CHƯƠNG 17
Huyền Châu thành là nguồn sinh lực tiếp tục trọng yếu của Nam Hiên quốc, tiềm lực khai phá cùng thay đổi rất lớn, vốn phong nhã hài hòa giàu có và đông đúc nổi danh trong tứ quốc.
Huyền Châu thành dân chúng phần lớn nho nhã, am tường hưởng thụ cuộc sống, người cử chỉ tao nhã lại tinh thông âm luật chỗ nào cũng có. Bởi vậy tại thành trấn này vạn vật tựa hồ đều lộ ra chút hơi hướng nho nhã, nổi danh nhất không phải hoa khôi viện nhà ai hay tiểu quan tướng công quán nào, mà là Vân Âm cô nương của Huyền Vũ các.
Huyền Vũ các tuy là nơi phong nguyệt*, nhưng các cô nương bên trong bán nghệ không bán thân, trong đó thanh danh Vân Âm vang dội nhất.
Từng có người nói đùa: “Đến Huyền Châu thành, nếu chưa từng tới Huyền Vũ các nghe Vân Âm đánh đàn, kia tương đương như chưa từng đến Huyền Châu thành.”
Bởi vậy, đám người Hoa Ngạo Kiết tất nhiên là không thể bỏ qua.
Trước đài cầm khắc phỉ thúy, một nữ tử xinh đẹp mặc lục y ngồi ngay ngắn , vẻ đẹp này, đẹp rất tự nhiên, đẹp thật rõ ràng, đẹp đến không đường hoàng, cũng không kinh diễm. Nữ tử trên gương mặt nhu hòa tịnh bạch hơi hơi mỉm cười, mười ngón tay nhỏ và dài không ngừng lướt trên dây đàn, linh hoạt thành thạo. Theo mười ngón tay lả lướt, từ dây đàn phát ra làn điệu dễ nghe, tiếng nhạc mềm nhẹ, nhỏ vụn, giống như một trận gió nhẹ giữa ngày mùa hè, làm người nghe như si như túy.
Nhiên, khi Hoa Nguyệt Hàn khó chịu lên sân khấu cắt ngang nhã hứng mọi người.
Khúc gián đoạn, người nghe không hẹn mà cùng nhìn về phía lai khách, thật là tức giận. Đến khi thấy rõ dung mạo người tới, giống bị hắn tươi cười thanh tao nho nhã mê hoặc vậy, cũng nở nụ cười theo, hoàn toàn xem nhẹ bản thân vốn lửa giận ngập trời.
“Chính là Vân Âm cô nương?” Thanh âm ôn nhu như ánh mặt trời ấm áp, làm cho người nghe không khỏi đắm chìm trong đó.
“Tiểu nữ tử đúng là Vân Âm.” Vân Âm mỉm cười hơi hơi vuốt cằm.
“Tại hạ Kiết Hàn. Gia phụ nghe nói Vân Âm cô nương cầm tài cao siêu, đặc biệt mệnh Kiết Hàn đến thỉnh cô nương đến Thanh Long sơn trang một chuyến.”
“Thanh Long sơn trang?” Một vị thanh niên nam tử mi thanh mục tú áo bào trắng từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, nói: “Kiết huynh đệ nói chính là Thanh Long sơn trang kia được che dấu cực kỳ bí mật, trừ bỏ chủ nhân cùng gia phó sơn trang, không người biết vị trí thật sự?”
“Ách. . . . . . Này. . . . . . Có loại cách nói này sao? A. . . . . . A. . . . . .” Nam tử làn da trắng nõn dáng người gầy yếu, thật có vài phần bộ dáng thư sinh, nhưng cặp mắt kia trừng to thẳng nhìn chằm chằm đám người đang nhìn mình, không khỏi làm lòng người sợ hãi.
