáp: “Chắc... chắc, chắc là vào nửa tháng trước, ngày sư phụ xuất quan, ta theo lệ đi đón sư phụ... Nào ngờ lại, lại thấy người bị đâm!” Răng nghiến ken két, nàng rơi nước mắt chứng tỏ sự kích động hiện tại là chân thật: “Đích... đích xác chính - ngươi là kẻ thủ ác!”

“Nhưng nửa tháng trước tại hạ vẫn còn cách Xuyên Sơn ngàn dặm, làm cách nào có thể xuất hiện ở đây để hãm hại tôn sư? Chưa kể hai mắt tại hạ đã không thể nhìn thấy gì nữa, làm sao có thể là đối thủ của ông ấy? Với lại, nếu thật Quân mỗ hành ác thì nay hà cớ lại cứu chữa cô nương làm gì?”

Ánh mắt hơi hoang mang, Mộ Chỉ nắm chuôi kiếm, chau mày cân nhắc: “Ta... ta xác thực biết ngươi tham dự Lôi Đài Tỷ Võ... Nhưng tin tức đó có thể là giả! Việc mắt ngươi bị mù cũng chỉ là tin đồn bóng gió trên giang hồ, làm sao ta có thể tin tưởng ngay? Chính mắt ta thấy ngươi tung bột đen đánh lén sư phụ rồi, rồi lôi người đi, sau đó muốn diệt khẩu ta... Khoan, đây là đâu? Ta ngã xuống mỏm đá mà... Đây là đâu? Kia là... ma chơi sao? Ta còn sống hay đã chết?”

Nàng còn non trẻ, nửa tháng đau đớn, đói khát nằm chờ chết dưới vực đen lạnh lẽo hiển nhiên có tác động không nhỏ đến tâm thần của nàng. Quân Huyền nhân lúc này tước đoạt thanh kiếm trước mặt, Mạc Tử Liên cũng phối hợp điểm huyệt khiến Mộ Chỉ không kịp trở tay, thất thủ hoàn toàn.

Nàng trợn mắt ngơ ngác rồi chợt rơi lệ.

Mạc Tử Liên thả ra mấy con lam điệp từ ống tay áo, đặt lên vết thương của nàng, tủm tỉm cười: “Khóc in ít thôi, cô khóc thì ta lại sợ cô chết vì mất nước đấy.”

Mộ Chỉ vô thức nén nước mắt, ngửa cổ thấy Quân Huyền xoa lên tên kiếm của mình, lấy vạt áo lau chùi lưỡi kiếm rồi đặt nó xuống trước mặt nàng, nói: “Tiểu Nhạc Khê, kiếm tốt.”

Họ chỉ làm ra hai hành động nhỏ như vậy mà Mộ Chỉ đã cảm thấy cơn đau và cái lạnh đang hành hạ mình biến mất. Sau đó nàng rất chăm chú lắng nghe hai người thuật đầu đuôi tất cả những chuyện đã xảy ra.

“Người các huynh đã gặp không thể là sư phụ được!” Mạc Tử Liên cho Mộ Chỉ một viên kẹo làm ấm bụng, nàng liền đá bay bộ dạng đanh đá lúc nãy mà quay ngoắt qua xưng hô 'huynh huynh, muội muội'. Âm thầm cảm khái đệ tử Xuyên Sơn thật là lanh lợi, ví như ranh con nào đó bình thường cứ leo lẻo 'ta ta, ngươi ngươi' mà gặp chuyện thì gọi 'đại ca' ngọt xớt, Mạc Tử Liên xoa cánh hồ điệp, theo dõi hội thoại.

Mộ Chỉ khẳng định: “Muội thực sự đã tận mắt thấy sư phụ bị kẻ trông giống Quân huynh đâm qua ngực! Sườn mặt gã cực kỳ tương tự với huynh! Thế nên... thế nên, muội mới vội vã kết luận.” Nàng chắp tay ngang trán: “Thực sự xin lỗi!”

“Không sao. Ta hiếu kỳ muốn biết vì sao muội chắc chắn rằng người chúng ta đã gặp không phải là tôn sư?”

“Muội bị kẻ gian đánh ngã xuống vực, không biết đêm ngày, chỉ lờ mờ tính thời gian trôi qua là khoảng nửa tháng... Lý do hơi cảm tính nhưng... muội không tin sư phụ bỏ rơi muội như vậy. Bởi vì chính tay người đã nuôi muội đến từng này cơ mà!”

Mạc Tử Liên gật đầu: “Không, lý do này nghe thuyết phục hơn muội nghĩ đấy.” Quân Tam Trinh như vậy mới khớp với miêu tả của ca ca.

