CHƯƠNG 22
Đôi mắt thâm thúy của Hoa Ngạo Kiết lóe ra dục vọng đầu tiên, Hoa Nguyệt Ngân hoảng sợ chiếu lại vào đáy mắt của hắn, chẳng những không diệt xong dục hỏa hừng hực của hắn, ngược lại còn có chiều hướng gia tăng. Nhưng lý trí còn lại nói cho Hoa Ngạo Kiết phải dừng lại, cưỡng chế dục hỏa trong lòng, do dự mà buông lỏng tay ra.
Được tự do, Hoa Nguyệt Ngân nhảy ra khỏi ôm ấp của Hoa Ngạo Kiết, lại bỗng dưng bị giữ chặt.
“Ngân Nhi. . . . . . ghét phụ hoàng ?” Đôi mắt màu đen cực nhanh hiện lên một tia bất an, rồi lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh.
Hoa Nguyệt Ngân nâng mắt nhìn hắn một cái, nước mắt lập tức mãnh liệt, nức nở nói: “Ngân Nhi không ghét phụ hoàng, nhưng mà. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Ta. . . . . .” Hít sâu một hơi, bình phục trái tim đang kinh hoàng, phát hiện căn bản không biết nên nói gì, sau đó liền tránh tay hắn, chạy ra khỏi phòng.
Hoa Ngạo Kiết chậm rãi thu đôi tay bị tránh ra, không nói gì cười khổ.
Hoa Nguyệt Ngân cúi đầu bước đi không có điểm đến , y có thiệt nhiều nghi vấn muốn hỏi phụ hoàng. Buổi chiều hôm đó, người khác hóa thành tro tàn, thực rõ ràng, đó cần linh lực so với mình còn mạnh hơn trăm lần mới có thể tạo thành, nhưng vì sao linh lực trong cơ thể phụ hoàng còn lộ ra một ít ma lực? Trong cơ thể người sao có thể cùng tồn tại lưỡng chủng sức mạnh linh lực cùng ma lực? Vì cái gì bình thường không chút cảm ứng được sức mạnh trong cơ thể phụ hoàng? Nếu sớm biết rằng phụ hoàng cũng không giống người bình thường, mình cần gì phải che dấu vất vả như vậy. Còn có nữ tử trong mộng kia, từ khi rời đi hoàng cung, lâu rồi cũng không thấy nàng hiện lên trong mộng. Phụ hoàng có phải cũng mơ giống như y không?
Thực không nên cứ như vậy chạy đi, không biết phụ hoàng có tức giận không? Nhất định thực tức giận đi. Phải về xin lỗi sao? Nhưng y cũng không làm sai cái gì a, nếu không phải phụ hoàng đột nhiên làm vậy với y, y cũng sẽ không chật vật như thế chạy đi.
“Ai ——” Hoa Nguyệt Ngân khẽ thở dài một hơi. Vẫn là trở về xem thế nào đi, dù sao cũng không thể cứ tránh như vậy được. Quay phắt người lại, liền đâm vào một bức tường thịt!
“Đau!” Hoa Nguyệt Ngân che cái trán cùng chóp mũi bị đụng đau, kêu thảm thiết lên, lui ra phía sau một bước, ngẩng đầu lên: “Đại hoàng huynh?”
“Suỵt, xuất môn nên gọi là đại ca.” Vươn ngón trỏ phóng tới bên môi làm động tác chớ có lên tiếng.
Nhu thuận gật gật đầu, lập tức lại như nghĩ tới gì đó kỳ quái, mày hơi hơi nhíu lại, nói: “Đại ca sao ở đây?”
“Ách. . . . . . Tùy tiện đi một chút.” Dù sao cũng không thể nói cho y, mình vẫn đi theo y đi, vội nói sang chuyện khác, nói: “Tiểu đệ không có việc gì đi? Đi đường phải nhìn người chứ, cứ nhìn mặt đất, chính là rất nguy hiểm đó!” Nhìn thấy bé con trong lòng mình thầm ngưỡng một, ánh mắt Hoa Nguyệt Hàn ôn nhu giống như sắp chảy ra nước, ngữ khí sủng nịch cũng không hề che dấu.
Đương nhiên, nếu không phải hắn trên đường trở về phòng thấy được Hoa Nguyệt Ngân, đang chuẩn bị tiến lên chào hỏi, lại thấy y nhíu mi trầm tư thật là đáng yêu, quyết định theo sát phía sau y, hưởng thụ khoảng thời gian khó mà có được này, Hoa Nguyệt Ngân cũng sẽ không đâm vào hắn . Hiển nhiên, đương sự sớm đem một chút áy náy nhiều hay ít gì đó quên mất tiêu.
“Ân.” Hoa Nguyệt Ngân rầu rĩ lên tiếng.
