Hóa Nan Thức

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

“A! Buông, buông tay!”

Quyền Anh nhanh mắt phát giác được động tác của y, liền nhanh chóng bóp chặt quai hàm y, rút hạ thân của mình ra.

“Muốn cắn ta?”

“Không, sơ suất, sơ suất, mau buông tay!” Vân Cẩm Nghị nói năng không rõ, tại sao gia hỏa này bóp cằm người ta luôn khiến người ta chết đi sống lại vậy chứ?

“Cái miệng này của ngươi thật sự quá nguy hiểm.”Quyền Anh thả cằm Vân Cẩm Nghị ra, tay vươn tới chỗ thắt lưng y, kéo mạnh quần y xuống.

Phần mông xích lõa căn chặt mà có tính đàn hồi, Quyền Anh kéo y dậy, hai tay bắt đầu xoa bóp hai cánh mông.

“Đừng bóp mông ta.” Vân Cẩm Nghị cự tuyệt nam nhân đang trêu chọc mình: “Lão tử hiện tại muốn làm với nữ nhân!”

Cánh tay đang xoa bóp mông y lập tức dừng lại, Quyền Anh híp mắt nguy hiểm nhìn y, Vân Cẩm Nghị không sợ chết híp mắt nhìn đáp lại.

Mắt híp tới mức Vân Cẩm Nghị cuối cùng xém nhắm luôn, cũng không thể nhỏ bằng mắt ai kia!

Vỗ rớt hai cánh tay còn đặt trên mông mình, Vân Cẩm Nghị vừa đi ra cửa vừa thắt lại thắt lưng.

Hai mắt Quyền Anh nhìn đăm đăm vào bóng lưng đang mặt lại nửa y phục của Vân Cẩm Nghị, khi y sắp đẩy cửa rời đi, một cỗ chưởng phong hút y về.

“Oa!” Vân Cẩm Nghị hét lớn một tiếng, thân thể không chịu khống chế bay nhanh về sau, thoáng chốc đã ngã bịch xuống mặt đất cứng chắc.

“Ngô!” Ngã chết y rồi! Vân Cẩm Nghị gian nan đứng lên, quay đầu lại nhìn, y vừa rồi ngã ngay dưới chân Quyền Anh!

“Ngươi làm gì?!”

Quyền Anh hạ mắt nhìn y: “Đừng giữ mặt mũi cho còn không cần mặt mũi.”

Cảm giác trong ngực toàn là nộ hỏa, Vân Cẩm Nghị nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của Quyền Anh, y thật sự muốn đạp mạnh xuống rồi tẩn một trận.

“Thả rắm! Mặt mũi của ta lại không cần ngươi cho, Vân Cẩm Nghị ta muốn làm gì thì làm đó, ngươi là thứ gì chứ?!”

“Ngươi có tin ta có thể giết ngươi.” Thanh âm bình thản thong dong lộ ra chút nguy hiểm.

“Ngươi muốn giết ta cũng phải xem bản lĩnh của ngươi, ngươi cho là ta từ nhỏ đến lớn ăn chay sao?! Ta chết rồi, chỗ ở quỷ này của ngươi sẽ bị người ta đào lên!”

Vân Cẩm Nghị thầm lẩm bẩm trong lòng: Ngươi cho ta là tên ngốc?! Ngươi có thể không tiếc phế công tự thương tổn để cứu ta, thì sao có thể dễ dàng giết ta?! Lão tử hôm nay phải ngang với ngươi, nếu không ngươi cứ luôn coi ta là mèo bệnh!

Nhưng nhãn thần Quyền Anh tối lại, tiếp đó Vân Cẩm Nghị liền bị người này siết cổ xách lên.

“Ách…” Hai chân Vân Cẩm Nghị hổng giữa trời, cổ bị siết trong tay Quyền Anh. Gia khỏa này lẽ nào thật muốn giết ta?! Cứu mạng!

“Ta ghét nhất người khác uy hiếp ta.” Quyền Anh diện vô biểu tình: “Ta bất kể bằng hữu của ngươi là vương gia gì đó hay Thẩm Lam gì đó, ta muốn giết ngươi vô cùng dễ dàng.”

