Hoa Nguyệt Ngân

Chương 54: Chương 54




CHƯƠNG 54 PN2

Thiên thượng bất hội điệu hãm bính, thế thượng một hữu bạch cật đích ngọ xan

(Bánh sẽ không tự nhiên từ trên trời rớt xuống, đời không có cơm ăn không trả tiền)

Thất hoàng tử? Hắn vậy mà là hoàng tử quốc gia này? Ha ha ha! Cái này nghĩ cũng không khó khăn! Ha ha ha!

Được, Kì đại gia ta hôm nay liền xả thân thủ nghĩa, chân chính hoàn toàn tiếp nhận thân thể tay nhỏ chân nhỏ này của Lãnh Thiên Vũ đi.

Chậm rãi, Lãnh Thiên Vũ hai mắt biến thành chữ ¥ [ký hiệu của tiền, như $ ấy], trong lòng tựa hồ đã muốn ôm mấy bó tiền mặt lớn, nước miếng vẫn tí tách chảy không ngừng.

“Suy nghĩ cái gì?” Không phải không khiếp sợ nhìn thấy thiên hạ trước mắt này biểu tình quá mức phong phú, rốt cục vẫn là nhịn không được đặt câu hỏi .

“Hắc hắc! Tiền a! Hắc hắc! Tiền a!” Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt say mê ngây ngô cười , miệng thì thào đáp.

“Tiền?” Khó hiểu nhíu mày, “Ta xem ngươi vẫn là lau nước miếng trước đi.”

“Nga nga.” Lau lau nước miếng bên miệng, mơ mơ màng màng đáp lời, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn từ cõi thần tiên tỉnh táo lại.

Đang muốn nói tiếp gì đó, chợt thấy một thái giám đùng đùng chạy tới, quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tài tham kiến bệ hạ.”

“Chuyện gì?”

“Hồi bẩm bệ hạ, Nhã phi nương nương tự tay làm chút bánh thủy tinh, thỉnh bệ hạ qua thưởng thức.”

“Ân.” Lãnh Thiên Cương thản nhiên trả lời, đang muốn rời đi bỗng nhiên phát hiện vạt áo y đang bị một đôi tay nhỏ bé trắng noản túm .

Xấu hổ nhức đầu, không nói tới thì thôi, nghe người ta nhắc tới, bụng liền bồn chồn, “Hắc hắc! Ta cũng muốn ăn, cùng đi đi.” Không phải cầu xin, mà là yêu cầu.

“Ngươi muốn cùng đi?” Lãnh Thiên Cương dồi dào hứng thú chọn mi hỏi lại.

Lãnh Thiên Cương hỏi lại, Lãnh Thiên Vũ nghe ra lại giống như cự tuyệt, này tựa hồ chọc giận hắn, chỉ nghe hắn bực mình lớn tiếng trách cứ nói: “Uy, có cần nhỏ mọn như vậy không? Thêm người bất quá thêm một đôi đũa thôi, đường đường một quân vương, nhưng lại keo kiệt như vậy, thật sự là rất không được.” Bên tai nháy mắt truyền đến một tiếng hít thở, Lãnh Thiên Vũ theo thanh âm nhìn qua, thấy trong mắt thái giám kia không dám tin tràn ngập khiếp sợ, ngọt ngào nhe răng cười, “Công công có ý kiến với lời nói của bổn thiếu gia sao? A?” Tiếng nói ngọt ngào ẩn chứa uy hiếp, lại khiến cho người ta có một loại cảm giác không rét mà run.

Thái giám họ Lý kia nghe vậy vội hướng hắn dập đầu xin khoan dung: “Không, không dám, nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.” Cảm thấy kinh ngạc Lãnh Thiên Vũ hôm nay khác thường.

Trên thực tế, ngày thường thái giám họ Lý kia cũng không ít lần khi dễ Lãnh Thiên Vũ, nhưng nếu không được sủng ái, Lãnh Thiên Vũ tốt xấu vẫn là hoàng tử, ở trước mặt quân vương, hắn sao dám làm càn, hiện nay cũng chỉ có thể dập đầu xin khoan dung.

