Tiết Trần này hoàn toàn khác với Tiết trưởng môn Mạc Tử Liên đã thấy tại Lôi đài, sự khiêm nghiêm ôn nhã bị thay bằng kích động cuồng loạn. Tròng trắng vằn đỏ càng chứng minh tâm ma đang trỗi dậy trong ông.
Khi con Ngải điệp của Mạc Bát được sai phái truy tìm kiếm Tế Khứ lần theo Đoạn Hồn hương trên người y xuất hiện, nó dẫn y và ca ca đến đây. Hai người phát hiện ra Quân Tam Trinh bị trọng thương chỉ còn chút hơi tàn, khớp với lời kể của Mộ Chỉ, nên lập tức cứu chữa. Nào ngờ Mạc Tử Liên chợt nhận ra dấu vết dịch dung trên mặt 'Quân Tam Trinh', lột ra mặt nạ, khuôn mặt chân chính của đối phương lại giống hệt như 'Tiết trưởng môn' đã khuất.
Quân Huyền nâng tay nhẹ nhàng trấn an xoa má Mạc Tử Liên, sát khí dịu đi trông thấy, chậm rãi hạ Trường Dạ xuống nhưng chưa tra vào bao
Tiết Trần quát xong lời ấy, chợt ôm trán, nhăn mày như rất khổ sở lẩm bẩm: “Không - không được. Hít thở sâu! Hít thở sâu! Ta phải tỉnh táo... Ta phải tỉnh táo...”
Mạc Tử Liên thấy mồ hôi nhanh chóng tích thành hột trên trán ông, gân xanh trên tay mặt co giật liền chẳng nể nang gì mà đánh một chưởng thẳng vào bụng ông, nhoẻn cười ngây thơ hỏi: “Tiền bối tỉnh táo hơn chưa?”
Tiết Trần gập lưng hộc ra một bãi máu đen, nét mặt hòa hoãn hơn, nhìn sâu vào y, tự nhiên hỏi: “Các hạ và Đan Mi nương tử có quan hệ gì với nhau?”
Đan Mi nương tử chính là danh xưng mà giang hồ đặt cho bà nội của Mạc Tử Liên, theo lời của Tru Thiên, bởi vì bà xăm lên hai mi mắt của mình họa tiết bằng chu sa. Mạc Tử Liên chỉ hơi bất ngờ rồi vuốt đuôi mắt đáp đại để: “Quan hệ thân thích.”
“Ta hỏi vậy không có ý gì, chỉ là ta đã từng trông thấy bức họa vẽ tiền bối Đan Mi nên mới thắc mắc...” Tiết Trần gật nhẹ đầu, ánh nhìn hoài niệm mỉm cười: “Các hạ rất giống bà ấy, nhất là ở đôi mắt.”
Rồi ông quay qua Quân Huyền, nét cười chợt trở nên tự giễu: “Ta vốn muốn kể một câu chuyện ngắn gọn nhưng nếu thế thì không đủ để giải thích lý do ta lại ở đây cũng như nghi vấn về sự việc đã phát sinh ở Lôi đài nên ta đành phải dài dòng văn tự thôi. Xin các hạ thứ lỗi nếu một số chuyện ta nói ra là thừa thãi. Trước đây Xuyên Sơn không phải thế này, nơi đây từng là một đạo quán tên Trường Sinh...”
Trường Sinh quán chủ học rộng hiểu sâu từ kỳ môn đến thần số, đoán sự như thần, dùng lời của dân gian tức là đạo hạnh thâm sâu, pháp thuật cao cường. Đạo quán đương thời rất nổi tiếng, nhiều người thuộc các giai cấp tìm đến cầu học đạo nhưng quán chủ là Hạc Thiên đạo nhân chỉ thu nhận hai đồ đệ - tạm gọi là Mạc sư huynh và Ách sư đệ.
Năm ấy Đan Mi mười ba tuổi nhặt được Ách sư đệ bị thương nặng trôi dạt trên chính dòng sông Băng ngoài kia nên cùng với Mạc sư huynh đem y về cứu chữa. Ách sư đệ lớn hơn Đan Mi ba tuổi, vừa câm vừa điếc, tính tình lại lầm lì hướng nội, chỉ có một điểm sáng là yêu kiếm như sinh mạng. Đan Mi thấy y tội nghiệp, xin cha Hạc Thiên cưu mang y. Lâu ngày Ách sư đệ bộc lộ thiên phú kiếm pháp, Hạc Thiên nhận y làm đệ tử.
