Hoa Nguyệt Ngân

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57 PN5

Nhân toán bất như thiên toán

(Người định không bằng trời định) [Kết thúc]

“Ô. . . . . . Ngô. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ mơ hồ nghĩ muốn trở mình tiếp tục ngủ, nhưng mà thân thể mới hoạt động, đau đớn làm cho người ta muốn thét chói tai liền từ nơi kẻ khác khó có thể mở miệng lan tràn tới tứ chi bác hài.

Không cần phải nói, cái này là không thể ngủ tiếp .

Mở mí mắt nặng như ngàn cân ra, khuôn mặt tuấn tú Lãnh Thiên Cương to đùng xuất hiện trước mắt hắn. Lãnh Thiên Vũ cảm giác được bản thân trần trụi bị y ôm lấy, hơn nữa ôm thật sự chặt, giống như muốn ép hắn vào thân thể không bằng.

Đêm qua tình cảm mãnh liệt rõ ràng hiện lên, giống như một bộ phim không ngừng phát lại trong đầu. TMD, ngày hôm qua tiện nghi bị chiếm quá lớn.

Một đôi mắt to tròn cơ hồ tức giận đến muốn chém người chống lại đôi mắt xanh thâm thúy mê người của Lãnh Thiên Cương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Buông ra, ngươi muốn siết chết ta sao?”

Lãnh Thiên Cương chút cũng không ngại Lãnh Thiên Vũ đối chính mình thái độ, chỉ thấy hắn dung túng mỉm cười, nói: “Không ngủ nhiều thêm chút nữa có sao không? Còn đau không?” Cánh tay thon dài cưng chiều ma sát  làn da bóng loáng của hắn, có ý đồ lướt qua hậu diện của người kia.

“Vô nghĩa, ngươi nếm thử,có đau hay không a!” Cho Lãnh Thiên Cương một ánh mắt xem thường cộng thêm sắc bén, ý bảo móng vuốt sói của y mau cút khỏi người hắn.

Nhưng Lãnh Thiên Cương như là không thấy gì, bàn tay vẫn để ở thắt lưng Lãnh Thiên Vũ lặp lại lưu luyến không đi.

Trời giết tên biến thái ba cấp đi, ngươi chết chắc rồi.

Nghĩ, nắm tay đã đập mạnh vào ngực rắn chắc của Lãnh Thiên Cương, miệng còn không dừng nổi giận mắng: “Biến thái, tử sắc quỷ, hỗn đản, ta cho ngươi sờ, cho ngươi sờ, xem thiếu gia ta đánh chết ngươi đây. Hỗn đản, vương bát đản, dám chiếm bổn thiếu gia tiện nghi, ta nện chết tên biến thái ba cấp nhà ngươi.” Lãnh Thiên Vũ càng mắng càng tức, từng quyền từng quyền giống như đánh trống, hung hăng đánh vào ngực Lãnh Thiên Cương, phát tiết từng chút tức giận bất bình trong lòng.

“Được rồi, được rồi, ngoan, không đánh. Đến đây coi, tay có đau không?” Gặp tiểu tử kia phát tiết ra cũng khá rồi , Lãnh Thiên Cương dễ dàng liền đè nắm tay hắn lại  . Tuy nói nắm tay như vậy công kích y mà nói chả khác gì gãi ngứa, nhưng để đùa tiểu ái nhân của y, y cũng biết đau chứ.

“Đau đại đầu quỷ nhà ngươi.” Lãnh Thiên Vũ mặt đỏ lên, vội rút tay về.

Lãnh Thiên Cương mắt mang mỉm cười mềm nhẹ hạ xuống một nụ hôn trên trán hắn, “Ta đã giúp ngươi xoa dược , ngày hôm qua là ta không tốt, biết rõ ngươi là lần đầu hầu, vẫn là chịu không nổi hấp dẫn, làm nhiều thứ như vậy.”

