CHƯƠNG 51
“A. . . . . .” Mẫn cảm ngây ngô chưa kéo dài bao lâu liền tới điểm giới hạn, Hoa Nguyệt Ngân đột nhiên cong người dậy, thất thanh thét chói tai, một cỗ bạch trọc dâng lên bắn ra, phóng thích cả vào miệng Hoa Ngạo Kiết.
Vừa lòng nhìn thấy thiên hạ dưới thân đỏ mặt không thôi, đôi mắt khẽ mở, Hoa Ngạo Kiết phun ra chút dịch của Hoa Nguyệt Ngân thoa đầu ngón tay, chậm rãi hướng vào nhắm chặt u huyệt của y, gảy tiểu cúc hồng nhạt non mềm, có chút gian nan vói vào một ngón tay, chạm đến nội bích của y, tìm kiếm điểm đột khởi mẫn cảm.
“A. . . . . . Phụ. . . . . . Hoàng. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân căng thẳng thân thể, hai tay nắm chặt sàng đan dưới thân, thanh âm cực kỳ run rẩy.
“Ngoan, thả lỏng, ta sẽ cho ngươi thực thoải mái.” Nói xong, Hoa Ngạo Kiết thu hồi ngón tay, ôm lấy thắt lưng Hoa Nguyệt Ngân, tách hai chân y ra, chỗ tư mật hoàn toàn lộ ra, Hoa Nguyệt Ngân xấu hổ vội nhắm mắt lại.
Đầu lưỡi liếm da thịt mềm mại trên đùi, ngón tay cẩn thận nhẹ nhàng đẩy mạnh vào u huyệt, bốn phía không ngừng ấn xoa, kiên nhẫn cùng đợi cúc hoa chậm rãi giãn ra. Hoa Nguyệt Ngân hơi thở hỗn loạn, không tự chủ được phát ra rên rỉ tinh tế.
“Ngô. . . . . .” Hai đùi bị vuốt ve cùng cảm giác trên tất cả cảm quan của cơ thể, Hoa Nguyệt Ngân bản năng mở mắt ra, buộc chặt thân thể, cảm thụ được ma sát khác thường cuồn cuộn trong cơ thể.
“Ngân Nhi ngoan, thả lỏng.” Thanh âm trầm thấp dịu dàng trấn an bên tai Hoa Nguyệt Ngân, hồng quả vốn là dị thường mẫn cảm lại bị ngậm lấy kích thích suy yếu dị cảm, với trọc dịch bôi trơn, ngón tay Hoa Ngạo Kiết chậm rãi xoay tròn trong cơ thể y, tìm kiếm một chút thần bí. Nội bích mềm mại, kẻ khác mất hồn. . . . . .
Đột nhiên, đầu ngón tay đụng tới một đột khởi.
Hoa Nguyệt Ngân lập tức toàn thân đại chấn, thân thể bắn lên về phía trước, khoái cảm khiến kẻ khác hít thở không thông tức khắc thổi quét toàn thân. . . . . .
Hoa Ngạo Kiết biết tìm đúng chỗ rồi, lại thêm một lóng tay, ngón tay không ngừng chạm nhẹ vào đột khởi trong cơ thể y, thẳng đến cảm giác ngón tay lỏng ra, lại thêm một lóng tay, mà tay kia không ngừng chà xát phân thân khéo léo của y.
“Ân. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Ngô ân. . . . . .” Trong miệng nửa khép phát ra tiếng ngâm khẽ dịu dàng, Hoa Nguyệt Ngân từ từ nhắm hai mắt, sớm bị lạc trong *** mãnh liệt như thủy triều, chỉ có thể cầm lấy sàng đan dưới thân thở dốc rên rỉ. . . . . .
Hoa Ngạo Kiết ngậm lấy vành tai mẫn cảm của y, nhẹ nhàng nếm thử, đầu lưỡi vươn nhẹ nhàng liếm tai y, tiếng nói ẩn ẩn *** tiếng được tiếng không nhẹ gọi vào lỗ tai y : “Ngân Nhi. . . . . .”
Bé con nghe tiếng mở mắt ra, đôi mắt bảy màu một mảnh mê mông, càng tăng thêm vài phần gợi cảm.
Hoa Ngạo Kiết nhịn không được lại nhẹ hôn lên đôi môi đỏ tươi của Hoa Nguyệt Ngân, tình cảnh này, dục vọng cực nóng của hắn rốt cuộc không thể chờ đợi, ngón tay hắn rút ra khỏi u huyệt, thắt lưng đẩy một cái, hoàn toàn đem phân thân nóng rực của mình đi vào thánh địa khát vọng đã lâu kia.
“A. . . . . . Đau. . . . . .” Nội bích bị giãn cảm giác áp bách rõ ràng, làm cho Hoa Nguyệt Ngân cuồng loạn lắc đầu, sợi tóc đen bóng tán loạn trên gối.