“Tiểu đệ có tâm sự?” Thấy tiểu tử kia tính rời đi, Hoa Nguyệt Hàn vội biết điều bước lên, đi theo bên cạnh y.
Miễn cưỡng nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Không có, cám ơn đại ca quan tâm.”
“Được rồi, đại ca không phải người lạ, muốn khóc thì khóc muốn cười thì cười, đừng cười so với khóc còn khó coi hơn.” Thấy y miễn cưỡng tươi cười, trong lòng không nhịn được chua xót.
Hoa Nguyệt Ngân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng hắn, trong mắt hiện lên một tia cảm kích.
“Cùng đại ca đi ra ngoài ngao du đi, ngươi không ở đây mấy ngày nay, làm ta lo lắng gần chết, ngươi phải bồi thường cho ta.” Nói xong, liền kéo cánh tay nhỏ bé như bạch ngọc của Hoa Nguyệt Ngân đi về hướng khác.
Hoa Nguyệt Ngân nhìn thấy Hoa Nguyệt Hàn nắm tay y, giãy một chút, kết quả Hoa Nguyệt Hàn giống không có việc gì vẫn cứ nắm như cũ.
“Đại ca, buông tay được không?”
“Vì sao?”
“Không thoải mái.” Y chỉ là không muốn để người khác trừ phụ hoàng đụng chạm vào mình, tuy rằng bản thân không chán ghét đại ca này, thậm chí còn hơi thích, nhưng y vẫn cảm thấy khó chịu.
“Được rồi.” Hoa Nguyệt Hàn có chút xấu hổ buông lỏng tay Hoa Nguyệt Ngân ra.
“Còn có, ta không muốn đi ra ngoài.” Hoa Nguyệt Ngân dừng lại, tính chấm dứt không khí làm cho y cảm giác không được tự nhiên này.
“Như vậy a, vậy tiểu đệ có nơi nào muốn đi sao? Đại ca có thể cùng ngươi đi.” Bất tri bất giác đứng vào thế bị động. Tâm nói: Sao lại biến thành giống như là ta bồi thường y vậy? Bất quá không vấn đề gì, bản chất vẫn là giống nhau.
Có chút không biết làm sao liếc nhìn đối phương một cái, đột nhiên linh quang chợt lóe, nói: “Đại ca, ta muốn tìm một người, ngươi có thể giúp ta không?”
“Tìm người? Tốt. Ngươi muốn tìm ai? Bộ dáng thế nào?”
“Ta chỉ biết hắn gọi Đậu Tử.” Không biết hắn hiện tại thế nào ? Bị người ta đánh thành như vậy, bộ dáng hẳn là không quan trọng đi. Phải nhanh chóng tìm hắn mới được, nếu thương trên người xử lý trễ, sẽ bị nhiễm trùng. Hiện tại nghĩ đến, thật đúng là nên cảm tạ cái đám đánh hắn ngất xỉu, nếu không phải bọn họ, hắn có lẽ theo chân bọn họ, hóa thành tro bụi. Y không có lý do gì oán giận hành động quá mức tàn nhẫn của phụ hoàng, bởi vì y biết, hết thảy đều bắt đầu từ y. Nếu y đủ cường đại, cũng có đủ năng lực bảo vệ bản thân, phụ hoàng sẽ không bị lửa giận khống chế mở rộng sát giới . Y phải mạnh lên! Nhất định phải mạnh lên!
“A? Nếu chỉ là biết tên, thì hơi khó mà kiếm.” Hoa Nguyệt Hàn buồn rầu nhíu mày, trên đời người tên Đậu Tử có thể có hàng ngàn vạn, làm hắn tra tìm thế nào chứ? Nhưng đây là Lục hoàng đệ lần đầu tiên tìm hắn hỗ trợ, nói gì cũng không có thể làm y thất vọng a! Đúng, tuyệt đối không thể để y thất vọng, cho dù đem tất cả người tên Đậu Tử trên đời đến cũng được, chỉ cần Lục hoàng đệ của hắn vui vẻ là được rồi. Âm thầm hạ quyết định, trên mặt Hoa Nguyệt Hàn lại lần nữa lộ ra tươi cười ôn hòa, nói: “Tiểu đệ yên tâm, đại ca nhất định dốc hết toàn lực giúp ngươi tìm kiếm Đậu Tử. Không biết Đậu Tử này là nam là nữ? Tiểu đệ là như thế nào quen biết hắn (nàng)?” Trong lòng vẫn canh cánh chuyện Lục hoàng đệ mấy ngày nay mất tích, phụ hoàng đột nhiên biến mất cả ngày, trở về lại ôm Lục hoàng đệ, quay về trang cũng không giải thích gì, xem tính cách Lục hoàng đệ không thích thân cận người khác cũng nhất định sẽ không nói. Vị Đậu Tử này rõ ràng là Lục hoàng đệ trong mấy ngày mất tích quen biết được, cư nhiên dù sao không hỏi ra kết quả, hắn đã nghĩa ra biện pháp dụ dỗ nói đáp án ra.
