Họa Mục

Chương 83: Chương 83: Chương 77




Hấp ta hấp tấp âu yếm nhau, rèm cửa còn chưa được kéo vào theo những làn gió hiếu kỳ phất phơ rót đầy căn phòng bằng ánh trăng xanh mông lung. Mắt lá non, nụ hoa lạnh khe khẽ xì xầm ghé đầu cạnh song cửa dõi xem hình ảnh kiều diễm giữa đôi nhân dạng bên trong.

Đoạn Hồn Hương của Mạc Tử Liên dẫu mang mùi hương hoa quế nhưng chỉ y mới biết trong ấy có thật sự chứa thành phần hoa quế hay không, hồi còn đóng giả Tư Tư thì nó ngọt ngào như kẹo, lúc này lại nồng nàn như men, chuốc say lòng người. Mùi hương theo từng lớp y phục bị cởi ra càng thêm đậm mà không chọc mũi người ta khó chịu, phảng phất hồ như da thịt của y tự nhiên tỏa ra, vương vất đưa Quân Huyền vào cơn mơ, rồi chặt chẽ vây hãm, bắt chộp lấy hắn, chặn mọi lối thoát.

Y phục rơi xuống, hai tiếng chuông xua đuổi mơ hồ vang lên.

“Huyền ca ca, huynh sờ vào ta đi.”

Y đang ở trong tầm nhìn khá rõ của hắn, tuy không hoàn toàn như một lăng kính toàn bích nhưng điểm này, điểm nọ thì vẫn phân biệt được chính xác. Người quỳ trên đùi hắn chỉ mới cởi áo ngoài, vạt áo trong tuột nút vắt lưng chừng trên khuỷu tay, y cố ý vạch áo lót ra nhưng còn níu lại phần vạt dưới trong đai lưng lỏng lẻo, quần cũng kéo xuống gối rồi, cặp đùi pha màu trăng mờ ảo thu hút ánh mắt Quân Huyền dính chặt vào. Mạc Tử Liên khéo léo hé lộ những chỗ không nên lộ, nửa kín nửa hở đối diện với hắn. Y cầm tay hắn đặt lên da thịt trần trụi ửng hồng vì hồi hộp, chủ động cọ xát với hắn.

Bàn tay chai sạn của Quân Huyền vuốt ve vòng eo mềm dẻo, men theo dóng hông đặt lên bắp đùi gọn gàng, trơn mịn của y rồi bị giữ lại, phát hiện ra sức lực của y vượt hơn trước. Luồn những ngón ngọc đan vào kẽ tay hắn, y chống tay còn lại lên vai, dâng hiến vùng cấm của mình.

Y đã phơi bày ra, Quân Huyền cũng thực sự không khách khí, tỉ mỉ, chậm rãi khám phá, vuốt ve, xoa nắn từng li tấc giữa khe đùi và xương chậu, mò qua âm nang* sờ chạm vào cặp mông nôn nóng săn lại. Bàn tay hắn tựa như mồi lửa lan nhanh, Mạc Tử Liên chịu kích thích rất lớn qua các ve vãn, cúi đầu dựa vào vai Quân Huyền thở gấp, trước khố bắt đầu căng ra.

* Vùng dưới tinh hoàn.

Hầu kết Quân Huyền chậm rãi di chuyển lên xuống bởi sự mê hoặc nóng bỏng ngay bên tai, hắn cởi thắt lưng y ra trong khi nâng đầu gối lên, vốn định khép chân nhưng rồi lại mở chân ra, đẩy đầu gối người nọ càng dang rộng. Hắn mất kiên nhẫn lột áo trong của y, hai bàn tay vén vạt áo lót dư thừa, tính kéo khố xuống nhưng chợt bị ngăn lại. Y cười thổi vào tai hắn: “Ta cứ tưởng ca ca ở Thiếu Lâm một thời gian, bây giờ sẽ tốn sức để khiêu khích huynh, nào ngờ huynh lại gấp như vậy…”

“Nói ít lại. Tập trung lẳng lơ đi.” Quân Huyền bóp mông y, nới cổ áo cho đỡ nhiệt, y trang vẫn chỉnh tề, định tiếp tục kéo khố y xuống. Mạc Tử Liên bật cười một tiếng, cũng thuận theo, mà y không để ca ca cứ thế bắt thóp mình, nhanh tay hơn hắn tự nắm lấy ‘bản thân’, hạ eo liếm tai ca ca nói: “Nhìn kỹ ta.”

