Hỏa Ngục

Chương 58: Chương 58




“Ám[1] ư?". Sienna hỏi. "Em không hiểu.”

[1]Nguyên bản: possessed.

Anh cũng không chắc. Langdon nghiên cứu dòng chữ hiện ra bên dưới bảy chữ P – một từ duy nhất được viết rõ bên trong phần trán của Dante.

Ám

"Như trong... quỷ ám phải không?", Sienna hỏi.

Có lẽ. Langdon ngước mắt nhìn lên chỗ bức gốm khảm hình quỷ Satan đang ăn thịt những linh hồn khốn khổ chẳng bao giờ có thể gột rửa sạch tội lỗi của mình. Dante... bị ám ư? Có vẻ không có nghĩa cho lắm.

“Có thể còn nữa", Sienna quả quyết, cầm lấy chiếc mặt nạ trên tay Langdon và săm soi nó gần hơn. Một lúc sau, cô bắt đầu gật gù. "Đúng, nhìn phía cuối của từ này xem... mé bên kia vẫn còn chữ nữa."

Langdon nhìn lại, giờ nhìn thấy bóng lờ mò của phần chữ nữa hiện lên qua lớp thạch cao mới đã thấm ướt ở cả hai mé của từ ám.

Rất hào hứng, Sienna vớ lấy khăn và tiếp tục thấm quanh từ đó cho tới khi lại có thêm chữ xuất hiện, được viết thành một vòng cung.

Ôi các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng.

Langdon khẽ huýt sáo. “ ‘Ôi, các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng... hãy làm theo lời dạy giấu ở đây... bên dưới lớp màn thơ phú khó hiểu…’.”

Sienna trố mắt nhìn anh. "Sao cơ?"

"Nội dung đó được rút ra từ một trong những khổ thơ nổi tiếng nhất trong Hỏa ngục của Dante", Langdon nói đầy phấn chấn. "Chính Dante thúc giục những độc giả thông thái nhất của mình hãy tìm kiếm tri thức được giấu bên dưới những vần thơ khó hiểu của ông."

Langdon thường trích dẫn đúng dòng thơ này khi dạy về biểu tượng văn chương. Chẳng khác gì một tác giả đang vẫy tay rối rít và gọi to: "Này, các độc giả! Ở đây cỏ một biểu tượng hai nghĩa!".

Sienna bắt đầu chà phía sau chiếc mặt nạ, mạnh tay hơn hẳn.

"Cẩn thận đấy!", Langdon nhắc.

"Anh nói đúng", Sienna nói, tay càng hăng hái tẩy lớp thạch cao. "Phần còn lại câu trích của Dante nằm ở đây - đúng như anh nhớ." Cô ngừng lại để nhúng khăn vào bồn và vắt bớt nước.

Langdon thừ người đứng nhìn trong khi nước trong bồn rửa tội chuyền sang màu đùng đục do thạch cao tan ra. Chúng con xin thứ lỗi với San Giovanni, anh nghĩ thầm, cảm thấy không thoải mái vì cái bồn thiêng liêng đang bị sử dụng như một cái chậu rửa.

Khi Sienna nhấc khăn ra khỏi nước, nó vẫn đang nhỏ tong tong. Cô gần như không vắt trước khi áp chiếc khăn sũng nước vào chính giữa mặt nạ và kỳ soàn soạt như thể đang rửa một bát súp vậy.

“Sienna!", Langđon nhắc nhớ. “Đó là một đồ cổ…”

“Toàn bộ mặt sau đều có chữ!”, cô nói trong lúc chà xát mạnh mẽ lên chiếc mặt nạ. “Và nó được viết bằng…” Cô ngừng nói, nghiêng đầu sang trái và xoay chiếc mặt nạ sang phải, như thể đang cố đọc một bên.

“Viết bằng gì cơ?”, Langdon hỏi, vì không thể nhìn rõ.

Sienna ngừng kỳ cọ mặt nạ và dùng một chiếc khăn mới lau khô nó. Sau đó cô ngồi xuống trước mặt anh để cả hai cùng xem xét kết quả.

Khi nhìn thấy mặt trong chiếc mặt nạ, Langdon vô cùng kinh ngạc. Toàn bộ bề mặt lõm phủ kín văn tự, có lẽ phải đến cả trăm chỗ. Bắt đầu từ trên đỉnh với dòng chữ Ôi các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng, phần chữ viết tiếp tục chạy theo một dòng liền mạch duy nhất, xoay tròn sang bên phải chiếc mặt nạ để chạy xuống dưới đáy, nơi nó lại xoay ngược lên và tiếp tục chạy xuống đáy, rồi lại xoay lên ở phía bên trái tới vị trí ban đầu, cứ tiếp tục đường đi tương tự như thế theo một vòng tròn thu hẹp hơn một chút.