“Nam. Chúng ta là một ngọn núi hoang ở biên giới Bắc Xúc quốc đụng phải nhau, ta hại hắn bị thương, cho nên thực lo lắng.” Nếu không phải phụ hoàng hỏi y vì sao lại xuất hiện ở biên giới Bắc Xúc quốc, y đến bây giờ cũng không biết cái nơi hoang tàn vắng vẻ kia không thuộc về Nam Hiên quốc.
“Bắc Xúc quốc?” Sao có thể? Bắc xúc quốc cách nơi này đường xá xa xôi, cho dù cưỡi ngựa khỏe có thể phi ngàn dặm ngày đêm không ngừng chạy đi, cũng mất một tháng mới có thể tới biên giới Nam Hiên làm sao đến được? Phụ hoàng lại làm thế nào trong một ngày tìm ra Lục hoàng đệ đưa về? Đây quả thực rất quỷ dị, không thể tưởng tượng nổi.
“Ân, Bắc Xúc quốc.”
Hiển nhiên Hoa Nguyệt Ngân tuyệt không hiểu được tâm tư Hoa Nguyệt Hàn. Đây cũng khó trách, Hoa Ngạo Kiết ôm y sử dụng không gian dời bước trở về Thanh Long sơn trang chỉ trong nháy mắt, y làm sao nghĩ đến hai nước cách nhau xa như vậy, muốn trong khoảng thời gian ngắn đi tới đi lui giữa hai nước căn bản là không có khả năng.
“Không biết tiểu đệ là như thế nào đến Bắc Xúc quốc, đại ca hy vọng ngươi chi tiết kể lại.” Vốn muốn nói còn nhiều thời gian, nhưng sự kiện này thật sự kỳ quái, hắn đã không có kiên nhẫn chậm rãi dụ ra đáp án .
“Ta không biết.”
“Không biết?” Hắn chọn mi, âm lượng cũng đề cao một chút. Này không phải rõ ràng trợn mắt nói nói dối sao?
Hoa Nguyệt Ngân thấy thái độ Hoa Nguyệt Hàn như thế, khó tránh khỏi có chút dỗi, nói: “Cho dù ta nói ra chân tướng, đại ca ngươi sẽ tin tưởng sao?”
“Ta tin tưởng. Chỉ cần là tiểu đệ nói, ta sẽ tin.” Trong ánh mắt hắn không chứa một tia giả dối, Hoa Nguyệt Ngân nhìn mà trong lòng bỗng dưng dao động, do dự .
Muốn nói cho hắn sao? Hắn thật sự sẽ tin tưởng sao? Hắn sẽ không xem ta như quái vật sao?
Nhìn thấy ánh mắt Hoa Nguyệt Ngân mơ hồ, bộ dáng do dự, có chút đau lòng cũng có chút sinh khí, vỗ vỗ vai y, mềm giọng lẫn tức giận: “Tiểu đệ không tin đại ca được sao?”
“Ta. . . . . . Không phải, nhưng mà. . . . . . Đại ca thật sự sẽ tin tưởng sao? Sẽ không. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân vẻ mặt khẩn trương, muốn nói lại thôi nhìn hắn.
Hoa Nguyệt Hàn mỉm cười, ôn nhu mà kiên định phun ra hai chữ: “Ta tin.”
Nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, Hoa Nguyệt Ngân giống như hạ quyết tâm, chậm rãi nói: “. . . . . . thất huyền cầm mà Vân Âm tỷ tỷ mang đến kia là ma cầm, tên là Vong Ưu.”
“Ma cầm?”
