Quân Huyền không biết phải diễn tả làm sao, mỗi lần Mạc Tử Liên buồn bã, hắn khó chịu đến mức chỉ muốn mạnh mẽ đập tan nỗi buồn dám lây vào y. Rõ ràng y là Mặt trời nhỏ, là diễm dương của hắn, hắn không cho phép bất kỳ sự buồn đau nào vương trên mi mắt y.
Chỉ là hiện tại, từng giọt nỗi buồn lại đang chậm rãi lăn xuống gò má người hắn thương. Y không phát ra tiếng, nước mắt chỉ lặng im chảy, mỗi giọt hóa thành một lưỡi gươm sắc bén đâm vào lòng hắn. “Ta thích ca ca nhiều lắm, huynh sẽ không bỏ ta mà đi nhé?”
“Nhất định.” Quân Huyền đau lòng hôn vành tai Mạc Tử Liên rồi cầm cổ tay y, ngón cái đè lên mạch môn, thử truyền công. Mạc Tử Liên ngạc nhiên trước dòng công lực linh động đi vào kinh mạch mình trôi chảy kỳ lạ, nó không bị Mạn Châu Sa hấp thụ.
“Sao lại có thể như vậy?” Y dụi mắt thốt lên.
“Ta... không biết.” Quân Huyền cũng không ngờ là thật sự làm được.
Công lực nói chung đều lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch giống dòng nước. Nhưng nếu ví von sự lưu chuyển công lực Mạn Châu Sa của Mạc Tử Liên là những đám mây dày không ngừng hấp thụ ngoại công thì công lực của Quân Huyền như một thanh nhuyễn kiếm cứng cáp đâm thủng từng tầng mây ấy. Vấn đề nằm ở độ 'cứng' của công lực đi vào, Mạn Châu Sa không thể hấp thụ công lực 'cứng' hơn nó.
Với công lực 'mềm' hơn thì phải chịu hao tổn rất nhiều như Y Nhã mới truyền công được cho y. Trong một thoáng nghĩ vậy, Mạc Tử Liên lần nữa kinh nghi với ngờ vực bật ra: phải chăng Y Nhã cố tình sử dụng tà thuật lên ca ca cũng để dẫn dắt hai người họ hiểu điều này?
“Ca ca lại mạnh hơn ta chút nữa rồi...” Y vừa nửa cảm khái nửa tự giễu nói ra câu này thì Quân Huyền bỗng nhíu mày thu nội lực: “Vẫn chưa được.”
“Chưa được gì cơ ạ?” Mạc Tử Liên cũng cảm nhận thấy công lực của hắn lại bị hấp thụ, thắc mắc. Quân Huyền hôn lên viền mi còn ướt của y, đáp: “Công lực của ta vẫn chưa đủ mạnh để truyền đến được đan điền của đệ.”
“Ca ca, không lẽ... huynh đã nghe thấy những lời của Tẩy Trần đạo trưởng khám cho ta khi còn ở Lôi đài?”
Quân Huyền chợt đè môi y lại, nghiêng tai nghe ngóng thanh âm nhè nhẹ đang lại gần. Mạc Tử Liên nhìn theo hướng hắn chú ý chốc lát thì thấy một con hồ điệp màu tím dần hiện rõ sau màn sương trắng chờn vờn. Trên cánh của nó uốn lượn ký tự Điệp Cách ghi chữ: 'Bát'.
“Mạc Bát?”
Mỗi ngày Tạ Lương Bích đều cảm thấy bản thân sắp trở thành một lão góa bụa thô tục cáu kỉnh thích chì chiết người khác từ khi bị tên cựu Võ lâm Minh chủ đứt dây thần kinh xấu hổ Trầm Trác Sơn bám riết như keo, đánh mắng không đi. Hắn thật sự không hề biết xấu hổ! Xem cái cách hắn nựng thỏ như con đi hỏi đường kìa!
“À, cứ đi tiếp về phía trước rồi rẽ trái sao? Tại hạ hiểu rồi. Đa tạ. Hửm? Cô nương muốn sờ Hoa Hoa của tại hạ à? Được chứ. Cô xem, lông thì mềm mượt, mình thì béo tròn, sờ đã tay biết bao. Hoa Hoa thích nhất là bắp cải... Đúng đấy, thỏ thật quá đáng yêu. Trên đời này còn loài nào đáng yêu hơn các bé thỏ chứ? Cô nương cứ sờ đi, đừng ngại...”
“Chậc, cũng không bằng mèo.”