Đương thời Tư quốc đang ở giữa đêm trường dưới sự thống trị tàn bạo của Quỷ đế, danh tiếng của Trường Sinh đạo quán không may mắn lọt vào tai Quỷ đế. Một năm xấu, Quỷ đế ngự giá thân chinh đến Trường Sinh đạo quán, đòi xem cho bằng được pháp thuật trường sinh bất tử. Nhưng ý nghĩa của tên đạo quán nào phải ám chỉ sự trường tồn của sinh mạng mà là đạo tâm, dù Hạc Thiên giải giảng ra sao, Quỷ đế cũng không nghe, không hiểu. Đây quả là một hồi kiếp nạn đạo quán khó thoát.
Xui rủi làm sao, Đan Mi lọt vào mắt xanh của Quỷ đế, Mạc sư huynh lúc đó kích động đến mức muốn ám sát thiên tử. Trước hoàn cảnh này, Ách sư đệ đã đánh liều trình diễn thuật luyện Thi cổ cho Quỷ đế xem, dối là thuật cải tử hoàn sinh. Kể từ khi ấy, Trường Sinh đạo quán bắt đầu lạc đạo.
“Lạc đạo?”
“Đúng vậy, lạc đạo. Các hạ thử đặt mình vào thời thế lúc ấy đi, Tư quốc chiến loạn liên miên, người dân lại ở dưới ách thống trị của bạo quân, dịch bệnh và đói kém hoành hành. Họ chưa bao giờ chứng kiến sự việc nào kỳ diệu tới vậy: một người đã chết cử động, đi lại trước mắt họ! Dân chúng lầm than nhanh chóng quỳ lạy, tôn Ách sư đệ thành thần tiên...”
Trường Sinh đạo quán dưới sự 'đỡ đầu' của bạo quân Quỷ đế cứ thế biến chất dần thành một tà giáo luyện thuật Thi cổ mà Ách sư đệ được nâng lên làm giáo chủ. Hạc Thiên đạo nhân quá đỗi bất lực, lại thất vọng đầy lòng, tự giam giữ mình dưới vực Phồn Sương lạnh lẽo tối tăm, thề vùi thây tại đáy vực. Mọi sự nỗ lực của Đan Mi và Mạc sư huynh lại càng vô vọng trong việc ngăn cản đà trượt sai lầm của đạo quán.
Đan Mi vừa thất vọng vừa trách mình, Mạc sư huynh sinh hận Ách sư đệ. Còn bản thân Ách sư đệ bị câm điếc nên phản ứng chậm chạp, hoàn toàn không thể biện minh cho chính mình, càng không biết cách dừng mọi chuyện lại.
“Xét đúng theo thực tế... thì Ách sư đệ không chân chính làm chủ Trường Sinh giáo, tên thật sự chi phối đằng sau là Phó tể tướng Phó Ngâm hằng chầu bên phải ngai vàng Quỷ đế. Phó Ngâm là một kẻ điên, một kẻ điên không thể dùng lời mà mô tả hết được.” Tiết Trần nhắm chặt mắt ngừng nghỉ một hơi rồi tiếp tục: “Quán chủ Xuyên Sơn, lúc bấy giờ chưa phải là phái, là người từng cầu đạo ở đạo quán xưa rất bất bình với sự biến chất của Trường Sinh. Trong mấy năm nghĩa quân giải phóng vùng đất này...”
Ông hướng mắt ra cửa động, nói: “Trước kia, ở thượng nguồn sông Băng có một con đập tự nhiên nên nước sông chảy dưới đây dịu hơn hiện tại nhiều. Nhưng con đập ấy lại vô tình gây lũ đối với hai vùng hạ nguồn xung quanh chân núi. Nhân thời cơ nghĩa quân giành thắng lợi, Xuyên Sơn quán cũng hợp lực với Võ Lâm chính đạo tiêu diệt tà giáo Trường Sinh, sau đó họ phá con đập tự nhiên ở thượng nguồn.”
“Không nhẽ... khi ấy Hạc Thiên đạo nhân vẫn đang ở dưới đáy vực?” Mạc Tử Liên thất kinh hỏi.
Tiết Trần chậm rãi gật đầu.
Đập vỡ, nước lũ lạnh thấu xương cuồn cuộn đổ vào lòng vực, sức nước tựa bão lốc, cuốn trôi mọi thứ trên đường nó đi qua. Vách đá dựng đứng, trơn trượt không có chỗ bám. Hạc Thiên đạo nhân dù gì cũng chỉ là một lão già, ăn gió nằm sương đã bao lâu, cầm cự không nổi trước sức nước kinh hoàng.