Sắc mặt Vân Cẩm Nghị bắt đầu tím tái, môi không phát ra được âm thanh đóng mở liên tục, sắp chết rồi đi? Y không muốn chết a!

Quyền Anh, ta thao bà nội ngươi…

Khi trước mắt Vân Cẩm Nghị sắp sửa tối đen, áp lực trên cổ đột nhiên biến mất.

“Khụ khụ, khụ khụ!” Vân Cẩm Nghị xoa cổ ho khan một trận.

“Giết tên thiển cận như ngươi cũng không có ý nghĩa gì, lưu lại cho ta chơi đùa cũng được.”

“Khụ khụ khụ…” Ngươi mới là đồ thiển cận!

Hạ thân Quyền Anh đã mềm xuống, tạm thời không có hưng trí làm.

“Ngươi ra ngoài đi.”

……….

“Thế nào? Không ra?” Quyền Anh hỏi.

Vân Cẩm Nghị vẫn ngồi dưới đất, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn nửa ngày, sau đó lại chán ghét quay đầu đi.

Quyền Anh dùng ngón chân đạp đạp y: “Y bảo ngươi ra ngoài đi.”

Vân Cẩm Nghị lấy tay chùi chỗ bị hắn đạp qua, vẫn như cũ quay đầu không động đậy.

…….

Các thuộc hạ đến phòng Quyền Anh bẩm báo chuyện quan trọng đều cảm thấy quái dị, tại sao trên mặt đất trong phòng lãnh chủ có một nam nhân? Hơn nữa nam nhân đó còn ngồi dưới chân lãnh chủ bọn họ, một bộ ‘ngươi có thể làm gì ta’.

Tối đến, Vân Cẩm Nghị vẫn ngồi khoanh gối dưới đất, không phát ra một tiếng động.

Các nha hoàn đã chuẩn bị xong vãn thiện, Quyền Anh đứng lên dự tính dùng. Nâng chén ngọc, liếc mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, tên thiển cận.

Kết quả vừa cúi đầu ăn một miếng cơn, Quyền Anh liền phát giác người đó động đậy. Khi ngẩng đầu lên, người đó lắc lư nghiêng ngả đi đến trước bàn cơm, lấy chén đũa dự phòng bắt đầu ăn.

Quyền Anh không động đậy, ngồi nhìn Vân Cẩm Nghị bên trái ăn thịt gà, bên phải ăn cá. Nhìn nữa ngày, hắn lại bắt đầu ăn phần của mình.

Đến lúc ngủ, Vân Cẩm Nghị vốn đang ngồi trên mặt đất lần này lại đứng lên, đi tới giường của Quyền Anh.

Nhìn người đó xem nơi này thành phòng của mình mà thoát y, lên giường, đắp chăn, Quyền Anh cuối cùng cũng lên tiếng.

“Ngươi muốn ta ngủ ở đâu?”

…….

Quyền Anh nhìn Vân Cẩm Nghị đang giả chết trên giường một chặp, sau đó thở ra một hơi rồi đi tới trước giường.

Tự cởi thắt lưng cho mình, sau đó cởi nội y còn sót lại của Vân Cẩm Nghị.

“Ngô.” Quyền Anh đột nhiên rút tay ra, trên mu bàn tay của hắn hiện rõ một vết cắn chỉnh tề.

“Cắn ta?” Quyền Anh nguy hiểm nhìn Vân Cẩm Nghị một cái, hai tay lại vươn tới gần y, sau đó y phục của Vân Cẩm Nghị thoáng chốc bị xé mở.

Đã không thể nhịn nỗi thì không cần phải nhịn nữa! Vân Cẩm Nghị như con chó điên túm lấy tay Quyền Anh cắn xé, có thể đấm quyền thì liền dấm, có thể đạp liền đạp.

Người ta nói cao thủ võ lâm dù tài giỏi, nhưng dưới tình huống không sử dụng nội lực, cũng khó đánh lại một tên thiển cận đang phát điên liều mạng đánh đấm không chút chiêu thức nào đáng nói.

Quyền Anh không sử dụng nội lực, kết quả chính là bị Vân Cẩm Nghị điên cuồng cắn một phát, đá một cước.