Trầm Trác Sơn nghe Tạ Lương Bích lầm bầm như vậy liền quay đầu qua bảo: “Ta lại thấy mèo quá kiêu căng, muốn sờ cũng phải xem tâm trạng của nó, thật sự rất khó chiều. Cô nương có nghĩ giống tại hạ không?”
Thôn nữ được hỏi đường gật mạnh đầu, rất là đồng ý.
Tạ Lương Bích hừ lạnh: “Mèo không có kiêu căng, chẳng qua là hơi tùy hứng. Muốn chơi với mèo thì ngươi nhất thiết phải kiên nhẫn, khi mèo từ chối tức là ngầm muốn ngươi mặt dày khiêu khích nó thêm chút nữa. Qua vài lần rồi mèo sẽ mặc kệ ngươi thích làm gì thì làm. Với lại, thỏ cứ ngượng tới ngượng lui chẳng làm ăn được gì, cơ thể mèo dẻo dai làm được nhiều tư thế hơn...”
Thôn nữ nghe đến đây thì đỏ ửng đôi gò má duyên dáng, vội vã cáo từ. Trầm Trác Sơn ôm thỏ há hốc mồm, lúc sau mới nói: “Tạ - Tạ huynh thực là kinh nghiệm. Nhưng hai ta đang bàn về thỏ và mèo mà sao tự nhiên, khụ khụ, lại trở thành... việc riêng kín đáo?”
Tạ Lương Bích khinh bỉ hừ lần nữa rồi đánh cương ngựa chạy theo hướng thôn nữ chỉ, hất bụi vào mặt Trầm Trác Sơn. Trầm Trác Sơn kêu gào tên y hớt hải đuổi theo. Bọn họ phi ngựa tới một thị trấn tấp nập khi trời đã tắt nắng, sấm gầm gừ trên bầu trời cảnh báo một cơn mưa hè sắp trút xuống.
“Tạ huynh, Tạ huynh, vừa nãy sau lưng có quỷ dạ xoa hay sao mà huynh vội như thế?” Trầm Trác Sơn lại bắt đầu lảm nhảm: “Ái chà, ngửi mùi đất thì sắp mưa lớn đấy, Hoa Hoa cũng đói đến mức gặm áo ta rồi này. Chúng ta đi thuê trọ trú mưa thôi nào.”
Tạ Lương Bích thọc hai tay vào ngực áo và ống tay áo lục tìm rồi nhìn chằm chằm vào con thỏ béo trong tay Trầm Trác Sơn: “Trông nó khá đáng tiền thịt đấy.”
Trầm Trác Sơn cũng lục lọi khắp người xem còn xu nào chăng đoạn khum mình giấu thỏ: “Tuyệt đối không được.”
“Ngươi đường đường là một đại nam nhân cao hơn sáu thước thế mà lúc nào cũng ôm thỏ cưng nựng rêu rao trước bàn dân thiên hạ, có còn chút chí khí gì không?”
“Có chứ! Chí khí cao nhì xưa nay của ta là sưu tầm được một đàn thỏ mỗi một màu khác nhau và nuôi chúng tròn ú.” Trầm Trác Sơn sáng lấp lánh mắt đáp.
“Thật nông cạn không tiền đồ!” Tạ Lương Bích phiền chán chì chiết, nhíu nhíu mày: “Mà khoan đã, đó là chí khí cao nhì? Vậy còn chí khí cao nhất?”
Thần tình Trầm Trác Sơn càng hứng khởi bừng bừng, hắn cực kỳ ước ao đáp lời: “Ta muốn được ngủ trên một chiếc giường bao xung quanh và trên mình đắp kín thỏ.”
Tạ Lương Bích tự nhiên cảm thấy chính đạo thật may mắn vì đã thoát khỏi tên Võ lâm Minh chủ không chí tiến thủ này. Y sống tới giờ, chưa bao giờ gặp ai vừa thiếu liêm sỉ vừa không tiền đồ như hắn.
Hai đại nam nhân không xu dính túi lời qua tiếng lại mấy câu giữa đường thì sấm quát 'ầm' một tiếng cắt ngang, mưa liền ào ào trút xuống xua họ phải hòa cùng dòng người đi đường dạt vào hai bên mái hiên. Ô giấy bung nở, đèn lồng được đốt lên thêm. Trong khi Trầm Trác Sơn đang cố khai thông cho Tạ Lương Bích thấy rằng thỏ Hoa Hoa đáng yêu hơn một cặp đùi nướng chảy mỡ quét bột ớt thì sau màn mưa trắng xóa xuất hiện một chiếc ô vẽ hải đường tiến lại gần. Dung mạo chủ ô tựa như tân nương được vén khăn hỉ, rơi vào mắt người nhìn hóa thành phù dung nở rộ.
