CHƯƠNG 11
Sáng sớm ngày hôm sau, vì không thích tiếp xúc với người khác, Hoa Nguyệt Ngân không tình nguyện được một mình thái giám tổng quản Thuận Đức dẫn dắt, hướng về phía Nội vụ viện.
“Ba, ba, ba. . . . . .”
“Ta xem ngươi còn có thể chịu được bao lâu.”
“Ba, ba, ba. . . . . .”
Nói tới thì hôm nay tâm tình không tồi, Hoa Nguyệt Sở liền quyết định đến Nội vụ viện chọn lựa vài nô tài, không ngờ nửa đường gặp phải một tiểu thái giám không biết điều. Thấy hắn không chỉ không quỳ xuống hành lễ, còn dám không ngẩng đầu lên mà vội vàng rời đi, hiển nhiên không đem hắn để vào mắt. Vốn giáo huấn một chút cũng được rồi, ai ngờ này tiểu thái giám tính tình thực quật cường, dám trừng mắt với hắn hừ cũng không hừ một tiếng, cái này còn không phải là chọc giận hắn sao. Hắn là ai vậy, Nam Hiên quốc Nhị điện hạ, đứa con An quý phi sủng ái nhất, hắn sao chịu được bị một tiểu thái giám coi rẻ, lập tức đánh đập y da tróc thịt dính.
“Ta xem ngươi xương cốt có thể cứng đến đâu, các ngươi cùng tiến lên, đánh chết cho ta.”
“Dạ, Nhị điện hạ.”
Nghe thanh âm tranh cãi càng ngày càng ầm ĩ, Hoa Nguyệt Ngân bước chậm lại tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, rồi thấy dưới bóng cây đại thụ cách đó không xa, nhìn thấy một tiểu nam hài ăn mặc đẹp đẽ quý phái khoảng trên dưới mười tuổi, trên tay hắn cầm một cây nhuyễn tiên* màu đen tinh xảo, miệng không ngừng chửi bậy, chỉ huy một đám người vây đánh một tiểu hắc ảnh.
Đi đến vừa thấy, tiểu hắc ảnh cư nhiên là một người, Hoa Nguyệt Ngân không khỏi hít một hơi.
“Dừng tay, các ngươi đang làm gì đó? A ——” cố nén tức giận, y bước nhanh tiến lên muốn đẩy ra đám người đang hướng trên người tiểu hắc ảnh mà tay đấm chân đá, nhưng không ngờ bị người đẩy ngã té trên mặt đất, lòng bàn tay phải nhất thời truyền lên cơn đau rát như kim châm, y cắn môi dưới, nắm chặt tay phải, đem nước mắt ở hốc mắt bức về.
“Lục điện hạ.” Thuận Đức kinh hô một tiếng, thấp thỏm lo âu nâng Hoa Nguyệt Ngân dậy. Này nếu để cho bệ hạ biết, mạng nhỏ của lão chắc không còn.
“Nô tài Thuận Đức bái kiến Nhị điện hạ.” Thuận Đức la lớn, thanh âm bén nhọn chói tai ngắt ngang đám người đang tiến hành đòn hiểm. Nhìn tiểu thái giám chừng sáu tuổi bị người túm tóc, đang bị tát tai, Thuận Đức thật sự cảm thán hoàng tử còn nhỏ tuổi như thế đã dùng thủ đoạn như vậy tra tấn người. Hy vọng Lục điện hạ có thể cứu hài tử đáng thương này.
“Hóa ra là Thuận Đức công công.” Nhìn thái giám tổng quản Thuận Đức, Hoa Nguyệt Sở cũng không miễn cưỡng ân cần thăm hỏi một tiếng. Dù sao cũng là thái giám bên người phụ hoàng hắn, hắn vẫn nên ít trêu chọc thì hơn.