Mạc sư huynh và Ách sư đệ đều có mặt ở đó nhưng không ai cứu được sư phụ mình, thậm chí không kịp nhặt thi hài người. Đan Mi quá sốc trước cái chết của cha mà sảy bé con thứ hai, suýt cũng mất mạng.
Quân Huyền cảm thấy bàn tay dần bị người kia siết chặt, nhẹ giọng: “Liên Nhi.”
Mạc Tử Liên ôm miệng, thực sự không ngờ được mọi chuyện là vậy, Tru Thiên đã không nói hết tất cả những điều mình trải qua. Y không ngờ... không ngờ một chữ 'hiếu' của ông nội lại nặng nề đến mức này.
“Mạc sư huynh hận Ách sư đệ thấu xương, chẳng nhờ Đan Mi cầu tình thì chắc chắn ông đã tự tay băm vằm Ách sư đệ. Ách sư đệ bị sư huynh đuổi cho khuất mắt suốt quãng đời còn lại, y liền bỏ đi, trốn vào sa mạc Tây Vực, một lòng ăn năn tội lỗi, nhớ về lời sư phụ khuyên bảo mà chú tâm cầu kiếm đạo, thu nhận hai đồ đệ nhỏ.”
“Chính là ông và Tương bá?” Quân Huyền ôm vai Mạc Tử Liên vỗ về, hỏi.
“Chính là ta và đại ca.” Tròng mắt Tiết Trần lại thoáng vằn đỏ, ông nhíu mày xoa đôi mắt mỏi mệt bắt đầu mờ nhòe: “Đại ca của ta, Tiết Quân Tương, người mà con gọi là Tương bá mang trong lòng rất nhiều can đảm, rất nhiều chính nghĩa, rất nhiều ham muốn hành hiệp trên giang hồ, hoàn toàn trái ngược với một kẻ chỉ thích an nhàn, bình yên đến chết như ta. Sự thực là đại ca cũng rất giỏi, khiến Ách sư phụ tâm đắc hơn ta nhiều. Nhưng... đại ca mắc tật xấu chết người là không biết tự lượng sức mình.”
Tâm trí Quân Huyền vô thức vang lên câu trối của Tương bá: 'Sơ tâm không vững, vào giang hồ rồi không tìm thấy đường ra...'
“Kể cũng khó trách, bởi vì biết mình tài giỏi, đại ca mang tâm thế của một gã coi trời bằng vung đậy nồi bước vào giang hồ, đắc tội không ít nhân vật to nhỏ, gặp gỡ và phải lòng với một tiểu thư đài các rồi dạy nàng trở nên hừng hực khí khái giống mình. Năm đại ca bị kẻ thù gài bẫy hại mất một cánh tay, ta hi vọng sự phản đối kịch liệt của nhà vị tiểu thư kia sẽ khiến hai người nam nữ này tỉnh ngộ. Nhưng không ngờ họ điên tới nỗi chạy trốn cùng nhau. Ta không hề có ý xem nhẹ tình cảm giữa họ nhưng nó quá bồng bột, họ giống hai đứa trẻ học đòi chơi trò gia đình...”
Quân Huyền nhớ là Tương bá cũng từng nói về điều này: 'Hai kẻ không tiền không nhà lang thang tìm kế sinh nhai, đưa mặt gánh lấy sự đời khắc nghiệt, thế nhân ác khẩu.'
Tuổi trẻ khó tránh khỏi khinh cuồng, luôn cảm thấy bản thân độc đáo nhất, đặc biệt nhất. Rốt cuộc bị vòng xoáy nhân tình thế thái mài giũa ra một thân sương giá đắng cay.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Không hiểu sao Quân Huyền lại cảm thấy mất kiên nhẫn, ruột gan có chút quặn thắt.