Trong mắt Trầm Trác Sơn, y là thư sinh xinh đẹp nhất hắn từng thấy. Y vận áo trắng cao cổ, thắt lưng xanh, búi tóc tiểu đồng, tuổi chừng trên hai mươi, dáng người thon gầy đúng kiểu trói gà không chặt nhưng Trầm Trác Sơn không bị đánh lừa bởi vì bước chân của y hoàn toàn không phát ra tiếng dù đã đến rất gần họ. Thật lạ lùng là y cụp chiếc ô ướt xuống, đứng về phía đối của Tạ Lương Bích với hắn, ngước mắt lặng ngắm mưa.
Tạ Lương Bích rút Vọng Lai ra ôm vào lòng, nhắm mắt dưỡng thần. Trầm Trác Sơn xoa xoa thỏ cưng, cảm thấy kỳ lạ, tính tình vốn cũng không quen với im lặng, đành lên tiếng bắt chuyện: “Nhà của huynh đài ở xa lắm sao? Không thể trở về ngay mà cũng phải đợi mưa tạnh?”
Thư sinh quay đầu, hơi nhướng mày, có vẻ không ngờ hắn sẽ bắt chuyện, đáp: “Đúng vậy, tiểu sinh vốn không phải người ở đây, lần này trẩy đi xa để tìm một người.”
Giọng y mỏng nhẹ như làn gió thoảng vậy.
“Xem chừng thì huynh đài vẫn chưa tìm được người đó sao?”
“Đã tìm được rồi nhưng người kia không muốn gặp tiểu sinh, cũng không muốn nhận tiểu sinh.” Thư sinh có chút buồn bã, hai bàn tay nắm cán ô siết chặt.
“Tại hạ rất tiếc.” Trầm Trác Sơn đồng cảm đáp, đưa thỏ ra nói: “Mưa đã sầu rồi, thôi huynh đài vuốt lấy chút sự đáng yêu này, đừng buồn nữa. Người kia có lẽ có nỗi khổ riêng.”
Thư sinh bật cười, tiếng cười cũng êm dịu như bản thân, thay vì vuốt thỏ thì hỏi thăm: “Tiểu sinh đã trả lời chuyện của mình, thế còn hai huynh đang đi đâu vậy?”
“A ha,“ Trầm Trác Sơn cười sượng sùng, “chúng ta chỉ là hai gã mãng phu giang hồ hết tiền thuê trọ tá túc đang mượn hiên nhà người ta tránh mưa thôi.”
“Hai người định đi về đâu?”
“Vấn đề này phải hỏi Tạ huynh đây chứ tại hạ cũng mù tịt.”
Được hắn bắc nối như vậy, thư sinh liền nghiêng đầu hướng Tạ Lương Bích phía bên kia hỏi: “Này huynh, huynh định đi về đâu vậy? Có thể cho tiểu sinh biết không?”
Tạ Lương Bích chậm rãi mở mắt, con ngươi như tro tàn u ám, lạnh nhạt đáp: “Xuống địa ngục.”
Trầm Trác Sơn: “...” Ơ kìa?
Thư sinh cũng không sợ hãi, mỉm cười: “Thật là một địa điểm thú vị, chẳng hay đường đi thế nào, huynh có thể tiết lộ cho ta thử thăm thú không?”
Xoẹt! Vọng Lai lạnh lùng cắt gió xuất khỏi bao, Trầm Trác Sơn đã quá quen ngồi thụp xuống đất. Lưỡi kiếm chém đứt huyền thiết bén đến mức chỉ cần chạm nhẹ là làm yết hầu thư sinh rỉ máu. Tạ Lương Bích rất không vui chặc lưỡi: “Đừng bám theo ta nữa, thật phiền phức.”
“Ta không bám theo huynh, chẳng qua là hướng đi của chúng ta vô tình giống nhau.” Thư sinh nhẹ nhàng đáp.
“Đúng vậy, vô tình đến mức quán trọ cũng giống nhau, giờ ăn giờ ngủ giống nhau nốt.”
Trầm Trác Sơn ở giữa: ồ hố? Quả thật là hắn mấy lần cảm giác như mình bị theo dõi nhưng đâu ngờ... Võ công của vị huynh đài thư sinh này chắc chắn cũng không tệ.
“Thế tức là huynh thực sự có để ý đến ta.”
Tạ Lương Bích thu kiếm, nắm cương ngựa đá mông Trầm Trác Sơn bảo: “Thỏ đần, đi thôi.” Đoạn lập tức trầm mình vào màn mưa hè xối xả.