Đường đi của các con chữ gợi nhớ đến con đường xoáy trôn ốc của Núi Luyện ngục dẫn lên thiên đường. Chuyên gia biểu tượng học Langdon lập tức nhận ra ngay đường xoắn ốc chính xác này. Đường Archimedes đăng đối thuận chiều kim đồng hồ. Anh còn nhận thấy số vòng xoay từ chữ đầu tiên, Ôi, tới đoạn cuối cùng ở trung tâm là một con số quen thuộc.

Chín.

Gần như nín thở, Langdon chầm chậm xoay chiếc mặt nạ thành từng vòng tròn, đọc nội dung văn tự cuộn dần vào phía trong của mặt lõm, xoáy về phía trung tâm.

Ôi, các người bị ám ảnh về tri thức vững vàng, hãy làm theo lời dạy giấu ở đây…bên dưới lớp màn thơ phú khó hiểu. Hãy tìm gã tổng trấn bội bạc của Venice, kẻ cắt rời đầu ngựa…và moi xương cả người mù lòa. Hãy quỳ gối bên trong bảo quán mạ vàng của tri thức thánh thiêng, và áp tai xuống mặt đất, lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt. Hãy lần sâu vào tòa cung điện bị chìm…vì ở đây, trong bóng tối, con quái vật chốn địa phủ chờ đợi, lặn ngụp trong thứ nước đỏ như máu…của cái đầm không hề phản chiếu ánh sao.

“Gần như đúng nguyên văn khổ thơ đầu của Dante”, Langdon nói. “Ôi những người bị ám ảnh về tri thức vững vàng, hãy làm theo lời dạy giấu ở đây…bên dưới lớp màn thơ phú khó hiểu.”

"Thế những gì còn lại thì sao?", Sienna hối thúc.

Langdon lắc đầu. "Anh không nghĩ vậy. Nó được viết bằng giọng thơ tương tự, nhưng anh biết nội dung này không phải của Dante. Giống như là có người bắt chước văn phong của ông ấy thôi."

"Zobrist", Sienna thì thào. "Chắc chắn là ông ta."

Langdon gật đầu. Một phỏng đoán khả dĩ. Xét cho cùng, Zobrist bằng cách thay đổi bức Vực Địa ngục của Botticelli, đã cho thấy ông ta có khả năng hợp tác với những bậc thầy và thay đổi những tác phẩm nghệ thuật vĩ đại cho phù hợp với nhu cầu của mình.

"Phần nội dung còn lại rất lạ", Langdon nói, lại xoay chiếc mặt nạ và đọc dần vào phía trong. "Nó nói đến việc... chặt đầu ngựa... moi xương cả người mù." Anh bỏ qua một đoạn để đọc tới dòng cuối cùng, được viết thành một vòng tròn rất khít ở chính giữa chiếc mặt nạ. Anh thở ra thảng thốt. "Nó còn nói đến 'nước đỏ như máu'."

Sienna nhưóng màyệ "Giống như ảo giác của anh về người phụ nữ tóc bạc à?"

Langdon gật đầu, vẻ bối rối trước nội dung văn tự. Nước đỏ như máu… của cái đầm không hề phản chiếu ánh sao ư?

”Nhìn này”, cô thì thào, đọc qua vai anh và chỉ tay vào một từ ở nửa chừng đường xoáy ốc. “Một vị trí cụ thể.”

Mắt Langdon đã tìm ra cái từ mà anh bỏ qua trong lần đọc đầu tiên. Đó chính là tên của một trong những thành phố độc đáo và ấn tượng nhất thế giới. Langdon cảm thấy một cơn ớn lạnh, vì biết rằng đó cũng chính là thành phố nơi Dante Alighieri bị nhiễm thứ bệnh dịch chết ngưòi đã cướp đi sinh mạng của ông.

Venice.

Langdon và Sienna im lặng nghiên cứu những dòng thơ khó hiểu một lúc lâu. Bài thơ này thật rùng rợn và đáng ngại, lại khó giải mã. Việc sử dụng các từ tổng trấn và đầm khẳng định chắc chắn với Langdon rằng bài thơ đích thực nhắc đến Venice - một thành phố ngập nước độc đáo ở Ý, bao gồm hàng trăm đầm nước được nối thông với nhau, do một người đứng đầu nhà nước Venice gọi là Tổng trấn cai quản trong nhiều thập kỷ.

Lúc mới xem, Langdon không thể nhận ra chính xác bài thơ này chỉ nơi nào ở Venice, nhưng có vẻ chắc chắn nó thúc giục người đọc theo những chỉ dẫn của nó.

Áp tai xuống mặt đất, lắng nghe tiếng nước nhỏ giọt.

"Nó ám chỉ dưới lòng đất", Sienna nói, đọc cùng với anh.

