Tựa như muốn bù đắp cho khoảng thời gian trước đây, Quân Huyền cực kỳ thích ngắm Mạc Tử Liên làm tất cả công việc. Y đi luộc rau, hắn cũng như bé mèo dính người rón rén dời gót trốn ngoài cửa nhìn vào. Mạc Tử Liên nhũn hết cả tim gan, vừa thương vừa bất đắc dĩ, tận tình sắp xếp công việc trong ngày để cả hai luôn ở bên nhau.
“Thôi chết rồi, bây giờ ca ca còn ngốc hơn ta nữa.” Y hôn lên trán người yêu: “Phải làm sao đây?”
Quân Huyền ôm y, cong mắt cười: “Đệ hôn ta mỗi ngày.”
Điều làm cho Mạc Tử Liên khấp khởi nhất chính là ca ca cười nhiều hơn trước đây. Đáng yêu muốn chết.
Vừa đi vừa rong chơi, đôi người dây dưa đến cuối đông mới về tới núi Trữ Linh.
Bạch mã rong ruổi từ bắc xuôi nam. Cổng thành chốn cũ vần vụ sương giá, mấy cành mai đỏ mảnh khảnh vươn mình đâm xuyên màn khói lam lợt lạt, bung nở thắm hương xuân.
Đá xanh, gạch đỏ. Tường lam, ngói chiếu. Én dang mỏi cánh đậu trên nhành trúc treo đèn. Bánh cam, kẹo mật, hồ lô, xiên đường... Lụa, gấm, la, lăng, sa, bố. Tiền trang, quán rượu, gác trà, hoa viên, thư viện, học đường...
Cầu đá cong cong, sông dài nước chảy. Đèn lồng lay động, áo vắt nửa tường. Gót liễu tường hoa, son thơm phấn thắm. Thư sinh mặt đỏ tai hồng hấp tấp chạy khỏi tiếng cười réo rắt. Thương nhân hàng lụa vung tiền vàng thét sang sảng. Nông dân vác cuốc xoa mồ hôi ướt trên vai. Thợ thêu uyển chuyển nhấc làn váy khỏi sóng xô ven thềm. Còn có cô nương vá dù ngồi giữa muôn màu ô hoa tươi đẹp.
Mạc Tử Liên có hơi bị choáng ngợp, tuy chẳng thể gọi là cận hương tình khiếp* song ấn tượng thơ ấu của y về thành Nam đã phai nhạt nhiều, hôm nay quay lại bỗng khiến lòng hoảng hốt, xốn xang: “Bỗng dưng ta cảm thấy thật tiếc nuối, hồi còn bé nên kéo huynh la cà khắp thành mới phải, để hôm nay có thể tươi cười chỉ chỗ này, trỏ góc nọ kể lại hai ta đã từng có kỉ niệm thế đấy.”
* Cảm xúc lo âu, hồi hộp của người tha hương về lại quê cũ.
Quân Huyền ngẩng mặt mỉm cười với y: “Không cần tiếc chi. Chưa có kỷ niệm thì bây giờ chúng ta cùng tạo ra kỷ niệm.”
Nói rồi hắn cầm dây cương từ tay y, đưa cả hai đi dạo quanh và sắm sửa. Mạc Tử Liên rảnh rang nên được ca ca đưa rau củ quả cho cầm, rõ là ăn bận hào hoa, đắt tiền mà tay xách nách mang thực phẩm nên trông khá buồn cười. Quân Huyền thấy hàng trang sức thì để mắt, đi đến cầm một cây trâm ướm lên tóc y, tươi cười gật gù: “Hợp lắm, bà chủ gói lại cho ta.”
Mạc Tử Liên ngắm màu ngọc của trâm, biết là ngọc tốt, thầm thì: “Ca ca bây giờ đã có thể mua đồ không cần hỏi giá rồi.”
Hai cái tai tam giác kiêu kỳ dựng lên, “Đồ cho đệ thì tốn kém bao nhiêu đều được.”