Trầm Trác Sơn lớ ngớ ngó tới ngó lui giữa hai người, chưa kịp đứng dậy thì Tạ Lương Bích chợt quay phắt lại, dộng nắm tay vào vách tường, ép thư sinh phải lùi sát về sau. Hơi lạnh và sự ẩm ướt trên thân nam nhân oằn mình đè xuống thư sinh như một áp lực nặng nề, y gằn giọng: “Trở về môn phái đi, ta cứu ngươi không phải để ngươi dính vào một kẻ như ta. Chính tà cách biệt, các ngươi luôn nói vậy mà, tránh xa ta ra.”
“Tại sao huynh cứ nhất định không chịu thừa nhận rằng mình quan tâm đến ta?”
“Nghe đây.” Tạ Lương Bích bóp mạnh cằm người bướng bỉnh kia, hoàn toàn không để thư sinh lên tiếng được: “Người còn cha mẹ sư phụ thì lo mà báo hiếu đi, bằng không sau này hối hận không kịp. Khuôn mặt này khi ra ngoài phải nhớ che lại vì nếu ngươi lần nữa bị bắt vào kỹ viện, ta tuyệt đối không cứu. Nhược bằng ngươi thèm khát ta đến vậy thì cứ vô tư treo biển hành nghề, sau khi kinh nghiệm dày dặn hơn rồi thì đi tìm ta. Thế nhé?”
Hai câu cuối được nói ra nghe rất kệch cỡm chướng tai. Xong, y lần nữa quay lưng nói với tên đần mê thỏ: “Đi!”
Trầm Trác Sơn bèn phải dắt ngựa dầm mưa chạy theo, không nhịn được ngoái đầu nhìn xem thư sinh thuộc môn phái nào, lòng nhẩm một hồi từ phái lớn tới phái nhỏ cũng chẳng đoán ra. Y tuy là nam nhưng thân mình thật sự quá mảnh mai, dáng như cành liễu cô độc dưới mái hiên mưa rơi tầm tã làm người ta thương tiếc, không nhịn được cảm thấy Tạ Lương Bích quá vô tình.
Rắc.
Giữa tiếng mưa khỏa lấp đôi tai, Trầm Trác Sơn cứ tưởng mình nghe nhầm nếu chẳng kịp nhìn thấy cán ô trong tay thư sinh bị bóp nát gãy làm đôi. Đôi vai nhỏ gầy khẽ hạ xuống với một cái thở hắt dài, ánh mắt của y vẫn rất cố chấp.
Nhờ Tạ Lương Bích mà hai người họ dầm mưa ướt nhèm phi ngựa đến nửa đêm tới được chân núi phía đối diện với Xuyên Sơn. Trầm Trác Sơn vắt áo khô nước rồi mắc lên gần đống lửa phơi, về chỗ ôm thỏ. Tạ Lương Bích cũng phơi áo ở trần, luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần làm lơ gã kia.
Lửa cháy lách tách, lách tách. Thỏ Hoa Hoa đang nhai lá rau.
“Tạ huynh, vừa nãy là lần đầu huynh gọi ta đi với mình đấy, có phải huynh rốt cuộc đã coi ta là bạn đồng hành?”
Tạ Lương Bích chỉ không muốn hắn nói hươu vượn với người kia.
“Tạ huynh, ta đã cho huynh biết chí khí của ta rồi, vậy còn chí khí của huynh là gì?”
Tạ Lương Bích đang cân nhắc xem gã thiếu tiền đồ này đủ trí khôn để mình trò chuyện không. Đáp án là không.
“Tạ huynh, thật ra cha ta đặt tên cho ta là 'Trác Sơn' vì kỳ vọng ta sẽ làm nên tên tuổi lớn. Trác Sơn, Trác Sơn nghĩa là tạc vào núi, lưu danh muôn đời. Nhưng mà ta đành phải khiến người thất vọng thôi, ước mơ của ta bé lắm, chỉ muốn nuôi một đàn thỏ béo ú... Ha ha.”
“Tại sao? Được phụ thân tin cậy kỳ vọng là vinh dự lớn đối với nhi tử, làm sao ngươi có thể không tiền đồ đến mức này?” Tạ Lương Bích vô thức giở giọng 'con trai cả'.
“Tại sao à? Ta nghĩ... bởi vì ngày xưa từng có hai đứa trẻ muốn nuôi một đàn thỏ con. Ta làm hai đứa nó vui bằng cách đi bắt trộm con non của một thỏ mẹ nhưng mà, Tạ huynh chắc chắn không ngờ được đâu, thỏ mẹ đã đi tìm con nó và nghe tiếng con khóc gọi mình. Thỏ mẹ chạy rất nhanh, nhảy vào một bụi rậm và...” Nụ cười ngớ ngẩn trên môi hắn dần tắt, “Làm bại lộ chỗ ẩn nấp của hai đứa trẻ đó với kẻ thù.”
