Dạ Linh Uyển nhìn ‘Truy hồn điệp’ hướng phía nàng bay tới liền hiểu, hắn là dùng thứ này để tìm nàng.
“Ngươi không được lại gần.” Hắc y nhân để lưỡi kiếm gần cổ Dạ Linh Uyển uy hiếp, lùi về phía sau tạo khoảng cách với Thần Thiên Quân Hoa.
“Thả nàng.” Giọng nói của hắn càng lúc càng kìm nén, đáng chết, nàng lại đang bị thương.
“Haha, thả nàng? Ngươi nằm mơ, hôm nay nàng phải chết.” Hắc y nhân vừa nói lưỡi kiếm vừa cứa vào cổ Dạ Linh Uyển một chút khiến nàng nhíu mày, người nàng đau quá.
Một cảnh này vào mắt Thần Thiên Quân Hoa càng khiến hắn phẫn nộ, muốn ngay lập tức cướp lấy nàng nhưng lại không dám làm điều gì nóng nảy. Hắn cũng không nói gì, trầm lặng đứng đó, chỉ có các khớp ngón tay đang nắm chặt chứng tỏ hắn đang vô cùng giận dữ cùng lo lắng.
“Muốn ta thả nàng cũng được, đáp ứng điều kiện của ta.” Hắc y nhân đột nhiên lên tiếng, trong mắt có sự thù hận.
“Điều kiện gì?”
“Ngươi chịu ba nhát kiếm của ta, ta liền thả nàng.”
“Không được, Quân Hoa, chàng không thể đáp ứng.” Dạ Linh Uyển kinh hoảng, hắn trúng độc nàng có tự tin giải, nhưng nếu bây giờ hắn bị trúng ba nhát kiếm, mất máu quá nhiều nàng làm thế nào cứu. Huống chi cũng không chắc người này sẽ giữ lời húa.
“Nếu ngươi không giữ lời thì sao?” Thần Thiên Quân Hoa lạnh lùng hỏi lại.
“Hahaha, ngươi còn lựa chọn khác sao?” Hắc y cuồng tiếu cùng đè kiếm mạnh hơn vào cổ Dạ Linh Uyển, màu đỏ chói mắt lại chảy ra.
“Được.”
“Ngươi, lấy kiếm đâm hắn ba nhát.” Hắc y nhân quay sang nói với Vương Tiểu Lệ.
“Ta…” Vương Tiểu Lệ có chút bối rối, nàng ta không ngờ lại gặp lại người mình ngày nhớ đêm mong trong tình huống này.
“Nếu ngươi không đâm hắn vậy để hắn cùng nàng bên nhau?”
“Không, ta không muốn.”
“Vậy được, làm đi.”
Vương Tiểu Lệ cắn răng cầm lấy kiếm tiến đến đâm vào ngực trái Thần Thiên Quân Hoa một nhát, hắn chỉ nhíu mày một chút.
“Không, dừng lại. Quân Hoa, chàng đi đi.” Dạ Linh Uyển khóc lên muốn tiến về phía hắn, cũng không quan tâm kiếm càng cứa sâu hơn vào cổ nàng.
“Tiếp tục đi.” Thần Thiên Quân Hoa cắn răng.
Vương Tiểu Lệ vì thấy hắn không quản tính mạng mà cứu Dạ Linh Uyển càng thêm ghen tức, kiếm trong tay không chút lưu tình đâm tiếp vào người hắn. Dạ Linh Uyển cơ hồ muốn ngất đi, nàng giận dữ vùng thoát ra khỏi hắc y nhân, lợi dụng sơ hở mà phóng ra kim châm. Hắc y nhân bất ngờ liền phản xạ đánh thêm một chưởng vào ngực Dạ Linh Uyển khiến nàng rớt xuống vách núi phía sau.
“Uyển nhi…” Thần Thiên Quân Hoa rống giận, ngay lập tức đánh về phía Vương Tiểu Lệ để thoát khỏi thanh kiếm của nàng ta, Vương Tiểu Lệ ngay tức khắc bị đánh bật ra đụng vào một thân cây gần đó, phun ra một ngụm máu, nội thương xem chừng không qua khỏi.
“Uyển nhi…” Thần Thiên Quân Hoa phi thân tới bờ vực, chỉ thấy một màu tối đen khiến hắn không nhận rõ khung cảnh.
“Hahaha, cuối cùng nàng cũng chết, nàng cũng chết.” Hắc y nhân cuồng tiếu không ngừng, đây là điều ả muốn.
“Nàng chết thì ngươi cũng phải chôn cùng.” Thần Thiên Quân Hoa rít lạnh rồi lập tức giao chiến với hắc y nhân. Dù đã bị đâm hai nhát kiếm nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hắn, chiêu chiêu đều muốn đoạt mạng hắc y nhân trả thù cho Uyển nhi của hắn. Hắc y nhân trúng một chưởng của Thần Thiên Quân Hoa, biết sự không tốt liền tung hỏa mù bỏ trốn mà hắn cũng không đuổi theo.
“Mau tìm kiếm thật kỹ, nếu có phát hiện dấu vết của công chúa thì báo ngay.” Ám vệ đứng đầu ra lệnh cho đoàn ám vệ liên tục tìm kiếm.
Thần Thiên Quân Hoa không đợi được trời sáng đã nhanh chóng triệu tập cấm vệ tìm cách đi xuống đáy vực tìm kiếm tung tích Dạ Linh Uyển. Hắn cũng đã cho thông tri tới Tịch Linh Các, hi vọng trong những người ở đó có người sở hữu ‘Truy hồn điệp’ thứ hai.
“Uyển nhi, nàng đang ở đâu?” Thần Thiên Quân Hoa đau khổ vuốt nhẹ cánh của ‘Truy hồn điệp’, sau khi thực hiện nhiệm vụ nó đã chết.
Vốn dĩ Thần Thiên Quân Hoa cho ám vệ đi theo bảo vệ Dạ Linh Uyển, nhưng hắn không hiểu sao luôn cảm thấy trong lòng bất an nên muốn đi tìm nàng. Ngay khi ám vệ trở lại nói nàng đến Phong Trung tiêu cục thì cảm giác bất an trong lòng hắn lại lớn hơn, không chút suy nghĩ hắn lấy ra ‘Truy hồn điệp’ để tìm nàng. Lẽ ra hắn nên sớm tìm nàng, nếu vậy nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Uyển nhi, Uyển nhi…”
Một tháng trôi qua, Thần Thiên Quân Hoa cơ hồ đã lật tung mọi tấc đất ở dưới đáy vực nhưng bóng dáng nàng vẫn biệt tích, hắn đã muốn phát điên.
“Thanh Long, Chu Tước, hai người không có cách nào tìm thấy nàng sao?” Đối với việc của Tịch Linh Các, Cẩm Tuyết cùng Cẩm Nguyệt quỳ gối trước hắn, có ngọc bội của Dạ Linh Uyển thì họ xem hắn như chủ nhân, nên hiện tại Thần Thiên Quân Hoa là chủ nhân của họ.
“Vương gia, chúng ta cũng đã tìm khắp nơi nhưng cũng không tìm được các chủ.”
“Hai người không ai có ‘Truy hồn điệp’? Bạch Hổ, Huyền Vũ thì sao? Những người khác thì sao?”
“Các chủ không đưa cho người nào, vương gia là người duy nhất chúng ta biết.”
Thần Thiên Quân Hoa như rơi vào mê võng, Uyển nhi của hắn, nàng nhất định còn sống. Dưới đáy vực không có xác của nàng, nàng nhất định còn sống, nhưng tại sao nàng không trở về gặp hắn? Càng nghĩ ánh mắt hắn càng thêm rét lạnh. Hắn phải trả thù cho nàng, hắn muốn khi nàng trở lại sẽ không còn ai có thể gây nguy hiểm cho nàng.