Quân Huyền vui vẻ ghé vào mấy hàng liền để mua trang sức cho y, phong thái như đại gia mới nổi, cơ mà mắt nhìn đồ thì tốt lắm. Mạc Tử Liên chợt nhìn trúng một chuỗi dây mắt xích bạc đính đá mắt mèo, mua tắp lự.
Quân Huyền ướm lên y: “Hình như không hợp lắm?”
Mạc Tử Liên chỉ cười cười.
Ba gian nhà trúc trên núi vẫn y như cũ, công việc đầu tiên cả hai làm là quét dọn, lau chùi cho mọi vật dụng, bàn ghế sạch tinh tươm. Quân Huyền mở tủ lấy chăn đệm ra trải lên khung giường gỗ, Mạc Tử Liên vào nhà bếp sơ chế thịt, cá mới mua.
Sắp xếp phòng xong, Quân Huyền cũng xắn tay áo vào bếp, thuần thục nhào bột, làm cá. Mạc Tử Liên sắm vai phụ bếp đi thái hành, băm tỏi. Mùi thơm phưng phức bay xa, len lỏi vào cành cây, ngọn cỏ. Mì thịt bò, sườn xào chua ngọt, canh cá củ sen, há cảo nhân chay, bánh hoa quế thơm nức mũi mùi mật. Hai vò rượu hoa điêu, hai cái chén.
Bấc đèn dầu âm ỉ cháy chiếu sáng sân vườn đơn sơ. Gió mát vờn hoa, trăng sao hòa điệu đêm đông thanh bình.
Mạc Tử Liên yêu chết tài nấu nướng của ca ca, cảm khái mình có thành heo cũng là đáng đời. Song Quân Huyền vẫn luôn thất vọng vì mỡ bụng của y không bao giờ quay lại. Tiêu hóa thức ăn xong, y ôm ca ca vào ngực, ghé đầu nói thầm. Quân Huyền chợt đỏ mặt, toan cự lại, nghe y nũng nịu nằn nì thêm mấy câu mới đành ưng thuận.
Mạc Tử Liên hớn ha hớn hở đầy bụng ngồi uống rượu chờ ca ca đi thay đồ. Một lúc lâu sau cửa trúc kẽo kẹt mở ra, gấu váy xanh ngọc quét đất, cái người vốn sắc bén như bảo kiếm hóa thành hoa tươi yêu kiều, chuỗi dây đá mắt mèo rủ xuống trên vừng trán và gò má thẹn thùng. Váy sa mỏng manh, lăng la lả lướt, mỗi bước chân tựa như diễm quỷ dời gót, mê hoặc mất hồn.
Nghiễm nhiên là không thể giấu các đặc trưng của nam giới, song ai bảo tình nhân trong mắt thì hóa Tây Thi đây?
Mạc Tử Liên hoàn hồn khi giai nhân đã đến trước mặt. Huynh ấy mất tự nhiên vò tay áo, có vẻ mờ mịt khi y ngây người, bèn ngồi lên đùi y theo thói quen. Quân Huyền thấp hơn Mạc Tử Liên đôi chút, cánh tay dưới lần áo sa mỏng vòng qua gáy y, mềm mại xoay eo nhỏ dựa vào lồng ngực vững chãi, đỏ ửng tai gọi: “Phu quân ơi.”
Mạc Tử Liên xốc cao làn váy, tươi cười ghé vào tai hắn, giọng khàn khàn nhuốm màu dục vọng: “Ca ca thật đẹp.” Luồn tay vào trong váy, lông mày bỗng nhướng cao, nghiến hàm răng như ác liệt, “Yêu tinh lẳng lơ nhà huynh...”
Quân Huyền thẹn thùng, đôi chân thon dài kẹp chặt dưới hơi lạnh từ bàn tay du di trong váy, nhắm mắt bất chấp tất cả kéo người ấy sờ vào giữa đùi: “Thân này dành cho phu quân hết.”