Hai mắt Quân Huyền dần mở tròn, đồng tử dãn to phản chiếu dáng người mềm dẻo nửa quỳ rộng trên chân mình, thân trên mặc một tấm áo lót mỏng như cánh ve dán sát vào da thịt ướt mồ hôi bán trong suốt, khố quần tuột xuống gối, cặp đùi xinh đẹp cấn vào đầu gối hắn hơi run rẩy chẳng rõ vì lạnh lẽo hay vì mỏi. Toàn thân mượt mà như một khối ngọc tinh chất được pha với ánh trăng, nhè nhẹ ửng đỏ. Hành động giữa hai chân y kích thích thị giác Quân Huyền mạnh mẽ, đốt lên toàn thân hắn một ngọn lửa khao khát xấu xa, cổ họng khô không khốc, thân dưới nhanh chóng cứng rắn, mắt nhìn không thể rời.

Thực là dáng vẻ lẳng lơ, lẳng lơ một cách diễm lệ khôn tả.

“A, a… ca ca ơi. Ha… Huyền ca ca.” Y thở gấp gọi tên hắn, ánh mắt mê ly cũng chú tâm vào nét mặt của hắn, tiếng sau nặng trầm hơn tiếng trước, giọng mũi rên rỉ phóng túng khó mà tả: “Ca ca không biết, a… ta nhung nhớ bàn tay của huynh ra sao đâu. Ta, ta lúc nào cũng muốn huynh chạm vào ta… ưm, muốn huynh xoa nắn ta…”

Chất dịch rịn ra từ đầu đỉnh ngày càng nhiều, làm ướt bàn tay y, nhiễu sẫm vạt áo dưới của Quân Huyền. Hắn nâng cằm Mạc Tử Liên, dành tặng y một nụ hôn nhiệt tình như khen thưởng, lần nữa vuốt ve vùng cấm của y. Y run lên, vật cứng trong tay khó kiên trì, dùng giọng mũi than hai tiếng bất mãn, ca ca lại càng trêu y, không cho y duy trì lâu hơn. Hai người còn biết gì về trời đông giá lạnh hiện tại đâu, mồ hôi đều vã ra ướt nhèm rồi, tóc mai dính bết cả vào nhau.

“Ưm, chưa muốn…” Mạc Tử Liên xốc lại phong độ, nhất quyết chưa chịu xuất tinh, cứng đến mức Quân Huyền phải nhướng mi thầm khen ‘giỏi’. Nhưng hắn cũng đang khó chịu đây, chờ y thực sự tới đỉnh không nổi, thế là giở chiêu cũ, tấn công cái eo và vành tai y, chọc y mất khống chế.

Sau khi xuất tinh, Mạc Tử Liên ấm ức cắn cắn môi ca ca, dỗi ơi là dỗi hậm hực trừng hắn, gò má như sắp chảy máu, sóng mắt lung linh, nhấp nhổm. Quân Huyền cũng nheo mắt lườm y, lại bóp eo mắng: “Tiểu lẳng lơ, ta cứ để đệ làm thật lâu vào thì lỡ đâu sẽ làm thành quen, sau này chạy đi quyến rũ người ta…”