Giờ phút này, Hoa Nguyệt Ngân mới nhìn rõ bộ dáng tiểu hắc ảnh kia, tuổi tác so với y không chênh lệch lắm. Mặt sớm đã bị đánh sưng lên, quần áo cũng đều bị xé nát, trên người trừ bỏ vết bị roi quất vào còn có rất nhiều vết bầm tím xanh, trên tay trên chân tất cả đều là vết trầy. Nhìn tiểu nam hài bị đánh vô cùng thê thảm, Hoa Nguyệt Ngân nâng con ngươi, hung tợn nhìn lướt qua kẻ bày trò.
“Nô tài phụng bệ hạ chi mệnh, đặc biệt bồi Lục điện hạ đến Nội vụ viện chọn người.”
“Vậy ra là Lục đệ.” Sớm nghe nói Lục điện hạ Hoa Nguyệt Ngân có một tuyệt thế dung mạo tinh linh cũng không thể so sánh, nhưng Hoa Nguyệt Sở vẫn bị cặp mắt ngọc lưu ly kia làm kinh sợ. Bảy sắc sáng rọi lên trong đó, quả thực xinh đẹp làm cho không người nào có thể hình dung. Hoa Nguyệt Sở nhìn có chút ngây ngốc.
“Vì cái gì đánh hắn thành như vậy?” Hoa Nguyệt Ngân rất không thích ánh mắt Hoa Nguyệt Sở theo dõi y, hắn bực mình nhíu mày, dùng ngữ khí chất vấn chỉ vào tiểu nam hài vẫn cuộn mình trên mặt đất, không thể bò lên.
“Cẩu nô tài kia không biết điều, Nhị ca chính là thoáng giáo huấn hắn một chút.” Hoa Nguyệt Sở không cho là đúng nói.
“Thoáng? Đều sắp tai nạn chết người , còn thoáng sao?” Hoa Nguyệt Ngân không dám tưởng tượng, nếu mình đến chậm một bước, y nhìn thấy có phải là một thi thể hài đồng hay không.
“Lục đệ, nô tài nên có bộ dáng nô tài, Nhị ca chính là hảo tâm giáo dạy hắn, để tránh ngày theo chủ tử khác còn không quy không củ như vậy, đến lúc đó đau khổ là không ai đánh đơn giản như vậy .” Hoa Nguyệt Sở mặt không đỏ tâm không khiêu nói lời trái lương tâm, trực giác hắn không muốn hắn trong cảm nhận của Lục đệ phá hư ấn tượng.
“Hừ, phải không?”
Hoa Nguyệt Ngân hừ lạnh một tiếng, không hề để ý tới Hoa Nguyệt Sở, thẳng tiêu sái đến trước mặt tiểu nam hài vẫn như cũ ngã trên mặt đất không đứng dậy nổi, y ngồi xổm xuống, tay trái nâng mặt tiểu nam hài lên, tay phải lui ống tay áo, nhẹ nhàng giúp hắn lau vết máu trên miệng, nhìn trong mắt của hắn biểu tình kinh ngạc, Hoa Nguyệt Ngân hướng hắn lộ ra một nụ cười yên tâm, rồi sau liền thật cẩn thận nâng hắn dậy, đối Thuận Đức phía sau nói: “Ta chọn hắn.”
“Vâng, Lục điện hạ.” Thuận Đức bước lên phía trước hỗ trợ, đang đỡ lấy tiểu thái giám vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn gương mặt trước mắt hé ra chút ngẩn người, kinh ngạc, Hoa Nguyệt Ngân ngay cả chào hỏi cũng không hướng Hoa Nguyệt Sở chào một tiếng, cùng Thuận Đức giúp đỡ tiểu thái giám xoay người ly khai.
Trở lại Hiên Dương điện, Hoa Nguyệt Ngân mệnh Thần Sa dọn thau nước ấm, tìm chút dược bỏ vào.
“Trước đem mặt rửa đi, sau đó ta giúp ngươi bôi thuốc.” Hoa Nguyệt Ngân đưa khăn lông ướt cho hắn.