Trước hiên, sáng trăng, gió nhẹ. Chén rượu, vò lửng, eo thon, than dài. Mạc Tử Liên nghiêm chỉnh ngồi yên trên ghế vân vê làn váy mềm mại, mắt âu yếm ngắm ca ca nhè nhẹ rên rỉ. Lần váy sau lưng Quân Huyền xốc lên, thấp thoáng đùi non mượt mà, ướt đẫm. Y vén váy vào trong đùi ca ca, phơi bày cái chân trắng sáng, gác nó lên cánh tay, hỏi: “Lạnh không? Ta đưa ca ca vào phòng nhé?”
Quân Huyền đáp khẽ, sau đó nhận ra mình bị y ôm lên bằng tư thế lồ lộ, quẫn bách đến rơi nước mắt.
Đêm đó trướng ấm nghe tiếng khóc nức nở khôn nguôi, đan xen với chất giọng dịu dàng dỗ dành. Tiếng khóc kéo dài, từ từ yếu mềm, thút thít... rồi tan biến vào màn đêm tĩnh lặng.
Gần đến Nguyên Tiêu, hai vị trưởng bối trở về ngay lúc Quân Huyền đang phơi chăn, tình cảnh vô cùng xấu hổ, nhất là khi thấy Thanh Đàm và một người nữa đang xách đồ đi sau các ngài. Mạc Tử Liên ở trong bếp thò mặt ra, cười tươi rói: “Con chào sư bá, sư cô!”
Lần này Hoa Tiên Tử còn nhớ Mạc Tử Liên, đầy mặt thấu hiểu nhìn máng phơi đồ. Yến Sở đơ mặt hồ bị sốc, Thanh Đàm há hốc miệng nhìn váy dài phấp phới. Quân Huyền tái mét, hận không có lỗ để chui xuống.
Mạc Tử Liên chợt phát giác ca ca không ổn, nhanh trí chạy ra vơ vào mình: “Mấy cái váy đó là của con hết đó!”
Ai cũng biết đó là lời bao biện. Quân Huyền xấu hổ gần chết trốn vào bếp. Mạc Tử Liên lĩnh trách nhiệm phơi cho hết mấy chiếc váy rồi vội vàng đi dỗ ca ca.
Yến Sở quay đầu lại nhìn Thanh Đàm và người bên cạnh, cau có nói: “Liệu hồn đấy.”
Thanh Đàm 'bị vạ lây': “... Dạ.”
Người quen biết cũ Lưu Ly theo Thanh Đàm về núi tên thật là Ly Thư Hâm, từ nay trở thành 'em dâu' của Quân Huyền. 'Em dâu' tính tình cẩn thận, khéo léo, rất biết cách lấy lòng người. Mạc Tử Liên hỏi chuyện Ly Thư Hâm ba câu, sau đó nói thầm vào tai ca ca: “Thằng nhãi Thanh Đàm kèo dưới, chắc luôn.”
“...” Quân Huyền nhớ lại lời đầu tiên sư phụ nói với mình sau khi quay về là: 'Hiện tại có trưởng bối, hai đứa bay phải đàng hoàng' thì sầm mặt: “Đệ nghiêm chỉnh cho ta.”
Những ngày sau đó Mạc Tử Liên vâng lời ngoan hiền như thỏ trắng, cũng không có đi chọc tức Thanh Đàm. Y nhạy cảm để ý thấy sư bá có tâm sự, nói cho ca ca biết, ca ca liền hỏi thăm Hoa Tiên Tử song bà chỉ thơ thẩn lắc đầu. Đêm Nguyên Tiêu, bốn hậu bối cùng tất tả nấu nướng một bàn tiệc lớn, mời các sư phụ ngồi vào, xong bữa sum vầy bù cho giao thừa thì dạo phố ngắm đèn hoa.
Thanh Đàm và Ly Thư Hâm nán lại chơi thêm mấy ngày rồi về Tiêu Dao cung. Trước khi họ rời đi, Mạc Tử Liên gọi riêng Ly Thư Hâm, hỏi: “Hai người có bị ai gây phiền phức không?”
Ly Thư Hâm ngạc nhiên, vẻ không ngờ y sẽ quan tâm đến họ: “Trước đây có, nay đã hết.” Từ khi Tôn chủ đột ngột biến mất thì mỗi ngày đều bình yên.