Thanh Long sơn trang là tòa nhà Hoa Ngạo Kiết xây ở Huyền Châu thành, dễ dàng cho hắn khi đến thành trấn này có nơi đặt chân. Tòa phủ kiến tạo cực kỳ bí ẩn, nên ít có người biết, nhưng không bằng người ngoài đồn đãi khoa trương như vậy. Lần này nếu không phải Hoa Nguyệt Ngân tới Thanh Long sơn trang rồi liền không chịu bước ra ngoài một bước, Hoa Ngạo Kiết cũng sẽ không bảo Hoa Nguyệt Hàn đến tiếp Vân Âm vào trang đánh đàn .
“Có, đương nhiên là có. Kiết huynh đệ đã là Thiếu chủ nhân Thanh Long sơn trang, có thể lộ ra tí bí mật nhỏ bên trong trang cho Bách Hiểu không? Bách Hiểu lúc này tạ ơn trước.” Bách Hiểu mắt mạo tinh quang nói. Ha ha! Vàng a vàng, cái này ngươi còn không ngoan ngoãn đến túi ta. Ha ha ha!
“A. . . . . . A. . . . . . tiểu bí mật trong trang? Bách Hiểu huynh để tiểu đệ ngẫm lại trước.” Hoa Nguyệt Hàn sửng sốt, mắt lộ ý cười quái dị nhìn Bách Hiểu giống hồ ly này.
“Đi a, Kiết huynh đệ muốn chậm rãi nghĩ, muốn bao lâu cũng không có vấn đề gì, ta chờ ngươi a, ha ha!” Bách Hiểu tâm tình tốt, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh mình đang bán bát quái thư tập**, sổ vàng chui vào tay mình. Đúng vậy, bất luận ở niên đại nào, cuộc sống cũng không thể khuyết thiếu tin tức “Bát quái”.
“Bách Hiểu, ngươi cái tiểu tham tiền có phải lại khó xử người ta hay không!” Phiêu dật áo xanh, lúm đồng tiền tuấn lang, một vị nam tử dáng người thon dài, khí chất nho nhã không biết khi nào đã đi đến bên người Bách Hiểu. Nam tử nhìn hắn một cái thật sâu, ôn nhu đối hắn nói: “Tốt lắm Hiểu Hiểu, ta không náo loạn, về nhà đi!”
“Ai, ai, ai muốn về nhà với ngươi, ngươi, ngươi, ngươi cút ngay.” Bách Hiểu dường như bị cái gì đâm phải, nháy mắt tỉnh táo lại, nhanh nhảy né qua một bên, hốt hoảng trốn phía sau Hoa Nguyệt Hàn, ló đầu ra quát: “Nguyên Li, lão tử hôm nay liền rõ ràng nói cho ngươi, ngươi có chết thì cũng tránh xa lão tử thật xa mà chết, lão tử không bao giờ … muốn nhìn thấy ngươi nữa.”
“Hiểu hiểu, ngươi luyến tiếc ta chết.” Nguyên Li vẻ mặt khẳng định, dùng ánh mắt ôn nhu cùng yêu thương nhìn chăm chú vào hắn.
“Có ma luyến tiếc. Ngươi chết , ta vui mừng phóng pháo chúc mừng.” Bách Hiểu cắn răng oán hận nói.
“Hiểu Hiểu, ngươi đừng như vậy, ta biết ngày đó là ta không đủ ôn nhu, làm đau ngươi , ai cho ngươi câu dẫn ta a, ta nhất thời cầm giữ không được mới. . . . . .”
“A ——” Bách Hiểu quát to một tiếng, hoả tốc tiến che môi hắn lại, ngăn cản hắn nói thêm gì nữa. Người này, cho dù hiện tại dân phong mở ra, nam phong thịnh hành, nhưng là không có người rõ như ban ngày, nói ra lời nói vô sỉ như vậy a.
“Hiểu Hiểu. . . . . .”
“Nguyên Li, ngươi, ngươi, ngươi câm miệng cho lão tử. Là lão tử câu dẫn ngươi, cũng là ngươi mê hoặc lão tử? Ngươi, ngươi, ngươi nói rõ ràng cho lão tử.” Bách Hiểu xấu hổ chính là thần tình đỏ bừng, nhưng nội tâm ngạo khí lại không cho phép mình yếu thế, trừng mắt, cứng họng phản bác.