“A!” Cắn xé rốt cuộc dừng lại, Vân Cẩm Nghị ôm tai mình rơi lệ.

Mẹ nó, hỗn đàn này thế nhưng lại học theo y cắn người! Còn cắn tai y!

“Thế nào? Như vậy không được sao?”

“Biến mẹ ngươi đi! Sau này ta sẽ ăn của ngươi, ngủ chỗ ngươi, mặc của ngươi, ta ngang hàng với ngươi! Ta cho ngươi làm gì cũng không thoải mái, ta cho ngươi làm gì cũng không vui!”

“Vậy sao? Nhưng ta làm ngươi thì lại rất vui.” Quyền Anh vui vẻ cười.

Quyền Anh đẩy tay y ra, mở miệng cắn lên cổ y.

Hai người lại bắt đầu lăn lộn trên giường, Vân Cẩm Nghị thề chết không theo, không phải ngươi chết thì là ta sống.

“A a a!” Đáng ghét! Giày vò nửa ngày vẫn bị gia khỏa này đâm vào!

“Là ngươi tự mình không nghe lời, nếu không ta sẽ suy nghĩ xem có nên dùng chút bôi trơn cho ngươi. Tự ngươi muốn đau ta cũng không biện pháp.” Quyền Anh tà ác bắt lấy hai tay Vân Cẩm Nghị, hạ thân dùng lực đỉnh động.

“Vương bát đản! Ngươi, ngô! Ngươi a! Ngươi nhẹ chút!”

“Sau này có chịu học ngoan không?” Quyền Anh dịu dàng nói, lực độ đỉnh nhập chậm lại.

Vân Cẩm Nghị thở dốc lấy hơi, thở đủ rồi, y từ từ nói một câu: “Ngoan mẹ bà ngươi.”

“A! Ô ô ô…”

Đối với loại người này không thể mềm lòng! Làm chết ngươi!

Ngày hôm sau, dương quang chiếu rọi, chim hót hoa thơm. Quyền Anh thần thanh khí sảng, Vân Cẩm Nghị…

Cơm sáng là nha hoàn đút từng muỗng vào miệng y, Vân Cẩm Nghị tràn đầy hưởng thụ đãi ngộ có thể hưởng này. Nằm trên giường Quyền Anh, dùng nha hoàn của Quyền Anh, ăn cơm của Quyền Anh, thật đã!

Quyền Anh không quản tới y, vì giống như lại phát sinh chuyện gì nên hắn ra ngoài từ rất sớm.

Nằm trên giường, Vân Cẩm Nghị chính là không muốn dậy, đùa sao, tối qua y bị làm đến xém chút ngất đi!

“Lãnh chủ, Long Ngũ cầu kiến.” Ngoài cửa vang lên thanh âm của Long Ngũ.

Vân Cẩm Nghị dựng tai, không tự giác bật cười, hừ hừ, ngươi tự mình đến tìm chuyện kích thích, ta sao có thể không thành toàn ngươi.

Hạ thấp giọng, học theo ngữ điệu của Quyền Anh nói: “Vào đi.”

Cửa được đẩy mở, Long Ngũ đứng trước cửa không chút động đậy nhìn người trên giường.

“Chắc không phải tướng mạo ta quá soái đi, ngay cả Long Ngũ cô nương cũng nhất kiến khuynh tâm?”

Vân Cẩm Nghị dùng tay gối đầu nằm nghiêng trên giường, giữa cổ và trước ngực lộ ra vô số vết cắn, y đột nhiên thấy rất may mắn vì Quyền Anh đối với y cầm thú như vậy!

“Với loại hàng như ngươi ta nhìn không chút thuận mắt.” Long Ngũ nhàn nhạt nói, trong ánh mắt tràn đầy hận ý và ghen tỵ.

“Ha ha, cô nương ngươi nói lời này thật sự là đại bất kính rồi,” Vân Cẩm Nghị cười ha ha: “Lẽ nào ngươi còn cao hơn lãnh chủ của mình một bậc sao? Hắn đối với ta thế nào ngươi cũng biết, ngươi nói lời này không phải chính là mắng hắn có mắt không tròng, phẩm vị hạ đẳng sao?”

