CHƯƠNG 7
Dù sao cũng là thân thể một hài đồng ba tuổi, lại có bệnh trong người, sao chịu được Hoa Ngạo Kiết gây sức ép như vậy. Trong chốc lát, Hoa Nguyệt Ngân liền mơ màng ngủ đi. Thấy y ngủ, Hoa Ngạo Kiết thật cẩn thận đưa y vào long sàng, đắp chăn cẩn thận. Lưu luyến nhìn trong chốc lát, mới xoay người ly khai Hiên Dương điện, đến Ngự thư phòng.
Vào Ngự thư phòng, Huyền Băng liền bật người hiện thân.
“Chủ nhân.”
“Tra thế nào?” Từ lúc hắn ôm Hoa Nguyệt Ngân chạy vội vào Thái y viện, đã dùng “Truyền âm nhập mật” mệnh lệnh Huyền Băng, bảo gã tra rõ toàn bộ chuyện liên quan đến Hoa Nguyệt Ngân từ khi sinh ra đến bây giờ.
“Hồi chủ nhân, Lục điện hạ từ khi sinh ra đã ở tại một tiểu viện bị bỏ quên cũ nát, hẻo lánh sau Lệ Ngưỡng cung. Nơi đó hàng năm bị cây cối che lấp , cho dù có người đi qua cũng sẽ không đặc biệt chú ý. Lục điện hạ cuộc sống hàng ngày vẫn đều do thị nữ bên cạnh Lệ quý phi trước kia Nguyệt Nhi phụ trách chiếu cố.” cái sân cũ nát lạnh lùng không giống có người ở như vậy, ai cũng vô pháp tưởng tượng đến bên trong lại có Lục điện hạ của Nam Hiên quốc. Rốt cuộc là chán ghét đến mức nào, mới có thể tàn nhẫn đối xử với đứa con tự mình sinh ra như vậy. . . . . .
“Nói tiếp đi.” Hoa Ngạo Kiết có chút hờn giận nhìn Huyền Băng. Cư nhiên có thể làm cho Huyền Băng luôn luôn hỉ giận không hiện ra trên mặt lúc này lại thất thần, cuộc sống của tiểu gia hỏa này thật là khó khăn vượt xa những gì bọn họ có thể tưởng tượng.
“Vâng.” phát hiện hành vi thất trách của mình, Huyền Băng lập tức một lần nữa tập trung báo cáo việc điều tra.
“Lục điện hạ cuộc sống vẫn đều thực vất vả, ăn, ở, mặc, còn không bằng cả thái giám cung nữ thấp nhất trong cung. Có lẽ là rốt cuộc chịu không nổi những ngày như vậy, mới quyết định rời đi, kết quả lại lạc đường.”
Hoa Ngạo Kiết tay phải ngón tay từng chút từng chút gõ nhịp trên mặt bàn, thoạt nhìn thực bình tĩnh. Nhưng người hiểu hắn thì sẽ biết, đây là dấu hiệu bão táp sắp xảy ra, càng bình tĩnh, bộc phát ra lại càng đáng sợ.
Đúng vậy, hiện tại tình trạng Hoa Ngạo Kiết là đã đến giận không nói nên lời . Tuy rằng hắn đối với các hài tử của mình từ trước đến nay chẳng quan tâm, nhưng cũng không có nghĩa hắn không cần sinh tử của chúng. Hài tử của hắn, cư nhiên lại sống trong hoàn cảnh như vậy, đây là chuyện hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới, cái này làm sao bảo hắn có thể không tức giận.
“Băng.”
“Vâng.”
“Ngươi nói giết nàng có phải rất tiện nghi cho nàng hay không.” Nàng mà Hoa Ngạo Kiết nói, không cần đoán cũng biết là ai , trừ bỏ mẹ đẻ của Hoa Nguyệt Ngân, Lệ quý phi, còn có thể là ai?
Huyền Băng không trả lời. Bởi vì gã biết, chủ nhân của gã không phải là thật sự hỏi ý kiến gã, mà chỉ đơn giản là nói ra ý nghĩ của mình.
“Tại hậu cung này, có khi còn sống so với đã chết càng thống khổ hơn. So với cho nàng một đao gọn lẹ, không bằng làm cho nàng mỗi ngày mỗi ngày càng thất thế, mỗi ngày đều hoảng loạn, mỗi ngày đều sống không bằng chết.” Đôi môi hoàn mỹ, cong lên một độ cung tao nhã, lại lộ ra sự tàn nhẫn trong lời nói.
“Băng, trẫm có bao nhiêu lâu không đi Lệ Ngưỡng cung rồi?”
“Nửa tháng.”
“Ha hả! Kia Lệ quý phi của trẫm thật đúng là may mắn, hôm nay lại có thể nhìn thấy trẫm rồi đó! Đi thôi, cùng trẫm đi xem Lệ quý phi có phát hiện chính mình đã đánh mất đứa con hay không.”
“Vâng, chủ nhân.”
Tới Lệ ngưỡng cung, Lệ quý phi nhiệt tình đón tiếp, vẫn không biết, sắp đại họa lâm đầu.
Nàng dịu ngoan cùng Hoa Ngạo Kiết đàm tiếu, uống rượu, thưởng vũ, cuối cùng càng nhiệt tình vì Hoa Ngạo Kiết mà múa hát. Không có chút lo lắng, hoảng sợ, kích động vì đứa con bị thất lạc mà mẫu thân nên có.
Hoa Ngạo Kiết thản nhiên nhìn, cười, bất động thanh sắc chậm rãi đón từng ly rượu.
Đêm khuya, Hoa Ngạo Kiết trở lại Hiên Dương điện, nhìn sắc mặt Hoa Nguyệt Ngân ngủ bất an, càng làm cho hắn hạ quyết tâm, muốn cho người đàn bà kia hối hận mình còn sống trên thế gian này. . . . . .