“Ngân Nhi ngoan, lập tức tốt lắm.” Hoa Ngạo Kiết có chút đau lòng áp thân hình bé đừng vặn vẹo, chậm rãi chuyển động, đỡ lấy bả vai bé, hôn lên xương quai xanh của y.
Phân thân không ngừng va chạm u huyệt của Hoa Nguyệt Ngân, huyệt khẩu giao nhau bị vô tận lật tới lật lui “Đau, đau quá. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Từ bỏ, đau quá. . . . . . Từ bỏ. . . . . .” Hoa Nguyệt Ngân bất lực thốt lên cầu xin, nước mắt không ngừng chảy qua hai má, thân mình hoàn toàn không phải do y làm chủ, chỉ có thể theo tiết tấu cuồng loạn run rẩy, đau đớn giống như vĩnh viễn không có cuối cùng. . . . . .
“Đừng khóc.” Cảm thụ được ấm áp mềm dẻo bao vây lấy, Hoa Ngạo Kiết đau lòng hôn lên mỗi một giọt lệ châu từ hốc mắt y chảy xuống.
“Phụ hoàng. . . . . . Ta đau. . . . . . Đau quá. . . . . .” Thanh âm dần dần nức nở.
“Ta biết, nhưng mà Ngân Nhi, ta đã dừng không được rồi, cho nên đừng khóc, đừng khóc. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết cố gắng giảm sức tiến lên của dục vọng, thả chậm tốc độ, va chạm chậm rãi, kiên nhẫn đợi thiên hạ dưới thân thả lỏng, thân thể mềm mại có thể hoàn toàn nhận hắn. . . . . .
“Ngô ân. . . . . .” Đau đớn hòa cùng cảm giác ma túy, tựa hồ có gì đó đang chậm rãi tích tụ lại, làm cho y lâng lâng như bước vào đám mây, chờ mong . . . . . .
Phát giác bé biến hóa, Hoa Ngạo Kiết đột nhiên đẩy nhanh hơn tiết tấu luật động. . . . . . Đem hai người đẩy lên thẳng đỉnh núi.
“A. . . . . . Ân. . . . . .” Rên rỉ mảnh mai theo từng đợt sóng khoái cảm không ngừng tràn ra từ môi Hoa Nguyệt Ngân.
“Ngân Nhi. . . . . . Ngân Nhi của ta. . . . . .” Hoa Ngạo Kiết tiến công càng lúc càng nhanh, thân thể mãnh liệt va chạm .
“Cáp ân. . . . . .” Càng ngày càng mãnh liệt khoái cảm làm cho Hoa Nguyệt Ngân hoảng hốt, y ôm sát cổ Hoa Ngạo Kiết, Hoa Ngạo Kiết buông ra một tay đang ôm thắt lưng y an ủi phân thân của y, rất nhanh, khoái cảm song trọng làm cho y cảm giác giống như bị cuốn vào sóng biển cao thấp quay cuồng.
“A a. . . . . .” Cảm giác tê dại kịch liệt lan rộng toàn thân. Va chạm cực nóng mạnh mẽ lao vào, một dòng nóng bỏng dâng lên từ nơi sâu thẳm. Cảm giác bùng cháy ở chỗ sâu trong thân thể nháy mắt khuếch tán, lan ra cảm giác tê dại, chất lỏng bạch trọc phun ra dính vào chỗ kết hợp của hai người, theo mông trắng nõn rơi xuống.
“Ngân Nhi. . . . . .” Cúi đầu, chỉ thấy bé nhắm mắt lại, trên mặt nước mắt ẩm ướt, cũng không nhúc nhích, chỉ là nhẹ nhàng thở.
Hoa Ngạo Kiết sủng nịch in một cái hôn lên trán y, mềm nhẹ ôm lấy y, đi vào dục trì, hảo hảo thay y vệ sinh thân thể, lại ôm về giường.
Lấy ra bình dược, thật cẩn thận đem thuốc mỡ mát mát vẽ loạn trên u huyệt sưng đỏ, mềm nhẹ kiên nhẫn, cho đến khi huyệt khẩu đủ trơn, mới đưa tay vào, đem càng nhiều thuốc mỡ vào u huyệt của y, vẽ loạn vào nội bích bị thương sưng đỏ.
“Ngô. . . . . .” Thuốc mỡ lành lạnh tan đến miệng vết thương sưng đỏ nóng thoải mái vô cùng, Hoa Nguyệt Ngân rên rỉ rất nhỏ, nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển tỉnh.
Thoa dược xong, lại mềm nhẹ hôn lên trán y, nhẹ giọng nói: “Ngủ ngon, bảo bối của ta, chúc ngươi có giấc mơ đẹp.” Nói xong, tay chân mềm nhẹ ôm cả người y vào trong ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại . . . . . .