CHƯƠNG 34
Hoa Nguyệt Ngân biết mình lại nằm mơ, vẫn là cảnh trong mơ, nhưng bốn phía tựa hồ lại có điểm không giống, trừ bỏ bóng tối, bên tai còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách. Nàng kia vẫn đang khóc. Hoa Nguyệt Ngân theo tiếng khóc, lò mò đi đến bên cạnh nàng.
“Đừng khóc , nói cho ta biết nên giúp ngươi thế nào?”
“Cứu cứu ta, ta rất sợ hãi, nơi này lạnh quá, ta lạnh quá. . . . . .” Nữ tử bỗng nhiên bắt lấy góc áo y, từng trận rét lạnh thấu xương từ góc áo chạm vào da y, giống như bị đâm vào, dần dần mất đi ý thức.
Hoa Nguyệt Ngân xoa xoa thái dương đang phát đau, mở to mắt.
Hồi cung không bao lâu, y lại bắt đầu mơ trở lại, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, càng khiến cho kẻ khác bất an chính là thời gian mơ càng ngày càng ngắn đi, cứ như vậy y không chỉ không giúp được nàng, mà cũng sẽ cách nàng càng ngày càng xa, y rốt cuộc nên làm như thế nào?
Mệt mỏi quá, không biết phụ hoàng điều tra thế nào rồi? Hoa Nguyệt Ngân trở mình một cái, hỗn loạn tiến nhập mộng đẹp trở lại.
“Như thế nào?” Thanh âm từ trong miệng tuấn mỹ nam tử ngồi ở long ỷ sau bàn phát ra, chỉ thấy nam tử một tay chống cằm, ngón trỏ tay kia từng chút từng chút gõ nhẹ lên mặt bàn, một khí phái thiên tử đẹp đẽ quý giá, làm cho người ta nhìn luyến tiếc dời tầm mắt.
“Hồi bẩm chủ nhân, như chủ nhân đã đoán, nơi xuất hiện trong mộng của tiểu chủ nhân, đúng là miệng giếng cạn kia.”
“Có thể điều tra?”
“Bẩm báo chủ nhân, xung quanh giếng cạn bị người dùng bạch ngọc xây thành hình bát quái, thoạt nhìn mặt ngoài, giếng cạn kia từng có người xây lại, nhưng bên trong vẫn như hai mươi năm trước, khô cạn không nước. Nhưng kỳ quái chính là, thuộc hạ càng tiếp cận giếng cạn lại càng phát hiện không khí niêm trù, rất khó thở. Từ miệng giếng xuống phía dưới, lập tức có thể cảm thấy một cơn gió lạnh lẽo từ miệng giếng thổi ra. Khi thuộc hạ đưa cánh tay đưa vào trong giếng, chợt bị một sức mạnh vô hình kéo xuống, may mắn thuộc hạ đúng lúc rút ra, nếu không sớm bị kéo vào đáy giếng. Nhưng chuyện kỳ quái cũng không ngừng ở đó, chờ thuộc hạ từ khiếp sợ lấy lại tinh thần, lại cúi đầu xem xét giếng cạn, vẫn bình thường, không có dị thường gì.”
Hoa Ngạo Kiết có chút đăm chiêu cúi đầu nghe Huyền Băng hồi báo, một lát sau, hắn chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía gã nói: “Ai hạ lệnh xây dựng?”
“Thuộc hạ không biết. Bởi vì miệng giếng này làm cho người ta có loại cảm giác lạnh buốt, cho nên dù là ban ngày cũng rất ít có người nguyện ý đến gần, bởi vậy thuộc hạ vẫn chưa tìm được người có thể cung cấp manh mối.”
“Nga? Hóa ra lực hấp dẫn của giếng cạn kia to lớn như thế, làm cho Băng quên không quay lại luôn, một đi là năm ngày?” Hoa Ngạo Kiết mỉm cười, mắt sáng như đuốc.