Long Ngũ từ từ đi về hướng y, dừng lại bên cạnh giường lạnh lùng nhìn y: “Ngươi nghe cho rõ, lãnh chủ thuộc về ta.”

Nói xong, Long Ngũ quay người bỏ đi.

Góc trán Vân Cẩm Nghị đổ mồ hôi, toàn thân y không thể động đậy, mỗi khi cử động đều cảm thấy có vô số cây kim đang đâm vào mình. Đợi đó, đợi đó cả cho ta!

Cảm giác đau đớn đại khái kéo dài một nén hương thì biến mất, giống như vừa rồi người bị đau không phải là mình.

Vân Cẩm Nghị hận đến nghiến răng nghiến lợi, Quyền Anh khi dễ y, ngay cả một xú nữ nhân hiện tại cũng có thể khi dễ y, y hiện tại thật sự là hổ lạc bình dương bị khuyển khi!

Tối đến, Quyền Anh mới trở về phòng, Vân Cẩm Nghị đã ra khỏi giường.

“Ta còn cho rằng ngươi sẽ nằm ở đây cả ngày.” Quyền Anh nâng cằm Vân Cẩm Nghị lên.

“Sao lại ngoan ngoãn như thế?” Quyền Anh ngẩng đầu, hắn cho là Vân Cẩm Nghị sẽ phản kháng hoặc cắn người.

“Quyền Anh, khi nào ta có thể ra ngoài?”

“Ra ngoài?” Quyền Anh nhăn mày: “Ngươi muốn rời khỏi nơi này?”

“Nhưng ngươi cũng không thể bắt ta ở đây chờ chết chứ?”

“Trước mắt ngươi cứ lại cạnh ta, ta còn chưa muốn để ngươi rời khỏi.” Quyền Anh cười cười: “Nhưng ngươi muốn ra ngoài giải khuây cũng không phải không thể, nếu ta ra ngoài hành sự, ngươi cứ đi theo cùng.”

“Thật sao?!” Vân Cẩm Nghị vui mừng, ra ngoài thì cơ hội để y có thể tiếp xúc với người khác là rất cao, đến lúc đó muốn báo thù gì liền báo thù đó!

“Ngươi muốn báo đáp ta thế nào?”

“Lấy thân đền đáp!”

……..

Ngày hôm sau, trước mặt Vân Cẩm Nghị xuất hiện một chiếc xe ngựa, Long Tam và Long Ngũ đứng cạnh chiếc xe.

“Lên xe.” Quyền Anh đứng bên cạnh y nói, Vân Cẩm Nghị lên xe ngựa rồi hắn cũng liền vào ngay sau đó.

Trong xe ngựa rất rộng rãi, ngồi đứng nằm gì đều không có vấn đề, còn trải thảm lông rất dày.

Xe ngựa bắt đầu di chuyển, Vân Cẩm Nghị ngồi bên cạnh Quyền Anh hỏi: “Vậy chúng ta bốn người đồng hành sao?”

“Không sai.”

“Anh…”

“Ân?” Quyền Anh liếc xéo nhìn y.

“Ngươi truyền thụ cho ta chút ngón đồ phòng thân đi, ngươi xem ta một người hoàn toàn không biết võ công đi cùng các ngươi rất nguy hiểm a.”

“Ngươi cho rằng ngươi có thể học nổi sao?”

“Hình như không thể.”

“….”

“Vậy, vạn nhất nếu ta gặp phải nguy hiểm thì làm sao?”

“Cứ ở bên cạnh ta.”

“Cái gì?”

“Ta sẽ không để bất cứ ai tổn hại ngươi.”

“Anh, ngươi thật tốt, ta rất yêu ngươi!” Câu nói này đề cao âm lượng.

Quyền Anh lại lần nữa liếc xéo y.

“Đáng ghét, nhìn người ta như vậy, người ta sẽ cho là ngươi muốn ăn người ta ngay tại đây đó!” Câu nói này đồng dạng cũng đề cao âm lượng.

Long Tam ở bên ngoài điều khiển xe ngựa mặt không biểu tình, tay Long Ngũ thì thầm nắm chặt, sau đó lại dần hồi phục nguyên trạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.