“Cái gì chết hay không, động bất động liền quỳ dưới chân người khác dập đầu, mẹ ngươi biết thì nên có bao nhiêu thương tâm, đứng lên.” Hắc hắc! Làm hoàng tử cũng thật uy phong! Âm thầm đắc ý.

“Dạ, nô tài đáng chết.”

“Câm miệng.” Cái này chắc là kêu nô tính của thái giám, hở ra là thích nói chết chết thế mà? Khó trách thái giám cũng không sống lâu. Được, về sau toàn bộ tham gia kì thức quân huấn, bảo đảm từ nay về sau thoát thai hoán cốt. Nói. . . . . . Thực đói a.

“Uy. . . . . .”

“Ta không gọi là uy, ngươi nên gọi ta phụ hoàng.” Cắt ngang hắn, dắt tay hắn, nắm trong tay mình, “Đi thôi.”

“Nga nga.” Lăng lăng gật đầu, gật đầu xong lại nở nụ cười, hóa ra quân vương keo kiệt này cũng không phải nhỏ mọn thế.

Lãnh Thiên Vũ đi theo Lãnh Thiên Cương, một đường hết nhìn đông tới nhìn tây, chút không che dấu bản thân đối với hoàng cung thật hiếu kỳ. Nhìn thấy đình thai lầu các, rường cột chạm trổ, khí thế hào hùng, kiến trúc xa hoa, không tự chủ được phát ra một tiếng tán thưởng.

Đi tới đi tới, cổ thụ buông xuống bóng mát, tùng trúc xanh mát, đường vào viện hẹp lại một chút, đình thai lầu các, hành lang nói các phòng lại, tầng tầng tiến dần lên, một tòa cung điện hoa lệ to lớn hiện ra ở trước mắt. Cửa điện đầy người, thật xa có thể rõ ràng thấy được.

Đến gần, chỉ thấy chung quanh cung điện muôn hồng nghìn tía, trăm hoa đua nở, giống như đi vào một biển hoa.

“Thần thiếp cung nghênh thánh giá.”

“Ái phi bình thân.” Lãnh Thiên Cương nâng Tích Nhã dậy, sau đó đối quỳ  thái giám cung nữ quỳ một bên nói: “Đều đứng lên đi” .

“Tạ ơn bệ hạ.”

Nâng mắt, miết thấy thiên hạ phía sau Lãnh Thiên Cương, cặp mắt tím như bảo thạch óng ánh khiến kẻ khác mê muội hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã hoàn toàn bị tươi cười che dấu, chỉ nghe nàng ôn nhu nói: “Thất điện hạ cũng đến đây.”

Nữ tử mái tóc như mây, nhẹ buông xuống trước ngực, chu thần nhẹ mím, ánh mắt thần thái huyễn lệ, diễm lệ động lòng người nói không nên lời, Lãnh Thiên Vũ nhất thời giương miệng xem ngây người.

“Vũ Nhi, còn không mau bái kiến mẫu phi.” Thấy Lãnh Thiên Vũ lại thất thần, Lãnh Thiên Cương vội ra tiếng nhắc nhở, y cũng thật sợ hắn lại nước miếng đầy đất.

Hoàn hồn, Lãnh Thiên Vũ như sói đó chụp mồi lao thẳng tới Tích Nhã, còn không quên phiến tình một phen, “Mẫu phi, đứa con hảo nhớ ngài a!” Tựa đầu thật sâu vào Tích Nhã hai song phong siêu cấp cao ngất, cọ cọ! Ha ha ha! Khuôn mặt hảo, dáng người lớn, mẹ thế này, kiếm được rồi.

“A ——” còn không kịp say mê, chỉ nghe đỉnh đầu truyền đến một tiếng thét chói tai như giết heo, cùng với  tiếng kêu, Lãnh Thiên Vũ cảm giác được bản thân bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, trước khi hắn còn chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì thì mông đã chấm đất.

“Shit!” Bản năng chửi thầm một tiếng, Lãnh Thiên Vũ ăn đau xoa mông, đang muốn tiến lên sửa chữa sửa chữa “Hung thủ” hại chính mình té tứ chi hướng lên trời, mặt mất hết, lại nghe đến một tiếng mắng: “Vô sỉ.”

“What?” Nữ nhân này dám chửi hắn vô sỉ? Bất quá hắn không thể chịu đựng được, là dòng nhiệt huyết của hắn đã chảy thẳng ra biển Đông, nghĩ lão mẹ hắn cho tới bây giờ cũng sẽ không đẩy ra đứa con nhiệt tình như vậy, đáng giận.

“Ngươi điên rồi đi. Bổn thiếu gia hạ mình cao quý, hướng ngươi yêu thương nhung nhớ, ngươi còn không muốn? Nghĩ tới lão mẹ ta, mấy trăm năm trước cũng không có đãi ngộ này.” Nữ nhân này không khỏi cũng quá không biết điều .

“Cái. . . . . . Sao? Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . .” Tích Nhã hiển nhiên là tức chết rồi, một câu cũng nói không xong, tay chỉ vào Lãnh Thiên Vũ cũng run rẩy.

“Ngươi, ngươi, ngươi cái gì ngươi?” Lãnh Thiên Vũ xoa mông nhe răng đứng lên, không phải không châm chọc nói: “Ta nói ngươi không phải nương ta sao? Một cái ôm mà thôi, đừng khoa trương coi ta có ý gì đó với ngươi, OK? Huống chi bổn thiếu gia khinh thường loạn luân mà.” Đau thiệt, người cổ thật sự là không thể hiểu nổi, MD, thực đau.

“Ngươi câm mồm.” Tích Nhã trong mắt rưng rưng, giống như bị cực kỳ ủy khuất nhào vào lòng Lãnh Thiên Cương, nghẹn ngào khóc ròng nói: “Bệ hạ, Thất điện hạ hắn, hắn thật sự là quá đáng, ngài nên thay Nhã nhi làm chủ nha!”

Âm thầm thở dài! Bé con này cũng thật biết tìm phiền toái cho hắn! Nhưng “Hiết đặc ” cùng “Ngã đặc ” lại là có ý tứ gì? ? Bé con này cũng không khỏi dùng quá nhiều từ cổ quái đi!

“Vũ Nhi, xin lỗi mẫu phi đi.” An ủi vỗ nhẹ sau lưng Tích Nhã, Lãnh Thiên Cương rất rõ ràng cảm giác được y nói xong câu kia, mắt bé tròn tròn to to đang phun hỏa.

Lãnh Thiên Vũ quật cường chống lại đôi mắt xanh sâu không thấy đáy của Lãnh Thiên Cương, khịt mũi nói: “Thiết! Ta xin lỗi cô ta, ai xin lỗi ta? Ngài lão Đại nên làm rõ ràng, ta mới là đứa bị ngã đau a.” Càng nghĩ càng giận, từng tuổi này, hắn hướng lão mẹ yêu thương nhung nhớ, lão mẹ chính là cảm động lão lệ tung hoành, la hét: tiểu tử, mẹ thương ngươi còn không hết. Đổi mẹ một cái, liền bị ghét bỏ thành như vậy? Lão mẹ, cũng là ngươi tốt, đứa con nhớ ngươi .

Mỉm cười, giống như sớm dự đoán được như thế.

“Vũ Nhi, xin lỗi mẫu phi đi.” Âm điệu lạnh nhạt như cũ, trong mắt lại xẹt qua một tia ôn nhu không phát hiện ra.

“Ta không có sai, vì cái gì phải xin lỗi? Ngươi cái này gọi là thiên vị, nữ nhân sớm hay muộn cũng sẽ vì ngươi sủng ái vô lý mà biến thành được sủng mà kiêu.” Một ủy khuất không hiểu nảy lên trong lòng, chợt thấy cái mũi đau xót, suýt nữa nước mắt rơi ra. Lãnh Thiên Vũ hận tuyến lệ của thân thể này làm việc quá tốt, vội để ý  đến cảm xúc, dùng giận trừng không cam lòng yếu thế che dấu xấu hổ mới vừa rồi.

Nhìn thấy bé bộ dáng quật cường thở phì phì, cố nén nước mắt, tâm Lãnh Thiên Cương thắt lại một cái, nhưng lại sinh ra một loại đau lòng cùng luyến tiếc trước nay không có.

“Vũ Nhi, Nhã phi cũng không phải mẹ đẻ của ngươi.” Vỗ vỗ kia khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vẫn dán vào ngực mình, ý bảo nàng buông tay. Mà nữ nhân mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng thực thức thời rời khỏi ôm ấp của y.

Giống như cảnh tỉnh, “Vậy ngươi còn bảo ta gọi nàng là mẫu phi?” Khó trách nữ nhân này phản ứng lớn như vậy, nhưng này cũng không phải lỗi của hắn, ai bảo lão cha xạo sự này dùng ngôn ngữ không rõ ràng lắm làm hắn hiểu lầm.

Một chất vấn rõ ràng đáng khiến bực mình, lại phá lệ không chọc giận Lãnh Thiên Cương, chỉ nghe y chậm rãi giải thích nói: “Nhã phi mặc dù không phải mẹ đẻ của ngươi, nhưng ấn quy củ, ngươi nên gọi nàng một tiếng mẫu phi.”

“Nga a! Hóa ra đây là cái gọi là tam cung lục viện Thất mươi hai tần phi của hoàng đế a.” Lãnh Thiên Vũ ra vẻ giật mình, mỉa mai nói.

“Tốt lắm, Vũ Nhi vẫn là đi về trước đi.” Trực tiếp xem nhẹ Lãnh Thiên Vũ châm chọc khiêu khích, Lãnh Thiên Cương nguyên vẹn thể hiện một phen khí độ quân vương, phong độ quân tử.

“Chính hợp ý ta.”

Nhìn thấy bé dỗi quay người lại, tùy tay chỉ  vào tiểu thái giám dẫn đường cho mình, Lãnh Thiên Cương đáy mắt trào ra một phần sủng nịch nồng đậm ngay cả chính mình cũng không nhận thấy được, khóe miệng thực tự nhiên hơi hơi giơ lên, câu ra độ cung duyên dáng.

Thấy Lãnh Thiên Vũ không chỉ không bị trách phạt gì, còn thong dong tùy ý sai bảo thái giám trong cung mình dẫn đường, Tích Nhã giống như bất chấp hình tượng quý phi lớn tiếng rít gào nói: “Ngươi đứng lại.”

Gặp tiểu thái giám đột nhiên dừng cước bộ lại, Lãnh Thiên Vũ bực mình nhíu mày thúc giục, “Đi a, dừng lại để làm chi?” Hắn cũng không quên rắn rết mỹ nhân kia vừa mới còn một sắc mặt ác độc chờ xem kịch vui. Hiện tại gào to với hắn thì sao? Không chỉnh tử hắn không bỏ qua là đi? Thiết ~ sợ nàng mới là lạ!

Thấy Lãnh Thiên Vũ chút không đem mình để vào mắt, Tích Nhã rốt cục hoàn toàn bị chọc giận, nàng cầu cứu nhìn Lãnh Thiên Cương, điềm đạm đáng yêu nói: “Bệ hạ, ngài cứ như vậy nhìn thấy thần thiếp bị khi dễ sao? Ngài sao có thể dung túng Thất điện hạ như thế?” Nói xong, nước mắt vỡ đê cuồn cuộn trào ra.

“Ái phi là đang chất vấn trẫm sao.” Tuy là câu nghi vấn, lại dùng ngữ khí khẳng định.

Tích Nhã một bên chà lau lệ, một bên tiếp tục không sợ chết khóc lóc kể lể: “Thần thiếp không dám. Nhưng Thất điện hạ thật sự rất mắt vô tôn trưởng , nếu không khiển trách hắn, đối thần thiếp thật là bất công.”

“Xem ra ái phi đối quyết định của trẫm rất có ý kiến. Như thế nào? Trẫm làm việc, còn phải để một phi tử như ngươi ở bên khoa tay múa chân ?” Lãnh Thiên Cương vô biểu tình nhìn Tích Nhã, thanh âm lạnh như băng giống như đến từ địa ngục.

“Thần, thần thiếp không dám.” Thấy Lãnh Thiên Cương vậy mà tức giận, Tích Nhã cũng không dám nói gì nữa. Nàng không hiểu, hôm nay Lãnh Thiên Cương vì sao phải che chở Thất hoàng tử nếu là người thì đều biết nói y không yêu thích kia; nàng lại càng không hiểu, Thất hoàng tử ngày thường khúm núm, hôm nay vì sao giống như đổi người khác làm cho người ta không thể chống đỡ được.