“Hấp dẫn? Ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mẽ, ai hấp dẫn ngươi tới .” Tuy nói ngày hôm qua làm đến cuối cùng, tựa hồ quả thật là mình quấn quít lấy y không chịu buông, nhưng này đều tại cái Thôi tình hương chết tiệt kia, cùng ý chí bản thân hắn không quan hệ. Ai. . . . . . Người định không bằng trời định! Nếu sớm biết sẽ bị nam nhân này xxoo, hắn còn không bằng ngay từ đầu liền theo lời Tôn Phái Chỉ mà.

Lãnh Thiên Cương sủng nịch xoa xoa tóc hắn, lại là một mỉm cười ôn nhu: “Hảo, là ta nói sai. Bất quá bộ dáng Vũ Nhi ngày hôm qua ghen thật đáng yêu.”

“Ghen? Cáp! Đại ca, ngài đây là đang nói ai mà? Ghen? Cáp! Chuyện này cũng buồn cười quá đi.” ( vịt chết mà còn mạnh miệng -_-! )

“Hảo, hảo, Vũ Nhi không ghen, là ta hiểu sai ý .”

“Này. . . . . . Vậy cũng được.” Nhìn thấy ánh mắt Lãnh Thiên Cương cười đến loan loan, Lãnh Thiên Vũ không khỏi rùng mình. Điều này làm cho hắn nhớ tới  lão mẹ nhà mình nhìn thấy minh tinh điện ảnh trong TV, vẻ mặt thiệt háo sắc.

“Làm sao vậy? Lạnh không?” Ngữ khí yêu thương, trong mắt lộ vẻ lo lắng. “Đêm qua may là hộ vệ đi theo ngươi coi như thông minh, phát hiện tình hình không đúng, biết chạy tới cho ta biết.”

Khó trách tên kia không ở được hai phút đã bỏ chạy , vốn còn tưởng rằng hắn là rất ngây thơ thẹn thùng, đi nửa ngày hóa ra là đi mật báo .

Xú tiểu tử vô lương tâm, thiếu gia ta ngày thường đánh bài không thể thiếu phần ngươi, thế nhưng ra bên ngoài lừa gạt ta, xem ta trở về “giáo dục” ngươi thế nào. May mắn mình là nam không phải nữ hài tử, có thể đem chuyện đêm qua coi như bị chó cắn. Bất quá hiện tại hắn co vấn đề càng phải để ý, không hỏi, trong lòng thật sự không vui.

“Nột, ta có vấn đề, đương nhiên chỉ là thuận miệng hỏi một chút , ngươi không muốn trả lời cũng không sao.”

“Chỉ cần ta biết, nhất định không giấu diếm.” Buồn cười nhìn mặt tiểu ái nhân có chút nhăn nhó, trong lòng đã đoán được hắn muốn hỏi cái gì.

“Ngươi nói ngươi cùng hoàng hậu hữu danh vô thực là gạt người đi?”

“Là thật mà.” Lãnh Thiên Cương mở miệng, liền lộ ra một loại kiên định không để người khác hoài nghi.

“. . . . . . ? ?”

“Hoàng hậu vốn tên là Trữ Du Nhiên, trước khi đến Đông Li, vốn là cổ sư hữu danh của Bắc Trữ quốc. Nàng có long phượng thai ca ca kêu Trữ Du Viễn, hai người đều là kỳ tài dùng cổ. Bắc Trữ Vương Chu Hàm Triệt chuộng nhân tài, mà đem hai người tuổi nhỏ triệu vào cung, phó thác trọng dụng.”

“Ngươi nói mấy thứ này với ta để làm chi?” Lãnh Thiên Vũ trong lòng không hiểu lên tiếng, không tự giác hơi hơi nhíu mi. Hắn đối hoàng hậu của y không có hứng thú, lại càng không muốn nghe y khoe khoang thổi phồng.

“Kiên nhẫn nghe hết đi.” Mang theo ý tứ trấn an vỗ nhẹ lưng hắn, Lãnh Thiên Cương tiếp tục nói: “Ca ca ổn trọng thiện lương, muội muội nghịch ngợm gây sự. Tới mười hai tuổi, Trữ Du Nhiên lại thường xuyên cải trang ăn mặc ra ngoài dạy người hạ cổ, nhưng cũng không dạy người giải cổ. Sau đó còn trộm rời đi Bắc Trữ quốc chạy tới Tam quốc còn lại tìm kiếm đối tượng dạy cổ. Chu Hàm Triệt đối hai huynh muội vẫn sủng ái có giai, cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, để nàng đi.” ( Phạm: hiện tại mọi người hẳn là biết, kia mộng cổ là kiệt tác của ai đi. Đúng vậy, đúng là kết quả trò đùa dai của Du Nhiên. Nhưng nàng nhất định không thể tưởng được, chính mình nhất thời tâm huyết dâng trào chạy đến Nam Hiên quốc dạy người khác hạ mộng cổ, ngày sau lại mang đến phiền toái cho Hoa Nguyệt Ngân, thậm chí khuấy động trong lòng Hoa Ngạo Kiết. )

“Ngày qua rất nhanh, đảo mắt Trữ Du Viễn cùng Trữ Du Nhiên đã trưởng thành. Ba người sớm chiều ở chung, ám sinh tình cảm. Trữ Du Nhiên thực tự nhiên yêu thương  Chu Hàm Triệt, nhưng Chu Hàm Triệt lại ái mộ ca ca của nàng, Trữ Du Viễn.”

“Đủ để thành tình tay ba rồi. Nói, ngươi lại như thế nào biết việc này hả?”

“Đây là nguyên nhân ta sao thú Trữ Du Nhiên. Năm đó, Trữ Du Nhiên vì ngăn cản Chu Hàm Triệt cùng ca ca nàng ở một chỗ, đối Chu Hàm Triệt hạ huyết cổ, huyết cổ là tối kỵ trong cổ, mặc dù là vì người hạ cổ đạt thành tâm nguyện, nhưng một khi thi cổ, người hạ cổ chung thân không được chạm vào cổ, nếu không toàn thân máu nghịch lưu mà chết. Hiển nhiên Trữ Du Nhiên chọn sai  đối tượng hạ cổ, Chu Hàm Triệt thuở nhỏ thể chất đặc biệt, đối cổ gì đó đều có thể tự động miễn dịch, đương nhiên huyết cổ cũng không ngoại lệ, hắn không chỉ không bởi vì huyết cổ mà yêu Trữ Du Nhiên, ngược lại đối nàng thất vọng không thôi. Ta không khéo đến Bắc Trữ quốc ngay cái lúc xấu hổ đó, khi ấy Trữ Du Nhiên một lòng muốn tránh đi Chu Hàm Triệt, thường xuyên tới tìm ta, ta cố kỵ nàng là muội muội của ái nhân Chu Hàm Triệt, cũng không dám thất lễ. Cho đến khi nàng nói dối rằng yêu ta, muốn gả cho ta, ta mới biết được hóa ra hết thảy đều sớm có dự mưu.”

“Ta tự nhiên không chịu, nhưng ta cùng Chu Hàm Triệt dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, nhìn hắn than thở, ăn nói khép nép, trái với tác phong trước sau như một, vẫn là chịu không nổi đáp ứng hắn. Nhưng ta cũng có điều kiện của ta, của hồi môn phải là Đông Hải Thất Long Châu. Vì để Trữ Du Viễn vui vẻ, Chu Hàm Triệt là tuyệt đối không có khả năng cự tuyệt. Bất quá cáo mặt cười chính là cáo mặt cười, hắn muốn ta ở trước mặt Trữ Du Viễn nhận lời lập Trữ Du Nhiên làm hoàng hậu, cùng lập hiệp ước, trừ phi Trữ Du Nhiên không cần ta, nếu không chung thân không được phế hậu, chung thân hảo hảo đãi nàng, chung thân không được bắt buộc nàng làm chuyện nàng không muốn làm.”

“Dù sao muốn gì đó đã tới tay, Chu Hàm Triệt nếu muốn cho tiểu ái nhân của hắn an tâm, ta cũng đồng ý. Hiện tại nghĩ đến thật đúng là mệt, ta lúc ấy như thế nào không đòi viên thuốc giải trăm cổ kia của hắn, không công mất một cơ hội tốt đòi đồ của hắn.”

Thấy Lãnh Thiên Cương mặt không đỏ khí không suyễn nói, một bộ dáng đương nhiên, Lãnh Thiên Vũ nhịn không được xem thường, nói: “Ngươi cũng đã dũ dỗ trấn quốc chi bảo của người ta đem về đây rồi, tích đức chút đi.” Người này như thế nào so với hắn còn tham hơn, hắn tốt xấu chỉ “lấy”  chút xíu phần bảo bối của y thôi. Xem ra về sau hắn không cần lại cùng y khách khí , có thể tận lực yên tâm lớn mật không do dự cầm đi. Ai biết bảo bối trong cung này là y từ nơi nào hãm hại đạt tới, vì thay y tích phúc, hắn cũng chỉ có thể cố mà bốn phía ra tay . ( phạm: Tiểu Vũ, lời này mà ngươi cũng nói ra được -_-#)

Sủng nịch cười cười, “Vũ Nhi có điều không biết, Hàm Triệt con cáo mặt cười kia rất gian, ngày sau thấy, ngươi liền biết.” Nói xong, cũng không chờ Lãnh Thiên Vũ trả lời, rồi nói tiếp: “Trữ Du Nhiên trên đường theo ta quay về Đông Li, đem hết thảy đều nói cho  ta, nếu tất cả mọi người vô tình với nhau, nàng làm hoàng hậu trên danh nghĩa của nàng, ta tiếp tục cuộc sống của ta, nhiều năm về sau, thật cũng tường an vô sự, tương kính như tân.”

“Ta hôm qua sở dĩ mang nàng ra cung, hoàn toàn là bởi vì nàng hy vọng ta có thể an bài nàng cùng ca ca nàng gặp mặt một lần. Lúc trước nàng rời đi Bắc Trữ quốc không bao lâu, Trữ Du Viễn cũng bỏ đi. Hàm Triệt phát điên tìm kiếm y, y lại như bốc hơi khỏi nhân gian biến mất vô tung vô ảnh. Lần này nếu không phải y tự động lộ diện, ta còn thực nghĩ đã không còn y trên đời nữa.”

“Ta thật sự là sắp bị người các ngươi nơi này làm điên rồi, vì cái gì có nữ nhân hảo hảo không thương, mỗi người đều muốn yêu nam nhân mà? Còn có ngươi, cầm thú ngay cả đứa con mình cũng không buông tha.” Không kiên nhẫn muốn đẩy nam nhân đáng chết đang ôm mình không buông ra, lại bị y siết càng chặt.

Lãnh Thiên Cương tà tà nhướng mi, âm dương quái khí nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Vũ Nhi tựa hồ chỉ có khi cầu xin ta, mới có thể mở miệng kêu “Phụ hoàng” mà?”

“Được rồi, được rồi, ta không cãi với ngươi. Ta sớm hay muộn phải phản công lại, ngươi liền rửa mông hảo hảo chờ xem cho ta.” Lãnh Thiên Vũ xấu hổ lắc đầu đầu, căm giận nói.

“A! Ta vốn còn đang tò mò Vũ Nhi luôn mồm hô to “công” là ý gì, hiện tại xem như hoàn toàn hiểu được . Yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo chờ ngươi đến “công” , chỉ cần ngươi còn có khí lực.” Nói xong, hôn sâu tinh tế đến trời đất quay cuồng, từ môi đến hai má lại tới chỗ sâu trong bên cổ. . . . . .