Không để ý tới Hoa Nguyệt Hàn khiếp sợ, Hoa Nguyệt Ngân tiếp tục nói: “Ba ngày trước, vốn tưởng rằng ma tính của thất huyền cầm đã bị tinh lọc hầu như không còn nữa, ai ngờ nhất thời lơ là, bị hút vào trong thất huyền cầm, bị giam trong huyền cầm. Là ta xem nhẹ chấp nhất của Vong Ưu. Vì để hiểu được quá khứ của Vong Ưu, ta mạnh mẽ tiến nhập trí nhớ của hắn, chính mắt thấy quá khứ làm cho người ta không thể không thương hại đồng tình. Bị người yêu lợi dụng, vứt bỏ, sát hại, khiến cho hắn không cam lòng, oán hận, không bỏ được nhất lại vẫn là tưởng niệm với người yêu. Thất huyền cầm vốn là vật đính ước của hắn cùng người yêu, đến cuối cùng lại thành công cụ của cả âm mưu đáng sợ. Hắn chết đi, bởi vì linh hồn không được giải thoát mà không thể đầu thai, hắn muốn báo thù lại không hạ thủ được, cuối cùng cam nguyện thành ma. Thất huyền cầm giam giữ tất cả không cam lòng cùng tưởng niệm của hắn, hắn là một người đáng thương, lại là một người si tình! Vốn mạnh mẽ tiến vào trí nhớ của hắn cũng đã thực miễn cưỡng, lúc sau lại giúp hắn đầu thai một lần nữa, làm cho nguyên khí đại thương, sức mạnh mất hết, chờ ta thoát khỏi thất huyền cầm, người đã ở Bắc Xúc quốc. Cho nên đại ca hỏi ta là như thế nào đến Bắc Xúc quốc, ta là thật sự không biết. Đại ca chịu tin sao?”
Hoa Nguyệt Hàn khiếp sợ há to miệng, tròng mắt vốn màu đen ba quang lân lân hiện ra trạng thái ngây dại, nghiễm nhiên bị dọa mơ hồ, sao còn là nguyên bản thiếu niên tao nhã nho nhã tuấn tú kia chứ.
“. . . . . . Đại ca nếu không tin cũng được , ta mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi .” Hoa Nguyệt Ngân thất vọng hạ mí mắt. Mặc dù cũng đoán được, trong lòng vẫn có một chút khổ sở.
“. . . . . . Từ. . . . . . Từ từ.” Thấy Hoa Nguyệt Ngân xoay người muốn đi, Hoa Nguyệt Hàn vội ngăn y lại, hít sâu một cái, tìm chút thời gian lấy lại bình tĩnh tự chủ, trong đầu lại chạm vào dây lý trí.
“Đại ca còn có chuyện gì sao?”
“Ta tin tưởng ngươi.”
“A?” Lần này đến phiên Hoa Nguyệt Ngân chấn kinh.
“Ta tin tưởng ngươi. Bên ngoài ba năm, đối dị năng giả sớm có nghe thấy, Đông Li quốc hoàng đế bệ hạ chính là ví dụ tốt nhất, bốn nước cao thấp không ai không biết Đông Li vương có một thần thú phun ra lửa. Chỉ là không nghĩ tới tiểu đệ cũng có loại đặc thù dị năng này, thậm chí còn hơn cả Đông Li vương.”
Hắn nghĩ tới biểu tình Hoa Nguyệt Hàn cùng thường nhân nghe được mình là khác biết, phía trước là khiếp sợ, lại không nghĩ tới trên mặt hắn nhìn thấy kinh hỉ, hưng phấn, kích động.
“Đại ca. . . . . . Không sợ ta sao?”
“Sợ? Ha ha! Ta thích ngươi còn không kịp, như thế nào lại sợ ngươi?” Phút chốc phát hiện mình đem tâm sự nói ra miệng, vội vàng ho một tiếng, sửa lời nói: “Ý ta là, ta có đệ đệ lợi hại như vậy, cao hứng còn không kịp, như thế nào lại sợ mà?”
“. . . . . . Đại ca thật sự nghĩ như vậy?” Khó khăn nuốt nước miếng, cưỡng chế vui sướng ở sâu trong nội tâm toát ra.
“Kia đương nhiên.” Hoa Nguyệt Hàn không chút do dự gật gật đầu.
Trừ bỏ Y Lan, vẫn là lần đầu tiên được người tán thành. Xoa ngực, trái tim bùm bùm kinh hoàng, ức chế không được vui sướng trong lòng khuếch tán lan tràn, lan tràn tới mỗi một dây thần kinh, khuếch tán tới mỗi một tế bào.
Phụ hoàng cũng sẽ giống đại hoàng huynh tán thành ta sao? Khẳng định là có, bởi vì hắn là phụ hoàng yêu thương nhất của ta! Hảo muốn nhanh đem tất cả chuyện tình đều nói cho hắn.
Còn có Y Lan, ngươi biết không, ta đã không còn hận ngươi , thật sự. Tuy rằng nghĩ đến ngươi, vẫn sẽ có một chút đau lòng, nhưng ta đã không còn hận . Nhìn thấy quá khứ Vong Ưu, ta chỉ biết, ta đã không còn hận . Có lẽ sớm hơn trước kia, ta cũng đã buông hận đối với ngươi, nhưng vẫn không muốn thừa nhận. Ngươi biết không? Đời này, ta có một phụ hoàng rất thương yêu ta, còn có một đại hoàng huynh rất hiểu chuyện, như vậy tốt lắm, thật sự. Cho nên Y Lan, ngươi ở thế giới kia, cũng nhất định tốt lắm!