“. . . . . . Chủ nhân có thể không bóc trần thuộc hạ không?” Huyền Băng nói chuyện ngữ khí cứng nhắc, nghe không ra là oán giận hay là bất đắc dĩ thở dài. Tuy rằng biết khả năng nói dối của mình thấp kém đối với chủ nhân chỉ là múa rìu qua mắt thợ, nhưng không phải vẫn trông cậy vào chủ tử nhà mình mở một con mắt nhắm một con mắt để mình lừa dối qua sao? Từ sau vụ Vân Âm cũng không có gì đáng chú ý, không dễ dàng mới tìm được một chuyện, cơ bản còn muốn gạt chủ nhân, chính mình chậm rãi đùa một chút, như thế còn tốt, này toàn bộ đều bị hẫng.
“Có thể.” Hoa Ngạo Kiết mày kiếm một chọn, ánh mắt sắc bén uy nghi vô cùng.
“Thuộc hạ suy nghĩ, chắc là quên đi.” Có thể? Vậy hai tia hàn quang khiếp người kia là cái gì? Thật sự là một chủ tử khẩu thị tâm phi. Huyền Băng trong lòng ai thán một tiếng, chậm rãi nói: “Giếng cạn nhìn như không người tới gần, nhưng theo bốn phía sạch sẽ mà xem xét, thuộc hạ kết luận có người thường xuyên đến quét dọn, bởi vậy thuộc hạ mới ở tại chỗ ôm cây đợi thỏ.” Nội tâm tuy rằng một trăm một vạn không muốn nói, mặt ngoài vẫn như thường, ngay cả âm điệu cũng lạnh lùng cứng nhắc không có gì phập phồng.
“Hai ngày trước, trời mới sáng, chỉ thấy một thanh niên nam tử màu da trắng nõn, khuôn mặt thanh tú dựa một gốc cây dương liễu cách giếng cạn không xa, si ngốc nhìn giếng cạn. Thuộc hạ vốn định hiện thân tiến đến tìm hiểu chút tin tức, không ngờ hắn phút chốc xoay người, vội vàng biến mất.”
“Bị phát hiện ?”
“Hẳn là không có, nếu không hắn sẽ không xuất hiện vào đêm hôm sau. Hôm qua đêm khuya, nam tử kia như uống rượu say lắc lắc lắc lắc đi vào trước giếng cạn, thương tâm muốn chết quỳ rạp xuống đất, bi ai không thôi, vừa đốt vàng mã vừa khóc lóc kể lể: là ta vô dụng, là ta thực xin lỗi ngươi, kiếp nầy đều là nợ ngươi hết thảy, chỉ có kiếp sau sẽ trả lại, ngươi hảo hảo ngủ yên đi, kiếp sau muốn giết muốn đánh, rồi linh tinh gì gì đó.”
“Thân phận của hắn?”
“Không rõ. Hắn hai lần tiến đến đều mặc đồ thái giám, thuộc hạ âm thầm điều tra tất cả thái giám trong cung, phát hiện không ra người này. Thực hiển nhiên, hắn giả mạo thái giám để giấu thân phận, thân phận thật vẫn đợi điều tra thêm.”
“Không vội, chỉ cần người ở trong cung, không sợ tra không được. Có thể tra thân phận nữ tử trong giếng?”
“Có. Nữ tử mười năm trước nhập cung, bị phân công đến An Doanh cung làm thị nữ, sáu năm trước, không biết nguyên nhân vì sao nhảy vào giếng tự sát.”
“Lại là An Doanh cung?” Hoa Ngạo Kiết liễm mi, hạ mắt xuống, khi nâng lên trở lại, lạnh lùng bật cười: “An Nính, ngươi quả thực muốn làm trẫm thất vọng sao?”
Nhìn chủ tử nhà mình trên biểu tình có nụ cười hung ác nham hiểm kín đáo, Huyền Băng hai tay lại hưng phấn đến có chút run rẩy, vui sướng khi người gặp họa thầm nghĩ: ha ha! Cái này càng ngày càng thú vị, chủ nhân đúng là chủ nhân, vĩnh viễn cũng không làm ta cảm thấy không thú vị. Nếu như vậy, ta đây làm thuộc hạ còn có cái gì phải giấu diếm mà? Nhất định tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận*.
