Hoa Nở Cách Vách

Chương 2: Chương 2: Một.




“Ai cũng đều cất giấu một bí mật không muốn người khác biết“.

Editor: Vàng Vàng

Căn hộ trống sát vách hôm nay có người chuyển đến.

Sáng chủ nhật, Xuyên Khả bị đánh thức bởi tiếng ồn từ căn hộ kế bên. Gần nửa năm nay chưa hề có ai chuyển đến đó.

Căn hộ của cô nằm trên tầng 11 tòa nhà LD2B, phía tây thành phố Y. Xuyên Khả là người thành phố Z, cách thành phố Y không xa. Ngoại ngữ của cô rất tốt, năm cuối sơ trung được mọi người khích lệ liền nộp đơn thi vào trường Bắc cao trung, trường học nổi tiếng nhất thành phố Y. Ngày nhận kết quả, nhân lúc mọi người đều vui mừng, Xuyên Khả ngỏ ý muốn ở thành phố Y. Dù thành phố Z cùng thành phố Y đi một giờ tàu điện ngầm là tới, nhưng cũng có chút bất tiện. Ba Xuyên tính toán đại học cũng sẽ học ở thành phố Y, liền hào phóng mua căn hộ nhỏ này cho cô. Ba mẹ Xuyên đều là người tư tưởng hiện đại, để Xuyên Khả tự lập từ rất sớm, nên đối với việc cô muốn sống một mình cũng rất ủng hộ.

Ngày trước, lúc Xuyên Khả mới đến, căn hộ sát vách được thuê bởi một chị sinh viên tóc ngắn. Quan hệ hai chị em rất tốt, thi thoảng đi dạo, ăn cơm chung. Một thời gian sau chị gái tốt nghiệp, liền trở về nhà tìm việc làm. Ngay sau đó. liền có một đôi tình nhân trẻ chuyển vào, ngày nào cũng ầm ĩ. Đến một ngày, Xuyên Khả ngồi trong phòng nghe tiếng gõ cửa, anh chàng ở sát vách mặt mày tiều tụy hỏi cô có thấy cô bạn gái trở về không. Sau khi hỏi thêm vài người xung quanh đều thất bại thì anh chàng bỏ đi. Căn hộ cũng treo biển trống.

Chuyện đó trở thành đề tài bàn tán khá lâu trong mấy buổi tụ tập mọi người.

Dãy tầng này tổng cộng có tám căn hộ, có sinh viên, du học sinh, cũng có những cặp đôi yêu nhau, đều là những người trẻ xa nhà. Căn hộ của Xuyên Khả nằm cuối dãy bên trái thang máy, sát cầu thang bộ. Trước mặt thang máy có một khoảng sân nhỏ thông với ban công. Thi thoảng ngày lễ không về nhà, mọi người đều sẽ tụ tập ăn uống, tám chuyện bát quái vui vẻ.

Hôm nay là ngày nghỉ, tầm giờ này mọi người hoặc vẫn đang ngủ hoặc đã đi ra ngoài. Xuyên Khả bởi vì bị đánh thức, liền đưa tay vuốt lại tóc, tò mò mở cửa ló đầu nhìn sang.

Dường như người mới đến đã chuyển đồ xong xuôi. Hành lang trống trơn vẫn còn những vết bụi của thùng các-tông bị kéo lê, còn vương một ít đất kéo dài đến cửa phòng. Hẳn là có một chậu cây nhỏ.

Lần thứ hai mở cửa là khi Xuyên Khả định xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng trệt mua ít đồ dùng cần thiết. Hành lang đã được quét sạch sẽ. Vô tình liếc sang căn hộ sát vách thấy khóa chặt cửa, Xuyên Khả nghiêng đầu tò mò rồi tặc lưỡi quay đi.

Xách túi đồ ăn vặt cùng vài vật dụng linh tinh, Xuyên Khả đứng ở tầng trệt nhẫn nại chờ thang máy chậm chạp nhích từng tầng. Bây giờ đang là giờ cao điểm, thang máy di chuyển qua mỗi tầng đều phải dừng lại, tòa nhà 20 tầng thật sự rất lâu.

Cùng đứng chờ thang máy không chỉ có mình cô. Một chàng trai, trạc tuổi cô, hoặc lớn hơn một chút, mắt nhìn chăm chăm vào điện thoại, tay bấm liên hồi. Ngay cả khi cô đến gần, cậu ta cũng không buồn rời mắt khỏi màn hình.