Mộ Chỉ cũng không biết nguyên nhân sư phụ mình lại chạy đi đóng cửa bế quan vào đúng thời điểm trưởng môn khởi hành tới dự Lôi đài. Quân Huyền suy nghĩ nói: “Thật hay giả để sau, việc cấp thiết bây giờ là tìm đường ra khỏi đây.”

Mộ Chỉ gật đầu: “Muội giúp gì được ạ?”

Mạc Tử Liên đáp: “Ngồi yên đấy cầu nguyện cho chúng ta tìm được lối ra và đừng chết vì nghẹn kẹo.”

Quân Huyền phì cười, Mộ Chỉ trợn mắt: “... Dạ.”

Nàng càng trừng mắt to hơn khi thấy y thong thả tiến lại phía sau và vòng tay ôm hông Quân đại hiệp. Mạc Tử Liên nói vào tai hắn: “Quân Tam Trinh giống như đi canh chừng thứ gì thay cho trưởng môn ấy nhỉ?”

Quân Huyền 'ừ' một tiếng, cong ngón trỏ gõ gõ vách đá theo từng bước chân. Mạc Tử Liên nhướng mi tò mò: “Huynh thăm dò được gì rồi sao?”

Hắn hỏi ngược lại: “Ban nãy đệ thấy gió thổi từ đâu đến?”

Đôi mắt lóe lên linh quang, y liền ngồi xổm xuống, bắt chước hắn cong ngón tay gõ xuống đất, hứng thú cười: “Ái chà... nơi này thật sự rất thú vị.”

Quân Huyền cũng quỳ một gối lặp lại hành động của y, nói ra phát hiện: “Bên dưới rỗng.”

Gió phải có đường thông thì mới thổi đến được, lối ra có khả năng cao nằm ở phía dưới. Tuy nhiên, leo xuống như thế nào đây? Tay áo chợt bị kéo, không cần biết người nọ định nói gì, hắn lập tức ngăn cấm: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Mộ Chỉ ngồi bó gối cố căng mắt xem thử hai người kia đang làm gì mà lâu vậy nhưng chỉ thấy bóng mờ mờ không phân rõ là ai cử động. Bỗng nghe một tiếng rên nhỏ, nàng quá đỗi tò mò nhổm tới xem cho thấy, nào ngờ vô ý đè lên cánh một con hồ điệp. Nó vỗ mạnh cánh hòng giãy khỏi tay người làm nàng giật mình ngã về sau, ót đập vào vách đá. Ngay lúc này, thanh âm vật gì dài bằng kim loại va đập vang lên, dội to vào động.

Hai người kia vội phi đến xem xét, Mạc Tử Liên nhoài người ra khỏi động, lùa hồ điệp chiếu sáng, thấy bên cạnh lỗ hổng đột nhiên xuất hiện một sợi dây xích thõng vào bóng tối, mỗi mắt dài đến tận cả thước, vừa khéo đóng vai trò như thang dây để leo xuống.

Mộ Chỉ cong lưng xuýt xoa ôm cái ót đau điếng, nghe Mạc Tử Liên vỗ tay, phấn khởi khen ngợi: “Kiếp trước muội nhất định đã hi sinh thân mình cứu cả thiên hạ nên mới được ông trời ưu ái thế này! Giỏi lắm!”

Mộ Chỉ đau muốn khóc nghĩ: được ưu ái như này thì xin kiếu.

Mạc Tử Liên và Quân Huyền nhờ sợi dây xích này mà tạm gác lại cuộc tranh cãi bằng môi và lưỡi kia. Quân Huyền lại lấy dây cột tay y vào tay mình, bởi vì dây hơi ngắn nên hắn liền cắt tay áo nối thêm, xoa xoa cổ tay y kiểm tra nút thắt thật kỹ rồi mới nói: “Được rồi.”

Y cong tít mắt, vui vẻ hôn nhanh lên má hắn một cái rồi quay qua đại cô nương: “Nè, Chỉ Nhi.”

Mộ Chỉ tự nhiên được gọi thân thương, tròn mắt nhìn Mạc Tử Liên. Y mỉm cười lúc lắc một lá bùa màu đỏ tỏa ra mùi hương dễ chịu: “Muội ngoan ngoãn ở đây chờ chúng ta đi một chút rồi sẽ quay lại đưa muội ra ngoài ăn quà ngon nhé?”