“Không có mà!” Mạc Tử Liên bị mắng tới tận hai lần, lại còn bị nghi ngờ, ấm ức muốn rưng rưng rồi, ngồi bệt xuống chân ca ca, túm cổ hắn nhõng nhẽo: “Ta sắp ngượng đến chết rồi mà sao huynh chẳng nhận ra cơ chứ! Hức… huynh nghĩ ta làm sao dám lặp lại chuyện vừa rồi với huynh mà huynh còn, còn nhắc tới người khác… Không có người khác, không có người khác, hức, hức… Ta chỉ có mỗi ca ca thôi…”

Bảo khóc là y liền khóc được, Quân Huyền không rảnh để dỗ y, hấp tấp kéo vai y, dùng một tư thế mất tự nhiên mà vịn cửa đứng dậy, vội vã lôi y lên giường. Mạc Tử Liên bây giờ chỉ còn đúng một tấm áo lót trên thân, rùng cả mình khi trực tiếp tiếp xúc với chăn nệm lạnh lẽo, bèn co cụm lại, giơ tay ngăn chặn ca ca, trừng mắt nói: “Lần trước huynh đã nhận là lần này sẽ ở dưới.”

Quân Huyền khựng lại, nghiêm túc suy nghĩ: hình như hắn có hứa bừa thế thật, rồi tìm cớ dỗ dành: “Ngoan, nãy giờ đệ quỳ, đầu gối đau.”

Mạc Tử Liên thực sự giận vì bị ép xuất trước, vừa rơi nước mắt vừa lắc đầu nguây nguẩy: “Không đau, ca ca lo làm gì. Ở dưới eo còn đau hơn.”

Ai bảo trời sinh nam nhân luôn gấp rút vì nửa thân dưới, Quân Huyền mất sạch nghị lực chiều chuộng y, bởi lẽ hắn cảm thấy nếu cứ dây dưa thì y có thể dùng nước mắt ngắn dài làm hắn nghẹn chết. Mạc Tử Liên cũng rất ngoan, vừa đạt được mong muốn là vào việc chính ngay, Quân Huyền nhịn từ nãy tới giờ, được thỏa lòng trông đợi liền bủn rủn hông eo, hơi thở trầm dài toát ra khoái ý vô vàn.

Hắn có thể để y ở trên nhưng vẫn không ưa nằm hẳn xuống vì tư thế đó quá hạn chế sự chủ động, vậy nên tư thế lúc này với lúc nãy giữa hai người không quá khác nhau, chỉ đổi lại thành hắn tựa lưng vào đầu giường, vắt chân qua hông y. Y vẫn tiếp tục quỳ trên giường, tỉ mỉ, hăm hở xoa nắn, cọ xát hai nam căn thước tấc cứng rắn, ngón ngọc ướt át cố tình xoa lên cơ bụng đối diện. Quân Huyền thấy y quậy, nheo mắt tóm lấy eo y, hắn luôn rất thích vòng eo này, trên cơ thể Liên Nhi, eo là nơi nhạy cảm nhất, cũng là chỗ hắn có thể thoải mái xoa nắn thịt mềm mọi lúc.

“Huyền ca ca, Huyền ca ca… Cắn nhẹ thôi, nhẹ thôi mà.” Mạc Tử Liên được hắn ôm vào lòng gặm cắn, một bàn tay chà xát đầu đỉnh ướt đẫm cực kỳ nhạy cảm của cả hai, tay còn lại vuốt vào trong đùi non ca ca. Hắn giật run, thở hắt một hơi như lửa đốt cổ y, cắn răng ậm ừ như than thở, dịch đỉnh trào ra một ít. Hai mắt sáng rực, Mạc Tử Liên tóm lấy cả cặp đùi non đàn hồi miết nắn, hỏi: “Huynh thích được sờ vào đây phải không ạ?”