Chờ mọi người đi ra hết, Xuyên Khả bước vào, theo thói quen bấm phím 11, rồi lui về góc thang máy. Chàng trai nọ cũng theo sau, khẽ liếc lên bảng số rồi tiếp tục bấm lách tách trên màn hình điện thoại, không buồn tò mò về người cùng tầng. Dễ dàng đoán được là người mới chuyển đến, Xuyên Khả kín đáo quan sát người lạ đôi chút. Mái tóc ẩm ướt bị vuốt ngược ra sau, lộ rõ đường nét gương mặt có đôi chút góc cạnh. Bộ đồ thể thao thấm đẫm mồ hôi, lộ ra dáng người khỏe khoắn. Hai bàn tay linh hoạt lướt trên màn hình không ngừng nghỉ.

Màn hình điện thoại lấp lóa, bỗng Xuyên Khả nhìn ra game có chút quen thuộc, buột miệng kêu thành tiếng.

“Mộng Cảnh a…”

Người lạ giật mình, rời mắt khỏi màn hình, nhìn thẳng vào đôi mắt đang quan sát mình.

Xuyên Khả bối rối, xen lẫn chút sợ hãi, đến lúc này mới phát hiện ra mình lỡ miệng. Làn da trên gò má chuyển từ trắng bệch sang đỏ ửng. Cả người cứng ngắc, cô tự trách bản thân, không phải không có chút xấu hổ. Còn chưa biết người lạ là người như thế nào.

“Cậu cũng chơi Mộng Cảnh?”

“À không, mấy người bạn của mình đều chơi nên có chút ấn tượng.”

Xuyên Khả lúng túng phủ nhận, thực ra cô bạn thân Bạch San cả ngày luôn dán mắt vào màn hình điện thoại bấm bấm, lải nhải bên tai cùng bao nhiêu lần dụ dỗ lôi kéo cô chơi Mộng Cảnh, nên không thể không ấn tượng mạnh với nó.

Người trẻ tuổi chỉ cần có chủ đề liền có thể dễ dàng trò chuyện. Giới thiệu một chút mới biết cậu ta tên Hiểu Kỳ, cùng tuổi với Xuyên Khả, chuyển từ tòa nhà LD4A sang. Sau khi biết cô ở ngay cách vách liền vui vẻ hỏi chuyện về mấy căn hộ xung quanh.

Cô cũng nhẹ nhàng trả lời. Ít nhất, cậu ta có vẻ sẽ không ầm ĩ như đôi tình nhân trẻ trước kia.

*

Xuyên Khả ngồi thẫn thờ trong lớp, nhìn chằm chằm vào một điểm vô định, thần trí có chút mơ màng. Tối qua cô dịch bài đến tận khuya, chợp mắt được hai tiếng lại dậy đi học. Hai mắt khô mỏi vì thiếu ngủ.

“Ah! Xuyên Khả! Buổi sáng tốt!”

Một vóc dáng nhỏ nhắn chạy tới ôm chầm lấy cô. Chất giọng trong trẻo vui vẻ của cô bạn thân nhất tiến vào tai.

“San San, buổi sáng tốt!”

Bạch San kéo ghế ngồi xuống, líu ríu khoe chuyện hôm qua gặp nam thần Du Cảnh trong sân bóng rổ, còn được nói chuyện với anh ấy. Rồi cô nàng tiếp tục đá sang chuyện kết quả thi giữa kì đã được dán trên bảng thông báo, mọt sách Hiểu Kỳ lại đứng nhất toàn khối. Cô nàng nhập tâm bày tỏ lòng tiếc thương với vị trí thứ hai của nam thần.

“Cậu không thấy nếu thay vị trí thứ hai bằng vị trí thứ nhất thì Du Cảnh sẽ trở thành soái ca hoàn hảo không tì vết luôn sao? Tự dưng nhảy ra đâu một thiên tài Hiểu Kỳ ôm chặt không buông cái ghế hạng nhất kia…”

“Không phải cậu cũng gọi người ta là “thiên tài” à…” Xuyên Khả lười biếng tiếp chuyện, hai mắt tiếp tục mơ màng.