“Chủ nhân, theo thuộc hạ nhiều ngày điều tra cẩn thận, còn biết nàng này ngọc cơ hoa mạo, có vẻ khuynh quốc, không chỉ có tinh thông cầm kỳ thư họa, hơn nữa thông hiểu thi từ ca phú.”
“Cho nên?” Hoa Ngạo Kiết chọn chọn mi, hai chữ đủ để cảnh cáo đối phương tính nhẫn nại của hắn sắp tới cực điểm.
Thanh âm tuy nhẹ, kẻ khác lại không thể bỏ qua, Huyền Băng chỉ cảm thấy thanh âm kia như là đến từ địa ngục âm u, lành lạnh đáng sợ, may mắn gã sớm quen thành miễn dịch, nhưng cũng không dám lại thừa nước đục thả câu nữa, nói: ” Nữ tử như vậy lại có thể ủy thân** vào cung làm thị nữ nho nhỏ, thuộc hạ cảm thấy rất kỳ quái, liền điều tra xuất thân cùng bối cảnh của nàng. Phát hiện nàng này mặc dù không phải thiên kim tiểu thư nhà quan nhưng cũng là con gái phú thương Tây Tương quốc Tiễn Dịch, Tiễn Linh. Tiễn Linh từ nhỏ ngày thường thông minh lanh lợi, làm người yêu thích, gương mặt phấn nộn lúc nào cũng lộ mỉm cười mê người, vợ chồng Tiễn thị xem nàng như hòn ngọc quý trên tay, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Trong hoàn cảnh đầy đủ sủng nịch mà lớn lên, cá tính Tiễn Linh chẳng những không điêu ngoa kiêu ngạo ương ngạnh, tâm cao khí ngạo, ngược lại còn biến thành tiểu thư khuê các ôn nhu hiền thục, đồng tình với hạ nhân. Nàng có tri thức hiểu lễ nghĩa, tâm địa thiện lương, thường xuyên cứu tế người nghèo và khất cái, bởi vậy, mọi người liền cho nàng một danh hiệu: “Tái Bồ Tát”*** .”
“Nàng chính là Tái Bồ Tát?” Hoa Ngạo Kiết nghe đến đó, cảm thấy bất giác ngẩn ra, không ngờ “Tái Bồ Tát ” từng oanh động tứ quốc kia lại xuất hiện ở hoàng cung Nam Hiên quốc của hắn?
“Phải.”
Hoa Ngạo Kiết liễm mi trầm tư. An Nính vốn là công chúa Tây Tương quốc, hòn ngọc quý trên tay An Hoài. Hai nước liên minh là chuyện bình thường, nhưng lúc trước đối tượng hắn dạm hỏi không phải An Nính, mà là tỷ tỷ so với An Nính lớn hơn hai tuổi, An Kì, nếu không phải mười lăm năm trước đi chùa gặp gỡ, hắn cùng nàng [An Kỳ, ta nghĩ thế] bát tự là không hợp nhau. Tái Bồ Tát chính là lúc An Nính mới vừa sinh hạ Nhị hoàng tử Hoa Nguyệt Sở mà xuất hiện lời đồn, này cũng từng làm cho An Nính thân là công chúa Tây Tương quốc cũng nhảy nhót lâu ngày, một phần vì cố hương của mình có một vị mạo mỹ nữ tử kiệt xuất mà kiêu ngạo như vậy. Mà so An Nính trí tuệ, lại như thế nào xem nhẹ thị nữ bất phàm như thế? Huống nàng lại là tiến cung thế nào? Hoàng cung Nam Hiên quốc của hắn cũng không phải là tùy tiện ai muốn vào thì vào.
“Tiếp tục nói.”
“Trong nháy mắt, Tiễn Linh đã muốn mười bốn tuổi, bộ dạng thướt tha tuyệt sắc khuynh quốc, đội ngũ cầu thân đến cửa nhà đủ anh tuấn thiếu niên gia thế hiển hách cùng thương nhân trẻ tuổi phú giáp một phương, nhưng Tiễn Linh vô luận như thế nào cũng đều đóng cửa không gặp, càng miễn bàn xuất giá , này làm cho vợ chồng Tiễn thị đau đầu dữ dội. Cục diện bế tắc như vậy vẫn tiếp tục đến Tiễn Dịch phát hiện bí mật nữ nhân bảo bối nhà mình che dấu trong đáy lòng.”