Quân Huyền chỉ thở gấp mà không trả lời, phản ứng cơ thể tự cho y đáp án, hàng mi mướt mồ hôi che đậy đáy mắt xáo trộn. Mạc Tử Liên được nước lấn lướt, hai tay vốc vào dưới đầu gối hắn, chú tâm vuốt ve từ đùi trong lên đáy chậu, sờ soạng hõm lưng rồi đánh thành ngón đàn chầm chậm xuôi theo cột sống, miết cạnh sườn đến hai đầu ngực, xoa ấn. Chúng là một chuỗi các kích thích kinh người gộp lại thành luồng điện mạnh xông lên đại não Quân Huyền, khiến da đầu hắn tê dại, xúc cảm từ mỗi li da thịt được vuốt ve đều đê mê, vật dưới thân cứng đến khó chịu.

“Đủ, rồi.” Quân Huyền cắn răng kéo tay y lên cổ, mạnh tay ấn vào đỉnh hai vật bị bỏ bê, nắm lấy chúng chà xát. Mạc Tử Liên vừa run rẩy vừa rên, không ngừng than ‘Huyền ca ca’, hắn chỉ như rùng mình là cùng, ghé vào tai y thở như nhả hơi lửa.

“Thích, thích a… Thích Huyền ca ca sờ lắm, nhanh lên, đi – ạ…” Chỉ bằng lời nói, y cũng kích thích toàn thân hắn phải dậy lên một trận tê dại, mồ hôi với dịch thể làm đệm giường ướt đẫm, dính nhớp giữa đùi cả hai.

“Huyền ca ca… ta, thật thích…” Y ôm má hắn: “Muốn hôn, a…”

Quân Huyền liền hôn y, xông lưỡi vào khuấy đảo thỏa thích.

Mạc Tử Liên gặp vui sướng thì nhanh quên ngoan, hai tay trên cổ hắn lần nữa sờ soạng lung tung xuống dưới, chạm vào nơi nhớp nháp giữa cả hai rồi mang chất nhầy ấy vẽ vời lên bụng ca ca y. Cơ bắp của Quân Huyền gọn gàng, rắn rỏi, căng chắc vừa phải tạo thành những múi cơ quyến rũ, Mạc Tử Liên nhìn như mê mẩn, bôi chất dịch trắng đục lên vùng bụng ram rám, tự nhiên lại rơi nước mắt nói: “Huyền ca ca tuyệt quá… Huyền ca ca của ta tuyệt vời quá, ưm a… không muốn cô nương khác nhìn ngó huynh. Huynh chỉ là của ta…”

“Được.” Thấy y khóc, tim Quân Huyền như tan thành nước, dịu dàng hôn khóe mắt y: “Nếu, hừ… không thích cô nương nhìn ta… thì cũng không được, để nam nhân nhìn đệ.”

“Vâng, vâng ạ…” Mạc Tử Liên gật đầu lia lịa, cố nén lệ trào, tự biết mất mặt nhổm dậy xốc chân ca ca lên, đè người đến, hai vật cứng và bụng ép sát vào nhau, nóng như thể đống lửa. Bị ép cong mình thế này, Quân Huyền mới bắt đầu cảm thấy mỏi eo nhưng lại thương tiếc y mệt nên thẳng thắn vòng chân ôm hông y kéo vào mình, đè nén tiếng rên rỉ thành âm tiết ‘ư hừ’.

Mạc Tử Liên cố lắm mà không nín khóc được nên bèn khóc ra trò luôn, trút hết bao nhiêu tủi thân về mẹ mình, tiếng rên đan xen tiếng nấc, đứt quãng đòi ca ca phải sờ chỗ này, chạm chỗ nọ của mình, muốn được yêu thương thật nhiều. Quân Huyền bị y rên, khen, đòi hỏi dồn dập tới bối rối không biết phải làm sao, lúng túng làm ra mấy cử chỉ ngượng chín người, rốt cuộc đành khóa môi y lại.

Hai người luôn ương ngạnh với vấn đề ai trước ai sau, mỗi lần làm đều kiên nhẫn kéo dài khiến việc đạt cực khoái cuối cùng vừa sướng vừa lâu khó tả xiết. Thường thì họ đều rơi vào trạng thái bủn rủn như tứ chi tách rời một hồi vì làn sóng khoái cảm rồi mới cử động lại được.