“Long Nhất.” Thần Thiên Quân Hoa đối bóng tối lên tiếng, ngay lập tức một hắc y nhân xuất hiện.
“Vương gia.”
“Ngươi lập tức đi tìm Nam Thiên tướng quân, gọi hắn quay về kinh thành gặp ta.”
“Thuộc hạ tuân lệnh.”
“Công chúa của Tuyết Băng, ta muốn xem là ngươi che giấu giỏi hay là ta giăng bẫy giỏi.” Thần Thiên Quân Hoa lạnh lùng nói, hắn bây giờ không muốn chờ đợi. Những người khiến Dạ Linh Uyển biệt tích, hắn muốn họ chôn cùng.
Nam Thiên Hạo vừa nhận được tin liền không suy nghĩ, ngay lập tức cưỡi ngựa ngày đêm nhanh chóng trở về. Chuyện của Dạ Linh Uyển hắn cũng có biết, nhưng là có những chuyện quan trọng khiến hắn không thể trở về.
“Quân Hoa, có chuyện gì?”
“Khoan hãy nói, việc kia thế nào?”
“Cẩm Tuyết bị bắt, Mạc Lãnh Thiên không quản được nhiều chuyện thế, chạy đi cướp người rồi. Hai bên chính tà coi như đang giao tranh đi.” Nam Thiên Hạo nói qua tình hình. Những ngày qua hắn không những bí mật dẫn một vạn binh từ biên cương trở lại kinh thành mà còn thông qua Đông Thiên Phong liên lạc với Mạc Lãnh Thiên để chuẩn bị mọi chuyện.
“Cũng sắp rồi.” Thần Thiên Quân Hoa cười ma mị.
“Quân Hoa, ngươi…” Nam Thiên Hạo muốn nói lại thôi, hắn vốn muốn hỏi chuyện Dạ Linh Uyển rơi xuống vực có liên quan với thừa tướng hay không, nhưng xem Thần Thiên Quân Hoa vội vã muốn loại trừ ông ta, xem ra không tránh khỏi liên can.
“Hoàng thượng, Vương thừa tướng xin vào diện kiến.” Tiểu thái giám cung kính nói với nam tử phía sau bàn.
“Mau truyền.”
“Thần tham kiến hoàng thượng.”
“Thừa tướng mau bình thân. Không biết ái khanh đêm khuya đến tìm trẫm là có gì quan trọng?” Thần Thiên Thế Hoa cười khẽ hỏi, hừ, tâm tư của lão cáo già này hắn còn không rõ hay sao.
“Hoàng thượng, thần nghe nói hiện nay biên cương phía Bắc đang hỗn loạn mà hoàng thượng vẫn chưa có ý định gì, thân là thần tử, thần thay người phân ưu.”
“A, thừa tướng đã biết rồi. Trẫm cũng đang khó nghĩ, hai nước đã hòa thân bao nhiêu năm, tuy rằng công chúa Tuyết Băng chưa hoài thai long chủng nhưng trẫm cũng không suy xét. Trẫm không hiểu vì sao Tuyết Băng lại muốn chiến loạn.”
“Hoàng thượng, đối với bọn họ chúng ta cần phải dứt khoát. Thần nghĩ hoàng thượng nên để Nam Thiên tướng quân cùng vương gia ra trận, đánh cho chúng một trận để biết uy danh của Thần quốc ta.”
“Ý này ta đã từng nghĩ đến, nhưng phía nam có Nam Hãn luôn rình mò, để hai người cùng xuất quân lên phương bắc có chút nguy hiểm.” Thần Thiên Thế Hoa trầm tư. Lời hắn nói là sự thật, sỡ dĩ Nam Hãn mấy năm qua không dám xâm phạm Thần quốc là vì e ngại danh tiếng của Thần Thiên Quân Hoa. Nếu để hắn rời khỏi kinh thành e rằng Nam Hãn sẽ nắm lấy cơ hội này mà dẫn quân xâm chiếm.
“Hoàng thượng chớ lo, Nam Hãn vừa rồi bị hạn hán mất mùa, trong tình cảnh nghèo khổ hiện tại khó mà dám nhăm nhe xâm chiếm Thần quốc.”
“Thừa tướng nói vậy thì ta cũng yên tâm, ngày mai lâm triều ta sẽ đem chuyện này nghị sự cũng các quan đại thần.”
“Hoàng thượng anh minh.”
Thần Thiên Thế Hoa vừa thấy thừa tướng ra về liền không nói hai lời phi thân ra một góc tường hoàng cung, lấy ra một tờ giấy cùng bút lông, bắt đầu viết.
“Hoàng đệ yêu dấu, trẫm đã làm y như lời đệ nói, phen này coi như đệ chịu khổ. Mà cái này là do đệ tự tìm, không phải lỗi của trẫm, đệ cứ lo việc đó còn trong hoàng cung đã có ta. Thân ái.”
Nhìn lại thư trong tay thấy không có gì sai khác lắm hắn mới gấp lại thành một trái tim nhỏ nhắn, buộc vào chân chim bồ câu rồi thả đi.
“Mau mang tình cảm của trẫm đến với hoàng đệ nha.” Vẫy vẫy tay với con chim bồ câu đang gắng sức bay qua tường thành cao ngất rồi mới thong thả trở lại tẩm cung của hắn.
Thần Thiên Quân Hoa nhíu mày nhìn lá thư gấp trái tim trong tay, phiền chán mở ra liếc mắt nhìn đúng bốn chữ ‘làm y như lời’ sau đó không quản trong thư viết thêm gì, dứt khoát hóa thành tro bụi.
“Uyển nhi, đợi ta.” Thần Thiên Quân Hoa thầm thì, chỉ một chút nữa thôi.
Mấy ngày sau Thần Thiên Quân Hoa cùng Nam Thiên Hạo dẫn theo quân hướng phía bắc mà tới. Hai người vừa rời khỏi kinh thành, các thế lực đã bắt đầu hành động.
“Tướng gia, cơ hội tới rồi, chúng ta phải mau chóng hành động.”
“Được, mau sai người đột nhập vương phủ tìm lệnh bài thống lĩnh cấm vệ quân.”
Hoàng cung đêm tối cũng không tránh khỏi sự tĩnh lặng, binh lính tuần tra từng đoàn đi qua, canh giữ sâm nghiêm khó có người lọt qua.
“Nương nương, tướng gia tìm người.”
“Mau mời vào.”
“Cha.”
“Đã lấy được ngọc tỷ chưa?” Vương thừa tướng không dong dài, trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
“Cha, ngọc tỷ lúc nào cũng bên cạnh hoàng thượng lúc người thức, còn khi ngủ nữ nhi thật sự không biết người để ở đâu.”
“Con thật vô dụng.” Vương thừa tướng giận dữ, thứ quan trọng nhất trong kế hoạch của lão đến giờ vẫn chưa lấy được.
“Cha, con…hay là cha đừng tạo phản nữa, hoàng thượng người là một vị vua tốt, con…con...”
“Câm miệng, ta mới là chân mệnh thiên tử, nếu ngươi còn muốn ta bỏ cuộc đừng trách ta không niệm tình phụ tử.”
Vương Ứng Nguyên giận dữ hét lên, nhìn nữ nhi run sợ lại mềm giọng khuyên bảo.
“Tiểu Lệ, chuyện đến nước này không còn cách nào khác, con nhất định phải giúp cha, nếu không cha nhất định sẽ chết.”
“Con…”
“Không còn sớm nữa, con nhất định phải nhanh chóng tìm được ngọc tỷ.” Nói xong không đợi hoàng hậu trả lời liền rời đi.