Langdon gật đầu một cách khó nhọc trong lúc đọc dòng tiếp theo.

Hãy lần sâu vào tòa cung điện bị chìm...vì ở đây, trong bóng tối, con quái vật chốn địa phủ chờ đợi.

"Robert?", Sienna hỏi vẻ bồn chồn. "Loại quái vật nào chứ?"

"Địa phủ", Langdon đáp, "Có nghĩa là 'sống bên dưới mặt đất’".

Langdon chưa kịp nói tiếp thì có tiếng then cửa rất to vang khắp nhà rửa tội. Lốì vào dành cho du khách rõ ràng vừa được mở từ bên ngoài.

***

“Cảm ơn rất nhiều", người đàn ông bị phát ban trên mặt nói bằng tiếng Ý.

Tay thuyết trình viên của nhà rửa tội lo lắng gật đầu khi đút túi 500 đô la tiền mặt và liếc quanh để đảm bảo không có ai đang theo dõi.

“Năm phút thôi đấy", thuyết trình viên nhắc nhở, thận trọng hé cánh cửa vừa được tháo chốt đủ rộng cho người đàn ông bị phát ban lách vào trong. Thuyết trình viên đóng cửa lại, nhốt ngưòi đó ở bên trong và chặn kín mọi âm thanh từ bên ngoài.

Lúc đầu tay thuyết trình viên từ chối cảm thông với người đàn ông than vãn đã phải đi tít từ Mỹ tới để cầu nguyện tại Nhà rửa tội San Giovanni, với hy vọng chữa khỏi căn bệnh ngoài da quái ác của mình. Nhưng cuối cùng, anh ta tỏ ra cảm thông, dĩ nhiên có sự hậu thuẫn của món quà lót tay trị giá 500 đô la để đổi lấy năm phút ở một mình trong nhà rửa tội, kèm theo tâm lý càng lúc càng lo ngại rằng người đàn ông trông dễ lây bệnh này sẽ đứng bên cạnh mình suốt ba tiếng nữa cho tới khi nhà rửa tội mở cửa.

Giờ đây, khi đã rón rén đi vào nhà rửa tội hình bát giác, người đàn ông cảm thấy tầm mắt mình bị thu hút lên trên. Quái quỷ. Trần nhà chẳng giống thứ gì ông ta đã từng nhìn thấy. Một con quỷ ba đầu trợn mắt nhìn thẳng xuống ông ta, và ông ta vội đưa mắt nhìn xuống nền nhà.

Chỗ này có vẻ vắng người.

Họ đi đằng quái nào rồi?

Nhìn khắp gian phòng một lượt, mắt ông ta chạm tới bàn thờ chính. Đó là một khối cẩm thạch đồ sộ hình chữ nhật được bố trí trong một hốc tường, phía sau một rào chắn bằng cột trụ và dây vải để ngăn khách tham quan.

Bàn thờ có vẻ là nơi ẩn nấp duy nhất trong toàn bộ gian phòng này. Hơn nữa, một đoạn dây vải lại đang phất phơ nhẹ, như thể nó vừa bị chạm vào.

***

Phía sau bàn thờ, Langdon và Sienna khom người im lặng. Họ chỉ kịp thời gian thu dọn những chiếc khăn bẩn và đặt lại nắp bồn nước trước khi nhào vào trốn phía sau bàn thờ chính, nhưng vẫn cẩn thận mang theo chiếc mặt nạ người chết. Kế hoạch sẽ là ẩn náu lại đây cho tới khi gian phòng toàn khách du lịch, khi đó họ sẽ lẻn ra ngoài cùng đám đông.

Cánh cửa phía bắc nhà rửa tội đã mở hoàn toàn – ít nhất là một lúc – bởi vì Langdon nghe thấy những âm thanh vọng lại từ quảng trường, nhưng sau đó cánh cửa được đóng lại rất đột ngột, và tất cả lại chìm vào im ắng.

Giờ đây, khi đã im ắng trở lại, Langdon nghe thấy những tiếng bước chân di chuyển trên sàn đá.

Một thuyết trình viên chăng? Kiểm tra phòng trước khi mở cửa đón du khách chăng?

Anh không còn đủ thời gian để tắt ngọn đèn rọi phía trên bồn rửa tội và tự hỏi liệu vị thuyết trình viên này có nhận ra không.

Rõ ràng là không. Tiếng bước chân di chuyển mạnh mẽ về hướng họ, dừng lại trước bàn thờ chỗ đoạn dây Langdon và Sienna vừa nhảy qua.

Im lặng kéo dài.

"Robert, là tôi đây", một giọng đàn ông đầy giận dữ vang lên.

‘Tôi biết anh đã trở lại đó. Chui ngay ra đây và giải thích xem nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.