Mặc kệ Xuyên Khả có nghe hay không, Bạch San chống cằm tiếp tục than thở. Không phải Hiểu Kỳ có gì không tốt, thậm chí so với đám mọt sách nói chung lại có chút dễ nhìn. Nhưng tính tình cứng nhắc, nội quy luật lệ luôn tuân thủ. Thiên hạ còn đồn đãi cậu ta bị đơ cơ mặt, chưa bao giờ thấy cậu ta vui vẻ hay giận dữ, lại luôn im lặng ngồi một chỗ đọc sách, không bao giờ trò chuyện, trông có chút quái gở. Nên Bạch San lại ai oán thở dài, thiên tài a…

Sao lại nghe quen như vậy? Hiểu Kỳ…

Xuyên Khả bỗng tỉnh cả ngủ, nhíu mày kéo tay cô bạn thân vẫn đang thao thao bất tuyệt:

“Cậu nói ai đứng nhất?”

Bạch San bị kéo tay, giật mình suýt đập đầu xuống bàn, tức giận đứng bật dậy gõ đầu Xuyên Khả, trừng mắt.

“Mình nói này Xuyên Khả, cậu để ý xung quanh một chút. Cậu thực sự muốn hại chết mình sao? Cái mạng nhỏ này còn phải đi gặp nam thần, còn phải báo hiếu cha mẹ…”

Nhìn nụ cười vô tội trên mặt cô nàng kia, Bạch San vô lực ngồi phịch xuống, tiếp tục: “…còn phải cải tạo đầu gỗ nhà cậu, còn phải từng giây từng phút cảm nhận sự thất bại trong cuộc cách mạng làm thiếu nữ dịu dàng của bản thân a!”

“Cậu nói ai đứng nhất?”

Bạch San không tình nguyện bị phớt lờ, kêu than thêm vài câu mới miễn cưỡng đem lí lịch Hiểu Kỳ ra treo đầu miệng, đọc vanh vách từ trên xuống.

“Chính là cậu thư sinh đeo kính lớp 3-D ở tầng trên, cái cậu lúc nào cũng cầm sách trên tay ấy. Tên Hiểu Kỳ, đứng đầu kỳ thi tốt nghiệp sơ trung, giải nhất kỳ thi Hóa học toàn thành phố. Hiện tại đang là thành viên của đội tuyển đi thi Hóa học toàn quốc giành cho cao trung. Ba cậu ta là giáo sư…”

Xuyên Khả nghe vài câu đầu đã có thể xác định chắc chắn không phải chàng trai cùng tầng, tiếp tục chống cằm gật gù, hai mắt mơ màng. Cậu ta không đeo kính, cũng có vẻ mê game hơn là mê sách. Tên gọi thiếu phổ biến như vậy cũng trùng được. Cô còn chưa gặp ai cùng tên Xuyên Khả đâu…

Đó là vài suy nghĩ cuối cùng của Xuyên Khả trước khi bỏ mặc tiểu San San để đi đàm chuyện với Chu Công. Hẳn nhiên sẽ không nghe thấy và cảm nhận hết sự vạn năng trong việc thu thập thông tin của tài nữ Bạch San San.

“…Hôm qua mình gặp tiểu Đồng bên phòng quản lí, cậu ta nói mấy hôm trước thấy Hiểu Kỳ mang sổ quản lí học sinh lên xác nhận chuyển nơi tạm trú. Hóa ra hắn không ở thành phố K mà tới thành phố Y thuê nhà giống cậu đó. Ai ai, một mình học xa nhà lại có thể giỏi như vậy. Hình như chuyển qua tiểu khu chỗ cậu, LD2B. Chỗ đó cũng nhiều học sinh trường mình. Xuyên Khả, cậu có từng gặp hắn không? Xuyên Khả?”

Nhìn qua cô nàng đã ngủ gật từ lúc nào, Bạch San cũng không lấy làm lạ. Chuông reo vào tiết, cô lay đầu gỗ kia dậy, nhanh chóng trở về chỗ, ý định để giờ nghỉ lại hỏi tiếp.

Nhưng đến giờ nghỉ trưa, ý định đó cũng bị Bạch San San ném ra sau đầu. Nói cho cùng, nam thần cô quan tâm là Du Cảnh, cũng không phải mọt sách Hiểu Kỳ kia.

“Xuyên Khả, lên sân thượng ăn trưa không?”

“Ách, xin lỗi, trưa nay có chút việc bên phòng tài liệu, các cậu đi trước đi.”

“Lại là đám giấy tờ đó sao? Ai ai Xuyên Khả, tớ không hiểu sao cậu lại hứng thú đi nhận cái việc đó làm gì??”

Xuyên Khả cười trừ, nhìn San San đang phồng má giận dỗi. Vẫy tay tạm biệt rồi đi đến phòng tài liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.