Trong vô thức nàng muốn nói 'đừng mà' nhưng nghĩ đến việc leo xuống vực đen hun hút đã mấy lần suýt nuốt chửng mình, nàng lại rất sợ, thế nên hiểu chuyện đáp: “Muội lúc này đúng là quá suy yếu, không thể giúp được gì, cũng thật lòng không muốn làm vướng tay chân các huynh nên, vâng ạ.”

“Giỏi lắm.” Mạc Tử Liên đặt vào tay nàng lá bùa hộ mệnh của Phí đạo trưởng, cười: “Giữ làm tin nhé. Nếu ta không quay lại cứu muội thì sẽ là con heo.”

“Vâng.”

Quân Huyền vỗ vai Mạc Tử Liên, đưa y một chiếc chuông nhỏ. Y chớp mắt hai cái, chuông này hình như là chuông của y, sau bỗng hiểu mà bật cười thả chuông vào lá bùa. Mộ Chỉ cầm lá bùa lắc lắc, tiếng leng keng vui tai vang lên giữa đám hồ điệp phát sáng, tâm hồn thực sự an yên hơn rất nhiều. Hơi đỏ mặt, cảm kích nhìn Quân Huyền, nàng vẫy tay tạm biệt hai người.

Mạc Tử Liên đòi leo ra trước, đặt chân lên mắt xích, rùng mình vùi mặt vào vai Quân Huyền tìm kiếm hơi ấm, khẽ cười: “Ca ca của ta lúc nào cũng chu đáo ơi là chu đáo, ai cũng yêu thích.”

Quân Huyền vốn còn giận y vì vụ tranh cãi lúc nãy nên không muốn nói chuyện, nghe lời này thì 'miễn cưỡng' cử động môi: “'Ai' trong lòng ta cũng không nhiều vậy.”

Khi đến lượt mình leo xuống, hắn chợt chạm tay vào gì đó mà hỏi: “Kỳ trận trên cầu thang là do lúc đệ trượt ngã vô tình kích hoạt phải không?”

Y liền đỏ mặt, ngượng nghịu đáp lí nhí: “Đó không phải tại ta mập đâu. Ca ca không được nghĩ là tại ta mập.”

“...” Vấn đề không nằm ở chỗ đó.

...

Từng cơn gió thổi qua đều tựa như băng vụn sắc bén cắt vào da thịt, vách đá ẩm lạnh cũng trơn trượt giống mặt băng. Dây xích vốn được thợ rèn chà cho sần sùi nên khá dễ bám nhưng qua thời gian nó cũng hơi kết băng, đặt chân không cẩn thận thì dễ trượt.

Leo xuống tầm hai trượng, Mạc Tử Liên phát hiện hai khoang lỗ hình vuông nhỏ bằng nửa bàn tay trên vách đá, gió lùa nhè nhẹ từ bên trong ra ngoài. Quân Huyền nhận thấy y loay hoay, nhíu mày dặn: “Cẩn thận.”

“Không có cơ quan để mở cửa vào.” Y thất vọng nói, khum tay che mắt nhìn vào lỗ: “Động này với động phía trên khá tương đồng.”

Quân Huyền: “Thử tiếp tục leo xuống xem sao.”

Cứ tầm hai trượng, Mạc Tử Liên lại gặp một động đá như vậy. Tổng cộng là tám cái. Quân Huyền trầm mặc chốc lát rồi hỏi: “Những hang động này khiến đệ nghĩ đến gì?”

“Tù giam.” Y cũng bày tỏ nghi hoặc trong lòng: “Chẳng lẽ thật sự chúng ta đang ở dưới vực Bát Khổ?”

“Ta không biết.” Người kia lắc đầu.

Dây xích vẫn còn chìm vào bóng tối, hai người đều muốn biết nó sẽ dẫn mình đến đâu.

“Đùa đấy à? Dây xích này rốt cuộc dài bao nhiêu trượng vậy? Đừng nói là nó đưa chúng ta đến tận đáy vực luôn nha?” Mạc Tử Liên than ngắn thở dài dừng lại thổi rồi chà xát tay bàn tay tê cóng.

Tiếng nước chảy xiết vang vọng ùng ục giữa hẻm vực tối om khiến người ta liên tưởng đến một con thú khổng lồ đói bụng ẩn mình dưới vực.

Quân Huyền thông qua dây lụa kéo kéo tay y, hỏi: “Chân đau hay là mệt? Không leo nổi nữa thì ta cõng đệ.”