Mạc Tử Liên đã nín khóc, mềm mại nằm đè trên Quân Huyền, sụt sùi dụi mũi nói: “Ta cảm thấy mình còn có thể lâu hơn.”

“…” Quân Huyền lâm vào một sự trầm tư đầy hồ nghi, vuốt eo y đáp: “Giữ lâu cũng chưa phải tốt.”

Y thu mình lại, xoa dịch thể nhem ra đùi non ca ca, duỗi ngón tay khoanh tròn quanh rốn hắn, thẳng thừng bảo: “Nhưng mà sẽ sướng hơn.”

Quân Huyền đỏ vành tai, lại mắng y: “Đệ có thể bớt lẳng lơ đi không?”

Viền mắt Mạc Tử Liên vốn đã hồng lựng vì khóc, lần nữa nghe vậy thì cũng lần nữa ngân ngấn: “Ta chỉ lẳng lơ với mỗi huynh, huynh cứ chê ta, có phải huynh ghét ta rồi…”

Quân Huyền không còn sức để đối phó với đợt nước mắt tiếp theo của y, quay đầu hôn y thật sâu. Mạc Tử Liên le lưỡi ra, cố ý kéo ‘sợi chỉ bạc’ thõng xuống tận ngực, khóe mắt ửng hồng, đôi môi sưng đỏ, cần cổ đầy dấu răng, thực là dáng vẻ bị yêu thương quá nhiều. Hắn mới bị hớp hồn như vậy thì bỗng thấy thân dưới lại rục rịch. Y đang dựa sát nên dĩ nhiên cũng nhận ra, tròn vo đôi mắt như nai tơ gặp hổ, thẹn thùng nói: “Huyền ca ca, huynh bảo làm nhiều không tốt mà.”

Quân Huyền im lặng hít sâu một hơi, đoạn trở mình đè y nằm dưới thân, hừ lạnh đáp: “Bỏ tay ra khỏi đùi ta rồi bàn tiếp…”

Ngày hôm sau Quân Huyền nhận được kết quả của việc ‘ân ái mà chưa đóng cửa sổ’: hắn bị cảm mạo, cộng với việc khí hậu không hợp nên phát sốt. Mạc Tử Liên không bị cảm nhưng lại bị đau họng, nghe khám là do khí lạnh xâm nhập.

“Này thì thích rên rỉ.” Quân Huyền nghĩ đến cảnh Mạc Tử Liên kéo cổ áo khoe ‘vết tích’ cho người ta trợn trừng mắt thấy hết, vừa thẹn vừa bực cũng vừa thương nhéo eo y. Tiếng rên của y thực sự có sức gây nghiện khiến hắn muốn dừng cũng không được, kì kèo kéo dài ra, rốt cuộc mệt đến mức mơ màng thiếp mất rồi thức dậy giữa đệm giường hỗn loạn.

Quân Huyền thầm nghĩ đêm qua là quá lắm rồi, tương lai bản thân sẽ không như vậy nữa. Mạc Tử Liên vẫn còn chưa tan hết vệt hồng nơi khóe mắt, nhìn người khác như bình thường thôi cũng khơi gợi vài phần thương tiếc huống hồ là với ca ca luôn yêu chiều y? Thế nên hắn chỉ nhéo y làm dỗi rồi thôi, nằm yên để y chăm sóc.

Chuyện hoan hảo ân ái là ta tình ngươi nguyện, song phương sung sướng, ai đời lại giận dỗi lâu.

“Ca ca ơi, ta đút thuốc cho huynh nha?” Vắt khăn phủ lên trán hắn, Mạc Tử Liên bê chén thuốc với hai mắt lấp lánh hỏi, thần sắc hồng hào như tỏa ra hào quang thỏa mãn, ấm áp tựa mặt trời nhỏ.