Âm thầm cắn răng, chuyện Lãnh Thiên Cương không chỉ có không giúp mình, còn có chuyện mình bị oan uổng tức giận trút hết lên đầu Lãnh Thiên Vũ. Thề, hôm nay chịu ủy khuất, ngày khác phải đòi lại trên người Lãnh Thiên Vũ gấp đôi.

Phía chân trời thê lương tịch liêu xa xa truyền đến vài tiếng kêu quái dị, như khóc thảm, như kêu rên, như là hưng phấn không hiểu.

Châm chọc chính là, giờ phút này, cùng với Lãnh Thiên Vũ lại chỉ có tiếng kêu kỳ quái này.

Tượng trưng tiếng quạ đen báo bất hạnh cùng tai nạn, hiện tại trong tai Lãnh Thiên Vũ có thể sánh bằng tiếng chim khách báo tin vui thân thiết êm tai.

Đứng trước cung điện quạnh quẽ, nhìn thấy cửa cung đóng chặt, tấm biển lành lạnh bắt tại cái nơi không tiếng không thanh này, ba chữ “Sưởng Vũ cung” giống như đang cười nhạo thân phận Thất hoàng tử này của hắn.

Đẩy cửa cung ra, đi vào đại điện trống trải quạnh quẽ, Lãnh Thiên Vũ phát tiết gầm rú hai tiếng, thanh âm quanh quẩn trong đại điện, càng thấy rõ phiền muộn quạnh quẽ của giờ phút này. Nén giận cũng phải có hạn độ, không thể nhịn được không cần nhịn nữa, huống chi hắn cũng không phải người sẽ kiên nhẫn.

Chỉ thấy Lãnh Thiên Vũ bước qua bước lại trong khoảng không của đại điện, miệng bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “TMD, ta đã nói chuyện làm gì tốt như vậy, cái gì có thể làm một hoàng tử hưởng hết một đời vinh hoa phú quý. Thối, ông trời quả nhiên sẽ không rớt bánh xuống, trên đời quả nhiên không có cơm ăn không phải trả tiền. Nhưng Lãnh Thiên Vũ này cũng quá yếu đuối , còn làm người ta sống không? Nghĩ đến liền tức, ngay cả tiểu thái giám tay trói gà không chặt cũng dám tùy ý mỉa mai ta, làm hoàng tử còn có địa vị, tôn nghiêm gì? MD, hỗn đản Lãnh Thiên Cương thì không nhìn đứa con chết sống? ZTM một hỗn đản, tức chết ta . . . . . .” Hóa ra Thất điện hạ của chúng ta trên đường hồi cung bị tiểu thái giám dẫn đường khi dễ . Sự tình là như thế này——

Tiểu thái giám mặc dù biết hôm nay Thất hoàng tử cùng ngày thường rất là không giống, nhưng khi dễ Thất hoàng tử đã thành thói quen của tất cả nô tài trong cung, cho đến khi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, mới phát hiện bản thân phạm sai lầm hối tiếc không kịp cỡ nào, không thể bù lại. Đại thán Thất hoàng tử đã không phải Thất hoàng tử hôm qua, hắn thật là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Chắc hẳn phải vậy, lãnh hết Lãnh Thiên Vũ bạo quyền xong, tiểu thái giám đã đem chuyện nên nói cũng nói không nên nói cũng nói cho Lãnh Thiên Vũ nghe hết.

Tỷ như Lãnh Thiên Vũ vì cái gì ở hoàng cung không có địa vị.

Lãnh Thiên Vũ ngày sinh ra, cũng chính là ngày giỗ của mẫu phi hắn, Cẩn quý phi. Khó sanh mà chết.

Cẩn quý phi khi còn sống vì tranh thủ tình cảm mà hại chết một vị phi tử tối được sủng ái, bị Lãnh Thiên Cương biếm lãnh cung. Tuy nói đứa nhỏ nàng sau khi sinh hạ được tiếp ra khỏi lãnh cung, để hoàng hậu nuôi nấng, nhưng mẹ kế dù sao cũng là mẹ kế, vẫn là mẹ kế hậu cung, nữ nhân hậu cung người nào không tâm ngoan thủ lạt, ỷ mạnh hiếp yếu, Lãnh Thiên Vũ cuộc sống có bao nhiêu bi thảm, có thể nghĩ được.