Mạc Tử Liên nào dám tiếp tục than, cẩn thận leo tiếp. Chợt y trông thấy một đốm sáng leo lắt ở vách đá bên kia đung đưa qua lại, dây xích cũng vừa khéo tới đây là hết. Y đã xuống đến đáy vực, chỉ còn cách chưa đầy hai trượng. Đáy toàn đá tảng lổm nhổm, đôi bờ bị một dòng sông rộng hơn ba mươi thước chia cắt, nước phản chiếu vách đá đen ngòm, chảy rất dữ, xối tung bọt trắng như thể đang sôi sục.

Xuống đây thì Mạc Tử Liên không nhịn nổi nữa, hắt xì tới mức chảy nước mũi, thân thể vốn đã thừa âm khí, bước xuống nơi này chẳng khác gì bị ngâm vào nước băng tan. Y run cầm cập ôm vai, cố mở to mắt quan sát mặt nước đen, những mỏm đá trồi lên ngẫu nhiên kia có thể giúp y và ca ca qua bờ đối diện nhưng y cảm thấy việc này không đơn giản vậy.

“Liên?” Quân Huyền nhíu mày ôm lấy thân thể run lẩy bẩy của y, muốn truyền công nhưng y lại tránh khỏi nói: “Ca ca, không được... Huynh quên rồi sao? Ta có thể truyền công cho huynh nhưng nội công của ta lại cắn nuốt mọi công lực khác đi vào. Huynh đừng - đừng lãng phí công lực vì ta... Ca ca tìm giúp ta một viên đá nặng, tùy, tùy tiện ném vào các mỏm đá...”

Mạc Tử Liên cảm thấy khí lạnh đang xâm nhập vào tận cốt tủy mình, môi tái ngắt, run đến mức nói không rõ lời. Quân Huyền cũng đang nổi hết da gà vì lạnh nhưng dương thể luyện công pháp thuần dương hiển nhiên chống chịu với cái lạnh rất tốt, vận công chốc lát là cơ thể sẽ nóng lên. Hắn ôm chặt y trong ngực, y cũng thẳng thắn vòng tay quấn lấy hắn, vô thức cọ xát thân thể tìm kiếm độ ấm, rên hừ hừ qua mũi.

“Liên, ta ném đây.”

Mạc Tử Liên mở to mắt nhìn, viên đá trên tay ca ca va đập vào một mỏm đá. Chợt thấy luồng sáng lạnh lẽo cắt qua tầm mắt, dáng hình tựa cái chao đèn, nghe 'xoạch' hòa lẫn với tiếng ào ào của nước, định thần lại, viên đá vừa ném đi đã bị hơn mười mũi thích phóng lên từ dưới sông cắt xẻ. Đá nguyên tảng, mũi thích phải sắc thế nào mới cắt được chứ? Quân Huyền mặc dù không thấy nhưng nghe âm thanh và coi phản ứng của người trong lòng cũng đoán được phần nào độ hung hiểm của trận đồ này.

“Năm mươi sáu mỏm đá. Lẽ nào là Tứ tượng Nhị thập bát tú?” Mạc Tử Liên có chút lo lắng nắm lấy vạt áo Quân Huyền, thận trọng quan sát trận pháp. Thạch trận bày sẵn trước mắt cực kỳ phức tạp. Tứ tượng hay Tứ thánh thú gồm hai mươi tám vì tinh tú, mỗi tượng bảy vì sao, một thú cai quản một phương trong đông, tây, năm, bắc hoặc một mùa xuân, hạ, thu, đông. Muốn giải trận Tứ tượng, y phải tìm ra thứ tự của mỗi thú và đi theo đúng trình tự vì sao.

“A? Ca ca.” Vừa giải thích cho người kia xong, y còn chưa kịp đề xuất gì đã bị hắn quyết đoán lấy dây buộc chặt vào người. Y bất đắc dĩ bảo: “Ca ca, thế trận này quá hung hiểm, huynh lại không thể nhìn thấy nên tốt nhất hãy để một mình ta giải.”

Hắn ghì y vào lòng, kiếm đã xuất khỏi bao, trầm thấp ghé vào vành tai y: “Lại coi thường ta không làm được?”

Không phải như vậy, y không nắm chắc nên sợ mình tính toán sai thì ca ca sẽ bị thương.

Quân Huyền nhìn ra y do dự, âu yếm hôn nhẹ lên gò má lạnh như băng của y, khích lệ: “Liên của ta giỏi nhất mà.”

Mạc Tử Liên im lặng một lúc rồi bắt đầu chỉ dẫn: “Ta nghĩ xuất phát là phương đông Thanh Long. Bên trái của huynh, cách xa ba thước...”