Quân Huyền nhìn y chằm chằm: yêu tinh lẳng lơ đêm qua với dáng vẻ hiền thục hiện tại thực chẳng chút nào liên quan đến nhau, gật đầu đồng ý rồi chống tay ngồi dậy. Mạc Tử Liên lập tức cười rạng rỡ, cẩn thận thổi thổi từng muỗng thuốc đút hắn uống. Xong xuôi, hắn lại ngả xuống xoa nắn tay y một lúc như nghĩ ngợi gì rồi từ từ ngấm vị an thần trong thuốc.

Đêm qua Bao Hắc Tử và Bạch Bồng đánh nhau một trận, đứa này rụng lông, đứa kia tróc vảy, sớm tinh mơ hôm nay cào cửa kêu gào thảm thiết đánh thức hai người trong phòng. Con rắn thấy chủ liền ăn vạ, con mèo thấy sen thì trách cứ, rốt cuộc, ai cũng hòa bình về nhà nấy.

Bao Hắc Tử không hiểu tại sao mùi của sen lại biến thành mùi của ‘người lạ’, tạm thời chưa thích ứng nên nó chỉ nằm ở chân giường, canh chừng sen khỏi con rắn.

Bạch Bồng bị tróc bộ vảy xinh đẹp, nấp trong ống tay áo chủ, cứ lại gần giường là khè con mèo. Mạc Tử Liên thấy trán và cổ ca ca toát mồ hôi, biết thuốc đã phát huy tác dụng, bê chậu nước đến lau người cho hắn. Y vốn đang làm công việc chăm sóc trong sáng nhưng khi cởi áo hắn thì bắt đầu rục rịch tà ý.

Quân Huyền chỉ thấy y đầy sắc xuân ‘bị yêu thương’ còn chính bản thân thì không tự nhìn lại, môi cũng bị cắn hơi sưng, màu chuyển thành đỏ thẫm bóng mượt hấp dẫn. Mạc Tử Liên nào ngờ mình chỉ nhai nhai vui đùa mà vành tai, cần cổ hắn đều bị tụ máu, dấu răng sâu trên vai lại càng rõ. Y cũng đâu biết bản thân đã cấu véo ca ca mạnh đến mức ngực và đùi non hắn có nốt tím hồng.

Mạc Tử Liên đỏ lựng mặt chỉn chu lại y phục ca ca rồi ngượng ngùng quỳ bên giường, úp mặt vào bàn tay người mình thích nhất một hồi, sau đó đưa hai tay ra trước mặt, tay trái bắt đầu đánh tay phải rồi đổi ngược lại, lặp đi lặp lại…

Khi Quân Huyền thức dậy, cả người hạ sốt, khỏe khoắn hẳn ra thì sắc trời đã xế tà. Liên Nhi của hắn đang quỳ dưới sàn, ghé vào giường mà ngủ, hai mu bàn tay không hiểu tại sao lại ửng đỏ cả.

Ánh mắt có chút thâm sâu nhìn chiếc chăn đơn đắp trên vai y, Quân Huyền khom lưng hất chăn ra, ôm y lên giường. Mạc Tử Liên hẳn là uống thuốc đau họng xong rồi nên mới ngủ quên cảnh giác như này. Hắn để đầu y ngả lên vai mình, nhẹ nhàng xoa xoa đầu gối y.

“Ca ca…” Y khẽ gọi, chưa vội mở mắt, nghiêng đầu chạm trán vào trán hắn, nhoẻn cười: “Huynh hạ sốt rồi.”

“Ừm.” Quân Huyền thưởng y một nụ hôn, vốn chỉ là hôn phớt nhưng Mạc Tử Liên lại muốn hôn sâu, bàn tay hắn cũng vì vậy mà chậm rãi sờ lên đùi, lên hông y. Hắn không tiến xa hơn, chỉ vỗ về y nói: “Liên Nhi, ta thắc mắc việc này lâu rồi, đệ cũng đã hơn hai mươi, vì sao căn cốt vẫn còn mềm dẻo như thiếu niên mười mấy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.