“. . . . . . Cám ơn. . . . . . Lục điện hạ.” Tiểu thái giám có chút không biết làm sao tiếp nhận khăn ướt, lau lung tung trên mặt một phen.
“Ngươi tên gì?” Mở hộp thuốc ra, nhìn hắn vết thương đầy người đầy mặt, Hoa Nguyệt Ngân có chút không biết bắt tay vào làm từ đâu.
“Tiêu Lâm.” Tiêu Lâm mở to mắt nhìn Hoa Nguyệt Ngân, từ trong tay y tiếp nhận hộp thuốc, trên mặt nước mắt tự nhiên trợt xuống, hắn vội cúi đầu.
“Ngươi sao lại khóc? Miệng vết thương đau lắm hả? Nếu không ta bảo Thần Sa tìm thái y vội tới xem ngươi một cái.” Hoa Nguyệt Ngân sốt ruột nhìn Tiêu Lâm vừa khóc vừa cầm dược.
Ai ngờ, nghe Hoa Nguyệt Ngân vừa nói như thế, Tiêu Lâm khóc càng dữ dội hơn.
“Ngươi đừng khóc a, ta lập tức kêu Thần Sa đi gọi thái y.” Hoa Nguyệt Ngân xoay người ra tẩm điện, lại bị Tiêu Lâm kéo lại.
“Điện hạ, chút bị thương ngoài da không có gì đáng ngại.” Nhận thấy được hành vi của mình đối chủ tử thất lễ, Tiêu Lâm vội nhanh buông tay đang cầm lấy tay Hoa Nguyệt Ngân, mặt đỏ lên. Hắn đang làm gì đó, chủ tử cao quý như vậy, như tiên đồng đến thế gian vậy, há lại để cho nô tài như hắn có thể tùy tiện chạm vào.
“Thật sự không cần kêu thái y sao?” Hoa Nguyệt Ngân không xác định nhìn hắn hỏi.
“Không cần. . . . . . Điện hạ. . . . . . Ngài đối nô tài thật tốt, cho tới bây giờ không ai giống ngài đối nô tài tốt như vậy.” Phụ mẫu của hắn khi vừa sinh hắn ra, liền nhẫn tâm từ bỏ hắn, hắn bị người nhặt về nhà làm nô lệ, mới vừa được năm tuổi, chủ nhân của hắn liền khẩn cấp đem hắn bán vào trong cung làm thái giám. Hắn cả đời đều không quên được những ngày chịu cung hình kia, vì giảm bớt phần đau đớn, gặp trở ngại, chuyện tự mình hại mình hắn đã làm không ít, không ai để ý tới chết sống của hắn, ngay cả chính hắn cũng không biết hắn là như thế nào sống qua những ngày này nữa.
“Tiêu Lâm. . . . . .”
Cánh cửa tẩm điện đột nhiên có người đẩy ra, Hoa Ngạo Kiết mặt không chút thay đổi tiến vào.
“Phụ hoàng.”
“Nô tài khấu kiến bệ hạ.” Thấy là hoàng đế bệ hạ của bọn họ, Tiêu Lâm ngay cả nước mắt cũng chưa tới kịp lau liền vội quỳ rạp xuống đất.
Hoa Ngạo Kiết lạnh lùng liếc mắt tiểu thái giám quỳ trên mặt đất. Hắn vừa mới nhìn thấy gì, bảo bối của hắn luôn luôn không thích tiếp xúc với người khác, cư nhiên một bàn tay khoát lên vai tiểu thái giám, giống như đang an ủi nhóc ấy.
“Ngân Nhi, đây là tiểu thái giám ngươi chọn lựa?” Như là tuyên cáo quyền lợi của mình, Hoa Ngạo Kiết trực tiếp kéo Hoa Nguyệt Ngân vào lòng, ôm ngồi trên chân của mình.
“Đúng vậy, phụ hoàng.”
“Đứng lên đi.”