Càng ra giữa lòng sông, gió càng cắt da cắt thịt, nước xối vào mỏm đá tung tóe lên y phục, thấm qua tầng áo nhói lạnh như kim châm. Hai người sát vào nhau đứng trên mỏm đá vừa đủ diện tích đặt chân, nương nhờ ánh sáng của hồ điệp tìm kiếm lối đi đúng. Mạc Tử Liên thực sự rất căng thẳng, không ngừng niệm tên của Nhị thập bát tú, chỉ sợ mình tính sai thì sẽ hại ca ca bị thương.

Rốt cuộc là vị cao nhân ẩn sĩ nào đã thiết kế một đám trận đồ phức tạp và hung hiểm đến mức độ này? Mục đích của vị đấy là gì?

“Không đúng!” Tới gần giữa, y sực nhận ra mình sai nhưng đã không kịp. Những mũi thích sắc lẹm đâm thủng mặt sông bắn về phía hai người. Máu tươi và nước sông cùng tóe lên. Quân Huyền cắn răng quét kiếm chống đỡ ôm y nhảy qua mỏm đá khác. Tay áo đẫm máu vung cao. Sai kéo theo sai, qua ba lần đặt chân sai, tất cả mỏm đá chợt rung chuyển mạnh mẽ, nước sông cũng cuộn trào bọt trắng xóa.

Quân Huyền cắm kiếm vào mỏm đá, cong lưng bảo hộ người trong lòng, toàn thân đều bị những mũi thích liên tục phá mặt nước động cắt đầm đìa máu.

Mạc Tử Liên cũng không tránh khỏi thương tích nhưng không tới nỗi như vậy, miệng niệm Nhị thập bát tú, Nhị thập bát tú... Ông nội từng nói trong mỗi trận đồ tinh tượng đều có tâm là Tử Vi, sao Tử Vi là Bắc Đẩu Đế Tọa, tọa trấn thế trận, bất di bất dịch, chỉ cần nắm được Tử Vi là làm chủ được trận.

“Liên... sao, đệ lại... khóc rồi?”

Y hốt hoảng nghe ca ca hỏi vậy, sau đó không còn để ý được mình thực sự khóc hay không, lập tức rút Diễm Dương cắt đứt dây lụa cột hai người với nhau, giật tay đối phương xuống mà lao về phía mỏm đá duy nhất không rung chuyển.

Cùng lúc Quân Huyền chỉ vươn nắm được đầu dây lụa bị y cắt đứt quát 'Liên' thì phía trên cũng vọng xuống tiếng gọi: “Cháu cưng!”

Mạc Tử Liên bị đám thích bắn lên cắt tơi tả cả người, đầu váng mắt hoa vì mất máu nhưng lại như không cảm thấy gì mà liều mạng vung kiếm chém tâm trận Tử Vi. Sao Tử Vi vừa bị chém rạn vỡ, tất cả các mỏm đá dần ngừng rung chuyển. Tru Thiên đánh chưởng dẹp yên đám thích rơi 'tùm, tùm' về lòng sông, phi đến đỡ cháu nội. Mạc Tử Liên vừa lạnh vừa đau, xụi lơ mơ hồ gọi 'ca ca'.

Tru Thiên quay về phía Quân Huyền cũng chưa thể đứng dậy nổi, máu chảy vào đôi mắt đen kịt đang nhìn chằm chặp cháu của lão. Lão âm thầm giật mình với ánh mắt đó, chặc lưỡi thở dài một tiếng rồi phi tới vác luôn hai cái đứa trẻ này vào hang động leo lắt ánh nến của mình. Lão đặt tạm hai đứa lên đệm rồi đi lục lọi hộp thuốc trị thương bám đầy bụi, cầm một chiếc lò sưởi nhỏ trở lại, ngạc nhiên nhìn thấy cháu trai lão đang rúc vào lòng người kia, nức nở xin lỗi.

Tru Thiên còn chưa bao giờ được nghe giọng điệu mềm mại đến vậy của cháu mình.

Quân Huyền nhẹ nhàng vỗ về y, liên tục nói đó không phải lỗi của y.

“Khụ, khi không tự nhiên hai đứa chui xuống vực Phồn Sương làm gì?” Tru Thiên thấy cái mặt già nua này cũng bị mài mỏng đi, hắng giọng: “Suýt thì bị Nhị Thập Bát Tú trận lấy mạng rồi.”

“Vực Phồn Sương?” Quân Huyền sửng sốt: “Chúng ta cứ nghĩ đây là vực Bát Khổ?”

“À.” Tru Thiên phẩy phẩy râu đáp: “Phía bên kia gọi đây là vực Bát Khổ, bên này thì gọi là vực Phồn Sương. Hai tên nhưng chỉ có một nơi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.