Tạ Lương Bích trừng mắt, sửng sốt nhìn đồng tử thẫn thờ của hắn.
“Vả lại...” Hắn tiếp tục, “ta cũng không muốn bước vào vết xe đổ của cha ta. Cha ta luôn muốn làm việc lớn, làm những việc rất lớn, chống lại những sự bất công lớn nhưng người không làm được một chuyện nhỏ là bảo vệ mẹ và bé em chưa kịp ra đời của ta. Để rồi cuối cuộc đời, chỉ có những sự ân hận bầu bạn với cha. Ta không muốn mình giống như cha.”
“Ngươi đã từng yêu thương ai chưa?” Tạ Lương Bích đột ngột hỏi: “Ái tình ấy.”
Trầm Trác Sơn hơi đỏ mặt vuốt mũi: “Dĩ nhiên là rồi. Nhưng...”
Lại 'nhưng' nữa.
“Ta là góa bụa hơn mười năm nay rồi.”
Tạ Lương Bích sâu lắng nhìn hắn: “Tại sao vậy?”
“Sức khỏe của nàng ấy vốn không được tốt, ta...” Một lần nữa giọng Trầm Trác Sơn xen vào nỗi nghẹn ngào, “Lúc đó ta còn ngông nghênh, cứ nghĩ rằng chuyện gì mình cũng có thể giải quyết, đưa nàng dầm mưa dãi nắng cùng bản thân khắp nơi. Rốt cuộc khi nàng đổ bệnh, ta lại là kẻ vô dụng bất lực nhất...”
Đã lâu, lâu lắm rồi, Tạ Lương Bích mới cảm thấy đồng cảm với ai đó tới mức này. Y cười, mắt lại có chút ướt, hất cằm bảo: “Ta sai rồi, ngươi dễ ưa hơn ta nghĩ đấy.”
Trầm Trác Sơn vuốt vuốt sống mũi cay xót, cũng cười đáp: “Đa tạ.”
Sau đó, bọn họ tiếp tục trò chuyện. Suốt quãng đường người bám, kẻ đuổi đồng hành, cứ một câu không hợp là tuốt kiếm, rút đao chém nhau, đây là lần đầu bầu không khí giữa họ hòa bình. Thường nói giang hồ kết bạn bằng đao kiếm nhưng xưa giờ tri kỷ thành đôi nhờ mở lòng mình.
Trầm Trác Sơn cũng hỏi lại chí khí của Tạ Lương Bích là gì. Y đáp: “Tìm lại Tế Khứ, cúng tế thân nhân.”
“Xong rồi huynh làm gì tiếp?” Trầm Trác Sơn phởn phơ nghịch đuôi thỏ.
“Chắc...” Tạ Lương Bích nhún vai, “xuống địa ngục.”
“Tạ huynh.” Trầm Trác Sơn thở dài lắc đầu, đưa bàn tay phải ra trước Tạ Lương Bích, mỉm cười: “Tạ huynh, ta thực sự, thực sự rất muốn làm bạn với huynh. Ta không muốn huynh trở thành như hai đứa trẻ ấy. Huynh vẫn còn có thể làm người mà, hà cớ cứ phải xuống địa ngục làm quỷ?”
Trong một thoáng, Tạ Lương Bích được đưa về quá khứ, trông thấy rất nhiều khuôn mặt hiện lên, từ cha mẹ các em trai, gái, Kiều Kiều, chủ sạp đào, dân chúng... giặc giã đến cha con Tạ Vinh Lễ. Rốt cuộc tất cả điểm phết xuống thành một vết mực đen tuyền nơi đồng tử ngập tràn hoảng sợ của Tạ Khánh Dư. Y nhìn thấy trong đôi mắt đẫm lệ của Tạ Khánh Dư ảnh phản chiếu của bản thân, nào có còn là một con người nữa đâu?
Rồi y chợt nghĩ đến ánh mắt của người kia dưới cơn mưa, lập tức hừ giễu cợt: “Ngươi nghĩ mình là cái thá gì với ta?”
Y thà xuống địa ngục làm quỷ còn hơn làm người để hủy hoại cuộc đời của một người khác.
“Tạ huynh...” Trầm Trác Sơn há miệng muốn lay chuyển nhưng bất thình lình bị một tiếng thét thất thanh vang từ trên núi cắt ngang.