“Một buổi tối khuya, Tiễn Linh một mình ngồi ở xích đu sau hoa viên nhắm mắt dưỡng thần lắc lư, sau một hồi, nàng không khỏi thất vọng suy sụp khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa định đứng dậy, bỗng nhiên hai vai căng thẳng, còn không kịp kinh ngạc, bả vai đã bị hai tay quen thuộc từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy, ngay sau đó tiếng nói ôn nhu không cố ý đè thấp nói vào tai của nàng, làm nàng không khỏi toàn thân run lên, ấm áp vô tận từ bên tai một đường lan tràn tới toàn thân.”
“Vốn là bức tranh hai người yêu nhau phi thường ngọt ngào ấm áp, lại cố tình bị Tiễn Dịch ra ngoài về trễ đụng phải. Lúc sau, tên nam tử kia bị đuổi ra khỏi Tiễn phủ, không quá lâu sau đó, Tiễn Linh cũng mất tích theo, chuyện sau đó cũng không biết nữa.”
“Tiễn Dịch lại để Tiễn Linh mất tích nhiều năm mà không quan tâm?”
“Đương nhiên là không, nhưng vì lo nghĩ cho trong sạch của Tiễn Linh, Tiễn Dịch cũng không dám lộ liễu tìm người, lão lén dùng số tiền lớn phái không ít người hỗ trợ tìm con gái, đã tìm mười năm, cho tới bây giờ vẫn chưa buông tha.”
“Khó trách ngươi đối nam tử kia có hứng thú như vậy, xem ra muốn biết Tiễn Linh vì sao lại xuất hiện trong cung, chỉ có bắt đầu từ nam tử kia.” Hoa Ngạo Kiết ánh sáng trong mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm Huyền Băng, mang theo một tia cười biến hoá kỳ lạ, nói:”Bất quá, trẫm còn có một biện pháp. Băng, muốn đấu cùng trẫm một lần hay không, xem ai có thể tra ra tung tích nam tử kia trước, cởi bỏ mê đoàn?”
“Thuộc hạ vui lòng đáp ứng.” Ha ha! Đã lâu chưa cùng chủ nhân tỷ thí , lần này nhất định phải hòa nhau một trận, phá vỡ ghi chép bại trận của mình.
“Người tới, truyền ý chỉ của trẫm, bãi giá An Doanh cung.”
Canh giữ ở ngoài cửa, Thuận Đức vừa nghe thanh âm Hoa Ngạo Kiết, vội lĩnh mệnh thét to: “Nô tài tuân chỉ. Bệ hạ bãi giá An Doanh cung.”
Hoa Ngạo Kiết đứng lên, hướng Huyền Băng cười thần bí, nói: “Băng, nếu ngươi đem bảo bối Ngân Nhi của trẫm hộ tống tới An Doanh cung, trẫm cam đoan cho ngươi xem biểu diễn phấn khích, thế nào?”
Huyền Băng cảm thấy ngẩn ra, chợt chậm chạp nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Không thể nào, chủ nhân chắc đã biết tung tích nam tử lại vì sao còn muốn tìm gã tỷ thí? Đây chẳng phải là thành tâm làm cho gã mất mặt sao? Đành vậy, bẽ mặt thì bẽ mặt, cái này gọi là : không giành lấy thắng lợi trong thất bại, chỉ ở trong thất bại nhịn nhục! Gã đã tốn năm ngày thời gian, tự cho là chưa hề tính sai một bước nào, nhưng cuối cùng vẫn không có tiến triển, chỉ trong năm phút ngắn ngủi khi gã đang báo cáo, chủ nhân đã làm ra vẻ nắm chắc phần thắng trong tay, nếu như thật sự là vậy, gã cũng thua tâm phục khẩu phục.
tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tận*: biết thì sẽ nói, nói thì không giấu diếm.
ủy thân**: nương thân.
“Tái Bồ Tát”***: có thể hiểu là so cả với Bồ Tát.