Hoa Mãn lâu vốn trang hoàng thật tráng lệ, giờ phút này trước cửa một chiếc xe ngựa thật lớn mà hoa lệ đang đậu, mười mấy tên đại hán khôi ngô tản ra hơi thở dày đặc ấn kiếm đứng thẳng hai bên xe ngựa, không khí vốn nên trang trọng uy nghiêm lại tràn ngập  một quỷ dị nói không nên lời. Đương nhiên, này đều quy công cho thân ảnh nhỏ xinh từ trong xe ngựa nhảy xuống, chỉ huy kêu la.

Lần này ra cung thu hoạch không nhỏ, vừa lòng mà về, làm cho Lãnh Thiên Vũ bất giác thì thào cười nói: “Phát tài , phát tài , đợi sau khi trở về, ta là có thể giống Bỉ Nhĩ Cái Tư có tiền , ha ha. . . . . . Ha ha!” Hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình không lòng dạ nào để ý, lại một chữ không lầm lọt vào trong tai Lãnh Thiên Cương.

“Bỉ Nhĩ Cái Tư? Bỉ Nhĩ Cái Tư là ai?”

“Nói ngươi cũng không biết.”

Nhíu mi, Lãnh Thiên Cương bực mình quát: “Không biết cũng phải nói.” Nghĩ y là ai vậy? Y chính là Đông Li vương, một thế hệ hiền quân có tiếng ở Đông Li quốc. Vì để hắn vui, đã ở ngoài cung vô cớ lưu lại dài đến mười ngày, còn dùng số tiền lớn thay hắn mua Tôn Phái Chỉ tên đứng đầu bảng Hoa Mãn lâu. Mua nàng làm thị nữ cũng liền thôi, lại còn xuất tiền túi thay nàng mở quán trà an thân, thật có thể nói là là cả người lẫn tài đều không. Mười ngày này không chỉ có mỗi ngày cùng hắn chung quanh loạn chuyển, điên cuồng mua đồ ăn, còn phải cố mà cười nhìn hắn đem về một đống loạn thất bát tao, chỉ vì hắn đùa vui vẻ, tận hứng. Kết quả sao? Kết quả hắn cư nhiên vào lúc trở về, trước mặt y nhắc tên của nam nhân, còn muốn lấy một câu “Nói ngươi cũng không biết” đến trấn áp y, hỏi y sao có thể không tức.

“Ách? Nói thì nói, phát hỏa cái gì.” Khó hiểu nhìn y một cái, Lãnh Thiên Vũ thanh  thanh yết hầu, tình cảm mãnh liệt bừng bừng phấn chấn la lớn: “Bỉ Nhĩ Cái Tư là người ta đời này sùng bái nhất, ông ấy là mục tiêu của ta, giấc mộng của ta.” Hai mắt tỏa ánh sáng, vẻ mặt say mê, chỉ kém không chảy nước miếng.

Lãnh Thiên Cương nghe xong, cái kia khí a, tự nhiên là không cần nói cũng biết .

“Uy, ngươi làm sao vậy?” Thất Lãnh Thiên Cương sắc mặt một trận xanh một trận hồng, bộ dáng rõ ràng không thoải mái, Lãnh Thiên Vũ ý xấu nổi lên, nhịn không được tiến lên đưa tay sờ mặt y, cuối cùng nhéo nhéo nhéo, “Ha ha ha! Chơi vui quá a. . . . . . A. . . . . .” Lãnh Thiên Cương đột nhiên kéo lấy cánh tay hắn, dùng sức giật lại, Lãnh Thiên Vũ thân mình không xong bị y kéo vào trong lòng.

“Để làm chi. . . . . . Ô. . . . . .” Môi bị che lại, hôn mãnh liệt, làm Lãnh Thiên Vũ muốn chất vấn ngạnh sinh sinh đều thu lại. Lãnh Thiên Vũ khiếp sợ trừng lớn mắt, ngốc sửng sốt ba giây, mới phản ứng lại y đang làm cái gì.