“Một kẻ thù của đại ca...” Tiết Trần mạnh tay day thái dương, nghiến răng cười gằn: “Một kẻ mà Tiết Quân Tương vốn cực kỳ không nên đắc tội đã quay lại trả thù bằng cách thật sự tàn nhẫn. Ta và nàng ấy bị lừa nhốt vào một căn phòng. Ta không quan tâm con tin hay không nhưng ta thực sự không thể nhớ rõ mọi chuyện phát sinh sau đó... Suốt cái đêm ấy, ta không cảm nhận được, không hề ý thức được bản thân, đã, làm, việc, quái, quỷ, gì! Ta bị Tiết Quân Tương đánh bán sống bán chết vào sáng hôm sau mà không biết tại sao... Ta không biết. Ta không biết gì hết. Thật sự quá khốn nạn. Khi Tiết Quân Tương quay lại tìm ta, hắn suy sụp vô cùng, hắn không ngừng và gần như là quỳ xuống xin lỗi ta. Rốt cuộc ta cũng biết mình đã làm chuyện chết tiệt gì để bị đánh gần chết...”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào năm ấy!” Quân Huyền càng mất nhẫn nại hơn trước ngữ khí chua chát, cay đắng đến mức này của người kể, cổ họng dồn lên vị tanh tưởi nồng nặc.
“Mẹ kiếp! Ta đã trúng Nhiếp Hồn thuật! Hoàn toàn không thể ý thức hoặc điều khiển hành vi của mình mà như một loài trâu chó súc sinh làm ra việc súc sinh nó cũng khinh thường! Được chưa? Con hài lòng với chân tướng chưa!”
“Hoang, đường!” Bàn tay siết chặt chuôi kiếm, gân xanh chạy vào tay áo, Quân Huyền cắn răng mà nghiến từng chữ: “Thế ra ông nói với ta rằng bản thân vô tội trong chuyện đó... Suốt bao nhiêu năm qua ta chịu đựng nhiều ám ảnh đến vậy cũng chỉ vì một mối oan khuất khó giãi bày nên ta không thể trách gì ông sao?”
“Ca ca.” Thấy máu rỉ ra từ kẽ răng hắn, Mạc Tử Liên lo lắng đè tay hắn lại, truyền công qua để xoa dịu ma chướng.
“Không.” Tiết Trần đáp lời Quân Huyền: “Ta không bảo mình vô tội. Không biết không đồng nghĩa với vô tội. Ta chỉ muốn con hiểu để đừng hành động sai. Con nói bản thân chịu đựng ám ảnh, thế ta thì không ư? Nhất là khi ta không nhớ mình đã làm gì. Tội lỗi mơ hồ đấy chính là cơn ác mộng dai dẳng đeo bám ta suốt hơn hai mươi năm qua. Tâm hồn và thể xác của ta cũng đã không hề nghỉ ngơi giống con.”
“Tại sao... tại sao - ông lại muốn ta luyện Không Cảnh công?” Quân Huyền chau chặt mày, có chút khó chịu hất vai đẩy Mạc Tử Liên ra, lục phủ ngũ tạng sôi sục như bị thiêu đốt. Y không buông tay hắn, càng cố gắng truyền công.
“Ta có hiếu đạo với sư phụ, con là con trai ta, đạt đủ mọi điều kiện thích hợp để luyện Không Cảnh công, ta hiển nhiên phải truyền dạy nó cho con.”
Quân Huyền gục đầu run rẩy thở hắt ra một hơi, đau đớn nói: “Ông không hề mong muốn ta được sinh ra... cũng chưa từng nuôi nấng ta một ngày mà lại đặt lên vai ta hiếu đạo của bản thân. Nếu như ta không luyện Không Cảnh công... nếu như ta không luyện Không Cảnh công... thì tất cả mọi chuyện đã tốt đẹp hơn rất nhiều...”
“Chuyện sẽ tốt hay sẽ xấu vốn không phải điều ta hay con có thể lường trước. Ta thừa nhận mình có lỗi với con trong việc này...”
Quân Huyền không còn nghe thấy rõ từng lời của ông. Trước mắt hắn chập chờn hiện lên từng hình ảnh đẫm máu ở dưới chân núi. Hắn thấy người chết, những con người hắn không quen biết, bê bết máu, từ ba, bốn người bắt đầu nhân lên... thành mười... hai mươi, hàng chục người chất chồng lên nhau, đến khi hắn không đoán chừng nổi con số. Trường Dạ trong tay đẫm máu và toàn thân hắn cũng nhuộm đỏ. Mùi máu xộc lên tanh tưởi và cảm giác dính nhớp nháp khiến hắn lợm cổ họng, không nhịn được gập lưng khạc nôn, tựa hồ muốn nhổ cả tim phổi ra ngoài.