Thật có thể nói là: người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hắn cũng rốt cục hiểu được vì cái gì Lãnh Thiên Vũ mặc dù làm hoàng tử, nhìn qua lại là một dáng vẻ suy dinh dưỡng, gió thổi là gục.

Nhưng hắn nghĩ không rõ chính là, Lãnh Thiên Cương nếu không quan tâm đứa con này chết sống ra sao, cần gì phải ban thưởng Sưởng Vũ cung cho Lãnh Thiên Vũ khi hắn mười tuổi? Đây chính là đãi ngộ hoàng tử công chúa khác chưa từng có. Chẳng lẽ là đột nhiên phát hiện lương tâm? Kia cũng không thể, nếu thực phát hiện lương tâm, y lại như thế nào để kẻ khác tùy ý khi dễ Lãnh Thiên Vũ? Huống, nhìn Sưởng Vũ cung, cả một cung điện, ngay cả nửa người hầu cũng không có, thật sự là kì  quái.

Một tiếng “Bệ hạ giá lâm” cắt ngang Lãnh Thiên Vũ đang mắng mỏ đầy miệng.

Lãnh Thiên Vũ hầm hầm nhằm phía cửa điện, nghênh diện mà đến không phải Lãnh Thiên Cương thì còn có ai? Không tự giác nhếch khóe môi, thầm nghĩ: bổn thiếu gia không tìm ngươi, cũng tự mình đến cửa .

“Phụ hoàng hôm nay cuối cùng cũng phát hiện lương tâm, biết đến Sưởng Vũ cung của ta trông coi .” Hắn đặc biệt tăng thêm bốn chữ “phát hiện lương tâm”.

“Đều đi xuống đi.” Vẫy lui thái giám đi theo, Lãnh Thiên Cương mới nhìn Lãnh Thiên Vũ, trực tiếp bỏ qua châm chọc của hắn, khẽ mỉm cười: “Vũ Nhi dùng cơm chưa?”

“Không có, đã tức no rồi.” Dám không xem hắn nói chuyện, quả nhiên là hỗn đản.

“Ha hả!” Thấy Lãnh Thiên Vũ vẻ mặt tức giận, Lãnh Thiên Cương bất giác bật cười.

“Ngươi cười cái rắm.”

“Ta không cười cái rắm, ta cười chính là Vũ Nhi. Vũ Nhi bộ dáng tức giận thực đáng yêu.”

“Ngươi TMD đùa giỡn ta hả?” Nói xong, liền bày ra một tư thế muốn đánh nhau.

Lãnh Thiên Cương không phải đứa ngốc, đương nhiên biết chính mình vừa mới chạm vào mìn, cho nên y thực thông minh nói sang chuyện khác: “Ngươi không phải có rất nhiều vấn đề muốn hỏi ta sao?”

Chút bất nhẫn sẽ loạn đại mưu, Lãnh Thiên Vũ hít sâu, hạ quyết tâm giữa lửa giận hừng hực thiêu đốt, khống chế âm lượng giọng nói của mình nói: “Đúng vậy. Ngươi nói ngươi làm một người cha, thuộc hạ tùy ý có thể khi dễ đứa con mình, ngươi làm người thế nào vậy?”

Lãnh Thiên Cương nghe xong cũng không giận, nói: “Vũ Nhi cũng không thể oan uổng phụ hoàng. Ngày đó không để ngươi lại chịu hoàng hậu khi dễ, phụ hoàng riêng ban thưởng cho ngươi Sưởng Vũ cung, đây chính là đãi ngộ đặc biệt hoàng tử công chúa khác cũng không chưa từng được hưởng qua.” Trên thực tế, bị nhục mạ như vậy, ngay cả chính y cũng cảm thấy được kỳ quái vì cái gì bản thân tuyệt không sinh khí, thậm chí còn muốn cười. Chẳng lẽ thật sự là bởi vì bộ dáng bé cố nén lửa giận rất thú vị, chạm vào long tâm đại duyệt của y, không chỉ có không muốn trách tội hắn, còn muốn tiếp tục đùa hắn sao?