Ý thức trở lại, ra sức giãy dụa, lại đưa tới hôn càng thêm nóng bỏng. Môi Lãnh Thiên Cương như đĩa nước cắn hắn, lưỡi linh hoạt lủi vào trong miệng ẩm nóng của hắn, quấn quanh  trở mình, hấp thu hương thơm cùng mềm mại của hắn.

“Ô. . . . . . Phóng. . . . . . Ân. . . . . .” Miệng lưỡi giao triền, thân thể kịch liệt phản kháng  yếu xuống, hoàn toàn ngồi phịch trong lòng Lãnh Thiên Cương, chỉ có thể mặc y hấp thu.

“Ngươi là của ta. Là của một mình ta.” Bá đạo tuyên ngôn rời đi đôi môi hắn trong nháy mắt nhẹ nhàng hạ xuống.

Cuồng vọng mà bá đạo tuyên ngôn, làm cho Lãnh Thiên Vũ chấn động thật sâu, một vui sướng không hiểu nháy mắt nảy lên trong lòng, làm cho hắn nhịn không được nhảy nhót . Hắn nhất định là điên rồi, mới có cảm giác như vậy.

“Bỉ Nhĩ Cái Tư, ta không cho ngươi còn muốn hắn.”

“Hả? ? ?”

Không đợi hắn phản bác, Lãnh Thiên Cương cười xấu xa  bế lấy y, tiến vào xe ngựa. . . . . .

Không quá lâu, bên trong xe liền truyền ra tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập. Khôi ngô đại hán đứng thẳng hai bên xe ngựa, rất có ăn ý cùng nhau gục đầu xuống.

Tuy nói đã nhiều ngày qua, bọn họ đối sự việc này sớm nhìn quen không trách, nhưng chủ tử bọn hắn cũng thiệt biết hành hạ người khác. Tiểu chủ tử thanh âm mê người như vậy, mê người đến muốn phạm tội, bọn họ nghĩ muốn không có phản ứng cũng không được a. Nhưng vấn đề là, mượn bọn họ mười lá gan, bọn họ cũng không dám đem tiểu chủ nhân đáng yêu thú vị thành đối tượng giả tưởng, cuối cùng cũng chỉ có thực thương thân đồng loạt cúi đầu, thôi miên chính mình là khối đầu gỗ !

“Lãnh Thiên Vũ .” Gầm lên giận dữ khiến Lưu Ly điện tựa hồ cũng chấn động  vài cái.

“Có.” Trái lại người bị kêu tên, ngáp một cái, lười biếng nằm tựa vào trên giường, giơ tay phải lên cao  . Kia tư thái tùy ý, không coi việc đối phương tức giận ra cái đinh gì.

“Cái bô.” Lãnh Thiên Cương xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, đối với kẻ dở hơi này y một chút biện pháp cũng không có. May mắn y thông minh, biết trước khi nghỉ ngơi kiểm tra một chút cái bô của y còn khoẻ mạnh hay không.

“Dưới sàng.”

“Cái thứ mấy rồi ?”

“Không nhiều lắm, vừa vặn đủ mười.” Lập tức ngồi thẳng thân mình nhìn y, còn thật sự nói: “Ngươi giảm thời gian thay đổi cho ta đi a, ngươi dùng qua mới có giá trị cất chứa mà. Ta đã có thể cảm giác được chênh lệch giữa ta cùng Bỉ Nhĩ Cái Tư đang dần thu nhỏ lại, ha hả. . . . . . Ha hả.”

Lại là Bỉ Nhĩ Cái Tư. Vì cái gì hắn tâm tâm niệm niệm đều là Bỉ Nhĩ Cái Tư kia? Y đối hắn còn chưa đủ tốt sao? Y cũng đã hào phóng đến mức không cùng hắn so đo chuyện hắn trộm cái bô làm bảo vật rồi, vì cái gì hắn trong lòng còn thầm nghĩ  Bỉ Nhĩ Cái Tư hả?

“Trong cung bảo bối còn chưa đủ cho ngươi giấu sao? Hiện tại cư nhiên ngay cả cái bô của ta cũng không buông tha?” Cưỡng chế tức giận, cắn răng oán hận nói.