“Tạ ơn bệ hạ.” Tiêu Lâm vội đứng dậy, cúi đầu yên lặng thối lui đến một bên. Hắn không phải đứa ngốc, hắn có thể nhận thấy được ánh mắt bệ hạ nhìn hắn không có hảo ý.
“Ngân Nhi, tay sao lại bị thương ?” Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm trong lòng bàn tay tiểu tử kia da rách ra, tuy rằng y cực lực nắm tay che lấp , nhưng vẫn là không tránh được hai mắt của hắn.
“Không cẩn thận té ngã ạ.” Hoa Nguyệt Ngân đưa tay rụt lui vào ống tay áo, tự cho là che dấu tốt rồi, lại không biết loại hành vi này chỉ càng làm cho người khác nghi ngờ.
“Thuận Đức, còn không lăn tới đây cho trẫm.” Hoa Ngạo Kiết nổi giận gầm lên một tiếng.
“Bệ. . . . . . Bệ hạ. . . . . . Nô tài đáng chết.” Thuận Đức không biết phát sinh chuyện gì té vào tẩm điện, quỳ trên mặt đất, đầu bị dọa đầy mồ hôi. Mặc kệ như thế nào, trước phải nhận sai cái đã.
“Nói, trẫm bảo ngươi hảo hảo chiếu cố Lục điện hạ như thế nào, mới có một lát, ngươi cư nhiên khiến cho hắn mang theo thương trở về gặp trẫm?”
“. . . . . . Nô tài đáng chết.” Đã nói mà, đã nói mà, Lục điện hạ bị đẩy ngã, cuối cùng không hay ho nhất định là mình. . . . . . Cái. . . . . . Sao? Còn bị thương? Trời ạ, cư nhiên bị thương, lúc ấy hắn như thế nào không phát hiện mà? Xong rồi xong rồi, lần này thật sự khó giữ được cái mạng nhỏ này .
“Phụ hoàng, Ngân Nhi là chính mình té ngã, không quan hệ đến Thuận Đức công công.” Hoa Nguyệt Ngân hờn dỗi nhăn cặp chân mày xinh đẹp lại, phụ hoàng y là làm sao vậy, Tiêu Lâm đầy người đầy mặt là vết thương, không thấy hắn nói một câu, mình mới trầy da một chút, hắn lại rốt cuộc thành như vậy.
“Ngân Nhi vừa không nguyện đối phụ hoàng nói thật, phụ hoàng cũng có biện pháp biết chân tướng. Thuận Đức, ngươi nói.” Hoa Ngạo Kiết giờ phút này quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẽo làm người ta hít thở không thông.
“Dạ . . . . . Là Nhị điện hạ.” mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ từ cái trán chảy xuống. Lão không phải anh hùng, cũng không tính làm anh hùng, lão thừa nhận chính mình tham sống sợ chết, người sợ chết đương nhiên là bảo vệ tính mạng của mình là chính . Huống hồ Lục điện hạ cũng không cho phép mình nói chuyện phát sinh lúc đi Nội vụ viện a, tưởng tượng như vậy, lão càng thêm an lòng nói ra.
“Lục điện hạ tuyển tiểu thái giám tên là Tiêu Lâm, này Tiêu Lâm trời sinh tính tình quật cường, chẳng biết tại sao đắc tội Nhị điện hạ, khi Nhị điện hạ cùng nô tài hầu hạ hắn tiến hành bạo ngược Tiêu Lâm, trùng hợp bị Lục điện hạ thấy được, Lục điện hạ tiến lên ngăn cản, không ngờ bị người đẩy ngã trên mặt đất, có thể là như vậy nên mới bị thương.” Thuận Đức giống như học thuộc lòng, lang lảnh nói lưu loát.
Hoa Nguyệt Ngân hung hăng trừng mắt liếc Thuận Đức một cái, không tiếng động trách lão lắm miệng. Thuận Đức vội cúi đầu, tránh đi tầm mắt tiểu chủ tử.
“Có thể?”