“Ca ca!” Mạc Tử Liên thấy hắn nôn ra máu, lo đến phát hoảng. Y nhận ra mình không thể xoa dịu ma chướng của hắn dễ như trước kia, công lực ca ca thậm chí còn đấu đá lại y. Y ôm chầm lấy hắn, bấm huyệt vị: “Ca ca. Liên Nhi đây, ca ca. Huynh đừng làm ta sợ...”
Quân Huyền bắt đầu khó chịu với y từ ban nãy rồi, giờ đây bị ma chướng quấy phá, lại càng cảm thấy y vo ve như một con muỗi phiền phức, phát bực vung mạnh tay hất y văng ra. Mạc Tử Liên đã từng nói y tin ca ca nên luôn không đề phòng hắn. Chỉ nghe 'cốp' một tiếng trong nháy mắt này, y mơ hồ trông thấy tầm nhìn bị nhuộm đỏ. Quân Huyền cũng sực tỉnh, quay phắt sang ôm lấy Mạc Tử Liên, hốt hoảng gọi: “Liên Nhi! Liên Nhi, đệ có sao không?”
Đầu ngón tay chạm vào một dòng chất lỏng trên mặt y, Quân Huyền tức thì thấy trái tim đau như bị hung hăng đóng xuyên qua một cái cọc nhọn, lo sợ ôm lấy y, lại không dám ôm quá chặt mà đặt hờ tay vỗ về, lắp bắp nói: “Ta, ta, ta xin lỗi... Ta xin lỗi. Liên Nhi đừng khóc, đừng khóc... Xin đệ...”
Mạc Tử Liên không thể mở một mắt vì máu trên trán chảy vào, y bị hắn làm lóng ngóng, vụng về tay chân trấn an hắn: “Ca ca đừng lo. Vết thương nhỏ, vết thương nhỏ. Liên Nhi không sao, không sao hết...”
“Không khóc nữa nhé?” Hắn lo lắng hôn thật sâu lên tóc y.
“Không, không ạ.” Mình đâu có khóc, y tủi thân nghĩ, làm sao để ca ca đừng xem mình như búp bê nước nữa đây?
Quân Huyền siết y lần nữa rồi buông ra, tay này nắm chặt lấy tay kia kìm giữ bản thân, tránh xa khỏi y. Mạc Tử Liên lau máu trên má và trán, nhìn cái cách hắn tự trói tay mình lại, đau lòng nhích tới gọi: “Ca ca.”
“Ngồi yên!” Quân Huyền gắt, nhắm chặt mắt cố nhập định.
Lúc này Tiết Trần lại hộc ra một bãi máu đen, bất chợt bật cười bảo: “Thú vị. Con trai ta thu phục được hậu nhân của Đan Mi nương tử, thực sự rất thú vị.”
Quân Huyền mở mắt, hung dữ gườm ông. Tiết Trần vỗ vỗ đùi, không quan tâm hắn mà dời sự chú ý qua Mạc Tử Liên, lẩm bẩm kể: “Ách sư phụ từ khi bị đuổi khỏi Tư quốc, sống lang bạt trên sa mạc, suốt ngày chỉ si mê kiếm đạo và vẽ tranh. Tất cả bức tranh của người đều chỉ vẽ Đan Mi. Ách sư phụ nếu có thể gặp các hạ thì chắc chắn sẽ vui lắm...”
Ông lại bụm miệng ho khan, thuận tay bôi máu đen vào vách đá, mệt mỏi nói với Mạc Tử Liên: “Tại hạ thỉnh cầu các hạ một điều được không?”
“Không.” Quân Huyền đáp ngay tắp lự, nhăn nhó: “Thỉnh cầu của ông không bao giờ ẩn chứa ít hơn một âm mưu.” Rồi hắn quay qua Mạc Tử Liên, nhấn mạnh: “Ta nói không, là, không.”
Bé ngoan gật gật đầu.
Tiết Trần tặc lưỡi một tiếng, cau mày nhìn qua hắn: “Nhạy bén thế cơ à? Vậy thì con có đoán ra âm mưu của ta không? Chưa thì suy nghĩ tiếp đi, đừng lắm lời.”
Gân xanh trên trán Quân Huyền giật lên.
Mạc Tử Liên chưa bao giờ nhìn thấy ca ca cáu kỉnh ra mặt như lúc này, liền lanh lợi đi bênh vực hắn đáp: “Ông muốn nhờ tay ta đưa thứ mình đang bảo vệ cho Ách sư phụ phải không? Ta đoán nhé,“ Y điểm điểm môi mỉm cười, “thứ ông bảo vệ chính là kiếm Tế Khứ nhỉ?”