“Ngươi không hiểu rồi, cái gọi là: ‘Quân vương mỗi ngày dùng, cất chứa giá trị vô hạn’ . Cái bô của ngươi có thể so với bảo bối còn có giá trị tiền nhiều hơn, ngươi ngẫm lại, thứ hoàng đế dùng qua, ai còn không muốn thử xem. Đến lúc đó có người bán, người ta còn không cướp mua. Ta có thể chen vào danh bảng tỷ phú hay không, liền toàn bộ dựa vào ‘nó’  cáp.”

“Ngươi. . . . . . quả thực hồ nháo.”

“Ai. . . . . . khác nhau a, thật sự là phiền toái! Bất quá. . . . . .” Lãnh Thiên Vũ giống như trúng tà cười ngây ngô, miệng không ngừng lặp lại  cùng câu: “Ha hả! Bỉ Nhĩ Cái Tư a Bỉ Nhĩ Cái Tư, ta trước kia nằm mơ cũng muốn  có một ngày mình trở thành kẻ có tiền như ông a, không nghĩ tới cơ hội lại tới nhanh như vậy, ha hả. . . . .Ha hả a. . . . . .”

“Ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi nghĩ Bỉ Nhĩ Cái Tư.” Tiến lên, Lãnh Thiên Cương thình lình đem Lãnh Thiên Vũ áp giữa long sàng và y.

“Ta là của chính ta, ta cũng không cho phép ngươi nói ta là của ngươi.”

Vì thế hai người không cam lòng yếu thế giận trừng mắt đối phương, trong mắt nhau phát ra hỏa hoa đủ để bốc cháy lên đại hỏa hừng hực.

Cuối cùng vẫn là Lãnh Thiên Cương đầu tiên hạ  ngữ khí, “Ta đây là của ngươi, có thể chứ?” Mỉm cười, đầu lưỡi đã khẽ liếm đôi môi Lãnh Thiên Vũ , ngón tay cũng bắt đầu ôn nhu chạy xấu xa trên hắn thân thể.

“Này cũng được đi, cơ mà tay ngươi đang làm gì? Ngươi nếu là của ta, nên ngoan ngoãn nằm bị ta công. . . . . . A. . . . . . Nơi đó. . . . . . Không nên đụng. . . . . . A. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Ngô a. . . . . .” phân thân đột nhiên bị đầu lưỡi ấm áp đụng chạm, trái tim liền lập tức điên cuồng mà đập, khoái cảm mãnh liệt thình lình xảy ra làm cho Lãnh Thiên Vũ không thể khống chế ngâm khẽ ra tiếng.

“Ta là của ngươi, tự nhiên nên để ta hảo hảo hầu hạ ngươi mới đúng.” Bỗng nhiên thu hồi lưỡi, Lãnh Thiên Cương mang thế ý cười hé miệng, đem nơi non nớt của Lãnh Thiên Vũ ngậm vào miệng liếm mút.

“A. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngô a. . . . . . Lừa. . . . . . Ân a. . . . . . Tử. . . . . . Cáp a. . . . . .” Hạ thân không ngừng trào ra khoái cảm bức người mất đi lý trí, Lãnh Thiên Vũ bên môi trừ bỏ có thể phát ra từng tiếng nhỏ, tựa như tiếng trời, rốt cuộc nói không nên nửa câu nói đầy đủ.

Vừa lòng nhìn thấy tiểu ái nhân hai má ửng đỏ, đôi mắt nửa khép mê mông chìm sâu trong dục vọng. Hắn như vậy, làm cho người ta như si như túy, thấy thế nào cũng không đủ.

“Vũ Nhi. . . . . .” Trong thanh âm khàn khàn giấu không được ***, Lãnh Thiên Cương càng thêm ra sức lấy lòng  thiên hạ tối âu yếm trong lòng, y thầm nghĩ hảo hảo thương hắn. . . . . .

Đêm, vừa mới bắt đầu mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.