Thanh Đàm nhìn chằm chằm về phía bọn họ, đề phòng Mạc Tử Liên bắt nạt Tiểu Ly của mình. Y làm mặt quỷ với hắn.
Sang đầu xuân, chiến sự ở Bắc cương biến động dữ dội. Yến Sở vừa theo dõi chiến báo vừa hưởng thú nhàn của tuổi già, Hoa Tiên Tử thì muốn xuống núi. Bà gọi hai người Quân, Liên lại, thông báo: Diệu Thủ tiên sinh mất rồi.
Cả hai đều giật mình: “Lúc nào ạ?”
“Hồi cuối năm, ta và Yến huynh đã ở đấy cho đến khi hạ quan xong. Hai đứa cũng biết từ khi trở về Yến huynh cứ có tâm sự, chính là do đây. Tâm trạng của Yến huynh đã ổn định rồi nên ta mới xuống núi, hai đứa đừng lo.”
Quân Huyền hỏi: “Sao lại mất ạ?”
Hoa Tiên Tử thở dài: “Tâm bệnh.”
Sau khi bà đi khỏi, Quân Huyền đang trầm mặc chợt nói: “Có gì đó sai. Sư cô quá yên tĩnh từ khi trở lại, đệ có để ý không? Thời gian qua trí nhớ của bà rất tốt, rất minh mẫn, vừa rồi sư cô gọi sư phụ ta là Yến huynh chứ không như bình thường.”
Mạc Tử Liên chưa biết nên đáp thế nào thì hắn đã trực tiếp đi gõ cửa phòng sư bá. Quân Huyền nhìn sư phụ, nói: “Con vừa nghe sư cô bảo Diệu Thủ tiên sinh mất rồi?”
“Ừ?” Yến Sở hoài nghi đáp.
“Sư phụ...” Hắn ngập ngừng, “có buồn lắm không ạ?”
Yến Sở nhìn Quân Huyền rồi nhìn Mạc Tử Liên, rồi lại nhìn đệ tử như đang nghĩ xem đứa nào bày trò, đáp: “Quen rồi. Khi ở tuổi của ta, bạn bè, người quen đều sẽ liên tiếp ra đi thôi.”
Liên tiếp? Mạc Tử Liên lưu ý từ ngữ. Quân Huyền cũng sững sờ nói: “Ý người là Hoa sư cô sắp...”
Yến Sở trấn tĩnh nhìn hai đứa, rồi gật đầu. Cả ba trầm mặc.
Đoạn Yến Sở thở dài bảo: “Các ngươi có con đường của các ngươi. Chúng ta có con đường của chúng ta. Chỡ có lo nghĩ, ta sẽ không chết sớm đâu. Ít nhất ta phải nhìn thấy non sông chung gánh, thiên hạ chung sinh.”
Mạc Tử Liên có sai người đi theo Hoa Tiên Tử, nhưng chỉ sau ba ngày thì họ mất hoàn toàn dấu vết của bà. Y thầm thở dài, trở về an ủi ca ca. Quân Huyền cũng không phiền lòng lâu, ở lại thêm một tháng thì quyết định đi thăm Xuyên Sơn.
Hết thời gian 'trai giới', Quân Huyền cũng không còn dễ giận dỗi khi nhìn thấy váy áo, Mạc Tử Liên được đà lấn tới, trải qua một quãng đường hớn hở muôn màu muôn vẻ.
Quân Huyền bị y làm nũng năn nỉ hết mấy ngày mới chịu gật đầu, được bế ngang lên lưng ngựa trong lần váy, hắn vội rúc vào lòng y như hận không thể chui vào trong đó. Người khác nhìn vô thật ra chỉ cho rằng đây là một nương tử thẹn thùng, nhờ vóc dáng của Mạc Tử Liên nên khó nhận ra Quân Huyền kỳ lạ lắm.
Đến dưới chân núi Xuyên Sơn, Mạc Tử Liên cúi xuống nhìn ca ca mặt đỏ tai hồng trong ngực, cười tươi: “Ca ca rất đẹp.”