“Lục điện hạ che dấu tốt lắm ạ, nô tài lúc ấy vẫn chưa phát hiện Lục điện hạ bị thương, cho nên. . . . . .”
“Truyền ý chỉ của trẫm, kể từ hôm nay, không có trẫm đồng ý, Nhị điện hạ Hoa Nguyệt Sở không được phép bước ra An Doanh cung nửa bước.” Hoa Ngạo Kiết lạnh giọng ra lệnh. Cư nhiên làm cho bảo bối của hắn bị thương, cho dù đối phương là con của hắn, hắn cũng tuyệt không dễ dàng buông tha.
“Tôn chỉ.” Thuận Đức lĩnh chỉ, mang theo Tiêu Lâm run rẩy rời khỏi tẩm điện.
Sớm biết rằng bọn họ bệ hạ sủng ái Lục điện hạ, nhưng không nghĩ tới lại cưng chiều thành như vậy. Nhị điện hạ chính là gián tiếp làm cho Lục điện hạ bị chút vết thương, bệ hạ liền bác quyền lợi tranh đoạt vị trí thái tử của hắn. Mặt ngoài nhìn như trừng phạt cấm túc nho nhỏ, nhưng Thuận Đức đi theo chủ tử nhiều năm, trong lòng bất quá rõ ràng, đời này, Nhị điện hạ là đừng nghĩ được bước ra khỏi An Doanh cung một bước . . . . . .
“Ngân Nhi vì sao không nói thật với phụ hoàng? Chẳng lẽ phụ hoàng không đáng để ngươi tin như vậy sao?” Hoa Ngạo Kiết xoay đầu bé con trong lòng qua, nhìn thẳng y, nổi giận đùng đùng nói.
“Phụ hoàng. . . . . .”
“Nói thật.”
“. . . . . . Nhị ca giống Ngân Nhi, đều là con của phụ hoàng, Ngân Nhi chỉ là sợ phụ hoàng khó xử.” Hoa Nguyệt Ngân cố nén nước mắt ủy khuất nhìn Hoa Ngạo Kiết. Y cũng muốn nói thật, y cũng không muốn lừa phụ hoàng, y chỉ là sợ hắn khổ sở, cho nên mới chọn nói dối.
“Ngân Nhi, ngươi vốn là không đồng dạng với bọn họ.” Hóa ra tiểu tử kia là vì hắn mà suy nghĩ, là mình trách lầm bé. Đưa tay nhẹ vỗ về gương mặt non mềm như bạch ngọc của tiểu tử kia, Hoa Ngạo Kiết ôn nhu nhìn y nói: “Ngân Nhi, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không được nói dối phụ hoàng, được không?”
“Nhưng mà. . . . . .”
“Ngân Nhi thử nghĩ một chút, nếu có một ngày, phụ hoàng nói dối Ngân Nhi, Ngân Nhi sẽ như thế nào?”
“Tức giận.” Không chút do dự, trả lời như đinh đóng cột.
“Vậy đúng rồi. Phụ hoàng nói dối Ngân Nhi, Ngân Nhi sẽ tức giận; đồng dạng, Ngân Nhi nói dối phụ hoàng, phụ hoàng có phải cũng nên tức giận hay không? Cho nên bất luận Ngân Nhi có lý do gì, về sau cũng không được nói dối phụ hoàng nữa, được không?” Hoa Ngạo Kiết nhẹ giọng chỉ bảo, khuyên hống nói.
“Ân.” Hoa Nguyệt Ngân suy nghĩ một chút, cảm thấy được Hoa Ngạo Kiết nói rất có đạo lý, liền ngoan ngoãn gật đầu, đáp ứng.
Cảm thụ được Hoa Ngạo Kiết ôm ấp ấm áp, có một loại cảm giác kỳ diệu đang dần dần hình thành trong lòng Hoa Nguyệt Ngân, loại cảm giác quen thuộc tương tự như trước đây. . . . . .
nhuyễn tiên*: roi mỏng nhỏ.