“Ngươi nói cho rõ, cung điện lớn như vậy, ngay cả thái giám cung nữ cũng không có, ngươi thành tâm muốn Lãnh Thiên Vũ cô độc sống hết quãng đời còn lại đi?

“Vũ Nhi nói sai rồi, đây chính là Vũ Nhi tự mình yêu cầu.”

“Gì? Ngươi nói Lãnh Thiên Vũ tự mình yêu cầu Sưởng Vũ cung không cần thái giám cung nữ?”

“Ân.”

“Đùa à!” Này Lãnh Thiên Vũ như nước vào óc .”Kia thái giám cung nữ khi dễ Lãnh Thiên Vũ, ngươi không ra mặt giúp hắn cũng là sự thật  đi?”

“Ta cũng rất muốn ra mặt, nhưng mỗi lần hỏi Vũ Nhi, Vũ Nhi đều nói không ai khi dễ, là tự mình té ngã. Nếu như thế, phụ hoàng cần gì phải tự rước lấy mất mặt?”

“Oa lại đùa! Đứa con nói không có việc gì ngươi coi như không có gì ? Ngươi như thế nào có thể làm cha như vậy?”

“Vì cái gì không thể? Một người ngay cả chính mình cũng không hiểu nên yêu quý bản thân, lại muốn người khác yêu quý hắn như thế nào?”

“. . . . . . Nói là nói như vậy. Chính là ngươi cố ý không nhìn, tương đương như bỏ mặc hành hung. Chính là bởi vì ngươi thờ ơ, mới làm cho người khi dễ Lãnh Thiên Vũ càng thêm không kiêng nể gì, làm trầm trọng thêm.”

“Về sau sẽ không thế nữa.” Lãnh Thiên Cương đột nhiên sờ sờ đầu của hắn, “Ta cam đoan.”

Lãnh Thiên Vũ tỉnh tỉnh mê mê lên tiếng. Nam nhân này thay đổi cũng quá nhanh đi, thực không thích ứng. Nghĩ, tầm mắt hắn bắt đầu tả hữu trốn tránh lay động.

“. . . . . . Cái kia, ta không ở Tử Nhân điện này, được không?” Hắn từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, thấy Lãnh Thiên Cương như vậy, hắn ngược lại không biết nên như thế nào cho phải .

Tử Nhân điện? Sủng nịch cười cười, “Hảo. Bất quá Vũ Nhi một hơi Lãnh Thiên Vũ, cũng nên hướng phụ hoàng thẳng thắn nhận thân phận phải không?”

“Cái, cái gì thân phận, ta, ta đã nói với ngươi ta mất trí nhớ  rồi, đương nhiên nhất thời thích ứng không được chính mình chính là Lãnh Thiên Vũ .”

“Phải không?”

“. . . . . .” Yết hầu giống như bị mắc nghẹn phát không ra tiếng, hắn không biết hắn bị làm sao, nhưng khi hắn nhìn thấy ánh mắt Lãnh Thiên Cương thất vọng cô đơn, hắn chính là không thể mở miệng nói.

Vậy ra tiểu tử kia không chỉ có ăn mềm không ăn cứng, lại là một người dễ thông cảm. Âm thầm cười trộm, ánh mắt lại càng cô đơn, thất vọng, trong đó còn kèm theo một chút bất đắc dĩ cùng cô độc vô tận.

Kết quả cuối cùng trong ý liệu chính là, đương nhiên Lãnh Thiên Vũ như ý nguyện ly khai cái hắn gọi là ” Tử Nhân điện” . Ngoài ý liệu thì là, hắn bị Lãnh Thiên Cương cưỡng bức lợi dụ, vào ở trong tẩm điện của Lãnh Thiên Cương, Lưu Ly điện. Trừ bỏ Lãnh Thiên Cương thường thường quấy rầy, Lãnh Thiên Vũ ăn ngon, ở cũng thật là tốt, ba tháng ngắn ngủn, vóc dáng cũng có thêm thịt. Nhưng này cũng không là trọng điểm, trọng điểm là, như Lãnh Thiên Cương đã cam đoan, hắn không đụng phải bất cứ  thái giám, cung nữ nào dám can đảm bất kính với hắn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.