Y dìu hắn xuống ngựa rồi phủ áo choàng, cột tóc lại cho hắn, quang minh chính đại đi lên Xuyên Sơn. Quân Huyền rũ mắt, mím môi nắm chặt tay y. Mạc Tử Liên vẫn biết rõ giới hạn, tới nơi nói hai câu khách sáo là chuồn ngay về phòng.
Y giúp ca ca cởi ra nữ trang, cúi đầu vuốt má hắn: “Ca ca khó chịu sao? Ta xin lỗi. Nếu huynh ghét váy áo đó thì ta sẽ không bao giờ bắt huynh mặc chúng nữa.”
“Không ghét lắm.” Quân Huyền lắc đầu, ngửa mặt hôn y: “Ta thích nhìn đệ vui.”
Nghỉ ngơi một lúc, hai người giữ lễ phép đi thăm hỏi trưởng môn nhân rồi cầm nhang đèn, hoa quả, tiền giấy lên khu vực bế quan để bái tế những người đã mất, lúc xuống đất thì trời đã tàn. Quân Huyền bỗng muốn đi xem mèo, Mạc Tử Liên tuy thấy lạ song cũng vui vẻ đồng ý. Ca ca dẫn y xuyên qua rừng trúc, ánh trăng xanh dát nhũ bàng bạc lên những phiến lá và đốt cây. Hoa dại li ti trên mặt cỏ, có tiếng tu hú vẳng đâu đây. Hai người không có đèn, bóng tối phủ trên mi mắt vơi đi nhờ ánh trăng. Giờ này Mạc Tử Liên còn tin là ca ca muốn đi xem mèo thì đúng là đồ ngốc.
Quân Huyền dừng lại ở nơi ánh trăng tỏa rạng, toàn thân như mang hào quang dìu dịu, mỹ lệ khôn xiết, chậm rãi quay lại.
Và cả thế gian chợt bừng sáng lên, từng đốm, từng đốm lung linh xoay vòng bay bổng giữa không trung. Mạc Tử Liên ngạc nhiên nhìn kỹ lại mới nhận ra bọn chúng là đèn hoa treo trên cành trúc. Trúc mỏng, gió thổi qua là toàn bộ khung cảnh lay động huyền ảo như cõi mộng. Trên mỗi chiếc đèn hoa có đề chữ, tất cả là ba chữ 'Mạc Tử Liên'.
(Úi, y trông thấy hai đứa Quân Tiêu Mặc và Mộ Chỉ đang nấp trong bụi rậm dòm ngó rồi. Chắc là tụi nó thắp đèn.)
Quân Huyền đã gấp toàn bộ đèn hoa này khi dưỡng thương tại Xuyên Sơn, thời gian đó hắn bị ma chướng ảnh hưởng, tất cả những gì hắn tâm tâm niệm niệm để giữ cho lòng yên tĩnh chỉ là Mạc Tử Liên.
Mạc Tử Liên yên lặng nhìn con người như vầng trăng sáng sa xuống nhân gian trước mặt, sự dịu dàng trong mắt ngỡ là sắp trào ra.
“Liên Nhi.” Quân Huyền cầm ra chiếc bút đính ước thuở nào, nhẹ nhàng nói: “Ta đã hứa sẽ cưới đệ. Lời nói ra thì không thể rút lại, mà ta lại là con người cố chấp. Thế nên Liên Nhi à, đệ sẽ gả cho ta chứ?”
Quân Tiêu Mặc và Mộ Chỉ nôn nóng nín thở chờ đợi, bị muỗi cắn cũng kệ. Hai người trước mắt đều có ơn cứu mạng với tụi nó nên khi được Quân Huyền gửi thư ngỏ lời là hai đứa đồng ý liền. Giấy năm đó Quân đại ca gấp đèn đều là giấy dầu nên bền lắm, sau ba năm hư hỏng rất ít.
Hàng trăm chiếc đèn, tình thâm tựa bể.
Hai đứa thấy Liên đại ca dang rộng tay ôm gọn Quân đại ca vào lòng, tựa như bầu trời bao phủ vầng trăng, đáp: “Ta ưng thuận.”
Đôn Hoàng vuốt phẳng đuôi áo xanh ngọc cho Mạc Tử Liên, Đồ Mi xỏ nhẫn vào ngón tay y. Y nhìn mình trong tấm gương lớn, cảm khái: thế mà cũng phải gả thật rồi, không ngờ luôn ý.
Đôn Hoàng đặt tay lên vai y, trong mắt có rất nhiều nhưng lời nói ra chỉ là: “Con xứng đáng có được những điều này.”
Mạc Tử Liên hiểu trong câu đó có bao nhiêu ý nghĩa, đó là tất cả cảm xúc của người đã nhìn y từ nhỏ đến lớn. Nhìn y uất ức nơi xứ người, lang bạt trên đất khách, nhìn y vinh quy về quê nhà, cũng nhìn y từng bước thay đổi quang cảnh thời đại của bản thân.
Hoan Lạc cốc hiện tại thuộc về Mạc Tử Liên.
Đã có chống đối, đã có không chấp nhận, đã có tranh cãi, đã có đổ máu... Và trong tất cả những cuộc đổ máu, chỉ có thanh kiếm của Mạc Tử Liên dính máu - bởi vì y đã không để cho ai phải chém giết bạn bè, chiến hữu của mình chỉ vì bọn họ bất đồng quan điểm.
Y tuyên bố: “Nếu có ai không phục thì đó là bất đồng quan điểm với bổn tọa, không phải với bạn bè của mình. Ai không phục, cần phải tranh luận thì cứ trực tiếp đi tìm bổn tọa, bổn tọa sẽ tiếp từ đệ tử cấp thấp nhất cho đến hộ pháp! Bổn tọa nhắc lại: nội bộ không được tranh chấp!”
Không ai phải giết hại chiến hữu của mình để chứng tỏ lòng trung thành, chỉ có lưỡi kiếm của Mạc Tử Liên tưới đẫm máu. Thời gian ấy Mạc Tử Liên luôn đứng vững, mắt nhìn thẳng, chỉ trong lòng y mới biết mình áp lực cỡ nào, căng thẳng cỡ nào. Nhiều đêm mất ngủ, ăn vào rồi lại nôn ra. Từ sáng tới tối phải liên tục tiếp chuyện những ai bất mãn.
Quân Huyền kích động suýt điên lên, mấy lần chỉ muốn tuốt kiếm chém sạch kẻ nào muốn tranh cãi với y.
Sau tất cả, Mạc Tử Liên hiểu: y quá nhân từ nên phải trả giá cho sự nhân từ của mình. Và nó rất đáng giá. Đã có đổ máu nhưng nội bộ không bị chia rẽ; đã có đổ máu nhưng đó là số thương vong tối thiểu. Y vừa bảo vệ được nền móng của cha, vừa tiếp tục xây dựng trên nền móng ấy.
Nó rất đáng giá.
Mạc Tử Liên ngoan ngoãn ngồi trên giường cắn hạt dưa chờ tân lang đến. Tam Nhi bỗng ló mặt vào, thần bí giấu một thứ sau lưng, tủm tỉm dâng cho y: “Thuộc hạ có quà cưới ạ.”
Y mở ra, thấy thứ ở trong thì suýt chửi thề, đạp hắn một cái rõ đau: “Kiếm đâu ra thế hả?”
Tam Nhi oan ức ôm chân: “Cốc chủ muốn đuôi mà, thuộc hạ cố gắng kiếm đồ tốt nhất đấy. Người không thích thì thuộc hạ xin lỗi.”
Mạc Tử Liên đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc cũng nhận, nhưng toàn thân chộn rộn, thấp thỏm, nghiêm túc ngồi thẳng lưng không cắn hạt dưa nữa, trong đầu mất tự chủ bắt đầu tưởng tượng bậy bạ.
Một hồi lâu sau cánh cửa tân phòng bỗng mở ra làm Mạc Tử Liên hết hồn. Tân lang tuấn tú mặc áo cưới chậm rãi tiến đến trước giường, hơi thở có chút loạn vì vượt thử thách, vươn tay đẩy y nằm thẳng xuống rồi đè lên.
Mạc Tử Liên: “...” Ủa, hình như sai sai?
Quân Huyền sắc mặt ửng đỏ ngồi trên thắt lưng y, cử chỉ có chút kỳ lạ, ánh mắt mông lung nói: “Ta đến cưới đệ vào cửa.”
“Vâng.” Y chống tay dậy, cẩn thận hỏi: “Bây giờ hai ta cần làm gì ca ca có biết không?”
Quân Huyền nghiêng đầu: “Làm ta?”
“...”
“Chúng ta phải uống rượu giao bôi trước.” Mạc Tử Liên biết chắc là không ổn, bèn ôm hắn ngồi dậy. Ca ca dịu ngoan dựa vào ngực y, ngước mắt nhìn y, suy nghĩ một chút lại nói: “Đệ muốn rượu sính à? Ta không mang theo, lấy ta thay vào được không?”
“...” Y cúi xuống ngửi môi hắn, tìm ra vấn đề.
Con mẹ nó Xà Cừ! Dám đưa Bạch Dục Tiên cho ca ca uống!
Quân Huyền thấy y không phản ứng, có chút tủi thân dụi vào ngực y làm nũng: “Đệ đừng muốn rượu, muốn ta đi.”
Mạc Tử Liên đỡ trán, thầm than: huynh vẫn nhạy cảm với máu rắn như trước. Sau đó 'tân nương' phải dịu dàng dỗ 'tân lang' uống rượu giao bôi, bỏ qua nghi thức trao khuyên tai, rồi bắt đầu động phòng.
Mạc Tử Liên kìm lòng không đặng liếc qua quà cưới của Tam Nhi, ôm ca ca đang say ngồi lên đùi, đánh bạo hỏi: “Ta cho ca ca thứ này, ca ca chịu thì ta liền động phòng với huynh nhé?”
“Thứ gì?” Quân Huyền bất mãn kéo thắt lưng y.
“Thứ này.” Y thấp thỏm giơ lên. Ca ca nhìn nó, có vẻ chỉ xem như là sợi dây, gật đầu liền.
Mạc Tử Liên có cảm giác mình vừa lừa gạt con nít.
Gió lay rèm châu, bóng ảnh dập dờn. Bóng dáng ở trên dụ dỗ, “Ca ca kêu 'meo' đi, ngoan.”
Bóng hình bên dưới khóc nấc lên, phát ra tiếng 'meo...' mềm nhũn. Quân Huyền có phần tỉnh rượu, song biết mình tự chui đầu vào lưới nên chỉ khóc thôi, nỉ non: mình không chịu đuôi, chỉ muốn y.
Mạc Tử Liên dỗ được hai câu rồi lại kéo cái đuôi nhung khiến ca ca mình run rẩy rơi nước mắt...
Ngoài kia trăng móc ngang dãy Ngân hà, bàn tiệc chè chén say sưa, đàn nhạc réo rắt. Xà Cử mặt đỏ như gấc nâng chén nói: “Má, lúc Quân Huyền phá trận nhìn đáng sợ gần chết. Ta lo cho cốc chủ bị hắn đàn áp nên nhanh trí cầm vò rượu quý ra thách hắn uống! Chắc chắn là hiện tại cốc chủ đang thoải mái lắm! Khà!”
Tam Nhi thì tự hào về mình, cảm thấy ta đã lập công lớn!
Năm tháng trôi qua, núi sông chuyển dời. Song có những con người sẽ mãi mãi như vậy.
Non xanh còn đó, nước biếc chảy hoài.
Giang hồ, gặp lại.
Hoàn thành - 21:20 - 07/01/2022.
Chân thành cảm ơn bạn đọc đã cùng tôi đi hết quãng đường dài, Sen và Huyền tạm biệt tại đây.
A Tử.