“Hiểu Hiểu, ta sai lầm rồi, đến, cho ta ôm một cái.” Sau khi nói xong Nguyên Li giang hai tay muốn ôm bước qua.
“A —— buông ra. Nguyên Li, ngươi buông ra cho lão tử.” Bách Hiểu tức giận chửi bậy , giãy dụa , ngay cả ý tưởng giết người cũng có .
“Hiểu Hiểu, ta cả đời cũng không sẽ thả ngươi ra.” Nghe nói như thế, Bách Hiểu đình chỉ giãy dụa, ngẩng đầu nhìn Nguyên Li, trong mắt đúng là nghiêm túc chưa từng có. Có lẽ là bị trong mắt hắn thật sự rung động đến, hoảng hốt, Bách Hiểu có chút mê loạn, có chút không biết làm sao.
“Khụ khụ! Cái kia, ta nói hai vị muốn về nhà nói sau hay không.” Hoa Nguyệt Hàn xấu hổ ho nhẹ hai tiếng. Hắn là cố ý làm vậy, nếu hắn không ra tiếng ngăn lại, đợi cho bầu trời tối đen , này hai vị tiểu ca cũng sẽ không đi đâu a. Huống hồ, là không thấy được biểu tình những người khác ở đây thôi, một đám đều lộ ra vẻ mặt si ngốc, miệng to đến có thể nhét cả trứng chim vào. Hắn cũng không phải là đến xem diễn, hắn còn phải mang Vân Âm về Thanh Long sơn trang đánh đàn mà, đi lâu như vậy, Lục hoàng đệ chắc là sốt ruột chờ .
Bách Hiểu lấy lại tinh thần, đối Hoa Nguyệt Hàn cảm kích cười, nói: “Kiết huynh đệ có thể không biết quy củ Vân Âm cô nương, Vân Âm cô nương đánh đàn từ trước đến nay chỉ giới hạn trong Huyền Vũ các.” May mắn nhiễu loạn bị tiếng nói hắn mà yên ắng trở lại, nếu không thật sự là rối. Dường như cho hả giận hung hăng trừng mắt liếc Nguyên Li một cái, ai ngờ chỉ thấy hắn vẻ mặt vô tội.
“Vân Âm cô nương, đây là vì sao?” Hoa Nguyệt Hàn ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Vân Âm. Bên ngoài ba năm, hắn không phải chưa từng tới Huyền Châu thành, mặc dù chưa từng nghe qua Vân Âm đánh đàn, nhưng là biết cái gọi là quy củ kia. Bất đắc dĩ phụ mệnh làm khó, huống chi chính mình cũng không muốn, trên thực tế hắn cũng muốn để Lục hoàng đệ nghe một chút tiếng đàn Vân Âm. Thế nhân đều nói tiếng đàn Vân Âm không chỉ là êm tai mà thôi, cũng có năng lực làm cho người ta vong ưu giải phiền. Tổng cảm thấy được Lục hoàng đệ có tâm sự gì đó, tuy nói mình không thể giúp gì, nhưng tổng vẫn là nghĩ muốn giúp một chút.
“Đa tạ Kiết công tử phụ thân xem trọng, Vân Âm vốn không nên cự tuyệt một phen ý tốt của lão nhân gia, nhưng Vân Âm có nguyên tắc của Vân Âm, Vân Âm đánh đàn từ trước đến nay chỉ tại Huyền Vũ các, vọng Kiết công tử lượng thứ.”
Lão nhân gia? ? Hoa Nguyệt Hàn cực lực nhịn cơn tức cười xuống, trong lòng cười muốn lộn ruột, nhưng vì bảo trì trước ngoài mặt hình tượng tốt bụng, kìm chế không cười đi ra.
“Kiết Hàn xin thỉnh Vân Âm cô nương phá cách một lần, tiểu đệ tại hạ thập phần yêu thích âm luật, bất đắc dĩ mẫu thân mất, tiểu đệ chịu đả kích sâu sắc, bị chứng giam cầm ( chứng tự giam cầm ). Phụ thân là người làm ăn, ta cùng với phụ thân hàng năm ra ngoài, rất ít ở nhà, tiểu đệ không ai yêu mến, bệnh tình là càng ngày càng nghiêm trọng. Phụ thân thương bé xót bé, quyết định đem công việc làm ăn về nhà làm, cũng khả toàn thân chăm sóc bé. Trước đó không lâu biết được Vân Âm cô nương cầm tài cao siêu, đặc biệt mệnh Kiết Hàn đến đây, chỉ vì để cho tiểu đệ nghe một lần tiếng đàn Vân Âm cô nương, để bé từ trong đau khổ đạt được dũng khí, đem chính mình vây trong bi thương vượt qua.” Hoa Nguyệt Hàn nói chính là than thở khóc lóc, đến nỗi mọi người đang ngồi đều bị lâm vào động dung biến sắc. ( Hàn Hàn, ngươi không đi làm diễn viên thật đáng tiếc , chắc sẽ được đề cử giải Oscar a. . . . . . Ôi. . . . . . Đừng chuyên sâu nha, lấy mạng người đó. Mau tán đi ~~)
“Vân Âm cô nương, Kiết công tử tiểu đệ cũng là đáng thương, câu cửa miệng nói: ngày đi làm một việc thiện, cả đời không uổng. Người xem có thể phá thứ lệ hay không.”
“Đúng vậy đúng vậy, Vân Âm cô nương liền phá cách một lần đi.”
Mọi người đều xông tới, thay Hoa Nguyệt Hàn cầu tình, ngươi một lời ta một ngữ, có vẻ náo nhiệt. Ồn ào tiếng người đem một phòng phong nhã phá hư đi hết.
Không biết qua bao lâu, Bách Hiểu đột nhiên hào khí cam vân vỗ Hoa Nguyệt Hàn bả vai, nói: “Kiết huynh đệ yên tâm, Vân Âm cô nương tâm địa Bồ Tát, nàng nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Đúng vậy, chuyện này liền nhờ Vân Âm cô nương, Kiết huynh đệ ngươi cứ yên tâm đi.” Mọi người đều phụ họa .
“Cám ơn chư vị, cám ơn Vân Âm cô nương.”
“Không. . . . . . Không. . . . . . Đừng tạ ơn.” Vân Âm thần tình hắc tuyến, cái này gọi là chuyện gì nha, chính mình còn chưa mở miệng mà, như thế nào tựu thành kết cục đã định . Bất đắc dĩ khách hàng là thượng đế, thục khinh thục trọng, đã có quyết định.
“Việc không thể chậm, Vân Âm cô nương thỉnh.” Hoa Nguyệt Hàn thân thủ, tao nhã làm một động tác thỉnh. Rèn sắt khi còn nóng, tránh cho đêm dài lắm mộng.
“Kiết công tử trước hết mời.” Vân Âm thật cẩn thận ôm lấy thất huyền cầm trên đài đứng lên.
“Vậy đây, xin nhường bước .” Hoa Nguyệt Hàn tiêu sái quay người lại, đi ở phía trước, Vân Âm theo đuôi phía sau.
Ra khỏi Huyền Vũ các, một chiếc xe ngựa xa hoa đứng trước cửa chờ, giữ đứng xe ngựa một nữ tử tú lệ mười sáu bảy tuổi bộ dáng nha hoàn, với nữ tử giúp đỡ, Vân Âm lên xe ngựa.
Lập tức, Hoa Nguyệt Hàn cũng nhảy lên xe ngựa, hướng mọi người ôm quyền nói lời từ biệt, mỉm cười, xe ngựa hướng phương xa mà đi . . . . . .
phong nguyệt*: nơi trăng gió, thiết nghĩ chắc mấy bạn hiểu từ này.
Bát quái thư**: QT dịch từ bát quái theo Lạc Việt là gossip, nghĩa là những chuyện phiếm tán gẫu, nên có thể hiểu là bạn Bách Hiểu bán tin lá cải.